Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 153: Chuyện cũ của Thánh hiền (5)

“Đại chiến qua đi tử thương vô số, mọi người vội vàng chăm sóc những bị thương, hơn phân nữa quân tinh nhuệ cùng năm tên phế vật bị phái đi đuổi giết tiểu Yêu Hoàng, hơn nữa Thiên Hồng Thành lớn như vậy, trải qua đại chiến khắp nơi đều còn sót lại Yêu Tộc, mọi việc khắp nơi đều cần nhân thủ khống chế, xem xét, làm cho một phen rối ren. Nhưng ở trong Yêu Hoàng Điện, bởi vì Nguyên đại ca đã cố ý an bài nên ngoại trừ hai chúng ta thì không còn ai khác.”

“Nguyên đại ca sau khi ra mật đạo đã khiến ta kinh ngạc vạn phần, lập tức đã truy hỏi huynh ấy, nhưng huynh ấy thuỷ chung chỉ cười không nói, cũng giống như những khoảng thời gian đã qua huynh ấy giải quyết vô số nan đề một cách thần kì, tựa như là đã tính trước khiến người ta không thể không sinh ra lòng kính ngưỡng bộ phục với huynh ấy. Ta biết rõ là Nguyên đại ca sẽ không nói chí ít là trước mắt sẽ không tiết lộ, hơn nữa cho dù thế nào đi nữa, trong lòng ta thuỷ chung vẫn tin tưởng huynh ấy.”

“Cho nên hai người chúng ta đã đi xuống mật đạo.”

Trên mặt Hoàng Minh dần dần lộ ra vẻ trầm tư, giống như là nhớ lại tình cảnh năm ấy, chậm rãi nói: “Bên dưới Yêu Hoàng Điện có một toà địa cung diện tích khổng lồ, chuyện này tự nhiên ta biết bởi vì khi còn bé, Phụ Hoàng đã từng vài lần lén đem ta xuống đó chơi đùa, đương nhiên cũng không có đi qua một số nơi nguy hiểm như Bàn Cổ Thần Điện ở bên đó. Đến bây giờ ta vẫn còn nhớ rõ, trong Bàn Cổ Thần Điện có một tượng thần vô cùng to lớn, nghe nói… đó chính là tổ tiên Yêu Hoàng nhất mạch của chúng ta chính là Bàn Cổ dại thần.”

Nói đến đây, tự nhiên Hoàng Minh nở một nụ cười, Thẩm Thạch ở một bên lắng nghe cũng nhìn Hoàng Minh không rời mắt, tựa hồ hắn hắn nhìn ra được sắc mặt của Hoàng Minh lúc khi đang nói đến Bàn Cổ đại thần chí cao vô thượng, y roàng không có biểu hiện quá nhiều sự tôn sùng thành kính, ngược lại là… ẩn trong đó là vài phần mỉa mai.

Phát hiện này đã làm cho Thẩm Thạch nghi hoặc, với trình độ nhận biết sâu sắc về Yêu Tộc của hắn, chỉ cần là nhân vật xuất thân từ Yêu Tộc đối với vị thần Bàn Cổ đều là sùng bái kính ngưỡng, dù sao truyền thuyết của Yêu Tộc cũng đã trải qua vài vạn năm, Bàn Cổ đại thần tạo ra Yêu Hoàng, kế đó tạo ra vạn vật bách tộc, Yêu Hoàng Yêu Tộc là người thống trị Hồng Mông thế giới đó là lí luận cơ bản nhất. Trên thực tế, đa phần các tộc cường đại trong Hồng Mông thế giới Bàn Cổ cự thần đều là vị thần khai thiên tích địa, chiếm vị trí rất quan trọng, chỉ có một bất đồng duy nhất là các tộc đều nhận mình mới là trực hệ duy nhất của Bàn Cổ đại thần, những tộc khác đều là giả mạo.

Các chủng tộc trong Hồng Mông thế giới, một tộc duy nhất không sùng bái Bàn Cổ cự thần, cũng là một tộc yếu nhược, kì quái nhất, cơ hồ không có tín ngưỡng, tên gọi tộc đó Nhân Tộc.


Chẳng lẽ do trên người Hoàng Minh còn phân nửa huyết mạch của Nhân Tộc? Có thể dựa vào khẩu khí đó của Hoàng Minh, dù là y tự tay tiêu diệt Thiên Yêu Vương Đình, đã thay đổi thiên hướng so với Yêu Tộc, mà vào năm đó ngoại trừ một số Thánh Nhân biết thân phận bí mật của y thì mọi người đều xem y là một tên Yêu Tộc. Chỉ có duy nhất một mình Nguyên Vấn Thiên cường đại mới tin tưởng Hoàng Minh, vì vậy Hoàng Minh mới có địa vị cùng quyền thế như vậy.

Nhưng dù sao y cũng là một Yêu Tộc, có huyết mạch Yêu Tộc chảy xuôi trong huyết quản, huyết mạch được xung tụng là thần huyết hậu duệ của thần linh. Vậy mà đối với Bàn Cổ đại thần có loại thía độ chẳng hề để ý thậm chí là mỉa mai.

Trong lòng của hắn sinh ra nhiều nghi vấn, nhưng Hoàng Minh hiển nhiên không để ý tới, trên mặt y hiện lên vài phần hồi ức giống như đang nhớ lại chuyện xưa, chậm rãi nói:

“Dưới bảo toạ của Yêu Hoàng Điện là mật đạo, ta đương nhiên chưa bao giờ đi qua, nhưng khi xuống đến địa cung, nhìn thấy những thông đạo này cộng thêm trí nhớ của ta về Bàn Cổ thần điện, đương nhiên rất nhanh xâm nhập vào mật đạo trong lòng đất, trước mắt chúng ta xuất hiện vô số mật đạo khắp nơi đó chính là mê cung.”

“Ta biết rõ là tổ tiển Yêu Tộc vì phòng ngừa kẻ thù mà bố trí những thứ này, giấu đi con đường chính xác trong mê cung mê loạn, chỉ cần một chút không cẩn thận rất có thể đụng phải cơ quan cấm chế lợi hại. Hơn nữa ta cũng không biết đường đi trong me cung hung hiểm này. Ta muốn nhắc nhở Nguyên đại ca, liền chứng kiến Nguyên đại ca đã đi qua rồi…”

Thẩm Thạch hít một hơi khí lạnh, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc khó tin, trong đầu hiện lên không ít ý nghĩ, không tự chủ được liền hỏi: “Chẳng lẽ…chẳng lẽ Nguyên Thánh nhân thần thông quảng đại đến mức có thể thấu triệt bên trong địa cung của Yêu Tộc sao?”

Hoàng Minh nhìn Thẩm Thạch một cái, tựa hồ nhìn thấu nội tâm Thẩm Thạch lúc này, thở dài nói: “Cái này…thật ra không phải. Nguyên đại ca thấy sự phức tạp của mê cung thì cũng không do dự lâu, chỉ đứng nguyên tại chỗ trầm ngâm một lát, như cảm giác được điều gì, rồi trực tiếp chọn một thông đạo bên cạnh đi tới.”


“Ta đứng bên ngoài thông đạo chỉ nghe tiếng rầm rầm rầm rầm sưu sưu sưu hỗn loạn, hàng tá thiết mâu, thưong thép cùng đủ các loại lưỡi đao sắc bén lập tức bao quanh Nguyên đại ca, phút chốc toàn bộ đã đâm vao người huynh ấy.”

“À” Thẩm Thạch lập tức ngây người một chút, cho tới bây Nguyên Vấn Thiên được kể từ miệng của Hoàng Minh cũng như qua vô số truyền thuyết được lưu truyền thì Nguyên Vấn Thiên là một nhân vật tuyệt đỉnh, cho dù là Thẩm Thạch cũng suy nghĩ đó là một kì nhân không gì không làm được, không nghĩ đến lần này Nguyên Vấn Thiên lại trúng chiêu.

Nếu như Nguyên Vấn Thiên không hiểu rõ thông đạo trong địa cung của Yêu Tộc mà cứ như vậy rời điều này sẽ khiến cho sự sùng bái thường ngày của mọi người đối với y giảm đi không ít.

Hoàng Minh dĩ nhiên thấy được thần sắc kinh ngạc của Thẩm Thạch , khoé miệng lộ ra một tia cười khổ, tiếp tục nói: “Ách, lúc đó tam trạng của ta cũng chẳng khác gì ngươi, có thể nói là kinh hãi, đứng như trời trồng một lát. Nhưng Nguyên đại ca vẫn là Nguyên đại ca, tuy vô tình kích hoạt cơ quan lợi hại, thân thể cứng đờ tỏng phút chốc, nhưng chỉ một lát sau, thân thể khẽ động, lập tức các loại binh khí sắc bén ầm ầm rơi xuống, trên người huynh ấy ngoại trừ quần áo bị rách mười mấy lỗ thì trên người nhìn qua cũng chẳng có vết thương nào.”

Thẩm Thạch mở to hai mắt, nghĩ thầm cơ quan cấm chế trong địa cung của Yêu Tộc đến nay vẫn làm cho tu sĩ Nhân tộc chùn bước tự nhiên là do bản thân nó vô cùng lợi hại. Nhưng năm đó Nguyên Vấn Thiên cứ như vậy tụ nhiên tiếp nhận tất cả, thật khiến người khác không thể tượng tượng được đạo hạnh của người này đã đạt đến trình độ nào rồi. Thẩm Thạch có chút hoài nghi vì năm đó Nhân tộc Lục Thánh tối đa cũng chỉ là Nguyên đan cảnh truyền thuyết, nghĩ lại cũng như vậy, làm sao bọn hắn có thể dốc sức tiêu diệt được Thiên Yêu Vương Đình cường đại, đạo hạnh của Lục Thánh làm sao người thường có thể tưởng tượng được, những thứ khác không nói, chỉ cần Hoàng Minh này lộ ra một chút ít bản lĩnh Thẩm Thạch chỉ sợ không có mấy Nguyên đan cảnh có thể kiên trì chống đỡ.

Hoàng Minh vẫn tiếp tục nói: “Nguyên đại ca chấn rớt một thân binh khí sắc bén, quay đầu lại nhìn ta, bởi vì nhất thời ta không thể che dấu đi sự kinh ngạc, huynh ấy có vẻ xấu hổ, nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ bình thường, cười rồi phất tay ý bảo ta đi tiếp.”

“Đi thì đi dù sao ta cũng đã theo huynh ấy nhiều năm như vậy. Nhưng càng về sau, ta cùng huynh ấy đi tới phía trước thì phát hiện ra tình huống có gì đó không thích hợp.”
================
Yêu tộc địa cung phòng ngoại nhân
Cơ quan cấm chế hiểm vạn phần
Vấn Thiên cường đại áo vẫn rách
Càng đi càng bẫy chẳng yên thân