Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 122: U hồn (8)

Nghĩ đi nghĩ lại Thẩm Thạch không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không hiểu vì sao sau khi bị luồng ánh sáng kỳ dị do ngọc châu màu xanh quét qua mà mình và Tiểu Hắc vẫn bình yên vô sự, còn đám Quỷ vật cản đường thì lập tức bị tiêu diệt. Nhưng hắn biết rõ mình còn sống, chỉ cần như vậy là đủ rồi.

Mặc dù như thế nhưng sau khi tận mắt chứng kiến một màn vừa rồi, Thẩm Thạch tuyệt nhiên không có lấy nửa điểm nảy sinh ý chí chiến đấu với nữ quỷ áo trắng này, nếu hắn có ý nghĩ đó thì không phải là muốn tự đi tìm cái chết sao? Chỉ là không biết tại sao hiện giờ nữ quỷ tóc đen che mặt phát ra một cỗ hàn khí âm trầm lạnh lẽo lại cứ trầm mặc, yên tĩnh bay lơ lửng trước mặt mình như vậy. Thậm chí đến tiếng khóc cũng tạm ngừng, điều này khiến Thẩm Thạch cảm thấy áp lực vô cùng, như có ngọn núi đè lên mình. Hơn nữa, thời gian cứ thế trôi qua, hắn hoàn toàn không cách nào đoán được một khắc sau nữ quỷ áo trắng sẽ có hành động gì, cứ thế áp lực không ngừng tăng lên, càng lúc càng nặng.

Có lẽ tình thế bức bách, tâm trạng rơi vào nước đường cùng thì không gì là không thử, trong gấp gáp, bấn loạn, đột nhiên Thẩm Thạch phát hiện chút manh mối, thốt ra một câu, hỏi nữ quỷ áo trắng: “Ngươi… ngươi muốn đi qua phải không?”

Nữ quỷ áo trắng vẫn như cũ, yên tĩnh bay lơ lửng tại chỗ, không nhúc nhích, cũng không làm ra hành động hoặc lời nói nào.

Cơ mặt Thẩm Thạch khẽ co quắp lại, sau lưng toát mồ hôi hột. Nữ quỷ áo trắng không phản ứng khiến trong lúc nhất thời hắn không biết làm sao cho phải. Nhưng tất nhiên cứ tiếp tục đứng chờ như vậy cũng không phải là biện pháp hay, ai biết khi nào nữ quỷ áo trắng đột nhiên không kiên nhẫn được nữa, lập tức ra tay biến hắn và Tiểu Hắc thành một đống xương khô?

Cảm giác khẩn trương và gấp gáp quấn lấy, Thẩm Thạch nhìn chăm chú vào thân ảnh màu trắng trước mặt, trong đầu ý nghĩ liên tục xoay chuyển. Đột nhiên, mắt hắn lóe lên , nhìn kỹ xung quanh, chỉ thấy lối đi hai bên bị đủ loại Quỷ vật lớn nhỏ chật ních chắn đường. Nhưng may mắn đó là giữa hắn và chúng còn có một khoảng cách, có lẽ là vì tất cả đám Quỷ vật này đều bị nữ quỷ áo trắng chấn nhiếp nên không dám tới gần, tạo ra một khoảng cách hình tròn vừa đủ an toàn.

Ánh mắt Thẩm Thạch chuyển động, đột nhiên kêu Tiểu Hắc một tiếng, sau đó bước sang bên cạnh một chút. Tất nhiên hắn không dám đi qua chỗ có đám Quỷ vật kia, cố gắng làm cho thân người đứng nghiêng tránh ra một lối đi nhỏ. Hiện giờ hắn đang đứng ở giữa nữ quỷ áo trắng, ngay bên cạnh là đám Quỷ vật.

Hành động này khiến đoàn Quỷ vật xung quanh nhốn nháo, chúng gầm gừ và nhe răng nhọn hoắc truyền âm thanh hung dữ về phía hắn. Nhưng có lẽ do nữ quỷ áo trắng thật sự quá cường hãn khiến đám Quỷ vật xung quanh không có can đảm làm ra dấu hiệu xuất thủ nào.

Tuy thông đạo này có vẻ như khá rộng rãi nhưng hai bên đều có đủ loại Quỷ vật đứng chen lấn, ở giữa lại có nữ quỷ áo trắng bay lơ lửng khiến chỗ của Thẩm Thạch có chút nhỏ hẹp. Lúc hắn nghiêng người, tưởng như những cánh tay dài của của những con Quỷ vật cao lớn có thể chạm vào người.


Đây tuyệt đối không phải là loại kinh nghiệm khiến người ta vui vẻ, Thẩm Thạch cố gắng không nhìn đám quái vật hung dữ, xấu xí phía sau. Đối với hắn, so với nữ quỷ áo trắng, đám Quỷ vật này còn nguy hiểm hơn nhiều nên ngược lại, thoạt nhìn trông nàng còn thuận mắt hơn một chút.

Hắn cố gắng nhường ra một lối đi, mặc dù không rộng nhưng dù sao hắn cũng còn muốn giữ khoảng cách với đám Quỷ vật bên cạnh. Hắn không dám chắc hành động này của mình là đúng hay sai. Có điều ngay lúc hắn vừa mới né qua chỗ khác, bỗng kẻ nãy giờ bay lơ lửng giữa không trung thật lâu, thân hình nữ quỷ áo trắng đột nhiên nhúc nhích, sau đó không một tiếng động bắt đầu nhẹ nhàng bay về phía trước.

Quả nhiên là thế!

Lúc này, suýt nữa Thẩm Thạch đã kêu lên một tiếng, sau đó thở mạnh ra một hơi. Vừa rồi đứng đối mặt với nữ quỷ áo trắng quỷ dị nhưng vô cùng cường đại này khiến hắn hứng chịu một cỗ áp lực kinh khủng, thật khiến người ta khó mà chịu đựng nổi. Có điều như không muốn cho hắn thật sự bình tĩnh, đột nhiên Thẩm Thạch cảm giác phía sau truyền tới một hồi thanh âm dị động.

Thanh âm gào thét, hung ác và tàn nhẫn khiến tâm can bất kỳ người nào nghe thấy cũng phải run rẩy. Thẩm Thạch không cần quay đầu cũng có thể tưởng tượng ra hình ảnh sau lưng, huyết nhục sinh linh tươi sống chỉ cách trước mắt một chút, nếu không có cái gì ngăn cản thì hoàn toàn không có bất kỳ Quỷ vật nào có thể nhịn được.

Phía trước, lúc này nữ quỷ áo trắng bay chậm rãi tạo ra một khoảng cách với hắn. Không cần nghĩ ngợi cũng biết là do nàng bay về phía trước khiến đám Quỷ vật ở gần Thẩm Thạch mất đi cảm giác bị chấn nhiếp, sợ hãi nên lần nữa lộ ra vẻ hung ác, chuẩn bị rục rịch hành động.

Hầu như không có chút do dự nào, dường như là phản ứng bình thường theo bản năng, Thẩm Thạch vô thức bước nhanh về phía trước vài bước, tránh xa đám Quỷ vật sau lưng. Ngay lúc hắn vừa chuyển động, đoàn Quỷ vật truyền tới một tràng tiếng rống phẫn nộ nhưng không có bất kỳ con Quỷ vật nào dám lao nhanh về phía trước. Phần lớn đều cố gắng giữ một khoảng cách, từ từ đuổi tới, sau đó gào rú, tru lên từng tiếng hung ác về phía Thẩm Thạch.

Bởi vì lúc này, Thẩm Thạch bước liên tục về trước vài bước, gấp rút chạy trốn, thoáng vài cái đã vọt tới ngay sau lưng nữ quỷ áo trắng cách đó không xa.

Nghe tiếng gào thét, phẫn nộ xung quanh, nhìn những gương mặt hung ác, ghê tởm của đám Quỷ vật rồi nhìn lại thân ảnh màu trắng chậm rãi bay lơ lửng ở phía trước, trong lòng Thẩm Thạch nổi lên một cảm giác rất cổ quái. Có một điểm may mắn là hình như đối với tất cả mọi thứ xung quanh, nữ quỷ này đều thờ ơ, cứ bay theo đường của mình. Dù Thẩm Thạch mạo hiểm tiến đền gần, nàng cũng không làm ra bất kỳ hành động nào.


Lúc này, đoàn Quỷ vật vây quanh lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, mắt thấy hai món huyết nhục tươi sống một người một heo đang ở trước mắt, rất nhiều con thèm nhỏ dãi, nhất định không thể buông tha. Có điều còn sự uy hiếp của nữ quỷ áo trắng kia nên không có Quỷ vật nào dám can đảm tiến đến gần nàng, đành nhường ra lối đi trống trải, cách hai người một trượng, tạo thành một vòng tròn vô hình. Chúng đứng bên ngoài tức giận gào thét nhìn Thẩm Thạch và Tiểu Hắc.

Quỷ vật tụ tập quanh vòng tròn nhưng cũng không hề có dấu hiệu bỏ đi, nữ quỷ áo trắng chậm rãi bay về phía trước. Quỷ vật xung quanh cũng theo đó tiến tới, dường như không ăn thịt được Thẩm Thạch và Tiểu Hắc thì nhất định không thôi. Thấy tình hình quỷ dị này, nhất thời Thẩm Thạch cảm thấy đau đầu, có điều còn may là nhờ uy thế của nữ quỷ áo trắng, tạm thời hắn và Tiểu Hắc vẫn được an toàn.

So với Thẩm Thạch đang vô cùng lo lắng, ngay từ đầu Tiểu Hắc cũng có chút sợ hãi nữ quỷ này nhưng sau khi xác nhận nàng không có hứng thú gì với mình, hơn nữa đi theo nàng lại được bình yên vô sự, Tiểu Hắc cảm thấy hưng phấn. Trông nó chẳng những không thèm thở ra một hơi nhẹ nhõm mà còn nhìn đám Quỷ vật xung quanh với hàm ý khinh bỉ, thỉnh thoảng làm ra động tác miệt thị, kêu lên vài tiếng “hừ hừ”, khiêu khích lũ Quỷ vật đang liên tục gầm gừ, gào thét.

Bên ngoài vòng tròn cổ quái vang lên liên tiếp những tiếng rống tức giận, nhưng nữ quỷ áo trắng vẫn như cũ không ngừng tiến về phía trước. Đối với nàng, dường như không ai có thể ngăn cản đường đi của mình nên không thèm làm ra bất kỳ động tĩnh nào, cứ như vậy “hiền lành” trầm mặc bay về phía trước. Đi theo thân ảnh màu trắng, Thẩm Thạch có chút đau đầu vì hắn phát hiện ra, đi qua càng nhiều chỗ thì Quỷ vật trong Địa cung tụ tập lại càng đông.

Sau khi đi được nửa canh giờ, thậm chí Thẩm Thạch không cách nào nhìn thấy được điểm cuối của thông đạo là chỗ nào vì lúc này, chỗ nào cũng chật ních đủ loại Quỷ vật kinh tởm. Duy nhất chỗ có thể khiến người ta thở phào nhẹ nhõm là bên cạnh nữ quỷ áo trắng, là chỗ khoảnh đất trống nho nhỏ này.

Lúc này, cho dù ngay cả Tiểu Hắc dường như cũng cảm thấy bộ dạng khi trước của có chút không thích hợp nên nó dần dần trầm mặc lại, không dám ngẩng đầu lên nhìn bốn phía.

Mà hình như nữ quỷ áo trắng kia làm như không phát hiện ra diễn biến xung quanh, nàng vẫn im lặng bay về phía trước.

Chẳng biết tại sao, đột nhiên Thẩm Thạch cảm thấy đoạn đường đi vừa rồi có điểm gì đó không đúng, như là thiếu cái gì đó? Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Thẩm Thạch chợt nhớ ra lúc đầu… vốn lúc đầu nữ quỷ áo trắng này phát ra tiếng khóc mà tự nhiên giờ lại không có?

Nàng… đã xảy ra chuyện gì sao?

Thẩm Thạch đang suy nghĩ mông lung thì đột nhiên, hắn thấy thân ảnh phía trước không hề có dấu hiệu báo trước nào bất ngờ dừng lại.
=============
Nữ quỷ muốn tiến tới
Nhanh trí liền theo cùng
Tuy rằng chẳng ung dung
Nhưng tạm thời thoát khốn.