Năm viên Linh Tinh hiện giờ đối với Thẩm Thạch cũng không phải nhiều nhưng cũng không thể coi là ít, hắn chưa tới trình độ tiêu mà không đếm xỉa tới. Bị tên thầy tướng trời ơi này lừa đi năm viên Linh Tinh, không giận thì đúng là nói phét, bất quá Thẩm Thạch cũng không có ý muốn đi đòi lại, bởi tên thầy tướng đó có thể nhìn ra hắn không đủ song thân hơn nữa tuy rằng ăn nói hàm hồ, ẩn ý nhưng vẫn chỉ ra được phương vị của Thẩm Thái lúc này.
Dựa vào từng đó dữ kiện muốn đi tìm phụ thân là chuyện không thể bất quá đó cũng là bằng chứng cho việc phụ thân vẫn còn sống trên đời. Tin tức này đại biểu cho hi vọng, cũng là sự an ủi cho những lo lắng bao năm của Thẩm Thạch, vì vậy hắn cũng không muốn tính toán với tên thầy tướng này.
Sau khi dẫn theo Tiểu Hắc rời khỏi lão thầy tướng, Thẩm Thạch hướng thẳng về Cao Lăng Sơn, vội vã tăng tốc, sau ba ngày đã chạy tới vùng thâm sơn u cốc hiện đang rất nổi tiếng nhờ sự xuất hiện của Đại Mộ.
Trong vòng ba ngày nay cũng có chút thuận lợi, không gặp phải chuyện ngoài ý muốn gì, đương nhiên là nhờ vào sự cẩn thận từng li từng tí một của Thẩm Thạch, vùng hoang sơn dã lĩnh, từ trước đến giờ đều là chỗ vô pháp vô thiên, tuy rằng tu sĩ gặp nhau cũng không đến mức nhảy vào chém giết, nhưng nguy hiểm thì lúc nào cũng có, nếu được thì tất cả luôn cố gắng giữ khoảng cách với người xa lạ.
Lần này truy tìm bảo tàng của Đại Mộ, phần lớn người tiến vào Cao Lăng sơn mạch là tu sĩ, bất quá khi so với sơn mạch rộng lớn núi non trùng điệp kéo dài tới vạn dặm thì từng đó nhân số lại trở nên nhỏ bé, Thẩm Thạch cũng có gặp trường hợp tu sĩ tụ tập với nhau, ngẫu nhiên nhìn thấy vài nhóm tu sĩ kéo tới, có độc hành cũng có kết bạn mà đi, nhưng bất luận ra sao cũng cố gắng cách nhau một khoảng, cố tình tách nhau ra.
Còn thầy tướng cùng với nhóm người Hứa gia, và cả mấy gã tu sĩ Sơn Hùng Đường mà Thẩm Thạch đã bái kiếm trong lần đầu vào núi thì hắn không có gặp lại, Cao Lăng Sơn khổng lồ như vậy, không gặp lại nhau cũng là bình thường. Chẳng qua Thẩm Thạch thi thoảng nghĩ tới ngày đó, nhớ tới tiếng hét của thiếu nữ từ phía sau đường núi vọng lại, không biết đã xảy ra chuyện gì, có điều Thẩm Thạch cũng không rảnh mà đi quản mấy việc rỗi hơi như vậy.
Theo lời đồn thì cái tòa Đại Mộ kia ẩn sâu trong một u cốc dưới chân chân một ngọn núi cao ngất thuộc về Cao Lĩnh Sơn Mạch, vốn là một tuyệt cốc tự nhiên, con đường nhỏ đi thông ngoại giới cũng bị mấy viên cự thạch cản trở, thêm vào đó là năm dài tháng rộng khiến cỏ cây dây leo sinh trưởng tràn lan, làm lối đi này cũng bị che khuất, cho nên không biết bao nhiêu năm qua mà vẫn chưa có người phát hiện ra dưới ngọn hùng phong này còn có một cái thâm cốc bí ẩn như vậy.
Lúc Thẩm Thạch tới gần cửa vào tòa u cốc vô danh này vẫn có thể chứng kiến trên đường còn có mấy khối cự thạch, mặt đá bám đầy rễ cây, đất cát, dấu vết của những năm tháng bị chôn vùi, may mắn là nhờ cơn địa chấn năm trước đã thay đổi tất cả tình hình, một lần nữa giúp cho bí cốc trầm miên không biết bao năm tái hiện trên nhân gian.
Trong u cốc vô danh, số lượng tu sĩ trở nên đông hơn, tuy rằng thỉnh thoảng cũng có xảy ra tranh chấp nhưng đại đa số là bình an vô sự, dù sao mục đích chính khi tới đây là tầm bảo, bảo tàng còn chưa thấy đâu mà dã sống mái với nhau ở ngoài thì không phải là ngu xuẩn lắm sao.
Từ xưa tới nay những tu sĩ có lòng hướng đạo, tu luyện tiểu thành chẳng có mấy ai ngu xuẩn cả?
Con đường núi dẫn vào u cốc cũng không rộng rãi thoải mái gì, hai bên đều là vách đá cao ngất cứng rắn, cự thạch chắn đường hiện tại đã lăn hết ra ngoài, đá vụn có thể thấy được rải rác trên đường, mặt đất cùng hai bên thạch bích cũng lưu lại vô số vết xước, chứng tỏ lực phá hoại khủng khiếp của cơn địa chấn kia.
Thẩm Thạch thận trọng đi về phía sơn cốc, trước sau đều có tu sĩ, nhưng tất cả đêu giữ một khoảng cách nhất định. Lúc hắn đi tới giữa đường, bỗng nhiên thấy tối lại, ngẩng đầu lên chợt nhận ra có một tảng đá lớn bị treo lơ lửng giữa hai vách đá hẹp, khi có gió thổi qua, cự thạch lập tức lắc lư, nhìn thập phần nguy hiểm, không biết lúc nào sẽ rớt xuống.
Thẩm Thạch nhiu mày, vội tăng tốc, muốn nhanh chóng rời khỏi vùng có tảng đá lớn lơ lửng này.
Đi được khoảng mười trượng, Thẩm Thạch đã tới được u cốc, trước mắt bỗng sáng ngời, một thung lũng rộng lớn hiện ra trong tầm mắt của hắn.
Liếc mắt nhìn quanh, sơn cốc lớn chừng năm trăm mẫu, ngoại trừ vách đá vây quanh ra đáy cốc là một vùng đất bằng, có khoảng hơn trăm cái thạch điêu cao lớn hình dáng khác nhau được dựng dứng trong đó, phẩn lớn thạch điêu là những Thần Thú mang lại điềm lành như Long Phượng Kỳ Lân nhưng cũng có không ít dị thú kì quái trong truyền thuyết, Thẩm Thạch có biết một số con như Thao Thiết, Bệ Ngạn… nhưng cũng có không ít thạch điêu mà hắn không biết lai lịch
Những Thạch điêu này mang khí tức cổ xưa, dấu vết ăn mòn bởi mưa gió cũng có thể dễ dàng thấy được, cũng không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, ở trong u cốc này thủ hộ cái gì.
Ngoài ra trong sơn cốc còn có những cây cổ thụ che trời sinh trưởng bên trong bầy thạch điêu, tán cây rộng lớn tươi tốt như một đôi cự thủ che khuất đầu thạch điêu, khiến sơn cốc thêm vài phần u mật.
Từ sơn đạo thỉnh thoảng lạ có vài tu sĩ tiến vào u cốc, sau khi quan sát xung quanh một lượt liền vội vã chạy về phía u cốc. Thẩm Thạch do dự một chút liền dẫn theo Tiểu Hắc Trư đi đến trước một thạch điêu, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy tượng đá này, đầu rồng mình hươu có vài phần giống Kỳ Lân nhưng nhìn kỹ lại có một chút khác biệt, Thẩm Thạch lắc đầu, thu hồi ánh mắt sau dó ngồi xổm xuống nói với Tiểu Hắc Trư:
“Ngươi có thể ngửi thấy mùi của mấy người Hậu Gia ở Cao Lăng Thành tại chỗ này không?”
Đầu của Tiểu Hắc Trư hướng về bốn phía, cái mũi hít ngửi một hồi, bẹp bẹp hai tiếng trong miệng rồi lắc đầu.
Thẩm Thạch có một chút thất vọng bất quá những việc như thế có chút khó khăn, trong lòng hắn cũng sớm đoán trước được, cười khổ một tiếng, cũng không nói gì nữa, vỗ nhẹ lên đầu Tiểu Trư bảo: “Được rồi, vậy chúng ta cứ tự nhiên mà tìm kiếm thôi, thử xem vận khí có tốt hay không.”
Không có hi vọng tìm ra mật đạo của Hậu Gia, Thẩm Thạch đối với việc tìm kiếm bảo tàng của Đại Mộ này cũng coi như là hết hi vọng, bất quá nếu đã tới nơi này thì cũng không định lập tức quay đầu lại. Hắn mang theo Tiểu Hắc dạo một vòng xung quanh, chậm rãi thả bước giữa bầy thạch điêu, đồng thời con mắt cũng nhìn quanh bốn phía một cách vô thức.
Hơn trăm bức Thạch Điêu cao lớn này cơ bản đều được dựng ở giữa sơn cốc, Thẩm Thạch đi tới đi lui mơ hồ cảm thấy những bức thạch điêu này quây lại thành vòng tròn nhiều lớp, bất quá vì có những đại thụ tráng kiện che khuất tầm mắt mà hắn cũng không chắc chắn lắm. Ở phía xa khu thạch điêu, có thể thấy một tòa hùng phong sừng sững, mười mấy cái cửa sơn động tối như mực dược nằm trên vách đá, những tu sĩ sau khi nhìn qua địa hình cúa sơn cốc, đã số là tiến vào những sơn động thần bí khó lường này.
Chẳng lẽ những sơn động này là cửa vào Đại Mộ?
Thẩm Thạch nhất thời trầm ngâm, từ xa nhìn lại những cửa vào sơn động kia, vách đá bóng loáng, hiển nhiên là có từ sớm, không phải là do những người tới sau khai mở, chẳng qua nếu nói là cửa vào thì không khỏi có quá nhiều.
Thẩm Thạch tính toán trong lòng phát hiện ở trên vách núi có ba mươi sáu cái cửa vào sơn động giống hệt nhau xếp thành một hàng chiếm gần như trọn vẹn một nửa chiều dài thạch bích của sơn cốc.
Chọn một trong ba mươi sáu cái? Điều này ắt hẳn cần tới vận khí nghịch thiên mới được … Thẩm Thạch cười khổ, bên ngoài đã vậy, trong sơn động dẫn tới Đại Mộ giống như mê cung ắt hẳn còn có cơ quan, cấm chế nữa.
Trong một lúc, hắn cũng có một chút do dự không biết có nên tùy tiện tiến vào thám hiểm những sơn động này không. Cau mày hắn đi vòng quanh những thạch điêu này, vừa đi vừa nghĩ, bất tri bất giác đã đi tới trung tâm bầy tượng đá.
Tiểu Hắc Trư yên tĩnh đi sát bên cạnh Thẩm Thạch, chẳng qua khi bọn hắn đi qua một bức thạch điêu, ánh mắt Tiểu Hắc Trư vô tình đảo qua thạch điêu kia, bước chân chợt ngừng lại, nhìn vào hai mắt Thạch Điêu sau đó kêu lên vài tiếng.
Nghe thấy động tĩnh như vậy Thẩm Thạch quay người nhìn về phía nó hỏi: “Sao vậy?”
Tiẻu Hắc Trư nhìn vào Thạch Điêu tựa hồ có vài phần tò mò.
Thẩm Thạch đi tới bên dưới Thạch Điêu nhìn vài lần, chỉ thấy Thạch Điêu này khắc một con dị thú, dưới thân có núi có mây, thân rắn sừng rồng, răng nanh sắc nhọn, đằng vân giá vũ tựa Thiên Long, khí thế bất phàm, lộ vẻ bễ nghễ Thiên Địa, nhưng hắn nhất thời không nhận thức được là sinh vật gì.
Đang lúc suy ngẫm, bỗng nhiên sau lưng Thẩm Thạch truyền tới một loạt tiếng bước chân, sau đó là một giọng cười trong trẻo truyền tới: “Ồ, là công tử sao, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Thanh âm có vài phần quen tai, Thẩm Thạch lông mày nhíu lại, quay đầu, quả nhiên là tên thầy tướng tiên phong đạo cốt vài ngày trước, hắn vẫn mang đạo bào phong lưu tiêu sái, đi thẳng tới, nhìn thoáng qua tượng đá lập tức cười nói: “Công tử có hứng thú với thạch điêu của “Âm Long” sao?”
“Âm Long?” Thẩm Thạch hỏi lại
Thầy tướng kia nhìn thạch điêu hình rồng vuốt râu nói: “Truyền thuyết kể rằng thời Thái Cổ, có Tổ Long sinh ra nhờ tinh hoa của Thiên Địa, tìm hiểu Thiên Địa tạo hóa, trăm năm đắc đạo, tự lập thế giới, thân thể hóa thành đất đai, chính là là một trong Thập Đại Thiên giới “Long giới”. Tổ Long sinh ra ba đứa con, tự xưng là Long Tộc chi tổ, tên khác là Cổ Long bao gồm Thiên Long, Hắc Long, Âm Long, thạch điêu này khắc hình Âm Long là một trong ba đại Cổ Long”
Nghe những lời này xong, Thẩm Thạch đối với tên thầy tướng này lập tức có cái nhìn khác, truyền thuyết thế này hắn cũng chưa từng đọc trong quyển sách nào, không ngờ được thầy tướng này liếc mắt cái đã nhận ra. Chẳng qua Thập Đại Thiên Giới chỉ là một truyền thuyết hư ảo, ngoại trừ Hồng Mông chủ giới ra, cửu đại Thiên Giới khác có tồn tại hay không cũng là một vấn đề lớn từ trước tới giờ khiến người ta tranh luận không ngớt. Về phần truyền thuyết kiểu như Âm Long này, Thẩm Thạch cũng có thể coi như là một câu chuyện thần thoại, nghe qua nhưng không tin tưởng.
Bất quá ấn tượng của hắn với tên thầy tướng này trở nên tốt hơn một chút, khẽ cười gật đầu với hắn, bất quá nhớ tới năm viên Linh Tinh bị gạt đi lúc trước, ngẫm lại vẫn không nên nói nhiều với người này thì hơn, liền chuẩn bị cùng Tiểu Hắc Trư nói lời từ biệt.
Chẳng qua khi quay đầu lại, ánh mắt của hắn vô tình đảo qua đầu của Âm Long thân hình có chút chấn động lộ ra vài phần kinh ngạc.
Chỉ thấy Âm Long được điêu khắc trông rất sống động, tỉ mỉ, hiển nhiên là thủ bút của một vị điêu khắc bậc thầy, đặc biệt đầu rồng lại càng sống động, đem cái khí thế bễ nghễ thiên địa của Cổ Long hiển lộ ra rõ ràng. Chỉ là lúc này lực chú ý của Thẩm Thạch rơi cả vào đôi mắt của Âm Long.
Tròng mắt thạch điêu màu nâu xanh, mắt trái là mảnh xám tro, mênh mông trầm mặc như bầu trời, mắt phải là một vòng tròn, giống một vòng xoáy hấp thu vạn vật trên thế gian.