Lục Tiên

Quyển 2 - Chương 29: Gặp lại​

Tiếng vỡ rất thanh thúy nhưng đám đệ tử Đan Đường đều nhíu mày, chỉ trong chớp mắt, họ đã nhìn thấy một viên linh đan hình tròn màu tro lăn ra, chắc là rơi ra từ bình ngọc vừa bị vỡ.

Một bóng người từ sau giá thuốc đi ra, bước chân cứng ngắc, cô không hề chú ý đến viên Linh Đan dưới chân, giẫm thẳng lên nó. Khóe mắt đám đệ tử Đan Đường đều co quắp, vì họ đã nhận ra đó là một viên "Hôi Liên Đan" , là Nhị phẩm Linh Đan, giá trị… rất là mắc. . .

Một người trong bọn không nhịn được nhíu mày: "Chung sư muội, sao lại không cẩn thận như vậy?"

Người đang bước ra là một cô gái trẻ tuổi, dáng người thon dài, làn da trắng nõn, mi thanh mắt sáng, mũi ngọc môi anh đào, dung mạo cực đẹp, chỉ là không hiểu sao lúc này lại hơi trắng xám, ánh mắt đầy khó tin nhìn vào Thẩm Thạch cũng đang kinh ngạc nhìn cô.

"Thẩm Thạch?" Cô thốt lên, giọng nói mang theo vẻ khó tin và kích động, một cơn gió nhẹ thổi qua, làm mấy sợi tóc của cô phiêu động, càng thêm hút hồn người.

Thẩm Thạch đang sững ra nhìn ra, lúc đầu hắn không nhận ra cô là ai, một lúc sau hắn mới ngờ ngợ cô hình như hơi quen mắt, hình như hắn đã từng gặp cô ở đâu.

Một khuôn mặt từ nhiều năm trước hiện ra, từ từ khớp vào gương mặt hắn đang nhìn thấy, có khác một chút là, gương mặt kia tròn trịa đầy đặn, còn bây giờ giống như hóa kén thành bướm, xinh đẹp đến mức hắn nhận không ra.

Những ký ức cũng đồng thời sống lại, dâng lên trong lòng.

Sau đó Thẩm Thạch khóe miệng lộ ra dáng tươi cười, đối với nữ hài kia, vẫy vẫy tay, mỉm cười:

"Ồ, đã lâu không gặp, Chung Thanh Lộ."

Một câu chào bình thường, lại làm bàn tay của Chung Thanh Lộ nắm chặt lại một cái. Cô nhìn người trước mặt, nhìn cái miệng đang mỉm cười, bờ môi nhẹ nhàng mở ra lại khép lại, trong lòng cô hiện lên rất nhiều câu hỏi, nhưng cuối cùng chỉ cười, dịu dàng đáp lại:

"Đúng vậy, đã lâu không gặp."

※※※

Ánh mắt của đám đệ tử chung quanh nhìn Thẩm Thạch đã có một ít khác thường.

Ba năm trước, sau khi Chung Thanh Lộ đột phá đến Ngưng Nguyên cảnh, khi lên Kim Hồng Sơn, đã được Đan Đường thu nạp ngay, vì đã thể hiện được thiên phú luyện đan không giống bình thường, thậm chí nghe nói còn rất được của đệ nhất Trưởng lão của Đan Đường Vân Nghê thưởng thức, rất có thể sẽ nhận cô làm đệ tử, trở thành đệ tử thân truyền thứ ba của người.

Ba năm nay, dáng vẻ trẻ con của Chung Thanh Lộ đã dần biến mất, cơ thể nảy nở, phát triển thành một cô gái xinh đẹp đến mức ai cũng phải ngạc nhiên, một cô gái tuyệt đẹp, thiên phú cực cao, tiền đồ vô lượng, lại là đệ tử thế gia, Chung Thanh Lộ hiện giờ không chỉ được xem là một trong những đệ tử xuất chúng nhất, mà còn là đối tượng được nhiều nam đệ tử hâm mộ.


Nói một cách thô tục, nếu ai kết được thành đạo lữ với cô, thì thật là được cả người cả của. Nên hiện giờ có rất nhiều người công khai theo đuổi Chung Thanh Lộ, trong đó có cả những sư huynh tiền bối đã lên núi nhiều năm.

Trong đó có Cát An Phúc.

Cát An Phúc chính là người đệ tử Đan Đường đứng đón nhận Thẩm Thạch ban nãy, hắn năm nay hai mươi chín tuổi, lên núi đã mười năm, đạo hạnh Ngưng Nguyên cảnh trung giai, cao hơn Chung Thanh Lộ hai đợt bối phận, nhưng trong Lăng Tiêu Tông trừ các Trưởng lão, thì đều gọi nhau là sư huynh muội.

Cát An Phúc đã ở trong Đan Đường, lúc Chung Thanh Lộ mới tới, hắn không hề chú ý tới cô, mặc dù có tin đồn về thiên phú của cô, nhưng những người được nhận vào Đan Đường, ai chẳng là người có thiên phú?

Nhưng theo thời gian, càng ngày Chung Thanh Lộ càng trở nên xinh đẹp như hoa, không phải một đóa hoa bình thường, mà là một đóa mẫu đơn diễm lệ, càng nhìn càng kiều mị, làm vô số người phải động tâm, tiền đồ và thiên tư của cô, cũng càng trở nên hấp dẫn.

Cát An Phúc rất ít động tâm vì con gái, nhưng bây giờ y đã động tâm, mỗi nét mặt, cử chỉ thường ngày của Chung Thanh Lộ y đều ghi tạc trong lòng, y cảm thấy nữ nhân này nhất định phải là của mình, huống chi. . . y có cảm giác mình đã gặp phải bình cảnh về tu luyện, có thiên phú và tiền đồ của Chung Thanh Lộ hỗ trợ, y sẽ có thêm rất nhiều tài nguyên, sẽ giúp y đột phá đến Ngưng Nguyên cảnh cao giai thậm chí Thần Ý cảnh cũng có thể mơ tới được.

Nữ nhân này là của ta!

Những buổi tối chỉ còn một mình, nghĩ đến cô, Cát An Phúc đều thấy người mình nóng lên, trong lòng tràn đầy khát vọng. Nhưng y vẫn chưa bị sự khát vọng làm cho hư não. Chung Thanh Lộ thuộc dạng đệ tử tiềm năng được Lăng Tiêu Tông xưa nay luôn thập phần coi trọng, quyết không thể dùng sức mạnh ép buộc, nên hắn nhờ mượn danh đệ tử Đan Đường, ngày ngày tiếp xúc với cô, giả bộ hữu ý vô tình giúp đỡ cô, dần kéo gần quan hệ với cô, đã có thể gặp nhau sẽ đứng nói chuyện phiếm với cô mấy câu.

Tuy tiến triển chậm chạp, nhưng Cát An Phúc cảm thấy chỉ cần đủ thời gian, nguyện vọng của mình nhất định sẽ thành công.

Không ngờ bây giờ đột nhiên lại xuất hiện một tên xú tiểu tử Luyện Khí cảnh không biết từ đâu chui ra, xuất hiện ở trước mắt của mình, mà Chung Thanh Lộ lại còn có vẻ thân với hắn.

Kỳ thật Thẩm Thạch và Chung Thanh Lộ gặp mặt nhau cũng không nói gì nhiều, chỉ đứng nhìn nhau một hồi, chào hỏi nhau một câu mà thôi, trong mắt mọi người đều là như vậy, nhưng Cát An Phúc lại nhạy cảm phát giác được, ánh mắt của Chung Thanh Lộ có chỗ không đúng, tuy đã được giấu giếm rất sâu, nhưng ánh mắt cô nhìn tên tiểu tử Thẩm Thạch kia rõ ràng khác với nhìn những người khác.

Ít nhất, cô chưa bao giờ nhìn hắn giống như vậy.

Cát An Phúc đứng ở bên quầy, cảm thấy giận dữ, hai người kia nhìn nhau cứ như mình không hề tồn tại, trong mắt họ, không hề có tên sư huynh hắn, thậm chí coi hắn là không khí.

Hắn quay qua nhìn Thẩm Thạch chằm chằm, cơ bắp trên mặt hơi bắt đầu vặn vẹo.

※※※


Thẩm Thạch nhanh chóng nhận ra có người nhìn mình khác thường, địch ý mãnh liệt trong cái nhìn làm hắn giật mình kinh hãi, quay đầu nhìn lại, thấy sư huynh mặt tròn đứng sau quầy đang sầm mặt nhìn mình, lạnh lùng nói:

"Ta nhắc lại, ở đây chúng ta không có cái quy củ này, muốn mua Linh Đan gì cũng phải dùng Linh Tinh để mua."

Thẩm Thạch ngơ ngác, nghĩ thầm chẳng lẽ Đỗ sư huynh đã quên dặn người nơi này? Nhưng sư huynh kia nói rất rành mạch, không giống như đang gạt người.

Hắn còn đang do dự, Chung Thanh Lộ đã bước nhanh tới, hỏi hắn:

"Ngươi muốn điều gì?"

Thẩm Thạch do dự, rồi kể lại chuyện với cô, Chung Thanh Lộ xoay người, nói với Cát An Phúc: "Cát sư huynh, xin đưa Vân Phù cho ta, để ta đi kiểm tra."

Cát An Phúc nắm chặt Vân Phù của Thẩm Thạch, thiếu điều muốn ném xuống đất đạp nát, nhưng biết làm vậy không được, nên chỉ hừ một tiếng, đưa Vân Phù cho Chung Thanh Lộ.

Chung Thanh Lộ tiếp nhận Vân Phù, nói với Thẩm Thạch: "Ngươi tới đây một chút."

Thẩm Thạch đi theo cô, cảm thấy sau lưng như có gai nhọn ghim vào người, hơi quay lại nhìn, thấy ánh mắt Cát An Phúc như muốn phóng hỏa chằm chằm nhìn theo mình, may mà có một đệ tử khác tới lấy thuốc, y mới bất đắc dĩ quay người đi.

Chung Thanh Lộ dẫn Thẩm Thạch đến một chỗ vắng, khẽ nói: "Ngươi ở đây chờ một chút, ta vào trong hậu điện tìm người quản lý sự vụ của bản điện Mẫn sư tỷ hỏi giúp ngươi."

Thẩm Thạch gật đầu: "Đa tạ."

Chung Thanh Lộ lắc đầu, định nói gì nữa nhưng lại thôi, quay người đi vào trong điện.

Hành động của hai người làm ai cũng nhìn ra Thẩm Thạch và Chung Thanh Lộ có quan hệ không bình thường, nhiều người ghé tai xì xầm với nhau, hỏi nhau về lai lịch Thẩm Thạch.

Thẩm Thạch không ngờ mình mới trở về không lâu, lại vô tình trở thành tiêu điểm như thế này, cảm giác này rất là không thoải mái, nhất là khi đạo hạnh của mình chưa đột phá. Hắn đành mắt xem mũi mũi nhìn tâm, im lặng đứng đó chờ đợi.

May mà Chung Thanh Lộ đi không lâu, chỉ một lát sau cô đã quay lại, trong tay cầm một cái bình ngọc nhỏ.

Cô bước khá vội vàng, nhưng khi gần tới nơi cô lại hơi khựng lại, bước chân trở nên dè dặt hẳn đi, nhưng ánh mắt nhìn Thẩm Thạch lại không che giấu được sự vui mừng.

"Cho ngươi." Cô đi tới, đưa cái bình ngọc cho Thẩm Thạch, "Đỗ sư huynh quả thực đã có dặn, đây là Phá Chướng Đan."

Thẩm Thạch nhận lấy, thở phào, gật đầu cười: "Cảm ơn ngươi."

Chung Thanh Lộ lắc đầu: "Việc nhỏ mà thôi." Ánh mắt cô nhìn hắn mang vẻ tìm tòi nghiên cứu, nhưng ở đây có nhiều người, rõ ràng không phải là chỗ thích hợp để nói chuyện, nên cô chỉ hỏi: "Ngươi trở về lúc nào, đúng rồi, những người khác có biết chưa?"

Thẩm Thạch cười: "Ta mới về hôm nay, ngươi là người đầu tiên. . ."

Giọng của hắn đột nhiên nhỏ hẳn đi, giống như không biết phải nói như thế nào, đôi má Chung Thanh Lộ tự nhiên hơi đỏ lên.