Lục Tiên

Quyển 2 - Chương 182: Rực rỡ

Ấm áp?

Thẩm Thạch ngạc nhiên, kể từ ngày lấy được khối Hắc Tinh kỳ dị trong Trấn Hồn Uyên ở Cao Lăng sơn, ngoại trừ lần ở Thuật Đường Ngũ Hành đại điện, không biết vì sao khối Hắc Tinh đột nhiên nóng rực thì đến giờ hắn vẫn không thấy nó có chút động tĩnh nào, giống như vật chết vậy. Vừa rồi, lúc hắn tiện tay lấy từ Như Ý Đại ra, nó vẫn lạnh ngắt, làm gì có chút ấm áp nào?

Chẳng lẽ mới ở đây được một lúc mà khối Hắc Tinh này lại phát sinh dị biến sao?

Thẩm Thạch nhìn kỹ khối Hắc Tinh trong tay Lăng Xuân Nê, không phát hiện nó có chỗ nào khác thường, hắn trầm ngâm một lát, đưa tay nói: “Cho ta xem một chút.”

Lăng Xuân Nê mở bàn tay, đưa khối Hắc Tinh cho Thẩm Thạch. Cầm lấy khối Hắc Tinh trong tay, lông mày Thẩm Thạch hơi nhíu một cái, không phải vì hắn cảm thấy khối Hắc Tinh này ấm áp hoặc nóng rực, trái lại, so với lúc bình thường, hầu như khối Hắc Tinh bây giờ cũng không có điểm nào khác biệt, trong trí nhớ của hắn, nhiệt độ không có sự thay đổi, vẫn là cái cảm giác lạnh ngắt.

Thẩm Thạch ngẩng đầu nhìn Lăng Xuân Nê, mặt cô hiện nét vui vẻ, cười hì hì, nói: “Thế nào, có phải cảm thấy rất ấm không?”

Thẩm Thạch do dự một chút, nói: “Kì quái, ta cảm thấy khối Hắc Tinh này không ấm chút nào.”

Lăng Xuân Nê ngẩn ra, trên mặt có chút kinh ngạc, cô vươn tay lấy lại khối Hắc Tinh, để vào lòng bàn tay vuốt nhẹ vài cái, sau đó ngẩng đầu lên, nói: “Không phải chứ, ta cảm thấy nó rất ấm mà.”

Thẩm Thạch gãi đầu, nhất thời cảm thấy mê muội, khối Hắc Tinh này có lai lịch thần bí, ngày đó, tại Trấn Hồn Uyên, rõ ràng nó và Vu Quỷ Thượng Cổ Quỷ Vật có quan hệ rất lớn, hiển nhiên, bất kể như thế nào, khối Hắc Tinh này cũng không phải vật tầm thường, có lẽ vì vậy nên phản ứng giữa hai người mới trái ngược?

Đối với tình huống kỳ lạ này, thấy thế nào cũng có chút quỷ dị.

Lúc này, Lăng Xuân Nê chơi đùa với khối Hắc Tinh một hồi, nhìn nó với vẻ yêu thích không nỡ rời tay, tò mò hỏi Thẩm Thạch: “Thạch Đầu, khối Hắc Tinh này là vật gì?”

Ách. . . Trong lúc nhất thời, Thẩm Thạch cảm thấy có chút khó nói, khối Hắc Tinh này liên quan đến tranh đấu giữa Thái Cổ Âm Long và Thượng Cổ Quỷ Vật ở Trấn Hồn Uyên, kết thúc cuộc chiến rơi vào tay Thẩm Thạch. Khối Hắc Tinh và Lục Tiên tàn kiếm có can hệ rất lớn, tuyệt đối không thể nói cho người ngoài biết bí mật này, bởi một khi tiết lộ, chỉ sợ sẽ rước lấy phiền toái thật lớn hoặc tai họa không thể tưởng tượng được. Nếu Lăng Xuân Nê lỡ miệng nói ra, sợ là gây họa cho cô, do đó, sau một lúc do dự, Thẩm Thạch quyết định gạt cô, nói:

“Ta cũng không rõ lắm, ta có được vật này từ một lần giết một con tứ giai Yêu thú Thiết Lang Vương Chu, sau đó phát hiện ra ở bên trong sào huyệt của nó. Lúc ấy, nhìn khối Hắc Tinh không giống vật thường nên tiện tay đem về.”

Lăng Xuân Nê ồ một tiếng, gật đầu không hỏi gì thêm, chỉ là nhẹ nhàng cười, tay vân vê khối Hắc Tinh, bộ dạng thập phần ưa thích, sau một lúc lâu, cô ngẩng đầu, ánh mắt có chút mong đợi nhìn Thẩm Thạch, nói:

“Thạch Đầu, ta rất thích khối Hắc Tinh này, nếu như. . . nếu như ngươi thấy nó không quá quan trọng, có thể cho ta được không?”

Nhất thời, Thẩm Thạch cảm thấy đau đầu, không phải hắn keo kiệt, với quan hệ bây giờ giữa hắn và Lăng Xuân Nê, nếu là châu báu, trang sức bình thường, dù có trân quý hiếm đến mấy, hắn cũng liền đem tặng. Thế nhưng, với khối Hắc Tinh này, quả thật nó không phải vật thường, tuy rằng trải qua thời gian dài giống như vật chết, nhưng nhất định bên trong có chứa bí mật, chẳng qua là hiện giờ không biết mà thôi.

Chỉ là hắn vừa muốn mở miệng cự tuyệt thì thấy trên gương mặt xinh đẹp, đáng yêu của Lăng Xuân Nê có vài phần mong mỏi, chờ đợi, trong lúc nhất thời, lời cự tuyệt lại không nói ra được.

Một lát sau, hắn có chút chần chờ, do dự nói khẽ: “Cái này. . . Xuân Nê, ta xem khối Hắc Tinh này cũng không xinh đẹp, hay là ta mua cho ngươi một kiện trang sức bảo thạch khác đẹp hơn, ngươi thấy thế nào?

Lăng Xuân Nê cúi đầu, hình như đáy mắt có chút thất vọng lướt qua, chỉ là rất nhanh, cô lại nở nụ cười, làm như tâm tình vẫn tốt, nhẹ nhàng đem khối Hắc Tinh đặt trên bàn, mỉm cười lắc đầu, nói: “Không sao..., ta chỉ tùy tiện nói thôi, không quan trọng, ngươi chớ để ở trong lòng.”

Thẩm Thạch nhìn cô, chỉ thấy thần sắc trên mặt Lăng Xuân Nê như thường, vẻ mặt tươi cười, nhưng qua một lát, ánh mắt lại vụng trộm hướng về khối Hắc Tinh liếc một cái, lộ ra có chút không nỡ. Hắn thở dài, trầm mặc một lúc, lắc đầu cười nói:

“Được rồi, được rồi, khối Hắc Tinh này ta tặng cho ngươi.”

Thân thể Lăng Xuân Nê chấn động, trên mặt lập tức vui mừng, nhưng ngay sau đó lắp bắp kinh hãi, người lui lại, nhìn thoáng qua Thẩm Thạch, nhút nhát nói: “Ta, ta nói không muốn mà.”


Thẩm Thạch cười cười, cầm lấy khối Hắc Tinh nhét vào tay Lăng Xuân Nê, đồng thời thở dài nói: “Lại nói tiếp, chúng ta sống chung đã được một khoảng thời gian rồi, nhưng ta không cho ngươi được một cuộc sống tốt đẹp. Thậm chí có lúc còn phải trải qua mấy bận đau khổ và nguy hiểm, ngoài ra, ta cũng thật không tặng vật gì cho ngươi.” Hắn dừng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy tay Lăng Xuân Nê, gật nhẹ đầu, nói:

“Xuân Nê, chỉ cần ngươi cao hứng, khối Hắc Tinh này liền tặng cho ngươi. Chỉ là. . . chung quy ta cảm giác thứ này có chút kỳ quái, cũng không rõ rút cuộc nó là cái gì, thoạt nhìn ngày thường không đáng lo nhưng nếu như có một ngày ngươi phát hiện khối Hắc Tinh có chỗ nào không đúng hoặc xuất hiện dấu hiệu khác thường thì nhất định phải nói ngay cho ta biết, rõ chưa?”

Đôi mắt Lăng Xuân Nê sáng lấp lánh, lòng ngổn ngang tâm sự “ừ” một tiếng, một lát sau, một cỗ nhu tình tràn ngập trên mặt nàng, ánh mắt như sóng nước nhìn qua Thẩm Thạch, đột nhiên cô nhào tới ôm chặt lấy Thẩm Thạch, thấp giọng nói:

“Thạch Đầu, ngươi đối với ta thật tốt!”

Trong lòng Thẩm Thạch có chút cảm động, lập tức bật cười, vỗ nhẹ đầu cô, mỉm cười nói: “Bây giờ ngươi mới biết à?”

Lăng Xuân Nê thè lưỡi, nằm trong lòng ngực của hắn một hồi mới lưu luyến ngồi dậy. Thẩm Thạch tiếp tục sửa sang lại đồ trên bàn, Lăng Xuân Nê vui vẻ đùa giỡn với khối Hắc Tinh, một lát sau, cô đứng lên đến gần một cái tủ, đưa tay kéo ngăn tủ lấy ra một sợi dây dài màu đỏ.

Hắc Tinh liền một khối, không có khe hở nào, Lăng Xuân Nê lấy sợi dây đỏ tỉ mỉ cột chính giữa khối Hắc Tinh, cố gắng cột cho thật chặt, làm thành một dây chuyền đơn giản, so với loại dây chuyền bình thường còn thô lậu (thô kệch, vụng về - người dịch) hơn.

Cô cúi đầu, vén mái tóc đen bóng, đưa sợi dây chuyền cột khối Hắc Tinh đeo trên cổ. (Đoạn này ta dịch phỏng đoán, ko biết có đúng không – người dịch)

Dây chuyền khẽ động, khối Hắc Tinh rơi xuống lồng ngực đẫy đà của cô, lẳng lặng nằm yên trên làn da trắng như tuyết. Cách tim không xa, tràn ngập một cỗ hơi ấm phát ra từ khối Hắc Tinh, khiến cho cảm giác lạnh lẽo trong người cô mấy ngày nay giảm xuống không ít. (Đoạn này ta dịch phỏng đoán, ko biết có đúng không – người dịch)

Thủy tinh màu đen, làn da trắng như tuyết, hai màu sắc đen trắng tương phản dường như làm cho từng điểm sáng trắng trên khối Hắc Tinh sống động trở lại, giống như các ngôi sao lung linh trên bầu trời, mang theo vài phần khí tức thần bí.

“Có đẹp không?”

Giống như một tiểu cô nương có được món đồ chơi yêu mến nhất nên tỏ ra thích thú vô hạn, Lăng Xuân Nê đứng bên Thẩm Thạch, ôn nhu hỏi hắn.

Thẩm Thạch ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trong một lúc mắt trở nên thất thần, một khắc này, Lăng Xuân Nê kiều mị vô hạn, dường như vẻ đẹp đã đạt đến tột cùng của tuyệt sắc nhân gian, một cái nhăn mày, một nụ cười, nhất cử nhất động nét quyết rũ tự nhiên phát ra, trong bóng đêm, trông cô diễm lệ, rực rỡ như một đóa hoa quỳnh nở tới cực điểm.

Kiều diễm không gì sánh được, kiều mị làm cho người ta hít thở không thông.

Thẩm Thạch vô thức gật đầu, từ trong thâm tâm nói: “Rất đẹp!”

Lăng Xuân Nê che miệng cười khẽ, mỉm cười như hoa, ôn nhu vô hạn.

Một đêm này, trong một khoảng thời gian rất dài, đã lâu Lăng Xuân Nê mới ngủ một giấc an ổn, thoải mái, mãn nguyện đến thế.

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, mấy ngày nay cô cảm thấy thân thể có chút rét run, mới đầu lạnh ở đầu các ngón tay, ngón chân, sau đó, rất nhanh cảm giác này lan ra toàn thân. Nếu nói là đau ốm thì cũng không phải, kỳ thật bình thường cũng không có cảm giác gì đặc biệt khó chịu, chỉ là thỉnh thoảng cảm thấy thân thể có chút lạnh, đồng thời, ban đêm ngủ không ngon giấc.

Khi còn ở một mình, trong đêm khuya, Lăng Xuân Nê cô độc giật mình tỉnh giấc, cảm thấy thân thể đặc biệt rét lạnh.

Có lẽ là vì cô đơn, quạnh quẽ sao?

Bởi vì không có ai bên cạnh?

Cô rất nhớ Thạch Đầu, luôn ngóng trông hắn ở lại bên mình, nếu như có thể rúc vào trong lồng ngực của hắn, cảm giác rét lạnh kia nhất định không còn.


Chỉ cần, ở bên hắn. . .

Vì vậy đêm nay, hắn ở đây, thật là ấm áp, Lăng Xuân Nê cảm thấy hình như mình thật sự giống một đứa bé, chìm đắm trong ngực của hắn mà không thoát ra được, nếu như hắn rời khỏi, có hay không nội tâm vì quá lạnh mà chết?

Mờ mịt trong hoảng hốt, dịu dàng trong ấm áp, cô giống như người ngốc, say không muốn tỉnh lại, ngực có một đoàn lửa nóng, dường như so với những chỗ khác trên thân thể nóng hơn một chút.

Có phải hay không vì tiếng tim đập kích động?

Cô ôm lấy hắn, bình yên chìm vào giấc ngủ, không có cảm giác rét lạnh, dường như thế giới ấm áp không bờ bến, cô đắm chìm vào nó, vĩnh viễn không ngừng nghỉ.

Ngay cả cảnh trong mơ so với hôm qua cũng hoàn toàn bất đồng, giấc mơ không còn luân phiên dồn dập, không ngừng biến ảo ác mộng, cảm giác hồi hộp, tim đập nhanh không còn nữa, lúc cô ngủ say trông thật an tâm, ấm áp, loáng thoáng thấy được một mảnh đêm tối vô tận, nhưng mảnh đêm tối kia không hề có cảm giác rét lạnh, tuy hắc ám nhưng cho cô một loại cảm giác thân thiết ấm áp. Mà ở cuối màn đêm, cô cảm giác tựa hồ có một đạo ánh mắt kỳ dị đang lặng lẽ chăm chú nhìn mình.

Đó là một loại cảm giác rất kỳ quái, chỉ là trong đầu, cô không có ý niệm sợ hãi vì hình như ánh mắt kia không có địch ý, thậm chí, dường như ánh mắt kỳ dị còn mơ hồ có chút trốn tránh, cho dù ngẫu nhiên bị nhìn chăm chú, cô cảm thấy ánh mắt kia thật hiếu kỳ và mê hoặc.

Thật là một giấc mộng kỳ lạ a!

Lăng Xuân Nê ngủ liền một giấc đến hừng đông, thế nhưng cảm giác buồn ngủ vẫn không giảm, trong mơ màng, cô nghe được tiếng Thẩm Thạch đứng dậy, nói là phải đi khỏi thành thám hiểm săn bắn, cô cố gắng chống tay đứng lên nhưng mí mắt vẫn còn díu lại.

Thẩm Thạch ha ha cười bảo cô tiếp tục nằm ngủ rồi một mình rời đi, đã lâu Lăng Xuân Nê không thấy ấm áp nên lại bình yên chìm vào giấc ngủ, ngực thật là ấm, dễ chịu a.

Bất tri bất giác, cô ngủ đúng một ngày, thẳng đến lúc xế chiều mới dần dần tỉnh lại.

Vẫn còn một chút mỏi mệt, cô lười biếng đứng dậy, bỗng cảm thấy giật mình xấu hổ, nghĩ thầm may mắn Thạch Đầu không có ở đây, nếu không, bộ dạng mình như vậy, còn không phải mất hết thể diện sao.

Trong nội tâm, một cỗ ôn nhu xẹt qua, cô nhẹ nhàng đi tới bàn trang điểm, trên bàn, một mặt gương đồng bóng loáng sáng ngời, phản chiếu dung nhan ôn nhu kiều mị, như một đóa hoa xinh đẹp.

Cô nhìn về phía gương cười cười, cầm lược nhẹ nhàng chải mái tóc, mái tóc đen nhánh trông như thác nước, các ngón tay trắng nõn tinh tế tỉ mỉ lưu động, cô chải lấy chải lấy, thần sắc an bình, bình tĩnh.

Thế nhưng đột nhiên, trong nháy mắt, thân thể Lăng Xuân Nê chấn động mạnh một cái.

Cô ngẩn người, sau đó buông lược xuống.

Vươn tay, cô nhẹ nhàng lần tay vào mái tóc ở giữa trán, mái tóc đen bóng, chẳng biết tại sao, sắc mặt cô đột nhiên tái nhợt. (Đoạn này ta dịch phỏng đoán, ko biết có đúng không – người dịch)

Từng sợi tóc rơi xuống, ngón tay cô từ từ lần tới, lần tới. . .

Sau đó, ở một chỗ sâu trong mái tóc dày, ngón tay cô bỗng nhiên ngừng lại, tất cả động tác đều cứng ngắc, bất động, thân thể như đã đông lại thành băng.

Qua một hồi lâu, cô chậm rãi bấm tay, sâu trong mái tóc nhẹ nhàng nhúc nhích, sau đó thõng tay xuống, đặt ở trước mắt mình.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Bóng người trong gương có chút rung rung.

Sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy, thân thể run rẩy, tất cả tốt đẹp như ảo mộng tan vỡ, tất cả ấm áp đều hóa thành hư vô.

Trên đầu ngón tay run rẩy, có một sợi tóc bạc.

Bờ môi cô run rẩy, mất đi huyết sắc, sau một khắc, đột nhiên Lăng Xuân Nê lấy tay bịt miệng lại, đem tất cả nghẹn ngào, thút thít che ở trong miệng, trong mắt hiện lên nét khó tin thống khổ tuyệt vọng, nước mắt trong suốt chảy xuôi xuống, chảy qua đôi má, chảy qua bàn tay trắng noãn.

Bầu không khí yên tĩnh như chết, chỉ nghe tiếng nghẹn ngào bi thương tuyệt vọng từ giữa những ngón tay chậm rãi xuyên ra:

“Nghĩa mẫu. . . Nghĩa mẫu. . .”
===============
Hắc ngọc lấp lánh làn da
Rực rỡ, kiều mị ấy là Xuân Nê
Gương đồng suối tóc mân mê
Một sợi bạc trắng…mà thê thảm lòng