Lục Tiên

Quyển 2 - Chương 165: Biết ở cùng ai

“ Tôn Hữu? Không biết, là ai vậy?” Bồ lão đầu lắc đầu, lại uống thêm một ngụm rượu.

Thẩm Thạch cười cười trả lời: “ Là một hảo bằng hữu của đệ tử, cùng bái nhập tông môn trong một năm. Ngoài ra, hắn còn là cháu trai ruột của Tôn trưởng lão, trong thế hệ này của Tôn gia hắn đứng hàng thứ hai, cha hắn chính là con thứ của Tôn trưởng lão.”

Bồ lão đầu ngơ ngác một chút, chậm rãi buông vò rượu trong tay xuống, liếc nhìn Thẩm Thạch, nói: “ Cháu trai của lão Tôn Minh Dương?”

Thẩm Thạch nhẹ gật đầu, nói: "Vâng."

Quang mang trong ánh mắt của Bồ lão đầu chợt lóe, nhưng thần sắc của lão vẫn chẳng có gì thay đổi, hỏi: “ Tiểu tử, ngươi kết giao bằng hữu như vậy thì sao, có chuyện gì hả?”

Thẩm Thạch “ A…” lên một tiếng rồi nói: “ Hắn vừa mới kể khổ với con, nói là trong dach ngạch đệ tử thân truyền của Tôn trưởng lão còn có một vị trí nữa. Mà lúc này Tứ Chính đại hội sắp diễn ra, Tôn trưởng lão quyết định chiếu cố đến con em nhà mình, định thu một đệ tử Tôn gia nhập môn. Bất quá cuối cùng cái danh ngạch kia lại thuộc về đại ca của hắn Tôn Hằng, khiến cho tiền đồ của hắn bỗng chốc trở nên mờ mịt. Hắn thấy tức giận, thất vọng trong lòng, không thể kể với ai khác, đành tới gặp con kể lể đấy.”

Bồ lão đầu cười khằng khặc, uống thêm một ngụm rượu, lắc lắc đầu không lên tiếng.

Thẩm Thạch lại tiếp tục nói: “ Đệ tử còn nghe được một tin, giống như quy củ lúc người thu con làm đồ đệ, Tôn trưởng lão cũng phải mời đến một Nguyên Đan cảnh trưởng lão trở lên đứng ngoài quan sát cuộc khảo thí. Nghe nói người Tôn trưởng lão mời đến là Linh Thú Điện Kim Trạm trưởng lão, sau đó trận khảo thí thu đồ kia là để cho Tôn Hằng sư huynh tiến hành một cuộc đối chiến dưới chân núi, đối thủ là …” Nói đến đoạn này, hắn bỗng nhiên dừng lại, trên mặt có một biểu lộ kỳ quái.

Bồ lão đầu liếc nhìn hắn, hỏi: “ Đối thủ là cái gì?”

Thẩm Thạch ho khan một tiếng, trả lời: “ Nghe nói, Tôn trưởng lão sắp xếp đối thủ cho Tôn Hằng sư huynh là một con Hắc Văn Quy.”

Bồ lão đầu ngơ ngác, tựa như có chút không kịp phản ứng, rồi ngạc nhiên hỏi lại: “ Cái gì?”

Thẩm Thạch nhếch mép, trên mặt có vài phần trào phúng, đáp lời: “ Là một con Hắc Văn Quy, bên trong Linh Thú Điện có nuôi rất nhiều.”

Bồ lão đầu giật mình trong chốc lát rồi nhảy dựng lên, cả giận nói: “ Cái lão già này thật không biết xấu hổ!”

Hắc Văn Quy trong Linh Thú Điện là một con yêu thú cấp thấp thông thường, tính tình nhút nhát, chiến lực cực thấp, nói chung mỗi khi gặp địch nhân đều co đầu rụt cổ vào trong cái mai cứng. cứ như vậy mặc cho người khác giày vỏ, không hề có lực đánh trả. Linh Thú Điện nuôi con Hắc Văn Quy này cũng bởi vì khi trưởng thành, mai của nó cũng là một loại Linh tài để luyện khí.

Chỉ là một loại Linh thú yếu đuối như vậy, hầu như chỉ biết chịu đòn chứ không biết đánh trả, lại trở thành đối thủ khảo thí nhập môn của Tôn Hằng, điều này không nói ra thì ai cũng biết ý của Tôn Trưởng lão, đương nhiên là ta tùy tiện diễn một vở kịch cho các ngươi xem, chứ tên đệ tử này ta đã định thu rồi.

Đáng lẽ ra, Tôn Minh Dương trưởng lão muốn thu đồ đệ thế nào thì cứ thế, chẳng ai lại rỗi hơi muốn xen vào chuyện của lão. Nhưng lần trước khi Thuật Đường Bồ Trưởng lão này có ý định thu Thẩm Thạch làm đồ đệ, Tôn trưởng lão liền đi ra nói mấy câu, khiến cho khảo nghiệm của lão thoắt cái đã từ đi lấy san hô trở thành đi tìm kiếm Ngân Quang Hải Quỳ châu.


Cái trước với cái sau, độ khó quả thật là chênh lệch đến một trời một vực.

Bồ lão đầu nâng vò rượu lên hùng hổ uống một hồi, trông có vẻ rất là căm tức. Tuy vậy sau một lát, sắc mặt của lão bỗng nhiên trầm xuống, nhìn về phía Thẩm Thạch hỏi: “Việc này từ trước đến giờ ta chưa từng nghe thấy, làm sao mà ngươi biết được?”

Thẩm Thạch thần sắc bình tĩnh, thản nhiên nói: “ Là Tôn Hữu nói cho con biết, quả thực là việc này còn chưa công khai, Tôn trưởng lão đại khái là định mấy ngày nữa tiến hành khảo thí nhập môn rồi mới công bố ra, khi đó thì hiển nhiên ai cũng không nói được gì. Tôn Hữu có lẽ là lòng mang bất mãn, cộng thêm việc hắn cũng là Tôn gia đệ tử, cho nên từ những người phía Tôn gia thân cận với Tôn trưởng lão đã dò la ra được tin tức này.”

Bồ lão đầu “ A” lên một tiếng, rồi bỗng nhiên nở một nụ cười, nói: “ Ngươi với tên bằng hữu này quả là giao tình sâu sắc đấy.”

Thẩm Thạch cười cười nói: “ Con cùng Tôn Hữu quả là giao tình không tệ. Tuy nhiên lần này hắn nói với con, có lẽ là còn muốn con đem những lời này chuyển cáo cho người, để xem người có thể hay không ra mặt nhúng tay vào việc này. Tuy không thể biết được sẽ thành công hay thất bại, nhưng hắn vẫn luôn như vậy, cũng chỉ cần có một tia hy vọng thôi.”

Bồ lão đầu có chút suy ngẫm, nhưng khi nghe lến đó lại hơi ngẩn ngơ, dừng lại một chút rồi cau mày nói: “ Xú tiểu tử ngươi... Ngươi sao lại dứt khoát thẳng thắn như vậy chứ, chẵng lẽ không biết cách bóng gió dò xét tâm tình của lão phu, rồi dùng những mâu thuẫn trong quá khứ với Tôn lão đầu để giật dây lão phu sao?”

Thẩm Thạch lắc đầu, kéo một cái ghế ở bên cạnh ra rồi mời Bồ lão đầu ngồi xuống, đồng thời nói: “ Đệ tử tuy là ngu muội, nhưng những loại tính toán với sư phụ như thế, con làm không được. Hơn nữa sư phụ luôn đối đãi tốt với con, có việc gì đệ tử chỉ cần mở miệng nói rõ là xong, cần gì phải che che giấu giấu giống như tiểu nhân bỉ ổi vậy.”

Bồ lão đầu liếc nhìn Thẩm Thạch, rồi đột nhiên nhếch miệng cười cười, kéo Thẩm Thạch đến, nhẹ nhàng vỗ đầu hắn, cười nói: “ Xú tiểu tử này thực ra là lại thông minh cực kỳ.”

Thẩm Thạch bật cười, sau đó nói: “ Sư phụ, người đối với chuyện này định thế nào?”

Bồ lão đầu hừ một tiếng, nói: “ Tôn lão đầu mặc dù không phải người tốt, nhưng đạo hạnh lại thực sự là Nguyên Đan cảnh đó. Ngươi muốn lão già ta đi đối chọi với một tên Nguyên Đan cảnh, thì phải có chỗ tốt nào chứ, nói thử ta nghe xem nào?”

Thẩm Thạch lắc đầu nói: “ Chẳng có chỗ tốt nào cả.”

Bồ lão đầu giận dữ vỗ thành ghế, căm tức nói: “ Khốn nạn, chẳng có chỗ tốt nào mà ngươi cũng không biết xấu hổ nhờ vả ta sao?”

Thẩm Thạch suy nghĩ một lát, rồi lập tức hỏi thăm dò: “ Vậy khiến vị Tôn trưởng lão kia bị người ta ghét bỏ có tính không?”

Bồ lão đầu chau mày hỏi:” Như thế nào?”

Thẩm Thạch đáp: “ Tôn trưởng lão sắp xếp cho cháu ruột trận khảo thí nhập môn kia vốn là một việc đáng chê cười, ai cũng có thể nhìn ra chỉ là diễn kịch mà thôi. Nếu sư phụ người nhúng tay vào, sẽ có thể dẫn đến hai kết quả. Thứ nhất là mặc cho người chỉ trích, nhưng Tôn trưởng lão vẫn cứ làm theo ý lão, lúc này người sẽ khiến lão căm tức bực bội, mà người khác cũng càng chán ghét lão hơn. Thứ hai là sư phụ người thần thông quảng đại, khiến cho lần khảo thí nhập môn kia thất bại, làm Tôn Hằng không thế bái sư. Như vậy thì Tôn Hữu cũng là đệ tử trẻ tuổi đời thứ hai của Tôn gia ắt sẽ có hi vọng. Kể từ đó, hai phe trong Tôn gia sẽ đối chọi gay gắt, sau này hẳn là sẽ có không ít đấu tranh, chắn hắn Tôn trưởng lão đối với việc này sẽ vô cùng đau đầu rồi. Mà việc này tính toán kỹ ra, cũng sẽ khiến cho người ta chán ghét Tôn trưởng lão thêm một chút.

Nói xong lời cuối cùng, Thẩm Thạch khẽ máy miệng, rồi cuối cùng gật đầu nói tiếp: “ Ài…, dù sao thì cũng đều khiến người ta chán ghét Tôn trưởng lão hơn, cho nên có làm hay không đều là phụ thuộc thái độ của sư phụ đối với vị Tôn Minh Dương kia thế nào thôi.”


Bồ lão đầu trừng mắt liếc Thẩm Thạch, hỏi: “ Xú tiểu tử, sao ngươi lại hư hỏng như vậy chứ, lão già Tôn Minh Dương có thù oán gì với ngươi vậy?”

Thẩm Thạch lắc đầu đáp: “ Thù oán gì đâu chứ. Đạo hạnh cảnh giới của đệ tử thế này, cách biệt một trời một vực với lão nhân gia người, đâu thể nói thù hận gì được.”

Bồ lão đầu cười nói: "Vậy ngươi vì sao ngươi lại muốn giúp Tôn Hữu?"

Thẩm Thạch thản nhiên nói: “ Thứ nhất là vì Tôn Hữu là bằng hữu của con, con thực sự muốn giúp hắn có tiền đồ tốt hơn. Thứ hai, Tôn trưởng lão là một nhân vật như vậy, tại sao lúc sư phụ người muốn thu con làm đồ đệ lại cố ý làm khó chúng ta. Sư phụ, lão nhân gia người thì không sao, chứ con phải lặn xuống đáy biển chịu giày vò mệt mỏi, thậm chí suýt chút nữa là nguy hiểm đến tính mạng rồi.Tuy không thể nói là thù hận, nhưng hai thầy trò ta ở đây nói chuyện kín, con vụng trộm coi lão không thuận mắt không biết có được không?”

Bồ lão đầu vỗ tay cười to, bộ dáng cực kỳ vui vẻ, chỉ vào Thẩm Thạch cười nói: "Ngươi, tên tiểu tử này... Ha ha ha, không tệ không tệ!"

Thẩm Thạch nhún vai, cười cười không nói gì.

***
Lưu Vân thành, trong trạch viện của Chung gia.

Môn hạ của Lăng Tiêu Tông tại Lưu Vân Thành thường phụ thuộc vào một trong tứ đại thế gia. Hôm nay Hậu gia đã bại vong, sản nghiệp bị các thế gia khác phân chia, vinh quang ngày xưa cũng theo gió bay đi, không cần phải nhắc đến nữa. Trong ba thế gia còn lại, Tôn gia có lão tổ Tôn Minh Dương ở trên, thanh thế như mặt trời ban trưa, có một không hai. Mà Hứa gia nhìn có vẻ ít khi xuất hiện, nhưng trong tộc gia quy rất nghiêm chỉnh vững vàng, lại thu nhập dưới trướng nhiều kỳ nhận dị sĩ, thực lực không thể khinh thường, miễn cưỡng có thể đối chọi cùng Tôn gia.

So sánh với hai nhà trên, thế gia cuối cùng Chung gia tình thế đã gay go hơn nhiều, gia cảnh đã sa sút từ lâu, nhiều năm trước đã bị người đè đầu cưỡi cổ. Chung gia nhân tài điêu linh, cơ nghiệp héo mòn, mãi cho đến mấy năm trở lại đây, đột nhiên trong Lăng Tiêu Tông xuất hiện hai nữ tử của Chung gia được tông môn coi trọng, thì mới có phần khởi sắc.

Chỉ có điều một đại thế gia như vậy, mà toàn bộ hy vọng hiện tại đều đặt trên hai nữ nhân trẻ tuổi, có thể đoán được tình trạng đã quẫn bách đến thế nào. Hơn nữa dù sao hai người Chung Thanh Trúc và Chung Thanh Lộ cũng chỉ là đệ tử Ngưng Nguyên Cảnh bình thường mà thôi, mặc dù các nàng có thiên tư bất phàm, tiền đồ rộng mở, nhưng trong Hồng Mông Tu Chân giới thiên tài tuấn kiệt nhiều không kể xiết, nhưng trải qua bao năm tuế nguyệt dài đằng đẵng, những kẻ có thể thực sự vươn lên trở thành đại thụ che trời cũng chỉ thưa thớt đến vạn người có một.

Tâm tính, cảnh ngộ, cơ duyên, sự chăm chỉ thậm chí là vận khí, nếu muốn đứng ở đỉnh của chúng sinh, trở thành một nhân vật cao cao tại thượng thì những yếu tố trên không thể thiếu một thứ gì, quả là cực kỳ khó khăn. Cho nên mặc dù Chung gia đã có hai người kia, bên trong Lưu Vân Thành vẫn không được mấy người coi trọng.

Chung gia tuy rằng gia cảnh đã sa sút nhiều năm, nhưng lạc đà gầy vẫn còn hơn ngựa béo, gia nghiệp vẫn còn lại một chút. Ví dụ như, nơi ở của Chung gia này có diện tích vô cùng rộng lớn, có thể coi như là một đại trạch ở trong Lưu Vân Thành. Bất quá thế sự chuyển dời, khi xưa lừng lẫy như vậy, nhưng bây giờ đã sớm tiêu vong, trong đại trạch của Chung gia có rất nhiều nơi lộ ra dáng vẻ lụn bại cả từ trong ra ngoài.

Tại một nơi yên tĩnh phía sau hậu viện, có một tòa nhà hai tầng nhỏ, bên ngoài còn có tường vây quanh một tiểu hoa viên, cảnh trí tĩnh mịch mà đẹp đẽ, thực sự là một nơi ở tốt.

Đây chính là chỗ ở của mẫu thân Chung Thanh Trúc.Mỗi lần Chung Thanh Trúc trở về thăm mẹ phần lớn cũng ở lại luôn nơi này. Tuy vậy, ngày hôm nay, người mẹ họ Liễu của Chung Thanh Trúc đang có chút lo lắng về nữ nhi của mình, bởi vì hai ngày trước sau khi nàng trở về, trái ngược với thói quen lúc bình thường chỉ ở lại tối đa là nửa ngày, lần này nàng đã ở lại đến mấy ngày mà chưa vẫn chưa hề có ý rời đi.

Trong mấy ngày này, Chung Thanh Trúc ở trước mặt mẫu thân cũng không để lộ ra thần sắc dị thường, vẫn nói chuyện phiếm về những việc vặt thường ngày, giống hệt như những lúc hai mẹ con bình thường tâm sự. Nhưng ngoài việc đó ra, Chung Thanh Trúc thỉnh thoảng lại ngồi một chỗ, thần sắc u lãnh, suy nghĩ đến xuất thần, không biết là đang nghĩ tới chuyện gì. Bà có cảm giác giữa hai hàng lông mày thanh tú của con gái tựa hồ như luôn có sự u sầu đang tích tụ, không hề vơi đi. Ánh mắt ngày thường vẫn luôn trong trẻo, tựa hồ như đã ảm đạm đi rất nhiều.

Ngồi mãi trên lầu nhỏ, hoặc tựa vào cửa sổ nhìn về nơi xa, hoặc quanh quẩn nơi tiểu hoa viên.

Mấy ngày nay Chung Thanh Trúc ở nhà, hình như chỉ mãi làm có ba việc này.

Thời gian trôi qua, họ Liễu ngày càng quan tâm đến con gái mình. Bà vốn là một người bình thường, tính tình nhu nhược, năm đó mang theo Chung Thanh Trúc tìm nơi nương tựa tại Chung gia này, cũng chỉ làm một đầu bếp thấp hèn, chẳng có địa vị gì. Nhưng sau này, Chung Thanh Trúc có thành tựu xuất sắc, trong Lăng Tiêu Tông thanh thế vô cùng thịnh, mới khiến cho cuộc đời của bà trở nên sung sướng. Nhưng dù thế nào, trong lòng bà, Chung Thanh Trúc vẫn là một cô con gái cần âu yếm, chở che.

Cho đến hôm nay, khi bà đứng ở trước cửa nhìn thấy Chung Thanh Trúc đang ngồi một mình trước cửa sổ lầu hai, cả một canh giờ liền không hề nhúc nhích, chẳng nói lời nào, cuối cùng nhịn không được liền định đi lên hỏi han nàng một chút. Nhưng vừa lúc bà hạ quyết tâm chuẩn bị bước lên lầu, liền chợt nghe thấy một thanh âm nhỏ từ ngoài vườn truyền tới:

“ Em dâu, có đang ở nhà không?”

Thanh âm đó chính là của Chung gia gia chủ Chung Liên Thành đang đi tới nơi này.