Lục Tiên

Quyển 2 - Chương 151:

Hôm sau, Thẩm Thạch đã đi tới Thuật Đường Ngũ Hành Điện thật sớm, có lẽ là bởi vì tới hơi sớm mà hắn không nhìn thấy bóng dáng sư tỷ Từ Nhạn Chi nhưng lại phát hiện Bồ lão đầu mới sáng sớm đã ngồi dựa ở cửa đại điện trên tay lão còn cầm một cái bầu rượu, cứ chốc lát lại đưa lên môi nhấp một ngụm, trông bộ dáng lão lúc này vừa nhàn nhã lại vừa mãn nguyện.

Hôm qua sau lễ bái sư, Thẩm Thạch ngày xưa đối với vị Bồ lão đầu này luôn là kính trọng thì nay tâm tình lại thêm phần cởi mở thân thiết hơn, lúc này nhìn thấy lão ngồi đây, hắn vội vàng đi tới, kêu một tiếng:

"Sư phụ."

Bồ lão đầu ngẩng đầu nhìn hắn một cái, ha ha cười, vui vẻ ôn hòa, nói: "Sớm như vậy đã tới rồi a."

Thẩm Thạch thấy lão sư phụ này đối với hắn thái độ hòa ái, khiến cho trong nội tâm không khỏi cũng nhẹ nhõm xuống, cười nói: "Đúng vậy a, đệ tử ở động phủ bên kia ngủ không được, nên quyết định qua đây sớm hơn một chút luôn."

Bồ lão đầu nhẹ gật đầu, nói: "Không tệ, không tệ." Nói đoạn lão vỗ nhẹ mặt đất bên cạnh một cái, nói, "Ngồi đi."

Thẩm Thạch ngơ ngẩn ra một lúc, ngay lập tức lại thầm bật cười, cũng không có gì mà phải từ chối liền dứt khoát mà liền ngồi xuống bên cạnh Bồ lão đầu. So với cái động phủ của hắn ở nơi sơn dã bên kia thì cái cửa Ngũ Hành Điện này quả thực là sạch sẽ hơn nhiều, hắn cũng không tâm tính giống với một ít đệ Lăng Tiêu Tông trong môn một ít đệ tử sống an nhàn sung sướng tâm tính.

Gió sáng mai nhẹ nhàng lướt qua Ngũ Hành điện, mang theo mấy chiếc lá rụng trên mặt đất, cả một tòa đại điện to lớn như vậy mà trong ngoài một mảnh yên tĩnh không một bóng dáng ai khác ngoài hai thầy trò Bồ lão đầu cùng nhau ngồi trước cửa ra vào. Mà từ xa nhìn vào bên trong đại điện chỉ là một mảnh tối mịt, nếu như trong bóng tối đấy còn có ai khác đứng đó rất khó làm cho người ta phát hiện ra.

Tóc trắng đón gió có chút phiêu động, Bồ lão đầu nở nụ cười thoáng một phát, nói: "Có uống rượu không?"

Thẩm Thạch cười nói: "Người không đau lòng mà đem hảo tửu ra mời, vậy uống một hớp."

Bồ lão đầu cười to, ném bầu rượu qua, Thẩm Thạch tiếp được, ngửa đầu uống một hớp, một cỗ tinh khiết và thơm ngon của rượu chảy vào cổ họng hắn, mùi rượu thơm ngọt thuần hậu xông thẳng vào mũi, hai mắt hắn khép hờ hạ bầu rượu xuống, sau một lúc lâu mới thở dài ra một hơi, khen: "Hảo tửu a."

Bồ lão đầu cười hắc hắc, nói: "Rượu này là Hoa Điêu năm năm tuy rằng mùi vị quả thật không tệ nhưng nhìn cái bộ dáng say mê của ngươi như vậy, giống như cũng không có đến tình trạng này a?"

Thẩm Thạch cười cười, nói: "Sư phụ, nếu là người ngày xưa đã từng phải uống loại rượu chua như dấm trong suốt ba năm, sau đó lại được uống rượu Hoa Điêu này, người thử nghĩ xem mình sẽ giác như thế nào đây?"

Bồ lão đầu ngẩn người ra một lúc, lập tức nhíu mày trầm tư, sau một lát bỗng nhiên thân thể run lên, hai hàm răng nghiến lại một phát như là nếm phải vị chua, sau đó nhìn về phía Thẩm Thạch, nghiêm mặt nói: "Thật đúng là như ngươi vừa nói vậy, ta đột nhiên cảm thấy loại rượu Hoa Điêu quả nhiên là rượu cực phẩm rồi!"

Nói xong liền đoạt lấy hồ rượu kia từ tay Thẩm Thạch rồi nhanh như chớp liền uống ngay một hớp lớn, sau đó cảm thán một tiếng, lại mang theo vài phần đồng tình chi ý, nói: "Trước kia ngươi thật sự phải uống ba năm rượu dở lắm ư, những ngày ấy nhất định không tốt qua a?"

Thẩm Thạch nghe vậy lắc đầu, hắn vốn đang cười, nhưng sau đó liền có chút do dự. Hắn bị đẩy vào Yêu giới ba năm cùng sống với lão tử Bạch Hầu là một con sâu rượu, kì thật không ít lần đã uống qua loại rượi vô cùng chua, nhưng mà những sự tình này liên quan đến bí mật ba năm hắn sống ở Yêu giới, thế nên trong lúc lỡ lời nhưng không biết có nên nói rõ chuyện này với sư phụ hay không.

Mà Bồ lão đầu ngồi bên cạnh hắn lúc này nhìn qua hắn một cái, sắc mặt ôn hòa mà bình tĩnh, cười nói: "Làm sao vậy, đang suy nghĩ gì đấy?"


Thẩm Thạch trầm mặc không nói gì, Bồ lão đầu vẫn đang vui vẻ nên cũng không chú ý tới bộ dáng hắn lúc này, nhưng bầu không khí này tựa hồ bỗng nhiên có lại chút kỳ quái không được tự nhiên lắm. Nhưng Thẩm Thạch cũng không chần chờ quá lâu, rất nhanh hắn bỗng nhiên xoay người quỳ gối xuống đất hai tay đặt ở trên đùi, nhìn Bồ lão đầu định nói gì đó nhưng môi mấp máy mãi vẫn không nói ra được một câu.

Bồ lão đầu không nhìn hắn mà lại cười cười, thản nhiên hỏi: "Làm sao vậy?"

Thẩm Thạch hít sâu một hơi, nói: "Sư phụ, thật ra đệ tử vẫn còn có chuyện gạt người đấy."

Bồ lão đầu "A" lên một tiếng, quay đầu lại nhìn hắn, vẫn giữ vẻ thản nhiên nói: "Đã có sự tình, vậy nói cho ta biết tốt rồi."

Thẩm Thạch do dự một chút, nhưng rồi cắn răng, cúi đầu xuống, nói: "Sư phụ thứ tội, chuyện kia có chút khó nói, chỉ sợ đệ tử. . . Tạm thời vẫn không thể nói."

Thần sắc Bồ lão đầu lại phai nhạt vài phần, trên mặt đã không còn cười nữa, nhưng trong giọng nói vẫn giữ sự bình thản, nghe không ra là lão đang vui hay đang giận gã tiểu đồ đệ mới thu nạp này, nói: "Như thế nào, có chuyện gì mà lại trọng đại như vậy, ngay cả ta là sư phụ ngươi mà ngươi cũng không thể nói sao?"

Hai tay Thẩm Thạch chậm rãi từ trên đùi trượt rơi xuống đất, thân thể hơi cúi xuống, sắc mặt tựa hồ có chút tái nhợt, ngay cả nhịp thở hắn cũng bắt đầu dồn dập ồ ồchút ít. Hôm qua mới vừa vặn bái sư, ai sẽ ngờ là ngày hôm nay hắn lại đi chống đối làm đắc tội ngay với chính sư phụ mình, huống chi vị sư phụ này lại là người đức cao vọng trọng, là người hắn luôn tôn kính bấy lâu.

Thế nhưng mà Thẩm Thạch vẫn như trước cứ trầm mặc maiz, sau một lúc, hắn mới thấp giọng nói: "Sư phụ, cái bí mật kia thật tình là đệ tử trải qua trước khi trở về núi, trong tông môn chỉ có Chưởng giáo chân nhân cùng Thái Thượng Trưởng Lão đã biết được, đệ tử ngày đó đã từng đáp ứng với hai vị này là phải giữ không được tiết lộ với ai bí mật này."

Bồ lão đầu nhướng hàng lông mi trắng lên một chút, như có điều suy nghĩ, trầm ngâm một lát sau mới nói: "Thì ra là thế, có thể đã là bí mật ngươi đáp ứng người ta giữ lời không thể nói thì thôi, chỉ là dù sao nếu ngươi không nói thì ta cũng sẽ không biết được, không phải sao, nhưng mà vì sao ngươi lại nhắc tới việc này?"

Thẩm Thạch ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt Bồ lão đầu, hắn cũng không cố ý tránh né ánh mắt lão mà cố bình tĩnh nói: "Một ngày là sư phụ cả đời mãi là sư phụ, đệ tử không có ý che giấu chuyện gì đối với sư phụ, chẳng qua là khi đó đệ tử dù sao cũng chính mình đã đáp ứng với Chưởng giáo chân nhân. Không người nào tín mà không lập, xin sư phụ chờ một chút, đệ tử sẽ đi tới Vân Tiêu Điện cầu kiến Chưởng giáo chân nhân, đem chuyện này cẩn thận bẩm báo lại rồi xin đem việc này kể lại cho ân sư không giáu nửa lời. Nếu có chỗ nào bất kính, đều là tại đệ tử đã sai, xin sư phụ cứ trách phạt, đệ tử quyết không hé nửa câu oán thán."

Dứt lời, hắn cúi người xuống, dập đầu luôn mấy cái trên mặt đất.

Bồ lão đầu không nói gì, chẳng qua là ngước mắt nhìn Thẩm Thạch, lão chưa mở miệng nên Thẩm Thạch cũng dám đứng dậy. Nhưng mà như có một cỗ áp lực vô hình trầm mặc từ bốn phương tám hướng vọt tới làm cho hắn hô hấp cũng thấy khoa khăn hơn. Vào thời khắc này, hắn tựa hồ mới chính thức cảm thấy cái uy thế cường đại của cảnh giới Nguyên Đan Cảnh Đại chân nhân, cho dù cũng không phải là hắn cố ý, nhưng cái khí thế vô hình này thật là đáng sợ.

"Hàaa...!"

Bỗng nhiên, Bồ lão đầu đột nhiên mở miệng cười cười, tiếng cười thoải mái thần thái ôn hòa, kéo Thẩm Thạch đứng lên, cười nói: "Bất quá chẳng qua là việc nhỏ mà thôi, lão già ta sống đã đến từng này tuổi rồi, chẳng lẽ còn quan tâm tới những chuyện nhỏ nhặt này. Những chuyện quá khứ đã qua kia, ngươi có thể nói thì đã nói, không thể nói không cần phải nói tới làm gì, không việc gì phải xoắn, nào đứng dậy, cùng ta tiến vào điện, hôm nay lão phu còn phải xem xét trình độ Phù lục hiện tại của ngươi đây."

Nói xong lão lại ha ha cười, rồi cứ thế vỗ vỗ mông đứng dậy, tiện tay cũng kéo Thẩm Thạch theo, sau đó hai sư đồ họ cùng nhau đi vào Ngũ Hành đại điện.

Thẩm Thạch cũng ngây người một lát, thò tay xoa xoa cái trán, ánh mắt tại phía trước Bồ lão đầu trên người dừng lại thoáng một phát, sau đó thần sắc kính cẩn mà đi theo, chẳng qua là trong này giữa, hắn hạ xuống cái tay kia chưởng nhưng là hữu ý vô ý mà tại bên hông, cũng chính là mình cái kia Như Ý Đại trên vị trí nhẹ nhàng đụng một cái.


. . .

Ngũ Hành đại điện ở trong khoảng không yên lặng, bất quá một già một trẻ hai người hiển nhiên đều sớm đã quen thuộc với bầu không khí nơi đây, Bồ lão đầu đi trước dẫn theo Thẩm Thạch đi thẳng vào hậu điện, tiến vào một cái phòng ở bên tường có đặt mấy giá sách, đây dường như là thư phòng, sau đó cười đối với Thẩm Thạch nói:

"Ngày đó lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã thấy ngươi có thể nhận ra mấy tấm phù văn phù trận, về sau lại nghe Từ nha đầu nói, ngươi hình như có nghiên cứu về Phù Lục nhất đạo. Chúng ta là tu sĩ tu luyện Ngũ Hành thuật pháp thế nên nếu có thể dùng tốt Phù Lục thì đó là một thứ hỗ trợ rất lớn cho thực chiến, ngươi bây giờ hãy thử vẽ ra mấy đạo Phù Lục, để cho lão phu xem một chút ngươi cuối cùng tại Phù Lục trên có cái gì tạo nghệ?"

Thẩm Thạch đưa ánh mắt nhìn lên trên bàn sách đặt trong phòng, chỉ thấy trên bàn đã đặt sẵn Phù Bút, Chu Sa và một chồng Hoàng Phù Chỉ, hiển nhiên sớm đã được bố trí sẵn từ trước, hắn vui mừng quay qua Bồ lão đầu chắp tay nói: "Đệ tử tuân mệnh, xin phô cái xấu."

Bồ lão đầu ha ha cười cười, vẫy vẫy tay ý bảo hắn cứ tùy tiện qua đó vẽ phù. Thẩm Thạch đi đến bên cạnh bàn học, một lượt sửa sang lại vạt áo rồi ngồi xuống, sau đó trầm lòng tĩnh khí một chút, lấy ra một trương Hoàng Phù Chỉ, lại đưa tay ra cầm lấy Phù Bút chấm Chu Sa, hắn dừng lát để hít thở thật sâu một cái, lập tức đưa bút viết lên trương Hoàng Phù Chỉ.

Những đường nét vặn vẹo đỏ tươi được vẽ liền mạch lên trên mặt giấy vàng trơn nhẵn của tấm Phù Chỉ, cứ thế mà vẽ phác thảo mà ra. Không khí bên trong thư phòng bỗng nhiên trở nên yên tĩnh hẳn lên, trong phút giây này, Bồ lão đầu cũng không gây ra một tiếng động nào, mà Thẩm Thạch cũng không hề chú ý đến sự vật xung quanh mình bởi hắn hoàn toàn đắm chìm vào một thế giới khác, thế giới của những nét vẽ phù văn vặn vẹo trên tấm phù chỉ, hệt như là lâu nay mười mấy năm qua hắn vẫn ngày ngày luyện tập không ngừng thời gian giống nhau.

Mỗi một động tác, mỗi một lần nhấc bút, dù có nghiêng chọn đều rất trầm ổn, không có nửa phần do dự, không có nửa phần rung rung, Bồ lão đầu mới nhìn rồi một hồi, sắc mặt liền hơi đổi, trong ánh mắt lão nhìn Thẩm Thạch đã mang theo chút ít vẻ kinh ngạc. Mà Thẩm Thạch giờ phút này hoàn toàn không có chú ý tới sự thay đổi thần sắc của Bồ lão đầu ở bên cạnh bởi trong mắt hắn lúc này, chỉ có các nét vẽ phù văn trên tấm Phù Lục.

Hoàng Phù Chỉ là loại Phù Chỉ phẩm giai thấp nhất, chỉ có thể thừa nhận nhất giai thuật pháp trong Ngũ Hành thuật pháp, cho nên lần này Thẩm Thạch phác hoạ chính là loại Nhất giai thuật pháp thường thấy nhất là "Hỏa Cầu Thuật" phù văn, ba cái Dương Hỏa phù dần dần xuất hiện trên Phù Chỉ, chúng hợp thành một phù trận vô cùng quen thuộc.

Lúc cuối cùng một số câu thành thời điểm, Thẩm Thạch vững vàng nhấc cổ tay lên cao một chút, sau đó từ từ hạ xuống, hắn xem xét kỹ trương phù chỉ này một lượt rồi khẽ gật đầu lập tức đứng lên, giương mắt nhìn về phía Bồ lão đầu, nói:

"Sư phụ, người xem. . ."

Bồ lão đầu đi tới bên cạnh hắn, sắc mặt lão nhìn lại vẫn rất bình tĩnh, một chút kinh ngạc trước kia sớm đã biến mất không thấy gì nữa, lão cầm lấy trương Hoàng Phù Chỉ đưa lên xem qua một lượt, khẽ gật đầu, lão không bình phẩm về trương phù chỉ đã được vẽ xong này mà lại thản nhiên nói: "Vẽ thêm mấy tấm nữa a, tốt nhất là vẽ thêm những loại thuật pháp khác."

Thẩm Thạch ngơ ngác một chút, nhưng cũng không nói thêm gì mà nhẹ gật đầu, nói: "Vâng."

Nói xong, hắn xoay người ngồi xuống lần nữa, lại lấy ra thêm một trương Phù Chỉ màu vàng. Sau đó hắn trầm ngâm một lát, rồi lại bắt đầu tiếp tục đặt bút.

Những đồ văn vặn vẹo mà phức tạp lại lần nữa chậm rãi xuất hiện dưới nét bút của hắn, dây dưa huyền ảo đến làm cho người hoa mắt, nhưng Thẩm Thạch vẫn rất trầm ổn bình tĩnh, vững vàng mà vẽ luôn mấy loại phù văn vô cùng tối nghĩa kia.

Thủy Tiễn Thuật, Trầm Thổ Thuật, Nham Thứ Thuật, Hỏa Chướng Thuật, lúc này đây, hắn vẽ liên tiếp bốn trương Phù Chỉ mà hầu như không hề dừng lại chút nào, những phù văn phức tạp mà thâm thuý dưới nét bút của hắn tựa hồ đều trở nên đơn giản mà rõ ràng hơn. Cứ như vậy những phù căn phù trận cứ hiện ra, sau đó không chút nào chênh lệch mà được phác hoạ tại Hoàng Phù Chỉ bên trên.

Trong ánh mắt Bồ lão đầu nhìn về phía Thẩm Thạch, vẻ kinh ngạc lại xuất hiện lần nữa, thậm chí nhịn không được bắt đầu một lần nữa dò xét tên đệ tử trẻ tuổi này, với tư cách là một Đại châ nhân Nguyên Đan Cảnh lại là Đại tu sĩ có tao nghệ cao nhất tại Ngũ Hành thuật pháp này, lão luôn biết con đường Phù Lục nhất đạo rất khó khăn, mà muốn làm thuần thục được như người trẻ tuổi trước mắt này thì trình độ đó làm cho người ta kinh ngạc tới cỡ nào. Để có thể đạt trình độ thuần thục như thế cũng cần phải có kinh nghiệm chế phù hơn mười năm và là người có thiên phú kinh người đến mức nào chứ, ít nhất phỉ là lão luyện Chế Phù Sư mới có thể làm được.

Bồ lão đầu ánh mắt thời gian dần qua, lại một lần nữa sáng lên, thậm chí mơ hồ có thể ở hắn đáy mắt ở chỗ sâu trong chứng kiến một tia bí ẩn kích động, nhưng mà lúc Thẩm Thạch hoàn thành những thứ này phù văn vẽ quay đầu hướng hắn xem ra thời điểm, Bồ lão đầu thần sắc lại bình tĩnh lại.

Hắn trầm ngâm nhìn năm cái Hoàng Phù Chỉ xếp thành một hàng trên mặt bàn kia một hồi, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Thạch nói:

"Vẽ được từng này coi như cũng được a. Đúng rồi, ngươi có thể hay không Quán Linh, cũng chính là bước chế phù cuối cùng?"

Thẩm Thạch ngơ ngác một chút, sau đó nhẹ gật đầu.

Bồ lão đầu nở nụ cười, nhếch nhếch miệng, như là có chút cao hứng, đưa bầu rượu lên uống một hớp lớn, sau đó vừa cười vừa nói:

"Đến, thử một chút, ngươi thử Quán Linh vào mấy tấm Phù Chỉ này, ta xem ngươi cuối cùng có thể chế thành bao nhiêu tấm Phù Lục?"