Lục Tiên

Quyển 2 - Chương 11: Giáp dày

Nơi rừng sâu yên tĩnh, nơi nơi đều là cỏ cây xanh ngắt, cành lá rậm rạp đan xen che khuất ánh mặt trời, từng tia nắng len lỏi qua khe lá chiếu xuống một vài nơi, nắng soi sáng mấy thân ảnh kia.

Lúc này đây sắc mặt của ba người Huyền Kiếm Môn vô cùng khó coi, mà Nam Cung Oánh đang đứng cạnh bên cũng nhíu đôi mi thanh tú lại, tình hình có vẻ không tốt lắm. . Mà ở bên vai nàng đang nằm một con chồn nhỏ như con sóc đang chớp hai con ngươi đen láy, có vẻ rất tinh ranh, chẳng qua là trước đây lại không thấy con thú này bên cạnh nàng.

Ở khoảng đất trống trước mặt bọn họ, dưới một gốc đại thụ thô ráp xuất hiện một cái hố lớn, sâu khoảng hai thước. Mà trong cái hố đó lại lộ ra một đoạn của thanh Linh kiếm.

Tuy rằng bị che khuất và loang lỗ mấy vết mẻ nhưng chuôi linh kiếm này vẫn loé ra lánh sáng nhàn nhạt, mũi kiếm sắc nhọn; . chỉ cần nhìn kiểu dáng thôi thì bọn họ cũng dễ dàng nhận ra lai lịch của chuôi linh kiếm này chứ chưa nói đến trên tay cầm còn khắc hai chữ “Huyền Kiếm”.

Bầu không khí trong rừng chợt căng thẳng và lạnh lẽo, Cảnh Thành trầm mặc và cúi người kéo thanh linh kiếm đang cắm dưới đất, sau khi tỉ mỉ kiểm tra rồi khẽ gật đầu; sắc mặt hắn kinh ngạc và trầm giọng nói: “Là linh kiếm của Tiền Nghĩa.”

Linh kiếm “Huyền Kiếm” là vật tông môn ban tặng và cũng là vật luôn ở bên mình của đệ tử Huyền Kiếm Môn. . Hơn nữa, đối với phần lớn đệ tử Huyền Kiếm Môn thì linh kiếm chính là pháp bảo mạnh nhất của họ, không thể nào có chuyện bị vùi lấp như thế này.

Với tình hình này, linh kiếm ở đây mà Tiền Nghĩa lại không thấy thì rõ ràng là------- lành ít dữ nhiều.

Bọn Cảnh Thành, Phó Tuấn và Đinh Hoà liếc mắt nhìn nhau rồi cùng quay đầu nhìn về Nam Cung Oánh. . Dường như nàng cũng hiểu được suy nghĩ trong bọn họ nên nhẹ giọng lắc đầu nói: “Mấy thanh linh kiếm này là do ‘Kiếm Lư’ của Thiên Kiếm Cung luyện chế, sau đó lại phân cho hạ môn tam kiếm (*), trước đây ta có tu hành trong Kiếm Lư nên biết khi chế tạo phải thêm một loại linh tài là ‘Xích Lân’ mà loại Linh tài này trời sinh đã có một mùi hương khác lạ; đúng lúc Tiểu Tinh có thể nhận diện được nên miễn cưỡng truy tìm tới đây. Nhưng mà trừ việc ấy ra thì…”

(*) Hạ môn tam kiếm là ba phái ngoại môn, Huyền Kiếm Môn là một trong ba phái đó.

Nàng khẽ thở dài, lắc đầu mà con chồn nhỏ trên vai nghe thấy nàng gọi tên mình nên ngẩng đầu kêu xèo xèo mấy tiếng. Nam Cung Oánh liếc nhìn nó một cái rồi thò tay xoa nhẹ đầu nó một cái.

Cảnh Thành trầm mặc sau đó chua chát nói: “Linh kiếm bị vùi lấp, hơn nữa lại không thấy Tiền sư đệ đâu cả, sợ là đệ ấy đã gặp bất trắc rồi.”

Nam Cung Oánh không lên tiếng, trên mặt hai người Phó Tuấn cùng Đinh Hỏa đều hiện lên vẻ tức giận. . Tuy rằng quan hệ của bọn họ cũng không sâu đậm gì nhưng dù sao cũng là đồng môn sư huynh đệ, bình thường gặp nhau cũng gật đầu chào nhau, vậy mà hôm nay Tiền Nghĩa gặp bất trắc nên trong lòng bọn hắn đều dâng một mối căm hờn.

“Là ai có gan lớn như vậy, đám đụng đến đệ tử Huyền Kiếm Môn chúng ta?”

Vẻ mặt Đinh Hoả hung dữ, nghiến răng bực bội nói.

Nam Cung Oánh liếc nhìn hắn cũng không nói gì, Cảnh Thành thì dậm chân nói với hai người Phó Tuấn và Đinh Hoả:

“Hừ, mặc kệ thế nào thì cũng phải tỉ mỉ tìm kiếm xung quanh một lần.”

Nếu như linh kiếm ở đây thì có lẽ Tiền Nghĩa cũng phải ở không xa, còn về việc sống hay chết thì sẽ có kết quả ngay thôi.

Vì vậy ba người Huyền Kiếm Môn tách ra và tỉ mỉ tìm kiếm trong khu rừng, Nam Cung Oánh cũng không có đi lên hỗ trợ. . Đôi mắt sáng của nàng nhìn về cái rãnh to trước mặt rồi nhìn cái hố lớn cùng với mấy đụn đất xung quanh, sau khi trầm ngâm một lát, nàng từ từ ngồi xuống.


Dường như hai lớp đất có chút khác biệt nho nhỏ, có chỗ ẩm và tơi hơn một chút, nếu như nhìn không kỹ sẽ không phân biệt được; . không lẽ là do hung thủ thần bí kia làm ra? Có vẻ nàng suy nghĩ được gì đó nên nhẹ giọng nói: “Tiểu Tinh à, nếu như Tiền Nghĩa bị kẻ đó giết chết thì sao hắn lại chôn thanh kiếm này đi, hơn nữa lại mang thi thể của hắn đi chỗ khác?”

Con chồn nhỏ màu vàng lại kêu xèo… xèo hai tiếng, dường như đang trả lời gì đó hoặc chỉ là thuận miệng kêu to rồi lại hé miệng ngáp một cái.

Nam Cung Oánh cũng không để ý đến nói, sau khi trầm tư một lát nàng lại đứng lên và nhìn cây cối xung quanh, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Cuối cùng là ai, sau khi giết Tiền Nghĩa lại không bỏ đi, mặc kệ thi thể của hắn mà lại xoá hết dấu vết như đang lo lắng điều gì đó?

Ánh mắt nàng đảo qua khu rừng, nhìn về nơi ba đệ tử Huyền Kiếm Môn đang tìm tòi, dường như đang suy nghĩ thêm gì đó, chẳng qua, đột nhiên lúc này âm thanh của Đinh Hoả vang lên mạnh mẽ: “Sư huynh, mọi người mau đến đây, chỗ này có dấu vết đánh nhau này.”

Nam Cung Oánh nhướng mày, liền bước nhanh đến, Cảnh Thành và Phó Tuấn còn gấp gáp hơn nên đã đi đến trước nàng. . Quả nhiên ở chỗ Đinh Hoả đang đứng là một khoảng đất trống có một ít cành lá gãy rụng cùng với dấu vết đánh nhau còn in dưới đất. Đêm đó, khi Thẩm Thạch đánh nhau với Tiền Nghĩa gây ra động tĩnh không nhỏ, tuy rằng Thẩm Thạch đã cẩn thận xoá hết dấu vết nhưng dù sao đi nữa cũng không thể xoá đi tất cả.

Nam Cung Oánh nhìn khoảnh đất trống này, đôi mắt nàng chuyển động rồi chợt ồ một tiếng, sau đó nàng đi đến bên cạnh một gốc cây nhỏ. . Chỉ thấy trên đó còn lưu lại một vết cháy xém, nàng nhìn chăm chút một lát rồi giơ ngón tay nõn nà vẽ giữa không trong một phát, lướt qua mấy điểm rồi linh lực từ tay nàng bay ra theo nét vẽ bay xuyên qua gốc cây nhỏ rồi cọ xát trên thân cây.

Lông mày nàng khẽ nhíu giống như đang nghi hoặc, nhẹ giọng nói: “Là Hoả Cầu Thuật sao?”

Cùng lúc đó, bên cạnh nàng cũng vang lên mấy tiếng hô, đám người Cảnh Thành cũng phát hiện mấy dấu vết còn lưu lại của pháp thuật Ngũ Hành. Chẳng qua là sau đó bọn họ lại nhìn nhau, sắc mặt đều khó hiểu, nên biết rằng Tiền Nghĩa đã là tu sĩ Ngưng Nguyên Cảnh nên chiến đấu ở trình độ này chắc chắn không thể nào xuất hiện mấy pháp thuật Ngũ Hành cấp thấp được. . Còn nếu như người khác sử dụng với hắn thì lại không có chút tác dụng nào; mà bản thân Tiền Nghĩa lại có nhiều loại pháp thuật, thần thông mãnh mẽ và hữu dụng hơn pháp thuật Ngũ Hành, điển hình là thanh linh kiếm kia.

Chẳng lẽ đã nhầm ư, nơi này không phải chỗ giao chiến của Tiền Nghĩa ư?

Sắc mặt ba người Huyền Kiếm Môn đều khó coi. Nhưng Cảnh Thành giống như nhớ ra điều gì đó, nói: “Lúc chúng ta tách ra mấy ngày trước, Tiền Nghĩa có gặp tên đệ tử Lăng Tiêu Tông, tên là… là gì ấy nhỉ?”

Phó Tuấn ở bên cạnh tiếp lời: “Thẩm Thạch.”

Cảnh Thành gật nhẹ đầu, cau mày nói: “Hay chúng ta tìm hắn hỏi một chút…”

Lời hắn nói chưa dứt đã bị Đinh Hoả đứng cạnh tức giận ngắt ngang: “Sư huynh, không lẽ huynh cho rằng tên Luyện Khí cảnh kia có thể giết được Tiền Nghĩa hay sao chứ? Hắn dùng cái gì để giết đây? Không lẽ dùng mấy cái pháp thuật Ngũ Hành cấp thấp đó hả?”

Cảnh Thành im lặng rồi liền lắc đầu cười khổ, hiển nhiên hắn cũng không tin khả năng đó nên thở dài không nhắc đến nữa. Chẳng qua ngay lúc này, Nam Cung Oánh đứng bên cạnh chợt nhíu mày, trầm ngâm một lát rồi nói:

“Không! Chúng ta cứ đi tìm người này đã.”

“Hả?” Mấy người Cảnh Thành đều ngạc nhiên quay đầu nhìn nàng, Nam Cung Oánh cũng không nói thêm gì cả, ánh mắt nàng đảo qua mấy dấu vết pháp thuật kia, trong mắt cũng ánh lên vẻ nghi ngờ.


“Chi.. chi chi… chi”, nhưng mà chẳng hiểu sao, con chồn nhỏ Tiểu Tinh đang nằm trên vai nàng lại kêu lên vài tiếng.

*** 

Trong bụi lau sậy, ven hồ Ngân Nguyệt.

Gió từ không trung mang theo hơi nước thổi qua bụi cỏ lau làm cho những cây cỏ màu vàng nhạt này nhấp nhô như sóng nước trên mặt hồ, mà dưới “mặt nước cỏ lau” kia, trước mặt Thẩm Thạch và Tiểu Hắc vừa xuất hiện một con Yêu thú hung dữ.

Da lông màu xám tro, mỏ nhọn mắt nhỏ, trong miệng còn lộ ra hai cái răng nhanh và đang phát ra tiếng gầm gừ, nhìn vẻ ngoài của nó có vẻ giống với một con chuột, chỉ thân hình của nó cực kì to lớn, cỡ như một con chó, bắt mắt nhất là một cái bứu nhỏ cỡ nắm tay ở trên lưng nó, mỗi khi di chuyển cái bứu thịt đó lại rung rinh mấy cái. Lúc này, con Thử Yêu kì lạ đang hung dữ nhìn chằm chằm Thẩm Thạch, thỉnh thoáng ánh mắt nó lại đảo qua phần Bạch La Căn đang ở trên tay hắn.

“Hôi Lựu Thử!”

Thẩm Thạch khẽ nhíu mày, hắn nhận ra loại này, con Yêu thú này có thể xem như là Yêu thú cấp hai, động tác nhanh nhẹn, tính tình tham ăn, tàn bạo, rất khó đối phó, hơn nữa có vẻ như nó đang để ý tới Bạch La Căn trên tay hắn.

Nghĩ lại cũng đúng, không phải tất cả Yêu thú đều là loại ngu xuẩn, những Yêu thú có đẳng cấp cao ngưng kết Yêu đan còn mở ra linh trí. Hơn nữa có rất nhiều Yêu thú thích ăn Linh thảo vì trong đó ẩn chứa rất nhiều Linh lực, chính là vật đại bổ cho chúng.

Chỉ là Thẩm Thạch cũng không có ý định bỏ lại cây Linh thảo cấp hai này, nháy mắt cây Bạch La Căn trong tay hắn bỗng biến mất rồi rơi vào trong túi như ý.

Mắt thấy cây Bạch La Căn ngon lành kia bỗng nhiên biến mất nên con Hôi Lựu Thử liền giận dữ, hướng về Thẩm Thạch gào lên một tiếng, cũng mặc kệ Tiểu Hắc mà phóng tới chỗ Thẩm Thạch.

Tiểu Hắc ngơ ngác một chút, có chút một chút lo lắng nhưng khi thấy mình không phải là mục tiêu của con Thử Yêu kia thì liền thở ra một cái rồi quay đầu bỏ chạy, chuẩn bị chui vào bụi lau sậy chung quanh.

Nhưng không ngờ trước mặt nó xuất hiện một bàn tay, không biết từ lúc nào Thẩm Thạch đã lướt đến bên cạnh nó, vẻ mặt cười chế giễu rồi nắm nó lên nói: “Nghe nói ngươi rất là cứng, đừng có làm biếng đấy, thử một chút xem nào.”

Dứt lời, hắn cũng chẳng thèm để ý Tiểu Hắc đang la hét thê lương mà tiện tay ném nó thẳng nó đến con Hôi Lựu Thử hung ác kia.

Thấy một quả bóng đen đập tới trước mặt, Hôi Lựu Thử hoảng sợ một hồi, thân thể vô thức mà lui một bước. . Chẳng qua khi nó thấy quả bóng đen kia là chính là con Tiểu Hắc Trư có bộng lông bóng loáng, đến răng nanh còn không có, bộ dáng còn đang vô cùng sợ hãi thì liền tức giận gầm thét rồi mở miệng cắn tới.

Tiểu Hắc hoảng sợ ôm đầu kêu to, âm thanh thê lương, vô cùng bi thảm. . Ở bên cạnh, Thẩm Thạch nhướng mày rồi tiến lên phía trước một bước, nghĩ thầm không lẽ mình đã lầm rồi sao, đang định ra tay cứu Tiểu Hắc thì liền thấy trên thân thể Tiểu Hắc hiện ra một vòng nhàn nhạt màu xám, thì ra dưới da thịt đang hiện lên từng khối lân phiến màu xám tro nhỏ hơn lòng bàn tay.

Thẩm Thạch dừng bước nhìn về Tiểu Hắc, trong ánh mắt dâng lên vẻ phức tạp, giống như có chút vui mừng, lại có vài phần thương cảm và hoài niệm không rõ, hắn nhẹ nhàng thở một hơi, thấp giọng nói:

“Quả nhiên là ‘Giáp dày’.”

Thường ngày Hôi Lựu Thử ngoại trừ kiếm Linh thảo để ăn thì còn đi săn thêm một ít thịt thú vật, dù sao thì Linh thảo cũng không dễ tìm, số lượng cũng rất ít. . Nên khi thấy con Tiểu Hắc Trư đang bay đến thì nó như thấy một món ăn ngon nên không do dực mà cắn lên lưng Tiểu Hắc một cái.

Chẳng qua lúc nó cắn được lại thấy không giống với cảm thường ngày, không có vẻ gì đang cắn sâu vào máu thịt cả mà giống như đang cắn một lớp da dày và vô cùng cứng ngắt, dù cho nó dùng bao nhiêu sức lực cũng không thể cắn xuyên qua được.

Hội Lựu Thử vô cùng kinh hãi, nó nhảy về sau một bước rồi trừng mắt nhìn con Tiểu Hắc Trư đang ôm đầu co ro ở dưới đất, trong lòng thầm nghĩ đây là loài heo quỷ quái gì vậy, sao lại có lớp da dày như vậy chứ!

Tiểu Hắc Trư chầm chậm ngẩng đầu, dường như đã nhận ra điều gì đó, đầu tiên nó vội vàng kiềm tra thân thể, chỉ thấy ngoài mấy vệt trắng trên da heo thì không bị tổn thương chỗ nào cả. . Tiểu Hắc cũng sửng sốt một chút nhưng sau đó lại tỉnh ngộ rồi vô cùng vui mừng mà nhìn về phía con Hôi Lựu Thử bộ dáng ra oai, gào thét hai tiếng và đắc ý không có chút sợ hãi nào hết.

Lúc này, một cơn gió từ phía sau thổi đến, Thẩm Thạch liền xuất hiện sau nó rồi liền đá một Tiểu Hắc Trư một cước, bắn mạnh về con Hôi Lựu Thử kia. .Tiểu Hắc bay giữa không trung mà quay đầu lại, ánh mắt căm tức nhìn chủ nhân của mình kêu lên hai tiếng nhưng lại thấy Thẩm Thạch đang đứng nguyên tại chỗ, trong tay sáng lên một đoàn hoả cầu, lời nói của hắn nhẹ nhàng vui vẻ nói:

“Sau này khi đánh nhau, ngươi ở phía trước ở đòn còn ta đứng sau thi pháp…”