Lục Tiên

Quyển 1 - Chương 97: Tuổi mười sáu

Luyện Khí cảnh tu luyện đến cảnh giới cao giai, tất cả khí mạch lớn nhỏ trong người đều được đả thông, Linh lực lưu động không còn bị trở ngại, tốc độ vận chuyển so với hồi sơ, trung cấp thì nhanh hơn gấp mấy lần. Cùng lúc đó, Linh lực thu nạp vào cơ thể đã tích tụ được một độ dày nhất định, mơ hồ đã có khuynh hướng dung nhập vào với nhau, mọi thứ đã sẵn sàng, để đan điền Khí Hải thành lập ra Ngọc phủ, sẽ thu nạp Linh lực toàn thân, tiến vào bước đầu tiên chính thức của con đường tu tiên —— Ngưng Nguyên Cảnh.

Một bước này cực mấu chốt, nhưng cũng cực khó khăn, dưới đời này không biết đã có bao nhiêu tu sĩ đầy mộng tưởng về tiên đạo, nhưng vì đủ loại nguyên nhân mà cả đời đều phải dừng bước ở cánh cửa này. Nguyên nhân đương nhiên có rất nhiều, có người do thiên tư không tốt thiên phú có hạn, có người căn cốt không tồi nhưng xuất thân quá kém, không tìm được danh sư truyền dạy cho, cũng có người do quá nghèo không có đủ Linh Tinh để tiếp tục tu luyện. . .

Nhưng những nguyên nhân này chỉ xảy ra với các tán tu, còn đối với đệ tử của Lăng Tiêu tông ở Thanh Ngư đảo thì hoàn toàn không tồn tại, nhiều khi, mấu chốt là thiên tư căn cốt, vì môn quy cho phép được kiếm Linh tinh trong phạm vi quy định cho phép được mua các loại linh dược như Dưỡng Khí Đan, Bồi Nguyên Đan ăn như ăn vặt hàng ngày, nên tiến cảnh tu luyện đương nhiên phải nhanh hơn người thường.

Mùa thu, trời cao xanh, không khí dễ chịu, Thương Hải vẫn rạng rỡ như mọi ngày, tâm tình Thẩm Thạch vì bản thân tu luyện được tới Luyện Khí cảnh cao giai nên rất là vui vẻ.

Vì trước hắn đã có tới hai mươi bốn người tấn chức Luyện Khí cảnh cao giai nhanh hơn hắn, nên Thẩm Thạch không hề nghĩ mình có thiên tư về tu luyện. Trước đây, hắn từng ngẫu nhiên nghe được Từ Nhạn Chi và Tằng Chí Bách trong lúc nói chuyện phiếm đã từng nói, những đợt đệ tử mới những năm qua, số người có thể đạt được đẳng cấp cao giai ở năm thứ tư đầu tiên đều chỉ vẻn vẹn có năm sáu người, nhưng sự thật giờ rành rành trước mắt, nếu bảo mình tu luyện nhanh hơn đồng môn thì thật là buồn cười. Nhưng dù vậy, hắn vẫn rất vui sướng, đạo hạnh đột phá đến Luyện Khí cảnh cao giai, Linh lực hắn tích cóp nhiều gấp hai lần hồi ở trung giai, chưa kể nhờ Thanh Tâm Chú, linh lực trong mi tâm hắn cũng đã tăng lên gấp đôi.

Linh lực hùng hậu tăng trưởng, mang tới mấy điểm tốt. Một là thân thể hắn, nhờ Linh lực không ngừng rèn luyện nên càng thêm kiên cường dẻo dai, hiện giờ nếu chỉ dùng sức lực cơ bắp, hắn cũng có thể miễn cưỡng vật lộn với yêu thú cấp thấp, điểm tốt thứ hai chính là giúp hắn tu được Ngũ Hành thuật pháp.

Một năm trước, lượng Linh lực trong mi tâm đã đủ cho hắn phóng ra ba cái Ngũ Hành thuật pháp nhất giai Thủy Tiễn Thuật, hhiện giờ đã tăng lên gấp đôi, nghĩa là nếu trong trạng thái viên mãn, Thẩm Thạch có thể liên tục phóng ra sáu cái nhất giai thuật pháp. Tuy nhiên, uy lực và tốc độ phóng ra thuật pháp thì vẫn giống như trước đây, không vì cảnh giới của hắn tăng lên mà trở nên nhanh hơn hay mạnh hơn.

Có điều, nhờ Thanh Tâm Chú, khả năng điều khiển Ngũ Hành thuật pháp của Thẩm Thạch lại hơn xa tu sĩ bình thường, không chỉ trên tốc độ thi pháp không thua kém gì ngưng nguyên cảnh tu sĩ làm người ta líu lưỡi, mà trong Phù Lục nhất đạo, hắn cũng lấy được rất nhiều lợi ích.

Công đoạn khó nhất trong chế tác Phù Lục là cửa ải Quán Linh đạo. Sau một thời gian tu luyện, Thẩm Thạch đã thuần thục và vượt qua cửa ải này. Bình thường, lúc Phù Sư chế tác Phù Lục, thường bị mất một nửa thành phẩm ở cửa ải Quán Linh, nghĩa là dù là một Phù Sư thuần thục, thì khi chế tác Ngũ Hành thuật pháp Phù Lục, cũng sẽ có tỷ lệ thất bại gần một nửa, đây cũng chính là nguyên nhân làm cho giá của phù lục cao. Cho nên, hồi trước Chương Nghĩa Huy muốn mỗi tháng Thẩm Thạch đưa cho hắn năm cái phù lục thành phẩm, chính là một món nợ phải nói là xa xỉ. 

Nhưng Thẩm Thạch chỉ sau một tháng tu hành Phù Lục, nhờ khả năng điều khiển Ngũ Hành thuật pháp hơn xa người thường của mình, đã đạt xác suất chế tác Phù Lục thành công lên tới sáu thành. Hai tháng sau, hắn đã đạt đến tám phần xác xuất thành công. Còn một năm trở lại đây, nhờ đạt tới Luyện Khí cảnh cao giai, linh lực trong khiếu huyệt hùng hậu lên hẳn, và khả năng điều khiển Ngũ Hành thuật pháp càng thêm thuần thục điêu luyện, nên ba tháng nay, hắn chưa từng chế tác hỏng cái phù lục nào.


Tin tức này nếu lan truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ làm vô số người kinh ngạc. Thẩm Thạch nhập môn mấy năm, cũng đã có nhiều hiểu biết về tu Tiên nhất đạo và Tu Chân Giới, đã sớm không còn là thiếu niên tò mò, ngu ngốc ngày xưa ở Âm Châu, nên hắn cực kỳ cẩn thận bảo vệ bí mật này. 

Lúc trước, lúc Cam Trạch cùng đi chung thuyền với hắn đến Yêu Đảo, đã từng cho hắn biết vị chủ trì Thuật Đường của Lăng Tiêu tông, Bồ Trưởng lão đã từng nói, Ngũ Hành thuật pháp nếu dùng kết hợp với Phù Lục đúng cách, sẽ tạo nên hiệu quả không thể coi thường. Người nói chỉ có ý vui đùa, nhưng người nghe lại để tâm, sau một năm tập thử, đến nay đã thấm thía câu nói ấy.

Một tấm Phù lục sau khi được chế tác hoàn chỉnh, khi thực chiến chỉ cần tốn hai thành Linh lực so với bình thường là kích phát được nó, với tốc độ thi pháp hiện giờ của Thẩm Thạch, nếu phóng ra một cái Thủy Tiễn Thuật cần mất ba hơi thở thời gian, nhưng nếu sử dụng Phù Lục, hắn chỉ cần một hơi thời gian là đủ.

Một hơi, vẻn vẹn một lần hít thở, nhanh như một cái chớp mắt.

Linh lực trong mi tâm của hắn đủ cho hắn phóng ra sáu cái thuật pháp nhất giai, còn nếu sử dụng Phù Lục, nếu không tính độ tiêu hao Phù Lục cũng như nếu tất cả phù lục đó đều là thành phẩm, thì Thẩm Thạch có thể phóng ra trọn vẹn ba mươi cái Ngũ Hành thuật pháp nhất giai mới hết linh lực. . .

Ba mươi cái Ngũ Hành thuật pháp, mỗi cái chỉ cần một hơi thời gian để thi triển!

Thẩm Thạch luôn lặng lẽ tu luyện, không ra bất kỳ chuyện gì làm người ta chú ý, nhưng trong lòng hắn, mơ hồ đã xuất hiện một niềm tự tin, dù mình là người tấn chức cấp cao thứ hai mươi lăm, nhưng nếu phải thực chiến với hai mươi bốn người trước hắn, dù có là Cam Trạch, người được coi là người có căn cốt đệ nhất trong năm trăm năm qua của Lăng Tiêu Tông, thì Thẩm Thạch tự tin cũng đủ sức chống cự, thậm chí còn có thể chiến thắng. 

※※※ Năm nay, Thẩm Thạch được mười sáu tuổi.

So với một năm trước, thân hình của hắn đã cao thêm một chút, vẻ ngây thơ trên mặt đã giảm đi, tăng thêm vài phần thành thục. Đám bằng hữu chung quanh hắn, nhất là mấy cô gái cũng trở nên nẩy nở lên hẳn, như những đóa hoa đến kỳ nở rộ, xinh đẹp, tràn trề thanh xuân dào dạt.


Chung Thanh Trúc và Hạ Tiểu Mai cũng vậy, kể cả Chung Thanh Lộ trước kia hơi tròn trĩnh, thì bây giờ cũng đã thon thả hơn hẳn, mắt sáng mi cong, làm người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa.

Về tu hành, tiến độ của mọi người không bằng nhau. Chung Thanh Trúc là người làm người ta bất ngờ nhất, xưa nay không hề bộc lộ có gì đặc biệt thì bây giờ lại thình lình áp đảo rất cả mọi người, chỉ trừ yêu nghiệt Cam Trạch, làm chấn kinh rất nhiều người, và được nhiều tiền bối trong tông ngầm chú ý.

Ngoài Chung Thanh Trúc, Tôn Hữu và Chung Thanh Lộ đều tu luyện chậm hơn Thẩm Thạch một chút, nhưng hai người lại không lệch nhau bao nhiêu. Một tháng sau khi Thẩm Thạch thành công tấn giai Luyện Khí cảnh cao giai, Hạ Tiểu Mai tiến thêm một bước, trở thành Luyện Khí cảnh trung giai, kém hơn mọi người một khúc, còn người luôn quan tâm chăm sóc cho Hạ Tiểu Mai, Tưởng Hồng Quang còn âm thầm bước qua cả hai bước, cũng tu luyện đến Luyện Khí cảnh cao giai, dù chậm hơn đám Thẩm Thạch ba tháng, nhưng cũng đã gia nhập được vào nhóm thiên tài được Lăng Tiêu tông lưu ý tài bồi rồi.

Mỗi người có số mệnh riêng của mình, biểu hiện trên tốc độ tu hành không giống nhau, nhưng ai cũng đều nhìn chằm chằm vào năm mấu chốt cuối cùng.

Năm thứ năm, có thể thành công đặt chân vào Ngưng Nguyên Cảnh hay không, chính là bước mấu chốt để xác định địa vị là tiên hay là phàm. 

Tâm tình Thẩm Thạch cũng giống như vậy, hắn cũng rất quan tâm đến việc có thể đột phá đến Ngưng Nguyên Cảnh vào năm cuối cùng hay không, tương lai như thế nào, sau này có thể dùng tâm thái nào để gặp lại phụ thân đã mất tích, đều là một năm này quyết định.

Nhưng hiện giờ chuyện làm Thẩm Thạch đau đầu nhất, vẫn là chuyện thiếu Linh tinh. . .

Đạo hạnh từ khi đột phá đến Luyện Khí cảnh cao giai, tuy mang lại rất nhiều điểm tốt, nhưng cũng mang lại vấn đề, chính là mỗi lần tu luyện,lượng tiêu hao Tinh linh hắn cần cho mỗi lần dẫn linh nhập vào cơ thể cũng tăng lên gấp đôi. Một viên Linh Tinh, nếu tu luyện hằng ngày, một đệ tử Luyện Khí cảnh cao giai dùng được năm ngày.

Nhưng Thẩm Thạch tiêu hao gấp đôi so với người bình thường. . .

Cộng với hiện giờ Chung Thanh Lộ đã tạo được thanh danh rất lớn trong Đan đường, nghe nói vị chủ trì cao cao tại thượng của Đan đường trên Kim Hồng Sơn, Vân Nghê Vân trưởng lão, cũng đã biết tới tên Chung Thanh Lộ. Hiện giờ Chung Thanh Lộ luyện chế Dưỡng Khí Đan vô cùng thuận buồm xuôi gió, hiếm lắm mới có sai lầm, nên ba tháng trước, Chung Thanh Lộ đã trở thành người đầu tiên trong hàng đệ tử mới lấy được công thức luyện "Bồi Nguyên Đan" ở Đan đường. Điều chế mỗi một loại Linh Đan mới, đối với Luyện Đan Sư đều là một quá trình lâu dài để quen thuộc với nó, phải tiêu tốn rất nhiều, thất bại rất nhiều, nói ngắn gọn chính là dùng Linh Tinh để xếp lên.

Giao dịch kia hay nên gọi là ván bài kia, vẫn là bí mật của riêng Thẩm Thạch và Chung Thanh Lộ, được cả hai người đều nghiêm túc thực hiện, và người nào cũng lấy được rất nhiều chỗ tốt từ nó, cho nên, hai người đều không hẹn mà cùng chuẩn bị tiếp tục thực hiện vụ giao dịch. 

Nhưng Bồi Nguyên Đan là Linh đan nhất giai nhị phẩm, linh tài để luyện chế đến chín loại, linh tài đủ để cho ra một lò đan tốn tới tám mươi viên Linh Tinh, gấp tám lần Dưỡng Khí Đan.