Lục Tiên

Quyển 1 - Chương 86: Xuất sư bất lợi

Thời gian từ Hồng Bạng thôn đến khi về Thanh Ngư Đảo sắc trời mới qua tới buổi trưa, Thẩm Thạch chỉ cảm thấy thời gian mấy ngày này tựa hồ dài hơn bình thường, chẳng qua cuộc sống sáng sủa nhàn hạ ở tại Thanh Ngư Đảo thong dong đi tựa hồ cũng là một loại thảnh thơi khó có được.

Hắn lững thững đi bộ ở trung tâm Thanh Ngư Đảo, đi dạo qua mấy cửa hàng, đi Bạch Hạc Đường ở bên kia đi tới, ở ngay tấm bàng Bạch Lục Hồng nhìn thoáng qua chút, ở ngay đó không ngoài dự liệu nhiệm vụ trên đó đều là quen thuộc bình thường, không hề thích hợp với hắn chút nào. Còn hai bảng vàng và tím có rất ít nhiệm vụ, chẳng qua cho dù có ít, thế nhưng độ khó lớn hơn nhiều, cũng không phải là Luyện Khí Cảnh trung giai có khả năng hoàn thành được, cho nên hắn cũng sẽ không đi để ý tới.

Nhìn quanh một vòng, cũng không thu hoạch được cái gì, Thẩm Thạch cũng không để ý tới nữa, xoay người hướng phương hướng Bạch Ngư Loan đi tới, dọc theo đường đi thi thoảng nhẹ xoa cái tiểu như ý giới trên ngón tay trái một chút, hưởng thụ cái mới mẻ một chút, bất tri bất giác hắn nghĩ tới tình cảnh không thoải mái đầu năm không lâu ở trong thành Âm Châu tây lô.

Sau đó, hắn cứ tự nhiên vậy nghĩ tới phụ thân Thẩm Thái.

Thời gian cũng được ba năm, hắn cùng với phụ thân đã hoàn toàn mất liên lạc, hiện giờ chẳng biết phụ thân hiện tai thân ở nơi nào, tình hình ra sao? Một mình một người đang tha hương, thỉnh thoảng thời gian về đêm khuya tĩnh lặng, hắn sẽ càng là hoài niệm tới cái thủa nhỏ cùng phụ thân sông lương tựa với nhau, dù cho ba năm này hắn đã dần dần quen với tập tính sinh hoạt trên Thanh Ngư Đảo này, thế nhưng phần tưởng niệm này chẳng bao giờ phai mờ.

Dù sao, đó cũng chính là phụ thân của hắn, là người thân duy nhất trên đời này.

Có thể , thời gian tu luyện sẽ xóa hết được mọi tin tưởng.

Ở trong lòng Thẩm Thạch cứ như vậy nghĩ, cũng từ trong lòng lấy ra một cái đồng hồ cát bằng ngọc nho nhỏ, hạt cát mịn nhỏ còn đang bên trong đồng hồ liên tục không ngừng chảy xuống, hắn nhẹ nhàng vuốt bề mặt trơn bóng của chiếc đồng hồ, trong mắt có chút ấm áp lấp lóe, vừa ngẩng đầu thì bất tri bất giác đã ở trước cửa động phủ của mình.

Hắn lấy ra vân phù để mở cửa đá, theo tiếng ù ù cửa đã mở ra, ngay khi hắn chuẩn bị đi vào đồng thời trong nội tâm tính toán có nên hay không thừa dịp hôm nay rảnh rỗi đem công pháp tương quan xem qua trước hay không, bỗng nhiên nghe từ phía sau truyền đến một tiếng gọi to:

“Thẩm Thạch.

Thẩm Thạch quay nhìn, Chung Thanh Lộ không biết lúc nào đã đứng ở trước cửa động phủ của mình, trên người là trang phục nữ đệ tử Lăng Tiêu Tông, hàm răng hơi cắn môi mỏng, nhìn gương mặt tựa hồ hơi chút đỏ ứng thoáng qua, một tay thả lỏng bên người, tay kia cầm lấy vạt áo dáng vẻ mất tự nhiên xoắn lấy, nhìn thần thái có chút cổ quái.

Thẩm Thạch nhìn thần sắc Chung Thanh Lộ cùng ngày thường không giống nhau, nhưng trong nhất thời cũng không nghĩ thêm được nhiều như vậy, chỉ lộ ra tươi cười hỏi: “Là ngươi a, có việc gì không vậy?

Chung Thanh Lộ trầm mặc đứng ở tại chỗ, sau một tiếng gọi to ban đầu chẳng hiểu vì sao đến nửa ngày cũng không có nói chuyện, hai người một người đứng ở cửa ngoài một người đứng cửa trong, cách có một khoảng cách thôi như lâm vào trầm mặc quỷ dị.

Thẩm Thạch có chút nghi hoặc nhíuy, nhìn Chung Thanh Lộ, chỉ cảm thấy dáng vẻ hôm nay của nữ hài tử này thật sự có chút kỳ quái, thế nhưng thơi gian ngày hôm qua ước định tất cả đều khỏe sao? ở ánh mắt của Thẩm Thạch hơi vô cùng kinh ngạc nhìn kỹ, thần tình Thanh Chung Lộ càng mất tự nhiên nhiều hơn, đôi má phúng phính càng thêm đỏ ửng nhiều thêm một ít.

Tới sau cùng, cô giống như là đã hạ quyết tâm, khẽ căn môi, nổi giận ngẩng đầu, hô hấp thêm gấp gáp, bước đi tới trước mặt Thẩm Thạch.


“Thẩm Thạch.”Cô trừng mắt nhìn hắn, mặt đỏ, chỉ là ánh mắt có chút tránh né.

“Sao?”Thẩm Thạch không hiểu ra sao.

Chung Thanh lộ hít sâu một hơi, trên mặt thoáng qua một chút xấu hổ, sau đó thoáng cúi thấp đầu nói: “Ngày hôm qua ngươi đưa cho ta mười viên Linh Tinh, mua một bộ linh tài luyện đan, ta, ta... không ra...-

Cô lúc đầu nói thanh âm còn lớn, thế nhưng về sau, Chung Thanh Lộ cũng không hiểu sao trở nên chột dạ, mi mắt buông xuống, không hề nhìn khuôn mặt Thẩm Thạch, đồng thời khuôn mặt đỏ ửng trở nên thâm, thanh âm càng ngày càng bé, càng ngày càng nhẹ.

Thẩm Thạch miễn cưỡng đem lời nói Chung Thanh Lộ nghe cho rõ ràng, sau đó trong lòng đau xót, luyện đan thất bại, kể cái cái kia trọn vẹn linh tài cơ bản cũng thành chất thải công nghiệp, mười viên linh tinh rốt cuộc cũng mất trắng.

Mặc dù sớm đã có chuẩn bị tâm lý, cũng coi như có được giao dịch này có lẽ nói là đánh bạc hay như sẽ có được kinh nhiệm, nghĩ tới mười viên linh tinh trong suốt sáng bóng biến mất đó, Thẩm Thạch còn có chút thương tiếc không ngớt. Chẳng qua tâm tư hắn rất nhanh thu hồi, bởi vì hắn phát hiện Chung Thanh Lộ ở trước mắt tựa hồ càng thêm xấu hổ, tâm tình dưởng như càng thêm uể oải

“Ách...”Thẩm Thạch nhìn xung quanh một chút, thấy hai người một người đứng ngoài cửa một người đứng trong cửa, tình thế quả thực có chút xấu hổ, liền nhường đường nói. “Vào trong nói tiếp nhé.-

Chung Thanh Lộ nhìn hắn một cái, yên lặng gật đầu, đi theo phía sau hắn tiến vào bên trong động phủ của hắn.

Cửa đá ù ù đóng, thạch thất trở lên an tĩnh, Chung Thanh Lộ tiến lên vài bước, quan sát gian động phủ này một chút, đây là lần đầu tiên cô đi vào thạch thất của Thẩm Thạch, trong phòng rất gọn gàng sạch sẽ, mọi vật phẩm đồ đạc đều được thu gọn chỉnh tề, nhìn ra được Thẩm Thạch hẳn là một người đối với việc nhỏ hàng ngày rất là chỉnh chu ngăn lắp.

Thẩm Thạch đã đi tới, hai người mặt đối mặt đứng, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho tốt, bầu không khí có phần tẻ ngắt, một lát sau Thẩm Thạch lắc đầu, cũng từ trong lòng móc ra tám viên linh tinh sau cùng cảu ngày hôm nay, đi tới bên gường mình lấy ra hai viên nữa, sau đó để mười viên linh tinh này nhẹ nhàng để trên bàn, đem thần sắc giãn nở ra mỉn cười nói: “Đây là là chi phí lần hai."

Chung Thanh Lộ thoáng gương mắt lên, hàng lông mi nhỏ dài hạ xuống che đi đôi mắt long lanh nhưng ánh mắt ngược đang nhìn đống linh tinh lấp lánh. Chẳng hiểu vì sao, bước chân cô nữa ngày vẫn không nhúc nhích.

Thẩm Thạch nhìn cô một cái, hỏi: “Làm sao vậy? Chúng ta không phải trước đó đã ước định sao?"

Chung Thanh Lộ chậm rãi cúi đầu, hai tay có chút vô thức vuốt ve vạt áo, một lát sau, thấp giọng nói: _ "Nếu như... nếu như lần này thất bại nữa, vậy làm sao bây giờ?"

Thẩm Thạch thở dài nói: “Ngày hôm qua ta có vận khí tốt, ở trên yêu đảo tìm được ổ trứng Hắc Văn Quy, trơ về đi thú tràng đổi được hai mốt viên linh tinh, cho nên có chút tiền nhàn rỗi. Chẳng qua ta nghĩ vận khí của ta không có nhiều lân đều tốt như thế, thu nhập mỗi lần cũng sẽ không đều như thế, hơn nữa ta cũng phải giữ một ít để dùng tu luyện cho chính mình. Cho nên...”Hắn rất thành khẩn nhìn Chung Thanh Lộ nói, “nếu như lần này ngươi luyện đan không ra, phải đợi thêm mấy ngày, có lẽ ta tiếp tục đưa phí dụng tiếp theo cho ngươi, được không?"


Trong nháy mắt khuôn mặt Chung Thanh Lộ đỏ bừng giống như là đóa hoa mỹ lệ kiều diễm, bất tri bất giác có một loại kiều mị khó gặp xuất hiện, làm cho Thẩm Thạch lấy làm kinh hãi, trước mắt một cảnh sáng ngời. Chẳng qua nhìn biểu tình của cô, chẳng hiểu sao cả người có cảm giác rạo rự khó chịu, tựa hồ còn mang theo cảm giác xấu hổ rất nhiều, về phần nguyên nhân vì sao, Thẩm Thạch ít nhiều có thể đoánh được chút, chỉ là hắn cũng không có nghĩ tới, nữ hài Chung Thanh Lộ này thường ngày vênh váo hung hăng không coi ai vào trong mắt, đáy lòng có thể so với hắn nghĩ đến tựa hồ còn đơn thuần hơn một ít.

Qua thật lâu, Chung Thanh Lộ như là cố cho đủ dũng khí, thế nhưng thanh âm khi mở miệng nhẹ nhàng tới khác thường, nói “Không thì, nếu không giao dịch này thôi đi."

Thẩm Thạch trợn mắt, kinh ngạc hỏi: “Vì sao?"

Chung Thanh Lộ chậm rãi cúi đầu nói: “Ta cầm linh tinh của ngươi để luyện đan, kết quả thời gian ở luyện đan, chẳng hiểu tại sao, trong đầu luôn luôn có tạp liệm không loại đi được, luôn nghĩ nếu có sự tình vạn nhất, vạn nhất không ra thì làm sao bây giờ, mười khoa linh tinh ngươi cấp cứ như vật thật uổng phí. Sau đó thậm trí còn có thể nghĩ, sau đó nếu như chính ngươi cho ta linh tinh, ta tiếp tục mắc sai lầm thì làm sao bây giờ, cứ như vậy... Cứ như vậy càng không muốn ngươi lãng phí thời gian đi yêu đảo liều mạng với yêu thú để có được linh tinh...

Nói đến đây, khuôn mặt của cô càng trần đầy bất an sợ hãi, cô ngẫng đầu nhìn Thẩm Thạch, nói: “Ta không hiểu vì sao có nhiều ý nghĩ như vật nẩy sinh, nhưng chính là không thể nào tập trung tinh thần, cho nên... không ra."

Thẩm Thạch yên lặng, nhìn Chung Thanh Lộ trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho tốt.

Sau một lát. Chung Thanh Lộ thấy thần sắc quái dị nhưng không nói lời nào của Thẩm Thạch, ngực có chút thập thỏm bất an, nói cũng kỳ quái, từ trước giờ hai người cũng không có dây mơ rễ má gì cả, cô nhìn Thẩm Thạch tự nhiên thất thần, có cái gì đó khó nói, ở khi hai người bắt đầu nói ra giao dịch xong, cô lúc đầu là tràn đầy tự tin, thậm trí trong lòng cũng thoáng nghĩ qua người này là kẻ ngốc, trong đầu nghĩ rõ là lấy không tiền cho ta luyện tay nghề. Chỉ là sau sau khi cô dùng linh tính của Thẩm Thạch bắt đầu mua linh tài luyện đan xong, liền mới phát hiện ra áp lực trong đó tự nhiên trầm trọng như vậy, cho dù cái áp lực này tới có chút không rõ vì sao.

Thậm chí trong lúc này, cô đứng ở trước mặt Thẩm Thạch tự nhiên mơ hồ có cảm giác hổ thẹn không rõ hình thành.

Một lúc lâu sau, tại trong thạch thất một mảng lặng im, Thẩm Thạch bỗng nhiên mở miệng nói: “Nếu không ngươi lấy thân báo đáp là xong."

Chung Thanh Lộ nhất thời không có một phản ứng, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi nói sao?"

Thẩm Thạch trịnh trọng nói: “Nếu như ngươi luyện đan luôn thất bại, mãi không thể thành công, lãng phí vô số linh tinh nói, đến cuối cùng dứt khoát liền lấy thân báo đáp bồi thường khoản nợ a!"

Chung Thanh Lộ lập tức ngây người trong chốc lát, trong nháy mắt gương mặt lần thứ hai đỏ lên tím, cả giận nói: “Vô lại!"

Cô tiến lên tiện tay cầm lấy linh tinh ở trên bàn, từng viên một giống như tảng đá hướng về phía Thẩm Thạch ném tới, trong miệng còn tức giận quát: “Đánh vào cái mồm thối, còn dám chiếm tiện nghi của ta, ngươi thật to gan lớn mật a! Đạp chết ngươi! Đập chết ngươi!"

Thẩm Thạch chạy trối chết, né hêt góc này đến góc kia thạch thất, trên người còn bị trúng vài viên.

Mười viên Linh Tinh trong nháy mắt đã bị Chung Thanh Lộ đánh đi sạch sẽ, đảo lộn lăn tròn khắp nơi trên mặt đất thạch thất, phát ra thanh âm trong trẻo, giữa đó còn kèm theo tiếng thở dốc của thiếu nữ còn đang tức giận.

Thẩm Thạch chậm rãi quay đầu nhìn, nhếch cái miệng cười cười, sau đó nhìn thoáng qua Chung Thanh Lộ, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt đống linh tinh tán loạn trên mặt đất, đồng thời trong miệng khẽ thở dài một tiếng nói: “Tuy rằng linh tinh có cứng, nhưng ngươi cũng không nên cứ thích liền lấy tiền ném loạn a."

Chung Thanh Lộ buồn bực.quay đầu không để ý tới hắn, nhưng sau một lát khôi phục hơi thở bình thường trở, cô lặng lẽ chốc lát, vừa quay đầu nhìn thoáng qua Thẩm Thạch đang ngồi xổm trên mặt đất nhặt linh tinh, khẽ hừ nhẹ một tiếng, cũng ngồi xổm xuống, nhặt mấy viên linh tinh lằm lăn ở quanh mình.

Thanh âm lốp bốp, linh tinh trên mặt đất cứng lăn tròn, tản mác ở trên mặt đất có thể thấy được, rất nhanh liền được hai người bọn họ nhặt trở về, chỉ bất quá còn có một viên linh tinh lăn vào gầm dường, làm cho Thẩm Thạch mất một phen mới tìm được, lấy tay khều lăn ra ngoài.

Chung Thanh Lộ ngồi xổm ở một bên, nhìn linh tinh lăn ra ngoài, vô ý thức đưa tay ra nhặt, vừa lúc Thẩm Thạch cũng đưa tay ra, bàn tay của hai người chạm nhau, Chung Thanh Lộ hừ một tiếng, nghiêng đầu thu tay trở về.