Lục Tiên

Quyển 1 - Chương 82: Vận khí

Trên con đê biển thật dài, Thẩm Thạch đang lặng lẽ bước đi sau lưng hai mươi vị đệ tử Luyện Khí Cảnh cao giai. Nhìn sang không ai trong số họ có chút chần chờ, đều nhanh chóng đi đến nơi sâu nhất của Yêu đảo. Cam Trạch lúc đầu dường như cũng có chút do dự, hắn ngần ngại đứng trên bờ biển nhìn hai bên trái phải. Trong lòng dường như đang tự hỏi: đây là lần đầu tiên tới Yêu đảo, nên hay không nên chỉ đi xung quanh quan sát một chút. Nhưng Lâm Hổ ở bên cạnh cũng không để cho hắn kịp suy nghĩ, vị sư huynh lúc nào cũng ân cần này đã nhanh chóng kéo hắn đi về nơi sâu nhất của Yêu đảo, vừa đi vừa bày ra bộ dạng " dù trời có sập xuống thì ta cũng sẽ chống cho ngươi".

Lúc này cách đó không xa, Thẩm cũng chỉ khẽ lắc đầu. Khi nhìn thấy cảnh này, hắn không khỏi cảm thán cho số mệnh được ưu ái của vị đệ tử đồng môn kia.

Không lâu sau, Thẩm Thạch thành thật đi theo con đường nhỏ hôm trước, đơn độc một thân một mình đi về phía bãi biển bên phải.

Tuy rằng đây là lần thứ hai Thẩm Thạch đi đến Yêu đảo nhưng trong lòng hắn vẫn không khỏi hồi hộp. Hắn vừa đi trên bờ cát vừa cẩn thận quan sát tình huống xung quanh, đặc biệt là chỗ tiếp giáp với khu rừng rậm bên kia, nơi đó cỏ cây sum suê um tùm, cho nên bất kỳ chút động tĩnh nào cũng có thể là một con yêu thú đang chực chờ xông ra.

Cách đó không xa, từng con sóng nhỏ lăn tăn đang nhẹ nhàng vỗ vào bờ biển. Trong chớp mắt, bờ cát liền bị bao phủ hoàn toàn bởi bọt nước trắng xóa, mấy cái vỏ sò ẩn trong cát cũng nhanh chóng lộ ra. Nhìn hết thảy xung quanh, mọi vật dường như vẫn an ổn như thường.

Tiếng sóng vỗ vào bờ cát, tiếng gió rít trên không trung, còn có tiếng yêu vật gầm rú thê lương mơ hồ truyền đến từ nơi thâm sâu nào đó trong Yêu đảo. Trong cả mảng trời đất bao la này dường như cũng chỉ còn những thanh âm đó thôi. Thẩm Thạch chậm rãi đi về phía trước, nhanh chóng đi qua vịnh biển hôm trước hắn đã từng đến. Ngay sau đó, hắn liền nhìn thấy một con Thiết Giáp Quy Dư đang đào đào bới bới cái gì đó trên bờ biển.

Thẩm Thạch ngay lập tức dừng bước chân, phản ứng đầu tiên của hắn cũng không phải là tấn công con Yêu thú này. hắn cẩn thận quan sát kỹ bốn phía xung quanh. Cho đến khi xác định trong tầm mắt chỉ có mỗi mình con Yêu thú này hắn mới yên tâm trở lại.

Xét năng lực hiện tại, hắn cũng chỉ có thể lấy Thủy Tiễn Thuật làm chỗ dựa duy nhất thôi. Đúng là Luyện Khí Cảnh trung giai làm cho cơ thể của hắn trở nên cường tráng, dẻo dai hơn người bình thường rất nhiều. Nhưng nếu muốn đem cơ thể này ra chống chọi với một trảo của Yêu thú thì quả thật mọi chuyện vẫn còn hơi sớm. Ít nhất Thẩm Thạch còn phải tu luyện đến Luyện Khí Cảnh cảnh giới cao giai. Khi đó hắn mới có sức để liều mạng đối đầu với những Yêu thú cấp bậc thấp nhất này.

Con Thiết Giáp Quy Dư kia vẫn hồn nhiên đào bới, dường như nó đang hối hả tìm kiếm thức ăn. Không biết dưới bãi cát chôn giấu vật gì có thể gây cho nó nhiều hứng thú như vậy, bộ dáng anh chàng trông có vẻ nôn nóng à nha.

Thẩm Thạch có chút ngờ vực nhưng hắn vẫn cẩn thận tiến về phía trước từng chút từng chút một. Hắn cố gắng bình tâm tĩnh khí đồng thời chầm chậm nâng bàn tay phải của mình lên. Ngay tức thì, Thủy Tiễn Thuật đã nhanh chóng vận chuyển, tụ thành một đoàn trên tay hắn.

Từ trước đến nay thính giác của Yêu thú vốn rất nhạy cảm. Con Thiết Giáp Quy Dư kia đã rất nhanh phát hiện ra xung quanh có điều bất thường. Thoáng chốc, nó đã ngẩng đầu lên từ dưới hố cát. Khi trông thấy Thẩm Thạch đang dần dần tiến tới, ngay lập tức nó liền lộ ra cặp mắt hung ác vô cùng đáng sợ. Đồng thời, không gian xung quanh đã nhanh chóng bị bao trùm bởi tiếng rống giận trầm thấp, ẩn chứa sự phẩn nộ điên cuồng của hung thú.

Nhìn Thẩm Thạch đã dừng bước, hắn muốn nhìn thoáng qua hố cát dưới bụng Thiết Giáp Quy Dư một chút. Nhưng vì bị cát che phủ, còn có thân hình to lớn của Thiết Giáp Quy Dư làm vật che chắn, nên trong lúc gấp gáp hắn cũng không nhìn thấy rõ ràng. Trong mơ hồ, hắn dường như trông thấy có nhiều vật hình tròn màu trắng. Tuy nhiên hắn còn chưa quan sát kỹ những vật trong hố, thì sau một khắc, con Thiết Giáp Quy Dư bị hắn chọc giận đã điên tiết lao tới.

Thẩm Thạch khẽ nhíu mày, hắn nhìn chăm chăm vào thân ảnh Thiết Giáp Quy Dư đang vọt tới. Một đạo Thủy tiễn nhanh chóng tụ trong lòng bày tay hắn.

Thanh âm sóng vỗ đường như ngay tức thì biến mất bên tai. Khắp đất trời, hết thảy mọi điều dường như cũng đã yên tĩnh trở. Giờ khắc này, điều duy nhất hắn có thể cảm nhận được chính là đầu Yêu thú hung ác kia.

Ánh mắt của nó lộ ra hung quang, Thiết Giáp Quy Dư nhanh như chớp đã vọt tới chỗ Thẩm Thạch. Nó rống to một tiếng, sau đó liền phi thân lên cao đánh tới thân ảnh của kẻ trước mặt. Cùng lúc này, Thẩm Thạch khẽ chuyển cổ tay, Thủy Tiễn Thuật chuẩn bị từ lâu liền được xuất ra. Ngay sau đó, một đạo lam quang lao đi nhanh như chớp, vô cùng chuẩn xác đánh tới yết hầu của Yêu thú.


Chỗ hiểm chí mạng đã bị thương, Thiết Giáp Quy Dư lập tức phát ra tiếng gào thét đau đớn. Thân hình khổng lồ cồng kềnh của nó từ trên cao rơi xuống làm phát ra âm thanh va chạm nặng nề. Thiết Giáp Quy Dư dùng một bàn tay đầy móng vuốt sắc nhọn, vừa thô vừa ráp ôm chặt lấy cổ, miệng nó không ngừng phát ra tiếng thét chói tai, nằm trên mặt đất liên tục lăn qua lăn lại.

Thẩm Thạch lùi về phía sau hai bước mới chậm rãi thở ra một hơi thật dài.

Thiết Giáp Quy Dư cũng không có giãy giụa được lâu. Thân thể nó rất nhanh liền không thể cử động được nữa,chẳng bao lâu sau đã tắt thở. Thẩm Thạch kiên nhẫn chờ đợi thêm một lúc nữa. Sau khi xác định con Yêu thú này đã chết thật, hắn mới chậm rãi đi đến bên cạnh nó. Hắn cũng không có vội vàng đi bóc cốt giáp nhanh chóng đi qua khỏi người Yêu thú, bước nhanh đến bên cạnh cái hố Thiết Giáp Quy Dư đã đào lúc trước.

Những loài Yêu thú như Thiết Giáp Quy Dư chính là cao thủ trong việc đào hang. Đặc biệt là với hai cái chân trước to khỏe, chúng có thể nhanh chóng bới móc trên mặt đất thành một cái hố lớn. Còn đối với bãi biển đầy cát xốp trước mắt, quả thật không thể làm khó được chúng. Cho nên lúc này hiện ra trước mắt Thẩm Thạch là một cái hố rộng chừng ba thước, xung quanh cát bị đào lên vươn vãi khắp nơi. Đáy hố vẫn còn đầy cát nhưng khi chú ý vẫn có thể thấy lộ ra một vài vật tròn tròn màu trắng phía dưới.

Thẩm Thạch ngồi xổm xuống để nhìn kỹ hơn một chút. Sau đó hắn liền nhảy vào hố cát tiếp tục đào bới. Không bao lâu sau, một ổ trứng lớnu trắng đã xuất hiện trước mặt hắn. Từng quả, từng quả to bằng bàn tay người lớn trông thật kinh người.

Thẩm Thạch dùng hai tay nâng lên một quả trứng lớn, đưa đến trước mắt quan sát thật kỹ vài lần. Sau đó, hắn lâm vào trầm tư, nhưng rất nhanh sau đó trên môi hắn đã hiện lên nụ cười vui vẻ, hắn khẽ thì thào: "Vận khí thật không tệ a".

Nếu như hắn nhớ không lầm, những quả trứng lớn màu trắng này chính là trứng của một loài Yêu thú cấp thấp tên là "Hắc Văn Quy". Đây cũng là một loại linh tài nổi tiếng trong năm mươi loại linh tài được liệt kê trong các nhiệm vụ trên Yêu đảo. Trứng rùa này không những dùng làm linh tài tu luyện còn được Linh Thú điện thu mua. Sau đó họ dùng bí pháp để ấp cho trứng nở ra. Sau khi Hắc Văn Quy được nuôi dưỡng trưởng thành, chiếc mai cứng rắn của chúng mới trở thành một loại linh tài vô cùng trân quý.

Chẳng qua Hắc Văn Quy là một loại rùa biển, bình thường chúng luôn sống tại nơi sâu thẳm của đáy biển. Nếu nuôi những sinh vật này trong Thú trận, tuy là chúng vẫn có thể trưởng thành nhưng do không hợp thiên tính, nên từ trước tới nay Hắc Văn Quy được nuôi dưỡng trong Thú trận luôn rất hiếm đẻ trứng. Trong Thanh Ngư Lục Đảo, cũng chỉ có Yêu đảo hoang vắng mới có thể trở thành nơi đẻ trứng của Hắc Văn Quy. Vì để bổ sung cho số lượng Hắc Văn Quy đang được nuôi dưỡng cho nên Linh Thú Điện mới ban ra nhiệm vụ này.

Vị hàng xóm Tôn Hữu của Thẩm Thạch ba năm qua luôn làm việc tại Thú trận. Hằng ngày, nhiệm vụ quan trọng hàng đầu của hắn chính là "Hầu hạ" mấy con Hắc Văn Quy này, Thẩm Thạch đã từng nghe hắn phàn nàn rất nhiều lần, hắn nói mấy con thú này vừa bẩn vừa thối. Nhưng trong mắt Thẩm Thạch, hắn chỉ cảm thấy trứng của mấy con thú kia vô cùng xinh đẹp à nha. Phải biết rằng, nếu đem mấy quả trứng rùa này về Thanh Ngư đảo, một quả liền có thể đổi được một khối linh tinh a.

Giờ phút này trước mắt Thẩm Thạch là một mảng trắng xóa, xem ra trong mắt hắn đều đã hóa thành ánh sáng lấp lánh của Linh Tinh. Trong lúc nhất thời hắn cũng không khỏi rung động, sau đó hắn cật lực tiếp tục đào đào bới bới a.

Cát đất rơi vươn vãi khắp nơi, sau đó liền lộ ra ngày càng nhiều trứng rùa. Thẩm Thạch cẩn thận từng li từng tí đem những quả trứng rùa bị vùi lấp dưới lớp cát từ từ mang lên. Phải biết rằng Hắc Văn Quy đẻ trứng lúc đêm khuya, chúng che giấu, vùi lấp trứng vô cùng cẩn thận. Nếu không có Thiết Giáp Quy Dư ngày thường thích ăn trứng rùa tìm kiếm thay thì người bình thường sẽ rất khó có thể tìm thấy chúng.

Sau thời gian uống cạn một chung trà, Thẩm Thạch rốt cuộc cũng đã đào ra được toàn bộ ổ trứng rùa này. Tính toán sơ qua một chút, ở đây có tổng cộng là hai mươi mốt quả trứng Hắc Văn Quy. Chúng được xếp thành một đống lớn trước mắt, chỉ mới nhìn sơ qua đã làm cho người ta cao hứng không thôi a.

Chẳng qua một đống trứng rùa lớn như vậy làm cho Thẩm Thạch nhất thời không có vật gì để chuyển dời chúng. Hắn suy nghĩ một chút, sau đó liền dứt khoát cởi y phục Lăng Tiêu Tông trên người ra. Hắn lấy áo xếp thành một cái túi nhỏ, đem toàn bộ trứng rùa đều bỏ vào trong.

Vận may lần đầu tiên của hắn chính là hai mươi mốt khối Linh Tinh a!

Lúc này tâm tình Thẩm Thạch thực sự rất tốt. Miệng hắn không khỏi hít hà hai tiếng, sau đó dùng chủy thủ bóc lấy cốt giáp của Thiết Giáp Quy Dư. Trong cả quá trình làm việc, khuôn mặt hắn lúc nào cũng rạng ngời, trên miệng hắn luôn nở một nụ cười, nụ cười tươi như hoa.


Nếu mỗi ngày đều may mắn như thế này, vậy xem ra phải đi Đan Đường một chuyến. Tìm hỏi mấy vị sư huynh luyện pháp khí: có hay không có một vài loại pháp khí cấp thấp để đựng đồ vật thường ngày. Nếu cứ cầm một đống đồ vật lớn như vậy đi khắp nơi, không phải là sẽ rất vướng víu hay sao?

Cộng cả phần thù lao giết được Thiết Giáp Quy Dư nói, hôm nay lần đầu tiên xuất trận, Thẩm Thạch đã kiếm được tới hai mươi ba khối Linh Tinh. Như thế cũng đã có thể xem là nhiều. Nhìn một đống lớn chiến lợi phẩm trước mắt, Thẩm Thạch ngẩng đầu nhìn về bãi biển phía trước. Sau một hồi do dự, hắn cuối cùng cũng đã hạ quyết tâm. Đã có được một đống lớn chiến lợi phẩm này, hắn nghĩ tốt hơn hết là phải nhanh chóng trở thuyền lớn.

Hôm nay dừng ở đây thôi!

Thứ nhất, hôm nay hắn gặp may tìm được một ổ trứng Hắc Văn Quy, thù lao so với ngày thường đã nhiều hơn gấp mấy lần. Thứ hai, ổ trứng rùa này quả thật di chuyển không tiện chút nào, dễ vỡ dễ bị phá hư mất. để trứng chỗ cũ trên bãi cát sau đó tiếp tục đi bắt yêu cũng không ổn, ai biết được có hay không xuất hiện mấy con yêu thú chạy đến đây ăn mất trứng thì sao.

Nếu chẳng may thật sự có Yêu thú chạy đến chỗ này trộm trứng, bọn chúng ăn cũng không phải là trứng là Linh Tinh a!

Giờ phút này, Thẩm Thạch đã thật sự khát khao muốn có một kiện pháp khí trữ vật, nếu được như thế thì hay quá. Tuy nói rằng Túi Càn Khôn, Tu Di Trạc trong truyền thuyết có thể chứa được một số lượng lớn vật phẩm, đều cần phải tu luyện tới Ngưng Nguyên Cảnh cảnh giới mới có thể sử dụng được. bên dưới những pháp bảo trâm quý kia, kỳ thật vẫn có vài loại pháp khí đơn giản dùng để trữ vật. Ngày xưa hắn ở Thiên Nhất Lâu cũng đã từng thấy qua tán tu sử dụng những pháp khí này, những pháp khí đó ngay cả đệ tử Luyện Khí Cảnh cũng có thể sử dụng. Hiệu quả sử dụng tuy rất bình thường, nhiều nhất cũng chỉ có thể so sánh với loại túi trữ vật nhỏ thôi. Nhưng hiện tại đối với hắn nói, như vậy cũng đã đủ.

Thẩm Thạch cẩn thận từng chút, từng chút một đặt túi trứng rùa lên lưng, một tay cầm lấy mảnh Thiết Giáp Quy Dư bên cạnh. Nhìn từ xa, trông hắn không khác nào một tên cu-li đang dọn nhà. Không lâu sau, Thẩm Thạch đã xoay người, đi ngược trở về phía bến tàu.

Lúc này, khoảng thời gian hắn rời tàu còn chưa tới một canh giờ. Cho nên khi hắn trở thuyền, boong tàu không có một bóng người, điều này không khác lắm so với dự đoán của hắn. Thậm chí ngay cả bên trong khoang thuyền cũng không có chút động tĩnh nào. Tên Lâm Hổ sư huynh ngày thường rất lười hoạt động, bởi vì hôm nay đột nhiên có sự xuất hiện của Cam Trạch. Ắt hẳn là hắn cũng đã đi Yêu đảo xum xoe.

Thẩm Thạch cũng cảm thấy vui vẻ khi được an tĩnh một mình. Trên boong tàu, hắn tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, cẩn thận đem những trứng rùa kia đặt trang trọng ở bên cạnh, sau đó liền kiên nhẫn chờ đợi người khác trở về. Chờ đợi một lúc, Thẩm Thạch đột nhiên lấy tay sờ sờ lên ngực, đó chính là chỗ đặt bình ngọc đựng Dưỡng Khí Đan. Tính toán một chút thì hôm nay hắn còn tiết kiệm được hai viên Linh Đan nha.

Nghĩ đến điểm này thì tâm tình của hắn càng hưng phấn hơn.

Ngồi nơi đây nghe sóng biển rì rào, thả lỏng tâm tình cảm nhận từng cơn gió mơn man thổi qua, chậm rãi ngắm nhìn từng đám mây hững ngờ trôi đi, không biết từ lúc nào thời gian yên ả đã âm thầm qua đi. Thẩm Thạch ngồi trên thuyền đợi suốt một ngày trời, đến lúc hoàng hôn sắp buôi xuống hắn mơi thấy bóng người lục tục từ sâu trong Yêu đảo quay trở thuyền.

Trên mặt các vị sư huynh sư tỷ này không khỏi lộ ra chút ít mỏi mệt. Hiển nhiên tranh đấu cùng với Yêu thú ở sâu trong Yêu đảo, đối với bọn họ nói cũng là một gánh nặng không nhỏ. Tuy mọi người đa phần đều mệt mỏi, nhưng trên mặt có nét vui vẻ không thể giấu diếm, chắc hẳn thu hoạch hôm nay cũng không nhỏ a.

Mà sau khi những vị này trở trên boong thuyền, trong số đó có vài người liền chú ý đến Thẩm Thạch. càng có nhiều người biến sắc khi thấy túi trứng rùa đặt cùng một chỗ bên cạnh hắn. Trong lúc nhất thời cũng có không ít người lộ ra vẻ kinh ngạc kèm theo một chút hâm mộ: "Hảo tiểu tử, vận khí không tệ nha!".

"Ngay cả trứng Hắc Văn Quy cũng có thể tìm được. Ách! là cả một ổ trứng nha! Wwa! Mang trở về thì thù lao so với chúng ta cũng không kém bao nhiêu a!".

"Đừng có nói ngu! thù lao so với chúng ta cũng phải hơn gấp mấy lần đấy, Linh Tinh hắn kiếm được đều nhiều hơn so với chúng ta............................"

Giữa tiếng bàn luận của mọi người, Thẩm Thạch cũng không hề cảm thấy có chút phiền hà nào, hắn tự nhiên cười cười với mọi người xung quanh. Tuy nhiên may mắn mọi người đều là đồng môn, các vị sư huynh sư tỷ này thoạt nhìn cũng không phải người xấu. Sau một hồi pha trò nghị luận, họ liền tản đi nơi khác, tất cả đều kiên nhẫn chờ đợi người đi sau trở về.

Trời cũng đã bắt đầu tối dần, gần như tất cả mọi người đều đã trở về thuyền, trong đó có cả hai vị sư huynh Ngư Hùng cùng Tằng Chí Bách. Nhưng không biết vì sao, khi mặt trời dần dần lặn xuống biển, xung quanh bóng đêm bắt đầu bao trùm mọi vật, Thẩm Thạch chợt phát hiện sắc mặt mọi người cũng dần trở nên khó coi.

Hắn đứng dậy nhìn xung quanh một chút. Đột nhiên hắn liền cả kinh, hiện tại tất cả những người lúc trước xuống thuyền đều đã trở về, nhưng trong số đó không thấy Cam Trạch cùng Lâm Hổ đâu cả.

Bọn họ.......................... còn chưa có trở về!