Lục Tiên

Quyển 1 - Chương 22: Vòng tròn

Ngồi giữa vách đá, hai thiếu niên trò chuyện cùng nhau, mượn tâm tình sau cuộc thoát khốn nguy hiểm vừa rồi, nói qua nói lại, chợt phát hiện ra hai người rất hợp ý. Tôn Hữu tuy rằng xuất thân từ một trong những thế gia phụ thuộc lớn nhất Lăng Tiêu Tông hiện giờ, nhưng từ lời nói đến cử chỉ đều rất ôn hòa, không hề mang vẻ vênh váo hung hăng của những thế gia đại tộc, còn Thẩm Thạch chỉ thuận miệng nói vài câu về cuộc sống trước kia của mình, cũng làm cho kẻ từ nhỏ tới lớn chưa từng rời xa thành Lưu Vân như hắn được mở mắt, đặc biệt khi Thẩm Thạch vô tình nói tới một số kinh nghiệm lúc làm công việc giám định linh tài trong cửa hàng, càng khiến cho Tôn Hữu vô cùng thích thú .

Nói chuyện được một lúc, hai người đều có cảm giác thân cận hơn. Thẩm Thạch lẻ loi một mình từ xa xôi ngàn dặm đến Lăng Tiêu Tông, không thân không thích, vẫn còn chưa quen với cuộc sống nơi đây, tâm tình vốn đã cô quạnh, hàn huyên cùng Tôn Hữu một lúc, cũng từ trong lời nói của hắn hiểu được một ít nội tình của Lăng Tiêu Tông, chủ yếu là tin tức về những công việc lặt vặt của những thế gia phụ thuộc tông môn, nhờ vậy mà tâm tình cũng khá hơn nhiều, chẳng biết khi nào đã cao hứng trở lại.

Khi đang trò chuyện, Tôn Hữu ghé sát vào người Thẩm Thạch, thấp giọng cười nói: "Theo lời ngươi thì các loại linh thảo, linh quáng, đan dược, linh tài bình thường ngươi đều biết sao ?"

Thẩm Thạch trầm ngâm một chú rồi lắc đầu: "Ngươi nói quá rồi, ta đâu dám nhận. Trước đây ta cũng chỉ là một trợ thủ trong cửa hàng, nên nhận biết được một số linh tài bình thường thôi."

Nét mặt Tôn Hữu lộ vẻ thần bí, nhìn trái ngó phải thấy không có ai, liền móc trong người ra một cái túi nhỏ màu xanh đưa cho Thẩm Thạch, rồi nói: "Nếu đã vậy, ngươi giúp ta xem thứ này một chút."

Thẩm Thạch nhìn hắn, Tôn Hữu chỉ cười, mang theo vài phần giục giã: "Nhìn đi, nhìn đi, giúp ta xem nó là cái gì ?"

Thẩm Thạch gỡ nút thắt, run run mở túi, bên trong liền lộ ra một vật màu vàng, nhưng sau khi nhìn kĩ, lại phát hiện vật này nhìn bề ngoài rất bình thường, có màu vàng đất, nhìn qua giống như một khối bùn đất sù sì, duy có một điều khác thường là sau khi mở túi, dường như bên trong mơ hồ tản mát ra một mùi hương thoang thoảng.

"Hả ?" Thẩm Thạch nhìn kỹ vật này, lúc quay lại nhìn Tôn Hữu, ánh mắt đã khác hẳn, nói: "Cũng phải, quả không hổ là người của đại thế gia, có thể tùy thân mang theo "Hỏa Công Hương".

Tôn Hữu cười ha hả: "Ha ha, ngươi quả nhiên tinh mắt, lại có thể nhận ra thứ này . . . Ấy, " Đột nhiên, hắn ngừng cười, mày nhíu lại, nhưng sau đó lại khôi phục bình thường, nhìn thoáng qua khối bùn đất sù sì trong tay Thẩm Thạch, nói: "Ngươi vừa bảo cái khối này chính là Hỏa Công Hương ?"

Thẩm Thạch khẽ gật đầu, nói: "Hỏa Công Hương được sinh ra dưới bụng yêu thú Ly Hỏa Ngô Công, có mùi thơm đặc biệt, rất khó có được. Nhìn vào khối này, chỉ sợ phải là yêu thú trên trăm năm mới có thể sinh ra, nó rất có lợi cho tu sĩ Ngưng Nguyên cảnh, lúc đang hấp thụ Linh Tinh tu luyện có một khối bên người sẽ có công hiệu làm giảm mệt mỏi tinh thần, có thể làm hiệu quả tu luyện tăng lên một thành, là tinh tài hiếm thấy để tăng tiến việc tu luyện."

Nói xong Thẩm Thạch trả lại khối Hỏa Công Hương trong tay cho Tôn Hữu, mang theo vài phần hâm mộ, nói tiếp: "Xem ra gia tộc rất coi trọng ngươi, nhưng mà Hỏa Công Hương chỉ hữu hiệu ở Ngưng Nguyên cảnh, một khi tu luyện đến Thần Ý cảnh, đối với tu sĩ hầu như mất đi hiệu lực. Còn nếu như từ Luyện Khí cảnh đã bắt đầu sử dụng, thì do hiệu lực của hương khí quá mạnh sẽ thu nạp linh lực trong Linh Tinh vào cơ thể quá mức làm phá hoại Ngọc Phủ căn cơ, sau này chưa nói tới việc đột phá cảnh giới vô vọng, mà thời gian lâu một chút, chỉ sợ còn phá hủy cả cơ thể."


Tôn Hữu đột nhiên trầm mặc thật lâu, rồi không nói tiếng nào nhận lại Hỏa Công Hương, hắn cúi đầu nhìn nó thật lâu, sau đó nhẹ nhàng cất đi, đến lúc ngẩng đầu lên, vẻ mặt đã điểm nụ cười, trong ánh mắt nhìn về phía Thẩm Thạch dường như đã có vài phần khác trước .

"Đi thôi." Hắn vỗ nhẹ lên bả vai Thẩm Thạch:"Vách đá tuy rằng khó leo nhưng tiên duyên trên đó thì không thể bỏ lỡ được ".

Thẩm Thạch cười ha hả:"Phải lắm "

Hai thiếu niên đồng thời đứng dậy tiến về phía vách đá cheo leo tiếp tục đi lên .

※※※

Hai người vốn đã vượt qua hơn nửa vách đá, đoạn giữa cũng vì gặp nguy hiểm bất ngờ mà chậm trễ một lúc lâu, lần này tiếp tục leo lên, lại cảm thấy vách đá so với trước dễ đi hơn nhiều. Cứ như vậy hơn nửa canh giờ, rốt cuộc cũng đi hết tiên duyên chi lộ khó khăn này, leo lên đến đỉnh Bái Tiên Nham .

Khác với vách đá cheo leo hiểm trở, Bái Tiên Nham là một khối đá lớn bằng phẳng, nhìn giống như bị người ta dùng đại thần thông một kiếm gọt thành. Lúc này phía trước bọn hắn, đã có không ít người leo lên rồi. Thẩm Thạch đưa mắt nhìn quanh, thấy ở rìa Bái Tiên Nham cứ cách một khoảng đều có một vị phục sức đệ tử Lăng Tiêu Tông đứng đó, mơ hồ tạo thành một vòng tròn vây những thiếu niên vào giữa .

Mà hiện giờ ở giữa khoảng đất trống bằng phẳng, đang đứng rất đông nam nữ trẻ tuổi, nhìn sơ qua cũng phải trên hai trăm người, nghĩ lại thì lúc Thẩm Thạch đến dưới Bái Tiên Nham, cũng đã có không ít người leo lên trước rồi.

Đặt chân lên nền đá bằng phẳng kiên cố, cuối cùng Thẩm Thạch cũng thở phào một hơi, xoay người nhìn lại vách đá vừa leo lên, nhớ tới tình huống nguy hiểm cách đây không lâu, nghĩ đến mà tim vẫn đập thình thịch. Tôn Hữu thì lại nhìn ngó xung quanh, ánh mắt dừng lại trên người những đệ tử Lăng Tiêu Tông vẻ mặt lạnh nhạt nhưng diện mạo bất phàm một lúc, rồi trong lúc kéo Thẩm Thạch đi, bỗng nhiên nói khẽ: "Ta cảm thấy nếu vừa rồi chúng ta không cẩn thận rơi xuống, có lẽ cũng sẽ không sao ."

"Sao cơ ?", Thẩm Thạch nghi hoặc nhìn về phía Tôn Hữu, Tôn Hữu bĩu môi, ý bảo hắn nhìn sang những đệ tử Lăng Tiêu Tông đang đứng tạo thành vòng tròn xung quanh, rồi nói: "Những người này đạo hạnh rất cao, chuyện khác không biết chứ hôm nay nếu để những đệ tử nhập môn gặp bất trắc, thì chẳng phải là xui xẻo sao ? Nên giờ ta nghĩ lại, nếu vừa rồi thật sự xảy ra chuyện, cũng sẽ có những sư huynh đây cứu giúp ."

Thẩm Thạch suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu, cũng cảm thấy rất có đạo lý.


Phía trên cự thạch rất rộng rãi, dù cho ở giữa đã đứng hơn hai trăm người nhưng thoạt nhìn dường như còn rất nhiều chỗ trống, Thẩm Thạch cùng Tôn Hữu đi tới đứng ở một chỗ ít người, tùy tiện nhìn xung quanh, thấy những đệ tử Lăng Tiêu Tông kia cũng không tỏ vẻ gì, mà dưới vách đá thỉnh thoảng còn thấy vài thiếu niên tiếp tục leo lên, xem ra còn phải chờ đợi một lúc nữa .

Có điều khi hắn nhìn quanh một hồi, lúc ánh mắt đảo tới những thiếu niên đã tới đây từ trước, thời gian trôi qua dần dần nhận ra có điểm khác thường .

Hơn hai trăm người đứng đó, còn có không ít người tiếp tục gia nhập, nhìn tưởng như đứng lộn xộn, nhưng trên thực tế lại mơ hồ phân ra thành mấy vòng tròn, ở trung tâm ước chừng có hơn hai mươi thiếu niên, có nam có nữ, phục sức trên người đều lấp lánh hoa lệ, nhìn như đã quen biết nhau, đứng chung một chỗ chuyện trò vui vẻ, không coi ai ra gì .

Mà vòng ngoài hai mươi người này, lại mơ hồ đứng khoảng bốn năm mươi người, tuổi tác tuy không chênh nhau nhiều lắm, nhưng nhìn kĩ thì thấy thái độ của bọn họ đối với những thiếu niên ở trung tâm có vẻ khác thường, mang theo vẻ nịnh nọt và kính sợ, trong đó có một số người bị những thiếu niên ở trung tâm sai bảo hô quát vài câu, nhưng cũng cam tâm mà làm việc, không hề mang vẻ bất mãn .

Trừ việc đó ra, còn một vòng lớn bên ngoài, chính là nơi Thẩm Thạch đang đứng, những thiếu niên ở đây đều nhìn nhau có phần lạ lẫm, rất ít khi nói chuyện với người ngoài, ngẫu nhiên cũng thấy vài thiếu niên tính tình cởi mở đang tìm người bắt chuyện, nhưng số lượng cũng không nhiều. Còn một vòng xa bên ngoài nữa, người đứng thưa thớt lộn xộn, nhìn cơ bản cũng không thành vòng tròn.

Mà trong lúc quan sát, Thẩm Thạch còn nhìn thấy gã béo Hậu Thắng rất có ác cảm với mình. Hắn đứng ở giữa tầng thứ hai, thần sắc lúc này so với lúc trước đánh nhau với mình như hai người khác nhau, nụ cười nở rộ khuôn mặt nhỏ béo mũm, đứng cách không xa một thiếu niên khác, khóe mắt dán chặt vào gã thiếu niên ăn vận gọn gàng đó, nếu vị thiếu niên trông có vẻ xuất chúng đang đứng ở trung tâm kia có ý định sai bảo điều gì, Hậu Thắng sẽ gặp lập tức chạy qua, tăm tắp làm theo, xem ra đối với người này hết sức cung kính.

Thẩm Thạch nhìn được một lúc, chợt nghe bên người truyền tới tiếng bước chân, ra là Tôn Hữu đã đến cạnh hắn, cùng hắn đứng sóng vai, gã cũng đang nhìn theo ánh mắt Thẩm Thạch, thản nhiên nói: "Người đó tên là Hậu Viễn Lương, là đệ tử xuất sắc trong thế hệ này của Hậu gia."

Thẩm Thạch quay đầu nhìn hắn, nói: "Ngươi quen biết cũng không ít nhỉ ?."

Tôn Hữu nhún vai: "Biết làm sao được, những thế gia phụ thuộc Lăng Tiêu Tông hầu hết đều ở trong phạm vi năm trăm dặm quanh thành Lưu Vân, mà các gia tộc thường xuyên qua lại với nhau, nên rất nhiều người còn là bạn từ thời thơ ấu."

Thẩm Thạch mỉm cười, hướng ánh mắt về phía đám người ở trung tâm, trầm ngâm một lát, nói: "Nói vậy thì, những người đứng giữa kia . . ."

Tôn Hữu tiếp lời: "Hơn hai mươi người đứng giữa kia, chính là đệ tử trực hệ của những thế gia lớn nhất, ngày thường rất được gia tộc coi trọng, một số người còn được tông môn Lăng Tiêu Tông tuyển chọn. Còn những người đang vây quanh bọn họ kia, đa phần là đệ tử của những gia tộc khác, bởi vì thiên tư không tệ nên được chọn, nhiều người trong bọn họ còn có quan hệ họ hàng hay bà con xa với những thế gia này, nên dù sao cũng phải nhìn sắc mặt những đệ từ này mà làm việc ." Nói xong hắn lại chỉ về nơi mình và Thẩm Thạch đang đứng:"Còn vòng bên ngoài chúng ta đang đứng đây, ta không quen biết ai, có lẽ đều là những đệ tử bình dân mà Lăng Tiêu Tông thu lưu lần này ."

Thẩm Thạch liếc mắt, vừa cười vừa nói: "Mà ngươi không phải người của Tôn gia ư, xem ra người ngươi quen biết cũng rất nhiều, sao không qua nói chuyện với bọn họ ?"

Tôn Hữu cười nhạo một tiếng, còn đang muốn nói gì, bỗng nhiên từ trong đám người trung tâm, một thiếu niên áo trắng anh tuấn hơn người vô tình liếc mắt sang đây, vừa hay nhìn thấy Tôn Hữu, hắn ngẩn người giây lát nhưng lập tức lộ vẻ tươi cười, vẫy tay gọi lớn:

"Nhị đệ, ngươi lên khi nào vậy ? Mau tới đây nào !."

Vẻ mặt Tôn Hữu lập tức biến đổi.