Lục Tiên

Quyển 1 - Chương 170: Say Hoa Điêu

Tiền Nghĩa nhìn Thẩm Thạch, ánh mắt tràn đầy châm biếm, cười lạnh nói: "Một tên Luyện Khí Cảnh rác rưởi cũng dám diệu võ giương oai ở trước mặt ta sao?"

Nói xong ánh mắt gã lại đảo qua lão Bạch Hầu đang ôm thi thể Thạch Trư ngồi ở bên cạnh, cười ha hả mấy tiếng rồi làm bộ như đột nhiên tỉnh ngộ, nói với vẻ kinh ngạc: "À, hóa ra là do mấy tên dư nghiệt của yêu tộc này nên ngươi mới phát rồ như thế. Chậc chậc, thật không phải rồi, ta không biết chúng là bằng hữu của ngươi nên ban nãy tiện tay đã giết chết bọn chúng."

"Nếu biết ngươi là bằng hữu của yêu tộc..." Tiền Nghĩa nhìn chằm chằm Thẩm Thạch, trong ánh mắt dần dần lộ ra một luồng sát khí hung ác, gằn giọng nói: "Ta nhất định sẽ mang chúng tới trước mặt ngươi, ta sẽ từ từ hành hạ chúng cho ngươi xem, để ngươi biết cảm giác bất lực khi nhìn thấy người thân của mình bị kẻ khác dày vò đến chết là thế nào."

Thẩm Thạch cắn chặt hàm răng, nhìn chòng chọc vào người đàn ông đang đứng trước mặt mình, hai tay hắn chậm rãi buông xuống, hắn lấy ra hai tấm Vu phù làm bằng da thú từ trong bao vải ở bên cạnh hông. Động tác của hắn rất cẩn thận, không phát ra một tiếng động.

Tuy rằng nội tâm của hắn đang cực kỳ phẫn nộ, không ngừng gào thét thôi thúc hắn tiến lên báo thù cho bằng hữu. Nhưng hắn biết thời điểm này là khúc cua sinh tử. Vì thế hắn chỉ có thể cắn răng nín nhịn, lý trí báo cho hắn biết, tên Tiền Nghĩa này là kẻ địch mạnh nhất từ khi hắn bước chân lên con đường tu đạo.

Một tên tu sĩ Ngưng Nguyên Cảnh.

Một tên tu sĩ đã mở ra Ngọc phủ, chân chính đột phá được ngưỡng cửa tu tiên của Nhân tộc. Ngưng Nguyên Cảnh so với Luyện Khí Cảnh, thông qua vô số kinh nghiệm tích lũy qua bao đời, người nào cũng hiểu rõ, Ngưng Nguyên Cảnh hoàn toàn áp đảo Luyện Khí Cảnh, nói không quá thì Ngưng Nguyên Cảnh muốn giết chết Luyện Khí Cảnh là việc quá dễ dàng.

Trong Tu Chân giới của Nhân tộc, cách nhau một đại cảnh giới đại biểu cho việc thực lực chênh lệch nhau một khoảng cực kỳ to lớn, trong tình huống bình thường việc vượt cấp tiêu diệt địch thủ gần như hoàn toàn không có khả năng xảy ra. Trừ phi tu sĩ có được cơ duyên to lớn hoặc gặp được tạo hóa khó có thể tưởng tượng, hoặc tu sĩ sở hữu một số thiên tài địa bảo hay tuyệt thế thần binh chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết. Có lẽ như thế tu sĩ cảnh giới thấp hơn mới có cơ hội thủ thắng.

Chỉ là người mang vận khí to lớn như vậy liệu thế gian có được mấy người?

Hơn nữa, cho dù sỡ hữu tuyệt thế thần binh, pháp bảo linh khí trong truyền thuyết thì liệu tu sĩ đó có thể sử dụng được không? Phải biết rằng cho dù bất kỳ pháp bảo nào cũng cần linh lực để khu dụng, mặt khác linh lực đại biểu cho việc tu sĩ đã vượt qua cánh cửa Ngưng Nguyên Cảnh. Không đạt Ngưng Nguyên cảnh, cho dù ngươi có tuyệt thế thần binh, tiên thiên linh bảo thì cũng chỉ có thể ngước mắt nhìn cái chết tiến đến.

Thế nhưng bây giờ Thẩm Thạch đang gặp phải tình huống nguy hiểm đến tính mạng, hắn đã lâm vào cuộc chiến không chết không thôi, đối phương lại cao hơn hắn một đại cảnh giới. Thật ra, suốt ba năm nay hắn cũng chỉ có thể đứng trước cánh cửa Ngưng Nguyên Cảnh mà cảm thán, tu vi của hắn chỉ thiếu một chút, một chút nữa thôi đã có thể đột phá cửa quan này.

Một bước, một bước nhỏ nữa thôi.

Hiện thực vốn cực kỳ tàn khốc, Thẩm Thạch cũng đành phải chấp nhận, cứ bồi hồi đứng trước cánh cửa Ngưng Nguyên cảnh. Tu vi đình trệ khiến khi đối mặt với tên Tiền Nghĩa hung ác này chỉ có thể nhận lấy sự khinh bỉ tột độ. Còn gã thì thần thái ung dung, dùng ánh mắt trào phúng, cao cao tại thượng nhìn xuống vạn vật chúng sinh ở dưới chân mình.

Tiền Nghĩa không thể tìm ra được phương diện nào mà gã thua kém Thẩm Thạch, vì thế khả năng thất bại của gã gần như bằng không, gã chỉ đang suy nghĩ mình phải dùng cách nào để hảo hảo giáo huấn đám dư nghiệt của yêu tộc cùng tên nhân tộc bại hoại kia. Không những phải giết chết bọn chúng, mà còn phải cho hắn cảm thụ được sự thống khổ trước khi chết, sau đó phải còn bày ra bộ dáng tiêu sái để ròi đi, làm cho người khác không bao giờ biết hắn đã đi tới nơi này.

Gã cười gằn một tiếng, nhấc chân đi về phía Thẩm Thạch.

Một tia chớp chợt lóe sáng, xé rách bầu trời, tiếng sấm ầm ầm, trời bắt đầu mưa rả rích.

Trong mắt Thẩm Thạch chợt xuất hiện mấy tơ máu, trông hết sức mơ hồ, đôi mắt đó vẫn nhìn chằm chằm vào Tiền Nghĩa, hai tấm Vu phù kẹp giữa hai ngón tay cũng lặng lẽ ẩn trong tay áo của hắn. Bề ngoài Thẩm Thạch trông có vẻ hết sức bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng lại đang cực kỳ bồn chồn, chỉ trong chốc lát hắn đã nghĩ qua rất nhiều thứ.

Làm sao bây giờ?

Một tên tu sĩ Ngưng Nguyên Cảnh, phải làm sao mới đánh bại được gã?

Uy lực của ngũ hành pháp thuật cấp một quá nhỏ bé, trước khi hắn tập luyện đã có rất nhiều người cảnh báo hắn, hạng pháp thuật này không thể đả thương nổi tu sĩ Ngưng Nguyên Cảnh, nhưng ngoài những thứ này, hắn còn có chiêu bào nào khác nữa sao?

"Toóc, toóc.." tiếng mưa rơi trên lá cứ văng ẳng quanh đây, rừng rậm càng lúc càng tối, cho dù hiện giờ là ban ngày nhưng chẳng khác đêm là mấy.

"Xoạt, xoạt..." Đó là tiếng bước chân của Tiền Nghĩa, nó hòa lẫn với tiếng tiếng cười đắc thắng của gã, biến gã thành một con dã thú hung tàn chỉ thích giết chóc, con dã thú ấy nhìn chằm chằm vào con mồi phía trước, thậm chí nó còn lè lưỡi khẽ liếm giọt máu còn đọng lại trên khóe môi.

Trong lúc hoảng hốt, từ trên người Tiền Nghĩa, Thẩm Thạch mơ hồ thấy được hình bóng Huyết Lang.

Huyết Lang!

Đột nhiên, trái tim Thẩm Thạch như bị bóp chặt, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới mật thất dưới lòng núi mà ngày trước vô tình phát hiện ra. trong lúc cấp bách hắn đã từng đấu pháp với Huyết Lang kia tốc độ của nó nhanh đến khủng khiếp. Trầm Thổ Thuật của Thẩm Thạch cũng chỉ có thể làm nó trì trệ trong ba giây, hơn nữa dưới sự hợp công của Hỏa Cầu Thuật và Thủy Tiễn Thuật cũng chỉ làm nứt được làn da của nó, chứ không thể trực tiếp kích sát thân thể của nó cường hãn đến khó tin.

Huyết Lang kia chắc là Yêu tướng có nắm giữ thiên phú Huyết Thần thông, chí ít nó cũng đã tu luyện tới cảnh giới Hồng Yêu. Tuy rằng Nhân tộc và Yêu tộc phân chia cảnh giới khác nhau, nhưng dựa theo điển tịch lưu truyền từ xưa thì Hồng Yêu cấp có khả năng tương đương với... Ngưng Nguyên Cảnh của Nhân tộc.

Hô hấp của Thẩm Thạch trở nên dồn dập hơn, không biết là vì phẫn nộ hay là nội tâm càng lúc càng căng thẳng. Tiền Nghĩa thì vẫn cứ cười gằn, bước đi từng bước, mỗi bước chân đều chứa đầy sát khí, ở trong khu rừng rậm này với bộ dáng như vậy gã nghiễm nhiên trở thành ác quỷ câu hồn đoạt mệnh.

Trong nháy mắt, khoảng cách giữa hai người đã chỉ còn khoảng hai trượng, Tiền Nghĩa cảm thấy Thẩm Thạch đã bị dọa cho sợ đến choáng váng, nãy giờ hắn vẫn đứng bất động tại chỗ, vẻ châm biếm trên mặt càng ngày càng nồng đượm. Gã tăng cước lực, gã muốn nhanh chóng đạp ngã con kiến rác rưởi này lên mặt đất, sau đó sẽ từ từ hành hạ, dày vò hắn đến chết, nhất định không thể để hắn chết quá dễ dàng.

Chỉ là đúng lúc này, Thẩm Thạch đột nhiên lao về phía bên cạnh, ẩn thân vào phía sau câu đại thụ sâu trong rừng rậm. Ngay khi thân hình Thẩm Thạch vừa nhúc nhích, Tiền Nghĩa dĩ nhiên sẽ phát hiện, gã lập tức phát lực vọt tới.

Đạo hạnh của hắn đã là Ngưng Nguyên cảnh, bất luận là độ dẻo dai cứng cỏi của cơ thể, hay tốc độ phản xa đều đã hơn xa người thường, đương nhiên cũng mạnh hơn Thẩm Thạch không ít. Thế nhưng trong khu rừng rậm này, khắp nơi đều là đại thụ bạt ngàn, cơn mưa lại càng khiến không khí nơi này thêm ẩm ướt, tối tăm; tầm mắt bị hạn chế hơn lúc bình thường. Trong lúc vội vã, cho dù tốc độ của gã cực nhanh, chỉ cần đảo mắt đã phát hiện chỗ ẩn nấp của Thẩm Thạch, thế nhưng lúc phóng đến bắt người thì Thẩm Thạch đã biến mất. Lúc gã bị dụ vào sâu trong rừng rậm, thì chỉ chớp mắt một cái bóng dáng của Thẩm Thạch đã không còn chút tăm hơi nào nữa.

Thật ra, tu sĩ Ngưng Nguyên Cảnh khác biệt rất lớn so với Luyện Khí Cảnh, ngoài trừ việc thân thể được cường hóa thì linh giác của thân thể cũng được tẩy luyện. Sau mấy lần vồ hụt Thẩm Thạch lại bị hắn dụ vào sâu hơn, Tiền Nghĩa chỉ có thể mở ra linh giác để đuổi theo, khi linh giác tản ra gã nhanh chóng cảm thấy phía trước có một bóng người đang chạy trốn thục mạng. Sau khi cười gằn một tiếng, gã lập tức truy đuổi.

Gió càng thổi càng nhanh, cành lá đầu ngọn cây cứ hoài đong đưa, gió giống như tiếng gào thét của Quỷ, ẩn ở trong vùng mờ tối, lạnh lùng quan sát trần thế.

Mưa, dần dần lớn thêm.

Trong rừng cây tối lờ mờ, bóng cây giống như vô số ác ma chìm trong đêm đen, đung đưa gào thét trong mưa gió. Nước mưa từ trên trời giáng xuống như ai đó đang phẫn nỗ trút hết bực dọc, muốn cọ rửa hết máu tanh tràn ngập trong khu rừng này.
​Tiền Nghĩa chăm chú tập trung vào bóng người đang chạy trốn ở phía trước, trời rất tối cộng thêm việc bị bóng cây và những hạt mưa nặng trĩu che chắn, khiến gã chỉ có thể ngẫu nhiên nhìn thấy thân ảnh mơ hồ kia, thế nhưng linh giác báo cho gã biết tên nhân tộc đang chạy trốn kia nhất định không thể thoát, không nhất thiết phải gấp gáp truy đuổi, hắn nhất định sẽ là vong hồn dưới bàn tay của gã.

Thậm chí gã còn có chút hứng thú, cao giọng cười gằn nói: "Chạy đi, chạy đi, chạy nhanh hơn nữa đi, để xem ngươi có thể trốn thoát từ trong lòng bàn tay của ta không."

Một tia chớp xẹt qua phía chân trời, như thanh lợi kiếm đâm thủng tầng mây dày nặng, để cho ánh sáng le lói chiếu xuyên qua những khe lá.

Nhờ vào ánh sáng lập lòe trong tích tắc, Tiền Nghĩa đã nhìn thấy thân hình của kẻ đang chạy thục mạng kia bỗng lảo đảo, tựa như chỉ mãi chạy mà quên nhìn đường nên đạp phải hòn đá nào đó.

Tiền Nghĩa không nhịn được cười ha ha, vẻ mặt khinh bỉ xen lẫn thêm mấy phần tàn nhẫn, chẳng biết vì sao khi nhìn thấy Thẩm Thạch chạy trốn trối chết trong lòng gã lại cảm thấy cực kỳ sảng khoái, giống như mèo đang giỡn với chuột, mặc sức cho người khác điều khiển, đúng là loại cảm giác này. 

"Chạy đi, chạy đi, chạy nhanh hơn nữa đi... ha ha ha ha..." Tiếng cười điên cuồng của gã làm cho người nghe phải run sợ, âm thanh ấy cứ luẩn quẩn vang vọng khắp khu rừng tăm rối. tuy cười khoái chí những bước chân gã vẫn đuổi sát Thẩm Thạch, không hề buông lỏng.

Chỉ là đúng lúc này, Tiền Nghĩa đột nhiên cảm thấy khu rừng phía trước mặt mình bỗng nhiên tối tăm hơn hẳn, trong lòng xuất hiện một tia cảm giác quái dị, nhưng một tu sĩ Ngưng Nguyên Cảnh thì có gì phải kiêng dè một kẻ Luyện Khí Cảnh phế vật?

Trong lòng gã xẹt qua ý nghĩ này nên thân thể gã không hề dừng lại chút nào, vẫn cứ tiếp tục tiến về phía trước.​

Đột nhiên, một đoàn ánh sáng tối tăm ập đến đâm thẳng vào thân thể Tiền Nghĩa sau đó chúng lập tức biến thành hắc khí chui vào ngực trái gã.

Vu thuật? Thực Phu Thuật.

Bên trái áo của Tiền Nghĩa đã bị chọc thủng một lỗ ngay chỗ tim, đồng thời gã cũng cảm thấy vùng da thịt phía sau áo bỗng nhiên trở nên tê dại, cảm giác khó chịu này khiến gã phải nhíu màu, bước chân ngừng lại trong chốc lát. chẳng qua cảm giác khác thường này đến nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ kéo dài khoảng hai ba lần hô hấp đã hoàn toàn biến mất.

"Thuật ngũ hành pháp?" Tiền Nghĩa cười ha ha, trong tiếng cười chứa đựng sự khinh bỉ tột cùng. Gã ngẫm lại thì thấy cũng đúng, chì là một tên tu sĩ Luyện khí cảnh còn chưa mở được Ngọc phủ, căn bản không thể tu hành bất kỳ thần thông đạo thuật nào, cũng không thể vận dụng các loại Linh Khí pháp bảo, ngoại trừ một số Ngũ hành pháp thuật cấp thấp với uy lực nhỏ nhoi thì còn có chiêu thức gì để hộ thân nữa chứ?

Thế nhưng trước mặt Ngưng nguyên cảnh thì Ngũ hành pháp thuật... cùng lắm chỉ là trò cười.

Thân ảnh phía trước vẫn chạy thục mạng, hắn có vẻ đã trở nên cực kỳ hoảng loạn, hắn cố gắng dựa vào bóng tối và cây cối dày đặc để ẩn trốn, có vẻ hắn muốn cật lực kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Nhưng trong mắt Tiền Nghĩa, đó là chuyện dã tràng xe cát, thậm chí gã còn lười không muốn lấy linh kiếm của mình ra, đối với một tên phế vật như vậy, nếu dùng đến linh kiếm của sư môn ban tặng sẽ lãng phí linh lực của mình.

Tuy Tiền Nghĩa không biết loại pháp thuật mà tên kia dùng để đánh lén mình, loại pháp thuật vừa rồi có mấy phần kỳ dì nhưng dù sao cũng chỉ là Ngũ hành pháp thuật. Dù sao thì loại tiểu đọa này cũng đã lưu truyền được mấy ngàn năm, có vô số tam sao thất bản, chắc chắn sẽ có rất nhiều loại pháp thuật mà gã không thể biết, nhưng điểm quan trong nhất thì không thể thay đổi, pháp thuật cấp tháp không thể đả thương được tu sĩ Ngưng nguyên cảnh, chút ngứa ngáy vừa rồi thì có tính là gì?

Tiền Nghĩa không còn cố kỵ nữa, nhanh chân đuổi theo.

Trong bóng tối, mưa sa gió giật, màn đêm phả thẳng vào mặt. Thân ảnh chạy về phía trước lại giơ tay lên, phảng phất như đang vẫy tay.

Tiền Nghĩa ngang nhiên tiến lên, không đặt pháp thuật cỏn con này vào mắt. Một đoàn hắc khí còn nồng đượm hơn lúc nãy mấy phần lại va vào người hắn rồi lập tức tiêu tan, tung bay trong mưa gió.

Có chút xíu đau đơn từ chỗ ngực trái Tiền Nghĩa truyền đến, chẳng qua giống như lần trước cảm giác này đã biến mất rất nhanh. Chỉ là cảm giác đau đớn chân thật hơn rất nhiều.


Tiền Nghĩa khịt mũi coi thường, không thèm nhìn, trực tiếp đuổi theo, mắt thấy thình bóng Thẩm Thạch càng lúc càng gần, nên càng gia tăng cước bộ. Trong khoảng thời gian tiếp theo, Thẩm Thạch lại tiếp tục phóng ra năm cái pháp thuật quỷ dị như ban nãy. Tiền Nghĩ cũng không tránh né, dùng thân thể để trực tiếp đón đỡ, thân thể của Ngưng Nguyên Cảnh quả nhiên cường hãn, đúng là danh bất hư truyền.

Khi khoảng cách giữa hai người còn chưa đây một trượng, chỉ cần qua chốc lát nữa là Tiền Nghĩa có thể tóm được Thẩm Thạch, thì ngay lúc này, ngực trái gã bỗng đau nhói, cơn đau kịch liệt ập đến.

Tiền Nghĩa cau mày, cúi đầu liếc mắt nhìn xuống. Gã phát hiện ngay, da thịt ở vùng ngực đã biến thành màu đen, thậm chí có một số đã chuyển sang màu xanh, y như bị rêu mốc. Da thịt ở vùng lân cận cũng bắt đầu mục nát, máu chảy dầm dề từ khi hở của làn da. Lần này, Tiền Nghĩa giận tím mặt, ngẩng đầu phẫn nộ quát:

"Tiểu tử thúi, thật không biết sống chết, dám dụng độc với ta."

Vu thuật? Hủ Lạn Thuật.

Vu thuật? Huyết Độc thuật.

Ngay khi Tiền Nghĩa đang điên cuồng gào thét, chuẩn bị phát tác lửa giận lên đầu thẩm Thạch thì từ trong khu rừng rậm bỗng nhiên lóe lên ánh lửa, một quả cầu lửa vọt tới trước mặt Tiền Nghĩa.

Trong đêm tối, mưa gió bập bùng, quả cầu lửa dường như sáng hơn lúc bình thường mấy lần, ở chung quanh nó, vô luận là mưa gió hay bóng tối đều không thể tồn tại.

Tiền Nghĩa nhận ra pháp thuật này, đây chính là Ngũ hành pháp thuật được lưu truyền rộng rãi nhất, Hỏa Cầu thuật. Trong tu chân giới hầu hết mọi người đều biết về loại pháp thuật này, thế nhưng một pháp thuật cấp thấp thì có thể làm gì được một tu sĩ Ngưng nguyên cảnh? Tuy quả cầu lửa này hình như có to hơn đôi chút so vơi những Hỏa Cầu thuật mà hắn đã từng gặp qua.

"Biết không ít pháp thuật nhỉ?" giọng nói mang theo tiếng cười châm chọc, Tiền Nghĩa cười lạnh phất tay. hình như gã chỉ định dùng một động tác đơn giản như vậy để phá hủy thứ kiến hôi kia.

"Ầm!"

Một tiếng trầm thấp vang lên, quả cầu lửa kia đã va vào tay của gã.

Thân thể Tiền Nghĩa chấn động, gã cảm thấy bên trong hỏa cầu này có có một nguồn sức mạnh vô cùng lớn đang dâng trào khiến gã không thể tự chủ phải lùi lại phía sau một bước, đồng thời cánh tay đã bị bỏng da.

Lần này, Tiền Nghĩa rốt cục cũng đã phải thay đổi sắc mặt , trong lòng mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó không ổn, hắn cố gắng cúi đầu, thì thấy ống tay áo đã bị phá rách, lộ ra vùng da thịt bị đốt cháy đen.

Tiền Nghĩa chấn động, gã hoàn toàn không thể tin chỉ một Ngũ hành pháp thuật cấp thấp lại có thể tạo thành thương tích cho tu sĩ Ngưng nguyên cảnh.

Hơn mấy ngàn năm qua, dưới sự áp chế của cảnh dưới nên Ngũ hành pháp thuật đã trở nên vô dụng. Nhưng chuyện ngày hôm nay là như thế nào đây?

Gã đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm về phía trước, gã phát hiện ra, thân ảnh vẫn mải miết chạy trốn lúc trước đã dừng bước. Thân ảnh kia tựa như loài âm linh ác độc nhất, luôn ẩn sâu trong mưa gió và bóng tối, đang lạnh lùng quan sát hắn.

Sau đó, Thẩm Thạch phất lên hai tay.

Mưa gió gào thét, bóng tối nhảy múa.

Trên trời cao, sấm sét đì đùng.

"Đương" Một tiếng thanh minh, một luồng ánh sáng trong trẻo lóe lên, che chắn trước người Tiền Nghĩa, chính là linh kiếm của gã. Giờ phút này, gã đã thực sự nghiêm túc, kẻ trước mặt gã có chút quỷ dị, dặc biệt là những pháp thuật hắn phóng ra, chúng có thể đả thương một tu sĩ Ngưng nguyên cảnh như gã, trước nay chưa từng nghe qua việc này.

Ánh lửa lập lòe, lần thứ hai lại bùng lên. Lại là Hỏa Cầu Thuật.

Tiền Nghĩa bắt kiếm quyết, linh kiếm lóe sáng, nhắm thẳng vào hỏa cầu, chỉ trong tích tắc dã hủy diệt nó. Ở trước mặt pháp bảo cấp Linh Khí của tu sĩ Ngưng nguyên cảnh, một cái Ngũ hành pháp thật, chò dù nó có uy lực cổ quái thì cũng chẳng khác gì bọ ngựa đấu xe, không thể đánh đồng mọi thứ với nhau.

Tiền Nghĩa đánh bay quả cầu dễ như ăn cháo, nên trong tâm gã cũng yên tâm trở lại, theo gã nghĩ, cho dù hỏa cầu hỏa cầu có uy lực dị thường thì sao chứ? Một tên phế vật vẫn là phế vật. Hơn nữa, ở cảnh giới Luyện Khí, do Khí hải và Đan Điền chưa thông với nhau nên không thể tạo ra linh lực, khiến cho khoảng cách giữa các lần thi pháp là khá lâu, tốc độ thi pháp cũng chậm, chuyện này bất cứ tu sĩ nào cũng biết. Vì thế gã không hề chần chờ, chỉ cười gằn một tiếng rồi đưa ngón tay điểm lên thân linh kiếm, chuẩn bị trảm chết tên phiền toái kia.

Nhưng gã lại không phát hiện ra mình đã quên đi ý muốn hành hạ Thẩm Thạch cho đến chết, hiện giờ, gã chỉ muốn làm theo bản năng, phải giết tên tu sĩ Luyện khí cảnh nhỏ nhoi bằng tốc độ nhanh nhất.

Thời điểm gã bước chân lên, một đạo ánh sáng màu vàng đột nhiên cấp tốc hạ xuống, Tiền Nghĩa lập tức cảm nhân được thân thể của mình tự nhiên trở nên nặng nề hơn, bước chân cũng không thể nhấc lên, giống như đang có tảng đã nặng đến vạn cân đè lên người, không thể nhúc nhích.

Trầm Thổ Thuật!

Đây cũng chỉ là một pháp thuật phổ thông, thậm chí nó còn không hề có tính sát thương, chỉ có tác dụng cầm chân địch thủ. Thế nhưng, nó còn khiến Tiền Nghĩa chấn động hơn nhiều so với mấy loại pháp thuật trước.

Chuyện gì thế này?

Tiền Nghĩa khiếp sợ nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang ẩn giấu ở trong bóng tối ngay trước mặt. Không phải hắn vừa mới phát ra Hỏa Cầu thuật sao? Sao lại có thể phát tiếp được Trầm Thổ Thuật? Khoảng thời gian vừa rồi cùng lắm cũng mới chỉ được một giây? Tại sao? Tại sao tốc độ thi pháp của người này lại khủng khiếp như thế?

Chuyện này rốt cuộc là thế nào?

Lúc này, những kiến thức thường thức của Tu Chân giới mà Tiền Nghĩa biết phảng phất như bị lật đổ, tình hình hiện tại khác xa so với những "thiên căn định nghĩa" trong lòng các tu sĩ khiến gã cảm giác được nguy hiểm, nguy hiểm tột độ.

Gã hét lớn một tiếng xua đi nỗi sợ hãi, rồi dùng toàn lực lao tới để chém chết tên thanh niên quỷ dị kia, chỉ cần thu hẹp khoảng cách có thể thi triển kiếm pháp, thì Thẩm Thạch nhất định sẽ là hồn ma dưới thân linh kiếm.

Thế nhưng, Trầm Thổ Thuật vẫn còn tác dụng, nó khiến gã không thể du di rục rịch. Tiền Nghĩa tức giận gào thét, mãi mới tiến được bước nhỏ, may mắn là gã cũng không bị hoảng sợ, chút chuyện cỏn con này sao có thể khiến cho tu sĩ Ngưng nguyên cảnh rơi vào tình thế tuyệt vọng được chứ. Theo như thời gian tác dụng của các pháp thuật trước thì Tiền Nghĩa nhanh chóng tính toán, thời gian duy trì của Trầm Thổ Thuật ước chừng chỉ khoảng ba lần hô hấp.

Chỉ ba giây thôi, sau ba giây, gã có thể lạp tức lao lên, dùng linh kiếm chém Thẩm Thạch thành hai đoạn!

Gã rít lên tức tối. Khóe mắt vừa nhếch lên thì thấy rõ có một dòng nước sắc bén xuyên qua màn nữa, cắt nát bóng đêm, lao đến trước mặt gã không chút do dự. 

Không, đây không phải là nước mưa mà là Thủy Tiễn thuật trong Ngũ hành pháp thuật.

Vị trí mà mũi tên nước này nhắm đến rõ ràng là đôi mắt của Tiền Nghĩa, nơi yếu ớt nhất trên thân thể.

Ngay lúc mũi tên nước sắp đâm vào mắt, Tiền Nghĩa quát to một tiếng, thân thể ngửa ra sau, khó khăn lắm mới tránh thoát Thủy Tiễn thuật thâm độc. Chính thời khắc đó, thân thể gã cũng trở nên nhẹ bỗng đi, quả nhiên Trầm Thổ Thuật có tác dụng quá nhỏ bé với tu sĩ Ngưng Nguyên Cảnh. Ba giây ngắn ngủi đã qua đi, gã đã có thể khôi phục lại sự nhanh nhẹn vốn có.

Tiền Nghĩa đại hỉ, trong nháy mắt thân hình gã lướt về phía trước, linh kiếm được linh lực thôi động đã bay lên cao, chỉ chực bổ xuống Thẩm Thạch.

Nhưng vừa lúc đó, một đạo hào quang màu vàng đất, lại một lần nữa xuất hiện trong ánh mắt kinh ngạc tựa hồ không tin của Tiền nghĩa.

Trầm Thổ Thuật!

Thân thể Tiền Nghĩa lại như bị Ngũ Hành Sơn đè lên, nặng nề rơi trên mặt đất.

"Ầm!"

Một tia chớp xé rách cả bầu trời, chiếu sáng nơi xa xôi nhất của rừng rậm. Thân ảnh vẫn một mực ẩn nấp ở trong bóng tối, từ từ bước về phía trước một bước, đây là lần đầu tiên hắn tiến lên.

Mưa rơi xối xả trên gương mặt của Thẩm Thạch. Mưa tôn lên vẻ lạnh lẽo, đồng thời xóa nhòa đi mọi cảm xác khác.

Hai cánh tay của hắn vẫn vung vẩy theo gió, tựa như nhánh liễu vờn trên những giọt mưa, tạo nên một nhịp điệu huyền ảo nhưng quỷ dị, giống như sức mạnh của thiên địa đều bị đôi tay ấy nắm giữ, điều khiển. Mỗi một tiết tấu trong bản đồng ca đó vang lên, là lại có một tấm Vu phù bị thiêu đốt, một Ngũ hành pháp thuật lại gào thét xôn ra.

Thực Phu Thuật, Hủ Lạn Thuật, Trầm Thổ Thuật, Huyết Độc thuật, Hỏa Cầu thuật, Trầm Thổ Thuật, Thủy Tiễn Thuật, Nham Thứ thuật, Trầm Thổ Thuật, Hủ Lạn Thuật, Huyết Độc thuật, Trầm Thổ Thuật...

Trong mưa gió, Thẩm Thạch như hòa mình vào thiên nhiên, mỗi lần phất tay đều dẫn động dị tượng của trời đất. Đôi tay ấy khéo léo điều khiển vô số mưa gió bay lượn ở bên cạnh hắn, vô số khí chất cổ xưa, tưởng như đã bị chôn vùi theo năm tháng bị hắn kêu trùng hiện nơi nhân gian. 

Không hề ngừng nghỉ, không thể đình trệ trong chốc lát, bản năng đã kéo theo ý chí của hắn chìm vào trong Ngũ hành pháp thuật, toàn thân sáp nhập vào tâm cảnh, hòa mình với thiên nhiên. Hắn dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai để phát ra pháp thật, vu phù cứ lũ lượt bốc cháy, ánh sáng đặc trưng của pháp thuật cứ lập lòe, như bạo vũ cuồng phong xông đến than thể đối thủ, không cho gã có thời gian để hít thở.

Hắc khí gầm thét, màu đỏ của lửa bùng sáng, thủy tiễn sắc bén lạnh lùng như băng... tấc cả đều ngang dọc ở trong mưa gió đánh cho một tên Ngưng Nguyên Cảnh trở nên chật vật, thậm chí gã đã có chút chật vật.

Tiền Nghĩa gầm rú liên tục, điều khiển linh kiếm liều mạng ngăn cản đám pháp thuật. Thế nhưng pháp thuật nhiều như như châu chấu, tốc độ lại không hề thấp, hết đạo này lại đến đạo khác, có thể dùng từ "bay đầy trời" để hình dung. Tuy linh kiếm của Tiền Nghĩa có uy lực lớn, nhưng cứ phải lo né phải tránh trái, vướng chân vướng tay nên không thể nào hiển hiện thần uy.


Một pháp thuật không thể đả thương Tiền Nghĩa, hai cái thì có thể cắn răng chịu đựng thế nhưng mười cái hai mươi cái, thậm chí nhiều hơn rất nhiều thì sao đây? Đám pháp thuật cứ dùng tốc độ không thể tin điên cuồng lao tới đâm vào người gã, đó là tràng cảnh rực rỡ nhưng đáng sợ cỡ nào?

Tiền Nghĩa không thể nào hiểu nổi, tại sao một tên tu sĩ Luyện khí cảnh lại có tốc độ thi pháp nhanh đến khủng khiếp như thế. Cho dù hắn dùng phù lục để phát ra pháp thuật thì với cảnh giới thấp đến thảm thương cũng không thể liên tục thi triển nhiều phù lục như vậy. Huống chi, phù lục là loại vật phẩm quý giá đến bâch nào? Một tu sĩ Luyện khí cảnh bình thường nhiều lắm thì chỉ có thể sở hữu vài cái, gã chưa từng nghe đến có ai có nhiều phù lục đến như vậy, đây chẳng khác gì kế sách dùng tiền đè chết người.

Thân thẻ Tiền Nghĩa bắt đầu đau nhức. Vùng da bị mục nát, đốt cháy đen rồi đóng băng nhanh chóng lan ra khắp thân thể. Trên người vết thương càng lúc càng chồng chất. Áo đạo bào của gã bắt đầu thấm máu, sức lực của gã cũng trôi dần theo dòng máu.

Độ cường hãn thân thể của tu sĩ Ngưng nguyên cảnh đủ để nghiền nát Luyện Khí cảnh, thế nhưng dưới sự cuồng nộ của cơn thủy triều mang tên pháp thuật, thân thể của Tiền Nghĩa từ từ bị hủy hoại.

Thế giới này đã điên rồi sao?

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Tiền Nghĩa gào thét ở trong lòng, nhưng khí lực cứ chậm rãi tan biến, sắc mặt gã tái nhợt, thân thể run lên từng hồi.

Rõ ràng thực lực của gã vượt xa đối phương, rõ ràng chỉ cần để cho gã xuất ra một kiếm, một kiếm thôi là đã có thể trảm chết tên thanh niên đáng ghét. Chỉ là gã không có cơ hội, sau khi đánh mất tiên cơ, cơ hội sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Vô số pháp thuật vẫn điên cuồng đánh lên thân thể gã, tựa như chúng không hề để ý đến khoảng cách, hơn nữa uy lực của pháp thuật cũng lớn hơn so với gã biết, thành ra chúng có thể uy hiếp mạng sống của gã, khiến gã chỉ có thể thao túng linh kiếm cầm cự.

Nhưng mà ngay cả phòng ngự gã cũng không thể hoàn thành tốt.

Gã vốn chỉ là một đệ tử bình thường của Huyền Kiếm Môn, tu vi đã đạt đến Ngưng Nguyên cảnh sơ kỳ nên mới may mắn được ban cho một thanh linh kiếm, đấy cũng là do huyền Kiếm Môn tài lực hùng hậu, nếu là môn phái khác e là khó có chuyên đó. So với tán tu và tu sĩ Luyện Khí Cảnh thì Tiền Nghĩa là đại nhân vật cao cao tại thượng, thế nhưng so với tu sĩ đồng cảnh giới, thực lực của gã cũng chẳng có gì nổi bật.

Khi đối mặt với thẩm Thạch, gã cho rằng sức mạnh của mình đã áp đảo hắn.

Gã chưa từng nghĩ tới bộ dáng chật vật như hiện nay.

Tiếp theo sẽ xẩy ra chuyện gì đây? Trong lòng Tiền Nghĩa ngập tràn lo lắng và sợ hãi. Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng ẩn chứa vô hạn thù hận của người thanh niên quỷ dị kia khiến gã phải chột dạ.

Đây là lần đầu tiên gã cảm nhận được hơi thở của tử thần, thâm tâm gã bắt đầu hối hận.

Gã bỗng nhiên hét lớn một tiếng, thôi thúc linh kiếm lần thứ hai ngăn chặn một đạo thủy tiễn rồi bất chợt xoay người chạy trốn.

Mưa ngày càng nặng hạt, gió thổi mạnh thêm, trời đất như đang cười ngạo nghễ, khinh thường nhân gian, cười cho thế sự vô thường.

Người thích giết chóc, thường sẽ sợ chết.

Gương mặt của Thẩm Thạch dường như đã bị mưa gió dội rửa đến mức tái nhợt, hô hấp cũng đã trở nên dồn dập thế nhưng động tác của hai tay vẫn hết sức ổn định, nó vẫn nhảy mua theo nhịp điệu khiến người khác phải nghẹt thở. Pháp thuật được thả ra liên tiếp cuồng nộ lao về phía Tiền Nghĩa.

"Ông!"

Một tiếng trầm thấp vang lên từ phía dưới chân Tiền Nghĩa, gã vừa mới chạy được hai bước đã lập tức dừng lại, âm thanh này hình như có mấy phần quen tai, chỉ trong chớp mắt gã đã biết đó là gì.

Nham Thứ thuật!

Một cái chông đất sắc bén leo lên từ mặt dất, theo đạo lý thông thường thì sự xuất hiện của Thổ thuật này tuyệt đối không thế thoát khỏi được linh giác tu sĩ Ngưng nguyên cảnh như Tiền Nghĩa, thế nhưng dựa vào thiên thời và tâm lý hoảng loạn của gã, nó đã thành công trong việc đâm nát chân gã.

Da thịt nứt toác máu tươi bắn tung tóe, Tiền Nghĩa hét thảm một tiếng, ngã xuống đất.

Sau một khắc, không chờ gã phản ứng lại, một đạo thủy tiễn sắc bén lao ra từ trong bóng tối, hòa mình cùng mưa gió đâm thẳng đến mắt trái của gã.

Tiếng kêu thê lương, khiến người khác phải tan nát cõi lòng bỗng nhiên phát ra từ miệng Tiền Nghĩa. Hết thảy mọi chuyện đang xảy ra đã vượt qua sự chịu đựng của gã, nỗi sợ hãi đạt đến cực hạn đã đánh tan ý chí của gã. Lúc này, trước mắt gã là cả một vùng tăm tối lẫn bầy nhầy, không thể phân biệt nổi là nước mưa hay là máu. Gã chỉ biết gào rú, lăn lộn theo bản năng. Khi gã còn chưa kịp bình tĩnh thì một luồng nhiệt nóng rực đã phả vào mặt.

Hỏa Cầu Thuật!

Quả cầu lửa cháy hừng hừng, đâm rầm vào mặt gã.

Thân thể cường hãn của Ngưng nguyên cảnh cuối cùng cũng đạt đến cực hạn, bắt đàu có dấu hiệu tan vỡ.

Tiền Nghĩa thật thảm thương. Sống mũi bị đánh gãy, miệng nứt ra, cả mặt là máu thịt be bét, ngay cả thân thể cũng đã bị trọng thương. Thanh linh kiếm vốn đang còn bay múa xung quang lúc này cũng vô lực rơi xuống đất, nằm trong vũng nước bùn.

Nhưng Thẩm Thạch vẫn không ngừng tay.

Hắn đi từng bước từng bước về phía trước, từng loại pháp thuật lũ lượt bay lên, chẳng qua lúc này hắn đã không cần dùng đến Trầm thổ Thuật mà chỉ dùng các loại pháp thuật có tính công kích.

Hỏa Cầu thuật, Thủy Tiễn Thuật, Nham Thứ thuật, Huyết Độc thuật, Hủ Lạn Thuật...

Pháp thuật như mưa rơi, không ngừng phóng đến chỗ Tiền Nghĩa, biến tu sĩ cảnh giới Ngưng Nguyên này trở thành bia sống. Tràng cảnh này khiến cho người khác phải kinh sợ, trăm ngàn năm qua, chưa bao giờ có người nào thao túng được nhiều Ngũ hành Pháp thuật như vậy.

Duới sự cuồng nộ của "Pháp triều", Tiền Nghãi phải chịu đựng vô số lần oanh tach, từ đầu đến chân gã, hầu như mỗi một chỗ đều bị pháp thuật đánh trúng. một tu sĩ Ngưng Nguyên cảnh từng coi Luyện Khí cảnh là giun dế, hiện giờ lại phải kêu la gào thét, cầu xin tha thứ, nguyền rủa; nhưng rồi cũng chả ai để ý đến gã. Thời gian trôi đi, giọng nói của Tiền Nghĩa cũng nhỏ dần, thân thể dã trở nên cứng ngắc.

Khi hỏa Cầu Thuật cuối cùng đánh cho Tiền Nghĩa lăn đi mấy vòng, Thẩm Thạch cũng ngừng lại.

Thân thể hắn bỗng nhiên lảo đảo, giống như sức lực đã biến mất, may mắn là hắn vẫn cố gắng trụ vững. Mặt hắn đã trở nên trắng bệch, tựa như mưa gió đã bào mòn hết khí lực của hắn, thế nhưng hắn vẫn ngoan cường đứng lên chống đỡ với mưa gió. hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời.

Mưa to gió lớn, nước mưa rơi vào trên mặt của hắn, bên trong vùng rừng rậm tối tăm giưof đây chỉ còn tiếng mưa lộp bộp.

Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn bỗng nhiên quay mặt về vùng rừng rậm, quay về mảnh nơi bị bóng tối vô tận bao trùm vĩnh viễn, hắn dùng toàn bộ sức lực còn lại gào to:

"A!!!!!!!"

Âm thanh vang vọng ở trong cánh rừng, vang vọng trong mưa gió, trôi dạt đến nơi xa. Nhưng cho dù trôi đến tận chân trời cuối đất thì cũng chỉ vẩn vở trong trần thế mờ mịt mông lung và trống trải.

Không biết qua bao lâu, cơn mưa mới dừng lại, mây đen đã ran đi, ánh sáng lại ló dạng cuối chân trời.

Một bóng người ướt rượt, từ từ đi trở về chỗ nào đó, nơi có thi thể lão Bạch hầu và Thạch Trư. Tiểu Hắc Trư vẫn cuộn mình nằm trong lòng thi thể lạnh như băng của Thạch Trư, chưa hề rơi đi, cho dù là phong ba bạo vũ, nó vẫn muốn bảo vệ cho người thân của mình.

Tiểu Hắc trư thấy Thẩm Thạch trở về, lập tức đứng lên, rũ rũ mây giọt nước còn sót lại trên người, kêu lên vài tiếng hừ hừ với Thẩm Thạch.

Thẩm Thạch đi tới, ngồi xổm xuống, lặng lẽ không nói gì, nhẹ nhàng dùng tay xoa đầu tiểu Hắc Trư.

Thẩm Thạch quay đầu, nhìn lão Bạch Hầu cùng Thạch Trư, mới hôm qua thôi bọn họ còn cùng mình nói chuyện phiếm, thế mà giờ đã trở thành hai cỗ thi hài. Hắn từ từ ngồi xuống với bọn họ.

Hắn chỉ nhìn bọn họ, không hề nói câu nào. Thời gian trôi qua mau, đến lúc trời đã hơi mờ tối, hán mới bừng tỉnh, chậm rãi đứng lên.

Khóe mắt còn đọng lại mấy giọt nước li ti, thế nhưng hắn cắn răng chịu đựng, gã không thể rơi lệ, việc cuối cùng hắn có thể làm là chôn cất bọn họ.

Ai cũng muốn sau khi mình chết được mồ yên mả đẹp. Đấy là phong tục truyền đời từ xa xưa của tất cả chủng tộc.

Ba năm ở yêu giới, hắn không chỉ có thêm hai vị bằng hữu, mà còn hiểu biết nhiều thứ hiwn.

Hắn đào một cái hố rất rất lớn, nguyên do đơn giản vì bên trong không chỉ có một người nằm. Tiểu Hắc trư cũng trầm mặc, chỉ lặng lẽ nằm ở một bên quan sát Thẩm Thạch đào hố, rồi lại nhìn sang thi thể Thạch trư và Bạch Hầu, sau đó lặng lẽ cúi đầu.

Khi sắc trời đen kịt, đêm khuya đã phủ xuống, nhờ vào ánh sáng của ngôi sao thẩm thạch mới có thể đào xong hố đật. Nhẹ nhàng đặt thi thể Thạch Trư và Bạch hầu vào đó.

Hắn quỳ gối bên cạnh hố, nhìn vào hai khuôn mặt que thuộc kia như muốn khắc sâu vào đầu, để hắn không bao giờ quên đi hai vị bằng hữu này.

Hắn cắn răng, cúi đầu, nhưng rốt cục vẫn là không nhịn được.

Nước mắt lã chả. Cả người nấc lên nghẹn ngào.

Hắn đành quay mặt đi chỗ khác, đôi tay run run từ từ vời đất xuống hố. Lúc này, Tiểu Hắc lại bỗng nhiên bực tức nhảy đến cạp lấy một phía ống tay áo.

Động tắc của Thẩm Thạch trở nên ngập ngừng, trong thanh âm mang theo vài phần run rẩy, nhẹ giọng nức nở nói: "Bọn họ chết rồi, Tiểu Hắc, bọn họ... chết rồi."

Tiểu Hắc nghe lời đẫy thỉ đôi mắt trở nên mờ mịt xen lẫn sự bất cam, uể oải thả lỏng cơ miệng.

Từng hạt đất cứ len lỏi xuyên qua mấy ngón tay rơi vãi lên thi thể, từng hạt từng hạt phủ đầy. rồi chẳng biết từ bao giờ, đất mẹ đã xóa hết toàn bộ vết tích để chứng minh hai người kia đã từng tồn tại trên thế gian.

Ngay khi mộ huyệt hình thành thân thể Thẩm Thạch rung lên dữ dội, phải tựa vào ngôi mộ.

Ánh mắt mông lung phát hiện ra bình rượu Say Hoa Điêu vẫn còn gác trên cây đại thụ. thẩm Thạch duỗi tay ôm lấy vò rượu, trong đó còn hơn phân nửa.

Mùi rượu nồng đượm và tinh khiết, cho dù bị mưa xói gió bào cũng không hề thay đổi, vẫn y nguyên như cũ.

Lúc Thẩm Thạch ôm vò rượu, cảm xúc hoàn toàn buông lỏng, từng giọt nước mặt hòa chao lượn trong bể rượu. Hắn ngẩng đầu, kề miệng vào miệng vò rượu, nốc từng ngụm từng ngụm lớn. Hảo tửu đốt cháy cuống họng, thiêu đốt lồng ngực, rồi lao thẳng đến dạ dày. Hơi rượu như mang hắn xuyên qua thời gian, trở về gian đoạn khoái hoạt cùng lão khỉ tham lam kia.

Tửu nhập sầu tràng nhân dĩ túy.

Túy nhãn hồi thủ khán cô phần.

Dựa lưng nấm mồ, Thẩm Thạch thầm lẩm nhẩm.

Có rượu ngon phải phần cho bằng hữu. Thẩm Thạch đương nhiên không quên đổ rượu tiễn người. Nền đất ướt nhoẹt nhưng vẫn tham lam rượu ngon, không để sót giọt nào.

Đất uống hay bằng hữu uống?

Thẩm Thạch cười dài, trong men say hắn cười thật sảng khoái, nỗi đau mất bạn mấy ai thấu. Hắn cười cười vỗ lên nấm mộ, nhẹ giọng thủ thỉ, tưởng như đang độc thoại:

"Rượu ngon, lão khỉ à!"