Lục Tiên

Quyển 1 - Chương 149: Mưu tính

Chúng yêu lại là một hồi xôn xao, có nhiều kẻ trên mặt đầy kinh ngạc, loại sự tình này quả nhiên là mới nghe lần đầu, nhưng nhìn thần sắc khi Hắc Hồ nói, thực sự không giống như là đang nói láo, sự tình này, cuối cùng vẫn còn chỉ có thể cảm thán trên đời này sự tình thần kỳ quỷ dị thật sự quá nhiều, làm cho người ta khó có thể đoán trước.

Sau một lúc lâu, một vị Yêu Tướng nhịn không được, vượt lên đối diện với Hắc Hồ, mở miệng hỏi: "Hắc Hồ, đích đến của Truyền Tống pháp trận này, là tới nơi nào ?"

Hắc Hồ im lặng một lát, lắc đầu nói: "Lúc trước ta đã nói, từ khi phát hiện pháp trận đến này, mấy chục năm nó cũng chưa từng khởi động một lần, sợ là đã hỏng rồi, cho nên đến cùng cái pháp trận Truyền Tống này đi đến đâu, đến nay chúng ta cũng không biết được, bất quá thế cục hôm nay chư vị đều đã biết rõ cả, nếu quả nhiên cái pháp trận này có thể dùng được..." Thanh âm của hắn đang rõ ràng bỗng nhiên dừng lại một chút, trên mặt xẹt qua một tia dị sắc, sau đó mới tiếp tục nói, "Có khả năng rất lớn, sẽ truyền tống đến một nơi nào đó ở Nhân giới."

Trong mật thất, lập tức yên tĩnh hoàn toàn.

Đối với Yêu tộc trong Hồng Mông giới mà nói, khi nói tới Nhân tộc, tất cả bọn chúng đều biết, cho dù là vạn năm về sau, dù cho hôm nay Yêu tộc nội đấu không ngớt chiến hỏa tán loạn, nhưng nếu muốn cả tộc đánh nhau với một đối thủ, chắc chắn lựa chọn đầu tiên mà tất cả Yêu tộc hướng tới sẽ là Nhân tộc.

Nhân tộc, chủng tộc ti tiện, vô sỉ, hung ác thấp hèn , kẻ đã phá vỡ sự thống trị của Thiên Yêu Vương Đình hơn mười vạn năm với vô thượng vinh quang, kẻ đã khiến cho Yêu tộc trọng thương bỏ chạy thục mạng hoảng sợ tới mức bị ép phải tự hủy thần khí Âm Minh Tháp, khiến cho bọn họ chịu mối nhục nhã chưa từng có trước đó!

Lại có kẻ nào trong Yêu tộc có thể quên được mối cừu hận khắc cốt ghi tâm này ?

Nhưng sau khi tự hủy Âm Minh Tháp để phong cấm Phi Hồng giới, Yêu tộc cũng bị khốn ở bên trong Yêu giới, triệt để cắt đứt đường tới Nhân giới, đến nay đã qua hơn một vạn năm, dù cho hôm nay Yêu tộc đều muốn báo thù, những cũng không có đường để đi.

Nhưng hôm nay, ở trước mặt mọi người lại đột nhiên xuất hiện một cái Truyền Tống pháp trận thần bí kỳ dị nho nhỏ, trong mơ hồ dường như khiến cừu hận này có một cánh cửa phát tiết.

"Được rồi!" Trong tiếng ồn ào bàn tán xôn xáo, Ngọc Lâm mắt thấy Hắc Hồ đã nói rõ chân tướng, liền lấy thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng mà mở miệng nói, "Cái pháp trận này nhìn qua đều bí hiểm, để truy cứu căn nguyên thì một lúc cũng khó có thể tìm ra, chúng ta cũng chỉ có thể nghiêm cẩn trông giữ nó. Phải biết rằng truyền tống pháp trận trong các giới Hồng Mông đều có hai chiều, nếu làm không tốt ở một nơi khác có kẻ truyền tống được tới đây, vạn nhất xảy ra điều gì ngoài ý muốn, địch nhân lại xuất hiện ngay tại nơi trọng yếu của ta, tai hoạ ngầm thật lớn."

Chúng yêu đều nhao nhao gật đầu, hiển nhiên cũng đều đã hiểu rõ băn khoăn của Ngọc Lâm, chỉ nghe Ngọc Lâm nói tiếp: "Việc này không nên truyền ra bên ngoài quá nhiều, nhưng cũng không thể bỏ qua, từ ngày hôm nay, ta muốn có Yêu Tướng thủ vệ nơi này, ba ngày thì đổi người khác." Nói đến đây, nàng dừng thoáng một phát, ánh mắt chớp lên, lại nhìn về phía Hắc Hồ Yêu, nói, "Hắc Hồ, việc này do ngươi tới chịu trách nhiệm, được chứ?"

Bên cạnh Hắc Hồ chí ít có mười mấy ánh mắt, thời khắc này đồng thời quét tới, nhưng ngoài dự liệu của mọi người, gã Hắc Hồ chỉ cười một tiếng, thần thái kính cẩn nhưng sắc mặt lại hết sức kiên quyết hướng về phía Ngọc Lâm chối từ, nói: "Nương nương thứ tội, tiểu Yêu mới vào dưới trướng, đối với chư vị Yêu Tướng đại nhân đều chưa quen thuộc, làm sao có thể sai họ làm thủ vệ. Kính xin nương nương thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, đưa ra người khác cao minh hơn."

Vài tiếng hừ lạnh như có như không từ trong đám người Yêu Tướng nhẹ nhàng phát ra, cũng không biết đều là ai, nhưng nghe thanh âm đều mang theo vài phần nhẹ nhõm, những ánh mắt đang liếc đến kia tựa hồ cũng nhu hòa vài phần.

Ngọc Lâm liếc nhìn gã Hắc Hồ này thật sâu, dị quang trong mắt rắn hiện lên, trầm mặc sau một lát, thản nhiên nói: "Vậy cũng tốt, lão Bạch Hầu, việc này liền để ngươi để làm vậy."


Nói rồi, cũng không chờ lão Bạch Hầu phản ứng, nàng ngay lập tức đi về phía cửa mật thất. Thân hình Ngọc Lâm khẽ động, Ngọc Lung cùng một đám Thanh Xà Vệ cũng lập tức đuổi theo, những Yêu Tướng vênh váo tự đắc mắt cao hơn đầu này cũng đều đi theo tốp năm tốp ba mà ra ngoài, trong đó không ít người trước khi rời đi, trong mắt hình như có thâm ý mà nhìn về phía lão Bạch Hầu.

Cái trách nhiệm nhàm chán mà vô cùng trọng đại này cuối cùng lại giao cho hắn, an bài ai tới thủ vệ, sợ cũng đều sẽ là đắc tội với người đó rồi!

Rất nhanh, trong mật thất chỉ còn lại lão Bạch Hầu với vẻ mặt lạnh nhạt cùng Thẩm Thạch đang nhíu mày có vài phần khó hiểu, sau một lát, Thẩm Thạch thấy lão Bạch Hầu quay đầu nhìn về phía mình, các nếp nhăn già nua lộ hết ra trên mặt, mang chút tiếu ý cổ quái.

"Ngươi nhìn ta làm gì?" Thẩm Thạch trừng mắt liếc nhìn lão đầu này.

"Giúp ta một việc." Lão Bạch Hầu cười hì hì nói.

"Biến!" Thẩm Thạch trực tiếp cự tuyệt.

"CỐC~, " lão Bạch Hầu không có một điểm khách khí dùng quải trượng gõ lên đầu Thẩm Thạch một cái, cả giận nói: "Cái gì gọi là kính lão ngươi không biết sao?"

Thẩm Thạch liếc mắt, cũng không so đo cùng hắn, liếc nhìn hắn qua khóe mắt, hắc hắc cười lạnh một tiếng, nói: "Nghe nói trong Yêu tộc chúng ta, một khi tuổi tác lớn rồi già đi, thường thường đều bị vứt ra ngoài nơi hoang dã để tự sinh tự diệt, chưa từng nghe thấy việc kính lão bao giờ."

"Điều này. . ." Lão Bạch Hầu nhất thời nghẹn lời, lập tức xì một tiếng khinh miệt, nói, "Kẻ khác thì vội vàng đi cướp bóc, ngươi ngày thường lại không làm những sự tình này, tới nơi này thủ vệ mấy ngày, có gì phải vội vàng?"

Thẩm Thạch ngơ ngác một chút, gãi gãi đầu, nói: "Ách, điều ngươi vừa nói, hình như đúng thật là. . ."

Lông mày Lão Bạch Hầu nhíu lại, rèn sắt khi còn nóng nói: "Đó chính là ngươi rồi, ban đầu ngươi cứ thủ ở đây ba ngày, rồi sau đó ta sẽ an bài Yêu tương khác tới thay, dù sao Ngọc Lâm nương nương cũng nói ba ngày một vòng. Chỉ cần ngươi bắt đầu trông, những người khác cũng sẽ không còn lời ong tiếng ve bực tức nữa."

Thẩm Thạch nhíu mày, nhìn về bốn phía, chỉ thấy mật thất che giấu cái Truyền Tống pháp trận nhỏ bé này ba mặt đều là thạch bích, đỉnh đầu cũng đều là đá tảng cứng rắn, chắc hẳn là lúc trước khoét vào trong núi đá, không biết vì sao cái Truyền Tống pháp trận giản dị này lại xuất hiện ở bên trong núi đá, thật sự là quá mức quỷ dị.

Bất quá khi khóe mắt hắn liếc đến những khối Kim Thai Thạch đang lóe lên quang mang, trong lòng Thẩm Thạch lại nhịn không được một lần nữa động đậy, tuy vậy trên mặt hắn cũng không lộ ra vẻ gì, sau khi trầm ngâm một lát, vẫn giả bộ như có chút do dự, nói: "Ở chỗ này thủ vệ mấy ngày cũng chẳng sao, nhưng cả ngày ngồi chết khô ở đây, thật sự cũng không quá là thú vị."

Lão Bạch Hầu hừ một tiếng, nói: "Cái này ta có thể xử lý, ngươi không phải rất thích xem sách sao, hôm nay chúng ta tìm được tòa tàng thư lầu đó, ít nhất cũng phải có tới bảy tám trăm quyển sách. Ta cho ngươi chọn mấy chục bản mang tới đây, ngươi ngồi ở chỗ này xem dần, tự nhiên cũng đủ để ngươi giết thời gian, dù sao những chuyện khác ngươi cũng không có gì hứng thú, không phải hoan hỷ nhất là đọc sách sao?"


Lời nói nói đến chỗ này, Thẩm Thạch đã là chối cũng không thể, chỉ có thể gật đầu đáp ứng, lão Bạch Hầu xem qua cũng thở dài một hơi, vốn định nở nụ cười, sau đó lại nhịn không được dùng quải trượng gõ lên lưng Thẩm Thạch một cái, tức giận nói: "Ngươi cái tên này, ngày thường nhìn ngươi một bộ dạng trung thực, ta muốn nhờ ngươi một lúc liền đã định ra sức khước từ."

Thẩm Thạch cười khan một tiếng, nhưng ngay lập tức sắc mặt khẽ biến thành hơi trịnh trọng, nhìn lão Bạch Hầu nói: "Lão Hầu, việc này cũng không phải đại sự ta có thể giúp ngươi, nhưng việc Ngọc Lâm nương nương đã phân công, vị Hồ Yêu vừa mới ra nhập kia cũng nhìn ra, rõ ràng là một việc đắc tội với người khác, cho nên dốc hết sức từ chối. Ta xem nương nương ngày thường rất là coi trọng ngươi, vì sao bây giờ lại ném nó cho ngươi, chẳng lẽ là nương nương nhất thời sơ sẩy không nghĩ tới những việc liên lụy này sao?"

Lão Bạch Hầu im lặng một lát, vẻ tươi cười trên mặt dần dần phai nhạt, nói: "Ngọc Lâm nương nương suy nghĩ chu đáo, tính toán không bao giờ bỏ sót, lúc đó mới có thể trong tuyệt cảnh một lần nữa quật khởi Thiên Thanh Xà Yêu nhất tộc, việc nhỏ như vậy, ngươi cho rằng nàng không biết sao?"

Thẩm Thạch sắc mặt biến hóa, nói: "Vậy sao nàng còn muốn chỉ định ngươi, chẳng lẽ không phải nàng muốn ngươi đắc tội với mấy tên Yêu Tướng còn lại kia. . ."

Lão Bạch Hầu chống quải trượng, đi tới chỗ bốn khối Kim Thai Thạch đang dựng đứng, thò tay sờ lên trên một khối Kim Thai Thạch, thần sắc trên mặt dần dần lộ ra vài phần khó nói rõ, hình như có vài phần hờ hững, cũng có vài phần đau lòng, lời cũng trầm thấp hơn vài phần, nói: "Đây là thuật điều khiển bộ hạ, ngươi không hiểu."

Thẩm Thạch muốn nói lại thôi, rút cuộc vẫn phải im lặng, sau khi lão Bạch Hầu trầm mặc một lát, quay đầu nhìn hắn một cái, trong mắt xẹt qua một tia ôn hòa khó có thể phát hiện, lắc đầu rồi mở miệng nhìn hắn nói: "Ngọc Lâm nương nương ngày thường nhìn qua thập phần nể trọng ta, sự tình quân lược lớn nhỏ đều thường xuyên thương nghị cùng ta, hết lần này tới lần khác dù ta tuổi tác đã cao, đạo hạnh đã cạn chiến lực thì suy yếu, cũng bởi vậy, rất nhiều Yêu Tướng dưới trướng nương nương đều nhìn ta có vài phần không thuận mắt, việc này ngươi cũng biết rồi."

Thẩm Thạch ngơ ngác một chút, nói: "Nguyên lai trong lòng ngươi đã sớm biết cái nhìn của bọn họ đối với ngươi?"

Lão Bạch Hầu "Phì" rồi một tiếng, cả giận nói: "Ta già rồi, cũng không bị mù điếc, hơn nữa đầu óc so với ngươi cũng dùng hơn mấy trăm lần, làm sao lại nhìn không ra!"

Thẩm Thạch ha ha cười cười, không nói gì thêm nữa, bên kia lão Bạch Hầu hừ một tiếng, lại nói: "Trước ngươi cũng đã nói, nhiều khi trong Yêu tộc chúng ta, cũng không có từ kính lão. Kỳ thật khi Thiên Yêu Vương Đình vẫn còn thịnh vượng, cũng có các loại phù hoa nhã sĩ được Hồng Mông bách tộc cung cấp nuôi dưỡng, từ kính lão vẫn còn tồn tại, khi đó nhiều Yêu tộc có tuổi đều có thể chết già. Nhưng từ khi bị khốn tại Yêu giới, đặc biệt là từ mấy ngàn năm gần nhất đến nay chiến hỏa càng xảy ra kịch liệt, nội đấu nhiều lần, bầu không khí cũng chuyển hướng, lúc này mới xuất hiện lời ngươi nói, những Yêu tộc già yếu bị vứt bỏ ngoài nơi hoang dã để cho tự sinh tự diệt. Lại nói, loại hành động như dã thú này, thực là sự sỉ nhục của Yêu tộc, cứ thế mãi, thì nói gì đến việc khôi phục thực lực mà cùng Nhân tộc tranh phong báo thù?"

Nói đến chỗ này, tựa hồ lão Bạch Hầu đột nhiên xúc động mạnh, thần sắc trên mặt lập tức ảm đạm đi, một vẻ đau đớn từ nội tâm hiện ra, khiến Thẩm Thạch nhất thời có chút lúng túng, không biết nên nói cái gì cho phải.

Bất quá may mắn là dù sao lão Bạch Hầu cũng không phải loại người hay chìm đắm trong cảm xúc, rất nhanh hắn đã thoát khỏi tâm trạng vừa rồi, lạnh lùng cười cười, nói: "Tuy vậy một đám Yêu Tướng vụng về, lại coi đây là điều đương nhiên, thấy lão Hầu ta tuổi già sức yếu nhưng vẫn được nương nương coi trọng, tất nhiên rất là bất mãn. Mà tầm mắt nương nương tất nhiên cũng khác với lũ ngu xuẩn này, nàng biết rõ nếu muốn đạt được nghiệp lớn, chỉ dựa vào những kẻ cậy mạnh ngu xuẩn này thì tuyệt đối không thành, cho nên ngày thường có nhiều lúc đều mời ta hỏi ý kiến; nhưng đáng tiếc lũ ngu xuẩn thật sự quá nhiều, mỗi người đều khinh bỉ ta, cho dù là cảm nhận của mọi người, thì nương nương cũng phải làm một vài chuyện."

Lông mày Thẩm Thạch nhíu lại, nhìn về phía lão Bạch Hầu, trong mắt mang theo vài phần ngạc nhiên, lão Bạch Hầu khẽ gật đầu, cười khổ một tiếng, thở dài, trên mặt xẹt qua vài phần bất đắc dĩ, chậm rãi nói:

"Nương nương bắt ta làm cái việc sai khiến này, mọi người tất nhiên sẽ càng thêm chán ghét ta, ngẫm kỹ lại, cũng không ai có câu oán hận gì nương nương. Sự tình đã được an bài, thuộc hạ cũng không có gì bất mãn với nàng, nếu có, cũng chỉ là đối với ta mà thôi."

Thẩm Thạch nhíu mày im lặng rồi hồi lâu, nói khẽ: "Như thế đối với ngươi chẳng lẽ không phải là. . ."

Lời còn chưa dứt, lão Bạch Hầu đã cắt đứt lời hắn mà thản nhiên nói: "Thứ nhất ta là lão thần của nương nương, nương nương vì thành tựu nghiệp lớn, tất nhiên sẽ có mấy chuyện phiền toái, ta thân là thần tử thay nàng phân ưu, vốn là điều phải làm; thứ hai ta vốn đã là một lão già, đổi lại tại nơi khác sợ là đã sớm như lời ngươi nói bị vứt bỏ tại một hoang dã mà chết thảm dưới mõm thú không biết chừng, có thể có hôm nay, Ngọc Lâm nương nương đối với ta đã là ân đức thâm hậu, một chút việc nhỏ ta làm được, lại có gì không phải sao ?"

Nói đến chỗ này, ánh mắt của hắn nhìn về phía Thẩm Thạch, lão Hầu Yêu trên mặt nhưng là khó được mà xẹt qua một tia nhu hòa, nói khẽ: "Tảng Đá, ngươi tuy là Quỷ Vu, nhưng ta biết ngươi hoàn toàn khác lũ vụng về lũ tiểu tử kia. Ngày sau của Yêu tộc, nếu chỉ cậy mạnh, chắc chắn sẽ không tiến được dài. Ngươi yêu thích đọc sách, từ sách mà có thêm được nhiều kiến thức lịch duyệt, có nhiều phần cẩn thận hơn, là thứ ngày sau ngươi có thể dựa vào nhiều nhất. Trừ cái đó ra, bây giờ ta với ngươi cùng nhau làm việc, cũng muốn ngươi chú ý nhiều hơn."

Hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Kim Thai Thạch trong tay, cười nhạt một tiếng, nói: "Kim Thai Thạch có thể trường tồn hậu thế, mấy chục vạn năm bất diệt không hủ, nhưng có vật nào là bất tử chi thân ? Ta già rồi, nói không chừng lúc nào cũng có thể quy về bụi đất, nhưng ngươi ngày sau đường còn rất dài. Hôm nay những lời này ta và ngươi nói ra kỳ thật vốn không nên, bởi giống như là phỏng đoán tâm ý chủ nhân, kẻ làm tôi vô cùng kiêng kị. Bởi vậy kể từ hôm nay, việc này ngươi ghi nhớ ở trong lòng là tốt rồi, ngày sau cũng đừng hỏi thêm, rõ chưa?"

Thẩm Thạch nhìn lão Bạch Hầu thật sâu, một lúc sau, nhẹ gật đầu, nói: "Nhớ kỹ."

Lão Bạch Hầu nhếch miệng cười cười, đi tới vỗ nhè nhẹ bờ vai của hắn, sau đó gãi gãi đầu, chống quải trượng chậm rãi đi về phía cửa thạch động.