Lục Tiên

Quyển 1 - Chương 146: Quyển sách bí mật

Bước chân giẫm lên từng bậc thang đầy bụi bặm để tiến lên trên cao, Thẩm Thạch để lại đầy dấu chân. Cái thang qua năm tháng phát ra một đống thanh âm, làm cho người ta lo lắng nó có thể hay không dưới áp lực trầm trọng mà sụp đổ ngay lập tức.

Bất quá may mắn hết thảy ngoài ý muốn đều không có phát sinh, Thẩm Thạch theo cái thang, một đường đi lên tầng hai của Tàng Thư Lâu.

Giống như ở phía dưới nhìn lên, quang cảnh của lầu nhỏ tầng hai hết sức lờ mờ, đứng ở đầu bậc thang Thẩm Thạch trợn mắt nhìn lại, chỉ có thể loáng thoáng trông thấy diện tích tầng hai tựa hồ so với lầu một nhỏ hơn một ít, đồng thời lờ mờ trong bóng đêm có mấy cái bóng đen dựng đứng tại đó, nhìn hình dạng tựa hồ cùng những giá sách ở lầu một kia rất giống.

Cũng là một nơi trữ sách a, trong nội tâm Thẩm Thạch nghĩ như vậy. Lục lọi tìm được bên cạnh một ô cửa sổ, Thẩm Thạch vội vàng mở ra trước, lập tức một hồi ánh sáng sáng ngời cùng trong lành vút qua, khiến hắn có chút nheo lại hai mắt. Thẩm Thạch hít sâu một hơi, sau đó quay đầu lại một lần nữa quan sát cái chỗ này.

Quả nhiên là trang trí cùng lầu một không sai biệt lắm, bất quá tại lầu nhỏ tầng hai này, chỉ có hai cái giá sách, trừ cái đó ra liền không còn có cái gì nữa. Hơn nữa trên giá sách sách cũng không nhiều, liếc nhìn lại, trái phải tối đa ước chừng chỉ bằng một phần ba lầu dưới, so với dưới quang cảnh ngập sách ở tầng dưới, thì còn kém rất nhiều.

"Ồ?" Thẩm Thạch ngược lại là có vài phần hiếu kỳ, thong thả đi đến giá sách trước mặt, lấy tay lướt qua đám bụi xưa cũ phủ trên giá sách, sau đó tùy ý cầm vài cuốn sách lật xem.

Xem lướt qua một vài cuốn sách, Thẩm Thạch phát hiện sách ở tầng này, cùng với những cuốn sách ở tầng dưới cũng không có gì khác nhau, hơn phân nửa là năm đó khi cất trữ sách, sách ở lầu một đầy, còn dư lại liền được chuyển lên tầng hai, rõ ràng không phải lầu hai này là nơi để cất giữ những cuốn sách trân quý hơn.

Phát hiện ra điều này, tính hiếu kỳ của Thẩm Thạch phai nhạt không ít, bất quá nếu như sách đều là giống nhau, lầu một và lầu hai đều không khác biệt lắm, Thẩm Thạch cũng chẳng muốn xuống lầu, liền đứng ở lầu hai trước hai cái này giá sách này chậm rãi lật xem quyển sách, nếu thấy có gì hứng thú, liền rút ra đọc qua vài cái. Nếu thực sữ khiến hắn hứng thú, Thẩm Thạch liền nhét vào trong ngực, giữ lại để lúc sau xem kỹ lại.

Gió nhẹ từ cửa sổ thổi vào nơi này, mang theo cảm giác mát mẻ khoan khoái, thời gian giữa những hàng chữ bất tri bất giác mà lặng yên trôi qua. Ánh mắt Thẩm Thạch hơi ngước nhìn lên trên phía trang sách, chẳng biết tại sao đột nhiên cảm giác được bản thân dường như trở về thời niên thiếu học tập tại Thiên Nhất Lâu, mà hôm nay đã đứng ở đây, dường như hết thảy những thứ đã qua đều là mộng tưởng. . .

Đứng như vậy trong tích tắc, lòng hắn cũng hiện lên một chút thẫn thờ, tuy vậy rất nhanh hắn cũng tỉnh lại từ trong tâm trạng khó hiểu kia, tự giễu mình thoáng cười một chút, nhẹ nhàng khép lại quyển sách trên tay, tiện tay để lại bên trên giá sách, nhắm mắt an tĩnh một lát sau, sau đó đi đến giá sách phía sau.

Không biết năm đó xây dựng chỗ này mà tích cóp được nhiều sách như vậy, là vị tiền bối nào của Hắc Phượng Yêu tộc, bất quá ít nhất trước mắt xem ra, tựa hồ Thẩm Thạch cũng không phát hiện mấy quyển sách ở đây có chút gì đó đặc biệt, hơn nữa nhìn chung thì, những điển tịch trong tiểu lâu này, thương ghi chép những nội dung thiên kì bách quái, lịch sử, nhân văn, địa lý, chuyện kể, truyền thuyết, răn dạy . . . , lại nào cũng có, nhưng hết lần này tới lần khác đều không tiến hành phân loại, khiến cho người ta có một loại cảm giác mười phần hỗn loạn.

Có lẽ, năm đó vị tiền bối Hắc Phượng Yêu tộc kia bất quá chỉ học đòi văn vẻ? Trong nội tâm Thẩm Thạch xẹt qua một cái ý tưởng bất kính như vậy, trước kia hắn cùng với lão Bạch Hầu nói chuyện phiếm, cũng từng nghe lão Hầu Yêu nói qua, tuy rằng hôm nay tuyệt đại đa số yêu tộc bình thường đều không thèm đọc sách, nhưng mà ở thời đại Thiên Yêu Vương Đình, bên trong một vài yêu tộc quyền cao chức trọng phú khả địch quốc (ý nói giàu có) thì việc cất giữ sách lại là một việc cực kì phổ biến. Chưa biết chừng ngày nay cũng có người ngưỡng mộ thời đại Thiên Yêu Vương Đình mà yêu tộc cực thịnh khi đó, thu nhặt những quyển sách điển tịch để cất chứa như năm xưa cũng có thể xảy ra.

Tuy nhiên nếu như thật tình muốn thu thập sách, thì tại sao lại không cẩn thận phân loại chúng, nghĩ đến đây rõ ràng việc thu thập cất chứa này cũng không đáng tin cậy.

Thẩm Thạch nhếch miệng, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua những cuốn sách trên giá, ngẫu nhiên dừng lại thoáng một phát, rút ra một quyển lật xem một hồi, sau đó để lại giá sách, tiếp tục tìm kiếm. Như thế bất tri bất giác nhìn từ trên xuống qua hai tầng, cũng không thấy sách nào đặc biệt trân quý, chỉ còn lại tầng dưới cùng của giá sách. 

Nơi đây sách cũng không nhiều, nhìn lại chỉ có mười mấy bản, hơn nữa bởi vì lâu không có người lật qua, những cuốn sách này xiêu vẹo đổ sang trái phải, bìa sách trang sách nhìn qua đều thập phần cũ nát, hiển nhiên là những cuốn sách năm đó khi được thu nhận không có bao nhiêu trân quý, bị chủ nhân tùy ý vứt ở nơi này.

Thẩm Thạch ngồi xổm người xuống, cũng không ôm bao nhiêu hy vọng, giống như vừa nãy lại lật qua lật lại mấy cuốn sách.


Nhìn một quyển, ném một quyển, nhìn một quyển, lại ném một quyển, quả nhiên phần lớn là tạp thư vô vị, cũng không biết năm đó làm sao lại được đưa vào, chắc hẳn ánh mắt của vị thu nhận sách của Hắc Phượng yêu tộc cũng không được tốt lắm.

Làm như thế một lúc, Thẩm Thạch đã xem xong những cuốn sách ở tầng dưới cùng, lắc đầu, đang muốn đứng lên một lúc, khóe mắt của hắn đột nhiên ngưng lại, nhìn đến một đống giấy rách rưới cuối giá sách, phía trên tập giấy có chút chữ viết mơ hồ. Nhìn bộ dạng, trang giấy sớm đã cũ kĩ không chịu nổi, cũng không biết qua bao nhiêu năm tháng, bụi đất phía trên sợ là đã tích dày hơn nửa tấc. Thậm chí ngay cả đại bộ phận chữ viết đều bị phủ bụi đất, chỉ có thể mơ hồ nhận ra trong đó có một hai chữ, còn có chút mơ hồ không nhìn rõ, tựa hồ là mấy chữ “Âm Dương” gì đó.

Thân thể Thẩm Thạch dừng thoáng một phát, lắc đầu cũng không có suy nghĩ nhiều, cũng lười lại đi lật xem mấy trang giấy dơ bẩn này, đứng dậy đi đến phía cầu thang, chuẩn bị đi xuống lầu một tìm lão Bạch Hầu.

Tiếng bước chân trầm thấp vang trên cầu thang gỗ vài tiếng, xoẹt xoẹt.. xoẹt xoẹt.. thanh âm quanh quẩn, nhưng mà sau một lát, bỗng nhiên lại dừng lại một chút, tiếp theo tiếng bước chân lại vang lên lần nữa, nhưng chẳng biết tại sao Thẩm Thạch lại quay đầu lại, một lần nữa lại ngồi xổm xuống giá sách ở lầu hai, sau đó nhặt lên tập giấy rách kia.

Dùng sức rung một chút, bụi đất lập tức bay lên, tựa như vô số thời gian lắng đọng trên tập giấy, cuối cùng hóa thành vô số nhỏ vụn bụi bặm. Xuyên thấu qua những thứ này bụi bặm, Thẩm Thạch cầm lấy sách tiến đến ánh sáng chỗ, chỉ thấy trên trang giấy cổ xưa cũ nát, lộ ra mấy hàng chữ viết:

“Âm Dương là quy luật của trời đất, cương kỷ của vạn vật, nguồn gốc của mọi biến hóa, Căn cội của sự sinh trưởng và hủy diệt, là kho tàng chứa đựng thần minh”*

Âm và Dương. . .

Đạo âm dương sao?

Thẩm Thạch lặng yên nhìn chằm chằm vào tập giấy rách trong tay này, lạnh lùng nhìn chăm chú lên chữ viết phía trên, nhìn đoạn văn tối nghĩa huyền ảo này, hào quang trong hai mắt dần dần sáng lên.

Hắn yên tĩnh suy tư thật lâu, sau đó bắt đầu cẩn thận xem xét cái tập giấy rách này, lật qua lật lại mà quan sát kỹ càng, nhưng mà ngoại trừ trên giấy một đoạn văn tự này, cái tập giấy rách rưới này thoạt nhìn cũng không có bất kỳ dấu vết khác.

Thẩm Thạch chậm rãi nhíu mày, chần chờ một chút, đột nhiên mặc kệ mặt sàn dơ bẩn, lập tức nằm sấp xuống, tỉ mỉ điều tra tầng đáy của giá sách.

Một tấc, một tấc, lại một tấc, đầu ngón tay của hắn lướt qua từng khe hở tầng cuối của giá sách cổ xưa, bụi bặm vô thanh vô tức mà nhẹ nhàng rơi xuống, khi hắn ngẫu nhiên gõ gõ một chỗ, miếng gỗ tầng cuối giá sách lập tức phát ra mấy tiếng trầm đục, cho đến lúc tới một nơi nào đó, tiếng vang kia bỗng dày lên một chút.

Thẩm Thạch vẫn chưa ngừng lại, tiếp tục nhẹ nhàng gõ thêm mấy lần. Khi xác định tấm gỗ của tầng sách này không giống như bình thường, hai mắt của hắn càng sáng ngời, lại càng không hề chần chừ, trực tiếp giơ tay bắt đầu gỡ tấm gỗ ra, mân mê một lúc, miếng gỗ nặng nề cũng bị hắn gỡ ra, sau đó, Thẩm Thạch liền thấy được tại bên trong xà gỗ, chẳng biết lúc nào bị đào ra một rãnh sâu lõm vào trong, một quyển trục màu đen yên lặng nằm ở đó.

Tim Thẩm Thạch đột nhiên đập kịch liệt, thậm chí ngay cả tiếng hít thở đều dồn dập hơn vài lần, hắn lấy quyển trục màu đen nằm trong nơi bụi bặm tối tăm đó ra ngoài, xoay nó lại, nhìn kĩ quyển trục từ đầu tới cuối.

Mà ở ngoài bìa đen của cuốn sách, có thể thấy mơ hồ một màu vàng lập lòe.


Đó là một đóa trông rất sống động, dường như vượt qua thời gian tuế nguyệt vĩnh viễn không héo tàn.

Thất Diệp Kim Quỳ Hoa.

※※※

Cửa tiểu lâu, lỗ tai Tiểu Hắc Trư lắc lư một cái, tựa hồ đột nhiên lộ ra có chút bực bội bất an.

Nó nhìn chung quanh, những lầu nhỏ lân cận đều là nơi yên tĩnh, một bóng người cũng không, lại càng không có một tiếng vang nào, thời điểm này bỗng ở phủ đệ xa xa nào đó, truyền đến một hồi tiếng ồn ào, mơ hồ như là xảy ra chuyện đại sự kinh người gì đó.

Bất quá chuyện xa xôi như vậy, đối với cái giống Tiểu Hắc Trư ăn rồi ngủ mà nói, căn bản không có nửa điểm hứng thú, ở thời điểm này, nó đứng ở của lầu đi loanh quanh vài vòng, cảm giác mình đói bụng.

Chung quanh nơi này thoạt nhìn cũng không có gì thứ đồ vật có thể ăn, Tiểu Hắc Trư có chút bất đắc dĩ lúc lắc cái đầu, ngây ngốc đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, rút cuộc vẫn phải xoay người đi vào trong tiểu lâu.

Móng heo để lại những dấu chân rõ ràng trên nền đất bụi, Tiểu Hắc Trư rất nhanh chứng kiến lão hầu Yêu đang đứng ở một cái giá sách bên cạnh, cầm lấy một quyển quyển sách tập trung tinh thần mà nhìn, tựa hồ căn bản không có chú ý tới mình.

Dù sao lão bất tử kia bình thường cũng sẽ không cho mình đồ ăn, trong miệng Tiểu Hắc Trư thở hổn hển thở hổn hển vài tiếng, không để ý tới lão Bạch Hầu, quay đầu tìm thoáng một phát, không thấy được bóng dáng Thẩm Thạch, nhưng thấy được cái thang phía trước, còn có dấu chân trên bậc thang.

Tiểu Hắc chạy tới, chật vật một lúc cũng lên được lầu hai. Tuy rằng nơi đây bụi bặm tựa hồ so với lầu một còn muốn tệ hơn, làm Tiểu Hắc Trư cảm thấy có chút khó chịu, nhưng mà nó rất nhanh thấy được Thẩm Thạch, lập tức liền cao hứng lên, vội vàng chạy tới, lề mề đứng bên chân Thẩm Thạch.

Chẳng qua bộ dạng Thẩm Thạch lúc này thoạt nhìn tựa hồ có chút kì lạ, trong tay cầm một cái quyển trục màu đen cổ quái, trầm tư lật qua lật lại mà quan sát, rõ ràng thoáng cái cũng không phát hiện Tiểu Hắc Trư chạy tới bên người. Bất quá lúc Tiểu Hắc Trư kiên nhẫn lề mề nằng xuống bên cạnh, Thẩm Thạch rút cuộc vẫn khôi phục lại tinh thần, nhìn thoáng qua Tiểu Hắc Trư.

Tiểu Hắc Trư đón chủ nhân ánh mắt, hừ hừ hai tiếng, cái đuôi ngắn nhỏ cuộn lại, lộ ra vài phần bộ dạng nịnh nọt.

Thẩm Thạch mang theo Tiểu Hắc đã ba năm rồi, đối với tập tính của Tiểu Hắc Trư đã sớm rõ như lòng bàn tay, liếc liền nhìn ra gia hỏa biết ngay lại là đói bụng, chạy đi tìm mình muốn có cái gì ăn. Nếu là ngày thường hắn còn có thể cùng Tiểu Hắc đùa cợt một phen, nhưng mà thời điểm này tất cả tâm tư của hắn đều đặt trên quyển trục màu đen, thật sự không còn tâm tình để ý tới Tiểu Hắc Trư, liền tùy ý thò tay đến bên hông tháo cái túi bao tải chứa thức ăn xuống, trực tiếp ném cho Tiểu Hắc Trư.

Ngày bình thường hắn sẽ chuẩn bị một vài đồ ăn cho Tiểu Hắc Trư, chứa ở một cái bao đeo ở bên hông, bởi vì Tiểu Như Ý Giới năm đó mang đến Yêu giới sớm đã hư hao, cho nên một vài vật phẩm cần thiết, cũng chứa một ít trong bao vải, kể cả những cái Vu phù Phù lục kia, cũng chứa vào trong bao vải, cho nên trên đai lưng hắn có nhiều cái túi, cái túi chứa thức ăn hắn nhận ra rất nhanh.

Tiểu Hắc Trư chứng kiến Thẩm Thạch ném tới một cái túi, lập tức hưng phấn lên, nhiều năm qua nó cũng sớm hình thành thói quen được Thẩm Thạch cho ăn, vô cùng cao hứng mà há miệng vào cái túi, vừa định dùng cái mũi mở miệng túi để cắn ăn, nhưng nhìn nhìn chung quanh những thứ bụi bẩm dơ bẩn ở xung quanh, Tiểu Hắc Trư rõ ràng lộ ra vài phần ghét bỏ, liền ngậm cái túi vào trong môm, đát đát đát nhanh như chớp nhảy xuống cầu thang, trực tiếp chạy xuống lầu nhỏ, một lần nữa chạy về phía thềm đá chỗ cửa ra vào ban đầu, lúc này mới buông cái túi ra.

Ha ha, hôm nay cái túi so với bình thường lớn hơn nha, xem ra có thể ăn no nê rồi!

Trong nội tâm Tiểu Hắc nghĩ như vậy, sau đó dùng cái mũi dúi vào mở miệng túi.

Mơ hồ nhìn thấy cả nước miếng, nhưng chẳng biết tại sao không thấy vị thịt kích thích bay ra, ngược lại là sau một lát, trước đôi mắt heo kinh ngạc nhìn chăm chú, một viên ngọc ôn nhuận bóng loáng, lóe ra ba màu xanh vàng tím, quay tròn lăn ra. Lăn trước mặt nó hai vòng, sau đó tựa hồ muốn lăn xuống dưới thềm đá.

Tiểu Hắc duỗi móng heo ra, ôm trở về viên ngọc kỳ quái này, hai con mắt nhìn chằm chằm viên ngọc này, hào quang lập lòe, trong lúc nhất thời nó có chút ngẩn ra.

* (chú thích của tác giả): lời nói trong Thiên 5, sách “Âm Dương Ứng Tượng Đại Luận”.