Lục Tiên

Quyển 1 - Chương 137: Số mệnh

Muốn nói đến pháp môn tu luyện của Nhân tộc, vậy phải nói tới thứ kỳ vật do tinh hoa linh khí thiên địa kết tinh tạo thành —— là Linh Tinh. Vạn năm trước, từ lúc Nhân tộc phát hiện ra Linh Tinh, cho đến nay, rốt cuộc họ đã làm cách nào mà trong một thời gian ngắn tìm ra được cách hấp thu linh lực từ trong Linh Tinh để tu luyện vẫn còn là bí mật, hiện giờ Yêu tộc ta vẫn không tài nào hiểu nổi.

Vạn năm nay, ngoài nghi hoặc, thì chúng ta chỉ còn biết chửi rủa. Nhưng sau ngàn năm tìm tòi, những đạo lý cơ bản về con đường tu luyện của Nhân tộc cũng đã được các tiền bối của chúng ta tìm ra được kha khá, viết thành sách để truyền lại đến nay, để Yêu Tộc có thêm kiến thức về kẻ đại địch sinh tử của mình.

Ước chừng vạn năm trước, vào thời kì cuối của Thiên Yêu Vương Đình, Nhân tộc tìm ra bí mật của Linh Tinh, sáng tạo ra pháp môn tu luyện thích hợp với chúng. Trên thực tế, cách lấy linh lực từ Linh tinh và dùng nó để tu luyện công pháp, thì trong cả bách tộc của Hồng Mông chư giới, cũng chỉ có Nhân tộc mới làm được, còn những chủng tộc khác đều không làm được, cũng giống như chỉ có Nhân tộc là không thể nào dùng thân thể để trực tiếp hấp thụ thiên địa linh lực. Đó là bí mật của tạo hóa, nên dù là Yêu tộc được xem là có thiên tư mạnh nhất của Hồng Mông thế giới cũng phải chịu như vậy. Cho nên, Nhân tộc căn bản không sợ pháp môn tu luyện của mình bị lộ ra, vì những dị tộc khác trời sinh không qua được cửa ải đầu tiên là hút linh lực từ linh tinh, càng không nói tới tu luyện.

Như đã nói, hệ thống tu luyện của Nhân tộc cũng chia làm bốn cảnh giới, là Luyện Khí, ngưng nguyên, Thần ý và Nguyên Đan, mỗi cảnh giới chia làm ba cấp độ sơ giai, trung giai và cao giai.

Thẩm Thạch cau mày, trong lòng vô cùng nghi hoặc. Hắn không phải Yêu Tộc, hắn là người của Nhân tộc, đã được tới Thanh Ngư Đảo của Lăng Tiêu tông tu luyện năm năm, nên đương nhiên những thường thức của Tu Chân Giới nhân tộc hắn đều biết rõ.

Trong lời nói của lão Bạch hầu rõ ràng có rất nhiều chỗ sai. Ví dụ, đẳng cấp cao nhất của Nhân tộc mà Yêu tộc biết là Nguyên Đan Cảnh, nhưng Nhân tộc rõ ràng còn có một tầng Thiên Cương cảnh, dù nó quá mức siêu phàm nhập thánh, cả giới Nhân tộc trong Hồng Mông, số người được biết đột phá được tới cảnh giới đó cũng chỉ rải rác có mấy người thôi, và ai cũng là nhân vật danh chấn thiên hạ như thần Tiên.

Nhưng Thiên Cương cảnh quả thật có tồn tại, chỉ là không hiểu sao Yêu tộc nơi đây, ít nhất là theo lão Bạch hầu, thì Yêu tộc lại hoàn toàn không biết gì về điều này.

Nhưng hắn không nói gì, chỉ im lặng nghe lão Bạch hầu tiếp tục nói.

Cụ thể, trong giai đoạn đầu Luyện Khí, chính là dùng pháp môn đặc thù chỉ có Nhân tộc mới dùng được đó, thu nạp linh lực bên trong Linh Tinh nhập vào cơ thể, chuyển vào các khí mạch quanh thân, đồng thời rèn luyện thân thể, điều hoà Âm Dương, cải thiện thực lực trên diện rộng, tạo nền móng. 

Bước tiếp theo, là cảnh giới Ngưng Nguyên, một trong những cảnh giới mấu chốt. Theo ghi chép do tổ tiên chúng ta truyền lại, Nhân tộc còn gọi nó là "Ngọc Dịch" cảnh. Đặc thù lớn nhất của cảnh giới này là ở dưới bụng sáng lập ra một cái Ngọc phủ, Nhân tộc gọi là Khí Hải, hay là đan điền, linh lực dồn hết vào trong đó, phá tan bình cảnh đạt tới Ngưng Nguyên Cảnh, khi thành công, linh lực hóa thành dạng lỏng, ngưng tụ đậm đặc, đồng thời pháp lực đại tăng, hơn xa Luyện Khí cảnh, đến lúc này, đã có thể sử dụng đủ loại Pháp Khí có uy lực cường đại.

Cao hơn nữa, những anh kiệt của Nhân tộc có thể tiến thêm một bước, lên cảnh giới Thần ý cảnh. Cảnh giới này Nhân tộc còn có một tên gọi khác là "Kim Đan cảnh", cũng có người gọi là "Nguyên thai cảnh" . Về căn bản, nó chính là biển Linh lực dạng lỏng nằm trong khí hải của Ngưng Nguyên Cảnh đã hoàn toàn cứng lại, trở thành một viên nguyên đan dạng thể rắn màu vàng, pháp lực tăng vọt rất mạnh, thần thông quảng đại, như Bán Tiên vậy.

Cảnh giới cuối cùng cũng là cao nhất là cảnh giới Nguyên Đan, tương đương với cảnh giới cao nhất Thiên Yêu của Yêu tộc, là cảnh giới tồn tại cường đại nhất. Dù trong thời cường thịnh của Nhân tộc, cũng chỉ có được rải rác mấy người thôi. Tới cuối cảnh giới Nguyên Đan, Nguyên Đan màu vàng trong đan điền hóa thành hình dạng một con người nho nhỏ, như đứa bé con lúc mới sinh, nên Đạo Gia còn gọi là Nguyên Anh, đây cũng là lý do Nguyên Đan Cảnh còn được gọi là Nguyên Thai cảnh, ý là đạo trước khi nguyên thai, hóa thành hình người mà đắc đạo.

Về sự cường đại của tu sĩ Nguyên Đan, ngươi tham khảo Thiên Yêu của Yêu Tộc là được.

Nói xong một hơi dài, lão Bạch hầu ngửa đầu nhìn lên trời, nhìn bầu trời đêm thâm trầm u ám, chỉ có vài ánh sao lập lòe ở phương xa. Lão thở ra một hơi thật dài, sắc mặt mệt mỏi và mất mát, giống như lịch sử tu luyện dài dòng của Nhân tộc làm cho lão cảm thấy đau khổ.

Thẩm Thạch cũng ngẩng đầu lên nhìn trời, trong bóng tối bao la, ánh mắt hắn càng như phiêu lãng tới xa xôi.

※※※


Lão Bạch hầu quay sang, thấy Thẩm Thạch đang suy nghĩ xuất thần, liền thò tay vỗ một cái lên đầu hắn: "Nghĩ gì thế?"

Thẩm Thạch giật mình, từ trong kích động phục hồi tinh thần, lấy lại bình tĩnh, đáp: "Lão Khỉ, ngươi nói nếu cảnh giới hai bên không chênh lệch nhau như vậy, nếu Yêu Tộc chúng ta và Tu sĩ Nhân tộc đánh nhau, thì ai mạnh hơn ai?"

Lão Bạch hầu ngơ ngác, nhíu mày, không trả lời ngay, mà trầm ngâm, như chưa nghĩ ra được câu trả lời. Qua thật lâu sau, lão Bạch hầu mới chậm rãi nói: "Câu hỏi của ngươi hơi rộng, dăm ba câu không thể trả lời được."

"Là sao?"

Lão Bạch hầu ngần ngừ: "Tình hình tu luyện của Nhân tộc bên kia rất là phức tạp, không thể dùng lẽ thường để suy luận, hơn nữa khi họ tu luyện tới Ngưng Nguyên, thì đã có thể sử dụng đủ loại Pháp khí kỳ lạ, uy lực khác nhau, nên rất khó đánh giá được chiến lực thực sự của họ. Nhưng nói tóm. . ."

Lão khẽ gõ ngón tay lên đầu quải trượng: "Cơ bản có thể khẳng định là, nếu cùng cấp Luyện Khí cảnh có lẽ Yêu Tộc chúng ta sẽ chiếm thượng phong. Yêu Tộc chúng ta vốn có thân thể mạnh mẽ hơn xa Nhân tộc, cộng với Luyện Khí cảnh chưa thể vận dụng Pháp Khí, không đáng để lo, không phải là đối thủ của Yêu Tộc chúng ta."

"Nhưng nếu họ đã tu luyện tới Ngưng Nguyên, tính chất đã biến đổi, ngoài linh khí trong khí hải chuyển thành dạng lỏng làm cho pháp lực đại tăng, mà sức mạnh thân thể của họ cũng mạnh hơn trước gấp mấy lần, Nhân tộc Ngưng Nguyên Cảnh tu sĩ lại có thể sử dụng Pháp Khí. Nhưng mà, Yêu Tộc chúng ta chỉ cần có thể tu luyện tới cảnh giới Hồng yêu, là đã có bổn mạng thần thông cực kỳ cường đại, nếu hai bên chỉ lấy thực lực bản thân quyết chiến, có lẽ Yêu Tộc chúng ta cũng vẫn hơi chiếm thượng phong. . ."

Thẩm Thạch nhướng mày, trong lòng đã hiểu, vì sắc mặt lão Bạch hầu hơi có chút khó coi. Lão Bạch hầu cũng đã cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Thạch, khóe miệng lão giật giật, rồi cười khổ: "Ta cũng biết tiền bối Yêu Tộc khinh bỉ việc Nhân tộc vận dụng sức mạnh ngoài thân là Pháp Khí, nhưng. . . Ài, quyết định sinh tử, sống được đến chiến thắng cuối cùng mới là căn bản, Yêu Tộc chúng ta lúc nào cũng quan niệm chỉ dựa vào chiến lực bản thân, thật sự là phải sửa a."

Thẩm Thạch trầm mặc một lúc lâu, mới hỏi nhỏ: "Còn với cảnh giới cao hơn?"

Lúc hỏi, trong lòng Thẩm Thạch rất hồi hộp. Lão Bạch hầu nghiêm mặt, im lặng không đáp. Từ Hoang Yêu chắc chắn chiếm thượng phong so với Luyện Khí cảnh, đến Hồng yêu chỉ có thể hòa với Ngưng Nguyên Cảnh, cán cân thực lực đã bắt đầu lắc lư, nên đối với một lão Yêu luôn quyết chí muốn khôi phục vinh quang của Yêu Tộc, đương nhiên lão không thể cảm thấy thoải mái.

Một lát sau, lão Bạch hầu mới khẽ thở dài: "Cảnh giới Địa Yêu của chúng ta đấu với tu sĩ Thần ý của Nhân tộc, hơn phân nửa. . . Hơn phân nửa là ở hạ phong."

Tim Thẩm Thạch đập mạnh một cái, không biết trong lòng là cảm giác gì, kinh ngạc hay kích động, trong hoảng hốt, hắn chợt nhớ tới cảnh đã nhìn thấy ba năm trước, khi Ngọc Lâm vừa mới tu thành Địa Yêu, thân hình khổng lồ như núi cao, uy thế mãnh liệt không ai bì nổi, làm hắn không thể nào quên được. Hắn thực không thể tưởng tượng được tu sĩ Thần ý cảnh Nhân tộc lại có thực lực mạnh đến mức tương tự như vậy, rốt cuộc là mạnh tới mức độ nào?

Nhưng đột nhiên lão Bạch hầu lắc đầu: "Nhưng cũng không thể quơ đũa cả nắm. Yêu Tộc chúng ta thực lực cường đại hay không, hơn phân nửa là phải nhìn vào thiên phú thần thông có cường đại hay không. Có thể tu đến Địa Yêu, trong đó ít nhất hơn phân nửa cũng là hậu duệ của tám Đại yêu vương, còn lại là những Yêu Tộc có thiên phú dị bẩm. Tu sĩ Nhân tộc đánh nhau với Yêu Tộc Địa Yêu bình thường, hẳn là sẽ chiếm thượng phong, nhưng nếu là Địa Yêu dòng dõi của tám Đại yêu vương, với huyết mạch cường đại của họ, cộng thêm bổn mạng thần thông lợi hại, hơn nữa Yêu Tộc chúng ta mỗi khi đột phá một cảnh giới lớn sẽ có thêm một bổn mạng thần thông mới, nếu vận khí tốt, thì tu sĩ Thần ý cảnh của Nhân tộc chưa chắc đã là đối thủ."

Thẩm Thạch gật đầu, nhưng trong lòng không nhịn được nghĩ thầm: "Nghe cứ như rút thăm trúng thưởng, vận khí tốt rút thăm được một yêu pháp thần thông lợi hại, là có thể tăng nhanh thực lực, vô địch thiên hạ. . ." .

Chờ đợi một hồi, lại không nghe thấy lão Bạch hầu nói gì nữa, Thẩm Thạch ngẩng lên nhìn, thấy lão như đang xuất thần, bèn nhắc: "Lão Khỉ, chúng ta không phải còn có Thiên Yêu lợi hại nhất hay sao?"

Cơ mặt Lão Bạch hầu giật giật, nét mặt lão trở nên cổ quái: "Ta không biết."


Thẩm Thạch khó hiểu: "Ngươi không biết?"

Lão Bạch hầu im lặng một lát, rồi thở dài: "Những chuyện khác ta không biết, những quyển sách ta đọc cho tới bây giờ cũng chưa thấy có ai nói tới. Nhưng. . . Năm đó vào thời những năm cuối của Thiên Yêu Vương Đình, Yêu Hoàng tuổi còn nhỏ, nhưng thủ hạ của ngài có ngũ đại Thiên Yêu, rất là cường thịnh."

Thẩm Thạch ngạc nhiên: "Có tới năm vị Thiên Yêu?"

Lão Bạch hầu gật đầu, hiện giờ ở trong Yêu giới, Thiên Yêu đã rất nhiều năm không còn nhìn thấy, hơn vạn năm Yêu Tộc bị vây khốn, số Thiên Yêu xuất hiện chỉ đếm được trên đầu ngón tay, đủ hiểu cảnh giới này quý hiếm và khó tu luyện thành tới mức nào.

Thiên Yêu Vương Đình những năm cuối lại có tới năm vị Thiên Yêu, quả thực là thời đại cường thịnh hiếm thấy. Chỉ là. . . một Thiên Yêu Vương Đình cường thịnh và cường đại như thế, sao cuối cùng lại bị vẫn lạc?

Thẩm Thạch đột nhiên nghĩ ra một việc, nhưng ngay cả bản thân hắn cũng không dám tin suy nghĩ đó, vì nó quá mức không thể tưởng tượng, hoàn toàn phá vỡ thường thức về hai tộc nhân yêu của hắn. 

Miệng Thẩm Thạch khô khốc, thanh âm nói ra cũng có chút không lưu loát, nhưng hắn vẫn cố lấy dũng khí khẽ hỏi lão Bạch hầu:

"Lão Khỉ, Nhân tộc lục Thánh lúc trước. . . Ách, chính là bảy đại nghịch tặc, bọn họ là cảnh giới gì?"

Vấn đề này, Thẩm Thạch trước đây chưa bao giờ nghĩ tới, cũng chưa từng được ai nói cho nghe. Nhân tộc Lục Thánh được tôn sùng vạn năm, sớm đã được coi như Thần Tiên, nhưng chưa hề có ai nói về cảnh giới tu hành của họ. Không biết trong Yêu tộc nghĩ về họ như thế nào?

Lão Bạch hầu nhíu mày, cố nhớ lại, nhưng có vẻ khó khăn, dù sao chuyện cũng đã quá xa xôi, một lúc sau, lão lắc đầu, ngữ khí không chắc lắm: "Hình như. . . Ta nhớ hình như có đọc được trong một quyển sách, bảy nghịch tặc kia đều là cảnh giới Nguyên Đan Cảnh thì phải?"

Thẩm Thạch yên lặng nhìn lão Bạch hầu, sắc mặt của hắn khá là kỳ quái.

Lão Bạch hầu thở dài, khoát tay: "Năm đó Nhân tộc coi như vận mệnh đến lúc, xuất hiện mấy nhân vật lợi hại, có thể ngăn trở được mấy vị Thiên Yêu đại nhân, đây là số mệnh.” Lão đột nhiên trở nên kích động, “ Nhưng ta đã xem rất nhiều điển tịch, đều nói mỗi một vương triều, lúc khai quốc chính là lúc có số mệnh cực thịnh, càng về sau số mệnh càng suy, Nhân tộc nhất định cũng sẽ phải theo lẽ ấy, những nhân vật thiên tài có thể tu luyện tới Nguyên Đan Cảnh giống như bảy người kia, hiện giờ nhất định là rất ít, chỉ cần Yêu Tộc chúng ta trên dưới một lòng, đợi kia yêu lực của âm minh tháp tiêu tán, thông đạo mở lại, là nhất định có thể phản công, trùng hưng lại Thiên Yêu Vương Đình!"

Thẩm Thạch kinh ngạc nhìn lão khỉ đang đầy hưng phấn, lão đang đắm chìm vài giấc mộng phục quốc tươi đẹp trong tương lại, không biết vì sao, trong lòng Thẩm Thạch đột nhiên xuất hiện một sự vô lực, giống như cảm thấy đồng tình với lão hầu. Số mệnh ư?

Là số mệnh của Nhân tộc hay là số mệnh của Yêu Tộc?

Lúc thông đạo Phi Hồng giới thật sự có một ngày được mở lại, cũng chính là lúc đại quân Yêu tộc trong niềm kích động của giấc mộng phục quốc xông tới Hồng Mông chủ giới, bọn họ có biết bên kia Truyền Tống pháp trận, kẻ thù bị họ nguyền rủa căm hận trên vạn năm - Nhân tộc, rốt cuộc trông như thế nào hay không?

Thiên tài có thể tu luyện tới Nguyên Đan Cảnh, ít lắm sao. . .

Chỉ cần một môn phái Lăng Tiêu tông, đã có hai mươi hai Đại chân nhân Nguyên Đan Cảnh; trong bốn đại môn phái, tu sĩ Nguyên Đan Cảnh ít nhất cũng vượt qua trăm người, bên dưới bốn môn phái đó, có vô số môn phái tu chân, tu sĩ Nguyên Đan Cảnh không biết đến bao nhiêu; trong Hồng Mông chư giới, số lượng tán tu vô cùng nhiều không thể nào đếm hết, ít nhất cũng có Tán Tiên, nếu có chút đại cơ duyên đại khí vận, tu luyện tới Nguyên Đan Cảnh, số lượng đó cũng không ít. . .

Lúc thông đạo được mở, hai tộc nhân yêu lại huyết chiến, nếu trước mặt đại quân Yêu Tộc, xuất hiện. . . mấy trăm Nguyên Đan Cảnh Đại chân nhân. . .

Thẩm Thạch tưởng tượng đến cảnh đó, trong người cảm thấy khó mà thở được, chỉ cần nghĩ tới cũng đủ làm cho người ta bị áp lực, hít thở không thông.

Hắn quay đầu, nhìn lão Bạch hầu, lão Bạch hầu vẫn còn đang cười, hưng phấn và kích động về viễn cảnh tương lai. 

Thẩm Thạch không còn gì để nói, chỉ im lặng, chậm rãi cúi đầu.