Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời

Chương 64: Hai nụ hôn khác nhau

Gần như là ba chân bốn cẳng, chạy xuống dưới lầu, nhưng xuống đến dưới lầu, cô mờ mịt nhìn chung quanh, lại không hề thấy được bóng dáng của anh.

Kéo một người tới hỏi, mới biết xe cảnh sát đã đi về phía Tây rồi, cô ngay cả câu cảm ơn cũng không kịp nói, đã vội vàng chạy về phía đó.

Dưới chân bất ngờ va phải viên đá bên đường té ngã.

Khuỷu tay mài xuống đất, ngay sau đó cảm giác đau rát đánh tới, cô thuộc loại người không thể chịu nổi cảm giác đau đớn của da thịt, ở phương diện này, cô vẫn luôn vô cùng mảnh mai.

Nhưng lúc này, cô lại hoàn toàn không để ý tới đau đớn, bò dậy chạy sang đường Tây.

Nhưng vừa mới đứng lên, lại cảm thấy sau gáy bị một bàn tay ấn nhẹ một cái, cả người không hề phòng bị liền tiến vào một lồng ngực quen thuộc, cô ngẩn ra, giơ tay lên muốn đẩy anh ra.

Tay của anh cầm ngay cổ tay của cô, ngăn lại hành động cô muốn làm, sau đó nhanh chóng kéo ống tay áo của cô ra, quan sát vết thương ở cánh tay của cô.

Mùi hương cỏ xanh đặc biệt trên người anh vờn quanh trong mũi cô, trong giọng nói của người đàn ông còn mang theo vài phần thở dài, "Đau không?"

Cố Tử Mạt kéo ống tay áo xuống che khuất vết xước trên cánh tay, "Vẫn tốt."

Ngước mắt lên chạm vào ánh mắt hơi không vui và lông mi nhíu lên của anh, cô bị kiềm hãm, muốn nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, anh đã sớm đoán được hành động của cô, chợt giữ chặt hông của cô không để cho cô tránh né, cúi đầu nói: " Không cần trốn, chuyện hôm qua, anh sẽ lựa chọn quên đi, Cố Tử Mạt, em nhớ rõ, anh sẽ chỉ nhớ kỹ những điểm tốt của em, cho nên, ở trước mặt của anh, em không cần có bất kỳ gánh nặng gì cả, em cũng đừng mơ tưởng sẽ thoát khỏi anh!"

Nói xong, tay của anh lại đặt lên gáy của cô một lần nữa, ấn cô vào trong ngực, giọng nói ôn hòa mang theo vài phần đau lòng cùng an ủi, khẽ than ở bên tai cô, "Lúc đau đớn, hãy nói với anh, lúc cần giúp đỡ, cũng nói với anh, lúc không muốn kiên cường nữa, cũng phải cân nhắc nói với anh."

Chuyện hôm qua, trong lòng anh không có cách ứng là giả, tâm tư của cô gái này, cũng không phải là anh không thể đoán ra được, chỉ là ——


Ai bảo cô là Cố Tử Mạt đâu, nếu như vậy, ở trước mặt anh cô có quyền được nuông chiều!

Cô biết đôi khi anh cũng bá đạo, cũng không trốn nữa, chỉ lẳng lặng hưởng thụ cái ôm không thể kháng cự này, ấm áp mà tràn đầy hương vị cỏ xanh chỉ thuộc về anh.

Cô rất hi vọng, ôm ấp này, từ nay về sau chỉ mở rộng vì cô, nhưng cô lại phải cố kỵ quá nhiều, đến bây giờ cô vẫn không có tư cách được tùy ý đâu.

Minh Tuyên, chờ một chút, chờ em lâu thêm một chút, cho em thời gian.

Cô lặng lẽ nói trong lòng.

Một khắc khi nghe nói anh xảy ra chuyện kia, cô còn khẩn trương hơn so với bất kỳ ai khác, cũng bởi vì như vậy, cô lại càng thêm xác định tâm ý của bản thân.

Người đàn ông giơ tay lên gạt đi những sợi tóc lộn xộn trên trán và trên má cô, cúi đầu thổn thức, "Em vẫn không có toàn tâm toàn ý tin tưởng anh, cho nên em vẫn có chuyện giấu diếm anh, không muốn cho anh cái vị trí kia, nhưng mà Tử Mạt, em cũng phải nói cho anh biết, anh nên làm thế nào chứ."

Cũng không biết là do vết thương ở khuỷu tay đau, hay là do cảm động, đôi mắt cô đã đỏ lên rồi, hơi đẩy người đàn ông này ra, tách ra một khoảng cách với anh, dùng sức hít mũi một cái, giọng mũi khàn khàn rất nặng quan tâm hỏi anh, "Em cho rằng anh đã bị cảnh sát bắt đi rồi, bọn họ không làm gì anh chứ."

Trong ánh mắt người đàn ông tràn đầy tươi cười, tràn đầy tự tin, "Bọn họ còn không dám làm gì anh, ngược lại Hà Ân Chính lại thảm hơn đấy."

Cô nghe vậy, bật cười, Hà Ân Chính không làm hoạ sĩ, lại cố tình làm một nhà nghệ thuật tạo hình, xứng đáng bị lơ lửng giữa không trung, bị dọa sợ đến mức tè ra quần.

Sau một tràng cười ngắn ngủn, cô cúi thấp đầu, trong lòng không ngừng giục giã, tiếp theo nên nói gì đây.


Người đàn ông thấy cô như vậy, hơi hơi thở dài, nói: " Cố Tử Mạt, anh nói với em nhiều như vậy, mà em vẫn không có gì muốn nói với anh sao."

Anh đã bỏ qua sự lúng túng tối hôn qua vì cô, nhưng cô lại vẫn không hề tỏ vẻ gì với anh, điều này rõ ràng làm anh rất thất vọng.

Cô im lặng, ngẩng mặt lên chống lại ánh mắt mang theo vài phần bất đắc dĩ của anh, lại cảm thấy xấu hổ, mặt dần đỏ ửng, lúng ta lúng túng mở miệng, "Anh không sao là tốt rồi, em đi đây, nên đi làm thôi."

Bây giờ cô là người lĩnh tiền lương của công ty mỹ phẩm Cẩm Tú, cũng không thể không xin phép mà tùy tiện rời khỏi cương vị công tác được.

Anh nhìn đám mây đỏ rực trên má cô, trong nháy mắt liền cười, cười dịu dàng đầy ý nghĩa, cuối cùng lại cười có vài phần dung túng cùng bất đắc dĩ, "Được rồi, anh thỏa hiệp, anh đầu hàng, nhưng mà, nếu như em có chuyện muốn nói với anh, bây giờ vẫn còn cơ hội đấy."

Lại sợ cô thật sự đi mất, vừa dứt lời, lại nhẹ nhàng nắm giữ lấy cổ tay của cô, rồi đột nhiên kéo cô vào trong ngực một lần nữa, trực tiếp ôm eo vòng qua eo của cô giữ cô chặt chẽ trong lồng ngực, cúi đầu hôn ngay lên đôi môi đang mím chặt của cô.

Cố Tử Mạt vội vàng lùi lại một bước tránh đôi môi của anh, "Em...em phải đi làm......"

Còn chưa nói hết lời, bỗng dưng anh nhíu mày, một lần nữa kéo người cô sát vào, "Cái này còn quan trọng hơn công việc, trái tim của anh để ở đâu, quan trọng hơn việc đi làm của em nhiều lắm!"

Môi chạm vào lần thứ hai nụ hôn trở lên nhiệt tình hơn dần dần thay thế sự nhẫn nại trước đó, nhanh chóng cạy mở hàm răng của cô.

Bàn tay ấm áp mơn trớn nơi eo, tạo ra từng trận cảm xúc dịu dàng trức tiếp đốt lên ngọn lửa nơi đáy lòng, từng chút từng chút một khiến cô phải đầu hàng.

Nụ hôn của anh mạnh mẽ bá đạo, không giống với sự thành thạo tỉ mỉ như trước kia, lần này, lại chỉ dùng sức mạnh, một đường xâm nhập vào, lại thâm nhập.

Cố Tử Mạt chỉ cảm thấy nghẹt thở, cơ thể mềm mại lảo đảo một mực trốn ra phía sau, một mực lùi ra phía sau dựa vào trên một thân cây, cũng không còn trốn tránh được nữa.

Người đàn ông toại nguyện đè cả người cô lên thân cây, đầu lưỡi thâm nhập sâu vào bên trong, trở nên chậm rãi đi vào, anh dùng hết kỹ xảo, tinh tế quấn quít lấy cô, từ trong miệng nhỏ nhắn của cô, hấp thu hết hương vị ngọt ngào của cô.

Cố Tử Mạt vừa thoát khỏi nỗi khổ sở vì nghẹt thở, lại rơi ngay vào trong vòng xoáy ôn nhu triền miên, hai cái chênh lệch quá lớn, ngay lập tức cô có cảm giác đang trôi lơ lửng giữa những đám mây.

Ở trong sự ôn nhu dịu dàng này, cô xoay tròn, càng lún càng sâu, mờ mịt không biết làm sao, gần như không biết lúc này là lúc nào.