Lục Duật Kiêu đã nghe ra ý tứ trong lời nói của người đó, không khỏi dừng bước, chờ người đó đến gần.
Người đó một thân màu đỏ, phong cách thư thái, xem ra cũng vô cùng hào phóng, đầy sức mê hoặc, không có cảm giác nhếch nhác một chút nào.
Lục Duật Kiêu không đợi anh ta đến gần, đã trêu tức anh ta, "Tử Hoài, trên người cậu pha trộn đủ loại mùi nước hoa, thật sự khó ngửi."
"Cố Tử Mạt khôi phục khứu giác nhạy cảm, cậu liền coi mình như đại sư điều hương sao, cậu thật đúng là, tôi có muốn không phục cũng không được." Kiều Tử Hoài châm chọc nói, bước đến đấm một đấm vào ngực Lục Duật Kiêu.
Lục Duật Kiêu nhíu mày lại, vẻ mặt không hề vui mừng, "Sao cậu biết! Cậu cho người đi điều tra cô ấy!"
"Khẩn trương như vậy làm gì, mình chỉ nghe một người phụ nữ ngu xuẩn nói thôi, làm sao mình có thể phạm vào điều tối kỵ là đi điều tra cô ấy! Nhưng mình thấy lạ, cậu tôn trọng cô ấy, không điều tra cô ấy, sẽ không sợ mình sơ sót nhận lầm người sao? Thật sự quá tự tin đấy." Kiều Tử Hoài nghĩ đến tình cảnh Cố Trinh Trinh miêu tả sống động cho anh, nụ cười trên mặt càng tươi hơn.
"Cố Trinh Trinh nói cho cậu! Chuyện gì xảy ra?" Đôi mắt người đàn ông nhíu lại, cứ như muốn ăn thịt Kiều Tử Hoài vậy, anh không trả lời vấn đề của Kiều Tử Hoài, ngược lại lại cảnh giác hỏi ngược lại Kiều Tử Hoài.
"A, đụng phải trong một bữa tiệc nhàm chán, cứ như vậy mà Cố Trinh Trinh thuận miệng nhắc tới thôi." Kiều Tử Hoài nói dối lưu loát, sau cùng, mồm mép nhanh nhẹn nói sang chuyện khác, "Cậu không sợ nhận lầm người, tìm phải một cái hàng giả sao? Hiện tại trên thị trường này hàng giả cũng rất lừa người đâu, giống như lần trước, mình chọn một người đẹp ngực lớn, kết quả đâu, cô ấy đúng là ngực lớn, mặc quần áo còn có thể nhìn được, lột sạch con mẹ nó chứ cũng gần đến rốn rồi! Nằm xuống lại càng kinh khủng, toàn bộ lan ra như một cái bánh nướng! Thiếu chút nữa thì ghê tởm chết mình rồi."
Nói xong, vẻ mặt Kiều Tử Hoài đầy bi phẫn, lại vừa lặng yên không tiếng động quan sát vẻ mặt Lục Duật Kiêu.
Lục Duật Kiêu sau khi nghe xong, khóe miệng giật giật, "Mình tự có cảm giác, không cần cậu phải quan tâm."
Anh thật sự ghét Kiều Tử Hoài chướng mắt ở bên cạnh, liền đẩy anh ta ra, bản thân đi về phía xe của mình.
*
Sáng sớm hôm sau.
Cố Tử Mạt ăn mặc trang điểm ổn thỏa xong, chuẩn bị ra ngoài, đi đến công ty mỹ phẩm Cẩm Tú.
Công ty của Tần Khôn, nghe nói, công ty này được đặt tên theo tên của một người phụ nữ, tên của người phụ nữa đó, gọi là Tô Cẩm Tú.
Một thời gian rất dài về sau, cô đều phải điều hương ở công ty này, vì công ty tạo ra một sản phẩm mỹ phẩm mới của quý, tạo ra mùi thơm mơ mộng mê người.
Đại Thiến thấy cô phải ra ngoài, vội vàng ngăn cản cô, dứt khoát hỏi chuyện tối ngày hôm qua.
Trong lòng Cố Tử Mạt biết không thể lừa gạt Đại Thiến, dứt khoát tóm tắt lại chuyện buổi tối ngày hôm qua.
Đại Thiến là một người hiểu chuyện, nghe xong gật đầu một cái, từ chối cho ý kiến, sáng suốt không có phát biểu bất kỳ ý kiến gì.
Thật ra thì Cố Tử Mạt cũng vì chuyện tối ngày hôm qua mà khắc khoải suốt cả đêm, nhưng cô lại không có cách nào sửa chữa, mà trước mắt lại có mấy sự kiện cần cô phải hoàn thành, trong đó có một cái, chính là về Lục Duật Kiêu thật.
Cô nghĩ ngay đến Ninh Uyển, nhân cơ hội liền hỏi Đại Thiến, "Đại Thiến, Ninh Uyển giao thiệp rộng như vậy, cô ấy có thể biết Lục Duật Kiêu hay không? Cậu nghe ngóng giúp mình nhé."
Đại Thiến lắc đầu, nghĩ ngợi, "Lục Duật Kiêu thần bí như vậy, gần như không ai có thể giải quyết được, Ninh Uyển ấy mà, cô ấy chỉ có liên quan với Lục Duật Kiêu một lần duy nhất, có lẽ chính là bài báo đó mà thôi."
Đại Thiến xoay người đi, lấy ra một tờ báo cũ từ trong đống báo tạp chí trong nhà, mở ra cho Cố Tử Mạt nhìn, "Đây, cậu xem, tựa đề là —— Ninh Uyển gặp mặt một công tử nhà giàu thần bí, nghi ngờ là Lục Duật Kiêu."
Cố Tử Mạt vội vàng chộp tới xem, trên bài báo còn kèm theo một bức hình lớn, không chụp thẳng mặt chỉ có bóng lưng mơ hồ của Ninh Uyển, cũng không có gì khác nữa, thấy thiết kế quầy rượu ở trong bức hình, chân mày của cô không khỏi cau lên.
Đại Thiến tiếp tục giải thích, "Lần đó mình nói trong điện thoại, phải đi giúp Ninh Uyển bò lên giường của công tử con nhà giàu, chính là cái này! Nhưng sau đó, mình nghe Ninh uyển nói, người giúp việc đều gọi người đó là thiếu gia gì đó, cụ thể mình cũng không nhớ rõ, dù sao lúc ấy Mình Uyển vẫn một mực chắc chắn, cái vị công tử nhà giàu thần bí đó khẳng định không phải Lục Duật Kiêu."
"Nhưng vì cái gì, bài báo này lại rõ ràng hướng về Lục Duật Kiêu như vậy?"
"Tuyên truyền thôi mà, người đại diện của Ninh Uyển, lôi kéo Lục Duật Kiêu vào để tuyên truyền, nâng giá trị con người của Ninh Uyển lên thôi!"
Cố Tử Mạt nhìn khung cảnh của ‘ khách sạn Đằng Giang ’, ánh mắt bừng tỉnh, cảm giác trong đầu có thứ gì đó, cô lại không thể bắt được!
Bỗng dưng, cô bắt lấy cánh tay của Đại Thiến, khẩn trương hỏi, "Gọi anh ta là ‘ Minh Tuyên thiếu gia ’! Có phải cái này không!" Giữa những ý nghĩ lóe lên, trong đầu của cô hiện ra một kết quả như vậy!
Đại Thiến rất kinh ngạc nhìn cô, đối mặt với câu hỏi của cô, lại vắt óc suy nghĩ mà không có kết quả, "Hình như đúng, mà cũng giống như không đúng."
Cố Tử Mạt nhanh chóng túm chặt Đại Thiến, một tay giữ chặt cổ tay cô ấy, một tay khác mò lấy điện thoại của Đại Thiến, đưa đến trước mặt Đại Thiến, "Đại thiến, bây giờ cậu gọi ngay cho Ninh Uyển hỏi xem, mình cần cái đáp án này."
Đại Thiến nhìn dáng vẻ vội vàng cuống cuồng của Cố Tử Mạt, chỉ thấy trong mắt Cố Tử Mạt có sương mù, gần như sắp rơi nước mắt vậy, cô đau lòng bạn tốt, liền cầm điện thoại di động lên, mở ra danh bạ của điện thoại di động, còn chưa tìm được tên của Ninh Uyển, ngoài cửa đã vang lên một hồi tiếng gõ cửa.
"Mình đi xem một chút." Đại Thiến vừa tìm số của Ninh Uyển, vừa lắc mông đi ra mở cửa, chỉ thấy Hà Ân Chính cầm một bó hoa hồng dỏ dung tục trên tay, trực tiếp chen vào.
"Phốc ——" Hà Ân Chính quỳ hai gối xuống mặt đất, lao thẳng tới trước mặt Đại Thiến.
Đại Thiến nhìn cái trận thế này, cũng đã hiểu được một nửa rồi, cô đưa tay về phía sau kéo, liền kéo cơ thể nhỏ bé của Cố Tử Mạt vào vị trí của mình, khiến Hà Ân Chính quỳ gối thực sự trước Cố Tử Mạt.
Có thể Cố Tử Mạt thiếu chút nữa đứng không vững, đợi đến sau khi đứng vững được, cô lại càng bị kinh động, mắt đẹp trợn lên, kinh ngạc nhìn về phía Hà Ân Chính, "Anh......"
Hà Ân Chính thấy Cố Tử Mạt vẫn để ý đến anh, trong bụng mừng rỡ, lập tức nâng bó hoa hồng đỏ lên cao hơn, "Tử Mạt, anh yêu em, anh quyết định, anh muốn theo đuổi em một lần nữa!"
Hà Ân Chính trang bị đủ cả, trên tay có hoa tươi, trên lưng vác một cành mận gai, trên người lại còn mặc một chiếc áo to, trên đó viết năm chữ to —— Anh biết sai rồi!
Cố Tử Mạt liếc nhìn anh ta, rất không sao cả bĩu môi, "Sáng kiến chịu đòn nhận tội cũng không tệ, chính là người thì quá rách nát rồi."
Cô nghe Hà Ân Chính nói xong cười lạnh nói, muốn cô ăn đồ thừa của Cố Trinh Trinh, thà giết cô đi còn hơn.
Hà Ân Chính vừa nghe xong, liền nóng nảy, thấy Cố Tử Mạt không có ý chào đón ah, xấu hổ liếc nhìn bó hoa trong tay, hốt hoảng bắt lấy tay của Cố Tử Mạt, vẻ mặt đau thương biểu lộ lòng chung thủy nói, "Tử Mạt, Tử Mạt, anh thật sự biết sai rồi, em là linh cảm của anh, anh không thể mất em được!"
Đương nhiên Cố Tử Mạt hiẻu rõ ý đồ của Hà Ân Chính khi đến đây, cũng biết nguyên nhân anh ta không thể mất đi cô.
Nhà họ Hà vẫn có ý định tranh thủ tiền đầu tư của nhà họ Cố, nhưng trước mắt, Cố Trinh Trinh và Hà Ân Chính không được nữa rồi, cho nên bọn họ lại chuyển mục tiêu lên người Cố Tử Mạt.
Cưới được con gái lớn nhà họ Cố, vẫn có thể kết hợp lợi ích.
Hiểu rõ ràng thiệt hơn trong tầng quan hệ này, trong lòng Cố Tử Mạt cũng có tính toán, cô ghét bỏ nhìn Hà Ân Chính cầm tay cô, hạ thấp giọng, nói, "Anh bắt tay rôi, tôi không có cách nào nhận hoa được."