Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời

Chương 19: Đập kính, trộm áo cưới

Hai người dán sát vào nhau, gương mặt của cô bị bàn tay của anh ta ép vào trên ngực của anh ta, tư thế của hai người quá mập mờ đến mức không dám nhìn thẳng, đáng sợ hơn chính là, tim của cô đang đập rất nhanh.

Cô được ăn đậu hũ một lần, nhịp tim còn xảy ra biến hóa quỷ dị như vậy, không khỏi vô cùng ảo não, đôi tay dùng sức xô đẩy anh ta một cái, ngượng ngùng nói, "Anh cũng đừng có quên, tôi là phụ nữ có thai, anh cũng dám liên tục ăn đậu hụ của phụ nữ có thai, tôi cũng cảm thấy mất mặt thay anh."

Người đàn ông lại càng tiến thêm một bước, dễ dàng giữ chặt hông của cô, chợt kéo cô vào lại vùng ngực, cúi đầu nhìn cô, "Như này cũng coi là sỗ sàng, tôi không làm gì thì cô mới bị thua thiệt đấy." Con mắt sắc của anh ta sáng ngời bình tĩnh, khóe môi mang theo mấy phần cười như không cười.

"Người khác?" Cô vừa nghĩ ngợi, vừa nghi ngờ nhìn quanh. Cố Tử Mạt nhìn khắp bốn phía, nhưng không có phát hiện có người nào khác khả nghi, cô đang muốn mắng kẻ giả mạo nói lung tung vớ vẩn, chỉ thấy ống quần bên trái của anh ta dính đầy kem, lại cúi đầu nhìn, một đứa bé trai đang run lẩy bẩy đứng bên cạnh anh ta, hiển nhiên là bị chuyện xảy ra bất ngờ làm cho sợ hãi.

Bé trai gây họa, lại bị kinh sợ, vẫn đứng tại chỗ chỗ không dám đi, chỉ khiếp đảm nhìn kẻ giả mạo.

Cố Tử Mạt bật cười một tiếng, nghĩ thầm mặc dù dáng dấp của kẻ giả mạo cực kỳ đẹp trai, nhưng giống như có chút không làm cho đứa trẻ thích.

Cô đẩy kẻ giả mạo ra, chọc chọc bé trai trước mắt, xấu bụng hỏi anh ta, "Đây chính là người đàn ông mà anh nói? Vậy theo như anh nói, anh có tính là đàn ông không."

Sắc mặt kẻ giả mạo tối sầm lại, ngón tay bóp mạnh lên phần hông của cô, âm thanh nặng nề nói, "Tôi là đàn ông trong đàn ông."

"Phốc, anh thật đúng là không quan tâm hơn thua, anh buông tôi ra...tôi muốn nói chuyện với chàng trai nhỏ của tôi một lát."

Người đàn ông lắc đầu bật cười, thuận theo buông Cố Tử Mạt ra.

Cố Tử Mạt được giải thoát khỏi lòng anh ta, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng bé trai, dí dỏm trừng mắt nhìn cậu bé, trêu chọccậu bé nói: " Em nhỏ, có bị thương ở đâu hay không?"

Bé trai rụt rè lắc đầu một cái, ánh mắt khổ sở nhìn về phía que kem rơi trên đất, trong ánh mắt tràn đầy tiếc hận.

Cô thở phào nhẹ nhõm, người đàn ông lại nghiêm mặt, rất nghiêm túc nhíu nhíu mày nói, "Trẻ con đi bộ nhớ phải nhìn đường, không cần cắm đầu về phái trước, đụng vào người khác mà nói, chính mình bị thương, mà người khác cũng bị liên lụy mà bị thương."


Cố Tử Mạt cũng không tán thành, cảm thấy người đàn ông hơi chuyện bé xé ra to, không khỏi chen miệng, "Không có gì, trẻ con mà, vẫn nên hoạt bát đáng yêu chút."

Nhưng không ngờ, cô còn chưa nói hết lời, người đàn ông đã quay người đi.

Cô nhìn chằm chằm bóng lưng của người đàn ông này, nghĩ thầm người đàn ông này làm sao vậy? Lại chơi trò mất tích lần nữa?

......

Lúc người đàn ông quay trở lại, tay cầm hai chiếc kem một lớn một nhỏ, lớn cho Cố Tử Mạt, nhỏ cho đứa bé, bé trai tươi cười rạng rỡ, liếm kem, thỏa mãn nói cám ơn chạy đi.

Cố Tử Mạt nhìn chằm chằm que kem trong tay một lúc, nhìn anh ta một cái, "Sao anh lại đưa tôi cây kem lớn, là cười nhạo sức ăn của tôi lớn sao?" Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại nghĩ, người đàn ông này vẫn là rất biết săn sóc, có thể nghĩ đến tâm tình của đứa bé, có thể dỗ phụ nữ vui vẻ.

"Cô là người bị thương, lại là phụ nữ có thai, cần bổ sung thêm nhiều năng lượng." Người đàn ông xem thường nói, vừa nói, vừa phủi quần, kem trên quần anh đã hòa tan thành bơ nước, nhìn qua dinh dính nhầy nhầy, còn có cảm giác bẩn bẩn.

Sau khi cô nhìn thấy, vội vàng tìm khăn giấy lau cho anh ta, nhưng càng lau lại càng bẩn.

Người đàn ông nhìn tay nhỏ của cô gái vội vàng khua lộn xộn dưới chân, chân mày nhíu lên, lại nhẹ giọng cười, hướng cô hơi híp mắt lại, "Tôi là bảo vệ phụ nữ có thai mà bị thương, nên tính là tai nạn lao động đi, tôi đề nghị bồi thường."

Cố Tử Mạt trợn mắt há hốc mồm, cô lại dễ dàng bị anh ta bắt chẹt như vậy?

Xem ở phần nhiều tình yêu trẻ nhỏ của anh ta, cô nhịn!

Thật không nghĩ đến, mua một cái quần bình thường ở đây, lại phải đến cửa hàng chuyên doanh!

Hai người đi sâu vào con đường lớn vùng ven sông, so sánh với vẻ hả hê của kẻ giả mạo, thì cô lại vô cùng mốc meo, cô câu được câu khôngđi theo phía sau anh ta, đột nhiên nhìn thấy một chiếc áo cưới xa hoa lộng lẫy.


Cô đột nhiên chạy đến, dán cả nửa người lên tủ kính, bắt chuyện với người đàn ông tới nhìn, "Suýt chút nữa thì tôi quên mất ước nguyện ban đầu của mình rồi, anh xem, áo cưới trong mơ của tôi."

Người đàn ông không chút để ý liếc nhìn chiếc áo cưới ở bên trong, không biến sắc nhíu mày, "Cũng chỉ là tác phẩm của nhà thiết kế hạng hai, có cái gì có thể nhìn?"

"Thôi đi, anh thật không hiểu mơ mộng của thiếu nữ." Cô đối với suy nghĩ đơn giản của người đàn ông tràn đầy khinh bỉ.

Áo cưới Cherry thiết kế là niềm mơ ước của mọi thiếu nữ, một người đàn ông đầu gỗ như anh ta làm sao sẽ hiểu được?!

Cố Tử Mạt tham lam ngắm nhìn áo cưới trong tủ, nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông đang đến gần, cô nhìn sang phía tấm biển đề ‘ đang sửa chữa ’, tiếc nuối nói, "Đáng tiếc tiệm này vẫn còn đang sửa chữa, nếu không thì tôi có thể sờ sờ nó rồi."

Người đàn ông cũng không nói lời nào, vươn người đứng thẳng tại chỗ, giống như đang cân nhắc chuyện gì đó.

Cô quay đầu, nhìn vết kem trên quần anh ta, cười hắc hắc với anh ta, gương mặt dán vào tấm kính thủy tinh lành lạnh, "Anh chờ thêm một lát, để cho tôi lưu luyến một lát nhé."

Bóng dáng cao lớn của anh chiếu ra từ tấm kính, anh vẫn đứng ở đó như cũ, không nhúc nhích. Cô như si như say, si ngốc lấy tay thử sờ lên làn váy của áo cưới, sờ được nhưng chỉ là kính.

Cô đau lòng ủ rũ nỉ non một câu, "Nếu có ai đó mua cho tôi một món đồ như vậy, đoán chừng có thể tôi sẽ kích động đến mức lập tức gả cho anh ta."

Cô bịn rịn một lúc, lại phát hiện, trong tấm kính trong như gương, đã không có bóng dáng của kẻ giả mạo.

Lại mất tích?

"Tránh ra." Một giọng nói thhuần hậu truyền đến từ sau gáy cô.

Cô nhận ra là giọng của anh ta, mặc dù không hiểu nguyên do mệnh lệnh của anh ta, nhưng vẫn lưu luyếnlui về phía sau hai bước. Người đàn ông này, luôn có ma lực làm cho người khác nghe lệnh.

"Bịch ——" cô còn chưa kịp phản ứng, thì nghe được một tiếng vang thật lớn, một khối đá cẩm thạch xuyên qua tủ kính thủy tinh.

Cô hoàn toàn sửng sốt, ánh mắt ngơ ngác nhìn về người gây ra họa, "Trời ơi, anh điên rồi."

Người đàn ông không để ý đến cô, trực tiếp giẫm lên những mảnh kính vỡ, đi tới phái trước tủ kính đã bị vỡ, đưa tay gỡ áo cưới xuống, sau đó nhét vào trong tay Cố Tử Mạt.

Cố Tử Mạt không thể tin nhìn người đàn ông trước mắt, trong nháy mắt cô cảm thấy áo cưới trong tay nặng tựa sinh mạng, thay vì nói đây là chiếc áo cưới cô tha thiết ước mơ, thật ra thì càng giống như là một củ khoai lang phỏng tay.