Cô nhớ những lời nghe được khi đứng ngoài văn phòng trước khi chết,
Lâm Hạ nói đến bản đồ bảo tàng, Giang Minh Tu có nhắc đến núi ngọc.
Chẳng lẽ bản đồ bảo tàng mà bọn họ tâm tâm niệm niệm chính là vị trí của Hoàng Lăng.
Vậy bọn hắn biết được từ lúc nào, là bây giờ hay sau này.
Nếu như bây giờ bọn người Lâm Hạ đã biết, vậy cái chết của cha mẹ, có thể liên quan đến Lâm Hạ thậm chí chú Hai.
Dù sao cha là một người thận trọng cẩn thận, lại có nhà họ Lục bảo
vệ, không khó tránh được mánh khoé của bọn người đó, trừ phi… có nội
ứng.
Mộc Ân càng nghĩ càng thấy có khả năng này, đem việc hẹn gặp Lâm Dịch sắp vào lịch trình.
Thế là, chạng vạng tối, lúc ăn cơm trong nhà ăn ở nhà cũ Lục gia, Mộc Ân nói chuyện này với Lục Phong Miên ngay trước mặt Lâm Hạ.
“Chú Lục, cháu có chút nhớ chú Hai của cháu, chỗ ở của chú ấy cách
chỗ này tương đối gần, chú xem cháu có thể mời chú ấy đến ngồi một chút
không? “
Đi gặp Lâm Dịch không phải không được, nhưng chỉ sợ cô rời nhà cũ thì sẽ gặp ma, lại không thể chuyện gì cũng dắt theo Lục Phong Miên, cho
nên nghĩ tới nghĩ lui để Lâm Dịch tới đây là thuận tiện nhất.
Lục Phong Miên nghe xong cũng không nói gì, trực tiếp đồng ý: “Có thể.”
“Cảm ơn chú Lục.” Mộc Ân cười cười với anh, sau đó quay đầu nói với
Lâm Hạ: “Chị Hạ chị nói với chú Hai, hôm nào có thời gian đến ngồi một
chút đi.”
Cô thân thiết với Lâm Dịch, đối với Lâm Hạ cũng có lợi ích.
Lâm Hạ tươi cười nói: “Được, một lát chị gọi điện thoại cho ba.”
Sau buổi cơm tối, Mộc Ân về đến phòng, cô dọn dẹp đồ bác Phó đem từ nhà cũ đến.
Cô vừa gấp quần áo vừa ngâm nga bài hát, đang dùng sức hát, đột nhiên một chút hơi lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, trong nháy mắt lan tràn
đến toàn thân.
Cùng lúc đó, hành lang đột nhiên truyền đến thanh âm phanh phanh
phanh phanh, giống như là bóng da lăn trên mặt đất, từ xa mà đến gần cô.
Mộc Ân sợ hãi, từ trên giường nhảy xuống đất, giữ vững hô hấp đi ra cửa, giống như sợ kinh động đến cái gì vậy.
Nhưng khi cô vừa qua khỏi cửa, nên nhìn thấy vẫn nhìn thấy —— chỉ
thấy một cô bé mặc bộ đồ màu hồng ở trên hành lang, trên đầu buột hai
bím tóc đuôi ngựa, bộ dáng sáu bảy tuổi, vô cùng dễ thương.
Chỉ là sắc mặt trắng bệch kia, cùng đôi mắt đen ngòm không có một tia màu trắng, hiển nhiên không phải người.
Một quả bóng da lăn trên sàn nhà, phát ra âm thanh phanh phanh phanh
thanh, cô bé đuổi theo quả bóng đó, cách chỗ cô đứng càng ngày càng gần.
Nhiều lần gặp ma, tốt xấu gì Mộc Ân cũng luyện được một chút to gan, ít nhất là không thét lên.
Nhưng nên sợ vẫn rất sợ, thấy tiểu ma nữ đến gần, cô quay người chạy
về phía phòng Lục Phong Miên, thậm chí không thèm gõ cửa, trực tiếp đẩy
cửa vào.
Trong lúc bối rối cô cũng không quan tâm nhìn tình hình trong phòng
là gì, một lòng chỉ chỉ muốn chạm vào Lục Phong Miên, thì có thể giải
trừ trạng thái thấy ma của mình, trực tiếp xông lên, tay chọc vào eo anh một cái.
Thoáng chốc, âm thanh bóng lăn trên hành lang biến mất không thấy tăm hơi, thân thể cũng giống như đụng phải nguồn nhiệt, ấm.
Thể xác lẫn tinh thần đều buông lỏng, lúc này Mộc Ân mới chú ý tới tư thế của Lục Phong Miên.
Anh đang thay quần áo, chiếc áo len đã cởi đến bả vai, vẫn còn một nửa ở trên người.
Từ xương bả vai xuống dưới đều trần trụi, lộ ra thân thể khỏe mạnh,
mà đầu ngón tay lạnh buốt của cô, đang chọc vào cơ bụng của anh.
Không thể không nói dáng người Lục Phong Miên vô cùng tốt, dáng người thẳng tắp, ở trong quân đội thời gian dài luyện được cơ bắp khỏe đẹp
cân đối lại cường tráng, còn đẹp hơn so với người mẫu nam.
Làn da phía dưới không trơn mềm như trên người cô, hơi thô giống như
đất dẻo cao su, Mộc Ân nhịn không được lại chọc thêm vài cái, mới rút
tay về.
“Ừm…” Lục Phong Miên bị cô chọc vào rên lên một tiếng, mặc chiếc áo
len đang cởi dở chừng vào, lộ ra mái tóc có chút loạn và khuôn mặt anh
tuấn.