Lúc kể chuyện ánh mắt anh thâm trầm, trong ánh mắt đó có nhiều thứ
sâu xa Mộc Ân nhìn không hiểu, dường như thông qua câu chuyện này, đang
nói đến những việc được cất giấu sâu trong đáy lòng anh.
Nhưng Mộc Ân nghĩ thế nào, cũng không thấy điểm giống nhau giữa Lục Phong Miên và hoàng tử bị ruồng bỏ trong cuốn sách này.
Cô không suy nghĩ thêm nữa, gật đầu một cái: “Được, vậy nghe câu chuyện này đi.”
Lục Phong Miên liền lật trang sách, bắt đầu kể.
“Ngày xưa, trong sơn thôn nhỏ nọ, có một bà lão rất lớn tuổi, con trai thứ hai của bà, là thôn trên…”
Giọng anh trầm bồng du dương ngắt nhịp đúng chỗ, giọng đọc trầm thấp dễ nghe khiến người khác dễ nhập tâm vào câu chuyện.
Mộc Ân nghe đến mê mẩn, nửa bên mặt đặt trên cánh tay anh.
Sau khi kể xong một câu chuyện, cô đã có chút buồn ngủ, mí mắt buông thõng, nửa khép nửa mở.
Lục Phong Miên đưa tay lên chóp mũi cô điểm nhẹ một chút, tiện tay
lật qua một trang sách, kể tiếp một câu chuyện —— người đẹp ngủ trong
rừng.
“Rất lâu trước đây, có một vị vua và hoàng hậu mãi mà không sinh được con, vì thế bọn họ rất đau lòng, phiền não. Có một ngày, hoàng hậu đi
tản bộ bên bờ sông, một con cá nhỏ ngoi đầu lên mặt nước…”
Giọng đọc trầm thấp chậm rãi thôi thúc cô đi vào giấc ngủ, Mộc Ân dần dần không ngăn được mi mắt, mơ hồ lật người, tìm một tư thế thoải mái
ngủ thiếp đi.
Nhìn cô xem chân anh thành cái gối, trong lòng Lục Phong Miên mỉm cười, giọng chậm thấp tiếp tục thì thầm.
“Cuối cùng, anh đi vào tòa lầu cổ kính, đẩy cánh cửa phòng nơi tiểu công chúa đang ngủ.”
“Công chúa hoa hồng đang ngủ say, cô đẹp đến nỗi làm rung động lòng
người, anh trừng to mắt, cũng không dám chớp mắt một cái, nhìn mãi,
không nhịn được liền cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi
công chúa…”
Lục Phong Miên nói xong liền cúi người, in một nụ hôn trên môi Mộc Ân.
Nụ hôn này rất nhẹ, vừa chạm đã lập tức tách ra, nhưng lưu lại chút nhiệt độ.
Sau đó, anh thu người lại, nhìn vẻ mặt ngọt ngào ngủ ngon lành của
Mộc Ân trên chân mình, trịnh trọng mà ôn nhu đọc hàng chữ cuối cùng
trong sách.
“Tỉnh dậy đi, công chúa của ta, ta sẽ vì em mà xua tan đi màn đen hắc ám, đem ánh sáng đến mãi mãi bảo vệ em…”
…
Một đêm này, Mộc Ân ngủ cực kỳ an tâm, cô chưa từng nghĩ tới, có một
ngày có thể ngủ một cách ngon lành ở bên cạnh Lục Phong Miên.
Lúc tỉnh lại, sắc trời sáng rõ, trong phòng lại không có bóng dáng Lục Phong Miên.
Nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua, Mộc Ân giật mình từ trên giường bật dậy, trong lòng đột nhiên trào lên sự khủng hoảng.
“Chú Lục!” Cô kêu, đi chân trần xuống giường chạy ra ngoài, ngay cả giày cũng quên mang.
Không biết Lục Phong Miên rời đi bao lâu, có phải đến quân doanh hoặc là nơi khác hay không, khoảng cách cô gặp quỷ còn lại được bao lâu.
Nghĩ tới những chuyện này, Mộc Ân càng cảm thấy lúng túng lo sợ, đi dọc theo hành lang gọi: “Chú Lục —— Chú Lục ——!”
“Tôi ở đây.” Lúc đi ngang qua trước cửa phòng tắm, Lục Phong Miên từ bên trong đi ra.
Tóc anh bị ướt có chút lộn xộn, nửa thân trên trần trụi, cơ bụng 8
múi hoàn hảo cùng làn da màu đồng rắn chắc hiện ra không sót chỗ nào,
phía dưới chỉ mặc một chiếc quần ở nhà, đôi chân dài thẳng tắp còn chuẩn hơn cả người mẫu.
Mộc Ân không nghĩ tới anh đi tắm rửa, gặp được cảnh này nhất thời có chút xấu hổ.
Mà Lục Phong Miên nhìn cô khẽ mím môi, thấy được đôi chân trần đi trên nền nhà, mi tâm nhăn lại, bước đến bế cô lên.
“Nói bao nhiêu lần rồi, ra ngoài phải nhớ đi giày, như thế này em sẽ bị lạnh.”
Da thịt hai người chạm vào nhau, ở giữa chỉ cách lấy một tầng vải
thật mỏng, Mộc Ân thậm chí có thể cảm giác được những nơi trên cơ thể
mình bị nước trên người Lục Phong Miên làm ướt.
Cô nhất thời hoảng hốt, tay cũng không dám vịn vào đôi vai trần trụi
của Lục Phong Miên, lắp bắp nói: “Không có… Không có việc gì… Cũng
không lạnh, chú Lục chú thả cháu xuống đi!”