“Kết hôn với Mộc Ân chỉ là bất đắc dĩ. Hạ Hạ! Nếu như em bằng lòng gả cho anh, cho
dù cả đời không có con, anh cũng sẽ không lấy người khác!”
Lâm Mộc Ân ôm một chồng văn kiện, vừa đi tới ngoài cửa văn phòng tổng giám đốc, nghe được bên trong truyền ra một câu như vậy.
Thanh âm
quen thuộc, giọng điệu cực kỳ trịnh trọng mà từ trước tới nay chưa bao
giờ thể hiện trước mặt cô, dường như hận không thể giơ tay lên trời thề
thốt bảo đảm.
Người đàn ông này, là vị hôn phu ba ngày sau sẽ cử hành hôn lễ với cô.
Trước hôn lễ lòng của Giang Minh Tu đã không ở đây, thậm chí ngay cả lễ phục cũng không đi thử với cô.
Cô phải bớt
chút thời gian trong lúc bận rộn đi đặt, tiệc cưới cũng được đơn giản
hóa đi, chỉ mời mấy người thân nhà họ Giang, và bạn bè, người thân của
cô bên này ăn một bữa cơm đơn giản.
Người thân của cô chỉ còn một mình chị gái Lâm Hạ.
Mà người chị này, bây giờ cũng đang ở trong phòng làm việc.
Cửa chỉ đóng một nửa, Mộc Ân đứng ở bên ngoài đã có thể thấy rõ động tác của hai người bên trong.
Đối mặt với
nụ cười yếu ớt bình thản của Lâm Hạ, vẻ mặt Giang Minh Tu tức giận,
không nhịn được liền kéo cô ta đẩy ngã trên bàn làm việc, xé váy đè lên.
“Hạ Hạ, anh yêu em như vậy, còn vì em làm nhiều chuyện, tại sao em đối với anh tàn nhẫn như vậy hả.”
Anh ta như dã thú vừa gặm cắn phần gáy Lâm Hạ, vừa chất vấn.
Lâm Hạ không phản kháng cũng không phối hợp, dường như cảm thấy chuyện thân mật như thế này cũng chẳng có gì là uất ức, cười hưởng thụ.
“Giang Minh
Tu, nếu như không gả cho nhà họ Liêu thì Lâm Hạ tôi muốn loại người gì
mà chẳng có? Anh thật sự cảm thấy anh xứng với tôi sao? Anh chỉ xứng
cưới với con mụ xấu xí bị hủy dung Lâm Mộc Ân kia thôi!”
“Mụ xấu xí bị hủy dung.”
Đây là lần đầu tiên Mộc Ân nghe được những lời châm biếm rõ ràng như vậy từ miệng của Lâm Hạ.
Cô không thể tin được, một người chị dịu dàng, ấm áp sẽ nói ra những lời như thế này.
Sự đả kích
tiếp theo, không phải việc cô bắt gặp vị hôn phu của mình lăn lộn với
chị gái, mà là câu nói sau đó của anh ta mới thật sự đẩy cô vào vực
thẳm.
“Cô ta xấu
xí như vậy, mỗi lần gặp anh đều buồn nôn đến mức ăn cơm cũng không vô,
nếu không phải vì bản đồ kho báu của Lục Phong Miên, em cho rằng anh sẽ
đồng ý cưới cô ta ư? Chỉ là đồ tàn hoa bại liễu đã bị dùng qua mà thôi.”
“Ừm…” Lâm Hạ nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, trong mắt loé lên, “Làm sao anh biết Lục
Phong Miên cho Mộc Ân xem qua bản đồ kho báu, lỡ như không có thì sao?”
“Lục Phong Miên thích cô ta như vậy, nhất định là cô ta từng xem qua.”
Giang Minh Tu cúi người, nhẹ nhàng hôn lấy khóe môi của Lâm Hạ.
“Hạ Hạ, chờ anh tìm thấy núi ngọc đó, sẽ giúp em giết chết Lâm Mộc Ân, có được không?”
“Được…” Lâm
Hạ nhẹ nhàng cười một tiếng, ngón tay ngọc thon dài vuốt nhẹ một bên má
của anh ta: “Tôi đã muốn làm như vậy từ lâu.”
Mộc Ân cũng muốn cười nhưng hoàn toàn không cười nổi.
Đến giờ phút này cô mới ý thức được mình ngu xuẩn đến cỡ nào.
Vì Giang
Minh Tu, cô đã từng tự sát ba lần để đổi lấy việc Lục Phong Miên buông
tay cô, sau đó lại hủy khuôn mặt, kết quả là, chỉ đổi được hai chữ “buồn nôn”.
Cô mất đi người thân, mất đi bạn bè, mất đi tất cả, mỗi ngày đeo bám bên cạnh hai người này làm một trợ lý nho nhỏ.
Thì ra, từ trước đến nay họ chưa hề để cô vào mắt, thậm chí ở sau lưng còn hợp mưu với nhau để hại chết cô.
Trong tim chợt quặn đau, Mộc Ân che ngực, một giây sau, mới cảm giác được có người đến gần sau lưng.
Cô chưa kịp xoay người, bên hông đột nhiên mát lạnh, một con dao cắm vào sau lưng cô.
Cô không dám tin trừng to mắt, quay đầu, thấy Liêu Đông ở sau lưng mình, cười đến âm trầm.
“Lâm Mộc Ân, chỉ khi cô chết, tất cả mới có thể kết thúc.”
Anh ta nói xong, rút dao ra, tiếp đó đâm thâm một đao vào bụng của Mộc Ân.
Máu theo vết thương tuôn ra, lúc Mộc Ân quay đầu lại, nhìn thấy biểu hiện kinh ngạc
của Lâm Hạ cùng Giang Minh Tu trong văn phòng.
Hiển nhiên bọn họ cũng không ngờ tới Liêu Đông đột nhiên xuất hiện.
“Họ Liêu kia, sao bây giờ mày lại giết cô ta! Lục Phong Miên sẽ đem chúng ta…” Giang Minh Tu gầm thét lao đến.
Những lời còn sót lại, Mộc Ân không nghe rõ, hoàn toàn đã mất đi ý thức.