Trên giường là một gã da trắng gầy giơ xương, con dao mổ cá dài, cong trong tay, chẳng mặc gì ngoài cái quần đùi và cười nhăn nhở, nom gã như vừa ra khỏi nhà tù. Tóc gã chuội trắng, nước da nhợt nhạt như ma phủ đầy lỗ thủng và hình xăm.
Nhưng thứ đáng sợ nhất, còn rùng rợn hơn cả con dao là cặp mắt gã.
- Tôi biết cô, Nikki Robinson, - gã nói. - Tôi biết cô sống ở đâu. Thậm chí biết cô làm việc ở đâu.
Vài giây cho cảm giác kéo dài hơn, cái nhìn thẳng thừng như trong bộ phim kinh dị làm Nikki tê liệt ngay trên ngưỡng cửa và dường như ghìm chặt đôi giày Reeboks của cô xuống sàn.
Phổi cô lúc này quá ư vô dụng. Cô không thể hít đủ không khí mà hét lần nữa.
Không biết bằng cách nào cô phá vỡ được trạng thái mê mụ, đủ nhấc được một chân rồi chân kia, và lúc này cô cử động, côvừa hét vừa chạy bán sống bán chết đến cửa buồng vệ sinh ở mãi đầu kia của hành lang.
Nikki vốn nhanh nhẹn, cô là vận động viên chạy vượt rào trong đội điền kinh trường trung học Bridgehampton, cô nhanh hơn nhiều cậu trai khác và cũng nhanh hơn kẻ đột nhập có cặp mắt độc ác, tròn và sáng này.
Cô đến cửa buồng vệ sinh trước gã, và mặc dù bàn tay run rẩy, cô vẫn đóng chặt cửa rồi khóa lại sau lưng.
Ngực cô phập phồng nặng nhọc đến mức vừa nghe thấy tiếng bước chân của gã, cô dựa đầu vào cửa, hình ảnh phản chiếu của cô trong tấm gương soi cả người trông thật khủng khiếp.
Rồi xoay người và ép chặt lưng vào cánh cửa, cô cuống cuồng nhìn khắp phòng tìm lối thoát.
Cửa sổ dẫn lên mái nhà. Nếu lên được mái, cô có thể tìm ra đường xuống hoặc nếu cần thì nhảy.
Lúc đó cô nhìn thấy nó. Nhưng thấy thì đã quá muộn.
Quả đấm cửa bằng đồng đang xoay trong ánh sáng.
Không phải quả đấm đang ép vào lưng cô. Quả đấm thứ hai ở bên kia bồn rửa, gắn vào một cánh cửa khác mà cô không biết vì cô chưa vào nhà này bao giờ, cánh cửa dẫn thẳng vào phòng ngủ.
Lúc cô kinh hoàng nhìn trừng trừng, quả đấm ngừng xoay và cánh cửa từ từ mở, chỉ có gã và cô trong căn phòng nhỏ xíu. Tên da trắng quỷ quái.
Không còn trốn đâu được nữa, không còn trốn đâu được nữa, không còn trốn đâu được nữa, cô nghĩ, nỗi hoảng sợ hiện rõ trên mặt cô trong gương.
Lúc này gã đã ép chặt vào cô, thở vào tai cô, lưỡi dao sắc lẻm vạch một đường vào cổ cô. Lúc cô nhìn xuống, gã kéo tóc cô ra sau cho đến khi mắt họ gặp nhau trong gương.
- Đừng cắt! - Cô van xin, thì thào yếu ớt. - Tôi sẽ làm bất cứ điều gì anh muốn.
Lời cô nói chẳng có ý nghĩa gì, cặp mắt tàn nhẫn kia cười cợt lúc gã ghìm vai và bụng cô lên trên bồn rồi thô bạo kéo tuột mảnh dưới bộ bikini xuống tận đầu gối cô.
- Tôi biết cô sẽ làm bất cứ điều gì. Không được thôi nhìn.
Nikki nhìn gã trong gương lúc gã nói và hít một hơi. Nhưng lúc ấn vào trong cô, gã thọc mạnh đến mức đầu cô đập vào gương làm tấm gương vỡ thành muôn mảnh. Dù lưỡi dao vẫn ép sát vào họng cô, và cô biết là ngược lại thông lệ, nhưng vẫn không kìm được tiếng rên rỉ và van nài gã đừng ngừng lại. Lúc gã mãn cuộc, Nikki dựa vào tấm gương và nói:
- Feif, tôi thích anh lúc anh đóng vai lãng mạn quái đản này. Anh là một con quỷ.
Hai mươi phút sau, khi cả hai nằm ườn trên một trong những cái giường đã lột bỏ tấm trải, gã bảo cô rằng cái mùi trong phòng không phải là cần sa mà là cocaine.
Câu chuyện bắt đầu như thế đấy, với Feif và Nikki cùng thứ cocaine chúng hút trong buổi chiều đờ đẫn ấy tại ngôi nhà mùa hè của một người nào đó ở Hamptons.