Luật Sư Và Bị Cáo

Chương 14: Tom

Chắc chắn rằng tốp cảnh sát East Hamptons hiện tại chưa bao giờ phải giải quyết một hiện trường gây án kinh hoàng, gần như quá ư bẩn thỉu như thế này. Thực ra có quá nhiều cảnh sát, quá nhiều xác chết và quá nhiều xúc động, tất cả đều quá gần mặt biển.

Cuối cùng, Van Burren, thanh tra trẻ nhất đội đóng cọc vây quanh những cái xác mười mét vuông và tắt bớt đèn trên sân để các nhân viên Pháp chứng có thể rắc bụi lấy dấu vân tay và nạo vét tìm ADN.

Tôi không muốn quấy rầy Van Burren, nên đến gần Cảnh sát trưởng Bobby Flaherty mà tôi quen từ lâu.

- Đã báo cho gia đình Feif chưa? - Tôi hỏi.

- Tôi định cử Rust, - ông nói và gật đầu về phía một cảnh sát trẻ măng, trông xám ngoét y như tôi bốn chục phút trước.

- Để tôi làm việc đó cho, Bobby. Được không? Họ nên nghe tin ấy từ người quen.

- Sẽ không có trợ giúp đâu, Tom.

- Tôi chỉ cần xe về bến cảng thôi. Tôi để xe ở đấy.

Nhà Feifer sống cạnh trường tiểu học, trong một phố cụt yên tĩnh ở ngoại vi Montauk từ năm ngoái. Đây là nơi trẻ con có thể chơi bóng chày ngoài phố mà không sợ bị xe chẹt, là nơi mà các gia đình như Feif chọn để nuôi dạy con cái một cách cẩn thận vì họ tưởng sẽ không phải lo xảy ra chuyện tồi tệ như thế này.

Lúc đó đã muộn, song đèn trong nhà vẫn sáng và tôi rón rén, lặng lẽ như một tên trộm đến gần cửa sổ lớn.

Vic, Alisson Feifer và cô con gái Lisa lên mười cùng ngồi trên chiếc đi văng rộng, thoải mái, màn hình tivi chiếu sáng mặt họ. Cái túi Montauk Video treo trên ghế gần đó, có lẽ họ đang xem một bộ phim hấp dẫn với cánh nữ vì cằm ông già Feifer tựa lên ngực, còn Ali và Lisa ngây người, không rời mắt khỏi màn hình, ngay cả lúc thò tay vào bát bỏng ngô đặt giữa hai mẹ con.

Tôi biết việc này không đơn giản, nhất là thấy gia đình họ vui vẻ, mãn nguyện đến thế.

Tôi hít một hơi thật sâu; rồi bấm chuông. Tôi quan sát Lisa nhảy phắt khỏi đivăng, cô bé mặc áo len chui đầu, đi dép lê trong nhà màu trắng.

Lisa giật mạnh cửa, nóng lòng trở lại với bộ phim. Cô bé dẫn tôi vào nhà, không để tâm đến sự bất thường của cuộc đến thăm muộn màng như thế này.

Nhưng lúc đứng trước họ, tôi ngoảnh mặt đi. Allison với cánh tay tôi, còn ông già Feifer vừa tỉnh giấc lúc tôi bấm chuông, đôi chân đi tất quờ quạng.

- Chuyện về Eric, - tôi nói, cố nặn ra từng lời. - Tôi rất tiếc. Người ta tìm thấy xác cậu ấy tối nay, cùng với Rochie và Walco tại cơ ngơi của Wilson trên đường Beach. Cậu ấy bị giết. Tôi rất tiếc phải báo với ông bà tin này.

Chỉ là lời nói thôi, nhưng khác nào những viên đạn. Trước khi chúng thoát khỏi miệng tôi, mặt Allison đã vỡ thành nhiều mảnh, và lúc bà nhìn chồng, nom cả hai tuyệt vọng đến mức họ chỉ muốn lấy lại vẻ bề ngoài của họ năm phút trước.