Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 92-2

Về chuyện này, bọn cô và Tô Chỉ San cùng có một suy nghĩ – cần có luật sư, khởi tố!

Nhưng nghĩ đến điều kiện kinh tế của nhà họ Vương, liền chủ động liên lạc gọi điện để bàn bạc với họ (Tô Chỉ San), cô sẽ trả tiền thuê luật sư. Tiêu Y Đình nhìn Diệp Thanh Hòa cười cười, nói với cô đã tìm được luật sư tốt rồi, chỉ cần trả tiền nữa là xong.

Tô Chỉ San lúc ấy rất cảm động, nói trong điện thoại: “Vương Triết có được bạn bè như hai người, thật sự là một may mắn, cảm ơn hai người.”

Diệp Thanh Hòa làm sao lại khôngnghĩ tới, Vương Triết có người bạn như cô ấy (Tô Chỉ San) cũng là một điều rất may mắn.........

Thế nhưng, cô vẫn là không nói gì.

Bọn họ khi đó đều ngây thơ nghĩ rằng, trên đời này chắc chắn có công lý, giao vụ kiện cho luật sư, nhất định có thể đòi lại một kết quả công bằng cho nhà họ Vương.

Nhưng họ cũng chưa từng nghĩ đến, trong việc này khó khăn chồng chất.

Lão chủ nhà xưởng dùng trăm phương nghìn kế để bẻ cong bóp méo sự thật, chia trách nhiệm ra lẫn lộn, tiêu hủy hoàn toàn chứng cứ xác đáng, cuối cùng trở thành cha Vương trong khi làm việc không nghiêm túc tuân theo quy trình dẫn đến sự cố, hơn nữa còn bày ra vẻ mặt giả vờ nhân từ, mong muốn hai bên hòa giải, chấp thuận bồi thường cho gia đình nạn nhân.

Chẳng qua số tiền bồi thường trên thực tế khác xa nhau.


Nhóm Diệp Thanh Hòa đương nhiên là không đồng ý hòa giải, cương quyết chờ đến khi phán xét, Tiêu Y Đình tức giận thiếu chút nữa đã xông lên đánh người, nếu không phải Diệp Thanh Hòa và Tô Chỉ San gắt gao giữ lại, anh nhất định đã làm, anh thực sự không ưa nổi bản mặt của lão chủ nhà xưởng kia.

Vụ án cứ như thế bị treo lại.

Dieenndkdan/leeequhydonnn

Mẹ Vương chứng kiến những đứa trẻ này tận tâm tận lực như thế, cảm thấy không đành lòng, đã từng vài lần nói cho qua đi, lấy trứng chọi đá, họ chỉ là những đứa trẻ, không đấu lại được những người đó, người chết cũng không thể sống lại, cho dù lấy được tiền bồi thường cũng đâu có làm gì? Người dù sao cũng đã chết, chaVương cũng không thể quay lại............

Nghe mẹ Vương nói, trong lòng họ cảm thấy chua xót vô cùng, Tô Chỉ San khóc nấc lên ngay tại chỗ, Tiêu Y Đình cắn chặt hàm răng, anh sẽ không để bọn chúng làm việc xấu, anh nhất định phải thắng phiên tòa này!

Bọn họ bắt đầu đi tìm chứng cứ! Tìm đến công nhân trực đêm hôm đó, có vẻ như người này đưa ra lời khai không rõ ràng lắm, nói rằng cha Vương đã làm sai thao tác nghiêm trọng.

Tiêu Y Đình tức giận lại muốn động tay động chân, trên thực tế đã làm thật, lần cuối cùng người công nhân trực đêm đó nói không rõ ràng, anh liền một quyền thẳng mũi hắn, mắng chửi là “súc sinh”.........

Nếu không phải Diệp Thanh Hòa ở bên cạnh lôi kéo anh, anh không biết sẽ đánh người thành ra cái dạng gì nữa..........”

“Sao lại kéo anh? Những người đó rõ ràng bị tên chủ xưởng khốn nạn đè ép, trợn mắt nói dối! Những người như thế phải dùng bạo lực! Đánh tới khi chúng nói thật mới thôi!” Về đến nhà anh liền rót một cốc nước lớn, vẫn không thể nguôi cơn tức, lửa giận ngập trời nói.


“Anh hai! Anh không cần phải như thế, vụ kiện này chưa có kết luận, anh đánh bị thương nhân chứng, sau đó người ta đưa ra chứng cứ phản lại thì biết làm thế nào? Chứng cứ phản lại chỉ có hại chứ không có lợi!” Cô rót cho anh một cốc nước nữa, giúp anh hạ hỏa.

Anh liền một ngụp uống cạn, ngồi một chỗ bực tức.

Cô nói sao anh không hiểu chứ? Nhưng anh thực sự nuốt không trôi cơn tức này!

“Gã luật sư kia đâu? Bất tài thế sao?” Đối với việc gã luật sư kia tìm không ra một cách đối phó anh rất tức giận, gã này dường như đã muốn buông tay thua vụ kiện này.

“Anh hai, mẹ Vương nói rất đúng, chúng ta còn nhỏ, có rất nhiều chuyện còn chưa hiểu hết, đó là không phải là việc chúng ta có thể gánh vác, còn luật sư cũng không phải toàn năng.” Cô khuyên nhủ “Anh hai, chúng ta nói chuyện này với bác Tiêu thôi, để bác giúp chúng ta.”

Tiêu Y Đình cảm thấy rất bất bình.

Không phải anh không muốn nhờ cha xử lý việc này, mà là anh thực sự không thể chấp nhận được chuyện trước mắt, sự thật rõ rành rành như ván đã đóng thuyền như thế, qua thao túng của một số người, đen trắng thật giả đều đảo lộn hết sao? Mà ngay cả một người công nhân làm chứng phải trái cũng không có!

“Anh hai, chỉ có bác Tiêu mới có thể giúp chúng ta chuyện này. Hơn nữa thời gian gấp rút, nói cho bác Tiêu biết càng sớm càng tốt. Tô Chỉ San đã nhờ cha cô ấy giúp, nhưng lúc này, cha Tô như thế nào cũng không chịu giúp.” Diệp Thanh Hòa tiếp tục khuyên bảo anh.

Trước khi ra về, trước mặt cô Tô Chỉ San đã khóc rất nhiều, về nhà liền tìm cha Tô giúp đỡ, rất có thể cha Tô không có ấn tượng tốt với Vương Triết, bất kể là bản thân cậu hay gia thế của cậu đều không phải là con rể lý tưởng của ông, huống chi con gái rượu của ông lại vì một tên con trai như thế chống đối lại sự cấm đoán của ông, còn muốn ông có ấn tượng tốt với Vương Triết sao? Sở dĩ ông đồng ý với con gái, cũng chỉ là kế hoãn binh, tình cảm của thiếu niên non trẻ thì tính là cái gì? Chờ con gái trưởng thành hơn một chút, vào đại học, con mắt nhìn cũng sẽ khác đi, con trai giỏi giang trên đời này còn thiếu sao?


die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

Tiêu Y Đình vô cùng chán nản gật gật đầu, càng thêm phẫn uất và bất mãn, điều quan trọng nhất bây giờ vẫn là giải quyết vấn đề kia đã...........

Vì thế ngay đêm đó, Tiêu Thành Hưng vừa về nhà anh đã đem chuyện này nói rõ tường tận cho ông nghe, mong muốn ông tìm ra biện pháp để chân tướng sự việc trở lại như cũ, cho mẹ con nhà họ Giang sự công bằng.

Tiêu Thành Hưng sau khi nghe xong cảm thấy rất hài lòng với suy nghĩ chính nghĩa của cậu con trai, liền chấp thuận.

Từ khi có Tiêu Thành Hưng hỗ trợ mọi việc trở nên thuận lợi hơn rất nhiều.

Trải qua quá trình lâu sau đó, Tiêu Y Đình cũng không thể hiểu hết, chỉ biết cuối cùng tòa tuyên án bọn anh thắng kiện, nhà họ Vương được thêm tiền bồi thường.

Lão chủ nhà xưởng tuy rằng tức đến nghẹn thở vẫn phải nhanh chóng đưa tiền bồi thường cho mẹ con nhà họ Vương.

Ngày đó bọn họ đến nhà Vương Triết, vẫn là cảnh mẹ Vương đang ôm Vương Triết khóc...............

Trong phòng đã hoàn toàn không còn dấu vết của cha Vương, không còn mùi thuốc vốn có, không còn tiếng ho vốn có của cha Vương.

Tiêu Y Đình và Tô Chỉ San đều đau buồn muốn khóc.


Đúng như theo lời mẹ Vương, tiền dù lấy được thật, nhưng cũng đâu có để làm gì? Cũng đâu mua lại được người đã chết............

“Các cháu tới rồi à, ngồi xuống đi, bác đi nấu cơm.” Đối với những đứa nhỏ nhiệt tâm này mẹ Vương vô cùng cảm kích. Tuy rằng tiền bồi thường được thêm hay không cũng không quan trọng, nhưng ít nhất cũng chứng minh được, không phải vì chaVương làm sai gây sự cố, trả lại sự trong sạch cho ông ấy, trong lòng bà cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.

“Bác, bác thật sự không cần làm thế đâu ạ.” Tô Chỉ San khuyên can mẹ Vương. Lúc này mẹ Vương đang đau lòng như chết đi, sao có thể để bác ấy đi nấu cơm cho họ ăn chứ?

“Không có sao đâu. Tìm chút việc gì làm trong lòng cũng sẽ cảm thấy thoải mái hơn, các cháu ngồi nói chuyện với Vương Triết đi, đứa nhỏ này tâm tình rất kém.” Mẹ Vương lau nước mắt, khuyên Tô Chỉ San ngồi xuống.

Tô Chỉ San bản chất là một người lương thiện, đã toàn tâm toàn ý muốn trở thành người gắn bó gần gũi nhất với Vương Triết, đương nhiên cũng là người sẽ gắn bó với mẹ Vương, liền đứng lên theo bà vào nhà bếp, phụ bà nấu cơm, cùng trò chuyện, hi vọng có thể khiến bà nguôi ngoai.

Ngoài nhà, Vương Triết ngồi đối diện nhau Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa.

“Người anh em........chúng tớ đều hiểu......khổ sở không thể nói hãy khóc một lần đi!” Tiêu Y Đình vỗ nhẹ bờ vai cậu.

Vương Triết trong khóe mắt ẩm nước mắt, nhưng lại cố nhịn không khóc ra, cắn răng nghẹn ngào: “Vụ kiện thắng! Tiền bồi thường đã ở đây! Mình lại càng căm hận chính mình! Đây là đem mạng sống của cha đổi lấy tiền đi học sao? Mình đang dùng sự sống của cha để xây dựng cuộc sống của mình sao? Mình thật sự là một kẻ vô dụng!”

Tiêu Y Đình không hề nghĩ đến trong lòng Vương Triết lại nghĩ như thế, nghe xong càng thêm đau buồn: “Vương Triết, đừng nghĩ như vậy..........bác Vương......đặt ở cậu rất nhiều hi vọng, nếu cậu không muốn làm bác ý thất vọng thì tuyệt đối đừng nói như thế, cậu phải cố gắng hoàn thành di nguyện của bác ấy lúc còn sống, bác ấy chỉ mong cậu tương lai tốt đẹp....”

Anh thật sự không biết lúc này phải an ủi Vương Triết như thế nào, nói sao để thuyết phục được Vương Triết, nhưng có vẻ như nói điều gì lúc này đều không thể chạm tới đáy lòng của Vương Triết, làm xúc động nơi sâu nhất trong nội tâm của cậu ấy.......