Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 79: Đêm đông

Anh mím mím môi, nhìn cô chằm chằm, cô làm như vậy khiến cho cả đời này chỉ có thể cỡi rùa sao?

"Anh không muốn! Đổi cái khác đi!", anh nhét con dấu vào trong tay cô, không cần con rùa! Kiên quyết không nhận!

Hành động mờ ám của hai người họ bị Tiêu Thành Hưng qua kính chiếu hậu nhìn thấy rất rõ ràng, không nhịn được nói chen vào: "Thế nào không tốt sao? Quà tự tay làm là có ý nghĩa nhất, so với cái dấu bằng huyết kê mẹ con cho còn tốt hơn nhiều! Còn nhỏ tuổi, bản thân chỉ là tiểu ký sinh trùng, lại còn muốn dùng những thứ cao cấp hay sao? Tay nghề của Thanh Hòa thật không tệ, khắc thêm cho bác Tiêu một cái đi!".

"Dạ, bác Tiêu”, Diệp Thanh Hòa nắm con dấu vào trong lòng bàn tay, cánh môi hồng hơi mấp máy, phảng phất như đang nói..., có lấy hay không, nếu không lấy thì em thu lại.

Tiêu Y Đình tức giận, cuối cùng vẫn đoạt con dấu lại, lầu bầu: "Dù sao có cũng còn hơn không......hừ!".

Bởi vì Diệp Thanh Hòa bị bỏng, nên địa điểm học tập liền chuyển từ phòng của Tiêu Y Đình sang phòng của cô, nhưng, cái chân bị thương thoa đầy thuốc của cô đặt ở chỗ đó, anh không có cách nào tập trung được, một lát lại hỏi cô có đau hay không, một lát lại giáo huấn, chỉ còn thiếu nước mở mang thêm cho cô về kinh nghiệm thực chiến khi đánh nhau nữa mà thôi......

Cô bất đắc dĩ chỉ vào sách của anh: "Những chỗ này đều phải học hết đấy! Tối nay không hoàn thành bài tập thì anh cũng đừng nghĩ mở máy vi tính!".

Đến lúc này anh mới đàng hoàng cầm quyển sách lên, nhìn một lát, rồi lại quay đầu nhìn vào chân của cô, buổi học tối nay phải đến tận chín giờ rưỡi mới kết thúc. Cuối cùng, Diệp Thanh Hòa xìu mặt quả nhiên không để cho anh chơi game. Đáng lẽ ra anh phải thấy tức giận mới đúng, nếu như trước kia, khẳng định anh sẽ rất tức giận, nhưng thế nào mà tối nay, lần đầu tiên anh không hề thấy khó chịu thậm chí còn cảm thấy không chơi một tối cũng không có gì...

"Được rồi, không chơi thì không chơi, lúc ngủ nhó cẩn thận chú ý cái chân một chút". Anh thu dọn sách vở, lúc chuẩn bị quay về phòng còn cố dặn thêm một câu. Trong lòng anh, tồn tại một phần áy náy, nếu như không phải bởi vì cứu anh, chân của em ấy cũng sẽ không bị thương, cho nên, không nên cãi cọ với cô lúc này, không phải chỉ nghỉ chơi game một tối thôi sao?

Sự kiện đánh nhau lần này cuối cùng vẫn được thông báo đến trường học, quá trình xử lý như thế nào, tất cả mọi người đều không rõ ràng lắm, nhưng kết quả cuối cùng đó chính là Giao Chân Ngôn tự động nghỉ học. Trong trường mọi người đồn rằng Giao Chân Ngôn đã khai ở đồn công an rằng không ưa Tiêu Y Đình nên mới gọi thêm mấy tên côn đồ bên ngoài trường tới đánh anh.

Về phần Vương Triết, cũng đã hơn một tuần lễ không đi học, từ lần đánh nhau đó về sau cũng chưa gặp qua cậu ta, vì thế mọi người thấy rất lo lắng.

Đi đến hỏi thầy Trần, thì thầy ấy lại nói Vương Triết xin nghỉ bệnh.

Qua một tuần, vết bỏng trên chân Diệp Thanh Hòa cũng đã kết vảy, đỡ đi hơn trước nhiều, vì thế Tiêu Y Đình định cùng cô đến nhà Vương Triết xem thế nào, vừa vặn Tô Chỉ San cũng muốn đi theo, vì vậy ba người họ liền hẹn nhau sau khi tan học sẽ cùng đi.

Trong số họ không có ai đã đến nhà Vương Triết, nên Tô Chỉ San phải tìm địa chỉ ở trong danh sách lớp học.

Lần theo địa chỉ kia, bọn họ đi tới một con ngõ nhỏ.


Nơi này vẫn còn vương lại dấu vết của Bắc Kinh xưa, một dãy nhà tứ hợp viện cũ kỹ, trong ngõ hẻm có mấy đứa trẻ đang chạy, làm cho người ta có cảm giác như mình vừa xuyên qua từ hiện đại về cổ đại.

Địa chỉ trong tay Tô Chỉ San chỉ đến chỗ này, chi tiết hơn thì không có, bọn họ không thể làm gì khác hơn là đi hỏi từng nhà một, cuối cùng, trong một tứ hợp viện nhỏ đã tìm được nhà của Vương Triết.

Ngôi nhà này so với những nhà khác lại càng lộ vẻ cũ kỹ, vết sơn trên cửa chính tróc ra rơi xuống, vòng cổng thì hen gỉ, tất cả đều thể hiện rõ cái nhà này đã thật lâu không được cải tạo rồi.

Đi vào bên trong, đập vào mắt là cái sân không lớn lắm, trên sân chất đầy đồ vật lẫn lộn, tất cả đều là hàng phế liệu. Theo hàng xóm chỉ, thì đây chính là nhà của Vương Triết.

"Vương Triết! Vương Triết!", Tiêu Y Đình đứng ở ngoài cửa gọi.

Nếu đây chính xác là nhà Vương Triết, vậy thì coi như cũng sạch sẽ, cửa mặc dù cũ kỹ, tuy nhiên nó đã được lau chùi không nhiễm một hạt bụi.

Cửa mở ra, đứng ở bên trong cửa quả nhiên là Vương Triết, trên vai vẫn còn quấn băng gạc, mặt lộ vẻ kinh ngạc: "Các cậu...... Vì sao lại tới đây?".

"Vương Triết, mấy ngày nay cậu không đi học, chúng tôi cũng không biết cậu ra sao nên rất lo lắng". Tô Chỉ San nói.

"Tôi đã nói rõ với thầy Trần, thầy ấy cũng đã tới nhà tôi thăm hỏi rồi", Vương Triết đứng ở cửa nhà, tay gác lên trên cửa, dường như không có ý mời bọn họ vào nhà.

Tiêu Y Đình cười nói: "Người anh em, không phải cậu định cho chúng ta vào nhà ngồi một lát, uống ly trà sao?"

Vương Triết có lẽ thật sự không có ý này, bị Tiêu Y Đình hỏi vậy, trên mặt liền lộ vẻ lúng túng, cuối cùng, rốt cuộc cũng hạ tay xuống, mở rộng cửa ra.

"Nhà nhỏ, lại bừa bộn, các cậu đừng chê", ương mặt tuấn tú đen gầy của Vương Triết mơ hồ đỏ ửng lên

"Làm sao có thế? Chúng tôi là người nào chứ?!", Tiêu Y Đình ngồi lên chiếc sô pha hơi sờn nói.

Đệm ghế sô pha đã rất cũ kỹ, có lẽ có giặt thế nào cũng không ra được màu gốc của nó, tuy nhiên đã được nhà bọn họ trải thêm một tầng vải bố lên trên.

Vương Triết hơi bối rối, tìm chung quanh xem còn cái ghế đôn nào có thể ngồi được hay không, chờ cậu ta lấy được hai chiếc ghế vuông từ một gian phòng khác ra thì đã thấy Diệp Thanh Hòa và Tô Chỉ San đã yên vị ở trên ghế sô pha từ bao giờ.

"Các cậu...... Hai cậu ngồi ở đây đi!", cậu ta để hai chiếc ghế xuống, lại dùng tay lau lau, mặc dù phía trên một chút bụi cũng không có.

Tô Chỉ San lại trừng mắt liếc cậu ta nói: "Ôi trời, cậu lo lắng cái gì? Đều là bạn học với nhau! Bọn tôi ngồi ở đây là được rồi! Không phải vai cậu vẫn còn bị thương sao? Ngồi xuống đi!".

"Không phải...... Ha ha......" Vương Triết nhìn chiếc ghế sô pha cũ mèm của nhà mình, lại nhìn đến Diệp Thanh Hòa và Tô Chỉ San, vừa vặn hôm nay cả hai người đều mặc áo màu trắng, không khỏi ngượng ngùng cười một tiếng, đầy ủ rũ.

"Vương Triết, cậu còn đứng ngây đó làm gì? Không đi rót nước chúng tôi sao?". Tiêu Y Đình là nam sinh, vả lại dù sao cũng là một cậu bé choai choai, không thể nào hiểu hết được tâm tình của Vương Triết giờ khắc này, suốt đoạn đường tìm nhà, tốn mất bao nhiêu nước bọt để hỏi đường, quả thật khát khô cả cổ.

"A, đúng rồi, tôi quên mất!", Vương Triết đỏ mặt đứng lên.


Tô Chỉ San lại nói: "Tiêu Y Đình, cậu không thấy thấy Vương Triết bị thương sao? Muốn uống nước thì sao không tự mình đi lấy? Còn bảo là anh em!"

Lúc này, một giọng nói khác lại vang lên: "A Triết, ai tới thế?".

"À...... Là bạn học của con". Vương Triết quay về phía cửa đáp một tiếng, rồi sau đó mới nói với bọn họ: "Là mẹ tôi".

Một người phụ nữ trung niên từ ngoài cửa bước vào, tóc ngắn đến ngang tai, ăn mặc mộc mạc sạch sẽ, nụ cười lại cực kỳ hòa ái.

Ba người vội vàng đứng lên chào.

"Là bạn học của A Triết sao, mau ngồi đi, để dì mang nước đến cho các cháu! Thằng bé này thật là, tuyệt không hiểu chuyện chút nào!". Mẹ Vương Triết nói xong liền đi qua rót nước.

Mẹ Vương Triết mang nước ra, dùng ba cái ly khác nhau, một ly thủy tinh, hai chén sứ trắng.

Vương Triết nhớ nhà Tô Chỉ San có đầy đủ dụng cụ pha trà, cũng nhớ Tiêu Y Đình đã từng nói cậu ấy ưa sạch sẽ, mặt nóng lên, nói: " Đợi lát nữa, tôi đi ra ngoài mua ba chai nước lọc".

"Vương Triết! Cậu làm sao thế? Tôi sắp chết khát rồi, chờ cậu mua nước về đây chắc đã khô hết cổ?", Tô Chỉ San là người đầu tiên bưng ly trà lên.

Lúc này Tiêu Y Đình mới hiểu ra, không khỏi xem thường nhìn Vương Triết nói: "Tiểu tử cậu thật không phải là đàn ông!". Mắng xong, bản thân cũng cầm chén nước lên uống..., đồng thời nhét cái ly cuối cùng vào trong tay Diệp Thanh Hòa..

Diệp Thanh Hòa cho tới bây giờ vẫn luôn là một người ý tứ, nếu như không có bác Tiêu, có thể hiện tại ngay cả cuộc sống như Vương Triết cô cũng không có. Có điều, biểu hiện của Tô Chỉ San đã nằm ngoài dự liệu của cô, vốn cho rằng với gia cảnh gia ddinhfh không tệ, cộng thêm điều kiện ưu việt của bản thân, sẽ có chút bệnh của những thiên kim tiểu thư, nhưng hóa ra cô ấy chẳng những có vẻ ngoài xinh đẹp mà trong lòng lại vô cùng rộng rãi.

Tâm tư của Vương Triết bị mọi người nhìn thấu, sắc mặt càng đỏ hơn, liền ngồi xuống cùng bọn họ.

Trong phòng truyền bỗng nhiên truyền đến tiếng ho khan kịch liệt, Vương Triết liền nói nhỏ: "Đó là cha tôi, ồn đang bị bệnh".

Thấy tình cảnh nhà Vương Triết như thế, nhất thời tất cả lâm vào trầm mặc.

"Vương Triết, lúc nào thì cậu đi học lại thế? Không có cậu chơi bóng cùng tuyệt không thoải mái tí nào!", Tiêu Y Đình cười nói, cố gắng làm cho bầu không khí sôi nổi lên.

Vương Triết tỏ thái độ phức tạp, xấu hổ, lúng túng, dường như có cả ủ rũ...

"Tôi...... Không có ý định đi học lại, cũng đã trình bày với thầy Trần rồi". Cuối cùng cậu ta vẫn khó khăn nói ra những lời này, so với trước mặt thầy giáo lời này càng khó nói hơn.

"Vương Triết, đừng!", Tô Chỉ San để cái ly xuống, kích động nói, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn ửng đỏ lên, mắt cũng cực kỳ sáng: "Vương Triết, có khó khăn gì thì cứ nói ra, chúng ta cùng học một trường lại chung một lớp, mọi người sẽ giúp cậu vượt qua! Nhưng đừng nhẹ nhàng nói buông tha có được không?"

Vương Triết là nam sinh, lời này khiến cho cậu cảm thấy không được tự nhiên lắm, trên mặt có chút khó coi.

Tiêu Y Đình cũng đứng lên đạp cậu ta một cái: "Đừng giả vờ ra vẻ đàn ông với tôi lúc này! Bạn bè giúp nhau một tay thì chẳng có gì mất mặt cả! Gặp chuyện mà không vượt qua nổi, chỉ biết lui về phía mới chính là mất mặt đấy!".


Bị anh đạp một cú, Vương Triết chỉ cúi đầu nói một câu: "Dù sao thành tích của tôi kém như vậy, nhất định sẽ thi không đậu, có học nữa cũng chỉ lãng phí tiền."

"Khốn kiếp!" Tiêu Y Đình lại đạp cậu ta một cái: "Kém? Chẳng lẽ tôi không kém? Tôi còn có thể học được, cậu lại không thể học sao? Vương Triết, tôi nói cho cậu biết, kỳ thi lần này tôi sẽ thoát khỏi khu vực đèn đỏ cho cậu xem! Cậu cũng có thể, nhất định có thể được!".

Mấy người bọn anh luôn gọi những cuộc thi cuối kỳ là khu đèn đỏ, bởi vì đèn đỏ treo trên cao chứ sao......

Nhưng, Tiêu Y Đình thế nào cũng không ngờ đến, có một ngày anh lại đi khuyên người khác phải chăm chỉ học hành, hơn nữa còn lấy chính mình ra làm gương......

Đây là Tiêu Y Đình sao? Không phải từ trước tới nay anh vẫn không đặt các kỳ thi cùng đại học để ở trong mắt sao?

Vương Triết lúng túng giương nhẹ khóe môi, không nói gì.

Tô Chỉ San ngược lại càng thêm nóng nảy, đứng lên ngăn ở giữa hai người: "Tiêu Y Đình, cậu đừng có hở một tí là lại đạp người! Cậu ấy đang bị thương đấy!"

"Đàn ông con trai đang nói chuyện, cậu đứng qua một bên đi!", Tiêu Y Đình không nguyện ý nghe khuyên bảo, vươn tay đẩy người sang một bên.

"Vương Triết! Đã là anh em thì cậu nên thẳng thắn cho tôi! Cậu còn không hiểu tính cách của tôi sao? Tôi ghét nhất là dây dưa lằng nhằng! Hôm nay chúng tôi ở lại đây ăn cơm! Có lời gì thì cứ nói rõ ở trên bàn cơm!". Nói xong anh quay sang nói với hai cô gái: "Hai người đi giúp dì nấu cơm đi, Tô Chỉ San cậu có biết nấu ăn hay không?".

Anh hiểu rõ tình cảnh nhà Vương Triết, không muốn tạo khoảng cách thêm xa, muốn ở lại ăn cơm là muốn nói cho Vương Triết biết, cho dù nhà cậu ta có như thế nào, đều là anh em cả, không hề có gì khác, nhưng lại không muốn gây thêm phiền toái cho dì Vương, cho nên mới bảo hai cô gái đi làm việc, em gái nhà anh thập hạng toàn năng, mọi thứ đều là sở trường, còn Tô Chỉ San thì không biết thế nào......

"...... Tôi cũng làm được!", Tô Chỉ San chần chừ nói.

"Vậy hãy nhanh đi đi!", anh phất phất tay, đuổi các cô đi. Phản ứng của Tô Chỉ San chỉ cần nhìn một cái liền biết rằng không biết làm, nhưng không có con gái ở đây, mới dễ dàng tâm sự với Vương Triết.

Vì vậy, sau khi hai cô gái tránh ra, Tiêu Y Đình càng hiểu rõ thêm hoàn cảnh nhà Vương Triết, quả thật rất khó khăn, cha hàng năm đều nằm trên giường, mẹ của cậu ấy dựa vào quán hàng nhỏ ở đất du lịch này nuôi sống gia đình. Nếu để chi tiêu bình thường thì cũng tàm tạm, nhưng tiền thuốc men cho cha cậu ấy thật sự quá cao, một mình mẹ cậu ấy gánh vác cả nhà, đã cố hết sức, nếu như cậu ấy có thành tích tốt, thì dù cho có khổ cực hơn nữa vẫn đáng giá, nhưng thành tích của cậu ấy luôn đứng bét lớp, còn không bằng thôi học sớm một chút đi tìm việc làm, cho nhà giảm bớt gánh nặng.

Tiêu Y Đình nghe xong, lặng yên không lên tiếng.

Rồi sau đó, mở cặp sách của Diệp Thanh Hòa trên ghế ra, lấy ví tiền, rồi móc tất cả tiền ở bên trong ra đếm, cô nhóc này thật may là còn mang theo hơn một ngàn đồng.

Sau đó anh đặt toàn bộ số tiền kia vào tay Vương Triết.

Vương Triết muốn từ chối, nhưng lại bị Tiêu Y Đình ngăn lại: "Đây là tôi với em gái đến thăm chú Vương, tối hôm đó chúng ta cùng nhau kề vai sát cánh, nếu cậu xem tôi là anh em thì đừng khách khí với tôi! Còn nữa, nếu như cậu thật sự muốn tìm việc làm, tôi sẽ về hỏi cha tôi xem có công việc nào thích hợp với cậu hay không. Nhưng cậu phải nhớ, chỉ là bán thời gian, không phải làm cả ngày, cậu còn phải quay lại học nữa! Không phải cậu muốn giúp trong nhà giảm bớt gánh nặng sao? Giúp thế nào đây? Chỉ bằng cậu bây giờ đi ra ngoài một tháng có thể kiếm được mấy đồng? Người anh em, nam tử hán chúng ta phải làm cho mình mạnh hơn mới có tư cách gánh vác trách nhiệm!".

Rất nhiều người hình như cũng đã từng như thế này, thời điểm giáo dục người khác đạo lý rất rõ ràng, nhưng lại sẽ không dùng đạo lý đó để áp dụng cho bản thân mình......

Tiêu Y Đình nói xong những lời này, bản thân cũng cảm thấy kinh ngạc, đây là lời của Tiêu Y Đình anh nói ra sao?


Vương Triết cười khổ đáp: "Cám ơn cậu, người anh em!".

Biết cậu ấy không bị thuyết phục, Tiêu Y Đình lại tiếp tục nói: "Mặc kệ như thế nào, cũng phải đi con đường này tới cùng, thắng hay thua đều phải đi hết, nam tử hán đại trượng phu tuyệt không bỏ dở giữa chừng! Cậu thử suy nghĩ đi? Về sau em gái tôi sẽ phụ đạo thêm cho cậu, tôi đây này, hãy nhìn tôi xem, tôi bị em ấy rèn giũa thành như bây giờ đấy!"

Lần đầu tiên, anh thấy cảm kích "cuộc sống không phải người" mà cô đã đặt ra cho anh, lần đầu tiên, cảm thấy được trở thành tấm gương là chuyện thật tốt......

"Để cho tôi...... Suy nghĩ một chút......", Vương Triết nhìn Tiêu Y Đình, nặng nề nói.

"Ngày mai! Tôi muốn nhìn thấy cậu xuất hiện ở trên lớp! Bớt nói nhảm cho tôi nhờ!". Tiêu Y Đình tự động ra mệnh lệnh cho người bạn tốt của mình: "Chỉ cần không phải chú và dì không cho cậu đi học, thì cậu phải học tiếp! Nếu như trong nhà có trở ngại, tôi sẽ đi nói chuyện với bọn họ!".

"Không, đừng đi, đó là chủ ý của tôi..."

Mà lúc này cửa lại bị đẩy ra, bóng dáng xinh đẹp của Tô Chỉ San đứng ở ngoài: "Vương Triết, quay lại học đi, chúng tôi đều rất hy vọng cậu trở về".

Ánh mắt của Vương Triết rơi vào chiếc áo khoác trắng như tuyết của Tô Chỉ San, dưới ánh hoàng hôn u ám, trắng như vậy, khuếch tán trước mắt cậu, vừa mù mịt lại vừa sáng rõ......

Lúc trở về, Tô Chỉ San nói muốn đi đến nhà của cậu mình nên không cùng đi với bọn họ, mà bắt xe đi theo hướng ngược lại.

Tiêu Y Đình cúi đầu đi ở bên cạnh Diệp Thanh Hòa, nói: "Em gái, chúng ta không có tiền, đi bộ trở về được không?"

Toàn bộ tiền đều đã đưa cho Vương Triết, không biết người này sẽ tức giận cỡ nào, nhưng anh cũng âm thầm thề trong lòng, nếu như cô vì chuyện đó mà tức giận..... thì anh sẽ không để ý tới cô em gái này nữa!

Đêm mùa đông, khí lạnh vấn vít xung quanh, ánh đèn đường trong trẻo phản xạ trên mặt đất thành những cũng lạnh như băng.

Thái độ của Diệp Thanh Hòa cùng với ánh đèn này rất giống nhau, yên tĩnh mà nhẹ nhàng.

"Em gái, anh nói với em đấy!", Trong giọng điệu của anh lộ vẻ không kiên nhẫn, rốt cuộc đây là thái độ gì chứ? Vì thế liền nói thẳng ra: "Tiền anh đưa cho Vương Triết hết rồi! Cùng lắm thì tháng sau anh không ăn cơm trưa!".

Diệp Thanh Hòa đột nhiên dừng bước, xoay người đứng ở trước mặt anh, ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Thế nào?", anh lo lắng hỏi.....

Diệp Thanh Hòa lại đột nhiên nhón chân lên, nhẹ nhàng thổi lên mặt của anh một cái.

"Làm gì vậy?", anh ngửi thấy được làn hương thanh mát, có chút váng vất.

"Có trông thấy được không? Hơi thở ra cũng sắp đóng băng rồi! Còn không đi nhanh một chút!". Cô nói xong còn cong môi lên giễu anh nữa.

Anh đang sững sờ vì hương thơm u nhã kia, thật vất vả mới phản ứng kịp, em gái thật sự không tức giận! Không khỏi mừng rỡ, đáp: "Được! Chúng ta đi mau!, để anh cõng em!"


Trong khoảng thời gian chân của cô bị thương, đều là anh cõng cô đi học, đến ngày hôm qua mới ngừng...

"Chân em đã đỡ nhiều rồi..."

Lời còn chưa nói hết, cũng đã bị anh cõng ở trên lưng, sải bước chạy về phía trước. Thật ra thì, anh nói không có tiền bắt xe, đơn thuần là nói dối mà thôi, không đến nỗi ngay cả tiền xe cũng không để lại, có điều, giờ khắc này, anh lại cảm thấy cực kỳ vui vẻ, vì em gái hiểu việc làm của mình, bỗng dưng, rất muốn cõng cô chạy như điên trên đường phố trong đêm đông tịch liêu này......

Diệp Thanh Hòa nằm ở trên lưng, ở phương hướng anh không nhìn thấy, khóe môi khẽ cong lên, điềm tĩnh, mà tốt đẹp......

P/S: Edit đoạn cuối mà muốn quay lại độ tuổi này quá trời, ôi tuổi thanh xuân tươi đẹp hờ hờ ^^