Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 335: Cầu xin

Editor: Tinh Di

“Chuyện gì? Lúc này nhận sai cũng không còn kịp nữa rồi! Em đi vào đây cho anh!”Anh bước nhanh vào trong quán, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, mừng như điên quay người lại, “Em…. em….”

Tiêu Y Đình nhìn chằm chằm chân Diệp Thanh Hòa, nói năng lộn xộn….

“Em có thể từ lâu rồi!” Vốn định trước mặt anh kiêu ngạo khoe khoang, giờ không thể được nên cô bĩu môi, ra vẻ chê trách anh.

Anh mừng rỡ, nhào đến ôm lấy cô, kích động hôn lên mặt cô, nhưng miệng vẫn không quên trách cứ: “Được lắm! Dám giấu anh! Em đúng là… Anh phải cho em biết tay mới được!”

Anh quay lưng vào trong nên không Khương Vãn Ngư đang đi ra, miệng bà cười không ngớt…..

Cô thì tất cả, vũng vẫy đòi anh đặt cô xuống.

“Em sợ rồi sao?” Anh vẫn cho rằng là cô muốn đùa.

Mãi cho đến khi giọng nói nhẹ nhàng truyền đến từ sau lưng hai người: “Y Đình..”

Cả người anh cứng đờ.

Anh chậm rãi quay người, đối mặt với Khương Vãn Ngư, tay vẫn ôm Diệp Thanh Hòa…..

Diệp Thanh Hòa nhanh chóng trượt xuống, cười nói: “Hai người nói chuyện một chút, con đi làm cơm….”

“Không cần!” Tiêu Y Đình nhàn nhạt nói.


Vẻ mặt Khương Vãn Ngư lập tức trở nên khó coi, nhưng cũng nhanh chóng trở lại tươi cười, “Không cần, Thanh Hòa, không cần làm cơm, mẹ chỉ tìm Y Đình có chút chuyện, nói xong sẽ rời đi..…..”

“Chúng ta ra ngoài nói!” Tiêu Y Đình không để Khương Vãn Ngư nói hết câu.

Khương Vãn Ngư cười gượng, “Được, mẹ con chúng ta lâu ngày không gặp rồi, ra ngoài nói chuyện cũng được, nghe cha con nói hai đứa mở quán trà này đúng không? Đưa mẹ đi xem một chút không không?”

Tiêu Y Đình không trả lời bà, quay về hướng phòng bếp nói: “Mẹ nuôi, con ra ngoài có chút việc, nhờ mẹ thay đồ cho Thanh Hòa! Tay áo em ấy vì nghịch tuyết nên bị ẩm hết rồi!”

Sắc mặt Khương Vãn Ngư trầm hẳn xuống khi nghe thấy hai chữ ‘mẹ nuôi’, khi nhìn đến mẹ Tưởng từ trong bếp đi ra vẻ mặt bà càng khó coi hơn, gượng cười cũng không còn nữa: “Vị này là…..”

“Là mẹ Tưởng, người chăm sóc cho Thanh Hòa hồi nhỏ.” Tiêu Y Đình nhàn nhạt nói.

“…” Khương Vãn Ngư cố giấu vẻ mặt khó coi, cười ha ha, “Thì ra là vậy, nên như vậy, như vậy mới hiếu thảo, Thanh Hòa nhà chúng ta, làm phiền bác rồi….”

Khi đó chị dâu nói giao Diệp Thanh Hòa cho bảo mẫu cũ của nhà con bé, bà không biết là ai, cũng chưa gặp qua….

Mẹ Tưởng không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, chỉ kêu một tiếng ‘Thưa bà..’ sau đó đi qua đỡ Diệp Thanh Hòa, “Tôi chăm sóc con bé từ nhỏ, chỉ mong con bé luôn khoẻ mạnh…”

“Đương nhiên rồi….” Khương Vãn Ngư cười nói, “Thanh Hòa ở nhà chúng tôi 14 năm, tôi rất hiểu con bé, hiểu chuyện lại thông minh lanh lợi, người gặp người thích….”

“Mẹ, chúng ta nói chuyện..” Tiêu Y Đình gọi bà, chính mình đi ra ngoài trước.

“Được rồi!” Khương Vãn Ngư trông thấy Tiêu Y Đình đã đi ra khỏi cửa, liền lấy từ trong túi ra một bao lì xì, “Thanh Hòa, mẹ không tới dự được hôn lễ của hai đứa, trong lòng mẹ cũng rất tiếc nuối, con đừng trách mẹ nhé, mẹ thực sự không được khoẻ, sợ mang xui xẻo cho hai đứa…. Trà hôm nay mẹ uống coi như trà con dâu dâng, đây là trà mẹ thích nhất, con đừng ghét bỏ, nhận quà mừng của mẹ được không?”


Bà đè chặt tay Diệp Thanh Hòa, không cho cô cơ hội từ chối, tươi cười đi ra khỏi cửa.

Diệp Thanh Hòa nhìn theo bóng lưng Khương Vãn Ngư, bao lì xì trên tay sao lại nặng đến vậy?

“Tiểu Hà, bà ấy….” Mẹ Tưởng định hỏi cô về Khương Vãn Ngư.

Diệp Thanh Hòa cười cười, “Là tiền lì xì xủa mẹ chồng con đó!”…..

“Ừ…” Mẹ Tưởng biết ý không hỏi thêm nữa, giục cô mau vào thay đồ, “Tiểu Hà, mau vào thay đồ, cô gia trở lại thấy chưa xong sẽ mắng đó!”

Trong lúc giúp Diệp Thanh Hòa thay đồ, mẹ Tưởng nhịn không được hỏi: “Thanh Hòa, mẹ chồng con tìm đến như vậy, có chuyện gì không?”

Cô đang mặc áo khoác mới, suýt xoa: “Lạnh quá đi! Mùa đông ở Bắc Kinh vẫn ấm hơn chút!”

“Tiểu Hà, con….” Mẹ Tưởng suy nghĩ gì đó….

Đột nhiên vẻ mặt Diệp Thanh Hòa trở nên lo lắng: “Mẹ nuôi, tay anh hai…. mùa đông đều nứt nẻ, từ khi ở Bắc Kinh đã như vậy rồi…….”

Trong lòng mẹ Tưởng có chút ê ẩm, thở dài, bà không hỏi nữa….

“Mẹ nuôi, mẹ có thấy tay anh hai rất đẹp không?” Cô cười cười, “Mẹ nuôi, con chưa kể với ai nghe đâu, là con rất thích con trai có một đôi tay sạch sẽ, mười ngón tay thon  dài, dịu dàng ôn nhu….”

Giờ mẹ Tưởng mới hiểu tay Tiêu Y Đình sưng đỏ là vì nứt nẻ.


Còn cô, như đắm chìm vào quá khứ xinh đẹp: “Tay của anh hai không chỉ sạch sẽ xinh đẹp, còn có thể viết thư pháp, kéo đàn Nhị, chơi game rất giỏi, còn có thể chơi bóng rổ…. có lẽ cho tới bây giờ anh ấy vẫn không biết, khi con coi anh ấy luyện chữ, chỉ là để ngắm tay anh ấy mà thôi….”

“Được rồi, con mau mặc áo vào đi, sau đó nói chuyện!” Mẹ Tưởng cố nén nước mắt, bà lo sợ tiểu Hà của bà lại phải chịu bất công……

“Vâng.” Diệp Thanh Hòa ngoan ngoãn nghe lời.

Xong xuôi, Diệp Thanh Hòa nhìn lại mình trong gương, đột nhiên trước mắt hiện lên hình ảnh người đó cầm bút, chuyên tâm viết chữ…..

Cô ngơ ngẩn đưa tay ra với lấy, chỉ chạm vào mặt kính lạnh lẽo, mọi ảo giác đều biến mất…..

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------

Hai người vẫn đang nói chuyện, Diệp Thanh Hòa không biết có nên đi vào hay không….

Trong lúc cô đang do dự, từ bên trong truyền ra một tiếng ‘Bốp’….

Cô đẩy cửa đi vào.

Bàn tay Khương Vãn Ngư đang dừng lại giữa không trung, run run, ánh mắt thẫn thờ không tin việc mình vừa làm….

Một bên mặt Tiêu Y Đình đỏ ửng……

Đừng nói Khương Vãn Ngư không tin, ngay cả Diệp Thanh Hòa cũng thấy khó tin, bà cưng chiều Tiêu Y Đình như vậy, từ nhỏ đến lớn không hề nói nặng lời, bây giờ bà lại đánh anh?

Diệp Thanh Hòa có chút hối hận vì đã xông vào, dù sao cũng là chuyện giữa hai mẹ con họ…..

Tiêu Y Đình không hề kích động, bình tĩnh nói với cô: “Em tới đây làm gì? Bên ngoài lạnh như vậy không được ra ngoài! Nhanh về nhà chờ anh.”


“Vâng….” Cô cố cười cười, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, đưa tấm chi phiếu cho anh, “Mẹ cho chúng ta, anh giữ đi.”

Cô không giữ tờ chi phiếu này được…..

Anh khẽ xoa đầu cô: “Được rồi, chút nữa anh về, em về trước đi….”

Diệp Thanh Hòa quay lại quán trà, nhưng mắt vẫn không rời khỏi quán trà hai người nói chuyện….

Hồi lâu sau cũng có người đi ra, là Khương Vãn Ngư, sau đó là Tiêu Y Đình.

Hai người đứng trước cửa quán trà, không ai nói gì…..

Im lặng một hồi, Tiêu Y Đình nói gì đó rồi đi về hướng quán trà, Khương Vãn Ngư giữ tay anh lại, nước mắt vừa ngừng lại bắt đầu rơi, nhưng anh vẫn lạnh lùng cứng rắn, hất tay bà ra mà đi…….

Khương Vãn Ngư đứng lại, nhìn theo bóng lưng Tiêu Y Đình…..

Anh về đến quán trà, thấy dáng vẻ lo lắng thấp thỏm của cô, nhịn không được khẽ đánh vào đầu cô: “Còn không mau vào nhà?”

Cô rụt cổ, nhưng không đi vào, Khương Vãn Ngư còn đang đứng ngoài trời…..

“Anh hai…” Cô gọi anh.

Anh biết cô muốn nói gì, quay người lại nói với Khương Vãn Ngư: “Mẹ, mẹ về trước đi.”

Đột nhiên Khương Vãn Ngư chạy đến trước mặt Diệp Thanh Hòa, níu tay cô, khóc không ngừng: “Thanh Hòa, mẹ cầu xin con, tất cả là mẹ sai, là lỗi của mẹ, hai đứa… hai đứa……..”

“Mẹ!” Tiêu Y Đình khẽ gằn….