Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 312: Bắt nạt

Editor: Tinh Di

“Là vậy sao?” Tiêu Y Đình hỏi lại, vẻ mặt và giọng nói đều rất nghiêm khắc.

Diệp Thanh Hòa hít vào một hơi, cô quay sang hướng khác: “Đúng… em muốn buông xuôi tất cả, cắt đứt mọi liên quan, nếu không em đã không chọn ở lại đây….”

Tiêu Y Đình cười lạnh: “Thật? Muốn buông xuôi tất cả vậy trò chơi kia là sao? Vì sao lại lấy tên là ‘Hạ Thiên’? Có ý gì? Chúng ta mới quen biết nhau? Nếu muốn chặt đứt mọi liên quan vì sao còn quan tâm ‘Tiêu thiếu’? Còn ngồi cả một đêm ‘câu cá’ cùng anh? Vì sao còn một mực chờ anh ở đó?”

“….” Cô không biết phải phản bác như thế nào, “Em… em không có….”

Anh nhìn chằm chằm cô, “Người qua đường.”

“….” Có ý gì? “Anh….”

“Anh chính là người qua đường! Làm bạn còn chẳng được, chỉ có một cái tên!”

“… Em… em…” Thì ra anh biết tất cả…..

Cô không thích cảm giác bị nhìn thấu mọi chuyện mình làm…….

“Em làm sao? Em chỉ dám đứng trong góc nhìn trộm anh, trộm nhớ anh, không dám để anh biết sao?” Anh càng được nước, “Ngày nào cũng ngây ngốc ngồi trước máy tính chờ anh onl đúng không? Đây là em đang muốn phân rõ khoảng cách với anh?”

Cô nhìn anh, nước mắt rơi xuống không ngừng…..


Đã 14 năm, ở trước mặt anh cô luôn bình tĩnh là kiên định, không dễ để lộ tâm trạng, thậm chí cho đến bây giờ anh vẫn không dám chắc mình hiểu được hết suy nghĩ của cô. Sau khi cô trở về từ Mỹ, hai người sống hoà thuận hạnh phúc, nhưng anh luôn có cảm giác cô giấu giếm chuyện gì đó, lâu ngày trở nên nhiều hơn. Việc anh đang cố gắng làm bây giờ giống như bóc măng, gỡ bỏ từng lớp từng lớp, để cô không còn chỗ trốn. Nhưng liệu anh có biết, bên trong cùng là một tâm hồn yếu đuối?

“Không phải không phải không phải!” Cô không biết phản bác như thế nào, chỉ có thể liều mình chống chế, hai tay ôm mặt, không ngừng khóc…

Bây giờ anh chỉ đứng đó, nhìn cô khóc, ánh nhìn của anh càng thêm sắc bén, tiếp tục vạch trần cô, “Không phải? Vậy bức tranh này là sao?”

Anh đi đến cầm bức tranh cô còn đang vẽ dở lên: “Nếu là không phải thì bức tranh này cũng chẳng có ý nghĩa gì, chi bằng xé đi! Như vậy em mới có thể cắt đứt mọi chuyện! Như vậy anh là em mới cắt đứt hoàn toàn!”

Anh đưa tay định xé, cô đưa tay về phía anh, hét chói tay: “Không được!”

Bàn tay anh đứng khựng lại, anh nhớ, lần đó khi anh đã xé bức kỉ vật của cha cô, cô đã nói với anh: Tôi sẽ hận anh cả đời….

Cả đời……

Cả đời dài được bao nhiêu? Anh đã 32 tuổi, và cô cũng không còn là cô thiếu nữ như ngày đó…..

Anh cố nén nước mắt, bức bản thân kiên cường: “Không? Không xé tranh? Hay là không cắt đứt mọi chuyện?”

Cô vùi đầu xuống gối, khóc rồi lắc đầu, chính cô cũng không rõ mình lắc đầu cho chuyện gì……

“Em không nỡ….” Anh khẽ than, “Em không làm được, nếu không em đã không nhân lúc anh không biết để login tài khoản đó …….”

Cơ thể cô cứng ngắc, anh biết cả chuyện này……..Không sai, trước đó cô cảm thấy cái tên ‘Hạ Thiên’ nếu là của nam thì hơi kì quái, nữ thì không sao, nhưng khi đó cô chỉ có một cảm giác mãnh liệt, cảm giác muốn được tới gần anh. Còn chuyện hôm đó, sau khi chờ anh logout cô mới login vào tài khoản Nhất Nhất Phong Hà…..

Tiêu Y Đình khi login sau đó đã phát hiện ra điều không bình thường, vì trước khi logout đồ trang bị gần như không có gì…..

Lúc đó anh giống như bị sét đánh, không thể nghĩ được việc gì……..

Thậm chí anh còn nghi ngờ bản thân nhớ sai….

Anh giống như phát điên, lập tức đi đến Cục Công an tìm Đội trưởng Cố.


Vẫn chưa tìm được em gái thì với anh chuyện này vẫn chưa thể kết thúc.

Hôm anh đến Cục Công an có gặp một đứa bé, nghe Đội trưởng Cố nói thằng bé là trẻ lạc nên được đưa đến đây. Nhưng kì quái là thắng bé ấy nói mình là con giáp thứ mười ba, lúc đó anh cũng không quá để ý cho đến khi thằng bé nói con giáp đó có tên là ‘Ô Quy’……

Anh chú ý hơn đến bức tranh của thằng bé, vẽ một con rùa nhỏ, trên đó còn có chữ kí của người vẽ, chữ đó…..

Anh lập tức hỏi thăm về thông tin của thằng bé từ chỗ Đội trưởng Cố, mơ hồ xác định được vị trí của cô, sau đó nhờ thêm sự giúp đỡ từ Cục quản lí thông tin mạng, tra được địa chỉ IP đã login tài khoản Nhất Nhất Phong Hà ngày hôm trước, kết quả cuối cùng là tỉnh Giang Nam!

Anh không dừng lại dù chỉ một khắc, vội vàng đặt máy bay đến đó.

Suy đoán của anh không hề sai, cô ở đây……….

Ngồi trên máy bay anh tưởng tượng ra rất nhiều khi gặp lại cô, anh sẽ ôm cô thật chặt, xin lỗi thật nhiều vì đã không bảo vệ được cho cô; anh sẽ chấp vấn cô vì sao không tìm anh, lại trốn ở đây như con rùa rụt cổ, bỏ lại mọi người; anh sẽ hôn cô thật nhiều; anh sẽ……

Anh có rất nhiều chuyện muốn làm!

Anh nôn nóng khó chịu! Tâm trạng đó như đốt cháy lí trí anh!

Anh còn sợ rằng khi nhìn thấy cô anh sẽ kích động, rồi làm nhưng việc hay nói nhưng lời không hay, nên tự dặn mình phải bình tĩnh….

Quả nhiên, khi gặp lại anh đã rất bình tĩnh……..Anh đứng từ xa nhìn cô ngồi trên xe lăn, váy dài đoan trang, vui vẻ nói chuyện với khách hàng, nụ cười ngọt ngào trên mặt cô lúc ấy là điều anh không bao giờ có thể quên…….

14 năm, cô luôn giấu rất nhiều tâm sự, sau khi cô trở về từ Mỹ đã luôn cười, luôn vui vẻ, nhưng vẫn có cảm giác buồn. Khi đó anh nghĩ rằng đó là một phần tính cách của cô, nhưng anh đã nhận ra bản thân sai lầm như thế nào khi nhìn thấy cô ngày hôm đó…….

Đây mới đúng là cô, là cô đẹp nhất…….

Buông xuống tất cả, thoải mái cười đùa…..

Anh không tiến đến cạnh cô ngay lúc đó. Anh đã biết cô ở đâu, chỉ cần thích hợp là được, không cần vội. Anh muốn đứng lại nhìn cô từ xa, muốn biết cuộc sống của cô như thế nào mà cô lại không đến tìm anh…….


Khi trở về từ Mỹ cô không nói với anh chuyện căn bệnh, lí do là gì?

Anh thuê một căn nhà gần đó, hàng ngày quan sát cuộc sống của cô, có khi cô giống như một đứa trẻ làm nũng mẹ Tưởng, có khi cô điềm đạm cười đùa cùng mọi người, cô ngạc nhiên, cô thán phục…..

Càng chứng kiến cuộc sống vui vẻ đó của cô càng khiến anh thấy khó hiểu, cô không hề khó khăn tại sao không đến tìm anh? Anh suy nghĩ bản thân cần làm gì………

Cô có thể vui vẻ khoẻ mạnh như bây giờ chắc chắn đã phải trải qua nhiều đau đớn lắm, anh đau đớn khi nghĩ đến những lúc cô cần anh nhất anh lại không thể ở bên cô……

Anh có tìm đến một vài bệnh viện quanh đấy để xem bệnh án của cô.

Nhờ có Đội trưởng Cố giúp bên bệnh viện mới chịu đưa ra thông tin của bệnh nhân. Anh còn có cả bệnh án khi cô chữa trị ở Bắc Kinh….

Khi nhận được tài liệu từ bệnh viện Bắc Kinh đầu anh giống như nổ ầm một tiếng, thì ra cô có quay lại Bắc Kinh! Cô ‘trốn’ ngay dưới mí mắt của anh! Vậy mà anh không hề biết gì!

Nhưng bí mật được mở ra sau đó còn khiến anh đau lòng hơn rất nhiều lần……

Mẹ của anh, người mẹ anh yêu nhất, người luôn muốn tốt cho anh……

Anh không dám nghĩ đến chuyện đó….

Nhưng anh cũng có quyết định của riêng mình.

Anh quay lại Bắc Kinh, thu xếp mọi chuyện bên đó, sau đó nói chuyện cùng Khương Vãn Ngư. Anh kiên quyết rời đi sau khi nói rõ tất cả, mặc kệ đằng sau bà đang khóc lóc khổ sở……..

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

Anh đứng, mắt không rời khỏi cô…….

Anh nghiêm khắc: “Diệp Thanh Hòa, em luôn nói anh chưa lớn khôn, luôn nói anh ngây thơ, không biết suy nghĩ cho người khác vậy còn em? Khi em nói ra những lời đó em có suy nghĩ cho anh không? Em không quan tâm suy nghĩ của anh sao?

18 tuổi, khi đó em nói anh ngây thơ, anh cho rằng em là người từng trải nên nhất mực nghe theo. 24 tuổi em vẫn nói anh ngây thơ. Khi đó em muốn đi Vân Nam, em có chuyện cần làm, em muốn anh trưởng thành, anh cũng nghe theo, buông tay để em đi. Anh ở lại chăm chỉ cố gắng làm việc, muốn được cho em thấy dáng vẻ trưởng thành của mình. 27 tuổi, em đồng ý gả cho anh nhưng lại đột ngột đi Mỹ. Anh không đồng ý nhưng em kiên quyết đòi đi, anh hỏi em, ai là người tuỳ hứng ở đây? Nhưng rồi anh vẫn để em đi, tiếp tục trưởng thành hơn để em có thể thấy. Bây giờ anh đã 32, chúng ta đã trải qua bao nhiêu chuyện, tan lại hợp, chết đi sống lại, vậy mà em vẫn nói anh chưa trưởng thành…..”


Tiêu Y Đình cười lạnh, “Diệp Thanh Hòa, anh muốn hỏi em, rốt cuộc trưởng thành là như thế nào? Từ năm mười tám tuổi em dạy anh, trưởng thành là phải không ngừng cố gắng, không được để người tin tưởng mình thất vọng. Đã 14 năm rồi, anh nghĩ anh đã làm được giống như em nói. Nhưng Thanh Hòa, em có từng nghĩ, trưởng thành đối với anh là như thế nào không?”

Anh khẽ cúi đầu: “Trưởng thành của anh chính là em, chỉ có em mà thôi! Mặc kệ anh thành công hay thất bại, mặc kệ anh là Đại Luật sư hay một thằng khốn nạn, thứ anh theo đuổi chỉ có một, đó là em….. Không có em, cố gắng 14 năm qua của anh đâu còn ý nghĩ gì? Động lực cố gắng của anh từ đâu mà có?”

Cô đã ngừng khóc một lúc, nhưng nghe đến câu ‘Không có em, cố gắng 14 năm qua của anh đâu còn ý nghĩ gì?’ nước mắt cô lại tiếp tục rơi…..Anh đi đến cạnh giường, cúi xuống bế cô qua một bên giường sau đó nằm xuống, ga giường ướt lạnh đều là nước mắt của cô…..

Anh cố nén lại để không dỗ dành cô, nhắm mắt nói: “Anh mệt rồi, anh muốn đi ngủ, em đừng có làm loạn nữa đấy, có gì ngày mai nói tiếp.”

Đột nhiên cô ngẩng mặt, trừng mắt nhìn anh: “Anh… anh muốn làm gì?”

“Không gì cả, chỉ là đi ngủ thôi! Em có ngủ hay không?” Anh không mở mắt.

“Nhưng…. em có đồng ý cho anh ngủ ở đây rồi?” Cô lau nước mắt nói.

Anh nghiêng người, đưa lưng về phía cô: “Anh nói em nghe, anh nghe lời em suốt 14 năm mệt chết đi được, từ bây giờ anh muốn được sống theo cách của anh! Anh muốn được sống vì bản thân!”

“….” Cô nhìn tấm lưng rộng lớn của anh, cảm giác anh và vừa rồi là hai người hoàn toàn khác nhau……..

Cô đẩy lưng anh, chỉ còn tiếng thút thít: “Vậy… vậy anh sang phòng khác mà ngủ! Không được ngủ ở đây!”

Anh không quan tâm.

Cô đẩy lần nữa.

“Em có bản lĩnh thì đá anh ra khỏi phòng này đi! Không được thì để yên cho anh ngủ! Hoặc là tự em ra phòng khác!” Anh cứng rắn.

Cô bị anh làm cho tức chết, tiếng thút thít lần lớn hơn: “Đây không phải là công khai bắt nạt em sao? Em bây giờ chỉ một người què, một phế nhân! Muốn em đá anh ra khỏi đây kiểu gì? Em đi phòng khác bằng cách nào?”

Anh vẫn không quay người lại, giọng nói lại có chút hung ác: “Em đừng hòng nghĩ sẽ khiến anh cảm động! Diệp Thanh Hòa! Anh biết em đã phải chịu nhiều đau đớn, cũng rất hối hận vì khi em cần nhất anh lại không thể ở bên, nhưng anh quá hiểu em, dù ốm đau cũng sẽ không yếu đuối. Mẹ Tưởng bảo anh coi đây như nhà của mình, anh nhất định sẽ nghe lời! Em đừng nghĩ có thể lay chuyển được anh!”


Cô tức chết, lấy gối đập lên người anh: “Anh quá đáng! Anh còn nói được như vậy sao? Còn bắt nạt em? Em là bệnh nhân! Là bệnh nhân đấy!”

Nhưng mặc kệ cô đánh bao nhiêu anh cũng không quay lại, bộ dạng như rất yêu ngủ.

Cô đánh được một hồi rồi thôi, đánh người cũng mệt chết cô!

Cô nằm xuống, đưa lưng về phía anh. Nước mắt lại vô thức chảy xuống. Cô thiếp đi lúc nào không biết………