Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 289

Editor: Tinh Di

Ngày hôm đó Diệp Thanh Hòa rơi xuống từ vách núi.Vách đá dựng đứng gần như vuông góc với mặt nước nên mọi người đều cho rằng cô bị rơi xuống nước, nhưng sự thật cô đã vướng vào vách núi. Giống như có định mệnh sắp đặt, khi Khương Đại đi kiếm củi đã gặp thấy cô hôn mê, tuy nhiên ông không biết phải làm sao nên không đem cô về, chỉ giấu cô vào một chỗ hang động nhỏ, sau đó chạy về tìm Khương Vãn Ngư….

Làm sao bây giờ? Tiêu Y Đình lúc đó đã ngất đi, người anh thứ hai của Khương Vãn Ngư đang cõng anh xuống núi. Bà kiên quyết chọn giấu mọi chuyện, sau đó cùng anh cả và anh ba ‘giấu’ Diệp Thanh Hòa đi một nơi khác…..

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------

Khương Đại nghe xong chỉ có thể thở dài, “Em đúng là! Anh thấy em và em rể đã mất ngần ấy công nuôi dưỡng con bé, coi như…. không làm thất vọng nó, nhưng nó lại không hài lòng với thân phận đó, muốn đi xa hơn? Anh vẫn thấy con bé này tâm cơ sâu khó lường, Y Đình thông minh như vậy lại chịu bị nó lừa? Không đáng!”

“Được rồi! Anh đừng nói mấy chuyện tương tự vừa rồi nữa! Nói thế nào thì con bé đã ở cùng em 13 năm, dù là con vật cũng có tình cảm, dù em phản đối chuyện của hai đứa nhưng em luôn thấy áy náy với con bé, những việc này coi như bồi thường cho Thanh Hòa….” Khương Vãn Ngư thở dài.

“Tuỳ em vậy! Anh nghe theo nhưng vẫn phải nhắc nhở em, em coi trọng con bé nhưng anh đã bằng này tuổi, gặp qua nhiều loại người, không thiếu loại đàn bà lòng dạ tham lam, em cứ xem đấy, có khi nó khoẻ rồi lại tìm cách trêu chọc Y Đình! Liệu em có quản được hết không?” Khương Đại vẫn không hề có hảo cảm nào với Diệp Thanh Hòa, “Lúc đó chuyện lộ ra rồi, Y Đình có chịu tha thứ cho em không? Lúc đó đừng có đến trước mặt người làm anh đây rồi khóc lóc kể lể!”

Khương Vãn Ngư không đáp lại………

Khương Vãn Ngư sắp xếp cho Diệp Thanh Hòa ở phòng bệnh tốt nhất, dặn dò rất kĩ hai người bảo mẫu, “Hai người nhớ kĩ không được rời con bé nửa bước, một giây cũng không được phân tâm, nhất là không được để điện thoại ở gần Thanh Hòa, cả máy tính, tất cả thiết bị liên lạc!”

“Chúng tôi nhớ rồi thưa bà.” Hai người cùng đáp.

Khương Vãn Ngư dặn dò xong đi vào phòng bệnh của Diệp Thanh Hòa, nắm tay cô mỉm cười ôn nhu, dù biết cô không nhìn thấy được, “Thanh Hòa, mẹ không ở cùng con lâu được, mẹ phải về rồi. Hôm nay Thanh Thiển sẽ đến nhà ta ăn tối, mẹ phải về sớm. Con cứ yên tâm ở lại đây, có gì cần con cứ bảo hai người ngoài kia, họ sẽ giúp con. Ngoan!”

Khương Vãn Ngư có thể cảm nhận được khi bà nhắc tên ‘Thanh Thiển’ tay Diệp Thanh Hòa có chút run rẩy…..

“Thanh Hòa, mẹ biết trong lòng con khó chịu nhưng…. thời gian là liều thuốc tốt nhất, Y Đình rồi sẽ vui vẻ trở lại…. Thanh Hòa, con cứ an tâm dưỡng bệnh, không cần suy nghĩ những chuyện khác, tất cả mọi người đều nghĩ con đã…..” Khương Vãn Ngư may mắn không nhắc tới chuyện kia, “Được rồi, mẹ về trước, hôm khác sẽ đến thăm con. Ngủ ngoan!”

Khương Vãn Ngư dặn dò hai người bảo mẫu một lần nữa rồi mới rời đi.

Bắc Kinh không giống như tỉnh H, ở đây nhà họ Tiêu có rất nhiều người quen, dù đã rất cẩn thận nhưng Khương Vãn Ngư vẫn lo sẽ bắt gặp người quen, lúc đó càng khó che giấu, vậy nên lần nào đến cũng chỉ một lúc liền rời đi, nói với người ở nhà là đi du lịch với bạn bè, sau đó đến nhà họ Khương nghỉ vài ngày.

Die nd da nl e q uuydo n

Hôm nay Khương Vãn Ngư hẹn Mạnh Thanh Thiển đi dạo phố vào buổi chiều, hai người đi cùng nhau rất vui vẻ, thân mật như hai mẹ con, sau đó không về thẳng nhà họ Tiêu mà đi đến văn phòng luật của Tiêu Y Đình.


Người trong văn phòng luật của Tiêu Y Đình không còn lạ gì với Khương Vãn Ngư nhưng cô gái đi cùng bà khiến không ít người tò mò, ánh mắt nhìn nhau đều giống như đang hỏi chuyện là thế nào? Cô gái này có quan hệ gì với Luật sư Tiêu?

Tiêu Y Đình đang làm việc thì có tiếng gõ cửa, nghĩ là người uỷ thác đến nên anh không nhìn liền nói, “Mời vào.”

Khương Vãn Ngư với khuôn mặt tươi với xuất hiện trước mặt Tiêu Y Đình: “Con traI!”

“Mẹ? Mẹ về rồi ạ?” Tiêu Y Đình không ngờ mẹ mình lại ở đây, anh đứng lên ôm bà thì thấy Mạnh Thanh Thiển khiêm tốn đứng cạnh cửa.

“Chào Luật sư Tiêu.” Mạnh Thanh Thiển lịch sự chào hỏi.

Tiêu Y Đình gật đầu.

Khương Vãn Ngư không ý kiến gì về cách xưng hô của hai người, vội vã không ăn được hậu hũ nóng, bà cười hỏi Tiêu Y Đình, “Mẹ mới mua chiếc măng-tô này, con thấy sao?” 

Tiêu Y Đình đánh giá một chút, “Cao quý đoan trang, chiếc áo này được may là vì mẹ!” Anh muốn mẹ vui.

“Đúng vậy! Con nói giống y Thiển Thiển! Là con bé gợi ý cho mẹ đó! Con đó, cả ngày bận rộn, vẫn là chỉ có Thiển Thiển cùng mẹ đi dạo phố!” Khương Vãn Ngư vờ giận dỗi, bà đưa cho anh một túi đồ, “Cái này cho con, con xem không thích không?”

Tiêu Y Đình lấy ra nhìn, là một chiếc cà vạt, “Con thích! Rất vừa mắt!”

“Thích là tốt rồi! Cái đó cũng do Thiển Thiển chọn! Đúng là, vẫn chỉ có người trẻ tuổi mới hiểu nhau, mẹ mà chọn chắc chắn không được thích như vậy đâu!”

Tay cầm cà vạt của Tiêu Y Đình có chút cứng ngắc.

“Y Đình, con làm việc tiếp đi, mẹ không quấy rầy con nữa. Vốn mẹ và Thiển Thiển định đi quán cà phê ở gần đây, tiện đường nên vào thăm con. Chút nữa tan tầm con qua đó đón hai chúng ta được không?” Khương Vãn Ngư khéo léo gắn ghép.

“Đương nhiên là được!” Tiêu Y Đình cười nhàn nhạt.

Hai người vui vẻ rời đi.

Cả quá trình Mạnh Thanh Thiển gần như không nói gì. Hôm nay cô mặc một chiếc măng-tô trắng, tóc buộc cao để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, điềm tĩnh và có chút xa cách.

Hai người ra khỏi văn phòng luật, mọi người liền túm vào bàn tán: “Một chữ thôi, đẹp! Cảm giác không hề kém ‘bà chủ’ cũ của chúng ta!”

“Đẹp chưa chắc đã hay nha!”

“Tôi lại thấy ‘bà chủ’ cũ tuy xinh đẹp nhưng lạnh lùng quá! Cảm giác không vướng khói bụi trần đời vậy!”

“Chẳng lẽ vì ‘bà chủ’ không vướng khói bụi trần đời nên không hợp nhân gian, vậy nên sớm….”

“Đủ rồi đừng nói nữa! Nói chuyện của người khác là không hay đâu!”

“Chúng tôi cũng chỉ thương tiếc thôi mà, một người xinh đẹp như vậy…..”


Mọi người nhìn về phía văn phòng của Tiêu Y Đình, không ai nói thêm gì.

Die nd da nl e q uuydo n

Hết giờ làm Tiêu Y Đình đến đón Khương Vãn Ngư và Mạnh Thanh Thiển như đã hứa.

Đến cửa quán cà phê anh lấy điện thoại gọi cho mẹ, điện thoại vừa kết nối Khương Vãn Ngư đã vội la lên: “Y Đình đến nhanh!”, sau đó tắt máy.

Tiêu Y Đình không rõ có chuyện gì nhưng nghe có vẻ là tình huống khẩn cấp, lập tức xuống xe chạy vào trong, bắt gặp Khương Vãn Ngư đang đỡ Mạnh Thanh Thiển đi ra. Khương Vãn Ngư thấy Tiêu Y Đình liền vội vã gọi anh, “Y Đình! Con đây rồi! Giúp mẹ đỡ Thiển Thiển! Người phục vụ không cẩn thận đổ nước sôi vào con bé!”

“Nhanh đưa tới bệnh viện!” Anh nói.

Bệnh viện!

Hai chữ kia khiến Khương Vãn Ngư giật thót, khẩn trương nói: “Đi đi! Nhanh nhanh!” Khương Vãn Ngư thầm trách bản thân có tật giật mình! Thanh Hòa ở bệnh viện khá xa chỗ này!

Khương Vãn Ngư đỡ Mạnh Thanh Thiển lên xe, cả bàn tay cô bị nước nóng làm cho đỏ ửng.

Mạnh Thanh Thiển được y tá xem qua vết thương, lúc này Khương Vãn Ngư có điện thoại. Bà nghe xong liền quay qua nói với Tiêu Y Đình, “Y Đình! Cậu con kêu mẹ qua có việc gấp, mẹ phải đi ngay! Con bé còn chưa ăn tối, con giúp mẹ được không?”

“Dì Khương không cần lo cho cháu đâu, dì cứ đi lo việc đi ạ!” Mạnh Thanh Thiển hiểu chuyện.

“Làm sao vậy được? Cả ngày hôm nay con giúp dì vui vẻ rồi! Y Đình, được không con?” 

Tiêu Y Đình khẽ gật đầu. Lúc này Khương Vãn Ngư mới vui vẻ rời đi.

Die nd da nl e q uuydo n

Mạnh Thanh Thiển nhìn Tiêu Y Đình, khẽ cười: “Luật sư Tiêu, anh không cần lo cho bữa tối của tôi đâu, tôi có thể tự đi được.”

Tiêu Y Đình nhìn chằm chằm bàn tay đang băng bó của Mạnh Thanh Thiển……

Mạnh Thanh Thiển rụt tay lại, “Tôi vẫn có thể nấu mì, chỉ là… tay phải bị như vậy không vẽ tranh được rồi…..”

“Đi thôi.” Anh không nói nhiều nhưng người nghe không thể kháng cự.

“Tôi…..”

“Không phải cô chưa quen thuộc Bắc Kinh sao?” Anh hỏi.

“Đúng, nhưng tôi tự đi được.”

Lông mày Mạnh Thanh Thiển khẽ cau lại, vẻ quật cường đó rất giống một người……


Anh nghiêm mặt ra khỏi bệnh viện.

Mạnh Thanh Thiển chậm rãi rời đi sau đó. Cô đứng bên đường định bắt xe thì xe của Tiêu Y Đình dừng lại trước mặt cô.

Mạnh Thanh Thiển do dự một chút mới lên xe.

“Cô muốn ăn gì?”

“Gì cũng được.” Mạnh Thanh Thiển ngồi ghế sau, thỉnh thoảng lén lén nhìn Tiêu Y Đình.

Tiêu Y Đình cố tìm đề tài nói chuyện để hai người không quá xấu hổ: “Bức tranh hôm đó cô có sửa lại rồi sao?”

“Vâng…”

Mạnh Thanh Thiển bất giác mỉm cười….

Sau đó hai người nói chuyện nhiều hơn về tranh vẽ, không quá gượng ép như hồi đầu.

Xe đi đến một nhà hàng. Tiêu Y Đình chưa xuống xe, xuyên qua cửa kính anh nhìn thấy hai người tuyết ngoài cửa nhà hàng, nếu bình thường thì không sao, nhưng hai người tuyết là một nam một nữ, hình của cô gái còn có tóc mái dài và cặp kính đen……..

Tim Tiêu Y Đình thắt lại…….

“Oa! Đáng yêu quá!” Mạnh Thanh Thiển nhìn thấy hai người tuyết cũng rất thích thú, vội vã xuống xe.

Tiêu Y Đình xuống xe sau cô.

Mạnh Thanh Thiển vui vẻ chạy lại chỗ hai người tuyết, cô còn lấy kính đeo lên, quay lại cười với Tiêu Y Đình…….

Anh trầm mặc……..

Tiêu Y Đình quay lại xe, lấy giấy bút ra vẽ, anh vẽ sân nhà anh, tuyết trắng, người tuyết……..

Người tuyết có tóc mái dài, kính đen………

Mạnh Thanh Thiển chơi hồi lâu vẫn chưa thấy Tiêu Y Đình đi đến, quay lại thì thấy anh đang ngồi trong xe vẽ………

Tiêu Y Đình vẽ sau ngồi ngẩn người nhìn chằm chằm bức vẽ…….

Mạnh Thanh Thiển đi đến bên cạnh xe, “Anh vẽ chúng sao? Đáng yêu quá!”

Tiêu Y Đình không trả lời…….

“Luật sư Tiêu, tôi thấy phần lớn tranh của anh đều có một chỗ trống, bức này thì không…..” Mạnh Thanh Thiển có chút chần chừ.


Không chỗ trống? 

Tiêu Y Đình cất tranh đi, “Đi ăn thôi.”

Die nd da nl e q uuydo n

Tiêu Y Đình không nghĩ đến sẽ gặp Ninh Chấn Khiêm và Tả Thần An trong nhà hàng.

“Đây là…..” Tả Thần An nói.

“Chào mọi người, tôi là Mạnh Thanh Thiển.” Mạnh Thanh Thiển mỉm cười tự giới thiệu, “Tôi là… bạn học vẽ của luật sư Tiêu.”

Bạn học vẽ?

“Đã gặp nhau thì cùng ăn đi!” Tả Thần An vui vẻ.

Bốn người cùng ngồi một bàn, vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả.

Gọi là rôm rả nhưng thực ra chỉ có Tả Thần An và Mạnh Thanh Thiển nói chuyện với nhau, Ninh Chấn Khiêm vẫn giữ hình tượng ‘hũ nút’, còn Tiêu Y Đình bây giờ thì không khác gì một cái hồ lô không được mở nút…..

Về sau Tiêu Y Đình mới biết nhà hàng này là Tả Thần Viễn mới mở, không trách lại gặp hai người Tả Thần An ở đây.

“Luật sư Tiêu, không phải cậu nên tìm anh trai tôi để nói về chuyện bàn quyền sao?” Tả Thần An đùa giỡn.

Tiêu Y Đình trầm mặt, “Ý này không tồi…”

“….” Tả Thần An không đáp được, lão Đại khổ sở vì tình, lão Nhị cũng vì tình mà mất hồn vía, anh phải một mình đóng vai chú hề cũng rất mệt đó có được không!

Thôi! Lời nói lúc này là vô dụng! Uống là tốt nhất!

Tả Thần An mở rượu, “Lâu lắm rồi ba anh em chúng ta mới có dịp tụ tập, không cần để ý chuyện gì cả! Uống thôi nào!”

Tả Thần An rót rượu cho hai người kia, đến lượt Mạnh Thanh Thiển thì cô lắc đầu, ý bảo mình không uống.

Cách này đúng là có hiệu quả, hai người kia một hơi hết sạch ly rượu!

Còn ‘tốt’ hơn là Ninh Chấn Khiêm tự giành lấy chai rượu, rót đầy ly cho Tiêu Y Đình và mình, hai người không nói nhiều, khẽ cụng rồi uống cạn……

Hừm……

Nhìn cảnh này Tả Thần An quyết định không uống cùng, dù hai người này say nhưng vẫn còn anh tỉnh táo!

Hai người này cứ uống như vậy? Không cần đồ ăn luôn?


“Tôi nói này hai anh trai! Hai người có thể chậm lại một chút không?” Tả Thần An không nhìn tiếp được, nhưng anh nói như thế nào cũng không có ai nghe, lúc anh định cướp lại chai rượu còn bị Ninh Chấn Khiêm trừng mắt.....

Doạ chết anh rồi!

Anh quay sang giành ly rượu với lão Nhị, kết quả thất bại……..

Tả Thần An đột nhiên nghĩ tới cái  gì đó, hô lên: “A, em gái Thanh Hòa, em đến tìm lão Nhị hả?”

Tiêu Y Đình theo bản năng giật nảy mình, giống như hồi trước bị cô bắt quả tang đang chơi game….

Tả Thần An nhân cơ hội này đoạt lấy ly rượu trong tay Tiêu Y Đình, trong lòng không khỏi thầm than, bản tính ‘sợ em gái’ này xem ra khó mà đổi được…….