Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 243: Sách cũ

Nói cách khác, tối hôm qua cô đã nôn, còn nôn hết lên người của ân nhân cứu mạng?

Người cứu cô là ai? Ôm nghi vấn này, cô lật tới lật lui chiếc áo nhưng không có thu hoạch gì.

Đang đứng vậy không biết làm sao, có người ấn chuông.

Cô vội vàng đi mở cửa, người tới là nhân viên phục vụ, trong tay mang theo một bộ quần áo nữ, nói với cô, “Đây là một vị tiên sinh bảo đưa tới.”

“Người nào? Cô có biết không?” Cô nhận quần áo, số đo rất vừa người cô.

“Không biết.” Nhân viên phục vụ đã hoàn thành nhiệm vụ liền đi.

Phương Lê cầm quần áo, mi tâm nhíu chặt, đây cũng không phải là tình tiết hư cấu trong tiểu thuyết, ở quán bar gặp nạn, anh hùng cứu mỹ nhân. Xảy ra một đêm tình.Người đàn ông thần bí, quần áo vừa vặn. . . . . . Mà điều khác biệt duy nhất là cô không có tổn hại gì, cũng không có xảy ra tình một đêm.

Thay quần áo, cô đi hỏi thân phận người ở gian phòng này, gian phòng này đã đăng kí tên của ai, nhân viên tiếp tân cũng không làm khó cô, nói ra một cái tên, mà tên này đối với cô hoàn toàn xa lạ . . . . .

Có lẽ, đây chỉ là một bản nhạc đệm qua đường, không cần nghĩ quá nhiều. . . . . .

Cô vẫn đi làm như thường lệ.

Vào mùa đông, Diệp Thanh Hòa nhận được bưu thiếp Kiều Tư gửi tới, đồng thời cũng biết được, vào lễ Giáng Sinh này Kiều Tư sẽ trở lại lần nữa, về cùng chú nhỏ.

Chú nhỏ. . . . . .

Mỗi lần nhớ đến đứa nhỏ này, trí nhớ đều dừng lại ở mười hai năm trước, một tên tiểu tử mặt than mập mạp tham ăn, suốt ngày cứ chạy vào phòng cô, thậm chí vo tròn thành một cục ở trong lòng cô. Hình tượng như vậy, hình như đã kéo dài một quãng thời gi¬an, một đoạn, nhớ tới sẽ mỉm cười, ngay cả khi trong quãng thời gi¬an đó, cô cảm thấy cuộc sống đối với cô mà nói khá gian khổ. . . . . .

Người, luôn phải trải qua mọi kinh nghiệm, mới có thể hiểu thấu đáo. Bất luận là người thông minh thế nào đi nữa. . . . . .

Mùa đông này, mọi người đều có thu hoạch, người người đều vui vẻ. Anh cả và Vi Vi có đứa nhỏ, ra đời vào mùa đông, đã từng là một đôi không đáng tin cậy, vậy mà cũng có thể nở hoa kết trái, nhìn trong mắt anh cả có sự dịu dàng, cô cảm thấy may mắn cho một nhà ba người. Năm đó vẫn luôn nghĩ cuộc hôn nhân này là một canh bạc nguy hiểm, nhưng canh bạc này lại thắng, cho nên nói cuộc sống kỳ diệu ở chỗ, không đi đến cuối, vĩnh viễn sẽ không biết tương lai xảy ra chuyện gì. . . . . .

Đứa nhỏ của Phó Chân Chân và Điền Giản cũng sinh vào mùa đông, cô và Tiêu Y Đình cùng qua thăm, đứa nhỏ này lại gọi cô là “Cô”. . . . . .

“Cô”. . . . . .

Xưng hô này giống như tiếng gọi người thân đã xa cách, mang theo chút ngây ngô. . . . . .

Sau tất cả, là tình bạn hay tình yêu, nhớ lại đều tốt đẹp như vậy. . . . . .

Điền Giản đối với Phó Chân Chân vô cùng tốt, đối với hai mẹ con, thật sự hứng như hứng hoa, một Điền Giản như vậy, tất nhiễn đã làm Phó Chân Chân cảm động, Phó Chân Chân cũng không còn địch ý với cô như ban đầu, vẫn gọi cô là chị. . . . . .

Cô vô tình hay cố ý nhắc tới Kiều Tư, nhắc tới lễ Giáng Sinh này Kiều Tư sẽ quay lại, phản ứng của Phó Chân Chân rất lớn, “Chị ấy quay lại?”


Vẻ mặt như vậy, có chút tức cười, Diệp Thanh Hòa cười, thật không biết cuộc sống em gái pha trà suốt hai tháng đó, trong hai người bọn họ cuối cùng ai giành chiến thắng. . . . . .

Trong thời gian này, tất cả tin vui hình như đều liên quan đến trẻ nhỏ, nhà họ Giang bên kia cũng có tin tức tốt, Gi¬ang Chi Vĩnh và Trương Manh cũng có đứa bé. . . . . .

Tin tức tốt không ngừng, khiến Tiêu Y Đình cũng hết sức phấn chấn, luôn nói với cô, sang năm, bọn họ cũng sẽ có tin tốt. . . . . .

Cô nghe, luôn hoảng hoảng hốt hốt cười, rồi sau đó, xoay mặt đi. . . . . .

Mỗi người đều có tin tức tốt cả. . . . . .

Ngay cả Phương Lê cũng như đang tẩm gió xuân, mỗi ngày ra vào văn phòng, thần thái phấn khởi , đồng nghiệp nữ trong văn phòng đều suy đoán hình như Phương Lê có bạn trai, bởi vì khác biệt rất rõ ràng, Phương Lê bắt đầu mặc quần áo hàng hiệu, mùi nước hoa trên người cũng khiến người ta đoán được đó là nhãn hiệu nổi tiếng.

Phương Lê đối với mấy suy đoán này cũng không phủ nhận, ngược lại cười híp mắt, đỏ bừng cả mặt.

Vì vậy suy đoán này liền biến thành khẳng định, tất cả mọi người nói Phương Lê tốt số, rốt cuộc đã tới mùa xuân, hơn nữa nhìn dáng vẻ còn là một mùa xuân nặng ký.

Nếu như vậy, Diệp Thanh Hòa cũng mừng cho Phương Lê.

Mỗi người đều giống như một nhân vật trong câu chuyện xưa, mỗi nhân vật tất nhiên đều có một kết cục, hoặc hài kịch, hoặc bi kịch, nhưng mỗi nhân vật trong chuyện xưa lại vĩnh viễn không thể dự đoán được kết cục của mình, không biết số mạng này qua người sáng tạo sẽ ra sao, sẽ viết nên cuộc sống trong chuyện xưa như thế nào?

Khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống, cây hoa quế ngoài cửa sổ đã bị phủ trắng bởi lớp tuyết, Diệp Thanh Hòa mới sực nhớ, đầu năm nay, đã từ mùa hạ đi tới mùa đông, thời gi¬an, tựa như trời cao ban ân vậy . . . . . .

Anh đã từng hứa với cô, khi cỏ cây Hương Sơn rực hồng, anh sẽ đưa cô đi ngắm mặt trời mọc, nhưng lá cây rực hồng đã biến mất, mùa thu đó trải qua một vụ án nên đã bỏ lỡ, hình như anh đã quên chuyện này, mà cô lại nhớ, chỉ là không nhắc nhở anh.

Cô biết, theo ý anh, bọn họ còn có cả đời, tất nhiên sẽ có rất nhiều mùa thu đi xem mặt trời mọc . . . . . .

Có lẽ lúc nói chuyện với hai lão nhân nhà họ Giang,thỉnh thoảng bà dì Tiểu Mạn sẽ cảm thán năm tháng trôi qua, cùng người nhà hội tụ sẽ ít đi một lần, nếu là ngày trước, Diệp Thanh Hòa cũng chỉ nghe cho qua, mặc dù sẽ có xúc động, nhưng cũng không thấy thân thiết, kể từ khi cùng nhà họ Giang có tầng quan hệ thân thích này, ban đầu làm bạn vong niên với Giang lão, phần ân tình này cũng có chút xa lạ, vậy mà, lúc này nghe được, trong lòng giống như có một sợi tơ mềm mại quấn lấy, cảm giác nói không nên lời, tháo gỡ xuống, sẽ đau ê ẩm, vì vậy nếu có thời gian, cũng đến nhà họ Giang một chút, dù sao, hai người cũng thật tâm thương cô.

Vào một ngày tuyết ngừng rơi, cô và Tiêu Y Đình cùng về nhà họ Giang thăm hai người.

Mỗi lần cô đến, hai người đều đặc biệt vui mừng, lần này cũng không ngoại lệ, trời lạnh như vậy còn chạy một đoạn đường dài tới, thật sự vất vả.

Diệp Thanh Hòa không nói nhiều, chỉ cười, Tiêu Y Đình liền nói thay cô, ở nhà cô cũng rất nhớ hai người, cho nên tuyết vừa dừng đã tới thăm.

Hai người nghe càng thêm vui mừng.

“Thanh Hòa, gần đây ông có một món đồ tốt, con chờ, ông lấy cho con.” Giang Tuần hứng trí bừng bừng nói.

Có thể được Gi¬ang lão xưng là đồ tốt , Diệp Thanh Hòa nghĩ đến tất nhiên giá trị xa xỉ, nhưng cô ngàn vạn lần không ngờ, Gi¬ang Tuần chỉ lấy một quyển sách từ trên lầu. . . . . .

“Con xem một chút, có quen không?” Gi¬ang lão đưa sách cho cô.

Thật đúng là quen thuộc. . . . . .

Cô nhớ rất rõ ràng, đây là tàng thư nhà cô, bản cũ thời kỳ dân quốc.

Cô nhận lấy, mở ra trang tên sách, liền nhìn thấy nét chữ của bà ngoại, với ba chữ nhỏ trên bức ảnh thời trẻ của bà giống nhau như đúc, thanh lệ phiêu dật, thoát trần thoát tục.

“Ông đã tìm được, cầm về cho bà dì con xem, bà con lại giống như thấy bảo vật vậy, ôm quyển sách này kích động chừng mấy ngày, một lòng nghĩ muốn trả cho con, bên trong còn có dấu vết ba con đã đọc qua chứ?” Giang lão thấy cô toát ra vẻ mặt vui mừng, vui vẻ nói.

“Dạ.” Cô gật đầu một cái, lật từng trang sách buộc bởi những sợi chỉ cũ, trang thứ hai bà ngoại có viết: Một lòng muốn đọc sách này, quá mức yêu, vì thế tặng.

Sách này, ban đầu của bà ngoại, sau này đều tập hợp đến thư phòng nhà cô, cuối cùng, lại không biết đi nơi nào, hôm nay nhìn thấy vật cũ, tựa như đã lâu không thấy người thân, cảm giác thân thiết và ấm áp tràn đến.

Qủa nhiên bà ngoại là một cô gái tùy tính, vô luận là viết lưu niệm vẽ tranh khảy đàn chơi cờ, có hứng thú, liền tận hứng, mặc kệ chuyện gì, thí dụ như viết lung tung trên sách một mẫu chuyện lưu niệm, cũng chỉ có bà ngoại có thể làm , lại không nói sách này giá trị nhiều hay ít, nhưng dù sao giá trị cũng rất cao, đổi thành người khác, tất nhiên yêu quý không thôi, sao viết chữ linh tinh được?


Chỉ là, nghe mẹ nói, tính tình này của bà ngoại ước chừng là do ông ngoại nuông chiều mà ra. Nghe nói, năm đó bà ngoại tức giận, đập vỡ một phòng bảo bối thời cổ của ông, phó quan vào bẩm báo, ông ngoại chỉ vội vã nói, mau cho người quét dọn , cẩn thận đừng làm chân tiểu thư bị thương.

Nói thật, đối với chuyện xưa của ông bà ngoại,Diệp Thanh Hòa rất có hứng thú, một tiểu thư cầm kỳ thư họa có tri thức hiểu lễ nghĩa, một quân nhân giục ngựa chinh chiến tục tằng hào phóng kiên cường, làm thế nào lại có tình cảm? Đáng tiếc, năm đó mẹ không muốn nói nhiều. . . . . .

“Cảm ơn ông dượng, đây thật là. . . . . . niềm vui quá lớn.” Cô nói xong, lật đến trang cuối cùng, lại nhìn thấy mấy nét bút lông viết chữ nhỏ. . . . . .

Trong đầu cô chợt lóe một tia lửa. . . . . .

Mà lúc này Tiêu Y Đình cũng đưa đầu đến xem, “Anh xem một chút! Sách gì?”

Cô vội vàng gấp sách lại, cười nói, “Không có gì! Không thấy tên bìa sách sao? 《 Sử ký 》 mà thôi.”

“Anh biết là Sử ký , chỉ là, phiên bản 《 Sử ký 》này anh chưa từng thấy qua, mở ra cho anh mở rộng tầm mắt!” Anh cười nói.

Vì vậy cô cũng nói cười theo, “Ừm! Cũng rất tinh mắt tinh mắt! Chỉ là, phiên bản này rất có giá trị! Không cho anh xem! Cẩn thận không thì mất!”

Gi¬ang Tuần bị lời nói hai người chọc cười, “Đáng tiếc, chỉ tìm được một quyển này, nếu là một bộ đầy đủ, sẽ rất có giá trị, trong nhà con có cả một bộ, hay chỉ có quyển này?”

“Có phải toàn bộ hay không con cũng không rõ ràng lắm, chỉ là, lúc ấy sách trên giá có rất nhiều, con không có nghiêm túc xem qua, lúc học trung học ngại học chữ phồn thể rất mệt mỏi, ba con cũng không xem nhiều, thỉnh thoảng lật xem thôi.” Cô cẩn thận cất sách, bỏ vào trong túi xách, trong lòng có chút do dự, nhưng vẫn hỏi, “Ông dượng, tìm được sách này, cũng tốn không ít tiền chứ?”

Sắc mặt Giang Tuần lập tức thay đổi, “Đừng nói đến tiền bạc với ông, nói ra ông tức giận!”

“. . . . . .” Diệp Thanh Hòa biết chắc câu trả lời như vậy, cười cười, “Được rồi, vậy cám ơn ông dượng.”

Vu Tiểu Mạn cũng cười, “Con đó, luôn khách khí như vậy, chúng ta là người trong nhà, nói đến vật ngoài thân làm gì? Ông dượng của con, còn muốn có thời gian thì ra ngoài đi dạo, đã có một quyển, không chừng còn tìm được những thứ khác, con nói như vậy, không phải đả kích lòng tích cực của ông ấy sao?”

“Ông dượng, không cần phải phí tâm như vậy, đã nhiều năm rồi, lại trải qua những biến cố kia, ai biết đã thất lạc nơi nào? Đi tìm lại phí công, phí sức!” Cô khuyên.

“Con đang xe, thường ông phải không ! Ông cũng không có bệnh tật gì! Sợ gì phí sức!” Lông mày hoa râm của ông dựng thẳng lên.

Từ lúc quen biết ông đến bây giờ, cũng đã mười hai năm rồi, dáng ngoài của ông đã già đi rất nhiều, nhưng trái tim này, lại càng ngày càng trẻ tuổi, có lẽ người già đều như thế, tuổi càng lớn càng không muốn chịu già.

Vu Tiểu Mạn cũng giúp Giang lão nói chuyện, “Thanh Hòa, con cứ kệ ông ấy đi, đây là sở thích của ống ấy! Không có chuyện gì liền đi ra ngoài mấy vòng, con không cho ông ấy ra ngoài, ông ấy mới chịu khổ! Bây giờ già rồi, cũng không làm được gì, thừa dịp đi đứng còn thuận lợi, có thể đi một chút thì đi. . . . . .”

Diệp Thanh Hòa nghe, nhất thời cứng ngắc, bên tai vang lại câu nói kia “Thừa dịp đi đứng còn thuận lợi, có thể đi một chút thì đi . . . . .”

“Em gái? Em gái?”

Tiêu Y Đình kêu cô mấy tiếng, cô mới hồi hồn, “Chuyện gì?”

“Em đang nghĩ gì vậy? Gọi em mấy tiếng cũng không trả lời?” Tiêu Y Đình nhìn cô kỳ lạ.

Ánh mắt cô hơi chao đảo, nói nhỏ, “Không có, nghe bà dì nói mấy lời này cảm thấy khổ sở trong lòng. . . . . .”

“Đứa nhỏ ngốc. . . . . .” Vu Tiểu Mạn cười dịu dàng nói, “Không cần khổ sở, ai cũng phải đi tới ngày đó, bà dì không còn gì tiếc nuối, vậy là đủ rồi, bây giờ, chuyện quan trọng nhất là các con, mỗi đứa đều phải sống thật tốt , bà dì cũng không thể lo lắng được gì. Y Đình, bà biết con là đứa bé ngoan và chân thành,Thanh Hòa ở bên con, bà yên tâm, nhưng con đừng trách bà lắm miệng, bà không nhịn được muốn nói, cuộc sống sau này, Thanh Hòa phải dựa vào con, đứa nhỏ này, bà không nói con cũng biết, khiến người yêu thương nhưng cũng làm cho người đau lòng, đúng không?”

“Dạ, bà dì, con sẽ chăm sóc Thanh Hòa thật tốt , bà yên tâm.” Tiêu Y Đình không dám chậm trễ, nặng nề nắm tay Diệp Thanh Hòa, cam kết với Vu Tiểu Mạn.

Hai người Diệp Thanh Hòa ăn cơm với hai lão rồi mới về.

Vu Tiểu Mạn tận mắt thấy Tiêu Y Đình mặc áo lông cho Diệp Thanh Hòa, còn dùng khăn quàng cổ của chiếc mũ quấn quanh cực kỳ chặt chẽ, sau đó hai người mới nắm tay ra cửa.

Hai người như vậy khiến Vu Tiểu Mạn rất vui mừng, lại sinh lòng cảm khái, “Thật là một đôi bích nhân. . . . . . Tôi thấy hai đứa nhỏ này rất tốt, không giống Chi Vĩnh và Trương Manh, cả ngày trừ gây gổ thì giận dỗi. . . . . . Nhưng đáng tiếc, ban đầu tôi rất mong đợi Thanh Hòa thành cháu dâu, kết quả, lại thành em họ.”

“Đây đều là duyên phận! Hơn nữa, Thanh Hòa là em họ của Chi Vĩnh, không phải bà cũng rất vui sao? Trăn trở nhiều năm, rốt cuộc tìm được cháu ngoại của chị, nếu không, bây giờ ngày ngày bà lại lẩm bẩm tiếc nuối.” Gi¬ang lão trấn an bà.


“Cũng phải. . . . . .” Vu Tiểu Mạn gật đầu thở dài, “Tôi chỉ đau lòng cho Chi Vĩnh, đứa nhỏ này, lúc trước, trong lòng có Thanh Hòa, gần như không bỏ xuống được, sau này lại cưới Trương Manh, tính cách này của Trương Manh. . . . . . lại không hợp với Chi Vĩnh. . . . . .” Người già, luôn nghiêng về cháu của mình một chút, vợ chồng Giang Chi Vĩnh không hợp, bà cũng thấy tính tình Trương Manh chưa đủ tốt, chỉ là, chỉ dùng bốn chữ tính tình chưa tốt cũng cho nhẹ nhàng bâng quơ thôi.

“Con cháu tự có phúc của con cháu! Hôm nay,Trương Manh cũng có đứa bé, sau này sẽ từ từ khá hơn, bà cũng đừng nghĩ nhiều như vậy.” Gi¬ang Tuần an ủi.

Mặc dù Vu Tiểu Mạn không nói thêm nữa, nhưng vẫn không thể thoải mái, dù sao, Giang Chi Vĩnh là đứa cháu bà thương yêu nhất, cũng là đứa nhỏ hiểu chuyện nhất. . . . . .

Sau khi rời khỏi nhà họ Giang, Tiêu Y Đình sợ Diệp Thanh Hòa lạnh, lập tức nhét cô vào trong xe.

Tuyết đọng trên đường đã được dọn dẹp, chỉ còn bụi cây hai bên vẫn bị tuyết che phủ thật dày.

“Anh hai.” Cô kêu.

“Hả?” Anh lái xe, nhẹ nhàng trả lời.

“Em muốn chơi tuyết.” Cô nói.

Trong khi lái xe anh nhìn cô một cái, kiên quyết bác bỏ yêu cầu của cô, “Không được! Sẽ bị cảm!”

“Anh hai. . . . . . Không đâu!” Cô kéo cửa sổ xuống một chút, “Không lạnh ! Nếu không, anh đi lấy một chút lên xe cho em chơi đi?”

“Không được là không được! Hơn nữa, trong xe mở máy điều hòa, vừa lấy lên liền tan hết!” Anh không dừng xe, chỉ là không thể mặc kệ ánh mắt long lanh như nước của cô, đóng cửa sổ lại, giọng nói mềm mại xuống, “Em quên mới vừa rồi bà dì nói gì à? Muốn anh chăm sóc em thật tốt, cho nên, em cũng đừng tùy hứng.”

“. . . . . .” Giọng điệu này của anh. . . . . . Thật là cầm lông gà làm lệnh tiễn rồi. Cô ôm chặt túi xách.

Xe tiếp tục chạy, lúc chạy qua một cửa hàng bán bánh bao, cô gọi anh lần nữa, “Anh hai?”

“Hả?” Vẫn là lời đáp êm ái như vậy, không có một chút khó chịu.

“Em muốn ăn bánh bao.” Cô chỉ chỉ tiệm bánh đằng trước.

“Hả? Không phải mới ăn cơm tối sao?” Mặc dù nói như vậy , tốc độ xe vẫn chậm lại.

“Em lại muốn ăn, em không xuống xe, anh đi mua cho em.” Cô nhìn anh năn nỉ, sóng mắt như nước.

Ánh mắt này làm sao anh cự tuyệt được ? Cả trái tim cũng muốn hòa tan, ngừng xe lại, “Được, anh đi mua, em muốn ăn vị gì?” Anh nhớ, hình như cô không thích ăn mấy thứ này.

“Anh xem mà mua, nếu không lấy cái bánh nhỏ cũng được.”

Anh nhìn cô một cái, có chút hồ nghi, nhưng vẫn xuống xe.

Nhìn bóng lưng anh đi vào tiệm, cô vội vàng lấy bản 《 sử ký 》 trong túi ra, xé nhanh trang cuối cùng, hơn nữa còn xé thành mảnh nhỏ.

Mở cửa xe đi xuống, ném giấy vụn vào thùng rác cách đó không xa, nhanh chóng lên xe.

Mới vừa đóng kỹ cửa xe, đã nhìn thấy anh đi ra.

Cô trấn định lại, bỏ quyển sách lại vào túi, như không có việc gì chờ anh .

“Cho em!” Anh mở cửa xe, mang theo hơi gió, đưa bánh bao cho cô, tổng cộng bốn cái, mỗi loại một cái.

“Nhiều như vậy, sao em ăn hết ?” Cô cũng không đói, lấy một cái nhỏ, từ từ cắn từng miếng.

Anh nhìn cô cười, “Mang về ăn, không lát nữa lại đói bụng! Anh nói này bà xả, có phải hai người ăn không?”


“. . . . . .” Cô cả kinh, “Không phải mỗi lần đều. . . . . .” Cô nhớ lại, chắc chắn mỗi lần đều có biện pháp an toàn, an tâm lại.

Anh cười ha hả, “Anh nói nếu như, áo mưa cũng có lúc không an toàn không phải sao?”

Nói xong cắn bánh bao cô đang ăn, trong lòng lại giật mình. . . . . .

Về đến nhà, nhà họ Tiêu đã ăn cơm tối xong, Tiêu Thành Hưng ở thư phòng, Khương Vãn Ngư vẫn chưa về, cả ngày hôm nay đều ở bên nhà anh cả trông chừng cháu nội, hai người liền chào hỏi dì Vân một tiếng, trực tiếp về phòng.

Diệp Thanh Hòa lấy bản 《 sử ký 》 đặt lên giá sách, rồi sau đó, liền lấy quần áo đi tắm.

Bình thường Tiêu Y Đình đều thích ầm ỹ với cô, không có mấy lần cô tắm được cả , nhưng hôm nay, anh lại không theo cô vào, chỉ dặn dò cô tắm nhanh một chút, đừng để bị cảm.

Đợi cô vào phòng tắm, anh rút quyển sách kia ra, nhìn thấy tên sách, cũng nhìn thấy một ít lời khen tặng, lại không phát hiện vấn đề khác, cho đến khi lật tới tờ cuối cùng, anh mới thấy dấu vết bị xé đi . . . . .

Tìm tỉ mỉ trong túi xách cô một lần nữa, không phát hiện bất kỳ tờ giấy nào, anh nhớ lại đoạn đường này, trừ xuống xe mua bánh bao cho cô, thì không rời cô nửa bước. . . . . .

Nhất thời sáng tỏ, ánh mắt không khỏi ảm đạm. . . . . .

Cô tắm xong ra ngoài, thấy anh ngồi trên ghế, đối diện cửa phòng tắm, sắc mặt hơi nặng nề nhìn cô.

Cô theo bản năng nhìn vị trí quyển 《 sử ký 》, đã không thấy quyển sách kia trên giá, lại nhìn một cái, sách ở trên bàn. . . . . .

“Tới đây.” Anh nói với cô. Trừ sắc mặt hơi trầm, vẫn giống như mọi khi ở văn phòng hay gọi cô vậy.

Cô lau tóc còn ướt, cười lớn, “Anh hai, anh không tắm sao?”

Anh hơi đứng dậy, giữ tay cô lại, cô theo sức của anh, cuối cùng, ngã vào lòng anh.

“Em gái, em rất không ngoan. . . . . .” Anh ôm cô vào trong ngực, vẫn là tư thế anh thích nhất, để cô ngồi trên đùi anh, rồi sau đó cái ghế xoay quanh, hai người đối mặt quyển sách kia.

“Anh hai. . . . . .” Cô giật giật.

Anh ôm chặt hong cô, cằm đặt trên bả vai, thả khí nóng, “Em gái, anh muốn thẩm vấn em. . . . . .”

Giọng anh vẫn đùa giỡn, nhưng cô lại cảm thấy thấy áp lực từ phía sau đáng tới, bao phủ cô tầng tầng .

“Đầu tiên xin tuyên thệ, lấy nhân cách cùng lương tri của em bảo đảm, em trung thực với nghĩa vụ của mình, bảo đảm chi tiết trần thuật, không hề giấu giếm, nếu như trái lời thề, sẽ để anh thay em tiếp nhận trừng phạt cùng khiển trách đạo đức.” Anh ôm cô, nói từng câu từng chữ, giống như vui đùa, lại không giống vui đùa. . . . . .

“Anh hai. . . . . . Đừng làm loạn. . . . . .” Cái này như trò chơi trên tòa án, nhưng không vui chút nào. . . . . .

“Anh không làm loạn! Em gái, nói theo anh một lần nữa, em lấy nhân cách và lương tri của em bảo đảm. . . . . .” Anh dừng lại, chờ cô nói theo.

“. . . . . . Anh hai, rốt cuộc anh muốn nói cái gì, cứ nói đi. . . . . .” Cô bị anh ôm trong vòng tay, không thể nhúc nhích.

“Tốt! Vậy em nhớ, nếu như hôm nay em nói dối, anh sẽ phải chịu trừng phạt và khiển trách!” Anh vẫn vòng tay ôm cô vào lòng như cũ, đưa tay mở quyển sách trước mặt, lật tới tờ cuối cùng, “Quyển《 sử ký 》 này, năm đó anh cũng chưa đọc xong, cho nên, em gái, em có thể nói cho anh biết, nội dung trang cuối cùng là gì không, cơ mật đến nỗi phải xé đi sao?”

Ánh mắt cô dao động, cười khẽ, “Em còn tưởng anh muốn hỏi cái gì chứ ? Em không phải nhà sử học, phiên bản này em cũng chưa đọc qua, làm sao biết trang này có nội dung gì?”

“Thật sao?” Anh ôm cô, siết chặt, “Em gái, có phải em thấy anh là một tên ngốc không? Rất dễ bị lừa? Em gái, không cần khiêu chiến ánh mắt luật sư của anh. . . . . .”

“Em nói thật. . . . . .”

“Em gái!” Anh cắt đứt lời nói dối của cô, thân là một luật sư, anh vẫn có đầy đủ lý trí, một đôi mắt giỏi quan sát và phát hiện, một tâm tư nhạy cảm tinh tế, “Nhớ rõ lời thề của em. . . . . .”

“Đó là của anh , không phải của em. . . . . . Em. . . . . .”


“Em gái!” Anh chợt trở nên nghiêm nghị, “Em biết không? Ngày trước anh xé bỏ bức tranh chữ của ba, anh liều mạng kiếm thật lâu nhưng vẫn làm mất hai miếng, em nhớ không? Vì hai miếng nhỏ này, anh tìm khắp những nơi mà ban ngày chúng ta đã đi qua, thậm chí mỗi nơi cũng tìm trong thùng rác một lần.”

“. . . . . .” Cô không nói gì, mặc cho anh càng ôm càng chặt.

“Cho nên, bây giờ lái xe ra ngoài, tìm trong thùng rác của tiệm bánh bao một lần, có thể sẽ tìm được nhiều hơn so với năm đó. . . . . .” Cánh tay ôm chặt cô bất chợt buông ra.

Vốn cô đang dựa vào cánh tay anh, chợt buông lỏng, làm cô thiếu chút nữa từ trên đùi anh rơi xuống, vội vàng bắt được ống tay áo của anh, “Đừng, anh hai, đừng đi. . . . . .”

Anh không có nói nữa, lẳng lặng chờ câu trả lời của cô.

“Không sai. . . . . . Tờ đó là em xé . . . . . .” Cô chỉ có thể thừa nhận. Cô tin tưởng, anh nói được sẽ làm được, thật sự có thể tìm trong thùng rác đáp án mà anh muốn .

“Ừ. . . . . .” Anh không hỏi nội dung trong đó là gì, chờ cô tiếp tục thẳng thắn, chỉ ừ một tiếng bày tỏ mình nghe.