Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 228: Đau lòng

Editor: Tinh Di

Tiêu Y Đình cố kiềm hãm sắc mặt, kiên định nói: “Em gái tôi thích ăn miếng thịt lớn, còn dai! Còn người nhà tôi lại thích ăn thịt nhừ!”

Kiều Tư kiểm soát biểu cảm quay sang nhìn Diệp Thanh Hòa, ngụ ý: Sao mình không biết cậu có khẩu vị lạ như thế…………

Trong lòng Diệp Thanh Hòa rất bất đắc dĩ nhưng ngoài mặt vẫn có thể mỉm cười, mặt bình thản ăn miếng thịt trong bát, còn thuận theo lời anh nói, chọn một ‘cục’ to nhất, cố dùng sức để nhai.

Kiều Tư vô cùng sùng bái hành động kia của Diệp Thanh Hòa, lặng lẽ đưa đũa về phía món cá kho tàu, cái gì gọi là hảo hán không chịu cái thiệt trước mắt, cô đâu có ngốc……..

“Sao? Sao lại ăn món của tôi?” Phó Chân Ngôn nhướn mày hỏi.

“…..” Thực sư Kiều Tư không muốn thu đũa lại một chút nào, tuy nhiên cũng không thể cứ thể mà vứt bỏ cái mặt này, “Tôi…. là giám khảo, đương nhiên phải nếm thử các món chứ!”

Một lý do tuyệt vời!

Kiều Tư ăn xong chỗ vừa lấy liền mặt dày xuống tay lần nữa, hướng thẳng đến phần bụng cá cô yêu thích nhất, quả nhiên Phó Chân Ngôn không để lỡ dịp vui: “Không phải giám khảo chỉ cần ăn một lần là được rồi sao? Đừng nói với tôi cô vẫn chưa đánh giá được! Nhị Sư Huynh cũng rất hay dùng cái cớ này đó!”

Kiều Tư không hiểu, quay lại hỏi Diệp Thanh Hòa: “Nhị Sư Huynh là ai?” Bống nhiên nhớ tới Tiêu Y Đình không phải kêu ‘anh hai’ sao? Quay đầu lại hỏi Tiêu Y Đình, “Là anh sao? Anh rể?”

“Đúng đúng đúng! Không phải cậu ấy thì là ai?” Phó Chân Ngôn cười ha ha.

Tiêu Y Đình muốn phun máu……

Ngay cả Diệp Thanh Hòa cũng không nhịn được cười, cô bị Tiêu Y Đình trừng mắt ngay lập tức, Diệp Thanh Hòa lại càng buồn cười hơn: “Anh hai, xin lỗi, thực sự nhịn không được…… Chỉ có điều….. ‘Nhị Sư Huynh’ rất đáng yêu đó….. Thực sự…..”

Chỉ mỗi Kiều Tư vẫn không hiểu gì, thừa dịp mọi người đang vui vẻ tay hướng thẳng đến món cá.

Nhưng Phó Chân Ngôn dễ mất tập trung vậy sao? Nhanh tay chặn đũa của cô nàng lại: “Vẫn ăn nữa? Thưa ngài giám khảo, cô vẫn chưa nhận xét gì mà!”

Muốn cô khen anh ta làm tốt mới cho cô ăn sao?

Không! Cô không thể không có khí tiết như vậy được!

Kiều Tư kiên định đặt đũa xuống: “Chính vì món này không thể ăn tôi mới cố ăn nhiều một chút để mọi người ở đây được bớt đi một phần hành hạ….”

“Ừm….” Vẻ mặt Phó Chân Ngôn đăm chiêu, đồ ăn của anh tệ đến thế cơ……


Cuối cùng, thế trận trên bàn cũng được phân chia, thành quả của Tiêu Y Đình do anh và Diệp Thanh Hòa phụ trách ‘hưởng thụ’, còn mỹ thực của Phó Chân Ngôn dành cho anh và Kiều Tư.

Vài phút ngắn ngủi, con cá không còn trên đĩa.

Kiều Tư vẫn chưa thể dừng, nhìn chằm chằm bát canh đậu đỏ thơm phức: “Cái này…. tôi vẫn chưa chấm…….”

“Đúng vậy đúng vậy…….” Tiêu Y Đình đang vô cùng gian nan nuốt chỗ củ cải đột nhiên nói, còn nháy mắt ra hiệu với Diệp Thanh Hòa.

Diệp Thanh Hòa không rõ ý của anh, nhưng vẫn đứng lên lấy bốn chén canh cho bốn người. Nói thực cô đã mong chờ chén canh này từ rất lâu, cuối cùng cũng đợi được…….

Đột nhiên Tiêu Y Đình bày ra vẻ mặt kiên định: “Không cần! Anh sẽ không ăn đâu!”

Phó Chân Ngôn không hỏi tán dương tinh thần của anh: “Có khí tiết! Cậu cứ tiếp tục ăn của cậu đi!”

Diệp Thanh Hòa rất quan tâm và đồng cảm với anh, hỏi lại anh lần nữa: “Không ăn thật sao?”

Anh kiên định xua tay: “Không!”

Diệp Thanh Hòa chỉ có thể âm thầm cảm thán, dĩ diện à, đúng là làm khổ người khác mà…….

Quả nhiên Tiêu Y Đình không ăn canh đậu.

Kiều Tư vô cùng vội vàng nhận lấy chén canh, vừa uống liên nghe thấy riếng ‘rộp rộp’, cô che quai hàm lại: “Ôi, sao lại chưa chín thế này?”

“Không thể nào!” Phó Chân Ngôn hoàn toàn không tin bản thân sẽ sơ sẩy, chính mình thử uống một chút, quả nhiên………

Phó Chân Ngôn lập tức hiểu ra, trừng mắt với Tiêu Y Đình: “Là cậu phá đúng không?”

Tiêu Y Đình chậm rãi ăn món thịt của mình: “Tôi mà làm mấy chuyện đó sao? Anh có chứng cứ gì không? Không có thì đừng nói lung tung! Chính là do trình độ thấp kém của anh đó! Còn đổ thừa cho tôi!” Nói xong còn vô sỉ hừ một tiếng, “Mà công nhận anh giỏi thật, có thể nấu cháo đậu đỏ thành cái dạng đó……”

Diệp Thanh Hòa nghe cảm giác không tin được vào tai mình, là ai sang nay nấu ra nồi cháo bị thảm kia? Cô nằm mơ sao?

Cháo không thể ăn lại. Cuộc đấu luôn phải có kết quả.

Bốn người, mỗi người một phiếu, chọn ra hai món mình thích nhất.

Tiêu Y Đình không hề biết xấu hổ chọn hai món của bản thân.

Đến lượt Diệp Thanh Hòa, cô rất có lập trường nha! Đồ ăn khó ăn như thế cô đã một lòng vì sĩ diện của anh mà ăn hết, hai cái phiếu này có tính là gì! Phó Chân Ngôn cái gì, ý tứ cái gì, đồ ăn ngon cái gì! Thực xin lỗi! Hai phiếu này đành giành cho anh hai cô vậy……

Hai phiếu của Kiều Tư là nhân tố quyết định, cả ba người đều nhìn chằm chằm cô.

Kiều Tư cười hì hì, không chút do dự đưa phiếu cho hai món củ cải và thịt hầm…….

Phó Chân Ngôn lẻ loi bỏ phiếu cho chính mình: “Từng nghe qua câu ‘Ăn người thì miệng mềm chưa?”

Kiều Tư ngây thơ: “Chưa từng…..”

“Được rồi! Không trách được vì cô là người nước ngoài!” Phó Chân Ngôn bất lực, “Chuyện này không tính nữa, coi như hôm nay tôi sơ suất! Còn chuyện bức tranh, cô tính sao đây?”


“…..” Kiều Tư đảo mắt, “Anh muốn như thế nào? Tôi bồi thường cho anh là được…..”

“Tiền?” Phó Chân Ngôn cười, “Đó không phải là thứ có thể dùng tiền mua được! Đối với người hoạ sĩ, mỗi bức hoạ chính là đứa con độc nhất vô nhị của họ, từ trong tình cảm mà vẽ ra, không hề giống nhau! Mỗi nét vẽ đều là cả tâm huyết đó cô có biết không? Người nước ngoài?”

“Ai là người nước ngoài? Tôi là người Trung Quốc!” Kiều Tư nghĩ nghĩ, “Anh nói đến tâm huyết, không phải tôi cũng dành nhiều tâm huyết tìm cách bồi thường thích đáng cho bức tranh của anh rồi sao? Dùng tâm huyết để trả nợ đó!”

“Tâm huyết của cô?” Phó Chân Ngôn cười đánh giá cô, “Cô sở trường về cái gì? Đừng nói với tôi là không có gì…..”

“Tôi….. giỏi pha trà…..”

“Trà?” Phó Chân Ngôn có chút kinh ngạc, nhưng ngay lập tức cười tươi, “Được! Bắt đầu từ ngày mai cô tới công ty của tôi pha trà gán nợ! Đây là địa chỉ và số điện thoại! Cứ nói cô là nhân viên pha trà Phó Chân Ngôn tôi mời đến!”

“Hả…..” Kiều Tư quả nhiên đuối lý, bị Phó Chân Ngôn nói cho đến không mở nổi miệng, cứ thế mà đồng ý với ‘địch’.

Đề nghị của Phó Chân Ngôn khiến Diệp Thanh Hòa rất ngạc nhiên, căn bản đã loại luật sư Tiêu ra khỏi cuộc chiến của hai người………

“Được rồi! Cứ thế đi! Ngày mai mong sẽ gặp cô ở công ty!” Phó Chân Ngôn đứng lên, đang định rời đi đột nhiên chỉ về phía cửa sổ cười nói, “Hình như thủ phạm trộm hoa xuất hiện…….”

Kiều Tư nghe xong liền bổ nhào về phía cửa sổ, quả nhiên có mấy cô gái dẫn theo mấy đứa con nít, lén lén lút lút đi đi lại quanh bồn hoa, tránh camera, quả nhiên là……….

“Phó Chân Ngôn! Anh biết mọi chuyện vẫn cố vu oan cho tôi!” Kiều Tư nổi giận.

Diệp Thanh Hòa cũng nhìn qua.

Kiều Tư không thể để yên cho Phó Chân Ngôn cứ thế mà đi: “Phó Chân Ngôn! Anh không thể yên với tôi đâu! Anh nghĩ gì vậy?”

“Cô thấy sao?” Phó Chân Ngôn cười cười.

“Anh thua! Lại đi đổ thừa cho người khác! Anh phải nhận phạt! Anh có phải là đàn ông hay không?”

Phần lớn đàn ông đều biết kia là phép khích tướng nhưng vẫn bằng lòng trúng kế: “Nói đi! Không gì là Phó Chân Ngôn tôi không làm được!”

“Anh là người thua! Phạt anh là người chịu trách nhiệm cơm tối suốt một tuần!”

“Được!” “Không được!”

Người nói không được không ai khác ngoài Tiêu Y Đình………..

“Mai nhớ đến đúng giờ!” Phó Chân Ngôn cười nói, sau đó quay sang Diệp Thanh Hòa, “Có một bức hoạ, người trong đó nhìn qua rất giống em, định tặng nó cho em, tiếc là…….”

“Không sao…..” Thì ra bức tranh đó vốn định tặng cho cô….

Tiêu Y Đình cảm giác như mình không còn tồn tại, “Phó Chân Ngôn anh có ý gì? Anh nói với vợ tôi mấy lời kia là có ý gì?”

Phó Chân Ngôn bình thản: “Không có ý gì! Tôi thích vợ cậu, đã nhiều năm, cậu biết, mọi người biết! Nhưng cô ấy thích cậu, tôi không còn gì để nói, tôi chỉ muốn mua ấy hạnh phúc, nếu cậu dám khi dễ cô ấy, tôi sẽ không tha cho cậu! Chính là ý này!”

Vẫn là phong cách của Phó Chân Ngôn, thẳng thắn không vòng vo.

Nói xong, quay người rời đi.


Kiều Tư vẫn chưa hết bất ngờ, Phó Chân Ngôn đi rồi còn bổ nhào ra cửa sổ nhìn theo bóng anh rời đi, cái bóng cao gầy dần hoà lẫn vào trong bóng đêm……

Kiều Tư rất muốn nói: “Thì ra anh ta thích cậu…..” nhưng nhìn thấy bản mặt thối hoắc của Tiêu Y Đình liền nuốt những lời muốn nói lại, chuyển sang vấn đề khác: “Thanh Hòa, Nhị Sư Tỷ là ai? Cả Nhị Sư Huynh nữa, là có ý gì?”

“Không có gì!” Tiêu Y Đình nghiêm mặt trả lời.

Kiều Tư thức thời liền rút lui, quyết định nên gọi điện cho Tiểu Suất Ca bên Mỹ để hỏi, “Vậy không hỏi nữa….”

Sau đó nhanh chóng lui vào phòng.

Không còn người ngoài, Tiêu Y Đình liền giận dỗi ngồi xuống.

Lại nữa…….

Còn nói mình đã lớn…….

“Anh sao vậy?” Cô ngồi xuống cạnh anh, giọng điệu dỗ dành.

Cô như thế anh càng được nước, hất mặt cao tận trời xanh: “Em nói xem? Anh rất đau lòng đó!”

Thế sao…..

“Sao anh lại đau lòng?” Cô cũng thấy bản thân hết chỗ nói…

“Em không biết? Còn hỏi anh?” Vẻ mặt anh càng thối…….

Diệp Thanh Hòa không nói.

Không nghe thấy cô nói, anh thấy không đúng lắm, quay lại hỏi cô: “Vợ, sao em không nói gì?”

Mặt cô rất bình tĩnh: “Em mới đau lòng!”

“…..” Chẳng lẽ đau lòng có thể lây lan? Anh đau lòng vì Phó Chân Ngôn, còn cô là vì cái gì?

Diệp Thanh Hòa vốn nhàn nhạt và lạnh như nước, giờ phút này lại như bị mây đen bao phủ: “Anh nghĩ hôm nay em dễ dàng sao? Anh cũng không xem lại hôm nay anh làm ra cái gì đây! Có thể ăn sao? Lại còn bảo là em rất thích ăn! Em thích ăn thật sao? Vì nghĩ cho anh em đã rất cố ăn! Còn ăn nhiều hơn cả anh đó! Bây giờ trong bụng em quay cuồng khó chịu! Đã như thế, em còn rảnh mà dỗ anh sao? Còn nữa, anh có cho em chút mặt mũi nào không? Không hề! Giờ em không hầu hạ ai nữa! Mặc kệ anh!”

Nói xong cô đứng lên đi về phía phòng ngủ.

“Em gái! Vợ!” Lúc này anh mới cảm nhận được, vợ giận rồi! Hậu quả rất nghiêm trọng nha! Anh phải nhanh tay giữ tay cô lại.

“Anh đã bỏ gì vào cháo đậu đỏ của Phó Chân Ngôn?” Cô quay lại hỏi anh.

“…..” Năm mười tám tuổi, hễ cứ nhìn thấy vẻ mặt kia của cô là anh liền sợ hãi, …. Anh sẽ phải luyện chữ hoặc là…. vẽ rùa ngay sau đó…. “Không….. Không bỏ gì cả……” Anh ấp a ấp úng.

“Không có gì? Anh hai, anh nghĩ rằng hôm nay em mới quen anh sao?” Ánh mắt của cô nghiêm khắc.

“….” Tay anh đang giữ cô thả lỏng, “Anh chỉ có….. Lúc cháo sắp chín anh có bỏ vào một ít đậu……..”

Anh lấy từ kinh nghiệm của bản thân………


Cháo sáng nay chính vì anh làm vậy mà thành thế kia……..

Cô thật sự dở khóc dở cười, đây là chuyện một người đàn ông ba mươi tuổi có thể làm ra sao? “Anh hai, em rất không muốn dùng hai từ ‘ngây thơ’ để miêu tả anh, thật sự không muốn, nhưng anh lại không cho em làm thế!”

“…..” Anh lại bày ra bộ dạng uỷ khuất, “Em vì Phó Chân Ngôn nên mắng anh?”

“Vấn đề không phải là vì ai mà mắng anh! Mà là, nếu không phải anh phá hoại thì bây giờ chúng ta còn có gì đó để ăn! Bây giờ thí sao?” Cô vùng ra khỏi tay anh, đi vào phòng.

Cô không đóng cửa, anh đứng ở ngoài không biết làm sao, vội đi vào ôm lấy vai cô cầu xin, “Em gái, em đừng giận được không? Em gái……..”

Diệp Thanh Hòa không để ý anh.

Anh đổi hướng, tiếp tục cầu xin, “Em gái, em gái tốt bụng, em tha lỗi cho anh đi, là anh sai được chưa? Sau này anh sẽ không mù quáng quấy rối nữa!”

“Vậy bây giờ đừng ở trước mặt em mà quấy rồi nữa! Em còn công việc cần làm!” Cô nghiêm mặt nói.

“…..” Cô đuổi anh sao? Anh cười cợt nhả, “Anh không ở trước mặt em thì đi đâu nữa? Phòng của em là phòng của anh mà!”

Cô trầm mặt xuống đẩy anh ra cửa.

Xem ra cô rất nghiêm túc, còn mang tập tài liệu ra làm việc thật, không tiếp nhận bất cứ sự tiếp cận nào.

Anh ngồi lại phòng khách một lúc, sau đó quyết định ra ngoài.

Một giờ sau anh quay lại, xách theo túi to túi nhỏ, vừa vào cửa đã gọi lớn: “Em gái! Kiều Tư, ra ăn khuya thôi!”

Kiều Tư ra ngay sau tiếng gọi kết thúc, cực kì vui vẻ, bữa tối cô ăn chưa no: “Vừa ăn tối xong đã có bữa khuya sao? Thật tốt quá!”

Anh mua rất nhiều đồ ăn, trong đó có món canh đậu đỏ……

Anh cẩn thận như món đồ quý, đổ canh ra bát rồi mang vào phòng cho cô.

Diệp Thanh Hòa không để ý, thậm chí không ngẩng đầu lên nói: “Để xuống đó đi, chút nữa em ăn.”

Cô đang làm việc, anh không tiện nán lại lâu, đành đặt xuống, còn mình thì đi ra ngoài.

Bên ngoài, Kiều Tư đang ngấu nghiến ăn: “Nhị Sư Huynh, có mấy chuyện tôi định không nói, nhưng mà, tôi thực sự thương cảm với Thanh Hòa, mười mấy năm qua cô ấy ăn đồ anh ấu mà lớn lên, tôi không khỏi bội phục nghị lực sống phi thường của cô ấy! Tuy nhiên, tôi theo tinh thần ủng hộ anh ngay từ đầu nên vẫn một lòng bỏ phiếu cho anh, Nhị Sư Huynh, thực ra phiếu đấy không có thật tâm, khả năng nấu ăn của anh đúng là……”

“….” Anh biết khả năng nấu ăn của anh rất tệ, nhưng sao cứ phải goiij anh bằng cái tên ‘Nhị Sư Huynh’ kia chứ? “Tôi nghĩ bản thân không muốn nghe thêm ba từ ‘Nhị Sư Huynh’ kia!”

“….” Tiểu Suất Ca từng giải thích cho cô, theo cách hiểu của người Bắc Kinh, tên gọi kia chỉ người ngây thơ đáng yêu…..

Anh ‘rầm’ một tiếng đứng lên, lần thứ hai vọt vào phòng, đi thẳng vào phòng tắm, xong xuôi đi thẳng về phía giường.

Diệp Thanh Hòa quay đầu lại nhìn muốn hỏi sao anh ăn nhanh vậy, anh lại cho là cô muốn đuổi anh, liền vội vã cướp lời: “Đừng đuổi anh! Trong nhà có khách, không thể đuổi anh ra phòng khách nha!”

“…..” Cô đâu có ý đó……

Cô định nói gì đó, anh lại cướp lời, “Chẳng qua chỉ là chuyện Vĩ tuyến 38, anh không vượt qua nói là được! Đêm nay anh sẽ không được ôm em ngủ, coi như chịu phạt!”


“…..” Cô nhìn anh dùng gối ôm ngăn ở giữa giường, không nói thêm gì, tiếp tục làm việc của cô. Người đàn ông này đúng là trái ngược, cô mềm thì anh cứng, cô cứng thì anh mềm sao?

Lúc cô xong việc đi ngủ, anh đã ngủ say từ lúc nào, tay chân ôm chặt lấy chiếc gối ôm, vẻ mặt như đang tức giận với ai đó. Nhìn anh như thế cô không hỏi cười lắc đầu, trong lòng mềm nhũn, đây không phải vẫn là anh hai của cô sao?

Một đêm yên giấc.

Sáng hôm sau lúc tỉnh dậy, đầu anh chôn vào cổ cô, tay chân ôm chặt không buông.

Anh tỉnh dậy thấy tư thế này liền phản ứng nảy người: “Anh không ôm em! Là em ôm anh!”

“…..” Cô rất muốn cười nhưng phải kìm nén. Anh hai à, coi như lần này anh chịu phạt xong rồi, chỉnh đốn lại hình tượng của bản thân…..