Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 212: 8991

Giống như bây giờ anh ta đang cười sáng lạn nhưng bên trong lại hết sức đen tối sao?

Đương nhiên đây chỉ lời cô thầm nói trong lòng, không thể nói ra miệng, chỉ ngơ ngác nhìn Phạm Trọng, vẫn rất đắm chìm vào nụ cười rực rỡ như hoa tháng Ba kia của anh ta…………

Phạm Trọng nói, chuyến đi này sẽ không khiến cô hối hận, không biết chuyện có thể khiến cô không hối hận khi đi cùng anh ta?

Phạm Trọng dừng trước cửa một quán cà phê.

“Tới đây?” Mời cô đi uống cà phê sao? Cô không có thói quen đó vào giờ này.

Phạm Trọng liếc mắt có thể nhìn thấu tâm tư của cô, cười nói: “Không phải mời cô đi uống cà phê, cô có hứng nghe nhạc không?” Phạm Trọng đưa tay ra, máy nhạc bật lên, tiếng Nhị Hồ thê lương mà trầm thấp vang lên.

Cô nhớ lại, từng có lần Phạm Trọng và Quách Cẩm Nhi hoà tấu một bản Nhị Hồ với nhau, xem chừng anh ta cũng rất hiểu biết về nó.

Một buổi sáng mùa hè, trong một không gian sạch sẽ cùng ngồi với một người đàn ông thanh lịch như kia nghe tiếng Nhị Hồ, chuyện này thật quá kì diệu…….

“Phạm Trọng, tôi đến không phải để nghe nhạc cùng anh, riêng về Nhị Hồ tôi không có chút am hiểu nào cả!” Cô có chút khó chịu.

“Cô không hiểu Nhị Hồ?” Phạm Trọng có vẻ rất kinh ngạc trước sự thật kia.

“Không! Tôi không hiểu gì về nhạc lý hết!” Cô kiên quyết trả lời.

Phạm Trọng chuyển từ kinh ngạc sang đã hiểu, trên mặt không giấu được nét buồn bã: “Không có ảnh hưởng gì, cùng tôi nghe một lúc cũng được!” Ánh mắt Phạm Trọng lại vô tình dời đến cửa ra vào của quán cà phê, “Cô sắp có thu hoạch!”

Đối với Phạm Trọng, nói thật thì cô không hề chán ghét anh ta, cho dù Tiêu Y Đình và Phạm Trọng mỗi lần gặp nhau đều không đội trời chung……

Cô nghĩ, trời sinh voi ắt sẽ sinh cỏ, cô không phủ nhận sự tò mò của bản thân với cuộc hôn nhân của Phạm Trọng và Quách Cẩm Nhi, cho nên, cuối cùng Phạm Trọng sẽ cho cô thấy thu hoạch gì, cô rất muốn xem qua.


Nửa giờ sau cô đã được toại nguyện.

Từ trong quán cà phê có hai người đi ra: Tiêu Y Đình và Quách Cẩm Nhi.

“Chuyện này, anh hai nhà cô và vợ tôi cùng đi uống cà phê như thế kia, luật sư Diệp, tôi có thể hỏi cô một câu, chuyện này có thể dùng làm chứng cứ trên toà án hay không?” Phạm Trọng tự nhiên như không, tiện tay chụp mấy tấm hình.

Diệp Thanh Hòa nhìn hai người kia, khúc Nhị Hồ bên trong xe vẫn không ngừng lại, giờ phút này cô cũng không rõ tâm trạng của Phạm Trọng là như thế nào, đau khổ hay không? Cũng có thể, khúc Nhị Hồ này đau lòng người biết chừng nào…………

“Phạm Trọng, hai người họ là người quen thân, cùng nhau đi uống cà phê không có gì là lạ…….” Cô nghe thấy chính giọng nói của mình đang nói.

Phạm Trọng chỉ cười ha ha.

Đột nhiên Quách Cẩm Nhi có chút đứng không vững, cũng may Tiêu Y Đình phản ứng nhanh mới không để cô ta ngã….

Phạm Trọng lại cười: “Cô nói xem, kia là người vợ thông minh của tôi thực sự không đứng vững hay muốn nhớ lại những yêu thương nhung nhớ?”

“….” Diệp Thanh Hòa cảm thấy, trời cao nhất định rất quan tâm con người này, không chỉ có bề ngoài hoàn mỹ không lẫn vào đâu, còn thêm một trí tuệ nhanh nhạy……….

“Phạm Trọng, anh đừng nghĩ nhiều quá, có lẽ chuyện tình không như anh nghĩ, suy nghĩ của anh tôi cũng hiểu được, anh vẫn nên cùng Quách Cẩm Nhi nói chuyện đi thì hơn…..” Chính cô cũng cảm thấy chuyện kia là không thể………

Phạm Trọng cười khổ một tiếng: “Luật sư Diệp, tôi thực sự không biết là cô lương thiện, ngu ngốc hay quá độ lượng?”

“….” Nghe ý tứ này, chả lẽ anh ta biết chuyện cô và Tiêu Y Đình là vợ chồng? “Phạm Trọng, anh xác định là đang đưa tôi đi làm việc chứ?” Giọng cô nghe như trêu chọc, “Phạm Trọng, nếu như anh thực sự muốn ly hôn với Quách Cẩm Nhi, thì hãy đến văn phòng luật sư Thiên Hải trao đổi cho rõ ràng, Bạch Tân sẽ nói cho anh anh cần những gì.”

“Ồ…..” Phạm Trọng cười, “Cô nghĩ rằng tôi đưa cô đến đây chỉ vì chuyện ly hôn sao? Nếu là chuyện ly hôn, chỉ cần Quách Cẩm Nhi cô ấy nói đồng ý, tôi tuyệt đối không nói không, cô ấy muốn gì đều có thể, sao phải khổ sở như thế?”

Nói như thế, theo như lời anh ta nói, chuyện đến tìm luật sư gì đó chỉ là cái cớ? Chung quy chỉ là cô?

“Thật xin lỗi, tôi không nghĩ tôi có nhiều thời gian cùng anh nghe nhạc, tôi xin phép.” Cô định xuống xe.

Phạm Trọng lại cười nói: “Đừng nóng vội mà! Chẳng nhẽ cô không muốn nhìn thêm một chút xem anh hai cô và vợ tôi sẽ làm gì sao?”

“Thật xin lỗi, tôi không có hứng thú.” Quả thực là như thế, cô đưa tay mở cửa xe liền bị Phạm Trọng túm trở lại.


“Được rồi, để tôi đưa cô về!” Phạm Trọng phong độ nói.

Phạm Trọng quả nhiên giữ lời, đưa cô về tận văn phòng luật sư, trước khi đi còn nói với cô, “Ngày mai gặp” ……..

Ngày mai?

Cô rất không muốn gặp anh ta…………

Buổi chiều, trong lúc đang sắp xếp phần thư từ giấy tờ, cô phát hiện ra một phong thư của Tô Chỉ San, gửi tới mấy hôm trước, là thông báo về họp lớp.

Lúc này cô mới nhớ ra, về nước lâu như thế nhưng cô vẫn chưa liên lạc với Tô Chỉ San…….

Thực ra ngay từ đầu cô không muốn ai biết chuyện cô trở về………

Nhưng là, tối hôm đó cô và Tô Chỉ San chat trên QQ, Tô Chỉ San lập tức trả lời lại cô: “Thanh Hòa, về rồi sao??!!”

Từ dấu câu có thể thấy cô ấy rất vui vẻ.

“Đúng rồi, cậu vẫn khoẻ chứ?”

Cô từng nói chuyện với Vương Triết, cậu ấy xin lỗi cô vì không giữ được lời hứa sẽ mãi đối xử tốt với Tô Chỉ San, sẽ sửa chữa, cũng đã từng ấy năm, liệu hai người ấy………..

Cô chợt nhớ lại quãng thời gian học trung học, cảm thấy đời người chỉ như một cánh nhạn bay qua không để lại dấu vết…….

Bạn lâu không nói chuyện, Tô Chỉ San cực kì hưng phấn, nói rất nhiều, hơn nữa còn chân thành mời cô và Tiêu Y Đình cùng nhau tụ tập một bữa.

Nói thật Tô Chỉ San là người bạn thân nhất của cô, dù chỉ là nói chuyện trên mạng nhưng vẫn rất ấm áp vui vẻ, không do dự mà đồng ý.

Tán gẫu cùng Tô Chỉ San xong cô liền gọi điện thoại cho Tiêu Y Đình, thông báo về cuộc hẹn.

Tiêu Y Đình thấy cô chủ động gọi điện hết sức cao hứng: “Em gái! Em gái!”, nhưng đến khi cô hỏi đến thời gian rảnh tối nay, anh có chút khó khăn: “Em gái, em và Tô Chỉ San hai người là bạn nữ lâu ngày không gặp, anh đi cùng làm gì? Bọn em có chuyện riêng bí mật nói với nhau, anh góp mặt làm gì chứ?”

….. Anh hiểu chuyện như thế từ khi nào?

“Anh hai, nếu như anh bận thì em đi một mình cũng được.” Cô nghĩ đến chuyện mình thấy sáng nay.


“Đúng là có bận một chút, em đi một mình nhé, xong thì gọi điện anh sẽ đến đón em.”

“Không cần, anh có việc của anh, em tự về là được rồi…….” Cô có chút ngập ngừng, “Anh hai, tối nay anh cùng đi với ai? Có thể nói cho em biết được không?”

Anh ở bên kia cười nhẹ: “Lại sao rồi? Muốn quản lý anh?”

“Không phải…… Chỉ là tuỳ tiện hỏi…. Không nói cũng không sao……”

“Ha ha, có sao đâu, là…… một người khách của anh thôi.” Anh cười giải thích, “Không nên suy nghĩ bậy bạ nha, anh rất trong sạch đó!”

“Anh nghĩ nhiều rồi! Em chỉ cảm thấy…….” Trong lòng cô có khúc mắc, nhưng nghĩ đến anh vốn là một người thông minh, cũng không cần cô nói nhiều, vì thế quyết định từ bỏ.

“Cảm thấy sao? Cảm thấy chồng em sức quyến rũ quá mạnh mẽ, sợ bị người khác cướp mất?”

“Em đi trang điểm! Cứ thế nhé, em hơi vội.” Cô tắt máy.

Bên tai cô dường như vẫn còn văng vẳng tiếng cười vui vẻ của anh, cô cong cong môi, nhanh chóng bàn giao lại công việc báo cáo với Bạch Tân sau đó tranh thủ giờ giấc cho cuộc hẹn với Tô Chỉ San.

Cô tự mình tưởng tưởng hình ảnh của Tô Chỉ San qua ba năm nay. Cô vẫn nhớ rõ, ba năm trước đây Tô Chỉ San vì chuyện tình cảm mà đau khổ, dù có tỏ ra kiên cường bao nhiêu thì cô vẫn thấy cô ấy yếu đuối và mỏng manh, ba năm nay, chắc Tô Chỉ San cô ấy đã rất khác xưa.

Sự thật cũng không làm cô thất vọng, Tô Chỉ San của 29 tuổi đang đứng trước mặt cô, không chỉ khiến cô kinh ngạc mà còn ngưỡng mộ, Tô Chỉ San không còn là cô gái hồn nhiên vui vẻ năm mười tám, bây giờ trên người cô thoát ra đều là hơi thở của người phụ nữ trưởng thành, giống như một bông hoa nở rộ……….

Cô mỉm cười, đây mới chính là một Tô Chỉ San cô muốn thấy.

“Tên anh hai luôn bám đuôi cậu đâu?” Tô Chỉ San không thấy Tiêu Y Đình cười hỏi.

“Hôm nay không phải buổi gặp mặt của tớ và cậu sao? Đi thôi!” Diệp Thanh Hòa hiếm khi vui vẻ như thế, “Chỉ San, không phải cậu từng nói con người tớ vừa buồn tẻ vừa không thú vị, trừ đọc sách thì không thích gì khác, hôm nay chúng ta cùng nhau trở lại thời thiếu nữ hồn nhiên, bổ sung những gì chúng ta còn thiếu!”

Tô Chỉ San lẳng lặng nhìn cô cười, có một loại người, khi người đó ở bên cạnh mình thì an tĩnh đến mức như không tồn tại, nhưng chỉ cần vẫn ở cạnh, luôn nhắc nhở ta về sự tồn tại của họ; hơn nữa, họ còn đột nhiên bỏ bạn mà đi, sau đó trở về lại vui vui vẻ vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chưa từng có chia ly………

Diệp Thanh Hòa chính là người như thế.

Là người bạn chưa bao giờ quá thân thiết, nhưng chưa từng nghi ngờ nhau……..

Riêng về phần Tô Chỉ San, những năm qua cô phải gồng mình thẳng lưng mà sống, chưa một lần được thả lỏng, nhất là ở trước mặt cha mẹ cô……….


Hai người cùng nhau ăn cơm, cùng nhau dạo phố, cùng ăn đồ ăn vặt ven đường, tất cả, đều không phù hợp lắm với vẻ ngoài của hai người, nhưng chỉ có một câu: Cần quan tâm?

Hai người nói rất nhiều, cuộc sống của mình những năm qua, nhưng như biết trước,không ai nhắc đến Vương Triết, nhắc đến chuyện tình cảm………..

Nói về ngày họp lớp, Tô Chỉ San vẫn rất vui vẻ, còn kể cho cô nghe về vài người bạn, “Thanh Hòa, cuối cùng cậu cũng đã trở lại sau ngần ấy năm! Vui quá mà!”

Diệp Thanh Hòa vui vẻ cười đáp lại, đúng vậy, là cuộc hẹn sau ngần ấy năm, Vương Triết có đến không?

Đến tận khi cảm hứng hoài xuân tạm dịu xuống cũng không còn sớm, Tô Chỉ San tự lái xe đến nên muốn đưa cô về.

Diệp Thanh Hòa không từ chối, đoạn đường về cũng không gần.

Lúc xe dừng lại ở đèn đỏ, Diệp Thanh Hòa vô tình nhìn thấy xe của Phạm Trọng đỗ ven đường, một màu trắng nổi bật trong bóng đêm, đương nhiên cô chắc chắn là xe của anh ta vì khi nhìn vào biển số, là con số 8991 cô không thể quên ngay.

Đèn đỏ vẫn chưa tắt, đúng lúc đó Phạm Trọng xuất hiện, có vẻ hơi say, loạng choạng đi về phía xe.

Anh ta như thế còn định lái xe sao? Không muốn sống nữa?

Đúng lúc này đèn xanh bật, Tô Chỉ San lái xe đi.

Cô nhịn không được quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Phạm Trọng mở cửa xe nhưng không đi vào, nằm phục xuống mui xe bất động.

“Chỉ San! Dừng một chút! Cậu quay đầu xe đi!” Cô vội nói. Mặc kệ là vì lý do gì, cô chỉ không muốn nhìn thấy Phạm Trọng như thế…….

Tô Chỉ San không biết chuyện gì xảy ra, cũng quay đầu xe theo lời cô nói.

Xe dừng lại, Diệp Thanh Hòa xuống xe đi đến chỗ xe của Phạm Trọng đang đỗ, chưa đi tới gần đã thấy mùi rượu nồng nặc.

“Phạm Trọng, anh điên rồi! Uống nhiều như thế mà còn định lái xe?!” Cô thở hồng hộc chấp vấn.

Phạm Trọng ngước mắt lên, có lẽ là vì say nên ánh mắt mơ hồ sóng sánh nước, nhìn mơ mờ bóng cô liền phá lên cười: “Cô…. Ha ha… Sợ tôi chết sao?”

Diệp Thanh Hòa nghe xong liền nổi giận: “Anh có chết hay không không liên quan gì đến tôi! Đúng là một tên tồi tệ!” Cô ghét nhất là những người không biết quý sinh mạng của mình! Còn sống thì nó chính là trách nhiệm, cứ mang chữ ‘chết’ treo trên miệng là có thể dễ dàng giũ bỏ sao?

Phạm Trọng cười lạnh: “Đừng tức giận như thế, tôi là ai mà có thể khiến cô tức giận vì mình cơ chứ? Đối với tôi mà nói, chết còn dễ dàng hơn sống……..”


“Hừ! Mặc kệ anh có yêu cái chết hay không! Anh qua bên này cho tôi!” Cô đỡ cánh tay của Phạm Trọng, định đón taxi để đưa anh ta về.

“Sao? Cô không tin?” Phạm Trọng không còn cười lạnh, trong ánh mắt liền loé lên một thứ ánh sáng, cánh tay đang buông thõng liên kéo cô lại, ôm lấy eo cô, môi hạ thấp xuống……….

Cô kinh hãi nhanh chóng quay đầu, nhưng anh ta vẫn không dừng lại. Nụ hôn rơi xuống lỗ tai cô…….

“Phạm Trọng! Mày là thằng cặn bã!” Một tiếng hét giận dữ vang lên.