Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 187-1

Editor: Tinh Di

Đây cũng không phải là lần đầu tiên hai người này đến đây, chỉ là bộ khóa dấu vân tay gây chút trở ngại.

Cũng không phải không có cách giải quyết, ổ khóa của lão hồ ly này cũng không giống người thường, nên không thể mở bằng cách thường, hai người cũng từng tìm tới nhưng đành bỏ về......

Lần này, nhờ có Tống Thành Uy giúp đỡ, bọn họ thuận lợi đột nhập.

&&&&&DieeendaU*T(aaannleY$(8eequyyyd000nT%

Người thấp hơn nhanh chóng đi đến bên bàn làm việc, bật máy tính lên.

Máy tính cài mật mã, nhưng không làm khó được hai người họ, người thấp hơn thao tác gì đó trên bàn phím, mật mã liền được mở.

Một mục tư liệu được mở ra, ánh sáng từ màn hình máy tính hắt lên khuôn mặt của ‘anh ta’, vui sướng và hưng phấn: “Cảnh sát Hứa! Thành công rồi!”

Người được gọi là cảnh sát Hứa cũng rất vui vẻ, nhưng bình tĩnh hơn cô rất nhiều: “Nhanh lên!”

“Được! Xong ngay đây!” Cô nhìn đồng hồ trên máy tính, thầm tính toán thời gian, trong lòng vẫn đập bùm bụm vì vui sướng.

Lúc sau, chỉ cần một cú nhấn chuột, hoàn thành!


Cô nhanh chóng rút USB ra, đưa cho người bên cạnh: “Cảnh sát Hứa, cho anh! Đi thôi!”

“Được!” Cảnh sát Hứa gật đầu, hai người nhanh chóng rời đi.

Hai người đi theo con đường cũ, nhanh chóng đi về phía thang máy, sự thành công trong thời gian quá ngắn khiến hai người vừa vui mừng vừa khẩn trương.

Nhưng rồi, cửa thang máy vừa mở ra, tim hai người như ngừng đập, khí lạnh ập vào mặt......

Phía trước là một đám đàn ông khỏe mạnh, dẫn đầu là Reidar......

“Ăn cắp bí mật kinh doanh?” Reidar hừ một tiếng, “Bắt hai người kia lại cho tôi!”

Lí do Reidar đưa ra cũng thật chính đáng........

Diệp Thanh Hòa nhìn Trần Dật, chỉ thấy anh nhếch môi, bình tĩnh như thường, không có vẻ bối rối lúc vừa rồi.

Rồi sau đó, từ phía ngoài, rất nhiều cảnh sát ùa vào, bao vây đám người bên trong.

Reidar nhướng mắt, đám người bất chấp xông lên vây lấy Diệp Thanh Hòa và Trần Dật, mục tiêu của họ là thứ gì đó trong tay hai người.

Cảnh sát và đám người đổ ập vào nhau, hỗn loạn, Trần Dật vừa đánh trả vừa kéo theo cô bỏ trốn, Reidar tự mình tiến đến ngăn hai người, hai người đàn ông đánh tay đôi, Trần Dật vẫn nhân cơ hội nói với cô: “Tìm thời điểm chạy đi!”

Diệp Thanh Hòa và Trần Dật nhanh chóng đi về phía cửa sau, nhưng loay hoay mãi vẫn chưa tìm thấy lối ra.

Đột nhiên, một khoảnh khoắc cô tập trung tìm cách mở cửa, Reidar vung chân, ca trúng tay cô, người cô văng ra, tay đập xuống đất, chiếc đồng hồ đứt, rơi xuống đất.

“Diệp Thanh Hòa!” Trần Dật đỡ cô dậy.

Cô nhịn không được nhìn chiếc đồng hồ đang nằm trên nền nhà.


Trần Dật ra sức kéo cô chạy: “Đừng nhìn nữa! Bỏ đi!”

Đúng, cô cũng biết chiếc đồng hồ kia giờ thành vô dụng, nhưng cô đeo lâu như thế, đột nhiên bị phá hỏng, vẫn có chút không quen......

Thời gian lâu như thế, nhờ có nó mà cô mới có nhiều dũng cảm như thế.......

Thực ra nó là một chiếc máy định vị, cho dù cô ở đâu, Trần Dật cũng tìm được vị trí của cô.....

&&&&&DieeendaU*T(aaannleY$(8eequyyyd000nT%

Lần trước từng bị Reidar để ý, cô không khỏi có chút sợ hãi.............

Vì có sự hậu thuẫn vững chắc của Trần Dật, cô mới dám dương dương tự đắc ‘vênh váo’ ở các ‘Chợ Thạch’.....

Nói đến Trần Dật, kể ra hai người quen biết nhau cũng đã ba năm rồi......

Đối với cô của mười sáu tuổi, cha cô chính là thần tượng lớn nhất trong lòng cô, cô không bao giờ tin cha có liên quan đến mấy chuyện mờ ám, chưa bị khui ra trước ánh sáng. Lần đó cô trốn trong gầm giường, chứng kiến cảnh hỗn loạn trong chính căn nhà của mình, trực giác đã nói cho cô biết, ẩn giấu trong chuyện này là rất nhiều điểm bất thường, mà cô thì cũng chỉ có một manh mối duy nhất.

Sáng hôm sau, chuyện đầu tiên cô làm là đi đến đồn Công An báo án.

Cô đi từng bước từng bước, hỏi địa chỉ đồn Công An, cô lúc ấy mới mười sáu tuổi, dáng người nhỏ gầy, trông như chỉ mới mười ba tuổi, nhưng mọi người vẫn rất tôn trọng cô, còn ghi chép rất đầy đủ những gì cô kể, sau đó cho cô ra về.

Lúc ấy cô không biết việc mình làm là đúng hay sai khi giúp đỡ Công An điều tra, cô chỉ thấy chứng cứ mình đưa ra rất xa vời, tính khả thi rất thấp, nếu thực sự điều tra, cũng không khác gì mò kim đáy bể.......

Cô ngồi xổm trước cổng đồn hồi lâu, không biết phải làm gì tiếp theo, dột nhiên một chiếc xe cảnh sát dừng lại trước mặt cô, người lái xe là một cảnh sát trẻ, cảnh phục không giống với những người trong kia, hình như là cảnh sát thành phố L.

Cửa mở, người cảnh sát hỏi cô: “Em học sinh này, sao lại ngồi đây?”


Thành phố L có liên quan đến vụ án, người này có thể sẽ giúp cô phá án....

Cô nghĩ thế, giống như người chết đuối vớ được cọng rơm, cầm lấy tay người cảnh sát, kể lại câu chuyện của mình.

Trần Dật lúc ấy đang chuẩn bị có cuộc họp với đồng nghiệp thành phố này, bị cô lôi kéo như thế, thu hút được không ít sự chú ý của mọi người.......

Trần Dật một bên trấn an cô, một bên hứa xẽ giúp điều tra vụ án.

Lúc ấy, cô không muốn bản thân mất phương hướng giống như sau khi vừa từ đồn Công An bước ra, vì thế nắm chặt tay anh không buông: “Chú cảnh sát, khi nào thì chú điều tra ra mọi chuyện? Khi nào thì cháu có câu trả lời?”

Về câu hỏi này, cô cũng biết mình hỏi ngu ngốc, việc điều tra phá án sao có thời gian hạn định được? Nhưng là, cô không muốn bỏ lỡ sợi hi vọng cuối cùng này.

Lúc ấy Trần Dật vì sự cố chấp của cô mà bất đắc dĩ đồng ý, để lại tên và số điện thoại cho cô: “Em học sinh này, chú đồng ý tiếp tục điều tra vụ án của cháu, nhưng chú không để đảm bảo khi nào thì có kết quả, cháu có nhớ ra điều gì mới thì gọi cho chú, tên chú là Trần Dật.”

Như vậy, coi như là có thành ý rồi.......

Diệp Thanh Hòa cầm lấy số điện thoại, cuối cùng cũng buông lỏng tay....

Về sau, Trần Dật trở về thành phố L, Diệp Thanh Hòa được Tiêu Thành Hưng mang đến Bắc Kinh, nhiều năm như thế qua đi, nhiều chuyện và biến cố xảy đến, những người cảnh sát năm đó cô báo án cũng không còn giữ chức vị cũ, cô tìm đến những người đó nữa.

Sau này, cô đến Vân Nam rồi thành phố L, việc đầu tiên cô làm là đi tìm Trần Dật.

Người cảnh sát trẻ năm đó qua nhiều năm rèn luyện đã lên chức phó Đại Đội trưởng, lần gặp lại cô bé năm đó mình hứa hẹn, anh có chút xấu hổ.

Cha của cô bé năm đó là người như thế nào, cuối cùng vẫn không thể tìm được bằng chứng để chứng minh, năm đó thông tin quá ít, vụ án bị ‘treo’, nhưng nhìn thấy cô bé đáng thương thuần khiết vô tội, anh nhịn không được mà đồng ý, nhưng rốt cuộc lại không giúp được gì.............

Mấy năm qua công việc không hề ít, giấc ngủ với anh là một chuyện rất xa vời, nhưng bận rộn như thế anh vẫn không quên hứa hẹn kia, chẳng qua là anh không dồn hết sức vào đó, vì bên cạnh vụ án này còn có rất nhiều vụ án khác tăng lên theo từng ngày, chờ anh xử lý, vì thế, chuyện của cô chỉ là anh nhân tiện điều tra thêm, vẫn là không có kết quả gì có ích.....


Cô bé năm đó là trưởng thành, không chỉ xinh đẹp động lòng người mà lòng dũng cảm vẫn không lay chuyển, còn tự tin bày cách phá án cho anh.

Nhìn ánh mắt kiên định của cô, tình cảm của anh đã chiến thắng lí trí, mặc kệ là như thế nào, chỉ cần có chút manh mối, anh liền cố hết sức đi sâu, hơn nữa anh tin chắc rằng, với tính cách của cô, cho dù anh không giúp thì cô sẽ một thân một mình chiến đấu, vì thế luôn luôn đi cùng cô, còn đưa cho cô một chiếc đồng hồ định vị để tiện theo dõi.

Chỗ cô đang ở cũng là anh tìm người cho thuê, trong nhà, ban công ngoài cửa nhà cô đều được theo dõi chặt chẽ, như cách của cô, cô sẽ thành mồi nhử, tuy nhiên, anh không bao giờ để cô nguy hiểm......

Thậm chí, anh còn phái người đi cùng cô khi cô đến các ‘Chợ Thạch’.

Giống như lúc nãy, khi hai người bị đám người của Reidar bao vây, anh luôn muốn dồn toàn lực bảo vệ cô.

&&&&&DieeendaU*T(aaannleY$(8eequyyyd000nT%

“Thanh Hòa!” Có người gọi tên cô.

Cô quay lại, là Phó Chân Ngôn dẫn theo một đám người khác.......

Cô âm thầm kêu khổ, cô nghĩ ra trăm phương nghìn kế để không nhiều người liên lụy đến chuyện này, nhưng vẫn là tránh không được.........

Người xông tới ngày càng nhiều, dường như không chỉ có người của Phó Chân Ngôn, còn có mấy người cô từng chạm mặt ở một số ‘Chợ Thạch’, Trần Dật cũng có lần từng hỏi qua cô: Đi theo cô có hai nhóm người, trong đó có người của Phó Chân Ngôn, còn một nhóm khác, không biết là ai?

Khi đó cô không biết, về sau, cô cho rằng liệu có phải bác Tiêu?

Thêm lần Tiêu Thành Hưng đến tìm cô, cô càng chắc chắn suy đoán của mình.......

Lòng cô càng thêm nặng trĩu, liên lụy nhiều người như thế, đương nhiên cô không thấy vui, nhất là hai người đó là Phó Chân Ngôn và bác Tiêu, trong lòng cô càng thêm áy náy.......

Phó Chân Ngôn xuyên qua đám người hỗn loạn đi về phía cô, Trần Dật đẩy cô về phía đó, quát lớn: “Đi theo cậu ấy!”


Không muốn trở thành gánh nặng của Trần Dật, đương nhiên cô sẽ đi theo Phó Chân Ngôn, nhưng cái cô lo lắng là chứng cứ trên người anh?

Dưới tình thế cấp bách, cô xông đến lấy USB từ trong túi áo ra, không may lại làm rơi xuống đất, Phó Chân Ngôn vội vàng chạy lại, cô rối rít nhặt lên, sau đó được Phó Chân Ngôn cùng những người đi cùng bảo vệ, mở đường máu, khó khăn lắm mới ra được ngoài.

Phía sau có người đuổi theo, ầm ĩ chửi mắng, Phó Chân Ngôn bất chấp tất cả nhét cô vào trong xe, sau đó ngồi vào ghế lái, nhanh chóng rời đi.

&&&&&DieeendaU*T(aaannleY$(8eequyyyd000nT%