Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 169: Nhớ kĩ lời của em hôm nay

Editor: Tinh Di

Lời vừa dứt điện thoại anh vang lên, anh nhận điện thoại, vẻ mặt hớn hở: “Được, tôi xuống liền! Chờ ở đó!”

Một tay cô cầm cặp sách của anh, tay còn lại vẫn níu chặt áo anh.

Anh cúi đầu, ánh mắt đảo qua vị trí áo bị cô níu chặt, cười nói: “Đây là muốn gì? Giữ anh không cho anh ra ngoài sao? Muộn học rồi đó em gái, em gái……. Anh đâu có sao đâu……. Em đúng là muốn bá đạo* nha….”

*ý Tiêu Y Đình là Diệp Thanh Hòa muốn là người đứng nhất khi không cho anh đi học.

Sau đó, làm bộ nhận ra, gật đầu nói: “À… Anh hiểu rồi…… Bây giờ xếp hạng của em ở khoa Luật cũng rất đáng gờm…. Được rồi, đừng làm loạn, anh còn có việc, ngoan…..”

Khi anh nói đến ‘đừng làm loạn, ngoan…’ vẫn cười xoa xoa đầu cô, có vẻ như anh vừa rửa tay nên khi ma sát lên tóc cô có chút cảm giác lành lạnh……….

Cô vẫn không buông lỏng tay, nếu làm thế thì hai người sẽ không bao giờ nói chuyện được nữa, giống như lời anh nói, anh không còn là một thiếu niên mười mấy tuổi, không cần cô cùng anh viết chữ, không vì bị cô gọi là Ô Quy mà nổi giận, không còn là ‘anh hai Ô Quy’......

Cô cầm theo cặp sách của mình và anh, cùng anh xuống lầu.

Mấy ngày nay, hai người đều là tránh mặt nhau, không đi học cùng nhau, không biết anh đến trường bằng cách nào? Đi bộ sao?

Vừa xuống dưới lầu, một chiếc xe dừng lại trước mặt cô, là xe phân khối.

DieeendaU*T(aaannleY$(8eequyyyd000nT%

“Y Đình! Nhanh nào!” Người trên xe gọi anh, giọng nói trong trẻo, là một bé gái!

Cô bé nhảy xuống khỏi xe, cởi mũ bảo hiểm, lộ ra một mái tóc xoăn nhẹ màu hạt dẻ, ngũ quan xinh đẹp, trang điểm nhẹ nhàng, khuôn mặt tròn trĩnh, hình như đi ngược lại với thẩm mỹ trước đó của anh, nhưng là, khí chất trên người cô bé kia hoàn toàn không liên quan đến học vấn…..

“Anh lái xe! Em ở ngay phía sau!” Cô bé đưa cho anh một chiếc mũ bảo hiểm, cười vui vẻ nói.

Tiêu Y Đình không phản đối, nhận lấy mũ bảo hiểm rồi đội lên đầu, nhàn nhạt nói: “Đi thôi!”

Anh vòng chân ngồi lên xe, cô bé ngồi lên ngay sau đó, ôm eo anh, tiếng động cơ gầm rú, xe biến mất nhanh chóng như một tia chớp.


Lúc cô kịp phản ứng lại mới chợt nhận ra, đoạn đường này không cho phép xe mô tô…..

Nhưng là cả anh và xe đều đã mất dạng…

Cô im lặng đeo hai cặp sách lên, bình yên đạp xe đến trường.

Ai ngờ, đến phòng học không thấy anh đâu. Không phải đi nhanh hơn cô rất nhiều sao? Anh trốn học?

Cô khẽ nhíu mi, ngồi xuống, thuận tay đặt cặp sách của anh xuống bên cạnh.

Đột nhiên Chung Gia Nghi ngồi xuống cạnh cô, cô gái tinh quái này, qua bốn năm tính tình vẫn không thay đổi…..

“Thanh Hòa, anh hai nhà cậu đang ngoại tình sao?” Chung Gia Nghi thần thần bí bí hỏi.

Ngoại tình? Cái gì mà ngoại tình? Muốn tìm cô để chứng thực sao? Cô cũng đâu biết gì: “Mình không biết….”

“Là thật đó! Liên tục mấy ngày rồi, ngày nào cũng thấy cậu ấy đi mô tô chở một em gái ăn mặt lố lăng, làm huyên náo cả sân trường, chạy xe như điên, tốc độ đó đúng là doạ người mà! Bảo vệ đã nhắc nhở cậu ấy một lần rồi, nhưng không ích gì! Nhiều lúc em gái đi cùng cậu ta còn…..” Chung Gia Nghi e ngại nhìn Diệp Thanh Hòa, không nói tiếp.

Chuyện này, cô tin, sáng nay cô cũng gặp rồi, nhưng cô cũng không rõ quan hệ của hai người là như thế nào.

“Thanh Hòa, cô bé đấy là ai vậy? Trong lớp đang bàn tán ầm lên. Sao bây giờ khẩu vị của anh hai cậu thay đổi rồi? Người này và bạn gái trước đó của cậu ấy khác một trời một vực, hai người đó chia tay rồi sao?” Ánh mắt Chung Gia Nghi sáng lên vì sự tò mò.

Cô cũng không quá rõ chuyện của Tiêu Y Đình và Quách Cẩm Nhi, mà mấy ngày nay những chuyện cô nhìn thấy còn không nhiều bằng Chung Gia Nghi, cho nên cô chỉ có thể lực bất tòng tâm trước sự tò mò của Chung Gia Nghi……..

Chung Gia Nghi thất vọng đi về chỗ ngồi. Một lúc sau, Tiêu Y Đình vào lớp, trên vai áo T-shirt màu trắng có mấy sợi tóc màu nâu nhạt……

Tới giữa trưa, cô bé kia lại tới, vì thế cô có thể tận mắt chứng kiến màn đi xe ‘phong ba bão táp’ của hai người, thậm chí còn có giáo viên ra mắng mỏ, nhưng không hề gì, Tiêu Y Đình còn tươi cười đáp trả, dương dương tự đắc phóng xe đi.

Trưa nay anh không về nhà, nhờ vậy cô có không gian yên tĩnh để đọc sách.

DieeendaU*T(aaannleY$(8eequyyyd000nT%

Không biết trưa đó anh đi đâu, đầu giờ học chiều mới thấy đến, vừa ngồi vào chỗ là vùi đầu vào ngủ.

Cô không thể nhịn thêm được nữa, nhanh nhanh viết mấy dòng lên trang vở, đẩy anh dậy.

Anh khẽ hé đôi mắt hơi đỏ, vẻ mặt buồn ngủ liếc cô một cái, tia máu rõ ràng trong mắt.

Cô đưa quyển vở ra muốn đưa cho anh xem. Cô có cảm giác như vòng quanh một hồi anh và cô lại trở về như cũ….

Anh lơ đãng nhìn thoáng qua, trên đó viết: “Không được lái mô tô, rất nguy hiểm.”

Xem xong, đẩy vở lại về phía cô, không nói gì mà tiếp tục ngủ.


Cô không tránh khỏi có chút tức giận, toàn bộ đều là công sức mình bỏ ra, tâm huyết chăm sóc một gốc cây, đến ngày ra hoa đến trái, gần thu hoạch thì thình lình có bão ập đến, đánh gãy mọi thứ……..

Cô lại viết, đẩy về phía anh.

Lần này anh nhíu mày, quả nhiên là biểu cảm bị quấy rầy lúc ngủ, cầm vở lên: “Anh đã đi đâu? Sao lại buồn ngủ như thế?”

Anh liếc xéo cô một cái, tia máu chằng chịt trong mắt lại cho thấy sự nực cười, sau đó duỗi thẳng lưng đứng dậy, giống như miễn cưỡng cùng cô chơi cái trò nhàm chán kia, chậm rãi viết một dòng: “Em gái, chuyện này đâu cần em quản….”

Cô khẽ liếc qua chân mày nhướn cao bất cần của anh, có giác anh là đối phó đã không còn nữa, anh không còn như trước….

Cô muốn nói: “Nếu anh đã nói như thế thì em sẽ nói cho bác Tiêu!”

Nhưng là cô hoàn toàn hiểu được, sự khác biệt của Tiêu Y Đình 24 tuổi và 18 tuổi, đó là, anh bây giờ không còn quan tâm đến cái nhìn của cô……

Quả thật, một sinh viên 24 tuổi của một trường đại học Luật danh tiếng, sao còn có thể e ngại thái độ của cô? Đâu còn là cậu nam sinh dễ bị đánh trúng?

Bây giờ, cô nên đưa bản 30 điều ra trước mặt anh? Hay là uy hiếp anh, nếu không nghe lời cô thì cô sẽ nói cho cả lớp chuyện Ô Quy?

Mấy chuyện ngây thơ như thế, chính cô còn cảm thấy khinh bỉ…..

Lúc ấy biện pháp hữu hiệu nhất chính là cô không để ý đến anh không phải sao? Cái tính ‘tạc mao’ kia của anh, nếu không có ai nói chuyện, anh chắc chắn sẽ nổi giận….

Nhưng bây giờ đã khác, anh không còn như trước kia…..

Vật đổi sao dời, cảnh còn người mất, mọi việc đều không còn như xưa…..

Cô sợ rằng đối với anh 24 tuổi, biện pháp với anh 18 tuổi kia không còn hữu hiệu….

Cô cố gắng cầm bút viết: “Anh hai, không được lái mô tô, không phải anh không biết chuyện này trái quy định, nếu bị cảnh sát giữ anh sẽ bị phiền toái đó!”

Anh nhìn cô, cười nhàn nhạt: “Bị giữ thì em đến bảo lãnh cho anh! Không phải em thích quản anh sao? Không phải em làm ra rất nhiều tiền sao? Vậy thì tới nộp một chút tiền phạt thôi mà!”

Nếu như có chuyện?!

Cô tự thấy được mình viết ra những lời kia đã là cận lực, sắc mặt thâm trầm.

Còn anh, nhìn lướt qua quyển vở lần cuối, không để ý cô nữa….

Nhưng cô vẫn quyết không buông tha, định viết thêm gì đó, đột nhiên bị anh giành lấy, vẽ lung tung vài nét rồi gục xuống ngủ tiếp.

Cô lấy lại vở, trên đó viết: “Đừng nhộn nữa có được không? Đêm qua anh thức trắng đêm chơi game, buồn ngủ chết được….”

“…..” Là vậy sao!


Cuộc nói chuyện giữa hai người cũng kết thúc, có vẻ như anh ngủ rất say……

Ngược lại, đồng hồ sinh học của anh rất chuẩn xác, gần đến hết tiết anh liền tỉnh, vặn vẹo qua lại cho bớt mỏi lưng rồi bắt đầu thu dọn sách vở.

Thu dọn xong thì chuông báo hết giờ cũng vang lên, anh đeo cặp sách lên liền đi ra.

Cô nhanh chóng đuổi theo phía sau, chiếc xe mô tô đang đỗ ở con đường bên ngoài trường học, nhạc Rock & Roll ầm ĩ…..

Sinh viên túm lại xem náonhiệt, cô bé xuống xe, hướng về phía đám người gọi Tiêu Y Đình: “Nhanh nào! Chờ anh mất nửa ngày rồi! Bọn họ mua hang tốt rồi! Chỉ còn thiếu hai chúng ta thôi!”

Tiêu Y Đình đi đến, nhận lấy mũ bảo hiểm trong tay cô bé, đội lên đầu, bắt đầu khởi động xe.

Không biết từ lúc nào, Chung Gia Nghi đã đi song song với Diệp Thanh Hòa, nhẹ nhàng kéo tay của cô, thấp giọng nói: “Cậu xem, mình nói không sai chứ, chính là cô bé kia, cậu không định nhắc nhỏ anh hai cậu một chút sao? Làm mấy việc đó ở trường học chính là tự chuốc lấy phiền toái đó!”

Mấy ngày nay, kết thúc giờ học là anh nhanh chóng bỏ về, không đợi cô, cô cũng không nghĩ nhiều mà ra về, lại nhốt mình trong phòng, nên cũng không quan tâm anh đã đi đâu sau giờ học.

Cô bé đi cùng anh là ai? Hai người có quan hệ gì? Cô mơ hồ cảm thấy được, không phải đàn em…..

Ít nhất cô biết được như thế, nhưng còn là thanh thiếu niên đó, cô cũng không rõ chuyện là sao…….

Đột nhiên cô nảy ra một suy nghĩ, cô đi vội về phía nhà xe, bỏ mặc Chung Gia Nghi, lấy xe rồi dồn sức đạp xe về phía con đường kia.

Qua mấy ngã rẽ, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Y Đình ở phía trước, cô phanh xe dừng lại ở giữa đường.

DieeendaU*T(aaannleY$(8eequyyyd000nT%

Cô ngồi im trên yên xe, hai tay cầm tay nắm, hai chân chống xuống đất, giống như một võ sĩ sắp thi đấu, nghênh đón chiếc mô tô từ đằng xa…..

Rốt cuộc cũng đến gần.

Người lái xe trong nháy mắt nhìn thấy cô liền nhanh như chớp phanh lại. Hai đầu xe cách nhau không đáng kể, sau tiếng phanh xe gai người vang lên.

Cô bé ngồi trên xe nhảy ngay xuống, cao giọng chất vấn cô: “Cô này! Cô muốn gì đây? Muốn liều mạng sao?!”

Ánh mắt của Diệp Thanh Hòa hoàn toàn không để trên người cô bé, chỉ nhìn chằm chằm người lái xe, giọng nói lạnh lùng: “Tắt nhạc đi!”

Mũ bảo hiểm che hết khuôn mặt của anh, không biết được biểu cảm của anh lúc này như thế nào, chỉ thấy hai chiếc gương xe kịch liệt rung, có thể thấy anh nắm chặt tay lái như thế nào……

“Cô là ai?” Cô bé kia vốn đã không ưa cái người lù lù ở đâu xuất hiện chặn đầu xe, giờ cô có hi sinh mình cũng được, quyết không để cô ta chiếm tiện nghi của Tiêu Y Đình!

Diệp Thanh Hòa vẫn không để ý cô ta, ánh mắt gắt gao nhìn Tiêu Y Đình, giọng nói nhu hoà nhưng gằn từng tiếng: “Tắt nhạc đi!”

Ngực anh phập phồng, ánh mắt gắt gào nhìn trừng trừng cô bị mũ bảo hiểm che lại, anh cắn chặt răng tắt nhạc đi.


Cô ngồi trên yên xe, không thấp hơn anh là bao, dù là trên yên se đạp nhưng với biểu cảm lạnh lẽo kia, khí thế của cô không hề giảm bớt: “Tiêu Y Đình, anh nghe cho rõ! Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng em chắn đường anh! Sau này sẽ không bao giờ chắn anh nữa! Anh hãy nhớ kĩ lời em nói hôm nay! Bây giờ anh có thể tiếp tục mở nhạc và tiếp tục đua xe! Anh nhớ cho kĩ, chính là anh chọn quên hết mọi chuyện giữa hai chúng ta, trước đây và bây giờ! Hôm nay quyết định thôi! Chỉ cần đi lên một chút là có thể đụng nhau! Có bản lĩnh thì đi qua người em đi! Nếu không, chính là hèn nhát!”

Cô nói xong, càng dồn thêm lực vào bàn đạp, đi về phía hai người kia…..

Đến một khúc quặt, tầm mắt của hai người kia đều không thể thấy được, cô không phanh xe lại, trực tiếp đổ nhào xuống đường, xe đạp vẫn đi tiếp một đoạn nữa, sau đó cũng ngã ‘rầm’…..

DieeendaU*T(aaannleY$(8eequyyyd000nT%

Cô ngã rạp trên mặt đường, một lúc lâu vẫn chưa thể tự đứng dậy…..

Quả thực không phải cô không muốn phanh mà tất cả chuyện vừa rồi đã hao tốn không ít sức lực của cô….

Từ lúc bắt đầu đuổi theo xe máy, cô đã dùng mọi sức lực,bây giờ được dừng lại, cô cảm nhận được cả người rệu rã mồ hôi……

Chính cô cũng không hiểu được mình lấy đâu ra sức lực lớn như thế, sau đó còn nói một tràng dài như thế, bây giờ khuất được tầm mắt của họ rồi, chân tay chỉ còn lại cảm giác bủn rủn…..

Cua vào khúc ngoặt, đại não cô phát ra tín hiệu phanh lại nhưng tay không còn sức lực, không thể tuân theo lệnh, nhưng cơ thể không thể chịu đựng thêm, trực tiếp đổ xuống….

Cho nên, bây giờ, cô đang nằm nghỉ trên mặt đất……

Còn ở phía sau, hai tay Tiêu Y Đình vẫn run run như cũ, toàn thân rung lên, hơi thở hắt lên tấm kính của mũ bảo hiểm che đi con đường trước mặt…..

Bàn tay anh run rẩy tháo mũ bảo hiểm xuống, ngón tay không còn chút sức lực. Anh không hiểu, chỉ một nút thắt giờ đã thành một bế tắc không thể giải thoát…….

“Anh sao vậy? Không khoẻ ở đâu sao? Cô bé quan tâm hỏi, đỡ lấy mũ trong tay anh.

Một cơn gió lạnh thổi qua, anh tỉnh táo nên không ít, nhìn thấy chính mình trong gương chiếu hậu, môi bị cắn đến trắng bệch….

“Anh không sao chứ? Đều là do cô gái kia sao? Cô ấy là gì của anh vậy?” Cô bé hỏi.

Anh không trả lời, xuống xe, nói với cô: “Em tới đó trước đi!” Chân cũng không còn sức lực, phải bám vào chiếc xe…..

“Không cần mở nhạc, đi chậm một chút!” Anh dặn dò cô bé.

Cô bé lái xe đi.

Anh đứng lại đó, gió lạnh thổi khô mồ hôi chỉ để lại một cảm giác rét lạnh, đầu óc trống rỗng, cái gì cũng trở nên mơ hồ…..

DieeendaU*T(aaannleY$(8eequyyyd000nT%

Diệp Thanh Hòa nằm yên trên mặt đường, có nhiều người đi qua nhưng chỉ đưa mắt nhìn, không ai hỏi han cô vì sao ngã, ngã có đau không……

Mới đầu, mọi người đều như xem náo nhiệt, coi đây không phải chuyện của mình, nhìn rồi lắc đầu bỏ đi. Cuối cùng, hồi lâu sau, cô dần tỉnh táo hơn, cố thu một chút sức đứng dậy, dắt xe chầm chậm bước đi.


Đi một lúc, nỗi lòng rối rắm mới dần quang đãng hơn.

Cô không muốn về nhà, trong lòng vốn rất lộn xộn, cô quyết định đi đến nhà Mục Xuyên.

Đương nhiên cô cần tìm đến Mục Xuyên, vì kì thi nghiên cứu đang đến gầ, cô còn rất nhiều vấn đề muốn thỉnh giáo Mục Xuyên, mà anh ấy đi Vân Nam cả tháng qua, chắc cũng về rồi….

Lúc Mục Xuyên nghe đến chuyện cô báo danh thi Trung Văn, anh đã rất kinh ngạc, hỏi cô lí do.

Cô chỉ nói muốn kế thừa sự nghiệp của cha, cô đã từng đấu tranh tâm ký rất nhiều khi quyết định……..

Mục Xuyên cũng không hỏi thêm, những lúc cô đến học hỏi đều tận tình chỉ bảo, mà cô cũng là một học viên thông minh, khả năng lĩnh ngộ tuyệt vời, về phương diện Trung Văn lại rất uyên bác, nên có lẽ kì thi sẽ không quá làm khó cô, nhiều lúc cô hỏi anh một vấn đề, hai người có thể đồng thanh nói ra đáp án đúng…..