Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 137

Editor: Tinh Di

Đương nhiên, ở nhà họ Tiêu cô cũng chỉ là một người ở nhờ mà thôi, chuyện ai ra ai vào, ai ở ở ai đi không đến phiên cô quản, cô cũng không hề quan tâm.

Lúc cô về đến nhà, hai người kia vẫn chưa về. Vừa bước vào phòng, Tiêu Thành Trác đã chạy từ đâu đến, hô lớn: “Chị chị chị!”

“Khi nào em về thăm cha?” Diệp Thanh Hòa một bên sửa sang lại quần áo của trường, một bên cười hỏi. Sao cô cảm thấy tên nhóc con này mới có mấy tháng không gặp đã cao lên nhiều thế này?

“Không có đi! Sắp lên sơ trung rồi, cha cho phép ở lại đây học lớp bổ túc đó!” trường ngồi xuống, đỡ đầu, “Chị, chị dâu nói hè năm nay Quách Cẩm Nhi gì đó đến nhà chúng ta ở đó, cái nhà này càng ngày càng nhiều người đến…”

Diệp Thanh Hòa cười cười: “Đó là chuyện đương nhiên! Chỉ có càng ngày càng nhiều người lên thôi, ví dụ như sau này anh cả sẽ kết hôn, rồi có con, nhà này sẽ rất náo nhiệt!”

Nhắc đến hai chữ ‘kết hôn’ này, Tiêu Thành Trác nháy nháy mắt: “Chị, Quách Cẩm Nhi đến ở nhà này, tức là đã kết hôn với Tiêu Y Đình sao?”

“Chuyện này………” Diệp Thanh Hòa bị hỏi khó, “Trẻ con không nên biết quá nhiều!”

“Tốt quá!” Tiêu Thành Trác thấp giọng nói.

“Cái gì tốt quá?” Cô nghe được nhưng không hiểu gì, hỏi lại.

“Hả? Không có gì! Em nói Tiêu Y Đình và Quách Cẩm Nhi kết hôn với nhau tốt quá a!” Nhóc con cười hắc hắc.

“Trẻ con thì biết cái gì! Hai người họ vẫn còn đi học mà!” Cô cười, nhẹ nhàng quở trách.

“Em mới không phải trẻ con!” Nhóc con tuyệt đối không chịu thừa nhận.

Cô cười, không cùng nhóc tranh cãi nữa. Đúng rồi, không còn là đứa trẻ nữa rồi! Trước đó còn nói lớn lên sẽ lấy cô, bây giờ nếu Tiêu Y Đình vui đùa cùng nữ sinh trước mặt nhóc, nhóc còn có thể đỏ mặt tức giận…………..

Cả buổi chiều Tiêu Y Đình và Quách Cẩm Nhi vẫn chưa về, đến tận giờ cơm chiều, dưới lầu mới có tiếng ầm ĩ, là tiếng gào thét náo loạn của Tiêu Y Đình.

Diệp Thanh Hòa đang chơi trò chơi trong phòng, nhất thời không biết mình có nên xuống hay không………..

Tiếng bước chân chạy xuống lầu nhanh chóng vang lên.

Có tiếng gõ cửa, cô tắt màn hình máy tính sau đó ra mở cửa, Tiêu Thành Trác thò đầu vào bên trong: “Chị, Quách Cẩm Nhi đến rồi.”


“Chị biết rồi.” Cô trả lời.

“Chị chưa xem qua phòng của Quách Cẩm Nhi sao? Khó coi chết đi được!” Tiêu Thành Trác mếu máo.

“Làm sao có thể?” Quách Cẩm Nhi là người bác gái rất coi trọng, sao có thể bố trí phòng cô ấy khó coi được?

“Chính là rất rất khó coi!” Tiêu Thành Trác vẫn giữ ý kiến, “Tất cả đều là màu hồng! Còn treo rất nhiều thiên thần! Làm ơn, phòng của em còn chưa treo mấy thứ đó, Quách Cẩm Nhi cũng là bà cô gần hai mươi tuổi rồi chứ có ít gì!”

Diệp Thanh Hòa thấy buồn cười: “Gần hai mươi tuổi mà là bà cô? Chị cũng như thế, sao không thấy em gọi là bà cô?”

“Ách……….” Tiêu Thành Trác tự hỏi lại một chút, vỗ ót: “Ôi! Em nhầm! Quách Cẩm Nhi là vợ của Tiêu Y Đình mà, là cháu dâu của em! Nên gọi em là chú! Còn em phải gọi Quách Cẩm Nhi là cháu dâu mới đúng!”

Đối với mấy chuyện xưng hô này Tiêu Thành Trác thực rối rắm………….

Tiếng ồn ào bên ngoài đã ngừng, có vẻ như Quách Cẩm Nhi đã thu dọn đồ đạc xong. Sắp sửa đến giờ ăn cơm, nhưng Diệp Thanh Hòa vẫn cố tránh né ở lỳ trong phòng, chỉ nghe tiếng Tiêu Y Bằng gõ cửa phòng cô và Tiêu Thành Trác: “Thanh Hòa, chú nhỏ, xuống ăn cơm thôi.”

“Dạ vâng!” Diệp Thanh Hòa với Tiêu Thành Trác cùng mở cửa.

“Hai người ở cùng một chỗ rồi! Đi xuống thôi!” Có vẻ như Tiêu Y Bằng cũng vừa về, quần áo vẫn còn chưa thay.

Lâu hồi không gặp Tiêu Y Bằng, Diệp Thanh Hòa ngẩn ngơ hồi lâu ngắm anh, so với mặc quần áo bên Anh ngày đó, anh mặc đồ đi làm như như thế trông đĩnh đạc hơn rất nhiều.

“Làm sao vậy? Trên mặt anh có nhọ sao?” Tiêu Y Bằng cười hỏi.

“Hả? Không phải………” Diệp Thanh Hòa quắn hết đầu lưỡi, có làm ra vẻ bình thường, “Chính là cảm thấy……….. rất ít khi thấy anh cả mặc như thế này, trông rất tuấn tú…”

“Ha ha……….” Tiêu Y Bằng cười sảng khoái, “Ý là, ngày thường trông rất…………”

“……….” Rõ ràng ý cô không phải như thế……….

“Chuyện gì vui vẻ vậy con trai?” Khương Vãn Ngư nghe thấy tiếng cười của Tiêu Y Bằng, tâm tình hôm nay cũng rất tốt, vừa cười vừa hỏi.

Tiêu Y Bằng chỉ cười mà không nói, Diệp Thanh Hòa tất nhiên cũng không nói, Tiêu Thành Trác nhảy ba bốn bậc cầu thang một bước, nói lớn: “Chị ấy khen Tiểu Bằng đẹp trai, còn cười với cháu ấy nữa!”

“Hả?” Khương Vãn Ngư nhìn thoáng qua cô.

Tất cả mọingười nhìn cô, trong đó có Tiêu Y Đình.

Được rồi, cô có thể tự miệng khen một người đẹp trai đúng là một chuyện hiếm thấy, coi như vừa rồi đầu óc cô bị động kinh, miệng cô cũng bị động kinh luôn đi!

Tiêu Thành Hưng cười ha ha: “Con trai Tiêu Thành Hưng đương nhiên là đẹp trai rồi! Nó được di truyền từ ai chứ? Di truyền từ người mẹ xinh đẹp của nó nha!”

Lú đầu mọi người cứ nghĩ rằng người ông nói đến sẽ là ông, không ngờ đến cuối cùng lại thành tán dương Khương Vãn Ngư, bà lập tức từ mây mù chuyển sang nắng ấm, cười dịu dàng: “Vậy còn được, tất cả ngồi xuống ăn cơm đi!”

“Y Đình, cả chiều nay hai con đi đâu thế? Muộn như thế mới về? Thanh Hòa em ấy về từ trưa rồi.” Khương Vãn Ngư cười hỏi.

“Cẩm Nhi nói cô ấy phải mua chút đồ nên con đi cùng cô ấy.” Tiêu Y Đình trả lời.


“Rất tốt.” Khương Vãn Ngư khen, “Cẩm Nhi chuyển khỏi Bắc Kinh từ nhỏ, bây giờ trở về rồi nhưng lại bận chuyện học hành, không có thời gian thăm lại chốn xưa, nhân dịp nghỉ hè, các con đều có thời gian, con nên dẫn em ấy đi đó đây.”

“Em cũng phải đi!Em cũng không có thời gian để đi tham quan này nọ!” Chuyện đi chơi tốt như vậy, Tiêu Thành Trác sao có thể bỏ qua?

“Được thôi! Cùng nhau đi! Tất cả đều đi!” Tiêu Y Đình sảng khoái đáp ứng.

“Liệu có làm mất thời gian của anh hai không ạ?” Quách Cẩm Nhi vừa vui mừng vừa do dự hỏi.

“Nó sao? Ngoài việc ở nhà chơi game, chính là ra ngoài chơi bóng, có mất thời gian gì đâu!” Khương Vãn Ngư khai báo hết bảng biểu giờ giấc của cậu con trai………..

Trong mắt Quách Cẩm Nhi lập tức hiện lên sự ngưỡng mộ nhiệt tình: “Anh hai thật sự quá lợi hại, quá thông minh! Đúng là thiên tài bá chỉ trường học mà! Chơi như thế vẫn có thể đỗ vào trường đại học XX, không giống cháu, ngu ngu ngốc ngốc, cố hết sức mới có thể thi đỗ………. Con, khâm phục nhất là những người thông minh!”

Ách………. Bá chủ trường học sao?

Người nhà họ Tiêu vùi đầu vào bát cơm………

Tiêu Thành Trác ăn miếng cơm to nhất, cố gắng mãi mới nuốt xuống được, trong lúc nuốt ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ, cuối cùng nói ra một câu: “Cũng đúng! Chú cũng rất đồng tình với suy nghĩ này của cháu, không chăm chỉ còn có thể sửa đổi, chứ ngu ngốc thì đúng là hết thuốc chữa………”

“………….” Mặt Quách Cẩm Nhi biến sắc. Cô nói mình ngu ngốc, chính là khiêm tốn, là để giữ mặt mũi cho Tiêu Y Đình, nhưng người khác nói cô ngu ngốc…………. Cả đời cô chưa bị ai nói như thế cả………

“Chú nhỏ nói rất đúng, Cẩm Nhi thực sự rất vụng về, mẹ nuôi, về sau mẹ phải quan tâm Cẩm Nhi nhiều hơn rồi………” Cô bĩu môi, đáng thương nhìn Khương Vãn Ngư.

Biểu cảm của Quách Cẩm Nhi muốn bao nhiêu uỷ khuất có bấy nhiêu uỷ khuất, khiến người nhìn vào thấy đau lòng. Diệp Thanh Hòa phải thừa nhận, mối lần cô nhìn vào, tâm tình đều hoá thành nước. Còn với nam sinh, chắc chắn sẽ bị vẻ mặt này giết chết trong vòng một giây, máu mủ cũng không còn được không? Cô hiểu, vì chính cô cũng từng như thế trước mặt cha, từng trước mặt ông và các đệ tử bán manh* rồi làm nũng. Mà chiêu này trăm lần thử trăm lần thắng, bất kể ai cũng bị ánh mắt của cô đả thương, lại còn thêm biểu cảm mếu máo hoặc là bĩu môi chu miệng, tầng phòng thủ của đối phương sẽ lập tức tan rã……….

Nhưng là, bây giờ cô không thể làm lại……….

Cô âm thầm tưởng tượng anh hai đứng trước mặt mình với biểu cảm như thế, lập tức tự cảm thấy bản thân thật buồn nôn………….

Quả thật, có thể bày ra vẻ mặt này, cô gái đó thật may mắn, thật sự………….

Không nghi ngờ gì, Khương Vãn Ngư cũng đồ rầm trước vẻ mặt đó của Quách Cẩm Nhi, dỗ dỗ cô: “Ai nói Cẩm Nhi của chúng ta ngu ngốc chứ, lời nói của trẻ con mà cháu cũng tin sao, chú ấy đâu có biết thi đỗ vào trường đại học ở Bắc kinh khó khăn thế nào a! Cháu là đứa trẻ ưu tú! Y Đình nhà chúng ta chỉ là có ưu thế về địa lý, nếu để nó thi ở phươngNam, không chứng ngay cả đại học cũng không đậu được, thi rớt ấy chứ!”

Đối với chuyện này Tiêu Thành Trác mãnh liệt đồng ý: “Đúng thế! Ban đầu Tiểu Đình rất ngu ngốc, không thể thi đỗ đại học được!”

Nói đến đây, quay lại nhìn Diệp Thanh Hòa, nháy mắt với cô. Ánh mắt của Tiêu Thành Hưng cũng nhìn cô từ đầu đến cuối, chỉ là cô không phát hiện ra………….

“Thanh Hòa, ăn đùi vịt này đi!” Tiêu Thành Hưng đứng lên, đặt vào bát của cô.

Hành động này có nghĩa gì đây? Là gián tiếp bổ sung cho câu nói của Tiêu Thành Trác sao?

Diệp Thanh Hòa cảm thấy bản thân không cần nghĩ nhiều quá, nói: “Cảm ơn bác Tiêu.”, cúi đầu ăn cơm.

Còn một chiếc đùi vịt, Khương Vãn Ngư vừa định gắp cho Quách Cẩm Nhi, sợ bên nặng bên nhẹ, kết quả Tiêu Thành Trác nhanh tay nhanh mắt, trong nháy mắt chiếc đùi đã ở trong bát của nhóc.

Sắc mặt Khương Vãn Ngư có chút khó coi, nhưng không thể nói Tiêu Thành Trác gì cả, vì dù sao cũng là em trai của chồng, cũng là người ít tuổi nhất bàn ăn này, đành phải gắp thức ăn khác cho Quách Cẩm Nhi.

Tất cả đều lọt vào mắt Diệp Thanh Hòa, tròn nháy mắt đùi vịt kia trở nên vô vị tẻ nhạt.


Quả thực cô đã sớm quen với đồ ăn phương Bắc, nhưng gần đây ăn cơm ở nàh anh Mục Xuyên, mẹ Mục cũng hay nấu mấy món phương Nam, khiến cô có chút nhớ nhung.

Cũncunxp nhà họ Tiêu đối với cô không tốt, từ nội tâm mà nói, nhà họ Tiêu đối với cô ân trọng như núi, không kể đến Tiêu Thành Hưng coi cô như con gái ruột, nhiều lần đứng lên che cho cô, bảo vệ cô giống như cha đẻ; con Khương Vãn Ngư, bác ấy cũng đã tiếp nhận cô, cho dù không can tâm tình nguyện, nhưng đến được mức này, cô cảm thấy là chuyện không hề dễ dàng.

Chính là, con người vốn yếu ớt như thế, khi khó khăn thì luôn cô vươn lên, khi đã đến một mức tốt đẹp nào đó, tâm sẽ lo sợ mất mát.

Như vậy không tốt! Cô tự nói với mình, dồn sức chuyên tâm ăn đùi vịt.

Bữa cơm này diễn ra trong im lặng. Quách Cẩm Nhi lại càng im lặng, cô vốn là tiểu thư khuê các, lại càng phải chú ý lễ nghi trong bữa ăn, không được có nửa điểm thiếu sót.

Diệp Thanh Hòa đứng trên lập trường của Khương Vãn Ngư nghĩ nghĩ, cảm thấy bác ấy nói rất đúng, vợ tương lại của anh hai, không ai khác phù hợp ngoài Quách Cẩm Nhi!

Cơm nước xong xuôi, mọi người tự về phòng.

Tiêu Y Bằng muốn tự mình mở công ty, thời gian đầu này rất bận rộn, còn mang cả công việc về nhà tăng ca.

Cô và Tiêu Thành Trác đi với nhau, phía sau là Quách Cẩm Nhi và Tiêu Y Đình đang bàn bạc sẽ đi đâu chơi.

Quách Cẩm Nhi đưa ra một đề nghị, đi Di Hoà Viên chèo thuyền.

“Em nói xem đi đâu?” Phía sau cô vang lên một câu hỏi, giọng nói rất to.

Diệp Thanh Hòa cảm thấy không hiểu, rõ ràng Quách Cẩm Nhi đã đưa ra đề nghị đi Di Hoà Viên chèo thuyền rồi mà!

“Anh hai, em nói đi Di Hoà Viên chèo thuyền mà! Anh không thích sao?” Quách Cẩm Nhi nghĩ đến vừa rồi anh chưa nghe thấy, nhẫn nhịn nói lại.

“À, ừ, được!” Tiêu Y Đình trả lời qua loa.

Đi đến cửa phòng mình, Diệp Thanh Hòa mở cửa đi vào trong, trước khi vào nói: “Hai người ngủ ngon.”

“Còn sớm mà, ngủ ngon gì chứ!” Tiêu Thành Trác nói xong liền chui tọt vào phòng cô.

Cửa phòng đóng lại, ngăn cách giữa hai thế giới. Bên ngoài văng vẳng giọng nói của Quách Cẩm Nhi, muốn đi vào phòng Tiêu Y Đình xem cúp huân chương từ nhỏ đến lớn của anh………..

Diệp Thanh Hòa cảm thấy, Tiêu Y Đình có thể gặp được Quách Cẩm Nhi cũng tốt, một người toàn tâm toàn ý sùng bái anh, người nhìn anh lúc nào cũng chỉ thấy ưu điểm, anh có thể luôn luôn tự tin trước mặt cô ấy.

Tiêu Thành Trác ở trong phòng cô nói chuyện luyên thuyên một hồi, nhóc viết chữcho cô xem, chữ của tên nhóc này thực sự tiến bộ rất nhanh, cô khen Tiêu Thành Trác mấy câu.

Lúc này Tiêu Thành Trác mới vừa lòng mỉm cười: “Chị, ngày nào em cũng luyện đó! Thôi em về phòng đây! Chị đi nghỉ sớm nhé!”

Nhóc con đi rồi, cô lại nảy lên ý định luyện chữ, nhìn thấy chữ của anh Mục Xuyên lại càng có thêm động lực, chuyện viết chữ này không thể đi xuống! Bằng không sẽ làm xấu mặt cha cô!

Lại nghĩ đến lời anh Mục Xuyên nói với cô, cô vốn trời sinh có tính hiếu thắng thật sao?

Nghĩ đến đây không khỏi cười, trải giấy ra, bắt đầu viết.


Viết cái gì đây?

Tự dưng, có một vài hình ảnh chạy qua trong đầu, một giọt mực đen láy nhỏ xuống trang giấy trắng, bút vẫn chưa thể hạ xuống………..

Trong lòng như có sóng thuỷ triều, bút vừa đưa xuống, một mạch mà thành:

“Duật bỉ thần thâm, úc bỉ bắc lâm. Vị kiến quân tử, ưu tâm khâm khâm. Như hà như hà? Vong ngã thực đa!

Sơn hữu bao lạc, thấp hữu lục bác. Vị kiến quân tử, ưu tâm mỹ lạc. Như hà như hà? Vong ngã thực đa!

Sơn hữu bao đệ, thấp hữu thụ toại. Vị kiến quân tử, ưu tâm như tuý. Như hà như hà? Vong ngã thực đa!”

{ Chim cắt bay mau qua, bay về rừng phương Bắc rập rạm. Chưa thấy được chàng, lòng ưu buồn không quên được. Như thế nào như thế nào? Chàng quên em thật sao!

Trên núi có cây bao lịch, dưới thấp có sáu cây bác. Chư thấy được chàng, lòng buồn chẳng vui. Như thế nào như thế nào? Chàng quên em thật sao!

Trên nũi có cây bao đệ, dưới thấp có cây toại. Chưa thấy được chàng, long ưu sầu như say. Như thế nào như thế nào? Chàng quên em thật sao! }

-Bài thơ “Thần phong 1 2 3” – thơ thời Chu.

Viết xong, trong lòng càng buồn, liền vo lại vứt vào trong thúng rác, không muốn viết nữa……..

Cô đi rửa mặt, sau đó mở máy tính, tiếp tục chơi trò chơi.

Vừa nãy đi ăn cơm cô chỉ tắt màn hình, không có logout, vì thế vẫn coi như đang online.

Vừa mở lên liền có tin nhắn đến, là của Tiêu Y Đình………

Chỉ có một icon “Hi!”

Cô gửi lại một icon mỉm cười 

“Ngươi cũng ở Bắc Kinh đúng không? Học trường nào? Bao nhiêu tuổi?” Anh hỏi.

Cô cảm thấy kì quái, lần trước anh có hỏi cô mấy chuyện này nhưng cô từ chối trả lời, anh cũng không hỏi nữa, còn nói, Nhất Nhất Phong Hà mãi mãi là một tri kỉ trong cái thế giới ảo này, không quan trọng là ai, nam hay nữ. Hôm nay anh lại hỏi trực tiếp như thế? Có chuyện gì vậy?

Cô gửi lại icon không hiểu?_?

“Bây giờ đang nghĩ hè đúng không?” Anh lại hỏi.

Cô do dự một lúc: “Phải…….” Chuyện này có thể nói.

“Thế ngươi có rảnh không? Chúng ta gặp nhau đi! Quen biết lâu như thế mà không biết mặt nhau thì đâu có được!”

Gặp mặt? Đây là chuyện tuyệt đối sẽ không xảy ra!

“Sư phụ, con sợ người nhìn thấy con sẽ bị doạ cho chạy mất! Vẫn là không nên thấy…….. Để tránh việc ba ngày sau người ăn cơm đều nôn mửa…………” Cô nửa đùa nửa nghiêm túc.


“Ha ha……” Đối phương cười một tiếng.

“Ngươi là khủng long sao?” Anh lại hỏi, còn gửi đến một cái icon đắc ý.

Diệp Thanh Hòa càng cảm thấy kì quái, thái độ rồi đến lời nói, anh giống như trở thành một người khác………..

Bỗng nhiên cô ý thức được một vấn đề, đây không phải anh!

Quả nhiên……..

Cô còn chưa kịp trả lời, một đoạn tin nhắn dài được gửi đến: “Xin chào, Nhất Nhất Phong Hà, tôi mặc kệ cô là ai, không biết là mỹ nhân hay khủng long, cô không đồng ý gặp mặt là đúng rồi, may là cô không đồng ý! Tôi là bạn gái của anh ấy, và tôi không thích cô với anh ấy cùng chơi trò này! Tôi đã nói với anh ấy rồi, anh ấy đã hứa sẽ không chơi nữa, nhưng ngại nói với cô, lên giao chuyện này cho tôi, để tôi nói cho cô hay! Nhất Nhất Phong Hà, cô nên biết tự trọng đi! Đừng suốt ngày quấn quít bạn trai của người khác trong cái trò chơi này!”