Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 133: Tuyết tan

Editor: Tinh Di

“Sớm như vậy sao?” Tiểu Mạn vẻ mặt kinh ngạc hỏi, nuốt vào trong câu còn lại: Không ăn cơm chiều sao? Bà hiểu được, đối mặt với loại chuyện như thế, một người có thể kiên trì ăn hết bữa cơm trưa xem ra đã rất nể mặt………..

Sau đó, vẻ mặt Tiểu Mạn buồn bã nói với Diệp Thanh Hòa: “Thanh Hòa,vê sau………. Không phải là cháu không đến nữa chứ…”

Tiêu Y Đình cầm tay Diệp Thanh Hòa, mỉm cười với Tiểu Mạn: “Dì, Thanh Hòa sẽ đến thăm dì, nhưng có một việc cháu nghĩ mình cần phải nói rõ. Thanh Hòa đúng là người nhà họ Giang, nhưng cũng là người nhà họ Tiêu cháu, cho nên, lúc này tiền bạc em ấy không thiếu. Tuy rằng nhà họ Tiêu không được tính là đại gia giàu có, nhưng chắc chắn không để em ấy phải khổ. Từ lúc em ấy bước vào nhà, cha cháu đã xem em ấy như con gái ruột, đều là con của cha, nên của em ấy sẽ có một phần. Cảm ơn mọi người đã yêu thương em ấy như thế, chỉ sợ Thanh Hòa ở đây thêm một phút nào cũng khiến nhiều người thất vọng. Em ấy tuyệt đối không lấy đi một xu của nhà họ Giang.”

“Ai……. Đứa nhỏ này……….”Ông Giang cảm thấy rất mất mặt, sống cả cuộc đời, người ngoài luôn dùng bốn chứ ‘Đức cao vọng trọng’ để hình dung ông, bây giờ lại để cho hậu bối thấy trò hề kia, liệu ông còn xứng với bốn chữ kia? “Hôm nay thực sự khiến các cháu chê cười rồi, là Giang Tuân ta không biết dạy con cháu, cũng là Y Đình cháu nói rất đúng, quả là được nuôi dạy tốt…….. tốt lăm….. tốt…….”

Đây không phải là lần đầu tiên tiếp xúc với đứa trẻ này, lần trước ở phòng trà, ông đã thấy được sự thông minh của đứa trẻ này, nói một tràng chính nghĩa để làm lí do, còn cho người khác một cái bậc để bước xuống, nói trắng ra là nó không muốn để Thanh Hòa về nhà ông.

Ông là người từng trải, sống đã mấy thập niên, đương nhiên có thể nhìn ra điểm ấy, thế nhưng, ông trân trọng sự yêu thương em gái đó, biết thời thế liền thành toàn cho anh.

Mấy ngày nay tiếp xúc, ông thực không dám xem thường đứa nhỏ này, thực sự rất có tiền đồ………..

Giờ phút này, ông Giang đã đi đến quyết định chính xác nhất – không kiên quyết kêu Thanh Hòa trở lại nhà họ Giang ông nữa. Đứa nhỏ ở nhà họ Tiêu sẽ tốt hơn nhiều ở nhà ông……

Về chuyện tài sản của ông, quả thực ông có nghĩ đến chuyện sẽ để lại cho Thanh Hòa một phần, tuy rằng cô chỉ là cháu ngoại của chị gái vợ ông, nhưng con cháu đã nói như thế, ông nhất định phải cho đứa nhỏ này chút gì đó! Nhưng vấn đề bây giờ là, ông có cho thì chưa chắc Thanh Hòa đã nhận……….

Cố gắng giữ người ta lại ăn bữa cơm chiều cũng không hay ho gì, ông Giang cười khổ nói: “Để ông cho lái xe đưa các cháu về.”

Tiêu Y Đình không có ý từ chối, tự mình lì xì tất cả hồng bao trên người lại cho mấy đứa nhỏ nhà họ Giang. Đây là do Khương Vãn Ngư chuẩn bị cho Diệp Thanh Hòa, lúc anh lên xe, cô liền đưa hết cho anh.

Nói chuyện về chuyện này, Khương Vãn Ngư thực sự suy nghĩ rất chu đáo, không muốn để người nhà mình mất mặt trước người nhà họ Giang. Nhà họ Giang cũng có cháu nhỏ, bà phải cho thấy rõ, hồng bao của nhà họ Tiêu so với nhà họ Giang chắc chắn không mỏng hơn.

Xong xuôi, anh khoác áo măng tô lên người cô, thấp giọng nói: “Đi thôi.”


Diệp Thanh Hòa quay đầu lại nhìn thoáng qua, tất cả nhà họ Giang đang nhìn chăm chú hai người họ, cô không biết trong lòng mình bây giờ là loại cảm xúc gì, chỉ trong nháy mắt, cô cảm thấy muốn trở lại như trước kia, khi mà cô vẫn là bạn vong niên của ông Giang……..

Tiêu Y Đình nắm tay cô ra khỏi cửa lớn nhà họ Giang. Lái xe đưa họ về nhà ông nọi Tiêu Y Đình, con cháu nhà họ Tiêu vẫn còn ở đó cùng ăn bữa cơm chiều.

Hai người họ đi rồi, tất cả người nhà họ Giang ngồi lại quanh bàn ăn, không khí trầm mặc…….

Lũ nhỏ thật sự không chịu nổi không khí đó, nhỏ giọng hỏi cha mẹ mình, xem có thể ăn cơm nữa không? Nhất là Giang Chi Cung, vừa bị đói lại bị đánh, uỷ khuất vạn phần, nhưng vẫn không dám hé răng, chỉ dùng thìa bật thật mạnh cơm trong bát, phát ra âm thanh rất chói tay.

“Con ngồi yên cho mẹ!” Lôi Vận cũng không dám đánh đứa nhỏ như vừa nãy, chỉ lớn tiếng quát, tất cả mọi chuyện hôm nay đều là do đứa trẻ không biết điều này gây ra, hại ả không còn chút hình tượng nào trước mặt cha mẹ chồng, lại còn để cho Bạch Điệp và hai ả đàn bà kia chê cười, nhân cơ hội này lấy lòng khoe mẽ, lấy lòng cha mẹ chồng.

“Con im miệng!” Giờ phút này thứ ông Giang không muốn nghe nhất chính là giọng nói của Lôi Vận.

Giang Kì nhíu mày, nhẹ nhàng huých tay vợ mình, hi vọng ả hiểu được, giờ phút này người nên yên lặng chính là ả, tốt nhất là nên im lặng, làm sao để cha không thấy được sự tồn tại của ả là tốt nhất.

Có vẻ như ông Giang đã rất tức giận, qua chuyện hôm nay, ông nhất định phải cho con cháu thấy được cái uy mới qua chuyện, ông vỗ bàn, giọng nói nghiêm khắc: “Tôi còn chưa chết đâu! Cả đám các người đã dòm ngó tiền của tôi rồi sao? Có phải hay không ngày nào cũng chắp tay cầu nguyện, cầu cho tôi chết sớm một chút, lúc đó các anh các chị có thể thoải mái chia tiền!”

Bạch Điệp nghe xong, nhẹ nhàng khụ một tiếng, cười làm lành nói: “Cha, sao cha nói vậy? Con dâu của cha không nhiều nhưng không phải ai cũng thế………. Cha không biết, con và Giang Đạc chỉ mong muốn cha luôn mạnh khoẻ sống lâu………….”

Lôi Vận chán ghét nhìn Bạch Điệp một cái, còn đi khoe mẽ, tiện đường đẩy ả ta ra xa………….

Ai ngờ cơn giận dữ của ông Giang không hề giảm bớt, lại còn dồn hết lên người bà ta: “Chị đừng có xen vào lời tôi nói! Chị là người như thế nào tôi còn không biết sao? Mấy người này, không ai là dễ bắt nạt cả! Tính tới tính lui, ngay cả tiền bạc của tôi cũng không ngoại lệ! Tôi cho các người biết! Đừng nghĩ đến! Các người càng như thế, tôi càng không để lại tiền cho các người! Tôi sẽ để lại tất cả cho Thanh Hòa!”

Tất cả nghe xong, sắc mặt trắng bệch, không ai dám nói thêm gì, chỉ có thể cúi gằm mặt.

Ông Giang tức giận không thể nguôi, chỉ vào đám con cháu nói: “Cả đám các người, ở bên ngoài đắp lên mình hình tượng có nhân có nghĩa, nên được xã hội coi là thành phần tinh anh! Tinh anh của xã hội mà như thế sao? Một đám vụ lợi vô tình vô nghĩa?! Các người còn không bằng cả thằng nhóc hai mươi tuổi!”

Ông cười lạnh tự giễu: “Đều là tôi quá đề cao các anh chị! Không ngờ đến các người vô dụng như thế! Nhìn nhà họ Tiêu mà xem, nhìn Thành Hưng, cậu ta cũng là tiền bối như các người! Thanh Hòa không có chút quan hệ huyết thống với cậu ta, chẳng qua chỉ là bạn của con trai, thế nhưng cậu ta vẫn niềm nở đón nhận, chăm sóc như con gái ruột. Các người tự hỏi lương tâm mình xem, xem mình xứng với hai chữ ‘tinh anh ‘ kia được bao nhiêu phần? A! Dù bao nhiêu thì tôi cũng cảm thấy rất tự ti, cũng không dám ngồi ăn cơm cùng các người, bữa cơm này, mấy ‘vị tinh anh’ cứ ăn đi, tôi sợ ăn vào nuốt không trôi!”

Nói xong, ông đưa tay đỡ Tiểu Mạn đứng dậy, hai người lên lầu.

Còn lại một đám người đưa mắt nhìn nhau.

Lôi Vận không phục, thấp giọng nói thầm: “Cha bị sao vậy chứ? Tự nhiên vì một đứa cháu chả hiểu ở đâu bỗng dưng xuất hiện mà làm ầm ĩ cả nhà lên!”


“Cô còn nói được sao? Hôm nay cô gây còn chưa đủ hoạ à?” Gian Kí tức giận nói, “Còn trách cha? Không ăn cơm gì nữa, thu dọn đồ đạc rồi đi về nhà!”

Lôi Vận bị chồng quát mắng, tuy trong lòng không phục nhưng không dám nói thêm gì, nuốt tất cả lời muốn nói lại, nắm tay Giang Chi Cung rời đi.

Những người còn lại có lên gọi hai ông bà một lần, nhưng bị mắng cho một trận nữa, cuối cùng ai cũng bụi đầu bụi mặt ra về.

Năm nay, nhà họ Giang thật sự không gặp được chuyện tốt………..

Tiêu Y Đình bảo lái xe dừng đầu phố, hai người tự đi vào trong.

Tuyết đọng trong viện vẫn chưa tan hết, đập vào mắt họ là cây côi xanh còn chút tuyết đọng, sau chuyện ỏ nhà họ Giang, Tiêu Y Đình đi giữa không khí mát lạnh, cảm thấy rất sảng khoái.

Hôm nay từ đầu tới cuối anh luôn là người phát ngôn của em gái, không để cô phải nói một câu, anh cảm thấy, chuyện anh làm rất đàn ông. Tiền sao? Hừ! nhà họ Giang thực sự xem thường em gái và nhà họ Tiêu, nhưng là, cũng phải cảm tạ nhà họ Giang đã cho thấy bộ mặt của mình, nếu không thì sao có thể làm nổi bật nhà họ Tiêu anh chứ?

“Thế nào? Bây giờ đã biết ai mới chân chính đối tốt với em chưa? Còn muốn đến nhà họ Giang nữa không?” Anh nói xong, bất giác huýt sáo một tiếng.

Cô nhìn bộ dạng vô cùng đắc ý của anh, không có ý trả lời, bên tai vẫn còn văng vẳng mấy lời anh nói ở nhà họ Giang. Cô thật sự không biết bác Tiêu liệu có giống như lời anh nói, ngay cả tài sản cũng cho cô một phần? Nhưng là, chuyện đó cũng không quan trọng, quan trọng là cô chưa từng nghĩ tới việc sẽ lấy được gì từ nhà họ Tiêu, cho dù là có thật thì cô cũng không muốn nhận, cô đã mắc nợ nhà họ Tiêu quá nhiều rồi.

Cô biết rõ, dù là trong lòng vẫn tồn tại ý nghĩ ‘mắc nợ’ này, nhưng cô không bao giờ giống như lời Tiêu Y Đình nói, coi nhà họ Tiêu như gia đình của mình. Gia đình chỉ có một, không thể thay thế. Hơn nữa chuyện đó và Khương Vãn Ngư không có chút quan hệ, tuy rằng việc đối xử tốt với cô chỉ là vẻ bề ngoài, nhưng ở phương diện tài sản, bà không giống con buôn như Lôi Vận. Con trai con gái nhà họ Tiêu đều sẽ có, cô cũng sẽ có, chỉ cần cô không ở cùng một chỗ với Tiêu Y Đình…………..

A, đương nhiên là cô sẽ không ở cùng một chỗ với anh hai………..

Hai người yên lặng đi tới, đột nhiên Tiêu Y Đình ngừng huýt sáo, bước đi cũng chậm rãi hơn.

Diệp Thanh Hòa mẫn cảm cảm nhận được, có điều không hay……….

Thiên địch xuất hiện……..

Người con trai mặc chiếc áo lông đỏ chói đang vui vẻ đi tới kia, xinh đẹp đến mức tất cả cảnh vật phía sau kia đều trở thành phông nền, không phải là Phạm Trọng thì là ai?

Phản ứng đầu tiên của Tiêu Y Đình là kéo tay của Diệp Thanh Hòa đi đường vòng.

Diệp Thanh Hòa cảm thấy ngoài chuyện hôm nay hôm nay ở nhà họ Giang, mọi khi cô bị anh khi, trong lòng đột nhiên sinh ra ý định trả thù, liền thấp giọng nói một câu: “Anh hai, anh sợ anh ấy sao?”

“Nực cười! Sao anh phải sợ tên đó chứ?” Tiêu Y Đình biết rõđây là phép khích tướng nhưng vẫn lựa chọn bị trúng kế, để chứng minh mình thực sự không sợ tên kia, anh buông lỏng tay Diệp Thanh Hòa, tiếp tục vẻ mặt dương dương tự đắc.


Đôi bên khó thể buông tha nhau.

“Hi, tiểu nhị, em gái.” Khoé môi Phạm Trọng dương lên một chút, khoé mắt môi đều tràn ngập ý cười.

“Tới đây làm gì?” Tiêu Y Đình hỏi rất không hữu nghị, đã cảnh cáo người này không phải một hai lần! Không được gọi tiểu nhị! Tên này chính là không nhớ được!

Phạm Trọng vẫn thản nhiên, tươi cười bắn ánh mắt trời ra tứ phía: “Đến thăm các chú các bác.”

Tiêu Y Đình cũng biết nhà hắn ta ở khu vực này nên thu lại vẻ mặt, nhưng là, rất vô cùng không thể vừa mắt nổi với chiếc áo đỏ chói kia của Phạm Trọng, hung hăng trừng mắt, kiêu ngạo đi lên phía trước, cố tình hạ giọng hỏi: “Em gái, em thấy không, cũng là áo màu đỏ nhưng mặc lên người anh và người tên này nó khác hẳn nhau.”

Diệp Thanh Hòa nhìn lại, vừa vặn lúc Phạm Trọng cũng nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau trong không khí.

Cô mỉm cười nói nhỏ nhẹ: “Đúng, mặc trên người anh ấy quả nhiên đẹp hơn.”

“Em………..” Đây là muốn tức chết anh sao? Rốt cuộc là em gái có mắt thẩm mỹ hay không đây? Đúng! Là em ấy không có! Hoàn toàn không có! Nhìn bọ dạng quê mùa kia của em ấy là có thể thấy rồi! Đều là loại quê mùa từ trong hơi thở giống như tên Phạm Trọng kia!

Bỗng nhiên, giọng nói của Phạm Trọng vang lên: “Tiểu nhị………….”

“Tiểu nhị cái đầu mày ý?! Bảo mày không gọi mà vẫn cứ gọi! Có ý từ gì đây? Dựa vào việc lớn hơn tao hai tháng tuổi sao? Lớn hơn hai tháng mà hay sao? À mà bây giờ đang là tết, vẫn là nên lì xì cho đây chứ nhỉ?” Anh cảm thấy rất hài lòng với biểu hiện của bản thân.

Phạm Trọng bình tĩnh tự tại, cười cười: “Được………”

Một câu ‘Được’ kia giết chết Tiêu Y Đình trong vòng một giây. Anh có chút hộc máu, mắng một tiếng: “Đồ thần kinh!”

Phạm Trọng không hề quan tâm câu mắng của anh, vừa bước tới vừa rút hồng bao từ trong túi áo ra, cũng không cần quan tâm bên trong số lượng là bao nhiêu, thản nhiên lấy ra hai cái, đưa đến trước mặt họ, mỗi người một cái: “Năm mới vui vẻ.”

Thật đúng là…………

Tiêu Y Đình nghẹn họng nhìn trân trối.

“Cảm ơn!” Bây giờ lời đã nói cũng không thể rút lại, anh một tay giựt lấy cả hai cái hồng bao! Không thèm đáp lại Phạm Trọng một câu chúc tết.

Tiêu Y Đình cầm hồng bao cùng Diệp Thanh Hòa dần dần đi xa, Phạm Trọng đứng đó chăm chú nhìn theo bóng lưng của họ, khoé môi vẫn tươi cười không thay đổi, nhưng sâu trong khoé mắt dần dần là đau buồn lấp chỗ. Cuối cùng, xoay người, đi theo hướng ngược lại.


Thực ra Diệp Thanh Hòa quay đầu lại nhìn không ít lần, thấy Phạm Trọng vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hiểu vì sao anh ấy lại như thế, có phải là luyến tiếc hồng bao không?

Quả thực anh hai có chút quá đáng, sao lại bắt người ta lì xì chứ?

“Anh hai, anh làm thế có được không?” Cô hỏi. Hai người không phải thiên địch sao? Sao lúc nhận hồng bao không có chút thù địch nào?

Tiêu Y Đình hừ một tiếng: “Có cái gì không tốt? Từ nhỏ đến lớn tên này gây ra cho anh không ít tổn thương tinh thần! Coi như là bồi thường cho anh tổn thất về mặt tinh thần! Nhiêu này còn chưa đủ đâu!” Anh nắn nắn hồng bao, còn làm ra bộ dạng chả có gì sai, thản nhiên đút hồng bao vào túi áo.

Diệp Thanh Hòa lại quay đầu lại một lần nữa, lúc này Phạm Trọng đã đi xa, chỉ còn là một điểm đỏ chói mắt.

Không biết vì sao cô cảm thấy, mối quan hệ giữa hai người khi đó không giống như anh hai nói. Hết một học kì ở trường, hai người cũng có rất nhiều lần gặp gỡ bất ngờ, không ở thư viện thì là canteen, hơn nữa tần suất gặp gỡ lại cao một cách bất ngờ. Thế nhưng, mỗi lần gặp mặt, người xù lông luôn là anh hai, cho đến bây giờ Phạm Trọng vẫn giữ bộ dạng ôn nhu như mây trời, cho dù anh hai nói năng lỗ mãng hay nổi giận như thế nào, anh ấy vẫn duy trì nụ cười dịu dàng ấm áp…………..

Thực sự bọn họ có giống kẻ thù không đội chung trời sao? Còn cái gì mà tổn thương tinh thần nữa chứ?

“Anh hai, rốt cuộc là anh ấy đã gây ra tổn thương gì cho anh?” Cô hỏi.

Đột nhiên anh nhớ tới, mấy cái chuyện gièm pha kia của anh vẫn chưa tới tai em gái………….. Có đánh chết cũng không nói cho em gái nghe, nếu không, thanh danh cả một đời của anh coi như xong………..

“Trẻ con đừng có hỏi chuyện người lớn!” Anh vẻ mặt bình tĩnh nói.

“Chuyện người lớn?” Diệp Thanh Hòa nghĩ nghĩ, lại liên hệ trước sau, anh nói Phạm Trọng là ‘Công tử trăng hoa’, lời này đã làm sáng tỏ mọi chuyện: “Chẳng lẽ là trước đây anh ấy từng cướp bạn gái của anh?

Mặt Tiêu Y Đình biến sắc, không nói lời nào, bước nhanh hơn, bỏ cô ở lại phía xa.

Cô cũng không suốt ruột đuổi theo, chính là cảm thấy chuyện này rất thú vị, một mình cười không ngớt.

“Còn cười?! Nếu còn không nhanh trở về, cảm mạo tiên sinh chắc chắn sẽ tới tìm em!” Anh quay đầu, hung tợn rít gào với cô.

Cô đi nhanh về phía anh, vẫn không thể ngừng cười. Giống như tuyết trắng kia, cho dù có chuyện gì xảy ra vẫn không hề lo lắng, họ vẫn giữ được chút ánh sáng niềm vui nhỏ nhỏ cho mình.

Một ngày nặng nhọc như thế nhanh chóng qua đi.

Khai giảng học kì mới, tiết trời có ấm lên. Cô tiếp tục đến thư viện đọc sách, tiếp tục đến cửa hàng của Phó Chân Ngôn làm việc, tiếp tục cùng Tiêu Y Đình và A Tổ chơi trò chơi kia. Còn Phó Chân Ngôn, anh tiếp tục theo đuổi sự nghiệp ngày càng đi lên của mình, nhưng cuối tuần nào cũng gửi nữ sinh khác một bó hồng tặng cô, không cần biết cô đáp lại anh như thế nào.

Về phần Tiêu Y Đình, cũng bận rộn không kém, vừa phải học bài vừa phải hết sức mình xua đuổi đám-anh-cho-là-ruồi-bọ quanh Diệp Thanh Hòa, bao gồm cả Phó Chân Ngôn, hơn nữa còn phải dành thời gian cho Quách Cẩm Nhi.


Mỗi lần gặp mặt Phó Chân Ngôn anh đều tức giận sau lại làm hoà, cứ lặp lại như thế, khiến cho Diệp Thanh Hòa cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc đã kết thúc năm đầu đại học. Kì nghỉ hè đến……

Quả thật, mỗi lần đến hè, một góc tâm tình của Diệp Thanh Hòa không ai nhìn nhìn thấy được càng trở nên u ám, bởi vì, ngày giỗ của cha mẹ cô là một ngày mùa hè.

Bản thân cô không muốn tổ chức cúng bái hay tổ chức ngày giỗ gì cho cha mẹ mình, hoặc là đây là sự kiên cường che giấu mọi yếu đuối của cô. Cô không muốn nhớ đến ngày họ mất……….

Thế nhưng, mọi chuyện không thể như cô nghĩ, hai ngày ấy vẫn cứ khắc sâu trong tâm trí cô, nhắc nhở chuyện cha mẹ không còn trên đời này nữa là thật……..