Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 131: Đến nhà họ Giang

Editor: Tinh Di

Lại chẳng hạn như, không phải anh từng nói sẽ không đặt chân vào phòng của cô nữa sao? Vì sao lại có buổi tối nằm trên giường cô một cách thiếu tự nhiên như thế? Còn nói gì đó, sau này có chỗ ở mới rồi, sẽ không cần đến cái giường rách này nữa………

Ngay cả, mỗi khi cô rảnh rỗi giúp dì Vân nhặt rau, anh cũng sẽ ở một bên cất giọng kì quái: “A, để đại tiểu thư nhà họ Giang đến nhà chúng ta nhặt rau, làm sao gánh vác trách nhiệm đây! Nhà họ Giang còn không tìm đến chúng ta gây phiền toái sao?”

Cũng may Diệp Thanh Hoà đã sớm quen với những lời nói điên khùng này của anh, bất kể anh nói gì, cô đều có thể bình thản chịu đựng nhẫn nhịn, giống như bây giờ, khi anh đang châm chọc cách ăn mặc của cô vậy, cô vẫn thản nhiên theo sau Tiêu Thành Hưng vào phòng trà.

Hai ông bà Giang đã chờ ở bên trong từ sớm. Thấy họ di vào, quả nhiên, vẻ mặt kích động, sau đó mới có thể ngồi xuống. Từ đầu đến cuối ánh mắt đều tập trung trên người Diệp Thanh Hoà.

“Tiêu tiên sinh, cảm ơn.” Ông Giang rất biết ơn Tiêu Thành Hưng, tình cảm này không lời nói nào có thể miêu tả được. Sự biết ơn này, có hai lí do, thứ nhất là vì ông nguyện ý làm cầu nối giữa nhà họ Giang và Diệp Thanh Hòa, thứ hai là vì ông đã ở cùng Diệp Thanh Hoà trong lúc con bé khó khăn nhất.

Tiêu Thành Hưng tỏ ra khiêm tốn, sau đó quay sang nói với Tiêu Y Đình: “Chúng ta ra ngoài thôi.”

Tiêu Y Đình ngồi yên trên ghế, không có ý định di chuyển.

Tiêu Thành Hưng lén lút kéo anh một cái, anh mới buồn bực không tình nguyện đứng lên.

Ông Giang vội nói: “Không cần, không cần, ở lại nói chút chuyện phiếm cũng không ảnh hưởng gì.”

Tiêu Thành Hưng cười cười, chỉ nói thuận đường có chút việc, lát nữa sẽ quay lại, sau đó lôi kéo con trai đứng lên. Trước khi đi Tiêu Y Đình còn đối mặt với Diệp Thanh Hoà làm vẻ mặt hung tợn, giống như trong phòng sách ngày trước.

Trong phòng chỉ còn lại ba người, Diệp Thanh Hoà ngồi yên lặng, dáng vẻ bình yên làm cho người ta không hề thấy được những dao động trong lòng.


Về phần bà Giang, từ khi Diệp Thanh Hoà bước vào đều nhìn chằm chằm cô, chưa hề dời mắt đi, cũng không cách nào nói chuyện, vẫn là chỉ có ông Giang, ôn hoà kêu Diệp Thanh Hoà uống tách trà ấm, ôn tồn hỏi chuyện.

Diệp Thanh Hoà nhấp một ngụm nhỏ, đặt xuống, nhất thời không biết phải xưng hô với họ như thế nào, tiếp tục gọi là ông Giang và bà Giang hay sao? Thế nhưng, việc thay đổi cách xưng hô mà nói, cô thật sự không quen……..

“Thanh Hoà, thoải mái một chút, trước đây thế nào, bây giờ cứ như thế, đừng quá gượng ép.” Ông Giang kéo đĩa đồ ăn vặt đặt bên cạnh cô.

Nói không gượng ép là giả, quan hệ như thế, tình cảm như thế, lại có thêm ánh mắt của Tiểu Mạn, sao có thể hoàn toàn giống như trước đây?

Ông Giang liền nhẹ nhàng trách móc Tiểu Mạn: “Bà cứ nhìn Thanh Hoà như thế, thật là làm Thanh Hoà hoảng sợ!”

Lúc này Tiểu Mạn mới thu hồi ánh mắt si ngốc, vẻ mặt xin lỗi: “Thanh Hoà, thực sự xin lỗi, là do dì vui quá, nhất thời không giữ thái độ đúng mực, con đừng chê cười, cũng đừng trách móc dì.”

Đúng, cô nên gọi là Tiểu Mạn là dì, ông Giang là chú mới đúng…………..

Cô nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ vẻ không thấy ngại, nhưng mà, xưng hô như thế này cô không gọi ra miệng được.

Cũng may, khi nhìn vào chuyện đã qua Tiểu Mạn cũng không cần ai nói hộ, liền tự mình nói: “Không biết bác Tiêu của cháu đã nói cho cháu nghe về chuyện của chú dì và bà ngoại chưa?”

Diệp Thanh Hoà vẫn tiếp tục lắc đầu, chú ý tới hôm nay Tiểu Mạn cố tình đeo chiếc vòng vàng khảm ngọc. Trước kia, trong lúc mẹ thu xếp lại di vật của bà ngoại có thấy một bức ảnh, trong ảnh bà ngoại có đeo chiếc vòng tay này, chỉ có điều, ảnh lúc đó là đen trắng, cũng không rõ ràng lắm, chỉ có thể đại khái nhìn ra hình dáng.

Về phần Tiểu Mạn, theo bản năng xoay xoay chiếc vòng tay, trong giọng nói đều là cảm xúc khi nhớ lại chuyện xưa: “Thanh Hoà, nói như vậy thì cháu đã biết, dì và bà ngoại của cháu là chị em, nhưng không phải là cùng một mẹ sinh ra, chị ấy là chính xuất, dì là thứ xuất, nói cách khác, chị ấy là phu nhân sinh, còn dì, là do vợ bé sinh. Thế nhưng, ngay từ nhỏ tình cảm giữa hai chúng ta đã rất tốt. Cũng bởi cha trọng nam khinh nữ, dù sao vẫn có chút khinh mạn con gái, hai chúng ta vẫn cùng nhau đến trường cùng nhau lớn lên, nhưng thật ra là kết thành tình cảm luyến tiếc nhau của người thông minh………..”

Nói tới đây, bà dừng lại một chút, lông mày xô lại với nhau: “Thanh Hoà, trước đây chuyện đàn bà của các gia đình giàu có lục đục với nhau, thật không đáng đểnói ra. Lúc đó vợ lớn cùng vợ bé luôn luôn có chút ân ân oán oán như thế, thế nhưng, dù có như vậy cũng không ảnh hưởng đến tình cảm giữa dì và bà ngoại cháu, bởi vì chị ấy thực sự rất tốt bụng. Mãi cho đến sau này, khi chúng ta dần dần lớn lên, mối quan hệ giữa phu nhân và mẹ dì dần dần thay đổi hoàn toàn…… Sau đó nữa, tiểu thư thầm mến mộ một người con trai, thế nhưng, cha lại đồng ý một hôn sự khác, vì gia đình, phải gả con gái cho một lão già làm vợ bé, lúc ban đầu phu nhân cho rằng người đó chính là dì…… Bởi vì phu nhân từng nói với cha bằng giọng nghẹn ngào rằng cả đời chỉ có một yêu cầu là mong cha cho tiểu thư một nhà chồng tốt……. Thế nhưng, ước muốn này cũng không được toại nguyện, bởi vì, mẹ dì không biết dùng cách gì, cuối cùng lại gả tiểu thư đi…….. Trên đường rước dâu tiểu thư đã bỏ trốn. Từ đó về sau, dì chưa từng gặp lại, dì biết trong lòng chị ấy tràn ngập thù hận, hận việc phu nhân cả cuộc đời phải sống trong đau khổ, gả cho cha nhưng không được người yêu thương, hận mọi người đã hại chết mẹ chị ấy, hận cả cái gia đình danh gia vọng tộc ấy, một gia đình vô tình như băng lạnh. Vì thế đi bặt vô âm tín, thậm chí còn sửa cả họ tên………”

Thì ra là thế mới có thể giải thích vì sao bà ngoại từ trước đến này chưa hề nhắc đến nhà mẹ đẻ của mình………….. Thế nhưng trong lòng bà ngoại thực sự chất chứa nhiều hận thù như vậy sao? Dáng ngồi đoan trang tao nhã mà bình thản như thế, bà ấy và cô đều là được di truyền từ bà ngoại, mối hận hại mẹ? Nó thật sự rất đau…rất đau, cô hiểu hết………..

“Thanh Hoà, đối với chị ấy, dì vẫn cảm thấy rất áy náy, cũng rất muốn tìm thấy người, nói với chị ấy lời xin lỗi, muốn biết chị ấy có khoẻ mạnh hay không, đã nhiều năm tìm kiếm như thế, dì từng muốn quên đi, vì dù sao cũng là chuyện đã qua, trong khi trải qua loạn lạc chiến tranh, dì chỉ sợ chị ấy đã sớm không còn sống, dì cũng định ôm lời xin lỗi này cho đến khi qua đời, định xuống dưới đấy nói với chị, lại có thể gọi chị một tiếng chị gái………” Nói tới đây Tiểu Mạn lau lau nước mắt nơi khoé mắt, khóc thành tiếng: “Rốt cuộc, vẫn là không còn trên nhân thế……….”

Ông Giang vỗ nhẹ bờ vai người bạn già, cũng có chút cảm động, nhìn Thanh Hoà nói: “Đã qua nhiều năm, bà ấy vẫn khóc như thế, cứ suy nghĩ nhiều lại nhìn về phía cửa sổ khóc.......”

Diệp Thanh Hòa là người học hỏi tiếp thu nhanh, phản ứng cũng rất nhanh, nhưng lại là người không cho thấy rõ tình cảm trên mặt, bản tính yên lặng trời sinh khiến cô khó có thể tìm được người có cảm giác tri kỷ dù là trong nháy mắt, ở chung với ai đó, cũng cần phải qua một thời gian dài để làm quen, mới có thể có được cảm tình. Cho nên, ngay lúc này, đối với chuyện trên người mình lúc này, cô vẫn là ngồi yên, nhìn Tiểu Mạn khóc, hoàn toàn không biết nên nói cái gì cho tốt, hay đáp lại như thế nào, cho dù không phải là tốt nhất.............


Tiểu Mạn chờ cho đến khi cảm xúc trở lại ổn định mới cất tiếng nói: “Phu nhân thực sự là một người tốt, có hiểu biết, hiểu lễ nghĩa, được coi là tài nữ, lại vô cùng xinh đẹp, tính tình kiêu ngạo nhưng rất yên lặng. Cháu biết không? Thanh Hòa cháu và tiểu thư đều giống bà ấy, thế nhưng, không hoàn toàn giống. Nếu như bà ấy có thể kiên cường giống như tiểu thư, dũng cảm như tiểu thư, thì có lẽ đã không có kết cục như thế...........”

Bà nhìn Diệp Thanh Hòa, trong mắt là yêu thương cùng thích thú: “Cuối cùng ông trời cũng thương xót dì, thương chị ấy, để cho dì lúc còn sống vẫn còn có thể nhìn thấy con cháu của chị ấy, có thể vì chị ấy dành chút sức lực nhỏ bé… Thanh Hòa, về với dì, để dì có thể chăm sóc cháu được không? Tuy rằng không nhất định tốt được bằng nhà họ Tiêu trước đây, nhưng dù sao cũng là cùng một gia đình!”

Quả thực, đối với chuyện này Diệp Thanh Hòa đã chuẩn bị tâm lí từ trước, từ lúc nói chuyện với bác Tiêu trong thư phòng, cô đã biết dù thế nào cũng sẽ phải đối diện với vấn đề này, chỉ có điều, dù đã suy nghĩ mấy ngày nay, cô vẫn không thể đưa ra quyết định.

Về nhà họ Giang? Không nói đến việc, trước kia cô không biết rõ ân oán giữa bà ngoại và Tiểu Mạn, bây giờ đã biết rồi, cô phải đối mặt với toàn bộ người nhà họ Giang, ngay cả khi Tiểu Mạn có thành tâm tiếp nhận cô, những người khác sẽ nghĩ gì? Cảm giác có người lạ bước vào nhà mình, không phải ai cũng thích, hơn nữa ở nhà họ Tiêu, cô cũng đã có tình cảm gắn bó......

Mà hiện tại, cô không muốn cũng đã biết chuyện trước kia của bà ngoại, bà chưa từng nói đến việc có khúc mắc với em gái, cô bước vào nhà họ Giang, ngộ nhỡ làm sai di nguyện của bà ngoại thì sao?

Nhưng, lời Tiểu Mạn nói cũng có chút đúng, cho dù thế nào, người nhà họ Giang cũng là người nhà của cô, cũng không phải là ăn nhờ ở đậu, mặc dù hai năm trước khi bước chân vào nhà họ Tiêu không có gì bất thường, nhưng đều là hoàn cảnh xa lạ, đùng một cái sống ở đó như thế thật sự có chút lo lắng......

Cô không thể trả lời, nếu thực sự được lựa chọn, cô chỉ muốn sớm được tự mình độc lập, như thế, có thể có nhà của mình, cuộc sống của mình, hoàn thành mục tiêu của chính mình.

Đương nhiên, ngày đó sớm hay muộn gì cũng sẽ đến, chính là, cô có rất nhiều chuyện cần hoàn thành………..

“Thanh Hòa, được không?” Tiểu Mạn nhìn cô đầy chờ mong.

Cô cụp mắt, hồi lâu ngẩng đầu lên, bắt gặp vết chân chim in hằn dấu vết năm tháng trên mặt Tiểu Mạn, làm cô bất giác nhớ về bà ngoại…………

“Cháu………… không biết….. Cháu cần suy nghĩ một chút…….” Trong lòng cô có chút rối loạn.

“Được được được! Tốt quá rồi……….. Tốt quá rồi……” Chỉ cần không phải lập tức từ chối, cho Tiểu Mạn cảm giác hi vọng cũng được, tâm trạng bà cũng sẽ tốt hơn, áy náy cả đời này sẽ hoá thành yêu thương, gửi gắm tất cả trên người Diệp Thanh Hòa, vì thế vui vẻ hỏi cô muốn ăn gì: “Đứa cháu nhỏ này thích ăn gì, người dì này sẽ mời cháu.”

“Cảm ơn dì.” Diệp Thanh Hòa dịu dàng cười. Những chuyện Tiểu Mạn nói người trước cách cô rất xa, nghe xong cũng không cảm thấy oán hận hay gì cả. Cô k cho rằng Tiểu Mạn có lỗi với bà ngoại, bà ấy cũng trải qua đau khổ và dằn vặt, so với nỗi đau mất mẹ khi đó của bà ngoại cũng không thua gì. Nhưng dù sao, mọi chuyên đều là của thế kỉ trước. Hơn nữa, chính cô cũng thấy được, bà ngoại sau đó đã sống rất hạnh phúc, bà là người vợ đầu tiên của ông ngoại, ông hết mực yêu thương bà. Hận cũng được, oán cũng được, chỉ cần yêu thương là có thể hoá giải, như núi đá đứng trong gió, sớm muộn gì cũng bị bào mòn………….

Sau đó Tiểu Mạn nói rất nhiều chuyện xưa của bà ngoại Diệp Thanh Hòa, nói bà cầm kì thi hoạ không gì không giỏi, hơn nữa tài hoạ và cầm rất nổi tiếng, cũng hỏi Diệp Thanh Hòa về cuộc sống ở phương Nam của tiểu thư.

Diệp Thanh Hòa chọn ra những chuyện tiêu biểu để kể, luôn nhấn mạnh bà ngoại sống rất hạnh phúc.

Cô biết, trong sâu thẳm Tiểu Mạn luôn giữ một nỗi thẹn trước bà ngoại, dùng nhiều thời gian như thế tìm tung tích của bà ngoại, có thể chỉ vì muốn nói một lời xin lỗi mới có thể thanh thanh thản thản rời khỏi nhân thế. Và nhận cô từ nhà họ Tiêu về nuôi nấng là để bù đắp áy náy cả một đời đó. Vì thế, cô cố hết sức để an ủi bà, để Tiểu Mạn bớt đi phần nào sự áy náy.


Quả nhiên Tiểu Mạn nghe xong cảm thấy rất vui mừng: “Biết chị ấy sống tốt, gánh nặng trong lòng dì cũng giảm đi, ai, thực ra, chị ấy đi rồi, cha cũng rất hối hận, cha tuổi đã cao……….”

Nói tới đây, bà không nói thêm gì nữa, nắm lấy tay Diệp Thanh Hòa khóc: “Tóm lại, tốt quá rồi, tìm thấy cháu thực sự rất tốt, chỉ cần chị ấy thấy hạnh phúc………”

Sau đó, ông Giang hỏi đến chuyện của cha mẹ cô, hỏi lí do họ mất sớm.

Diệp Thanh Hòa chỉ nói ngắn gọn: “Cha mẹ là bạn học cùng trường đại học, sau khi tốt nghiệp cùng nhau trở về phương Nam, cùng dạy học trong một trường đại học ở đó.”

Cô tin rằng, nếu ông Giang đã muốn điều tra gia đình của cô thì chắc chắn chuyện cha mẹ cô chết như thế nào ông cũng đã điều tra được. Chuyện họ đã biết, cô lại không muốn nói, thì chắc chắn là không cần nói.

Ông Giang quả nhiên gật gật đầu: “Khổ thân đứa nhỏ là cháu, chú hi vọng cháu có thể trở về nhà………..”

Diệp Thanh Hòa im lặng không nói.

“Gấp cái gì a, đừng ép cháu nó!” Lần này, đến phiên Tiểu Mạn nhắc ông Giang.

Ông Ging cười ha ha: “Là, lúc nãy chú có hơi vội vàng, Thanh Hòa, cháu đừng để ý, cứ suy nghĩ đi.”

Không ý thức được, bà người nói chuyện đến tận lúc giữa trưa, giờ cơm cũng đã qua một lúc, ông Giang không khỏi nói: “Thành Hưng này có việc gì vậy? Không phải nói sẽ cùng ăn cơm sao? Sao còn chưa quay lại nữa?”

Nói xong gọi điện thoại cho Tiêu Thành Hưng.

Từ ban đầu, hai cha con Tiêu Thành Hưng chỉ đứng chờ ngay bên ngoài, chưa từng rời đi, chỉ là tránh mặt để ba người kia nói chuyện thoải mái hơn, cho nên, điện thoại dập không được bao lâu, đã thấy hai người xuất hiện. Đương nhiên có bao gồm Tiêu Y Đình.

Lúc ăn cơm, Tiêu Y Đình ngồi bên cạnh cô, cũng không có ý định ăn, nhanh chóng lấy điện thoại ra. Một lúc sau, huých vào tay cô, giơ màn hình điện thoại ra cho cô xem, trên đó viết: Có phải bọn họ muốn em về với nhà họ Giang không?

Cô do dự một chút, gật đầu.

Sắc mặt anh vô cùng âm trầm, xoá mấy dòng kia đi,viết dòng khác: Em đồng ý rồi?

Cô xem xong, cũng không biết phải trả lời anh như thế nào, cô không đồng ý cũng không từ chối, vậy vừa gật đầu vừa lắc đầu có thể biểu đạt được không?


Vì thế nhẹ nhàng nói một câu: “Để chút nữa nói.”

Vừa nói xong liền nghe thấy giọng nói của ông Giang vang lên, cười vui vẻ: “Y Đình làm sao thế? Có phải đồ ăn không hợp khẩu vị hay không?”

Tiêu Y Đình vừa nghe xong, thả lỏng nắm tay trong túi áo. Quả thực anh rất muốn nói, không phải là món ăn không hợp khẩu vị, mà là con người, con người khiến anh chán ghét!

Đương nhiên, anh không thể nói như thế, nếu không cha nhất định sẽ đánh chết anh………

Vì thế cười tít mắt nói: “Không phải đâu ông Giang, là em gái có chuyện muốn nói với cháu.”

“Hả? Hai đứa lén lút nói chuyện sao? Không phải là nói xấu lão già này đó chứ?” Ông Giang cười nói.

Thực ra chỉ là một câu nói đùa, Tiêu Y Đình lại thuận miệng đáp lại: “Đúng vậy!”

“Y Đình!” Tiêu Thành Hưng không thể nhẫn nhịn thêm, tiểu tử này không thể một ngày ngừng gây rắc rối cho ông sao? Dù từ trước đến nay nó nghịch ngợm, nhưng trước mặt các trưởng bối luôn biết giữ chừng mực, hôm nay như thế là do chịu kích thích lớn sao?

Tiêu Y Đình lại bày ra vẻ mặt tươi với lúc trước: “Ông Giang, em gái nói, ông đối với em ấy rất tốt…………”

Tiêu Thành Hưng ngạc nhiên.

Ông Giang cũng có chút bất ngờ, thế nhưng nghe xong những lời này cảm thấy rất vui: “Hả? Thậ không? Như vậy mà là nói xấu sao?”

Diệp Thanh Hòa mơ hồ cảm thấy, sắp có chuyện không hay xảy ra………..

Quả nhiên, Tiêu Y Đình nhanh chóng thay đổi…….

“Đúng vậy ạ! Ông Giang đối với em ấy tốt quá, cho nên bây giờ hình như em ấy thấy khó xử?” Anh cười nói.

“Hả? Khó xử? Có chuyện gì cháu thấy khó xử?” Ông Giang quay đến hỏi Diệp Thanh Hòa.

Diệp Thanh Hòa còn chưa kịp trả lời, dưới chân truyền đến một cảm giác đau nhói, Tiêu Y Đình dám đánh vào chân cô! Ý của anh là không cho cô nói chuyện được không?


Lập tức giọng nói của anh vang lên: “Ông Giang, em gái nói với cháu, bây giờ em ấy không biết phải làm sao. Bởi vì hai năm qua em ấy ở nhà cháu, đã sớm quen với thói quen sống ở đó, hơn nữa, nhà cháu còn có tên tiểu ma vương Tiêu Thành Trác, ông biết đúng không? Bây giờ nhóc đang ở Tân Cương, gọi điện thoại về nghe được chuyện em gái sắp nhận người thân, khóc lóc thảm thiết không cho phép em gái rời nhà, còn tuyên bố, nếu trở về không thấy em gái, nhóc sẽ bỏ nhà ra đi, để người nhà vĩnh viễn không thể tìm được. Vì thế, em gái đành phải đồng ý với nhóc là sẽ không rời nhà họ Tiêu. Nhưng hai ông bà lại yêu thương em ấy như thế, còn muốn đón em ấy về nhà, vậy Tiêu Thành Trác phải làm thế nào đây?”

“Chuyện này………” Ông Giang nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.

Diệp Thanh Hòa không nói gì, im lặng xem anh diễn xuất, cảm thấy anh không theo nghiệp diễn viên mà lại đi học luật thật đúng là lãng phí nhân tài………….

“Ông Giang, ông không biết đâu………” Anh nhanh chóng lộ ra vẻ mặt bi thương, “Quả thật, đứa nhỏ Thành Trác này có mệnh khổ, từ nhỏ đã không có mẹ, cha lại ở tận Tân Cương xa xôi. Thân thế của em gái và nhóc giống nhau rất nhiều,cho nên hai năm qua tình cảm giữa hai người đã trở nên sâu sắc vô cùng, nói là như hai chị em cùng sống dưới một mái nhà, thực ra không khác gì mẹ con. Hai năm qua, ngày nào Thành Trác cũng ôm em ấy ngủ, trong lòng đứa nhỏ này, Thanh Hòa giống như mẹ. Bây giờ, ông lại sắp đón em gái đi, như cướp đoạt tình mẫu thân của Thành Trác, nhóc sao có thể bỏ qua? Nếu nhóc thật sự bỏ nhà ra đi, ông nội ở Tân Cương sẽ lo lắng biết bao? Ông nội ở tận vùng biên giới xa xôi!”