Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 124: Thực xin lỗi

Eidtor: Tinh Di

Khương Vãn Ngư đứng ở cửa, nổi giận với cậu con trai: “Theo mẹ ra ngoài.”

Tiêu Y Đình đứng bất động tại chỗ, cơ thể cứng ngắc, đầu hơi cúi, nhìn người trước mặt, biểu cảm đờ đẫn: “Mẹ, mẹ tránh ra đi.”

“Con nói cái gì?” Khương Vãn Ngư thực sự nổi giận, đứa con trai này tuy rằng nghịch ngợm, nhưng rất khéo miệng, luôn khiến bà vui vẻ, bà cũng rất cưng chiều đứa nhỏ này, hiện giờ nó đang nói bà tránh ra sao?

“Mẹ, con nói, mẹ ra trước đi.” Anh lặp lại một câu, vẫn đờ đẫn và cứng ngắc như cũ.

“Cái tên tiểu thử thối này!” Khương Vãn Ngư đứng giữa cửa phòng, cầm lấy cổ tay anh.

“Mẹ! Con bảo mẹ ra ngoài đi!” Giọng nói anh đột nhiên cao hẳn lên, vẫn là khuôn mặt vô cảm, ánh mắt chưa từng chuyển động…….

Khương Vãn Ngư chưa từng thấy con trai như thế.

Tiêu Y Đình trời sinh tính tình nghịch ngợm, lúc nhỏ khi bị Tiêu Thành Hưng mắng thì kêu la thảm thiết đi cáo ông nội, hoặc quật cường không chịu cắn chặt hàm răng, hay khi ở trước mặt bà khoe mẽ làm nũng, thậm chí, khi nó bực bội có thể cùng cha nó lớn tiếng tranh cãi vài ba câu, cũng không phải chưa bao giờ ăn nói thô lỗ vô lễ………..

Nhưng là, chưa từng có bộ dạng như bây giờ………..

Nghiêm túc, trấn tĩnh, cố chấp, nhẫn nại…………

Loại biểu cảm này, bà mới chỉ thấy trên người Tiêu Thành Hưng, đólà khi có người chạm đến điểm tột cùng của ông ấy………….

Mà bà cũng hiểu rất rõ, những lúc như thế là Tiêu Thành Hưng đã thực sự vô cùng tức giận, tốt nhất là không nên chạm vào………

Theo bản năng bà lùi lại mấy bước, giống như chưa từng quen biết đứa con trai trước mắt……..

“Mẹ!” Anh gọi bà, ngắn gọn kiên quyết, giọng nói có lực.

Cuối cùng bà xoay người bước đi, vì không muốn để lộ vẻ mặt chật vật của mình.

Anh đứng nguyên đó trầm mặc lúc lâu, như để cho con giận dữ cùng cảm giác khó hiểu kia lắng xuống, rồi đi đến cửa phòng tắm, nhẹ nhàng gõ cửa.

Bên trong không có đáp lại.


Anh hiểu được, tính tình cô như thế sao có thể trả lời anh?

Cánh tay dừng lại giữa không trung, vô lực buông xuống.

“Em gái………..” Anh nhẹ nhàng gọi, nghẹn lời, thật lâu sau mới hít sâu một hơi, trong mắt đều là chua xót: “Thực xin lỗi, là anh không tốt……….”

Hai mươi năm qua anh ngông cuồng tự đại, đây là lần đầu tiên anh nói ra một câu xin lỗi từ tận tâm……………

Anh cũng không thể hiểu được, vì sao mình lại trở thành như thế?

Diệp Thanh Hòa đã ngừng khóc, nghe được câu kia, nhẹ nhàng lướt qua rất nhanh, giọng nói vô lực như không thể gượng dậy, kinh ngạc ngẩn người, trước mắt hiện lên hình ảnh ngày ấy, lần đầu tiên anh xuất hiện, trên tay là quả bóng rổ truyền qua truyền lại, tươi cười sáng lạn hơn cả ánh mặt trời, mồ hôi trên cổ rồi trên trán, tất cả đều trong suốt………….

Anh đứng dựa vào cánh cửa kia.

Đối với anh mà nói cánh cửa kia không tính là gì. Anh có thể đá văng nó chỉ bằng một cước. Thế nhưng, anh biết anh không thể. Đá bị thương, đâu chỉ có cánh cửa kia?

“Em gái…… ra ngoài đi.” Cuối cùng anh đứng thẳng lên, cánh cửa trong tầm mắt anh dần trở nên mờ hồ, nơi cổ họng nghẹn lại có chút đau: “Anh……… đi đây…….. về sau……….. sẽ không vào đây nữa………”

Diệp Thanh Hòa dựa vào cánh cửa, mọi thứ trước mắt như bị mây mù bao phủ.

Xung quang yên tĩnh giống như đã chết, ánh mắt cô chợt loé lên, hoảng sợ nhanh chóng phi thân ra khỏi cửa………

Nhưng………..

Trong phòng trống rỗng………. Người đã rời đi…………

Cửa sổ vẫn mở, gió đêm mùa thu mạnh mẽ cuốn theo hương hoa quế vào trong phòng. Lúc này, không còn chút ấm áp nào cả………….

Cô nhìn về phía bàn học, giống như anh vẫn còn ngồi ở đó………….

Trong giây lát nhớ ra cái gì đó, nhanh chóng chạy lại lật cuốn sách kia lên.

Không có gì…….

Cô lắc lắc gáy sách, cũng không có gì rơi ra!

Lật từng tờ từng tờ, vẫn không tìm thấy gì………..

Thế nhưng, rõ ràng là cô kẹp bức thư Cẩm Nhi nhờ cô đưa cho anh vào cuốn sách này………..

Cũng có thể………..

Đã rơi ở đâu đó…………

Dù sao cũng không phải của cô………..

Cuối cùng, vẫn không là của cô…………


Trước mặt, chỉ còn mấy hình vẽ tiểu Phải Quy của cô. Hai năm qua, ai cũng không còn đứng nguyên tại vị trí của mình, chỉ có mình nó………..

Lẳng lặng ngồi lại một lúc, cô bình tĩnh lại, ý thức được vị trí của mình, sau đó rút xuống từ giá sách một cuốn chuyên ngành, đang chuẩn bị đọc, bên tai vang lên tiếng gõ cửa, giọng nói của Tiêu Thành Trác vang lên ngay sau đó: “Chị, chị ngủ chưa?”

Cô đứng dậy mở cửa để nhóc đi vào.

Nhóc vẻ mặt cẩn thận nhìn cô: “Chị, có phải Tiêu Y Đình khi dễ chị không?”

Vừa nãy nhóc bị Tiêu Y Đình dùng đủ loại cưỡng bức, dụ dỗ ra khỏi phòng, bây giờ thấy vô cùng hối hận, cảm thấy mình là một người con trai sắp trưởng thành lại không có ý thức trách nhiệm bảo vệ chị.

Diệp Thanh Hòa lắc lắc đầu, sờ cái đầu ních ních như thịt viên của nhóc, đứa nhỏ này lớn nhanh quá, chỉ sợ mấy năm nữa thôi, có khi cô phải độn thêm không ít mới có thể xoa đầu nó.

“Chị, thực xin lỗi, là em không tốt, không hoàn thành nhiệm vụ…..” Tuy rằng nhóc bị đuổi ra ngoài nhưng vẫn rất để ý động tĩnh bên trong, có lẽ nhóc nghe được hết chuyện vừa phát sinh.

“Thành Trác, chuyện không liên quan đến em, đi ngủ đi.” Cô dịu dàng cười, nhìn qua giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh.

“Chị, em không làm phiền chị nữa.” Tiêu Thành Trác rất hiểu chuyện nói, “Em đã báo danh ở lớp học võ, ngày mai cũng phải đi tập, chị có muốn đi cùng em không?”

Đứa nhỏ này bây giờ đã hiểu biết không ít, bởi lẽ không được ở gần cha mẹ nhiều, từ nhỏ đến lớn không được quan tâm quá nhiều, phần lớn đều là lái xe đón đưa.

Diệp Thanh Hòa nghĩ nghĩ, quyết định đồng ý: “Được, chị sẽ đi cùng em.”

“Thật tốt quá! Chị, đợi em học võ thật giỏi, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện khi dễ chị! Tiêu Y Đình cũng không được!” Tiêu Thành Trác phồng mang trợn má, thề thốt.

“Chị! Em sẽ bảo vệ chị!”

Lúc Tiêu Thành Trác trở về phòng còn trịnh trọng tặng lại cô một câu như thế.

Cô chúc nhóc ngủ ngon sau đó bắt đầu vùi mình vào cuốn sách, đọc rồi nhắc lại, khiến trong đầu đều là quy định rồi điều luật, không cho phép bắt cứ thiếu sót.

Đọc sách một hồi thật mệt mỏi.

Liên tục mấy tiếng, lúc dừng lại đã gần ba giờ sáng.

Qua qua thời điểm thích hợp nhất để ngủ, thần kinh cực kì hưng phấn, cô không hề buồn ngủ.

Cô ngồi một lúc, mở máy tính lên.

Cô không có nhiều thời gian dành cho trò chơi mới kia, vì thế cấp bậc vẫn còn rất thấp, còn anh, cấp bậc đã lên hàng cao cấp…………

Thử xem qua mục ‘Bạn tốt’, đơn giản là chỉ muốn xem cấp của anh đến đâu, lại phát hiện lúc này anh đang online………..

Con trỏ của cô nháy lên, tin nhắn của anh gửi đến: “Nhất Nhất.”

“Ừm.” Cô trả lời.

“Mấy ngày nay không thấy ngươi xuất hiện, bận bịu lắm sao?”


“Phải.”

“Trễ như vậy còn login? Không ngủ sao?”

“Ừ.”

Anh gửi đến một icon đổ mồ hôi: “Ngươi thực sự tích chữ như vàng!”

Cô mỉm cười, gửi đi dòng chữ: “Chào sư phụ.”

Anh cười: “Ngươi còn nhớ người sư phụ này sao? Ngươi đúng là một đồ đệ không ra sao, không chừng ta trục xuất ngươi khỏi sư môn!”

Cô cũng cười: “Đêm nay sư phụ sao còn chưa ngủ?”

Bên kia trầm mặc một lúc, gửi đến một câu: “Không ngủ được.”

“Làm sao vậy?” Cô hỏi.

Rồi sau đó là một hồi trầm mặc. Cuối cùng vẫn là anh nói trước, về một vấn đề: “Nhất Nhất, nếu một người rất quan trọng với sinh mệnh của ngươi càng ngày càng cách xa ngươi, thì phải làm sao?”

Cô ngẩn người trước dòng chữ trên màn hình, không trả lời ngay.

Anh nhanh chóng gửi tin nhắn đến: “Nhất Nhất? Còn đó không?”

“Còn.” Cô nhanh chóng trả lời.

“Nhất Nhất, ta nói ta đã sai, ta làm tổn thương cô ấy, cũng nói là do ta không tốt, luôn khi dễ cô ấy, cô ấy chán ghét ta, quan trọng hơn là,..

Cô chú ý tới, đằng sau ‘quan trọng hơn là’ là một dấu phẩy, cô chờ để anh nói hết câu.

Cuối cùng anh nói: “Quên đi, không nói nữa!”

Cô cũng không biết cái ‘quan trọng hơn’ kia là gì.

Từng câu từng chữ anh nói với cô cô đều nhớ và hiểu, nhưng riêng vấn đề này, cô cũng rất mơ hồ……..

Cô nghiêm túc trả lời anh: “Sư phụ, nếu trong lòng người kia người thực sự quan trọng, chắc chắn cô ấy sẽ hiểu được, hơn nữa, những lời người nói đều không phải lời thật lòng, nếu không, cô ấy sẽ không bao giờ nghĩ đến hai chữ ‘quan trọng’ kia.”

“Thật vậy sao?” Anh gửi đến một icon ngạc nhiên.

“Thật sự.” Cô cũng là người hiểu rõ những người xung quang mình, cô biết rằng là con người thì khi đang mất đi lý trí sẽ có thể nói ra những lời tổn thương, nhưng mọi người đều yêu thương cô, đương nhiên những lời đó không thể nói lên con người họ. Còn nếu ngay cả chuyện đó của bạn bè cô cũng không hiểu được thì cô không dám dùng hai chứ ‘bạn bè’ kia cho mình.

Có vẻ như sau một hồi lâu suy nghĩ, anh gửi đến một icon choáng váng: “Cô ấy có thực sự hiểu không?”

“Sư phụ, nhất định cô ấy hiểu.”

Chính là, lời khuyên của cô có vẻ khiến anh phấn chấn lên rất nhinhieeunhh không thể khuyên anh đi ngủ, cấp bậc của hai người chênh lệch khá nhiều, vì thế không thể cùng chiến đấu, nên cô đánh của cô, anh đánh của anh, cho đến tận hừng đông.


Mọi thứ đang yên tĩnh, đột nhiên anh gửi đến một tin nhắn: “Ngươi xem bạn bè của ngươi coi, xem có phải chỉ có nick của hai chúng ta sáng?”

Ý của anh là, bạn bè của anh chả có ai cả, lúc này chỉ cô và anh?

Cô gửi lại một icon mỉm cười, quả thực bạn bè của cô chỉ có mình anh, ngay cả A Tổ cô cũng quên chưa thêm bạn bè.

“Ta out đây, Nhất Nhất, cảm ơn ngươi đã ở cùng ta đêm nay.”

Tin nhắn vừa gửi đến, nick của anh liền trở về màu xám.

Cô cảm giác bả vai có chút đau nhức, vì thế cũng out, quay về giường, định chợp mắt một chút vì sau đó còn phải đến lớp võ cùng Tiêu Thành Trác.

Chờn vờn một lúc liền tỉnh, cô sửa soạn tươm tất sau đó mở cửa. Cửa phòng Tiêu Thành Trác cũng vừa mở ra. Xem ra tiểu tử kia cũng đã tự chuẩn bị chu đáo, sẵn sang xuất phát.

Nhìn thấy cô liền cười vui vẻ: “Chị, chị tỉnh rồi sao? Em định đi rồi đó!”

“Không phải muốn có người đi cùng sao?” Cô cười nói.

“Nhưng chị đang ngủ nên em không muốn quấy nhiễu chị, chị nên ngủ nhiều một chút!” Tiêu Thành Trác ngẩng đầu nhìn cô cười.

Đứa nhỏ này, đôi khi khiến người khác ấm lòng vô cùng, lòng cô mềm nhũn: “Đi thôi, đừng để trễ.”

“Chị, chị không ăn sáng sao? Để em xuống bảo dì Vân gói cho chị một chút!” Tiêu Thành Trác nói xong liền nhanh chóng xuống lầu, thậm chí cô còn không kịp ngăn lại.

Lúc đi tới cầu thang, cô gặp Khương Vãn Ngư. Tối qua sắc mặt Khương Vãn Ngư đã rất khó coi, bây giờ gặp cô, ánhmắt trầm xuống, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không yếu đuối: “Thanh Hòa, làm chậm trễ việc của cháu rồi, chúng ta nói chuyện một chút được không?”

Diệp Thanh Hòa biết, sớm muộn gì cũng có ngày này.

Tránh cũng không thể được.

Cô gật gật đầu: “Dạ vâng.”

“Vào phòng cháu đi.” Khương Vãn Ngư nói.

Diệp Thanh Hòa đi trước, mở cửa phòng mình.

Nơi này vốn dĩ là nhà họ Tiêu, Diệp Thanh Hòa cũng không có quyền mời Khương Vãn Ngư ngồi, mà là Khương Vãn Ngư nói với cô: “Cháu ngồi đi.”

Diệp Thanh Hòa nghe theo ngồi xuống ghế, Khương Vãn Ngư đứng gần đó.

“Chúng ta nói ngắn gọn thôi, nếu không sẽ làm ảnh hưởng đến chuyện khác.” Hai tay Khương Vãn Ngư bắt trước ngực,trên ngón áp út là chiếc nhẫn ngọc lục bảo sáng loá, “Thanh Hòa, cháu đến nhà ta hai năm rồi, cảm thấy bác Tiêu đối xử với cháu như thế nào?”

“Rất tốt.” Cô không chút do dự trả lời, cho dù câu hỏi hôm này của Khương Vãn Ngư là: “Cháu thấy bác đối xử với cháu như thế nào?” thì chắc chắn cô vẫn trả lời giống như thế, bởi vì, trên thế gian này không có một quy định nào bắt một người mẹ phải đi yêu thương một đứa trẻ không quen biết, cho cô ở lại đây đã là một ơn lớn. Cuối cùng cô nói thêm câu: “Thanh Hòa rất biết ơn.”

Khương Vãn Ngư gật gật đầu: “Bác biết cháu là một đứa nhỏ hiểu chuyện. Sự có mặt của cháu hai năm qua đã khiến bác Tiêu vui vẻ hơn rất nhiều. Đối với tất cả những việc cháu cố gắng làm cho Y Đình, một người làm mẹ như bác đều thấy hết, cũng rất cảm kích cháu. Thế nhưng, bác nhớ là đã từng nói với cháu một chuyện, bác nghĩ cháu vẫn nhớ rõ, chỉ là con gái lớn rồi, không tránh khỏi có chút tâm tư…………”

Diệp Thanh Hòa là người thông minh, lại không hiểu vì sao Khương Vãn Ngư lại nói như thế? Cũng may cô đã sớm ý thức được, chưa bao giờ có vọng tưởng gì. Mí mắt run lên, đang định nói gì đó liền bị Khương Vãn Ngư chặn lại:


“Cháu đừng vội, bác không hề có ý đánh giá cháu như thế nào, bởi lẽ, đều là nam nữ chớp hai mươi, sao lại không có cái tâm tư trăng mây kia chứ? Bác cũng là người từng trải, đương nhiên hiểu. Thanh Hòa, bác không nói là cháu không tốt, cháu thực sự rất giỏi, hoàn hảo như lời mọi người nói, cũng rất xinh đẹp, chỉ có điều, cháu không hợp với Y Đình. Nói về điểm này chắc cháu cũng hiểu. Y Đình rất coi trọng cháu, hơn nữa có phần e sợ, bởi vì nó coi cháu như thầy tốt bạn hiền, dù sao nó coi cháu là thầy còn hơn cả cha nó, cháu có thấy như thế là thích thú không? Ít nhất, Y Đình cũng từng cứng miệng nói trước mặt bác rằng nó không thích những cô gái giống như cháu.”

Diệp Thanh Hòa yên lặng nghe, nuốt tất cả lời giải thích muốn nói trước đó vào trong.

Khương Vãn Ngư dừng lại, nhìn phản ứng của cô một lúc, sau đó nói tiếp: “Thanh Hòa, bác nói lại một lần nữa, không phải cháu không tốt, mà là không thích hợp, không hợp là vợ của Y Đình, cũng không hợp với con mắt nhìn của nó. Gia đình chúng ta như thế nào, chắc chắn sau này Y Đình và Y Bằng sẽ là người kế thừa gia nghiệp, tất nhiên là sẽ cần một người vợ có thể giúp hai đứa nó gánh vác mọi việc, không cần quan tâm chuyện môn đăng hộ đối, mấu chốt là phải có năng lực và tính tình phù hợp. Về thực lực thì có thể bồi dưỡng nhưng tính tình thì không. Thanh Hòa, tính tình của cháu quá trầm tĩnh, sẽ thích hợp với một chàng trai liên quan đến học thuật hơn, hai đứa sẽ có tiếng nói chung, về sau bác sẽ vì cháu mà để ý nhiều hơn đến mấy cậu thanh niên tuấn tú. Còn về phần Y Đình, tính cách đứa nhỏ này vốn mạnh mẽ, hay năm nay tuy rằng có thay đổi nhưng thực chất có đánh chết cũng không chừa.Cháu cũng đã nghe Tiêu Thành Trác nói rồi đó, nó từ khi đi nhà trẻ đã bắt đầu làm chuyện xấu, không thật lòng với bất kì cô gái nào, vì chuyện này nó đã bị bác trai đánh không biết bao nhiêu lần. Nếu cháu và nó ở cùng một chỗ, bác thật sự lo lắng cho cháu. Bác nói chuyện này, cháu cũng không còn là bé gái, chắc chắn biết giữ chừng mực, đúng không?

Diệp Thanh Hòa trầm mặc, gật gật đầu.

Khương Vãn Ngư mỉm cười: “Bác nói này, cháu là một cô gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, bác cũng yên tâm. Bây giờ nhà họ Quách đã trở lại Bắc Kinh, từ trước đến này quan hệ của hai gia đình đều rất tốt, bác và mẹ Quách đã hứa hẹn với nhau, mà xem ra Y Đình ngay từ nhỏ đã thích cô em gái Cẩm Nhi này. Cẩm Nhi tính tình hoạt bát, hào phóng, khó nhất là Y Đình vẫn chưa thật thoải mái với nó. Hai bác cũng rất hài lòng, điều lo lắng duy nhất chính là cháu, Y Đình nhà bác, lớn rồi không tránh khỏi làm mấy chuyện thiếu đứng đắn, thời gian qua cháu đã chịu khổ nhiều rồi, nhưng dù sao cháu cũng là con gái, những chuyện đó nếu để người ngoài biết được chỉ sợ ai cũng sẽ bị ảnh hưởng.”

Không cần nói thêm gì nữa. Từ đầu đến cuối Diệp Thanh Hòa chỉ biết gật đầu như một khúc gỗ. Nhưng cô hiểu, hiểu tất. Bởi vì, cô vẫn luôn là một người hiểu chuyện.