Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 115: Sau này em sẽ rời anh đi?

Editor: Tinh Di

Tiêu Y Đình dồn hết sức, dùng tốc độ của vận động viên thế vận hội thể dục thể thao để chạy đến phòng Diệp Thanh Hòa.

Dì quản lý kí túc xá cũng không còn xa lạ gì với anh, anh bày ra bộ mặt đáng yêu tươi cười với dì quản, lấy lòng người phụ nữ yếu lòng này: “Dì à, em gái cháu bị ốm, em ấy quên lấy thuốc, cháu phải đưa cho em ấy gấp.”

Trong túi anh thực sự có thuốc, ở trước mặt dì quản đung đưa qua lại, dì quản liền cho anh vào.

Diệp Thanh Hòa đang tựa đầu giường đọc sách, đang chăm chú, anh từ bên ngoài xông vào.

Các bạn cùng phòng cô đều đang trong phòng, anh vừa bước vào cửa liền xanh mặt, dù sao chuyện này cũng không tiện để người ngoài nghe thấy, chỉ lạnh nhạt nói: “Em gái, ra ngoài gặp anh.”

Cô than nhẹ trong lòng, thật là một đứa trẻ cố chấp……..

Cô bước xuống giường, theo anh ra ngoài.

Tiêu Y Đình đóng cửa phòng lại, đợi người ngoài hành lang đi qua hết mới bắt đầu nói: “Em gái, rốt cuộc chuyện giữa em và Phó Chân Ngôn là như thế nào?”

Diệp Thanh Hòa nhìn anh, bình tĩnh nhẫn nại: “Anh hai, rốt cuộc anh muốn như thế nào?”

“Không cho phép em ở cùng một chỗ với Phó Chân Ngôn! Hắn ta không phải người tốt!” Dường như anh đang gằn từng tiếng, lặp lại lời anh đã nói rất nhiều lần.

Cô vẫn lạnh nhạt nhìn anh như cũ, ngay cả quần áo của cô cũng không có chuyển động chút nào.

“Em không thừa nhận?” Sự trầm mặc của cô càng khơi thêm sự tức giận của anh, nếu không phải còn có người đi qua đi lại trên hành lang, nếu không phải đang đứng trước cửa phòng kí túc xá, nhất định anh đã giậm chân đập tường.

“Nói chuyện đi!” Anh hạ giọng gầm nhẹ. Tối nay buồn bực xuất hiện không biết bao nhiêu lần, bộ dạng không nói gì và ánh mắt lạnh nhạt cô nhìn chằm chằm anh, giống như đang cười nhạo anh, thậm chí là khinh thường, khiến anh như có tảng đá đè ngực, khó chịu và lo lắng, phiền chán không chịu nổi.

“Anh hai, anh muốn em nói cái gì?” Cô khẽ chau mày.


Giọng nói của cô mềm mại và êm ái, nhưng có thể khiến người ta càng thêm lo lắng, giống như cô chẳng có chút hứng thú với chuyện đang xảy ra lúc này, không thèm trách móc anh.

Áp lực hừng hực trong lòng anh như ngọn lửa thiêu đốt mọi thứ, nhưng vẫn cố gắng duy trì cái hình tượng cô nói trong quán ăn: “Em cảm thấy Phó Chân Ngôn rất tốt sao?”

Cô trầm mặc một lúc, cuối cùng gật gật đầu: “Đúng vậy, Phó Chân Ngôn rất tốt, em rất ngưỡng mộ.”

“………. Ngưỡng mộ?!” Rốt cuộc anh không thể khống chế được, phong độ cái PP! Lửa giận ngút trời: “Em ngưỡng mộ cái tên giả tạo đó sao?!”

Mấy bạn phòng bên cạnh thỉnh thoáng ngó đầu ra xem xét hai người.

Diệp Thanh Hòa nhìn những cặp mắt sau lưng anh, có vẻ anh không nhìn thấy, nói: “Anh hai, trong mắt em Phó Chân Ngôn chưa bao giờ giả tạo.”

Lời nói nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu cứng rắn kiên định.

Trong đầu Tiêu Y Đình vang lên âm thanh ầm ầm, giống như tín ngưỡng trước giờ trong lòng mình bỗng chốc sụp đổ, giọng nói run run: “Hắn ta không phải, anh sao?”

Giờ phút này, trong lòng không chỉ có phẫn nộ, tuyệt đối như thế…………..

Khớp hàm Diệp Thanh Hòa nhẹ nhàng chuyển động, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như gió: “Anh hai, cho tới bây giờ em chưa từng nói ai giả tạo, anh không phải, anh ấy cũng không phải, chỉ có điều, Phó Chân Ngôn đã trưởng thành. Anh hai, em và Phó Chân Ngôn rất giống nhau, đều là những đứa trẻ không cha không mẹ, nhưng biết được cái gì là quan trọng nhất trong cuộc đời của mình. Anh ấy có mục tiêu và trách nhiệm của mình, tuy lúc còn trẻ chưa chín chắn và quyết đoán, nhưng vẫn biết rất rõ con đường nào mình cần đi và đi như thế nào, biết mình cần nỗ lực ra sao để từ đó dồn hết mọi cố gắng để theo đuổi. Anh ấy không lừa gạt ái, cuộc sống cũng không lừa gạt anh ấy, anh ấy thành công, thăng tiến những bước lớn mà từ trước đến nay chưa từng bước.Em nên học tập những điều này, học tập tinh thần và tính cố chấp của anh ấy. Anh có hiểu không?”

Tiêu Y Đình nghe lời cô nói, nhìn vào khoảng không vô định, cô không bị sứt mẻ dù một sợi tóc, bỗng nhiên cảm thấy bản thân cách cô rất xa, cảm thấy từ trước đến nay mình chưa từng hiểu cô……….

Phải không? Phó Chân Ngôn và cô xuất phát điểm giống nhau, nên dễ hiểu và tương trợ lẫn nhau; Phó Chân Ngôn thành công, cô khâm phục, tín nhiệm, thậm chí ngưỡng vọng hắn; Cô thiếu thốn tình cảm của cha mẹ, nên một Phó Chân Ngôn sự nghiệp ổn định sẽ là chỗ dựa vững chắc cho cô sao?

Thế nhưng còn anh, từ nhỏ đã hơn người, anh không cần phấn đấu vẫn có vị trí an nhàn tài phú, dù có trưởng thành anh cũng không cần gánh vác trách nhiệm của gia đình, đây là lỗi của anh sao?

Dừng lại ở đôi khính mắt phản chiếu ánh sáng của cô, anh không thể nhìn thấu nội tâm cô, trong đó chỉ có Phó Chân Ngôn thôi sao? Hai năm cùng chung sống dưới một mái nhà không có ý nghĩa gì với cô sao?

Hình ảnh sớm tối gần nhau suốt hai năm qua chạy nhanh qua tâm trí anh.

Lần đầu tiên cô xuất hiện trong phòng khách củanhà anh, tay anh đang cầm quả bóng rổ, cười và nói ‘Hi!’ với cô.

Cô phải chạy 3000m, ngã sấp xuống sân thể dục, anh như một kẻ điên bế cô vào phòng y tế.

Cô đến kỳ sinh lý đau đớn đến phát sốt, anh ở cạnh cô cả một đêm, đọc bài khoá cho cô nghe.


Bình thường có người khi dễ cô, anh nổi giận ngay lập tức, giống như gà mẹ bảo vệ cô dưới đôi cánh của mình………

Nhớ lại nhiều chuyện, ánh mắt anh không ngừng chuyển động, nhớ cả khi cô luôn dùng ba mươi cái điều luật kia để cười nhạo gọi anh là Tiểu Ô Quy, cứ thế cứ thế khắc sâu sự tồn tại của anh….

Cô có tin không? Bây giờ anh có thể không than một lời, thực hiện đầy đủ tất cả những điều luật kia……

Trong lòng cô, tất cả những chuyện này đều không bằng một tên Phó Chân Ngôn sao?

Người yêu? Trong lòng anh nhói lên sự bi phẫn vô cùng, nghĩa của hai chữ ‘người yêu’ kia là cô sẽ cùng Phó Chân Ngôn rời đi sao?

Thật chán ghét cặp kính trên mũi của cô, chán ghét chưa từng có!

Anh muốn lấy cái kính kia xuống!Muốn thấy rõ tâm tư của cô! Anh nhớ rõ có lần từng rất kích động mà tháo kính mắt của cô xuống, lúc đó không biết cô xinh đẹp như thế, lần này, sự kích động ấy không ngừng dâng lên.

Anh nhanh nhẹn đưa tay ra, nắm chiếc kính trong tay mình. Đôi mắt cô tròn to, sáng ngời, ngoại trừ chút kinh ngạc lúc đầu không còn gì khác…….

Giống như một cục đá nhỏ rơi xuống mặt hồ đang yên lặng, chỉ gợn chút sóng, ngay lập tức chìm xuống đáy hồ, không còn tiếng động. Vẫn thế, dạng vẻ thường ngày của cô, nhẹ nhàng thanh tĩnh, mặc kệ những cái khác, lạnh nhạt đến…… vô tình vô nghĩa…..

Nơi cổ họng nghẹn lại, kìm nén tiếng nói: “Em gái, về sau em sẽ rời anh mà đi sao?”

Cô ngẩn ra, cụp mi mắt: “Anh hai, làm sao có người ở bên một người nào đó mãi được?”

………….

Bỗng nhiên anh muốn cười, cười thật to.

Đúng không? Không ai ở bên cạnh ai đó mãi được…….. Ngay từ đầu, quãng thời gian hai năm qua chẳng thuộc về ai cả……….

Anh cảm thấy không cam lòng, cuối cùng nói một câu: “Em gái, anh không cần phán đấu vẫn có thể thành công! Với gia thế này, chuyện đó khác gì trở bàn tay!”

Diệp Thanh Hòa nhìn anh, rốt cuộc biểu cảm cũng đã có phản ứng lại, không còn là một cái hồ yên tĩnh, dáng vẻ kia rõ ràng là rất buồn cười, lời anh vừa nói thật buồn cười làm sao…….

“Anh hai, thành công và gia thế không đi cùng đường với nhau…….”

Ngữ khí kia giống như cô đã trải qua nhiều sự đời, còn anh thì không khác gì một đứa trẻ chưa lớn……..

Ánh mắt kia khiến anh thêm bi thương.


Sao anh lại không biết điều đó chứ? Chỉ là anh muốn nói với cô, Phó Chân Ngôn có thể, anh cũng có thể, Phó Chân Ngôn cho cô mọi thứ, anh cũng cho cô tất cả…….

“Anh hai, em muốn đọc sách, anh đi tìm Cẩm Nhi đi, đừng để chị ấy đợi lâu.” Cô hạ ánh mắt, cúi đầu nói, hai tay buông thong bên mình, nhẹ nhàng nắm lại thành đấm, ngón út đâm vào lòng bàn tay.

Cảm giác vô cùng chua xót từ ngực trào lên chóp mũi, anh cười, trả kính lại cho cô: “Đương nhiên! Không thể để Cẩm Nhi chờ lâu, anh đi đây!”

Cô đeo kình lên, trước mắt đã không còn bóng dáng của anh.

Đứnglại chỗ một lúc, cô đi vào phòng ngủ.

Chợt nhớ đến anh không có đủ tiền, cũng không đòi tiền từ chỗ cô, cô liền chạy ra ngoài, dựa vào hành lang nhìn xuống, chỉ thấy anh đang chạy rất nhanh ra phía cổng kí túc xá, rất nhanh………

Cô từ bỏ, chỉ có thể đứng từ xa nhìn bóng lưng anh, trong lòng thở dài. Cô còn mong anh lo lắng cho cô sao, một bên là cô, một bên là Cẩm Nhi chắc anh đã sớm đủ mệt mỏi…..

Thực ra lúc từ quán ăn bỏ về không lâu, cô nhớ tới anh không đủ tiền trả, nên đã xoay người định trở lại.

Không ngờ trên đường đi lại gặp Phạm Trọng.

Nghe nói người này là thiên địch của anh hai, hơn nữa nhìn qua lại để lại cho người khác cảm giác thần thần bí bí, nên cô cũng không nghĩ đến gặp hắn sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Không ngờ, Phạm Trọng chủ động mỉm cười với cô, còn vui vẻ chào hỏi: “Hi, em gái.”

Kêu cô là em gái sao? Cảm giác không ổn chút nào……

Chỉ có điều nụ cười của Phạm Trọng không nói rõ là nên vui vẻ đón nhận hay lo lắng. Nụ cười tươi như thế cùng với áo sơ mi màu lam và quần trắng giữa lúc trời tối như thế khiến người nhìn vào có một chút ám ảnh, còn cậu ta thì giống như đang đứng giữa khung cảnh trời trong mây trắng.

Cuối cùng cô luôn là người hiểu chuyện, không nói cười tuỳ tiện, chỉ gật đầu, lễ phép nhất có thể.

Cô ra ngoài, Phạm Trọng và cô giống như hai người vô tình trùng hợp gặp nhau ngoài đường, không cần biết cô đi đâu, tuỳ ý đi cùng, bước sánh ngang với cô.

Cô vốn là người trầm mặc ít nói, không bao giờ vì việc không có chuyện gì để nói với người bên cạnh mà ngượng ngùng, cứ việc đi thẳng, hoàn toàn không để ý người đi bên cạnh.

Còn Phạm Trọng, dường như cũng thế.

Hai người đi song song cùng nhau nhưng thực ra trong lòng mỗi người đang ngắm một khung cảnh khác nhau, mà cô tin chắc rằng, người có hứng ngắm phong cảnh hơn cả chính là người kia……….

Đến khi ra khỏi cổng trường Phạm Trọng mới hỏi cô: “Em gái, đang đi đến chỗ Tiêu Y Đình sao?”


“Hả……” Cô tuỳ tiện đáp lại một câu, không suy nghĩ nhiều, tin rằng mình không nói gì sai. Người này và anh hai là thiên địch, biết cô đi tìm anh hai, nói không chừng sẽ không đi cùng nữa, vì không có cùng mục đích với cô.

Nhưng cô đã lầm, Phạm Trọng vẫn tiếp tục đi cùng cô…….

Đến nơi, nhìn bộ dạng cầm tờ hoá đơn rồi xem xét của anh, biết chắc là trên người anh không đủ tiền, theo tính cách của nhị thiếu gia nhà họ Tiêu thì trả tiền có bao giờ xem hoá đơn? Lại còn xem xét kĩ càng như thế kia?

Cô đang định bước vào giải vây giúp anh liền nghe thấy giọng nói của Phạm Trọng vang lên, bóng dáng như có như không bước vào trong quán.

Sau đó cô biết, mình không còn chuyện gì ở đây…..

Vì thế yên lặng quay người. Trên đường về cô còn gặp Chung Gia Nghi, đề nghị về cùng cô, cô mới yên tâm nhận lời cùng về.

Chỉ có điều Phạm Trọng người này, có thật là kẻ thù của anh hai không? Vì sao nhìn qua lại giống như rất vui vẻ? Thay anh hai trả tiền nữa chứ?

Anh hai……

Nhớ tới tên gọi ấy, giọng nói bi thương của anh bất chợt vang lên bên tai cô: “Em gái, sau này em sẽ rời anh mà đi sao?”

Nhất thời, cô lại ngây ngốc đứng đó……

“Thanh Hòa, cậu sao vậy? Giống như có chuyện không vui.” Chung Gia Nghi thấy cô ngẩn người liền hỏi.

Diệp Thanh Hòa hoàn hồn ngay lập tức, rất nhanh điều chỉnh lại biểu cảm của mình, hơi nhíu mi, cô có chuyện gì sao? Sao có thể đem cảm xúc lộ ra ngoài như thế? Còn để Chung Gia Nghi nhận ra nữa chứ? Điểm này thật không tốt!

“Không có gì………” Cô qua loa tìm lấy cái cớ, “Chỉ là hôm nay mình gặp được một người, có chút bất ngờ.”

“Ai thế? Có thể cho bọn tò mò này biết không Thanh Hòa?” Trong mắt Chung Gia Nghi tràn đầy tò mò và thích thú, “Nhất định là một nam sinh phải không?”

Cô gật gật đầu, thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy, tên là Phạm Trọng, các cậu có biết người này không?”

Chung Gia Nghi vốn là người tính tính tình hoạt bát vui vẻ, chắc chắn người đẹp trai như thế ở trong trường cô không thể không biết.

“Anh ấy sao?” Quả nhiên hào quang trong mắt Chung Gia Nghi bắn ra bốn phía, “Đương nhiên biết! Anh ấy là người có thành tích học tập luôn đứng đầu trường chúng ta, nhưng hình như không phải học luật mà là khoa công nghệ thoogn tin máy vi tính gì đó! Trước chúng ta một khoá, cũng coi như học trưởng! Giọng nói vô cùng ôn hoà, bất kể là mỹ nữ hay khủng long chào hỏi anh ấy, anh ấy luôn gật đầu mỉm cười, thế nhưng cũng chỉ là gật đầu mỉm cười, ai muốn tiến thêm một bước với anh ấy thì có mà khó như lên trời! Biết hôm trước mình nghe được mấy chị khoá trên nói gì không? Nói là ‘Dịch chuyển được núi, dịch chuyển được lòng Phạm Trọng!”

“Thế sao?” Là vậy sao? Cô nhíu mày suy nghĩ, điều này nghe sao không giống với những gì anh hai đã nói? Không phải là một thiếu gia thích bỡn cợt con gái nhà lành sao?


“Làm sao vậy? Thanh Hòa, cậu có hứng thú với anh ấy sao?” Chung Gia Nghi đối với loại chuyện này thực sự rất nhạy cảm, ánh sáng loé lên trong mắt nói rõ mọi hưng phấn.

Thanh Hòa cười cười: “Làm sao có thể? Chỉ là hỏi thăm một chút thôi.”

Bên kia nghethấy tiếng Nguỵ Nhã Đan thở dài: “Thực sự bọn mình cũng chỉ hỏi được chút chuyện như thế thôi, có người còn chê cười chuyện người trước ngã xuống, người sau liền xông lên theo đuổi anh ấy, người trước ngã, người sau lên………..

“Đúng vậy!” Chung Gia Nghi cũng thở dài, “Thật sự rất đáng tiếc, ngay cả hoa khôi của trường bắt chuyện với anh ấy, anh ấy cũng chỉ mỉm cười, hơn nữa còn nhất định không cho cô ấy cơ hội nói câu thứ hai, mấy thành phần vặt vãnh như chúng ta thì chỉ có thể ngồi nhìn ngắm cảnh đẹp thôi……”

Diệp Thanh Hòa lại cười, bước vào phòng, cầm sách lên, chìm vào trong thế giới của riêng mình.