Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 107: Vì ai

Editor: Tinh Di

Thật lâu sau, chờ các cô ấy nói mệt mỏi, cuối cùng mọi thứ cũng yên tĩnh trở lại.

Vừa ngủ sâu, điện thoại liền rung lên, chỉ một tiếng cô đã mở mắt.

Trong bóng đêm mơ màng sờ soạng, tìm dược di động, trong lòng hiểu rõ như trăng là ai gọi đến, đặt di động sát lại bên tai, hạ giọng nói “Alo” một tiếng, bên kia vọng đến tiếng ‘đô...đô...’

Một tiếng lại một tiếng, trong buổi đêm yên tĩnh, thật kích thích thần kinh thị giác.

Cô lại nhíu mi, hoàn toàn tỉnh táolại, không phải cuộc gọi, chỉ là tin nhắn mà thôi.......

Xoa đôi mắt, mở ra xem: “Em gái, em quá tuyệt vời! Cẩm Nhi thực sự thích hoa bách hợp! Cảm ơn em!”

Cô nhìn thật lâu tin nhắn này, cho đến khi đèn màn hình tắt, không còn nhìn thấy gì nữa.........

Ngón tay mảnh khảnh của cô hơi run run, ấn màn hình sáng lên, nhẹ nhàng cọ xá vào dòng chữ kia, một lần nữa nhìn rõ dòng chữ, rồi sau đó, đè nén cảm xúc, khóe môi hơi hơi giương lên: “Cảm ơn em sao? Định cảm ơn em như thế nào đây?”

Anh trả lời ngay lập tức: “Ha ha, em còn chưa ngủ sao? Anh cứ nghĩ rằng em ngủ rồi cơ. Em thích gì nào? Anh trai mua cho em.”

Cô muốn cái gì?

Cô muốn....... Ha ha, cô nghe thấy trong nội tâm của chính mình tiếng cười, trả lời lại: “Em muốn một con rùa nhỏ.”

“Vì sao? Sao em lại đi thích rùa nhỏ???!!!”

Tin nhắn trả lời của anh đến, còn rất nhiều dấu chấm than sau dấu hỏi.

Cô giải thích, rùa nhỏ sinh ra đã là thiên địch của một số người...........


Nhưng cô lại không trả lời anh như thế, chỉ lẳng lặng chờ, tin nhắn của anh đến liên tiếp:

“Đổi cái khác thì sao? Anh chán ghét rùa nhỏ!”

“Em gái, mua cái gì quý quý chút, anh mua cái gì đáng giá cho em!”

“Đừng bảo anh không có tiền! Không phải chúng ta có tiền sao? Anh sẽ giao hết phí sinh hoạt tháng sau cho em.”

“Không mua rùa nhỏ nữa có được không?”

“Được rồi, rùa nhỏ thì rùa nhỏ, mau trả lời anh đi!”

“Ngủ!” Cô nhắn lại ba chữ, bắt chéo tay trước ngực.

Điện thoại lại rung lên một lần nữa, cô không định xem anh nhắn đến cái gì. Có chút nóng nực, cô vén màn lên, gió đêm thổi đến, vẫn rất nóng, nhưng không khí rất trong lành.

Một hồi ầm ĩ như thế, sao có thể ngủ yên, mơ mơ màng màng khi tỉnh khi ngủ, không biết từ lúc nào, gió nóng liền nổi lên, cửa sổ bị gió đập, va vào khung cửa kêu lạch cạch.......

Việc đầu tiên cô làm là lấy đèn pin soi xem xét cửa sổ, nghe âm thanh kia, chắc chắn là chưa đóng cửa sổ, sau đó đem giấy tờ rơi tán loạn trên mặt đất nhặt lên.

Mấy người khác cũng lần lượt tỉnh lại, ngoài cửa sổ thủy tinh bắt đầu có tiếng hạt mưa đánh tí tách, càng ngày càng dày đặc, bắt đầu một cơn mưa rào mùa hạ.

“Nguy rồi! Quần áo!” Ngụy Nhã Đan phản ứng đầu tiên, mở cửa, hướng về phía ban công.

Mấy cô bạn khác lần lượt ra theo, Ngụy Nhã Đan sờ tìm gì đó trong mấy cái túi áo,tìm thấy một chút tiền đưa cho mấy cô bạn còn lại.

Mặc dù trời mưa không to, cũng không có gì đáng lo ngại, nhưng gió to như thế chỉ sợ thổi bay quần áo mất.


Vì sốt ruột lên một lần tay Ngụy Nhã Đan ôm rất nhiều quần áo, có vài món không được ôm trọn, gió to quét qua, tay cô nghiêng ngả, quần áo liền rơi xuống lầu dưới.

“Của ai vậy?” Mọi người cùng quan tâm.

Diệp Thanh Hòa phát hiện, chỗ đồ vừa rơi xuống là của cô và Tiêu Y Đình.......

Nhìn mưa đang lớn bên ngoài ban công, cô chạy nhanh xuống lầu, phi vào trong mưa.

Chính là động tác chậm chạm, nhặt được chút nào lại đánh rơi cái nhặt trước đó, cả người cô đều ướt sũng.

Ôm một đống quần áo ướt sũng, cô trở lại phòng ngủ.

Ngụy Nhã Đan thấy có lỗi: “Rất xin lỗi, Diệp Thanh Hòa à, tại mình bất cẩn............”

“Không liên quan gì đến cậu, cậu cũng chỉ có ý tốt.” Cô yên lặng ôm một đống quần áo kia đi giặt lại.

Giặt xong của cả hai người đã là gần bốn giờ sáng, mưa cũng đã tạnh.............

Trận mưa này, thật là tới đúng lúc........

Cô đem quần áo vừa giặt xong nặng trĩu đi phơi, âm thầm buồn bã, buổi tập hôm nay biết mặc gì giờ?

Chỉ đến đường cùng, nhớ đến lời Tiêu Y Đình, phải nhờ đến lão Đại vậy, thế nhưng, cô không biết số của lão Đại, chỉ có thể bảo Tiêu Y Đình nói với anh.

Cô tìm được điện thoại, liền gọi ngay cho Tiêu Y Đình. Một tin nhấn chưa đọc trên màn hình: “Em gái, đừng ngủ, nói chuyện với anh, anh không ngủ được.”


Cô liền nhấn gọi, bên kia đang tắt máy.........

Làm sao bây giờ?

“Diệp Thanh Hòa, dùng máy sấy tóc thổi đi!” Ngụy Nhã Đan thấy cô ngồi nhìn quần áo ủ rũ, nghĩ rằng cô cũng đang lo lắng việc hôm nay tập không biết mặc gì.

Cô mở máy sấy, thổi quần áo của anh hai trước.

Tiếng máy sấy ong ong, giữa buổi bình minh hết sức ồn ào.

“Có làm phiền mọi người ngủ không?” Cô dừng lại, tập quân sự mọi người đều mệt, ai cũng thế, hơn nữatrước đó các cô ấy còn nói chuyện đến tận khuya như thế.

“Không có! Mình ngủ sâu lắm, mẹ mình nói nếu có ai đó vào trộm mình đi mình cũng không biết!” Vì sự bất cẩn của mình, Ngụy Nhã Đan vội nói.

Chung Gia Nghi cũng nói: “Không có quan hệ gì, Thanh Hòa, cứ tiếp tục thổi đi, chúng ta đều là chị em, quan tâm chăm sóc bao dung lẫn nhau là điều hiển nhiên.”

“Cảm ơn.” Mắt thấy phía chân trời đã xuất hiện rất nhiều vệt sáng trắng, không thể chậm trễ.

Các bạn trong phòng cũng vội vàng đi ngủ lấy lại sức, cô nhanh chóng làm khô quân phục của Tiêu Y Đình, còn quần áo của mình mới chỉ đến mức độ không còn nhỏ nước, dưới lầu liền vang lên tiếng gọi của Tiêu Y Đình.

Bạn cùng phòng đã đi xuống canteen từ sớm, cô liền cầm theo quân trang của Tiêu Y Đình và cặp lồng cơm đi xuống lầu.

“Anh hai, quần áo của anh.” Cô đưa lại quần áo cho anh, vội vàng như bỏ trốn. Bầu trời, sau một trận mưa rào, bây giờ tràn ngập ánh nắng ban mai, quả là một khung cnahr diễm lệ.

“Có em gái thật là tốt!” Anh tươi cười rạng rỡ, nhận lấy quần áo cùng cô đi về phía canteen, “Sáng nay em gọi điện cho anh là có chuyện gì vậy?”

Buổi sáng anh dậy vừa bật máy, liền thấy cuộc gọi nhỡ của cô.

“À, không có gì đâu, tối hôm qua anh toàn gửi tin nhắn lúc em đang ngủ, lúc dậy mới thấy, gọi điện thoại thử xem anh đã ngủ chưa.” Cô nhẹ nhàng bâng quơ giải thích.

“Ngốc thế! Giờ đấy làm gì còn ai thức hả? Em cho rằng anh giống em sao?” Anh cười cô, “Tối hôm qua, anh ở cùng với Cẩm Nhi đến tận hai giờ sáng, không cầm di động...........”

“Ơ, sao em còn chưa thay quần áo? Đợt lát nữa không sợ muộn sao?”Anh nhớ rõ, ngày nào cô cũng mặc đầy đủ quân phục rồi mới xuống lầu cùng anh đi ăn cơm, hôm nay sao vẫn còn mặc quần áo của cô chứ?


“Hả, để tí em đi thay, không muộn đâu.” Cô thấp giọng nói.

Anh lại cười lần nữa: “Chỉ có điều, em định giấu anh đến bao giờ nữa, lão Đại tuy rằng mặt đen xì, nhưng cũng không đến nỗi, bó hồng kia có phải anh ta đưa hay không hả?”

Cô nhăn mặt nhíu mày, những lời này anh vẫn còn hỏi..........

Không thèm để ý đến anh, cô tự mình xếp hàng mua bữa sáng.

Vẻ mặt anh dương dương tự đắc, được rồi, lại nữa, cứ nhắc đến cái tên thần bí tặng hoa kia, cô liền trở mặt, rốt cuộc là tên nào mà quan trọng vậy chứ? Quả thật anh cũng biết đó không phải là lão Đại, bởi vì anh đã hỏi mấy cô bạn trong phòng, mấy cô ấy cũng không đến nỗi ngay cả huấn luyện viên quân sự cũng không biết, chỉ nói người tặng hoa da cũng đen.

Chỉ cần đen thôi, không ai có thể sánh với lão Đại về khoản này, cho anh mới nghiễm nhiên liệt anh ấy vào danh sách nghi phạm.......

Nếu không phải là lão Đại, vậy chỉ còn một người, hừ.........

Hôm nay là thứ sáu.

Diệp Thanh Hòa mặc bộ quân phục ẩm ướt kia đi tập, sau cơn mưa mặt trời rất nắng, làm cho quần áo mặc trên người cô bốc hơi, vừa khô vừa ẩm ướt.

Cuối cùng hết ngày tập luyện hôm đó, vẫn bộ dạng của mọi ngày, vô cùng mệt mỏi, hôm nay hình như mệt mỏi hơn bình thường, trên đường trở về phòng ngủ, hai chân giống như không còn là của mình.

“Em gái.” Tiêu Y Đình ở phía sau cô đuổi kịp.

“Em tắm rửa một chút, anh cũng về kí túc xá tắm rửa đi.” Cô vừa đi vừa nói chuyện, cảm giác hôm nay vất vả hơn mọi ngày. Chỉ có điều, có lẽ chủ nhật này, Tiêu Y Đình sẽ đòi về nhà.

“Được rồi, em đi tắm trước! Thay quần áo này ra, sau đó nghỉ ngơi cho tốt, em xem sắc mặt em khó coi làm sao.” Anh nhìn cô chằm chằm nói.

“Đúng là mệt mỏi thật.........” Cô quay mặt đi hướng khác, không để anh nhìn thấy, cô biết, sắc mặt mình bây giờ thực sự là nhìn không nổi.

“Mệt thì nghỉ ngơi đi, tuần nầy chúng ta không về nhà nữa, để anh mang cơm đến cho em, em nhớ ăn cho ngoan.” Anh nói.

“Vậy còn anh?” Cô nghe ra trong lời nói của anh còn có dự định khác, chẳng lẽ là........ chủ nhật muốn đi hẹn hò?