Luật Sư Nhí

Chương 15

Giờ Hình học trôi qua được nửa tiết mà cô Garman vẫn đang úp úp mở mở về bài kiểm tra. Theodore nhìn trân trân lên tường, cố giữ tỉnh táo, bỗng điện thoại nội bộ trên cửa ra vào đổ tiếng làm cả lớp giật mình.

“Cô Garman, em Theodore Boone có trong lớp không?” Đó là giọng nói the thé của cô Gloria, thư ký lâu năm của trường.

“Có đấy ạ,” cô Garman trả lời.

“Cô vui lòng cho em xuống đây. Có người cần gặp”

Theodore vơ vội đồ đạc, nhét vào ba lô, và trong lúc cậu hấp tấp đi ra cửa, cô Garman còn dặn, “Theodore này, nếu lớp kiểm tra thì thứ Hai em làm bù cũng được.”

Dạ, em xin cảm ơn chẳng vì cái gì, Theodore nghĩ bụng, nhưng miệng vẫn nói, “Vâng, vâng ạ.”

“Chúc cuối tuần vui vẻ, Theodore” cô nói.

“Vâng, chúc cô vui vẻ ạ.”

Ra đến sảnh, Theodore còn chưa kịp thở, thầm tự hỏi ai muốn gặp mình và vì lý do gì. Có khi nào mẹ bỗng trở nên lo lắng về cặp mắt đỏ ngầu và gương mặt mệt mỏi của cậu nên quyết định đưa cậu đến bác sĩ. Có lẽ là không. Mẹ không phải là người phản ứng thái quá như vậy, mà nói chung mẹ không viện đến bác sĩ trừ khi cậu nửa sống nửa chết. Hay bố nghĩ lại, và quyết định cho Theodore theo dõi ngày cuối của phiên tòa. Có lẽ là không. Woods Boone, như thường lệ, vẫn là người của thế giới khác.

Hoặc có thể là cái gì đó tệ hơn nhiều. Bằng cách nào đó, có ai đó đã xì cậu nên cảnh sát đang đợi với lệnh khám xét để tìm cho ra đôi găng tay. Bí mật có thể đã bị lộ và cậu, Theodore Boone, sẽ gặp rắc rối không biết đâu mà lường.

Cậu bước chậm lại. Đến chỗ rẽ ở sảnh, cậu nhòm qua một ô cửa lớn và liếc nhanh ra cổng trước. Không có xe cảnh sát. Không có dấu hiệu của rắc rối. Cậu bước tiếp, thậm chí còn chậm hơn.

Đó là Ike. Khi Theodore bước vào, ông và cô Gloria đang tán gẫu.

“Ông đây nhận là bác của em,” cô Gloria mỉm cười.

“Em e là vậy ạ,” Theodore nói.

“Và em phải đến dự một đám tang ở Weeksburg?”

Ike đang giục “Nào cậu bé, nào…” bằng mắt. Theodore ngập ngừng chỉ trong một giây, rồi gật đầu nói, “Em ghét các đám tang.”

“Em sẽ không quay lại?” vừa hỏi, cô vừa tiến tới tủ hồ sơ.

“Không đâu, đám tang được tổ chức vào

“Em ký vào đây” cô yêu cầu.

Theodore ký tên rồi hai bác cháu rời khỏi văn phòng. Xe của bác Ike là chiếc Triumph spittire hai chỗ, ít nhất đã ba mươi tuổi và còn xa mới được bảo dưỡng tử tế. Giống như mọi thứ khác trong đời bác Ike, nó xộc xệch, chạy được hoàn toàn là nhờ may mắn.

Đi cách trường một khối nhà, Theodore lên tiếng. “Một đám tang ư? Ý hay đấy nhỉ.”

“Có tác dụng mà.”

“Mình đang đi đâu đây?”

“Cháu đến tìm ta nhờ giúp đỡ. Lời khuyên của ta là chúng ta hãy đến hãng luật Boone & Boone, mời bố mẹ cháu vào một căn phòng rồi kể hết với họ.”

Theodore hít một hơi thật sâu. Cậu không cãi được lời nào. Vấn đề đã trở nên quá phức tạp đối với cậu.

Hai bác cháu xuất hiện ở cửa khiến Elsa kinh ngạc. Bà đứng bật dậy, nói, “Có vấn đề gì vậy?”

“Chào Elsa” Ike nói. “Trông chị lúc nào cũng tuyệt vời.” Elsa đang mặc một chiếc áo len màu bí ngô, tiệp màu với kính và son.

Bà tảng lờ Ike, mà nhìn Theodore, “Cháu làm gì ở đây giờ này?”

“Cháu đến vì một đám tang” Theodore nói, bắt đầu bước về phía thư viện.

“Bà có thể vui lòng triệu tập Woods và Marcella được chứ?” Ike lên tiếng. “Chúng tôi cần họp gia đình trong thư viện.”

Bình thường ra Elsa đừng hòng chịu để người khác bảo mình phải làm gì, nhưng bà hiểu lần này là việc nghiêm trọng. May sao, bà Boone đang ở văn phòng một mình, còn ông Boone ở trên gác, đang ngốn đống giấy tờ quanh bàn. Cả hai lần lượt vội vã đến thư viện, và ngay khi Ike đóng cửa, bà Boone nhìn Theodore sốt ruột, “Con ổn chứ?” Ông Boone cũng nhìn Theodore, “Có chuyện gì ở đây thế này? Tại sao con không ở trường?”

“Cứ bình lĩnh” Ike trấn an. “Mọi người cứ ngồi cả xuống rồi ta cùng thảo luận.” Họ ngồi xuống, cả bố và mẹ dõi mắt nhìn Theodore như thể cậu đã phạm tội gì đó vậy.

“Giờ thì,” Ike tiếp, “để tôi nói trước, rồi tôi sẽ ngậm miệng cho Theodore trình bày. Thứ Tư vừa rồi, chỉ hai hôm trước, Theodore có nói chuyện với một người bạn ở trường. Cuộc nói chuyện này dẫn đến một cuộc nói chuyện khác, qua đó Theodore tình cờ nắm được vài thông tin có thể ảnh hưởng nghiêm trọng tới phiên tòa xử ông Pete Duffy. Sự thể thế này, ngoài kia có một nhân chứng, một nhân chứng không ai biết. Cảnh sát không biết, bên nguyên không, bên bị không, không ai biết cả, ngoại trừ Theodore và cậu bạn của nó. Theodore không biết phải làm sao nên đã đến tìm tôi. Tôi cũng không biết nên làm sao, nên giờ chúng ta cần nói chuyện.”

“Sao con không kể với bố mẹ?” bà Boone dội bom.

“Thì nó sắp kể bây giờ đây,” Ike phản pháo.

“Con sợ,” Theodore nói. “Giờ con vẫn sợ, vả lại con đã hứa với bạn con là sẽ không kể với ai.”

“Nhân chứng này biết những gì?” ông Boone hỏi.

Theodore nhìn Ike và Ike nhìn lại Theodore. “Nói đi”, Ike ra hiệu bằng mắt. Theodore hắng giọng, nhìn mẹ. “Dạ, nhân chứng đó đã ở trong một đám cây gần nhà Duffy vào thời điểm xảy ra án mạng. Anh ta trông thấy ông Duffy rời khỏi xe golf, tháo giày đi găng phải vào tay, bước vào nhà, rồi mấy phút sau thì trở ra. Đó là thời điểm xảy ra vụ giết người. Rồi ông ta lại đi giày, bỏ đôi găng vào túi chơi golf và lao xe đi như không có chuyện gì xảy ra.”

“Sao con biết đó là thời điểm xảy ra vụ giết người?” bà Boone hỏi.

“Bên pháp y đã xác định bà ấy chết vào khoảng 11 giờ 45. Nhân chứng này lúc đấy đang nghỉ ăn trưa, giờ nghỉ của anh ta bắt đầu lúc 11 giờ 30.”

“Ông Duffy không hề trông thấy nhân chứng này sao?” đến lượt ông Boone.

“Không ạ. Người này đang ăn trưa, ẩn mình dưới một đám cây. Anh ta làm việc ở sân golf.”

“Con biết tên anh ta không?” bà Boone lại hỏi.

“Không. Nhưng con biết anh ấy.”

“Con từng nói chuyện với anh ta chưa?” ông Boone hỏi. “Rồi ạ.”

“Con nói chuyện với anh ta ở đâu?” bà Boone căn vặn.

Theodore có cảm giác như mình là một nhân chứng đang trải qua phần thẩm vấn chéo. Cậu ngập ngừng, Ike đột ngột xen vào. “Nó không đời nào muốn tiết lộ tên của nhân chứng hay bạn nó, và nếu mấy vị hỏi nó nhiều quá thế thì danh tính những người kia lại trở nên rõ như ban ngày.”

“Con đã hứa,” Theodore nói, như đang cầu xin. “Thực ra, con đã hứa không nói một lời nào với bất kỳ ai. Nhưng con không biết phải làm sao.”

“Cho nên đầu tiên nó đến gặp tôi” Ike nói. “Để xin một lời khuyên. Nó không muốn làm phiền hai vị, nhưng giờ thì không thể đừng được. Đúng không, Theodore?”

Cả hai bố mẹ nhìn cậu chằm chằm. Theodore co rúm trên ghế. Cậu nhịp nhịp ngón tay trên chiếc bàn gỗ sồi.

“Tiếp đi, Theodore,” Ike giục.

“Nào, kể nốt xem nào,” ông Boone nói.

Theodore kể cho bố mẹ về đôi găng tay.

“Và con đang giữ chúng?” bà Boone hỏi khi cậu kể xong.

“Vâng ạ.”

“Hiện chúng đang ở đâu?”

“Tầng dưới, giấu sau một hộp hồ sơ ly dị cũ.”

“Tầng dưới, ở đây sao? Văn phòng của chúng ta sao?”

“Vâng, mẹ ạ. Ở đây. Ngay dưới kia.”

Ông Boone huýt sáo rồi thốt lên, “Ôi, con ơi là con”.

Một khoảng im lặng lâu lắc trong lúc bốn người nhà Boone cân nhắc tình hình, cố tìm xem liệu có luật nào, lệ nào có thể áp dụng cho tình huống bất thường này hay không. Mặc dù đã nói nhiều hơn dự định, Theodore vẫn thấy nhẹ lòng vì giờ gánh nặng đã được san sẻ. Bố mẹ cậu sẽ biết phải làm gì. Ike cũng sẽ cho vài lời khuyên. Chắc chắn, ba vị người lớn này có thể tìm ra giải pháp.

“Báo chí nói phiên tòa có thể sẽ kết thúc hôm nay,” bà Boone lên tiếng.

“Tôi vừa ở tòa án về,” Ike nói. “Chiều nay sẽ là phần lấy lời khai của ông Duffy, ông ta sẽ là nhân chứng cuối cùng. Sau phần tranh tụng, bồi thẩm đoàn sẽ tiếp nhận vụ án.”

“Ở quán cà phê sáng nay, người ta kháo nhau là Thẩm phán Gantry sẽ kéo phiên tòa sang ngày mai, chờ quyết định của bồi thẩm đoàn,” ông Boone nói.

“Vào ngày thứ Bảy ư?”

“Người ta kháo nhau thế.”

Lại một khoảng lặng nữa giữa cuộc trao đổi. Bà Boone nhìn con trai rồi nói, “Nào, Theodore, con nghĩ chúng ta nên làm gì vào lúc này?”

Theodore hy vọng người lớn sẽ biết phải làm gì. Cậu hơi vặn người rồi mới trả lời, “Con thấy là như tốt nhất bây giờ ta nên kể cho Thẩm phán Gantry toàn bộ câu chuyện.”

“Mẹ đồng ý,” bà mẹ mỉm cười.

“Tôi cũng vậy,” đến lượt Ike.

Thật đáng ngạc nhiên, ít nhất là với Theodore khi chính bố cậu là người không nhất trí. “Sẽ ra sao nếu ta nói với Thẩm phán Gantry,” ông Boone nêu ý kiến, “và ông ấy buộc Theodore khai tên hoặc danh tính của người nhân chứng này? Nếu Theodore từ chối khai thì sao? Sao nào? Thẩm phán Gantry có thể bắt giữ thằng bé vì tội khinh nhờn pháp luật.”

“Con không rõ như vậy nghĩa là sao,” Theodore thốt lên..

“Có nghĩa là rắc rối,” bố cậu trả lời.

“Có nghĩa ông ấy có thể tống giam cháu chừng nào cháu chưa chịu khai ra những gì ông ấy muốn biết,” Ike nói với một nụ cười rộng ngoác, như thể với ông đây là chuyện khôi hài.

“Con không chịu để bị giam đâu” Theodore nói.

“Đừng có vớ vẩn như vậy, anh Woods,” bà Boone lên tiếng. “Henry Gantry không đời nào bắt giam Theodore vì tội khinh nhờn.”

“Cái đó thì anh không chắc” ông Woods phản đối. “Em có một nhân chứng tận mắt tối quan trọng như thế, lời khai của người này có thể thay đổi cục diện phiên tòa, em cũng có một người biết về nhân chứng này. Người đó là Theodore, mà nó lại cưỡng lệnh của thẩm phán, vậy thì thẩm phán có thể để yên sao? Anh sẽ không dám trách ông ấy đâu.”

“Con không muốn bị giam đâu mà,” Theodore não nuột.

“Con sẽ không bị giam” bà Boone nói. “Không một vị thẩm phán tỉnh táo nào lại đi giam một thằng bé mười ba tuổi vô tội cả.” Lại một quãng lặng dài nữa.

Cuối cùng, ông Boone nói, “Theodore, nếu danh tính của nhân chứng ấy bằng cách nào đó bị tiết lộ thì sao?”

“Anh ấy là dân nhập cư trái phép mà bố. Anh ấy không được phép ở đây, vả lại anh ấy rất sợ. Nếu cảnh sát biết tên anh ấy, tìm thấy anh ấy, anh ấy sẽ phải đi tù, và đó hoàn toàn là lỗi của con. Nếu họ không bắt được anh ấy thì anh ấy cũng lặn mất tăm thôi.”

“Vậy con đừng cho chúng ta biết cậu ta là ai,” bà Boone nói.

“Con cảm ơn mẹ. Con cũng không định mà.”

“Đừng nói với ai cả.”

“Con hiểu. Nhưng giờ bố mẹ biết anh ấy là dân nhập cư trái phép và làm ở sân golf. Chả khó gì mà không tìm ra anh ấy.”

“Vậy làm sao con biết người này?” ông Boone vặn hỏi.

“Anh ấy có người em họ học cùng trường con, chính cậu em họ đến tìm con nhờ giúp đỡ.”

“Giống như tất cả bọn nhóc khác ở trường,” Ike thêm vào.

“Không phải tất cả ạ, nhưng cũng hầu như.” Mọi người hít một hơi thật sâu, rồi ông Boone nhìn Theodore mỉm cười. “Đó là gia đình ở Nhà Tình thương phải không? Là Julio, bạn con, cậu nhỏ con phụ đạo môn Toán cho phải không? Còn mẹ cậu ta, tên bà ấy là gì nhỉ?”

“Carola,” mẹ của Theodore trả lời thay. “Carola, phải rồi. Tôi đã vài lần nói chuyện với bà ấy. Bà ấy còn hai đứa nữa, nhỏ hơn Julio. Nhà họ từ El Salvador đến. Người anh họ của Julio chính là nhân chứng bí ẩn này. Đúng không, Theodore?” Theodore gật đầu. Vâng, thưa bố, bố đã lần ra đúng rồi. Và không hiểu sao cậu cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Cậu không hẳn đã phản bội lòng tin của người khác, trong khi vẫn có ai đó biết được sự thật.