Lửa Yêu

Chương 30

Frégate là một quốc đảo tư nhân thuộc cộng hòa Seychelles thuộc Ấn Độ dương. Các diễn viên Hollywood rất thích đi nghỉ mát ở đây.

Paremai được nghe tên hòn đảo này lần đầu tiên vào hai tháng sau.

“Đảo gì hả bác Chong?”. Paremai hỏi lại khi nghe thấy bác Chong nói rằng Patiya bảo cô bay tới đảo Frégate theo anh.

“Đảo Frégate”.

“Sang làm gì ạ?”.

“Có lẽ cậu Pat có chuyện gấp nên mới muốn gặp cô”.

“Nếu có việc gấp thì điện thoại cũng được”.

“Tôi không biết”.

“Để cháu điện thoại hỏi anh Pat”.

“Cô điện thoại làm phiền cậu ấy làm gì?”.

“Đợi anh ấy xong việc cháu sẽ điện”.

“Cô biết cậu Pat xong việc lúc nào sao? Cô cứ làm theo lời cậu Pat nói đi. Đừng có nhiều chuyện quá như thế”.

Nói xong bác ta đi thẳng vào bếp. Paremai tròn mắt nhìn không nói được gì.

Bác Chong đối với cô rất thất thường.

Tình trạng này bắt đầu từ hôm bác bắt gặp cô sắp xếp quần áo trong phòng ngủ của Patiya. Khi đó bác ta đã nổi giận đùng đùng, trách cô đã lạm dụng và xen vào việc của bác.

Chuyện có lẽ sẽ chẳng có vấn đề gì nếu Patiya không vô tình bênh vực cô.

Anh có ý tốt, muốn để bác Chong được nghỉ ngơi nên bảo bác để cho cô trông nom và thu xếp đồ đạc trong phòng của anh thay bác. Nhưng trong con mắt của bác, việc nói đỡ cho Paremai của Patiya lại trở thành việc vào hùa với cô. Vậy là bác ta nghĩ rằng mình không còn ý nghĩa gì nữa nên đã lên tiếng xin thôi việc. Mặc dù cô đã xin lỗi và hứa sẽ không xen vào công việc của bác, nhưng bác vẫn cứ lúc nóng lúc lạnh với cô như thế kể từ sau sự việc đó.


Khi đặt chân xuống bãi cát mịn màng trên đảo Frégate, Paremai thấy không khí xung quanh vô cùng tĩnh lặng, không có sự ồn ào của con người, chỉ có tiếng sóng biển vỗ vào bờ, tiếng giá vi vu trêu đùa cành lá tạo cảm giác thư giãn thoải mái. Cô ngước nhìn bầu trời xanh hít một hơi căng tràn lồng ngực.

Cô đã say mê không gian tĩnh lặng trên hòn đảo này.

“Đảo này không có ai ở hay sao ạ?”. Cô quay sang hỏi bác Chong đang đi bên cạnh với hai tay hai chiếc va ly của hai người.

“Không có”.

“Vậy, đoàn làm phim của anh Pat ở đâu ạ?”.

Lúc này một cô gái và một chàng trai da màu bước tới cúi gập người xuống chào cùng với một chàng thanh niên khác mặc đồng phục trực tầng của khách sạn đến để xách hành lý giúp. “Xin mời cô đi lối này ạ. Anh Manuel đặt nhà nghỉ phía trong cho cô”.

“Khoan đã. Khách trên đảo đi đâu cả rồi? Ít nhất cũng phải có đoàn làm phim của anh Pat ở đây chứ?”.

Bác Chong nháy mắt với nhân viên khách sạn. Cô nhân viên tiếp tân sững lại trong giây lát rồi trả lời: “Ở đây hạn chế số lượng khách nghỉ, thường không quá bốn mươi người trong một đêm. Chắc có lẽ họ ở rải rác trong mười sáu nhà nghỉ ở đây”.

Paremai đi theo nhân viên của resort về chỗ nghỉ riêng của mình. Tại đó, một nhân viên khách sạn có khuôn mặt khá trẻ bước ra nhận va lý hành lý cho cô.

“Quý cô vào tắm được rồi đấy ạ. Tôi đã chuẩn bị sẵn nước ấm và quần áo cho cô rồi”.

“Quần áo? Quần áo nào?”. Paremai nhắc lại trong sự ngỡ ngàng xen lẫn khó hiểu.

“Bộ váy dành cho bữa tối nay ạ”.

“À… Ai lệnh cho cô chuẩn bị thế?”.

“Ông Manuel ạ”.

Paremai nhíu mày: “Thế anh ấy bảo cô lấy quần áo ở đâu để chuẩn bị cho tôi vậy”.

“Mời cô vào trong. Bây giờ ông Manuel đang đợi ở bãi biển rồi đấy ạ”.

“Gọi tôi là Pare đi. Gọi là quý cô nghe thấy buồn cười sao ấy”.

Cô nhân viên mỉm cười, dẫn cô đến thẳng phòng tắm. Paremai sững lại khi thấy một nhân viên khác đã đợi sẵn trong đó trong trang phục quấn khăn tắm nghiêm chỉnh.

“Khoan đã. Tôi không cần người phục vụ tắm. Tự tôi tắm được rồi”. Paremai phản đối.

“Nhưng đây là dịch vụ thêm của khách sạn ạ”.

“Cho dù là dịch vụ thêm của ai cũng mặc kệ. Tôi không cần. Tôi muốn được tự do”.

“Nhưng ông Manuel đã yêu cầu như vậy nên e rằng chúng tôi không thể nhận lời từ chối của bà được ạ”.

“Không phải lát tắm xong, ngay đến mặc quần áo cũng phải có người phục vụ đấy chứ?”.

“Đúng vậy. Lát nữa sẽ có người giúp bà mặc quần áo mời bà nhanh chóng thay quần áo đi ạ. Tôi sẽ giúp bà. Ông Manuel đợi lâu rồi ạ”.

“Khoan đã…” Paremai sững lại vội chạy vào phòng ngủ. Khi trông thấy bộ váy đặt trên giường không phải váy cưới, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Paremai cũng không biết tại sao cô lại thấy nhẹ lòng. Không phải vì cô không muốn kết hôn với Patiya. Nhưng cô không thích đang tự nhiên bị gọi tới để nói cho biết rằng sẽ phải làm lễ cưới một cách vội vàng như vậy. Cô chưa bao giờ thấy ngưỡng mộ kiểu đám cưới “ngạc nhiên chưa” trong các tiểu thuyết ngôn tình. Cô muốn mọi thứ chỉ diễn ra sau khi có sự chuẩn bị tốt cả về vật chất lẫn tinh thần.

Cô bước ra khỏi khách sạn trong bộ váy dạ hội ôm sát ngực, màu trắng, dài tới đầu gối được đính cườm rất công phu, cùng mái tóc búi cao với hai lọn dài buông xuống hai bên.

Ngay khi vừa bước chân ra khỏi khách sạn, cô đã sững lại khi nghe thấy tiếng máy bay trực thăng bay vòng trên đầu. Những cánh hoa hồng như một trận mưa hoa được rải xuống tiếp đó.

Paremai thầm thốt lên, cô ngẩng mặt nhìn đồng thời đưa tay ra hứng một cách vô thức. Sau đó một tấm biển với dòng chữ “Marry me, please!” được thả xuống.

Đèn flash máy ảnh thi nhau lóe lên, cùng lúc đó rất nhiều người xuất hiện giơ ống kính máy quay và máy chụp ảnh lên hướng vào cô rồi liên tục bấm máy. Cô đưa tay lên che mặt theo phản xạ bản năng. Rồi tiếng nói của Patiya vang lên giữa vòng vây của đám phóng viên và thợ ảnh: “Hãy cưới anh, Pare nhé!”.

Paremai ngân ngấn nước mắt vì xúc động.

Cô tiến về phía anh. Anh bước lại ôm trọn cô vào lòng rồi cúi đầu xuống hôn rất lâu trong tiếng bấm máy tanh tách.

Sau đó, anh quỳ gối trước cô, tay cầm chiếc nhẫn kim cương đưa lên và nói: “Anh yêu em. Cưới anh nhé! Hãy để anh được chăm sóc em suốt đời nhé, em yêu!”.

Cuộc họp báo phải hoãn lại một chút vì cô dâu tương lai khóc nhiều đến nỗi sưng mọng cả hai mắt nên không thể xuất hiện trước báo chí được.

Lúc này trong phòng chỉ có hai người họ. Patiya ôm chặt cô trong lòng, khẽ đu đưa người như đang ru một đứa trẻ.

“Không sao đâu em yêu. Không sao đâu”.

Đợi cho cô không còn thổn thức nữa anh mới dịu dàng nói: “Em mà khóc nhiều quá, mắt sưng húp lên, khi xuất hiện trước ống kính là không đẹp đâu đấy”.

“Thì tại ai làm em xúc động nào? Em không nghĩ anh lại ngọt ngào và lãng mạn tới như vậy”.

Patiya mỉm cười, cầm gói nước đá bên cạnh nhẹ nhàng chườm lên mí mắt cho cô.

“Nhìn kìa. Mắt sưng húp cả lên rồi”.

Paremai liếc mắt nhìn anh với vẻ ngượng ngùng: “Cảm ơn anh. Thế đoàn làm phim của anh đi đâu cả rồi?”.

Anh mỉm cười rồi thẳng thắn thú nhận: “Anh chuẩn bị đúng một tháng trời cho việc này đấy. Đoàn làm phim đến đây thực chất là để chuẩn bị cho anh thôi. Xong việc anh cho họ về cả rồi, chỉ giữ lại vài người làm nhân chứng cho buổi họp báo hôm nay thôi”.

“Thế bác Chong có biết chuyện này hay không ạ?”.

“Biết chứ. Thì chính anh bảo bác ấy đưa em tới đây mà”.

“Thảo nào bác ấy không cho em điện thoại cho anh”.

“Chắc bác ấy sợ anh để lộ chuyện thôi”.

“Thế chúng ta sẽ ở lại đây mấy đêm ạ?”.

“Chúng ta sẽ ở thêm một đêm nữa để tổ chức trăng mật”. Patiya nháy mắt, cười tươi rói với ánh mắt đầy ẩn ý.

“Thế sao được? Mẹ còn chưa sang”.

“Vậy nếu mẹ vợ tương lai của anh sang rồi, em sẽ chịu tổ chức trăng mật với anh đúng không?”.

Paremai sửng sốt, ánh mắt lưỡng lự: “Anh vẫn còn điều gì giấu em phải không?”.

Patiya cười: “Em chưa trả lời đúng câu hỏi của anh”.

“Đến hay không đều không được. Dù thế nào cũng phải đợi đến đêm động phòng”.


Anh bật cười đồng thời khích bác: “Không chắc chắn chứ gì”.

Cô chun mũi thay cho câu trả lời.

Patiya đưa tay bóp vào đầu chiếc mũi cao xinh xắn rồi hỏi với giọng dịu dàng: “Em đã sẵn sàng ra họp báo chưa?”.

“Cho em chuẩn bị tinh thần một chút”.

“Phóng viên đợi lâu rồi, không tốt đâu”.

“Tại anh không nói trước để em chuẩn bị tinh thần chứ?”.

“Nếu nói cho em biết thì còn gì là thú vị nữa. Các phóng viên cũng đâu có được hình ảnh trong giây phút xúc động của vợ chưa cưới của anh”.

“Anh không sợ em sốc mà chết sao?”.

Anh đưa tay ôm lấy cô, xoa xoa lưng cô: “Em yêu yên tâm, sao anh lại để chuyện đó xảy ra với vợ chưa cưới của anh được chứ”.

Địa điểm tổ chức buổi họp báo là bãi cát vàng dưới ánh nắng nhẹ. Những chiếc ô được cắm theo hình trái tim nằm rải rác khắp nơi trên đảo. Patiya và cô sánh bước bên nhau cùng bước lên sân khấu sau khi đã đeo xong chiếc nhẫn kim cương. Paremai không cẩn thận nên bước hụt, may mà có bàn tay rắn chắc của anh kéo lên kịp thời. Paremai nhìn khách tham dự buổi họp báo một cách hồi hộp, ai cũng đều rất đẹp trai nổi bật. Rồi cô sững lại khi ánh mắt bắt gặp một người phụ nữ lớn tuổi trong bộ trang phục cổ truyền bằng lụa Thái đang ngồi ở hàng trên. Cô khẽ kêu lên: “Mẹ!”.

Patiya quay sang khẽ mỉm cười dịu dàng.

Paremai lại rưng rưng nước mắt. Hôm nay cô là người rất dễ khóc: “Sao mẹ đến đây được ạ? Hôm kia em điện thoại cho mẹ, mẹ còn nói là phải hoãn chuyến bay lại vì vẫn chưa bán được nhà cơ mà”. Cô lau nước mắt bằng chiếc khăn mùi xoa anh đưa cho.

“Anh đã cử người đi đón. Em sẽ không mắng anh chứ em yêu vì anh đã mua ngôi nhà của mẹ và chủ nhà vẫn là mẹ và em”.

“Sao không thấy mẹ nói gì cả”.

“Thì anh và mẹ giấu em mà”.

“Anh không cần phải làm như vậy đâu. Anh đã cho hai mẹ con em quá nhiều rồi. Em không muốn nhận thêm thứ gì của anh nữa”.

Patiya đưa tay bóp nhẹ bàn tay mềm mại của cô.

“Em nói gì vậy? Bây giờ chúng ta đã là một gia đình rồi. Em sẽ trở thành vợ và mẹ của con anh. Đừng nói như người xa lạ thế chứ”.

Paremai ôm lấy anh, hai dòng nước mắt chảy tràn trên má. Patiya đưa tay ra ôm cô. Tiếng bấm máy lại vang lên.