Lừa Gạt Cô Vợ Nhỏ Để Yêu

Chương 90: Lại mang thai đứa bé

Nửa tháng trước.

Lư Đăng Bảo số 1.

Người đàn ông mặc tây trang màu đen, nghiêm trang đi về phía phòng đọc sách ở lầu ba. Tóc của anh ta rất dài, rũ xuống thật thấp che kín một bên gương mặt, lúc đi có gió nhẹ lay động sợi tóc, một vết sẹo đao dữ tợn lộ ra.

Hoắc Diệm đi tới trước phòng đọc sách, cung kính gõ ba tiếng, sau đó cúi đầu kính sợ nói, "Cậu chủ Lãnh!"

"Vào đi!" Giọng nam trầm ổn có lực xuyên qua cửa chính, bình tĩnh truyền đến, giọng nói đông lạnh nghiêm túc, không cho phép người ta buông lỏng.

"Vâng!" Hoắc Diệm đưa tay đẩy cửa phòng đi vào.

Phòng đọc sách đã dựa theo tính cách của Cậu chủ Lãnh, lần thứ hai được thiết kế lại, so với phong cách cung đình xa hoa lúc trước, hiện nay phong cách của Cậu chủ Lãnh cứng rắn lạnh lẽo hơn, đường nét lưu loát, làm cho người ta nín thở, không dám khinh nhờn.

Hoắc Diệm khẽ ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy trên cái ghế xoay bằng gỗ thật to quay lưng đối diện với mình, Lãnh Như Phong ngồi ngay thẳng đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ.

Hơn bốn tháng rồi, toàn bộ hơn bốn tháng, mỗi lần đến phòng đọc sách nhìn thấy cảnh này. . . . . .

Không biết hôm nay anh ta mang tới tin tức, có thể làm tâm trạng Cậu chủ Lãnh tốt một chút hay không?

"Nói!" Từ trên ghế to truyền đến một chữ rất đơn giản.

Hoắc Diệm thu lại suy nghĩ, vội vàng cúi đầu bắt đầu báo cáo, "Cậu chủ Lãnh, đã tìm được vị trí Lâm tiểu thư rồi. Cô ấy còn sống, chẳng qua, dường như cô ấy mất trí nhớ, hơn nữa tạm thời chúng tôi chỉ có thể tra ra được địa chỉ hiện tại cô ấy đang ở."

"Hơn nữa," Hoắc Diệm hơi ngừng lại, lại cau mày, "Chúng tôi còn phát hiện một người đàn ông dáng dấp rất giống Cơ Liệt Thần."

Nghe vậy, Lãnh Như Phong đột nhiên xoay cái ghế đối mặt với Hoắc Diệm, thoáng nhìn trên gương mặt tao nhã lạnh lùng, đôi tròng mắt của anh ta không gợn sóng, vẻ mặt của anh ta không nhìn ra chút xao động nào.

Trầm tư một lát, khạc ra hai chữ, "Địa chỉ!"

Hoắc Diệm khom người 90 độ, trả lời, "Thôn trang họ Lý ở phía Nam, cách Nam Thành khoảng 300 cây số."

"Hoắc Diệm!" Âm thanh vững vàng nhưng làm cho người ta cảm thấy trong giọng nói kích động.

Hoắc Diệm vẫn giữ tư thế khom người, không dám lỗ mãng, "Dạ, Cậu chủ Lãnh!"

"Lập tức phái người bí mật thi hành nhiệm vụ!" Lãnh Như Phong nhìn bầu trời xanh thẳm, rốt cuộc khóe môi tràn ra một chút ý cười, "Nhìn chừng cô ấy, nhớ kỹ không nên đập cỏ động rắn!"

"Dạ!"

. . . . . .

Mấy giờ trước.

"Cậu chủ Lãnh, điện thoại từ Thôn trang họ Lý gọi tới."

"Đưa cho tôi." Lãnh Như Phong cũng không ngẩng ra lệnh.

Nghe đối phương báo cáo xong, Lãnh Như Phong cúp điện thoại, rất nhanh ra lệnh thi hành.

Liên tục lục soát và giám thị gần nửa tháng, Lãnh Như Phong cảm thấy mệt mỏi vuốt sống mũi, nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi. . . . . .

Anh ta luôn luôn xem thường Cơ Liệt Thần, hôm nay anh ta ở trong Lư Đăng Bảo số 1, ngược lại có chút hâm mộ. Mấy thiết bị trong gia đình anh thật sự rất cao cấp. Mà Cơ Liệt Thần hy sinh mình, chịu buông tha Lư Đăng Bảo số 1, chịu nhục giải tán "Liệt Diễm" hành động này, ngược lại anh ta có chút kính nể rồi.

Ít nhất, chính anh ta làm không được. . . . . .

Nhưng cô gái vốn nên thuộc về anh ta, lại bị Cơ Liệt Thần tìm được trước, hiện tại lại bị vụng trộm giấu đi, bọn họ cho rằng làm như vậy anh ta thật sự không tìm được bọn họ sao?

Lãnh Như Phong cười lạnh, chậm rãi mở mắt, ha ha. . . . . . Chúng ta chờ xem!

Đứng dậy, bước nhanh ra khỏi Tòa thành, ngồi lên chiếc Rolls-Royce đã sớm chờ tại trước cửa, ra lệnh thủ hạ lái đến mục tiêu. . . . . .

Chờ đợi và kiềm chế là một chuyện rèn luyện tính nhẫn nại.

Nó làm cho khát vọng và kích động trong nháy mắt tăng lên cực hạn! Rốt cuộc đạt được dễ như trở bàn tay, trong lúc nôn nóng xem ra giống như chợt gần chợt xa, làm cho lòng người ta cực kỳ ngứa ngáy khó nhịn!

Rốt cuộc, rốt cuộc có thể nhìn thấy cô rồi. . . . . .

***

Lâm Nhược Kỳ tỉnh lại ở trong tiếng chim hót líu lo.

Gió nhẹ phất qua mặt, màn cửa sổ lay động, bên ngoài xuân ý dào dạt.

Giống như bức tranh ruộng lúa màu vàng từng mảng lớn trải rộng, ngoài cửa sổ đều là lúa và đồng, trong không khí cũng xen lẫn mùi thơm nhàn nhạt của thực vật đặc biệt. . . . . .

Mặc dù đỉnh nóc nhà thật cao có chút kỳ quái, nhưng tổng thể mà nói xem như là căn phòng nhỏ kết cấu bằng đá rất bình thường.

Đúng vậy! Không sai, nơi này không phải là căn phòng lợp tôn!

Lâm Nhược Kỳ chớp mắt mấy cái, cố gắng giơ tay lên dụi mắt, lại phát hiện đầu vừa động nhẹ liền bị cơn đau đớn khó có thể chịu được, vả lại đầu óc choáng váng, thậm chí tầm mắt cũng bắt đầu mơ hồ, làm cho cô căn bản không cách nào nhúc nhích!

Nhưng, đoạn ngắn kí ức trong nháy mắt tất cả đều hiện lên trong đầu. . . . . .

Trong lòng hoảng hốt, cô muốn ngồi dậy, muốn lập tức trở về bên cạnh Cơ Liệt Thần!

Thở dốc một hơi, cô cố gắng ngồi dậy một lần nữa. . . . . .

"A. . . . . ." Đau quá!

Cố gắng giãy giụa thân thể lập tức bị người ở mép giường đè lại!

"Đừng động. Đầu của em đụng bị thương rất nghiêm trọng, cần nghỉ ngơi." Giọng nói của người đàn ông thật thấp, giống như đã từng nghe, thái độ trước sau vẫn lạnh lẽo cứng rắn.

Lâm Nhược Kỳ hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn về phía người bên giường, "Tại sao là anh? Lãnh Như Phong!"

Vẻ mặt của Lãnh Như Phong không chút thay đổi, ngược lại, càng có vẻ lãnh khốc và cứng rắn hơn.

Anh ta nheo mắt, con ngươi hơi lóe sáng, "Nghe nói em mất trí nhớ, tại sao lại nhớ tôi?"

Mặc dù anh ta biểu hiện bình tĩnh như vậy nhưng cô không biết trong lòng anh ta dậy sóng. . . . . .

Lúc mới biết cô bị mất trí nhớ, trong nháy mắt cảm giác tức giận mất mát quét qua đầu ngón tay tràn ngập toàn thân, giống như một cái động đen tối hút anh ta ngã vào vực sâu!

Mới vừa để cho cô nhớ lại một chút quá khứ, tại sao lại mất trí nhớ? Mọi thứ trải qua đều uổng phí hay sao? !

Nhưng bây giờ cô có thể gọi tên của mình, biết anh ta là Lãnh Như Phong, có phải đã nhớ tới điều gì hay không?

Trong lòng suy nghĩ lại, bác bỏ suy đoán này.

Không đúng, cô gọi anh ta là Lãnh Như Phong mà không phải gọi anh ta là anh Tiểu Phong, điều này nói rõ cô vẫn không nhớ chuyện lúc còn nhỏ.

Nghĩ đến đây, anh ta cau mày giương mắt.

Lâm Nhược Kỳ vẫn không nhìn anh ta, mí mắt cũng không giơ lên, khàn khàn nói: "Do anh ban tặng nên tôi đã mất trí nhớ. Cũng do anh ban tặng, tôi và Thần. . . . . ."

Cô nghẹn lại, muốn nói lại thôi.

Không thể để cho Lãnh Như Phong biết mình và Cơ Liệt Thần đi chung với nhau. . . . . . Nếu anh ta đã tìm đến nơi này, nhất định cũng sẽ tìm đến Thần, trước hết ngăn chặn anh ta, nói không chừng để cho Thần tránh thoát một kiếp.

Lúc này Lâm Nhược Kỳ cũng không biết ở Nam Thành, nhà họ Cơ xảy ra biến cố, chẳng qua đơn giản nghĩ đến an toàn cho Cơ Liệt Thần, cô không ngờ phen suy tính này ngược lại giúp Cơ Liệt Thần một chuyện.

Lâm Nhược Kỳ nhìn sắc trời bên ngoài một chút, dường như đã gần đến chạng vạng tối. . . . . .

Đi ra lâu như vậy, không biết Cơ Liệt Thần có tìm cô khắp nơi hay không? Nếu để người của Lãnh Như Phong bắt gặp thì làm sao đây?

Nghĩ đến đây, cô vươn tay muốn chống đỡ người ngồi dậy, lại bị Lãnh Như Phong níu lại cổ tay.

"Tôi đã nói, bây giờ em vẫn không thể cử động."

Lâm Nhược Kỳ khó chịu khẽ hừ một tiếng, "Ai cần anh lo!"

Lãnh Như Phong đối cô không cần cũng không hề biểu hiện ra bất mãn gì, anh ta biết nguyên nhân cô tức giận, anh ta thở dài một hơi, ngồi ở bên giường cúi đầu xem xét kỹ lưỡng cô, nhỏ giọng nói, "Tiểu Đào, phải làm sao mới có thể làm cho em hiểu, tôi làm mọi chuyện cũng hoàn toàn vì em. . . . . ."

Nghe tiếng "Tiểu Đào", khiến Lâm Nhược Kỳ hơi kinh ngạc, trong đầu đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó.

Anh ta giương mắt nhìn cô, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng tầm mắt quét qua nơi vết thương của cô, theo bản năng cầm tay của cô, quả đấm hơi siết lại.

Một giây kế tiếp, anh ta đột nhiên ôm chặt cô khẽ nói, "Rốt cuộc lại để cho tôi tìm được em rồi." Thân thể hơi run.

Tiểu Đào, mặc kệ em tin hay không tin, lần này tôi sẽ không buông tay nữa.

Lâm Nhược Kỳ bị cử động của Lãnh Như Phong làm giật mình, trợn to hai mắt không dám động, "Anh. . . . . ."

Nghẹn lời, không có cách nào phản ứng, suy nghĩ dừng lại.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy trên khuôn mặt lạnh giá của Lãnh Như Phong lộ ra hối hận xen lẫn tự trách, vẻ mặt như vậy giống như một thiếu niên kiêu ngạo cắn răng để xuống tự ái của mình mà nhận sai lầm, khóe mắt đuôi mày đều chịu đựng nhưng lại rất không chịu nổi một kích. . . . . .

Nhưng vẻ mặt như thế chỉ xẹt qua trong nháy mắt, rất nhanh gương mặt bị chủ nhân ngụy trang.

Sức lực trong tay anh ta khẽ siết lại, ngưng mắt nhìn cô nói, "Tôi biết em vẫn còn trách tôi, nhưng lần này tôi sẽ không buông tay nữa!"

"Lãnh. . . . . ." Cô cố gắng mở miệng, lại bị người đàn ông ngăn lại.

Lãnh Như Phong vỗ tay một cái, cũng không quay đầu lại căn dặn: "Người đâu, khiêng Lâm tiểu thư trở về!"

Lâm Nhược Kỳ còn muốn nói tiếp nhưng nhìn thấy người ứng tiếng đáp lời xuất hiện tại cửa thì thật dọa cô ngây ngốc!

Trên mặt người đàn ông có vết sẹo đao thật dài, mặt mũi dữ tợn, mái tóc dài bước tới, trong nháy mắt khiến cho Lâm Nhược Kỳ kinh hoảng một chút!

Chợt, cô nhớ tới anh ta là ai. . . . . .

Sau lưng Hoắc Diệm còn đi theo hai gã thủ hạ khác, ba người không cần tốn nhiều sức mang Lâm Nhược Kỳ vào trong xe dừng ở gần đó, đi suốt đêm trở về Lư Đăng Bảo số 1. . . . . .

Lâm Nhược Kỳ biểu hiện hết sức tỉnh táo, cô biết tình trạng cơ thể mình, trước mắt có lòng mà không có sức, biện pháp duy nhất chính là chỉ có thể phối hợp với Lãnh Như Phong.

Lâm Nhược Kỳ lo lắng là chính xác, trên thực tế sau khi Lãnh Như Phong đi, tất cả thủ hạ cũng không rút đi mà lưu lại một đội nhân mã tinh anh, chờ Cơ Liệt Thần tự động đưa tới cửa.

Nhưng Lãnh Như Phong không thể tưởng tượng nổi là chẳng những Cơ Liệt Thần không có tự động đưa tới cửa, lúc phái người đi phòng lợp tôn lục soát thì ngay cả bóng dáng Cơ Liệt Thần cũng không nhìn thấy!

Chuyện này, rất khó giải thích!

Chẳng lẽ, Cơ Liệt Thần đã sớm dự đoán được anh ta muốn đến tìm Lâm Nhược Kỳ?

Chẳng lẽ, Cơ Liệt Thần cứ cam tâm chắp tay tặng Lâm Nhược Kỳ cho anh ta như vậy?

Theo trực giác của Lãnh Như Phong, không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!

Mày rậm nhíu chặt, vung tay lên, anh tìm Hoắc Diệm tới rỉ tai một phen.

Lâm Nhược Kỳ nghiêng mắt nhìn anh ta một chút, biết sắp có chuyện xảy ra, trong lòng lo lắng.

Tối nay, nhất định không yên. . . . . .

***

Khi Cơ Liệt Thần tìm được căn nhà gỗ nhỏ ở gần thì vừa đúng nhìn thấy người của Lãnh Như Phong khiêng Lâm Nhược Kỳ đi.

Sau hai tiếng "bíp, bíp" của dụng cụ điện tử, anh lạnh lùng vạch ra đồng hồ nơi cổ tay trái, "Này, Heber, có chuyện gì nói mau, mới vừa rồi Nhược Kỳ bị Lãnh Như Phong mang đi, dường như cô ấy bị thương!"

"Cậu chủ, trước hết cậu đừng đi đuổi theo mợ chủ nhỏ, Lãnh Như Phong sẽ không làm gì với mợ chủ nhỏ. Cậu trở về trước, bên này còn có chuyện quan trọng hơn chờ cậu đi làm."

Cơ Liệt Thần dừng lại bước chân, nhăn lông mày hỏi, "Có chuyện gì quan trọng hơn so với mệnh của Nhược Kỳ? ! Heber, rốt cuộc ông muốn nói gì? Nói ngay!"

Anh lo lắng an toàn của Lâm Nhược Kỳ, trạng thái thần kinh căng thẳng cao độ, hai con ngươi nhìn chằm chằm chiếc xe Rolls-Royce màu đen, hận không thể đuổi theo.

Đầu điện thoại bên kia, giọng nói của Heber có chút kích động, giống như mình không khống chế được cảm xúc, khẽ ho khan một tiếng, mới đáp lại, "Là sư phụ Dịch Sâm của cậu, sáng nay ông ấy mang theo bà chủ từ Anh quốc trở lại."

Nghe vậy, liền Cơ Liệt Thần cũng ngây người, một hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, "Ông nói ai? ! Ai trở lại? ! Heber. . . . . . Tôi không nghe lầm chứ? !"

"Đúng vậy cậu chủ, cậu không có nghe lầm, là bà chủ! Bà chủ, bà ấy. . . . . . Còn sống!" Giọng nói Heber rất kích động, không khó đoán ra tâm trạng của ông ta cũng giống như Cơ Liệt Thần, hưng phấn không thôi.

Sửng sốt hai giây, Cơ Liệt Thần dứt khoát cúp máy, quyết định trở về Nam Thành ngay lập tức.

Trong lòng anh rất rõ ràng, không có chuyện gì quan trọng hơn so với tính mệnh của bà xã mình, nhưng Heber nói rất có lý, Lãnh Như Phong chắc sẽ không làm gì với Nhược Kỳ, ngược lại nếu ép anh ta, có thể đối với Nhược Kỳ lại càng không lợi.

Hơn nữa, nếu Heber nói thật, như vậy chuyện này càng phức tạp, mẹ không có chết? Năm đó, rõ ràng là anh tự mình chôn cất bà, chuyện này. . . . . . là xảy ra chuyện gì ? Nếu như bà không chết, tại sao nhiều năm qua bà không tìm đến anh, lại cố tình vào lúc này tới tìm anh? Quan trọng hơn là nhất định tai nạn xe cộ năm đó bà là người duy nhất may mắn còn sống sót, rất nhiều tình tiết không có người nào biết rõ ràng hơn so với bà.

Tất cả, có vẻ càng lúc càng mờ mịt. . . . . .

Một khi quyết định chủ ý, Cơ Liệt Thần không ngừng nghỉ chạy về Nam Thành, lặng lẽ trở lại chỗ ẩn thân bí mật nhất của Liệt Diễm . . . . . .

***

Đêm đó, Lãnh Như Phong cũng không mang Lâm Nhược Kỳ trở về Lư Đăng Bảo số 1, bởi vì nơi đó là nơi Lâm Nhược Kỳ đã từng sống, không muốn để cho cô ôm lấy một chút niệm tưởng. Bởi vì, anh ta nghĩ phụ nữ chỉ cần ở cùng với anh ta thì không thể nghĩ đến người đàn ông khác!

Cơ quan nhà họ Cơ khá nhiều, công việc bảo an luôn rất hoàn thiện, có chút chỗ ảo diệu đến nay anh ta cũng không thể hiểu được, cho nên anh ta không thể đem cô an trí ở Lư Đăng Bảo số 1.

Duy nhất có thể đi cũng chỉ có biệt thự riêng của anh ta.

Thậm chí trước mắt, sắp xếp cho cô ở nơi nào an toàn nhất, nếu không sẽ bị những người khác phát hiện, bao gồm Ông cụ Lãnh, đồng thời cũng làm cho Cơ Liệt Thần không cách nào lẻn vào được, muốn bắt cô đi ra ngoài căn bản là không thể nào.

Bên ngoài biệt thự của Lãnh Như Phong có bao bọc sắt, có vẻ nguội lạnh, thiết kế liên tục hoàn hảo, vẫn thừa kế phong cách cứng rắn Nhà họ Lãnh, vô luận là dụ dỗ phụ nữ hay dụ dỗ đứa bé đều không phải là sở trường của Lãnh Như Phong chớ đừng nói chi là lúc hai loại sinh vật hợp hai làm một. . . . . .

"Cậu chủ Lãnh, cậu đã trở lại."

"Cô ấy đâu?"

"Lúc này. . . . . . Cô ấy còn nằm vùi ở trên giường không chịu ăn gì."

"Không ăn?"

"Đúng vậy. . . . . . Cô ấy, cô ấy một lát nói muốn ngủ, một lát nói không đói bụng, chúng tôi. . . . . ."

"Từ tối hôm qua đến bây giờ cũng không ăn gì? Làm cái gì! Cũng một ngày một đêm rồi !"

"Chuyện này. . . . . . Chuyện này. . . . . ."

"Thu dọn hành lý, trước khi mặt trời mọc đi khỏi biệt thự của tôi, đừng để cho tôi gặp lại bà!"

"Ah? Lãnh, Cậu chủ Lãnh! Cậu nghe tôi giải thích. . . . . . Cậu chủ Lãnh! Tôi. . . . . ."

Bước nhanh đi lên đi cầu thang lầu hai, bỏ lại sau lưng tất cả cố gắng giải thích huyên náo khẩn cầu của quản gia, nét mặt người đàn ông không thay đổi đi thẳng tới bên ngoài phòng ngủ của mình mới dừng lại bước chân.

Hít sâu một hơi, khe khẽ đẩy mở cửa. . . . . .

Mặc dù lúc đối mặt với cô, tâm trạng căng thẳng buồn bực nhưng không khó nhìn ra, chỉ cần cô ở bên cạnh, nét mặt của Lãnh Như Phong đã không còn cứng ngắc.

Ít nhất, thỉnh thoảng xuất hiện một chút dịu dàng.

Trong căn phòng xa hoa, đèn sáng rực, cửa sổ khép chặt.

Trên bậc thang, chiếc giường lớn hạng nhất theo khuynh hướng cảm xúc đường nét mạnh mẽ mà anh ta thường ngủ, bị chế tạo và điêu khắc tinh xảo thành giường Simmons hạng nhất.

Lãnh Như Phong nhìn chằm chằm chiếc giường Simmons xinh đẹp có vẻ rất mơ mộng, trong lòng hừ lạnh một tiếng, cảm thấy đuổi việc quản gia ngu xuẩn này một chút cũng không oan!

Nhẹ nhàng mỉm cười một cái, trong nháy mắt tầm mắt bị bóng dáng nhỏ nhắn của cô gái trên giường hấp dẫn. . . . . .

Thật ra, cả người có đắp tấm chăn, không thấy được bất kỳ đường cong nào của cô, nhưng Lãnh Như Phong vẫn không nhịn được run rẩy trong lòng. . . . . .

Cô thật sự đang ngủ. . . . . .

Lãnh Như Phong cúi đầu, rũ mắt nhìn xuống Lâm Nhược Kỳ.

Cô gái này mặc dù nhỏ nhắn nhưng mạnh mẽ, mềm mại nhưng ngoan cố ngoài dự đoán, rõ ràng yếu đuối đến không thể chạy trốn nhưng cũng khiến cho anh ta cảm thấy lúc nào cũng có thể sẽ biến mất. . . . . .

Anh ta nhớ tới lần trước ở trên vách núi, cô liều mạng đụng vào sống mũi của anh ta, theo phản xạ Lãnh Như Phong sờ sờ cái mũi của mình, cười khẽ, dường như đến nay chỗ đó vẫn còn đau . . . . . .

"Anh muốn nhốt tôi cho tới khi nào?" Giọng nói mềm mại của cô gái truyền tới bên tai.

Lãnh Như Phong ngước mắt thì ra cô đã tỉnh, nhìn một chút vết thương trên đầu cô đã được bác sĩ xử lý, hỏi một đằng đáp một nẻo, "Em làm sao vậy? Đầu còn đau không? Bác sĩ nói có thể sọ não chấn thương nhẹ."

Cô không để ý tới anh ta, lật người muốn từ trên giường ngồi dậy, bị anh ta gắt gao đè lại.

"Em muốn đi nơi nào?"

"Đương nhiên là về nhà của tôi! Lư Đăng Bảo!"

"Nhà của em?" Lãnh Như Phong hừ lạnh một tiếng, “soạt” một tiếng đem một xấp báo cũ thảy trước mặt cô, "Nhà của em sớm biến mất, bây giờ Lư Đăng Bảo đã là của tôi, mà ông xã của em cũng đã chết, về phần Liệt Diễm cũng bị giải tán, cho nên em cũng đừng ảo tưởng trong lòng!"

Lâm Nhược Kỳ giật mình, nhặt lên tờ báo trên giường vừa nhìn, quả nhiên thấy tin tức làm oanh động toàn bộ Nam Thành mấy tháng trước. . . . . .

Cô không ngờ mình mất tích mấy tháng này, Lư Đăng Bảo xảy ra biến cố lớn như vậy, nhưng bọn người Heber, Lynda, Tuyết Phù và Diêm Hạo đâu? Bọn họ ở nơi nào? Tại sao Thần không nói cho cô? Chẳng lẽ, chẳng lẽ nói bọn họ cũng đã. . . . . .

Lâm Nhược Kỳ không dám nghĩ tới, khó có thể tin nổi, lắc đầu một cái.

Cùng lúc lắc đầu, lập tức bị một cảm giác choáng váng, cô ôm đầu hoảng hốt nói: "Không thể nào, đây tuyệt đối không thể nào, anh ấy không có chết, Heber, bọn họ cũng không chết, rõ ràng anh ấy cùng với tôi. . . . . ."

Nghẹn lời, cô dừng lại.

Rõ ràng trong hơn một tháng này, cô và người kia ngọt ngào sống chung một chỗ, chẳng lẽ đều là cô tưởng tượng ra sao? Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào. . . . . .

Giống như nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô, Lãnh Như Phong ngưng mắt lẳng lặng nhìn Lâm Nhược Kỳ đang bối rối, dừng một chút, nghiêm túc nói: "Có lẽ Cơ Liệt Thần còn chưa chết, chẳng qua tôi rất nhanh sẽ làm cho anh ta chết rất khó coi!"

"Anh!" Lâm Nhược Kỳ tức giận.

"Chết" cái từ này, không thể nghi ngờ rất chói tai! Hơn nữa, cô tuyệt đối tin tưởng Lãnh Như Phong nói đều là thật, mặc dù Cơ Liệt Thần không có chết, nhất định anh ta sẽ nghĩ biện pháp giết Thần. . . . . .

Ánh mắt của cô trong nháy mắt đọng lại, vào thời khắc này ánh mắt ngốc trệ, một hồi lâu mới bình tĩnh nói, "Lãnh Như Phong, tôi biết rõ lòng dạ của anh tàn nhẫn, nhưng tôi nói cho anh biết, xem như anh giết Thần, tôi cũng sẽ không yêu anh!"

Lời nói của Lâm Nhược Kỳ, dĩ nhiên kích thích thần kinh của Lãnh Như Phong.

Trong nháy mắt, không thể đè nén tức giận, "Hừ, em cũng đừng nói suông nữa, mặc kệ em nói thế nào, tôi cũng sẽ không thả em đi ra ngoài. Mặc kệ là chết già, hay bệnh chết, Lâm Nhược Kỳ em cũng chỉ có thể chết ở nhà họ Lãnh tôi, đời này đừng nghĩ chạy ra khỏi lòng bàn tay Lãnh Như Phong tôi!"

Lâm Nhược Kỳ rất kinh ngạc ngẩng đầu lên, một giây kế tiếp, quả đấm ra sức đánh vào trên người của Lãnh Như Phong, trên mặt, trên đầu, trong nháy mắt mất cảm xúc khống chế, "Lãnh Như Phong, anh là kẻ xấu xa! Nhanh thả tôi ra ngoài, nếu anh không muốn thả tôi ra ngoài, tôi sẽ. . . . . . Giết chết anh ! Giết chết anh !"

Lãnh Như Phong không trả lời mà trực tiếp đưa ra bàn tay cầm giữ cổ tay mảnh khảnh của cô, cúi đầu nhìn cô chằm chằm nói, "Tiểu Đào, em chết suy nghĩ này đi!"

Dứt lời, buông cô ra, tay phải đưa về phía váy của cô, kéo xuống chiếc nhẫn kim cương màu đỏ trên cổ của cô!

Lạnh lùng chế giễu, "Nhược Kỳ, mọi người đều biết ông xã Cơ Liệt Thần của em đã chết, vậy em cũng không cần thiết giữ lại chiếc nhẫn này nữa! Em không thích hợp làm đàn bà góa!"

"Chát!"

Có lẽ gấp gáp choáng váng đầu, Lâm Nhược Kỳ vung tay, nặng nề đánh vào gương mặt đẹp trai của Lãnh Như Phong một bạt tai, quát lên, "Lãnh Như Phong, tôi cho anh biết, xem như đời này anh có nhốt người tôi, cũng không giữ được lòng của tôi!"

Tròng mắt đen của Lãnh Như Phong co lại, lẳng lặng ngắm nhìn nét mặt của Lâm Nhược Kỳ, lấy đi chiếc nhẫn kim cương màu đỏ, không nói một câu đứng dậy, xoay người, rời đi. . . . . .

Phịch một tiếng đóng hết cửa phòng, vừa đi qua cửa trước, "Rầm" một tiếng, quả đấm nện vào trên tường đá lạnh lẽo!

Một hồi lâu, anh ta cắn chặt răng, thu hồi quả đấm bị bầm đỏ, xoay người đi xuống lầu thì trên mặt đã khôi phục đông lạnh như cũ. . . . . .

Hôm sau, Lãnh Như Phong lại đến thăm Lâm Nhược Kỳ bị hoàn toàn nhốt kín.

Trên giường lớn Simmons xinh đẹp tinh xảo, thân thể nhỏ nhắn của Lâm Nhược Kỳ đang nằm, anh ta cho rằng cô lại đang ngủ, vì vậy nhẹ nhàng đi tới.

Khi anh ta nhìn thấy cô co ro thân thể nằm nghiêng ở trên giường, người hơi run rẩy, bước chân của anh ta dừng lại.

Cô đang khóc sao?

Lãnh Như Phong không chắc chắn.

Anh ta nhớ tới mấy ngày trước, khi anh ta bắt cô về nhà, cô cũng không sợ hãi khóc thút thít, nhưng bây giờ cô. . . . . . Khóc?

Ở trước mặt anh ta, cô luôn tỏ ra kháng cự anh ta, chán ghét anh ta, anh ta vẫn cho rằng sau khi lớn lên cô trở nên rất mạnh mẽ, kiên cường, tinh thần bất khuất, nhưng bây giờ lại như vậy. . . . . . Làm người ta thương tiếc?

Lãnh Như Phong không biết nên an ủi cô thế nào, chỉ đưa tay ở trên thân thể cô đang run rẩy vỗ nhè nhẹ, một chút, một chút. . . . . .

Không biết đã trải qua bao lâu, rốt cuộc cô ngừng khóc, từ trong túi áo trên đã sớm chuẩn bị xong, Lãnh Như Phong móc ra một vật, giao cho cô.

Đó là một chiếc nhẫn mới, khác với chiếc nhẫn kim cương màu đỏ, nhưng cũng quý giá như vậy, cũng là có một không hai.

Anh ta đặt nhè nhẹ trong lòng bàn tay của cô, "Trước tiên em có thể suy nghĩ một chút, không vội trả lời tôi."

Anh ta biết, muốn cô lập tức tiếp nhận mình nhất định là không làm được, có lẽ sẽ rất lâu, cô sẽ quên quá khứ, quên một số người, một chút vật, một số chuyện nên quên. . . . . .

Cô yên lặng nghe xong, không có bất kỳ phản ứng.

Cũng không gật đầu, cũng không lắc đầu, chẳng qua nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trong lòng bàn tay.

Anh ta gần như cho rằng tình cảm của cô đối với Cơ Liệt Thần không có gì hơn vật này. . . . . .

Không ngờ rằng, một giây kế tiếp, cô nói thẳng ra đáp án, "Anh lấy về đi, tôi sẽ không đồng ý."

Giọng nói của cô rất nhẹ, tuy nhẹ, nhưng không có chỗ thương lượng.

Lời này không có gì xúc phạm, thế nhưng anh ta lại không nhịn được tức giận.

Huống chi, vừa bắt đầu anh ta không có ý định thương lượng với cô!

Anh ta ngồi xổm xuống trước mặt cô, mạnh mẽ kéo tay phải của cô, đẩy ra ngón tay của cô, đem chiếc nhẫn đeo vào!

"Cho dù em không đồng ý, tôi cũng sẽ nghĩ biện pháp để cho em gả cho tôi!" Anh ta cứng rắn nói.

Dứt lời, trong nháy mắt chiếc nhẫn tiến vào đầu ngón tay cô, cô đột nhiên khóc.

Nước mắt lặng lẽ từ trên gương mặt của cô chảy xuống, rơi vào trên mu bàn tay của anh ta. . . . . .

Nước mắt của cô mang theo cô nhiệt độ, nóng một chút, để cho anh ta có cảm giác nóng nóng, ngực cũng khó chịu . . . . . .

Lúc ban đầu cô chỉ mơ hồ khóc sụt sùi, rồi sau đó, cô càng khóc càng đau lòng, càng khóc càng lớn tiếng, cuối cùng biến thành gào khóc.

Nước mắt, ánh mắt của cô đầy sương mù, cả người run rẩy, giống như lá thu thê lương rơi trong gió.

Cuối cùng, hai chân cô mềm nhũn, cả người tê liệt ngã xuống ở trên giường, mất đi ý thức, khóc hôn mê bất tỉnh. . . . . .

***

Ngoài cửa sổ bầu trời xanh ngắt, áng mây tĩnh lặng giống như tấm lụa mỏng trôi lơ lửng ở giữa không trung.

Lâm Nhược Kỳ còn đang ngủ.

Từng giọt chất lỏng trong suốt, chậm rãi thông qua ống truyền dịch chảy vào trong mạch máu của cô. . . . . .

Lãnh Như Phong ngồi ở ghế gỗ bên mép giường, trầm tư.

Khi bác sĩ riêng nói cho anh ta biết, Lâm Nhược Kỳ mang thai một tháng thì đối với anh ta mà nói giống như bị một gậy đập vào đầu.

Không thể nghi ngờ, đứa nhỏ trong bụng Lâm Nhược Kỳ là của Cơ Liệt Thần.

Lãnh Như Phong gần như xúc động nhất thời, muốn để cho bác sĩ riêng tiêm thuốc cho cô sẩy thai!

Anh ta có thể tiếp nhận Lâm Nhược Kỳ đã từng là cô gái của Cơ Liệt Thần, nhưng anh ta không thể tiếp nhận Lâm Nhược Kỳ mang thai đứa bé của Cơ Liệt Thần!

Anh ta. . . . . . Lại trễ một bước? !

Cũng may là quản gia ngăn cản anh ta.

Quản gia nói: "Bây giờ tình trạng tinh thần của Lâm tiểu thư rất kém, nếu như phá bỏ đứa bé của cô, chẳng những thân thể không chịu nổi, ngay cả tinh thần cũng sẽ hỏng mất!"

Lãnh Như Phong vất vả đấu tranh suy nghĩ, cuối cùng tạm thời đồng ý.

Nhưng chỉ là tạm thời!

Dù sao, anh ta cũng lo lắng cho cô. Cảm giác lúc ở vách đá trơ mắt nhìn cô rơi xuống, anh ta không muốn trải nghiệm lại một lần nữa. . . . . .

Lãnh Như Phong không khỏi rối rắm thở dài một tiếng. Vốn cho rằng tất cả đã theo kế hoạch của mình từng bước từng bước đi về phía mục tiêu, nhưng không những Cơ Liệt Thần không chết mà Lâm Nhược Kỳ lại mang thai đứa bé của anh, thật là làm cho anh ta như mắc nghẹn ở cổ họng!

Nghĩ đến đây, ánh mắt của anh rơi vào nơi bụng Lâm Nhược Kỳ, vẻ mặt rất phức tạp, khó có thể nắm bắt.

Ánh mắt Lãnh Như Phong đong cứng, đứng dậy, rời khỏi giường lớn.

"Lâm tiểu thư, xin cô uống một chút chè táo đỏ hạt sen đi, đây là món thông khí bổ huyết, hiện tại thân thể cô rất yếu, phải bồi bổ mà." Quản gia mới tới than thở đem chén muỗng đưa đến trước mặt Lâm Nhược Kỳ, không thể làm gì khác hơn nói, "Cô không ăn gì, cậu chủ Lãnh, cậu ấy . . . . . . Sẽ trách tội."

Lâm Nhược Kỳ vẫn không nhúc nhích.

Lãnh Như Phong đứng ở ngoài cửa nhìn cô. Anh ta biết cô muốn tỏ rõ quyết tâm của mình.

Mặc dù biết trong thời gian ngắn cô sẽ không thuận theo mình nhưng cô chán ghét và kháng cự vẫn làm đau mắt anh ta, anh ta hít thở sâu một hơi, đi vào phòng ngủ, nhận lấy chén muỗng từ trong tay quản gia, giọng nói hết sức hòa nhã, "Ngoan ăn nó đi, xem như em không phải vì mình, cũng nên vì đứa nhỏ trong bụng em mà suy nghĩ một chút! Muốn phản kháng cũng chờ sinh đứa bé ra!"

Lâm Nhược Kỳ đang trong trạng thái rã rời, thật ra không chú ý nghe Lãnh Như Phong nói gì, nhưng hai chữ "Đứa bé" này lại nghe vào trong tai cô rất rõ ràng.

"Anh...anh nói gì? ! Anh mới vừa nói. . . . . . Nói. . . . . . Nói trong bụng tôi có đứa bé? !" Lâm Nhược Kỳ kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy, em không có nghe lầm, em mang thai!" Gương mặt của Lãnh Như Phong rất âm trầm, mặc dù anh ta rất không muốn nói chuyện này nhưng đây là biện pháp duy nhất làm cô nguyện ý ăn uống.

Lâm Nhược Kỳ ngây dại, đắm chìm trong tin tức Lãnh Như Phong nói ra, không biết nên vui sướng hay nên đau buồn.

Vui sướng là rốt cuộc cô lại mang thai đứa bé của Cơ Liệt Thần. . . . . .

Đau buồn là bây giờ còn chưa có tin tức của Cơ Liệt Thần, chẳng lẽ anh thật sự như Lãnh Như Phong nói, bị anh ta làm hại. . . . . .

Nước mắt không nhịn được cuồn cuộn rơi xuống.

Giống như bị bùa mê, Lâm Nhược Kỳ lau nước mắt qua loa, bưng lên chén muỗng trong tay Lãnh Như Phong bắt đầu tự mình ăn . . . . . .

Tròng mắt đen Lãnh Như Phong yên lặng nhìn cô, xem ra quản gia nói không sai, đứa bé trong bụng của cô là xương sườn mềm của cô. . . . . .

Một ý niệm tà ác dâng lên, sau đó Lãnh Như Phong hối hận không thể phá bỏ đứa bé trong bụng của cô! Nhưng mặt khác, anh ta đã đưa ra quyết định mới!

Một tuần lễ sau, Lãnh Như Phong mang Lâm Nhược Kỳ tới bên trong một nhà xác.

Ở trước mặt cô, Lãnh Như Phong mở hộp, khí lạnh nồng đậm xông tới, hơi trắng mịt mờ, toàn thân "Cơ Liệt Thần" bị bao trùm bên trong.

"Thần!" Theo bản năng Lâm Nhược Kỳ thét chói tai.

Khuôn mặt vẫn đẹp trai như vậy nhưng anh không nghe được cô nói chuyện, cũng không nhìn thấy mặt của cô. . . . . .

Cô không nén được khóc ra thành tiếng, nước mắt bổ nhào lả tả chảy xuống.

Nhưng sau khi cô nhìn thấy da trên người "Anh" hoàn hảo, hơi sợ sệt một chút, sau đó cô vội vã dùng đôi tay bưng kín cặp mắt của mình, trong đôi mắt to xẹt qua một tia giảo hoạt sáng loáng.

Rốt cuộc khóc mệt, cô hít vào một hơi thật sâu, nhàn nhạt nhìn lại người chết một lần nữa, liền xoay người, không nói tiếng nào đi khỏi nhà xác. . . . . .

Lãnh Như Phong đuổi theo sau lưng cô, muốn ngăn đường đi của cô, do dự một chút, cuối cùng cất tiếng, "Lần này, em nên tuyệt vọng rồi chứ?"

"Đúng vậy, tôi đã chết tâm." Giọng nói Lâm Nhược Kỳ rất bình tĩnh, "Giống như anh mong muốn, tôi hoàn toàn tuyệt vọng rồi. Nhưng. . . . . ."

Hơi ngừng lại, chốc lát im lặng làm cho Lãnh Như Phong bị căng thẳng trước nay chưa có.

"Nhưng cái gì?" Anh ta nhíu mày hỏi.

"Anh là kẻ thù của tôi, điều này sẽ không có gì thay đổi!"

Nghe vậy, ngược lại Lãnh Như Phong thở phào nhẹ nhõm. . . . . .

Kẻ thù sao? Vậy thì kẻ thù đi, dù sao cũng còn hơn cô muốn tự sát, hơn nữa, qua mười năm, hai mươi năm, ai có thể nói quan hệ của bọn họ sẽ không thay đổi đây?

Ôm Lâm Nhược Kỳ trở lại bên trong biệt thự, vừa mới vào nhà liền gặp được Hoắc Diệm chờ báo cáo phía trước.

Vừa định nói chuyện liền bị Lãnh Như Phong từ chối, "Có lời gì một chút rồi nói."

Nhưng, mặt Hoắc Diệm lộ vẻ khó xử, "Cậu chủ Lãnh, là . . . . . Ông cụ tìm cậu."

Bước chân dừng lại, hơi ngừng nói, "Được, tôi biết rồi. Cậu trở về nói với ông cụ, tôi lập tức đi qua."

"Dạ!"

. . . . . .

Nhẹ nhàng ôm Lâm Nhược Kỳ trở lại phòng ngủ, sau khi đặt cô ở trên giường, Lãnh Như Phong dịu giọng nói, "Tôi lập tức trở về."

Cúi đầu nhìn cô một cái, sắc mặt của Lâm Nhược Kỳ thật bình tĩnh, cô nói rất nhẹ, "Tôi cũng tuyệt vọng rồi, anh còn muốn nhốt tôi tới khi nào? Anh đừng quên, bây giờ tôi là phụ nữ có thai, không thích hợp mỗi ngày ở trong phòng buồn bực."

Lãnh Như Phong liếc cô một cái, "Một ngày em chưa tiếp nhận tôi, tôi sẽ không dễ dàng thả em tự do."

Lâm Nhược Kỳ quay mặt, không lên tiếng.

Cho đến khi Lãnh Như Phong bước ra bên ngoài cửa, đem cửa phòng lần nữa đóng chặt, thần kinh toàn thân cô vẫn căng thẳng mới chậm rãi buông lỏng.

Rốt cuộc, nghẹn ngào khổ sở đã qua. . . . . .

Cố gắng chảy nước mắt và nước mũi tùy ý, vô cùng nhếch nhác.

Mới vừa rồi ở trong nhà xác, cô thật sợ hãi, cho đến khi nhìn thấy làn da hoàn hảo trên người cỗ thi thể kia, cô mới thả lỏng.

Trong vòng hơn tháng, cùng Cơ Liệt Thần vô số lần "Lột sạch", cô đã sớm hết sức quen thuộc thân thể đặc biệt của anh, mặc dù gương mặt đó và khuôn mặt anh không khác nhau, đẹp trai giống nhau nhưng làn da xác thực bại lộ tất cả.

Cơ Liệt Thần bị vết sẹo thể chất, trước kia sở dĩ da trên người tốt như vậy, hoàn toàn do phẫu thuật đổi da bao nhiêu lần, nhưng mấy tháng qua, anh không có làm bất kỳ phẫu thuật đổi da, mấy lần trước chịu vết đao, vết thương đạn bắn toàn bộ để lại vết sẹo.

Cho nên, cô biết người chết nằm ở trong nhà xác căn bản cũng không phải là Cơ Liệt Thần!

Nhưng sở dĩ cô không có vạch trần âm mưu của Lãnh Như Phong là bởi vì như vậy đối với cô mới có lợi, tương kế tựu kế, giả vờ thuận theo Lãnh Như Phong, vừa có thể giữ được đứa bé trong bụng, cũng có thể làm cho Lãnh Như Phong buông lỏng cảnh giác, nhờ vào đó cô có thể trộm được một chút cơ hội chạy trốn. . . . . .

Nghĩ đến đây, trong lòng cô nửa vui mừng, nửa lo lắng.

Trong lòng vui mừng, cô biết ông xã của mình nhất định còn chưa chết; Lại lo lắng, nếu anh chưa chết, vậy anh đi nơi nào, tại sao còn chưa tới tìm cô, chẳng lẽ anh lại gặp chuyện phiền toái khác?

Lâm Nhược Kỳ nghĩ không ra, nghĩ không ra cũng chỉ có bắt đầu nhớ lại từng chút chuyện giữa mình và Cơ Liệt Thần. . . . . .

Cô sờ sờ đầu của mình, mặc dù còn chút cảm giác hơi đau đớn, nhưng cô cảm thấy may mắn chuyện ngoài ý muốn lần đó, bởi vì một lần ngoài ý muốn như vậy, cô đã nhớ lại tất cả kí ức tốt đẹp.

Theo bản năng, hai bàn tay của cô xoa bụng của mình, vừa yêu thương khẽ vuốt ve, vừa tự nhủ: "Con ngoan của mẹ , con nhất định phải phù hộ cho cha, chúng ta phải sống thật tốt, chờ cha tới tìm chúng ta, biết không? Mẹ tin tưởng, sau này chúng ta nhất định có thể cả nhà đoàn tụ, con nói có đúng không? Ừ, con yêu?"

***

Lãnh Nguyệt Sơn Trang.

Lãnh Như Phong đẩy ra cửa phòng đọc sách liền nhìn thấy Lãnh Kiêu Hùng như thường ngày, cho dù đi đứng không thuận lợi, cho dù eo ếch gần như bị tê liệt, vừa vặn ngồi ngay ngắn ở xe lăn. Một con mắt không tròng trong hố thịt trên khuôn mặt dữ tợn, sắc mặt lạnh lùng càng thêm lộ ra vẻ kinh khủng.

Lãnh Như Phong không biến sắc đến gần bên cạnh ông ta, vừa mới mở miệng: "Cha nuôi, cha tìm con. . . . . ."

"Chát" một tiếng bạt tai vang dội in lên gò má của Lãnh Như Phong!

Nhất thời, để lại năm dấu ngón tay đỏ tươi!

Lãnh Như Phong bị tát bối rối, lúc quay mặt lại sắc mặt âm trầm nhìn về phía Lãnh Kiêu Hùng, "Cha nuôi, cha. . . . . ."

"Con câm miệng cho cha!" Cao giọng quát lớn, nhanh chóng cắt đứt lời của Lãnh Như Phong.

Lãnh Như Phong nghẹn trong ngực không nói ra được, sắc mặt thật khó coi.

Lãnh Kiêu Hùng lớn tiếng dọa người nói: "Đứa con ngỗ nghịch, con còn dám mở miệng nói, nói! Có phải lừa gạt vợ của Cơ Liệt Thần đến ở trong nhà của con hay không?"

Lãnh Như Phong nhanh chóng ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn về phía Lãnh Kiêu Hùng, sau nửa giây, anh ta không nhịn được trầm ngâm một chút, trong đôi mắt như chim ưng càng lạnh lùng.

Không khí bên trong phòng đọc sách, nhất thời trở nên căng thẳng.