Loving Evangaline

Chương 6

Evie thả 2 cái đĩa đầy đồ ăn lên bàn, 1 đĩa trước mặt Rebecca và đĩa kia trước chỗ cô ngồi, sau đó rót đầy lại 2 tách cà phê của họ. “Cám ơn.” Rebecca thở dài, cầm cái nĩa lên. Mắt chị thâm quầng sau 1 đêm dài mất ngủ thức canh Jason ở bệnh viện.

Evie ngồi xuống. Sau khi hẹn gặp bác sĩ vào ngày hôm sau, cô đã gọi tới bệnh viện để kiểm tra Jason. Cậu khỏe, chỉ là Rebecca có vài xung đột gay go. Chị không chỉ thức cả đêm để trông chừng cậu và đánh thức cậu dậy đều đặn, rõ ràng là Jason đã trở nên cau có gắt gỏng như khi cậu còn bé mỗi khi bị bệnh. Cậu kêu ca về mọi thứ, phàn nàn vì cứ tiếng lại bị đánh thức, dù là cả bác sĩ và Rebecca đã giải thích lý do. Tóm lại, nỗi phẫn nộ của mẹ cậu đã giảm nhiều vì vết thương trên đầu cậu.

Nên Evie đã đến bệnh viện để lo hàng nghìn chi tiết liên quan đến việc Jason ra viện. Rôi cô theo họ về nhà, giúp thiếu niên hiếu động này ổn định, đẩy Rebecca vào ghế và đặt phần ăn sáng cho tất cả. Cô biết cách cô loanh quanh trong nhà bếp của Rebecca chẳng khác gì cô làm trong nhà cô, nên công việc diễn ra trôi chảy, và cuối cùng họ tìm ra trứng, thịt muối và bánh mì nướng. Jason ngồi trên cái đi văng với cái khay trong lòng và ti vi bật om sòm.

Cà phê làm Rebecca tỉnh táo đủ để bản năng chị-cả của chị trỗi lên. Chị trao Evie cái nhìn sắc sảo qua vành chiếc tách. “Tối qua em ăn ở đâu?”

“Ở bến thuyền. Ăn sanwich,” Evie giải thích rõ ràng.

Rebecca ngồi ngả ra, trông bực tức. “Cậu ta nói sẽ đưa em ra ngoài ăn tối, sau đó chắc chắn em về nhà an toàn.”

“Em không muốn ra ngoài.”

“Thực ra,” Rebecca cằn nhằn, “Chị nghĩ người đàn ông này được tạo ra từ vật liệu rắn chắc hơn chứ.”

Nếu anh mạnh mẽ hơn chút nào, Evie nghĩ hài hước, thì cô đã ngủ trong giường anh tối hôm qua. “Em quá mệt để ra ngoài, nên anh ta mang sanwich đến đó. Anh ta phần nào làm mọi thứ vào hôm qua.”

“Nhất là kéo cả em và thằng bé hỗn hào nhà chị từ dòng sông,” Rebecca thận trọng nói lúc chị nhai 1 lát thịt xông khói. “Chị cần cám ơn cậu ta lần nữa vì em. Chị đang dè chừng sự sáng suốt vì việc cứu Jason.”

Evie cười thầm bởi lời phát biểu mỉa mai của Rebecca. Cách mô tả sắc bén là nét tiêu biểu trong gia đình mà cô giống chị cô, và ngay cả Paige cũng biểu lộ điều đó trong vài lần gần đây.

“Dù sao,” Rebecca nói tiếp bằng giọng tương tự, “Chị biết 1 người đàn ông đang đi săn lúc chị nhìn 1 người, nên đừng cố quẳng chị khỏi chuyện này bằng việc kể với chị cậu ta là loại người thế nào. Sự tử tế là thứ cuối cùng trong tâm trí của cậu ta.”

Evie nhìn xuống đĩa trứng của cô. “Em hiểu.”

“Em sẽ cho cậu ta cơ hội, hay em sẽ nhìn thẳng qua cậu ta, giống như tất cả những kẻ khác?”

“Kẻ khác nào?” Evie hỏi, lúng túng.

Hiểu điều chị nói không? Họ vô hình đối với em. Em chưa bao giờ thậm chí là chú ý đến những anh chàng muốn giao du với em.”

“Không ai từng mời em ra ngoài cả.”

“Tại sao họ phải làm vậy, khi em không hề chú ý họ? Nhưng chị cá Robert đã mời em, đúng không?”

“Không.” Anh bảo cô là cô sẽ đi ăn tối với anh, và anh bảo cô anh định làm tình với cô, nhưng anh chưa bao giờ thực sự yêu cầu cô đi với anh.

Rebecca có vẻ hoài nghi. “Em đang kéo chân chị đấy.”

“Em không có. Nhưng anh ấy chắc sẽ mời khi anh ta đến bến thuyền lần tới, nếu điều đó an ủi được chị.”

“Vấn đề thực sự,” chị cô nói 1 cách khôn ngoan, “là nếu em sẽ đi với cậu ta.”

“Em không biết.” Evie chống khuỷu tay lên bàn, tách cà phê đặt trong lòng bàn tay cô khi cô hớp chất lỏng nóng đó. “Anh ấy kích thích em, Becky, nhưng anh ấy cũng xua đuổi em. Em không muốn dính líu với ai cả, và em sợ em sẽ không thể ngăn bản thân mình với anh ấy.”

“Điều này tệ lắm à?” chị cô hỏi với sự bực tức. “Em gái yêu à, đã 12 năm rồi. Có lẽ lần này em trở nên quan tâm đến đàn ông lần nữa.”

“Có lẽ,” Evie nói trong sự tán thành dè dặt, dù riêng cô không nghĩ vậy chút nào. “Nhưng Robert Cannon không phải là lựa chọn an toàn nhất mà em có thể có được, không bao giờ. Có vài thứ về anh ấy .....Em không biết. Em chỉ cảm thấy anh ấy đến với em vì lí o khác ngoài những cái đã rõ ràng. Có vấn đề ẩn giấu đâu đó. Và anh ấy đưa cái tốt ra trước, nhưng anh ấy không phải là 1 quý ông.”

Tốt. 1 quý ông chắc sẽ đưa em với lời nói của em và không bao giờ làm phiền em lần nữa, sau 1 trăm hay quá nhiều lời khước từ. Chị phải thừa nhận, dù cậu ta tấn công em bằng cả nhẹ nhàng và che chở.”

“Chiếm hữu,” Evie sửa lại. “Và độc ác.” Không, anh phải là quý ông. Ý muốn ép buộc lạnh lùng trong đôi mắt xanh lóng lánh của anh có cái nhìn của 1 kẻ mạo hiểm với trái tim dã thú. Sự khiếp sợ của vẻ giả dối đóng vào mắt cô.

Rebecca nghiêng người ra trước và chạm vào tay Evie. “Chị hiểu,” chị nói dịu dàng. Và chị biết, bởi vì Rebecca đã ở đó và nhìn thấy tất cả. “Chị không muốn đẩy em vào việc làm em ân hận, nhưng sẽ không bao giờ biết điều gì sẽ xảy ra. Nếu Robert Cannon là người em có thể yêu, em có đủ sức để từ chối cơ may đó không?”

Evie thở dài. Lý lẽ của Rebecca trái ngược, cô có đủ khả năng để đón nhận cơ may đó không? Và cô có chọn lựa không?

Để cô khuây khỏa, Robert không ở bến tàu lúc cô đến đổi ca với Craig. Những đám mây khổng lồ, đen kịt đang đe dọa trên đầu, 1 cơn gió mát mẻ trong lành bắt đầu thổi, báo hiệu 1 trong những cơn giông dữ dội quá bình thường trong suốt mùa hè. Cả du thuyền và người đánh cá đều bắt đầu vào lại trong hồ, và trong 1 giờ cô không có khoảng nghỉ ngơi nào. Tia chớp lằng nhằng hướng lên mấy ngọn núi, 1 vết chém màu trắng tương phản với cảnh vật tối tăm hơi ngả màu đỏ tía. Tiếng sấm ầm vang, dội lên mặt nước, và cơn bão xuất hiện với những màn mưa mù mịt thổi ngang hồ.

Tất cả người đánh cá đã được đưa vào bến tàu 1 cách an toàn khỏi nước mưa và những con thuyền khác ở trong bến 1 cách ấm cúng, Evie vui vẻ rút vào phòng làm việc nơi cô có thể quan sát cơn bão phía sau sự che chở của những cánh cửa sổ thủy tinh plexi dày. Cô không trốn mưa, thế nhưng, cô rùng mình khi cô chà cái khăn tắm lên cánh tay trần. Nhiệt độ hạ xuống 20 độ trong khoảng 10 phút; sự thay đổi thời tiết khỏi sự nóng nực được hoan nghênh, nhưng sự thay đổi bất ngờ thì luôn bị lạnh.

Cô yêu sức mạnh tiềm tàng và cường độ của cơn bão, và ngồi thỏa mãn trong chiếc ghế bập bênh của cô để xem cơn bão này hoạt động bên ngoài tương phản với cảnh vật của hồ và núi. Nghe tiếng mưa dễ chịu khó tả. Chắc chắn cô trở nên uể oải và thức dậy bật cái ti vi nhỏ cô giữ để tiếp đón Paige và Jason. 1 biểu tượng nhỏ ở phần dưới của màn hình ti vi thông báo “Nghe tin bão.”

“Nghe đây, nghe đây,” cô nói với chiếc ti vi, và trở lại cái ghế bập bênh.

Cuối cùng sự dữ dội của cơn bão tiêu tan, nhưng cơn mưa vẫn còn, rơi như trút nước xuống đều đặn, là cơn mưa mấy người nông dân thích. Bến tàu vắng vẻ, ngoại trừ người thợ máy, Burt Mardis, người bằng lòng làm việc bên cái máy đuôi tôm trong khu nhà kim loại lớn nơi anh ta làm tất cả công việc sửa chữa. Cô đôi khi có thể nhìn thấy anh ta qua cánh cửa sổ để mở khi anh ta đi qua đi lại. Không có thêm công việc nào đến khi thời tiết quang đãng, mà nó không có dấu hiệu là sẽ quang đãng. Lúc đầu đài khí tượng truyền hình địa phương đang phát trên chương trình thông thường cho thấy đường đi của cơn bão đang lướt ngang qua bang, cũng như lượng mưa cơn bão để lại phía sau, hạn chế các con đường quay về Mississippi. Cơn mưa được dự báo sẽ lớn hơn vào tối nay, và sẽ giảm dần vào trước nửa đêm.

Buổi chiều có vẻ như dài lê thê với cô. Cô luôn cất 1 cuốn sách ở đó và giờ thì lôi nó ra, nhưng mất nhiều thời gian từ khi cô bắt đầu việc này mà cô không nhớ nhiều về nó, nên cô phải bắt đầu. Thực sự, đây là lần thứ 3 cô bắt đầu; cô sẽ phải mang nó theo ở nhà nếu cô mong đọc xong nó.

Nhưng cô đang chiến đầu với trạng thái uể oải và 10 phút sau cô biết rằng việc đọc sách sẽ đánh bật lớp ngoài vẻ mặt buồn ngủ. Buốn rầu cô để cuốn sách sang 1 bên và nhìn quanh tìm việc vặt để làm. Dù Craig đã lau dọn lúc sáng; nền nhà được quét và lau sạch sẽ, hàng hóa được xếp gọn gàng hoàn hảo trên kệ hay được treo trên móc.

Cô ngáp và gấp gáp chuyển kênh ti vi qua phim nhạc rock. Nó sẽ ồn ào làm cô tỉnh ngủ.

Khi Robert bước vào nửa giờ sau đó, cô đang đứng trước TV, nhìn với 1 chút hoài nghi kinh ngạc. Quay qua anh, cô nói sửng sốt, “Em tự hỏi tại sao những nhạc sĩ ngực lép, chân khẳng khiu cảm thấy phải để lộ cơ thể họ cho khán giả?”

Anh giật mình cười thầm khó hiểu. Anh hầu như chưa bao giờ cười lớn tiếng, sự thích thú của anh thường chỉ biểu lộ bằng tia lấp lánh trong mắt là hết sức. Đây là lần thứ 2, là Evie mê hoặc anh vào tiếng cười. Không ai từng nghi ngờ hoạt động gián điệp của cô, anh chợt nghĩ, có lẽ vì điều đó rất quyến rũ. Nó gần như không thể ngờ đối với những ai quen biết với mọi ý nghĩ xấu về cô. Ngay cả anh, người biết rõ về hành động của cô, cũng không thể giữ mình khỏi ham muốn cô với sự mãnh liệt làm anh giận dữ và khiến anh không yên, bởi vì anh không thể điều khiển được nó.

Anh bỏ những ý nghĩ ấy ra khỏi đầu khi anh bước về phía cô. Nếu anh để mình nghĩ về nó lúc này anh sẽ lại nổi khùng lên, và Evie thì tinh quái đến nỗi anh không đủ khả năng che giâu nó. Khi anh chạm vào cô, và vòng tay anh quanh cô, quên đi điều tức khác dễ dàng.

Cô giật mình chớp mắt. Tự động cô để tay chống vào ngực anh bằng động tác phòng thủ. “Anh nói anh sẽ rút lui và cho em thời gian mà,” cô buộc tội.

“Anh có nói,” Robert trả lời, nhấc bàn tay trái của cô và ép phần thịt mềm mại ở mặt trong cổ tay cô vào cái miệng để mở ấm áp của anh. Mạch đập của cô run rẩy và đập nhanh bên dưới môi anh. Mùi hương da thịt của cô tươi mát và thơm nhẹ nhàng thoang thoảng, sẽ kích thích anh nhiều hơn nữa nếu cô đã xức 1 ít nước hoa, dù không đắt tiền. Anh liếm đầu lưỡi lên những mạch máu màu xanh nhạy cảm hiện dưới da cô và cảm thấy máu cô rộn lên dưới cú liếm của anh.

Evie run rẩy với sự vuốt ve tinh tế, đầu gối cô đang yếu đi. Anh cảm thấy cái run tiết lộ đó và kéo cô dựa vào anh chắc chắn hơn, sau đó nhẹ nhàng cắn vào phần gốc ngón cái của cô. Cô nuốt tiếng thở hổn hển; Chúa ơi, cô không biết điều này có thể gợi tình đến vậy.

“Em sẽ ra ngoài ăn tối với anh đêm nay chứ?” anh rì rầm khi môi anh lướt trên lòng bàn tay cô. 1 lần nữa lưỡi anh vụt ra, nếm tay cô. Tay cô run rẩy với cảm giác này.

“Không, em không thể” bản năng từ chối buông ra trước khi cô kịp ngưng lại, thói quen của 12 năm đã ăn sâu vững chắc. Choáng váng, cô hiểu rõ rằng cô đã muốn nhận lời, tuy rằng 1 tháng khao khát hướng về ngọn lửa.

“Em có hẹn à?”

“Không. Khó – khó lắm.” Anh không có ý muốn khó khăn biết bao. Cô hít thở sâu. “Em đã không hẹn hò từ khi chồng chết.”

Robert ngẩng đầu, vẻ khó chịu vẽ những đường màu đen của lông mày anh. “Em vừa nói gì?”

Cô đỏ mặt và rụt mạnh tay về. Cô bắt đầu chùi lòng bàn tay vào quần jean thay vì siết chặt những ngón tay để giữ lại cảm giác của nụ hôn của anh. “Em không đi với ai cả từ khi Matt chết.”

Anh lặng im, hiểu rõ tin này, cân nhắc tính chân thật của nó. Thật khó mà tin 1 ai đó, nhất là 1 người phụ nữ trông giống như Evie. Có thể, dĩ nhiên, rằng cô không hẹn hò yêu đương với Mercer sau tất cả mọi chuyện, nhưng để sống như 1 nữ tu trong 12 năm dường như không thể xảy ra được. Tuy nhiên, anh không định tức điên lên bởi ý nghĩ cô là kẻ dối trá.

Thay vì vậy, anh nhẹ nhàng ve vuốt dưới quai hàm cô bằng khớp ngón tay và lập tức mê mải với bề mặt mượt mà như nhung của da cô. “Tại sao thế?” anh thì thầm lơ đãng. “Anh biết tất cả đàn ông ở đây không bị mù.”

Cô cắn môi. “Là sự lựa chọn của em. Em….không quan tâm, có vẻ không đúng khi lãng phí thời gian của 1 người trong hoàn cảnh ấy.”

“Có lẽ, trong 1 lúc nào đó. Nhưng những 12 năm mà?”

Cô cố đẩy anh ra 1 cách bồn chồn, nhưng anh không xê dịch, mà siết chặt cánh tay còn lại quanh cô. Họ ép vào nhau chắc chắn từ eo đến đầu gối, bắp đùi rắn chắc cơ bắp và ấm áp của anh tỳ vào đùi cô. Sức lực đàn ông thật kỳ lạ, cô nghĩ, lôi cuốn phụ nữ thả lỏng dựa vào anh ta. Cho đến khi Robert có cô trong tay anh, cô không thấy rõ cô cần được ôm nhiều như thế nào. Mà không bởi bất cứ người đàn ông nào; chỉ bởi do anh. Trong khoảnh khắc đó Evie biết chắc chắn rằng cô đã thua cuộc. Không có cách nào để tránh khỏi anh; chẳng những anh không để cô trốn thoát, mà cô cũng không muốn trốn tránh nữa. Bất chấp hậu quả thế nào, với tốc độ chống mặt, cô đã để mình dính líu tới Robert Cannon. Chúa ơi, cô không biết liệu cô có sức lực để làm việc này không, nhưng cô biết cô phải cố thôi.

Cô không cố giải thích 12 năm đó. Thay vì vậy cô nói, với ngực anh, “Được rồi. Em sẽ đi với anh. Giờ làm gì?”

“Trước hết, em ngẩng đầu lên.”

Chậm chạp cô ngước lên, gắng gượng khi cô bắt gặp đôi mắt như pha lê của anh. Cô đã mong nhìn thấy sự thích thú trong đó, nhưng nơi đó lấp lánh niềm vui chiến thắng hơn là vui vẻ. Cô rùng mình, đột nhiên sợ hãi vì sự lạnh lẽo bởi tiếng mưa đều đều mang lại.

“Lạnh à?” anh hỏi 1 cách dịu dàng, chà xát bàn tay ấm nóng của anh lên chiều dài cánh tay cô.

“Không phải. Sợ” cô thừa nhận, bằng sự thật thà vất vả. “sợ anh, sợ liên quan với anh.” Mắt cô sâu thẳm và bí ẩn với những chỗ tối khi cô nhìn người đàn ông quá khó hiểu ép bản thân bước vào cuộc đời cô. Nếu anh khăng khăng đòi thiết lập những mối quan hệ lãng mạn với cô, anh sẽ biết trước cô cảm thấy về những điều ra sao. “Em không giỏi trong các cuộc chơi, Robert. Đừng hôn em trừ phi nó là sự thật. Đừng lảng vảng ở đầy trừ khi anh muốn ở lại.”

“Em muốn kết hôn à?” anh lạnh nhạt hỏi, đôi lông mày biểu cảm của anh nhướng lên.

Gò má cô nóng bừng vì giọng nói của anh. Dĩ nhiên thật lố bịch khi nghĩ về hôn nhân; đó không là tất cả cái cô mong muốn. Ít ra, không phải hôn nhân hợp pháp, thể chế của chính nó. Cô khựng lại với ý nghĩ đó, thậm chí không thể nghĩ đến nó. “Đương nhiên không phải! Em không bao giờ muốn cưới lần nữa. Nhưng sự bền vững, an toàn về mặt cảm xúc, điều em có với Matt… thế đấy, em sẽ không thỏa hiệp với bất cứ điều gì ít hơn điều đó, nên nếu anh đang kiếm 1 chuyện tình mùa hè, thì em không phải là đàn bà của anh.”

Miệng anh nhăn nhúm vì biểu lộ khó thấy lướt ngang mặt anh. “Ồ, nhưng em đang trở thành đấy thôi. Em chỉ là chưa thừa nhận với bản thân thôi.”

Cô lại rùng mình, nhưng ánh mắt chăm chú của cô không nao núng. “Em cần lời cam kết về xúc cảm. Với những điều kiện đó, nếu anh vẫn muốn dính líu đến em, em sẽ ra ngoài với anh. Em không yên tâm về anh, nhưng em mong điều đó sẽ thay đổi khi chúng ta hiểu nhau. Còn nữa em không muốn ngủ với anh. Đó sẽ là quá táo bạo.” Anh hầu như nghĩ cô muốn về thể xác, chỉ vì cảm xúc liều lĩnh của cô nguy hiểm hơn nhiều.

Anh quan sát mặt cô 1 lúc trước khi bình tĩnh nói, “Thôi được, chúng ta cần có thời gian để hiểu nhau. Nhưng anh muốn làm tình với em, và anh sẽ không cần lời thề đồng trinh.” Anh ôm mặt cô trong bàn tay, và ánh sáng lấp lánh trong mắt anh trở nên dễ thấy hơn lúc đầu anh bắt đầu chầm chậm cúi xuống. “Tất cả cái em phải làm để ngăn anh lại, vào bất cứ lúc nào,” anh thì thầm khi miệng anh chạm miệng cô, “là nói không.”

Hơi thở cô thoát ra, cũng dịu dàng như cơn gió nhẹ ban đêm. Sự tự do có với anh hết sức thú vị; cảm giác cứ như là cô bị đóng băng lâu nay và giờ đây đang tan ra, hơi ấm cuộc sống đang trở lại. Thoạt tiên miệng cô mở ra đón lấy miệng anh, và anh đưa miệng xuống bằng sự thành thạo bình tĩnh làm tan chảy xương cốt cô. Anh có thể dạy về môn hôn nhau, cô nghĩ mơ hồ. Lưỡi anh thăm dò và vuốt ve, lôi cuốn cô hưởng ứng lại, đến nỗi lưỡi của họ chạm vào nhau, âu yếm và xoắn lại với nhau. Nó ngọt ngào đáng kinh ngạc, và hoàn toàn gợi tình.

Nó dường như thể anh hôn cô rất lâu, hoàn toàn ôm gọn khuôn mặt cô giữa 2 lòng bàn tay anh, cơ thể cô vẫn ép trọn vẹn vào anh. Hoạt động của môi và lưỡi anh có cả lắng dịu và khuấy động. Sự lo lắng của cô mất dần cùng lúc hơi ấm chậm chạp lan ra vú và thắt lưng cô, khiến cảm giác của cô êm mềm như bơ. Tay trái của cô quẩn quanh gần cổ tay phải anh, còn tay phải cô nhàn nhã vuốt ve lưng anh, cảm nhận những lớp cơ bắp rắn chắc, mạnh mẽ, hõm xương sống của anh, nhận biết 1 cách bản năng vài đặc điểm của cách mà anh được thực hiện.

Ti vi còn mở mà không ai coi đến. Không ai bước vào cánh cửa ấy trong ngày mưa này; họ đứng trơ trọi trong văn phòng, không màng đến tiếng nhạc và tiếng mưa tí tách đều đặn, chỉ lắng nghe hơi thở của nhau và những âm thanh của khoái lạc êm đềm, vô thức. Như 1 bông hoa bìm bìm tía nở e ấp dưới ánh nắng, Evie dần dần rực rỡ trong vòng tay anh, cảm xúc nhục dục hạnh phúc của cô đang lớn lên trong sự tin cậy. Anh bị khuấy động 1 cách đau đớn nhưng kềm nén bản thân chịu sự hạn chế khắt khe, lờ đi tình trạng của chính anh đến mức cô không cảm nhận được sự thúc bách. Cô cảm thấy…an toàn, tự do đến dễ chịu, và để cho bản thân cảm nhận những cảm giác mới, thăm dò những giới hạn dục vọng của chính cô. Nó rất khác với cái cách có được với Matt. Cô khi ấy là 1 cô gái, còn nay cô là 1 người đàn bà, với đam mê sâu sắc và đẹp đẽ.

Dù anh đã hôn cô trước đó, cô bị làm rối trí bởi dục vọng nguy hiểm từ người đàn ông này. Nay, nhượng bộ, cô sẽ tập trung vào những chi tiết nhỏ nhặt. Cô say sưa trong mùi vị của anh, khi đôi môi hờ hững của anh nhanh chóng trở nên ấm áp, rồi mạnh bạo và cuồng nhiệt. Cô ước chừng độ rộng của vai anh, lòng bàn tay cô vuốt lên đường cong của khớp xương và cảm nhận sự rắn chắc của những cái xương cứng của anh bao ngoài là bề mặt cơ bắp. Cô chạm vào tóc anh, cảm thấy nó dày, mượt và mát lạnh, phần gốc, nơi nằm gần với sọ ấm hơn. Cô cảm thấy tiếng loạt xoạt của hàm râu 5 giờ chưa cạo cọ vào má cô. Cô hít vào mùi thơm xạ hương đàn ông sạch sẽ của anh, mùi xà bông thoang thoảng, mùi tươi mát của cơn mưa trên quần áo và da thịt anh.

“Ôi Trời.” Bất ngờ anh buông ra, để đầu anh ngả ra sau khi anh hít vào 1 hơi thở sâu. Phản ứng của cô đầu tiên là ngập ngừng, nhưng rồi cô trở nên chủ động trong tay anh, và anh cảm thấy bốc cháy, như thể anh đang cầm những ngọn lửa thuần khiết nhất. Sự hưởng ứng của anh đối với cô làm anh rung chuyển bẳng sự dữ dội của nó. Thật khó để nghĩ đến điều gì ngoài việc ôm cô, và chỉ nơi hiện diện của họ giữ cho anh khỏi sự khó chịu. “Anh phải ngừng lại lúc này thôi, em yêu. Cả 2 ta phải ngưng lại hoặc tìm 1 nơi riêng tư hơn.”

Cô cảm giác bị tước mất, đột nhiên thiếu đi sự đụng chạm của anh. Tim cô đang đập thình thịch, và da thịt cô cảm giác như thể nóng rực vì nhiệt. Tuy nhiên, anh nói đúng. Đây không phải nơi dành cho việc tiến triển như những đứa trẻ mới lớn. “Không có nơi nào riêng tư cả,” cô nói khi cô vươn ra để bật ti vi từ kênh nhạc rock sang đài video đồng quê. Âm nhạc bất ngờ chuyển từ nhịp điệu nhanh sang bài tình ca nồng nàn thường hay hát, và điều đó thậm chí còn làm thần kinh cô khó chịu hơn. Cô bấm nút Tắt, và đột nhiên cơn mưa êm ả nghe nặng hạt hơn kkhi nãy. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ với bức màn ảm đạm che phủ bờ hồ, bờ xa mờ mịt.

“Không ai muốn sử dụng thuyền của họ vào ngày nghỉ hết,” Robert nói. “Sao em không đóng cửa sớm và chúng ta sẽ đi Huntsville ăn tối.”

Cô nghĩ những câu hỏi và để nghị của anh nghe giống như những tuyên bố và yêu cầu làm sao. Có ai đó trước cô từng nói không với người đàn ông này chưa? “Em không thể đóng cửa sớm được.”

“Cơn mưa được cho là kéo dài đến suốt nửa đêm lận,” anh biết điều nói.

“Nhưng điều đó sẽ không ngăn được mọi người đến mua dụng cụ. Mà giả như, chắc sẽ không có bao nhiêu người, hay có lã không có ai mua, nhưng hàng chữ viết rằng em mở cửa đến 8 giờ.”

Và cô sẽ làm, anh nghĩ vậy, cáu tiết bởi sự khó khăn của việc ve vãn 1 người đàn bà tù chối bỏ thời thời gian đi với anh. Anh chắc chắn không bao giờ có vấn đề này trước đây. Tóm lại, anh không thể nói rằng anh đã từng có chút vấn đề với đàn bà – cho đến lúc gặp Evie. Trở nên thân thiết với cô mang đến cho anh nhiều trở ngại như 1 bãi mìn. Anh nghĩ 1 cách rầu rĩ rằng nếu bất cứ lúc nào anh ở bên cô, thì phần lớn rõ ràng là ở đây ở cái bến tàu này.

Đúng hơn là trở nên cáu hơn, sẽ chỉ khiến cô bướng bỉnh thêm, anh nói, “Nếu chúng ta báo cho Craig biết trước, cậu ta thỉnh thoảng có thể đổi ca với em mà?”

1 nụ cười rất nhẹ nâng khóe miệng cô lên, cho anh biết rằng anh đang được được nghe. “Em nghĩ là được. Cậu ta thường dễ dãi mà.”

“Mai nhé?”

Lần này gần như cô cười ầm lên. “Mai em không thể.” Cô có 1 cuộc hẹn gặp với bác sĩ vào 10 giờ sáng. Dù cô đã nói với Robert rằng cô không muốn ngủ với anh, anh chỉ nói anh sẽ ngừng lại nếu cô bảo anh ngừng. Từ “nếu” cho cô cô biết rằng cô sẽ thận trọng, bởi vì tác động cơ thể anh đối với cô là có hiệu quả. Dĩ nhiên, cô sẽ không cho Robert biết cô đang chuẩn bị tránh thai; anh sẽ coi như được bật đèn xanh cho việc làm tình.

Anh thở dài. “Còn ngày kia?”

“Em sẽ nói với cậu ta.”

“Cám ơn,” anh nói có chút mỉa mai.

Robert bắt 2 cuộc điện thoại vào sáng hôm sau. Anh ra ngoài, đọc 1 xấp giấy mà Felice đã gửi fax cho anh; nó dễ dàng khác thường, anh nhận thấy, để nắm bắt kịp mọi việc bằng cách gọi điện, xài máy tính và gửi fax. Cuộc gọi đầu tiên là của Madelyn. “Ở Alabama thế nào rồi anh?”

“Nóng nực,” anh trả lời. Anh chỉ đang mặc cái quần sooc thể dục. Cơn mưa hôm qua làm mọi thứ dường như xanh và tươi tốt hơn, mùi hương mạnh hơn, nhưng nó đã không làm gì để làm dịu sức nóng. Nếu có, là sức nóng còn tồi tệ hơn. Mặt trời sáng nay thiêu đốt ngực và chân anh. May mắn thay, với nước da màu vàng nâu nhạt của anh, anh không phải lo đến sự rám nắng.

“Thời tiết ở đây lý tưởng, khoảng 34 độ C. Sao anh không đến đây vào cuối tuần này?”

“Anh không thể đi,” anh nói, và nhận ra anh nói rất giống Evie. “Anh không biết anh sẽ ở đây bao lâu, nên anh không thể bỏ đi cho đến khi mọi việc ngừng lại.”

“Lời mời thật sự đó,” Madelyn nói bằng giọng lè nhè lười biếng. Sự đau nhói là lạ đâm xuyên qua anh khi anh nhận ra giọng của Madelyn giống giọng của Evie biết bao. “Nếu anh tình cờ nghĩ được 2 ngày, tụi em thích được gặp lại anh.”

“Anh sẽ ráng đến đó trước khi anh về lại New York,” anh hứa.

“Cố gắng nhé. Tụi em đã không gặp anh từ mùa xuân rồi. Giữ gìn sức khỏe.”

Điện thoại lại gần như lập tức reo lần nữa. Lần này là người đàn ông anh thuê để theo dõi Landon Mercer. “Hắn ta gặp 1 người khách tối qua. Chúng tôi đi theo người khách này lúc ông ta về, và chúng tôi đang nhận diện ông ta. Không có gì quan trọng trong mấy cuộc điện thoại cả.”

“Được rồi. Nhớ theo dõi và nghe ngóng. Hắn phát hiện bị theo đuôi chưa?”

“Chưa, thưa ông.”

“Có gì trong nhà hắn không?” Robert cảm ơn bằng vài từ rằng anh là 1 thường dân và không theo kịp những luật lệ rắc rối tương tự vậy và những thủ tục mà chỉ mật thám mới làm được, dù sẽ rất khó chịu nếu những người của anh bị bắt và bị đưa ra xét xử. Họ cũng không nắm được bằng chứng nào, chỉ đơn thuần là tìm kiếm nó. Thông tin là quyền lực.

“Sạch sẽ như 1 tiếng huýt sáo. Quá sạch sẽ. Thậm chí là không có cả bản kê tiền nằm đâu đây. Chúng tôi phát hiện ra rằng ông ta có 1 két sắt ngân hàng an toàn, nên ông ta có thể bỏ giấy tờ trong đó, nhưng chúng tôi chưa thể lần vào đó được. Tôi đang làm để coppi cái bản kê tiền của ông ta.”

“Nhớ báo tôi biết,” Robert nói, rồi gác máy. Trong 1 vài ngày Mercer sẽ bắt đầu cảm thấy 1 áp lực không đáng kể. Hắn ta trước hết sẽ không nghĩ nhiều về nó, nhưng chẳng mấy chốc nó sẽ trở nên ngột ngạt. Những kế hoạch của Robert với Evie, cả cá nhân và tài chính, cũng đang đi đúng hướng.