Love, Come To Me

Chương 12

Trong hoàn cảnh này, Lucy thầm nghĩ mình đã làm tốt vai trò bà chủ nhà duyên dáng. Nàng khiến bản thân tuyệt nhất để chắc chắn rằng không ai có thể tìm thấy lỗi nào từ những người phục vụ hay từ buổi tiệc của nàng, và bề ngoài chẳng có bất kỳ tý dấu hiệu bất hòa nào giữa bốn người bọn họ có những cuộc chuyện trò được diễn ra với sự lịch sự tinh tế — vào nhiều lúc, họ cẩn thận để nó dường như giống một sự cười nhạo nhã nhặn thông thường. Đó là một tuần lễ trong đời mà nàng sẽ mãi mãi nhìn lại với sự chán ghét, nhưng nó lại là một khoảng thời gian dạy dỗ chất lượng. Nàng được học về rất nhiều điều mới, bao gồm cả sự khác biệt đáng kể giữa phụ nữ Miền Nam và một người Miền Bắc.

Amy và Raine sở hữu một sự giả dối và nét duyên dáng mà Lucy chỉ có thể ngạc nhiên trong cái cách nửa chê bai, nửa ghen tị. Ngoài những tài năng khác của mình ra, họ có khả năng tung ra những lời khen ngợi và tâng bốc bằng mỗi hơi thở họ nắm giữ. Đó là một nghệ thuật mà ngay cả Amy, người chỉ vừa ở tuổi thiếu nữ dường như đã làm chủ được. Chẳng vấn đề gì việc làm thế nào một cuộc trò chuyện được bắt đầu, đó luôn luôn là sự va chạm ngược trở lại của chính nó từ bọn họ.

Chẳng người phụ nữ Miền Bắc nào lại từng trao một người đàn ông đôi mắt mở to và nói, “Ôi, tôi chẳng khác nào một con ngỗng,” hay “ Chỉ là tôi chẳng biết bất cứ cái gì vào cái gì thôi,” nhưng Raine là vậy. Thật khó chịu Lucy phân tâm, nhưng nàng phải thừa nhận rằng Raine đã thật hấp dẫn khi cô ta đặt trong bầu không khí như vậy.

Mặc dù cô ta sẽ không bắt đầu tuyên bố rằng cô ta biết rất nhiều về hoạt động trí tuệ của con người, thì Lucy cũng chắc chắn rằng bất cứ người đàn ông nào, không thành vấn đề anh ta là ai, đều sẽ nhận thấy Raine hấp dẫn. Heath mà ngưỡng mộ kiểu hành vi này ở một người phụ nữa sao? Lucy bị chán nản bởi ý nghĩ đó. Tại sao Heath lại khuyến khích nàng sử dụng suy nghĩ của mình trong khi chàng muốn có một người phụ nữ không thích nói về những điều quan trọng chứ? Tại sao chàng khuyến khích nàng tranh cãi với chàng trong khi chàng lại muốn ai đó sẽ mỉm cười và đồng ý với mọi điều chàng nói chứ? Đã có tất cả một số loại thử nghiệm mà nàng đã thất bại sao?

Heath chưa bao giờ là quá khó hiểu với nàng. Tất cả những gì nàng đã tiến tới để liên kết với chàng – thái độ của chàng, phong thái hài hước của chàng, niềm tin của chàng – tất cả những điều đó đã đi hơi lệch khi hai người phụ nữ Miền Nam hiện diện. Chàng khác khi ở xung quanh họ. Bình thường chàng bị kích động bởi cuộc chuyện trò vô nghĩa. Tại sao, sau đó chàng lại chịu đựng sự vô nghĩa này?

Đã qua rồi những buổi chuyện trò ăn tối thú vị về chính trị và tờ Examiner. Raine và Amy không muốn nói chuyện về tin tức và các cuộc tranh luận nổi tiếng; họ nói chuyện về những tin đồn địa phương, như thể là thế giới xoay quanh cái hạt cỏn con của họ ở Virginia vậy. Heath dường như không để ý. Chàng lắng nghe dễ dãi với họ, cười việc bắt chước khéo léo của họ theo những người mà chàng đã từng biết đến, và trao những lời khen ngợi bất cứ khi nào họ í ới.

Lucy gợn chút suy nghĩ như thể tự động cùng sự vô nghĩa nịnh hót, và nàng rất mừng là Heath đã không cố gắng để điều khiển bất cứ thứ gì của việc đó tới phía nàng. Nó sẽ là một sự xúc phạm đến trí thông minh của nàng. m thầm nàng ngồi suốt cả các cuộc trò chuyện ngốc nghếch và đắm mình với thắc mắc về những ý nghĩ gỉ gì gi ẩn náu đằng sau đôi mắt màu bạc của Raine.

Lucy biết rằng sớm muộn gì nàng và Raine sẽ tìm thấy chính mình trong một tình huống mà ở đó họ sẽ có cơ hội để nói chuyện riêng tư. Nàng tự hỏi cả ngày Thứ Bảy và Chủ Nhật những người phụ nữ sẽ như thế nào khi Heath không ở quanh. Raine sẽ tiếp tục chơi cái trò Người phụ nữ Miền Nam quyến rũ ư, hay cô ta sẽ chọn tiết lộ vài điều về việc tại sao cô ta thật sự ở đây?

Vào buổi sáng Thứ Hai, Heath dậy sớm khác thường lệ và đi tới văn phòng trên con phố Washington, còn Amy xin thứ lỗi cho cô bé khỏi tới bàn ăn, để lại Lucy và Raine một mình ở phòng ăn sáng. Thêm chút đường vào cà phê của mình và khuấy nó một cách cẩn thận, Lucy nhìn người phụ nữ kia với một cái liếc ước lượng. Rainne thật đáng yêu trong bộ váy màu hồng nhạt. Một dải nhung được luồn xuyên qua những vòng nhỏ hoàn hảo một cách đáng ngạc nhiên của mái tóc, được gọi là “nụ hôn của những lọn tóc”.

Raine nhìn chằm chằm lại nàng với một nụ cười nhẹ. Lần đầu tiên họ nói chuyện với nhau mà không có khán giả nà

“Ồ, nó cứ xuất hiện khi mà chúng tôi đã bỏ cuộc,” Lucy nói, đặt cái thìa của mình xuống và nhấp một ngụm cà phê.

“Tôi rất vui vì chúng ta chỉ có một mình. Tôi muốn gửi lời cảm ơn cô lần nữa, một cách rất riêng thôi, cho lòng tốt của cô với Amy và tôi. Chúng tôi chắc chắn không muốn là nguyên nhân cho bất kỳ rắc rối nào trong nhà cô cả.”

Lucy mỉm cười đáp lại sự ám chỉ tinh tế. “Xin đừng lo lắng. Cô không gây ra bất cứ rắc rối nào cả đâu.”

“Chẳng có một từ nào là sự thật trong điều đó cả,” Raine nói với một điệu cười êm ái.

“Đừng hy vọng sự hội họp luôn luôn gặp rắc rối. Nhưng tôi sẽ rời đi nước Anh sớm thôi, và sau đó cô sẽ có lại ngôi nhà và toàn bộ ông chồng cho chính cô lần nữa.”

Lucy cứng lưng lại ở sự bóng gió rằng Raine đã bằng cách nào đó làm suy yếu vị trí là vợ Heath của nàng.

“Cô được chào đón trong nhà tôi mà. Và tôi không phiền bất cứ lúc nào việc chồng tôi muốn ở cùng một trong hai chị em của anh ấy đâu.” Lucy nhấn mạnh từ cuối nhẹ nhàng.

Sau khi cho Raine vài giây để tiêu hóa câu đó, nàng tiếp tục bằng một giọng bình thường.

“Thật thú vị làm sao cái viễn cảnh của việc sống ở nước Anh phải có nhỉ.”

“Tôi ước là tôi cảm nhận theo cách đó. Nhưng một người Miền Nam bị bứng đi luôn là một cái nhìn đáng buồn. Trên thực tế việc biết Heath như tôi đã biết ấy, chỉ là tôi không thể hiểu nổi những gì anh ấy đang làm ở đây mà thôi.”

Đôi mắt màu xám rõ ràng của cô ta mang mọi sắc thái trong sự biểu hiện cảnh báo của Lucy.

“Cô phải nhìn thấy anh ấy khi anh ấy đặt chân lên đồn điền… anh ấy chỉ là nhìn quanh và hít một hơi thật sâu, rồi nói về việc điều đó tốt như thế nào khi lại cảm nhận thấy mặt trời trên mặt mình. Một điều vặt vãnh thôi, tôi chưa bao giờ thấy anh ấy quá xanh xao như vậy cả. Hết sức đỉnh điểm. Nhưng chỉ một hoặc hai tuần ở Virginia thôi, và anh ấy đã gần trở lại là chính mình rồi. Nó nhắc tôi nhớ về cái điều mà Mẹ tôi luôn luôn nói – chỉ là Người Miền Nam chẳng còn ý nghĩa để sống bất cứ nơi đâu trừ Miền Nam mà thôi. Tôi không biết Heath đã nghĩ những gì khi anh ấy chuyển tới Miền Bắc. Người dân ở đây không hiểu được người như anh ấy. Không phải là cô không biết cách làm thế nào để hài lòng anh ấy… tại sao nhỉ, chỉ là anh ấy điên lên vì cô thôi. Nếu bất cứ ai có thể giữ được anh ấy sống hạnh phúc ở Miền Bắc, thì tôi biết đó chính là cô.”

“Cho đến nay việc đó làm khá tốt đấy chứ.” Nó là một cuộc tranh đấu khiến Lucy giữ cho thanh âm phòng thủ. “Anh ấy tạo ra một nơi độc đáo cho chính mình ở đây. Thành tựu của anh ấy với tờ Examminer thật phi thường.”

“Ồ… tờ báo đó. À, anh ấy chắc chắn đang sống giấc mơ của Bố rồi. Nhưng một ngày nào đó tôi hy vọng anh ấy sẽ quyết định theo đuổi giấc mơ của riêng mình.”

“Anh ấy có vẻ khá hài lòng với những gì anh ấy đang làm.”

“Ồ..” Raine cụp mắt mình xuống một cách hối lỗi. “Tôi không có ý ám chỉ rằng anh ấy không như vậy. Dĩ nhiên là anh ấy hạnh phúc rồi. Dĩ nhiên là vậy.”

Có một lưu ý trong giọng nói của cô ta đã kích thích Lucy vượt ra ngoài lý trí, cứ như thể Raine đang nói chuyện với một đứa trẻ điên cuồng rằng cần phải nhẹ nhàng không bằng. Một số phiền toái của cô ta cần phải được làm rõ, để mà Raine trao nàng nụ cười hấp dẫn kia mang màu sắc với nhiều hơn một chút hài lòng.

Tâm trí của Lucy chạy đua khi nàng tìm kiếm những từ đúng để nói, lời nói mà bằng cách nào đó sẽ chỉ cho Raine thấy rằng nàng, Lucy đây, đã lấy chàng và chủ định ở lại theo cách đó.

Tôi là vợ anh ấy. Cô không thể thay đổi được điều đó nhiều như cô muốn đâu. Và nếu cô đã từng biết anh ấy nhiều như tôi biết, cô sẽ không bao giờ có thể từ bỏ anh ấy để lấy Clay. Ý nghĩ quay trở lại đo lường sự tự tin của nàng.

“Điều đó chỉ đúng rằng cô quan tâm đến hạnh phúc của Heath mà thôi,” nàng nói. “Cô chỉ là chị em dâu của anh ấy – và tôi cũng đã biết anh ấy trong nhiều năm”

“Nhưng cô không biết nhiều về cách mọi thứ cho anh ấy lúc này. Chính xác cuộc sống theo cách mà anh ấy muốn có. Anh ấy đang theo đuổi những ước mơ của chính mình, chứ không phải của bất kỳ một ai khác. Những ước mơ mới mẻ. Con người trước đây của anh ấy đã chết từ lâu rồi.” Nụ cười của Raine trở nên do dự. “Có một số thứ không bao giờ thay đổi được.”

Bây giờ vạch kẻ đã được vẽ lên, Lucy chưa bao giờ nghĩ rằng một trong số những trận đánh ác liệt nhất của đời mình sẽ là chiến đấu trên bàn ăn sáng, với những từ ngữ ôn tồn được lựa chọn cẩn thận. “Rất nhiều thứ về Heath đã thay đổi đấy chứ.”

“Anh ấy sẽ luôn là một người Miền Nam,” Raine khẳng định nhẹ nhàng.

“Nhưng không còn quá y nguyên như vậy nữa. Anh ấy đã thành công được ở đây là bởi vì tự khả năng anh ấy thay đổi. Giờ thì có vài người ở New England cũng làm cho anh ấy.”

Mặc cho độ nghiêm trọng của cuộc trò chuyện, Lucy hầu như muốn mỉm cười như thể nàng nhận thấy chính bản thân mình vậy. Heath sẽ chết đứng, nếu chàng chứng kiến cuộc chuyện trò này.

“Nó có thể khiến cô hạnh phúc khi nghĩ như thế.” Lúc này Raine rõ ràng run rẩy. “Có lẽ nó thậm chí còn đúng sự thật nữa. Nhưng cô chẳng biết gì về những điều anh ấy muốn cả. Nếu anh ấy ở đúng giữa cả hai thế giới lúc này, thì tôi biết cái thế giới mà anh ấy thuộc về, và rồi một ngày anh ấy sẽ trở lại với nó mà thôi.”

“Và tôi sẽ ở ngay bên cạnh anh ấy.”

Lucy nhìn chằm chằm cô ta mà không nháy mắt.

“Tôi sẽ theo anh ấy bất cứ nơi nào mà anh ấy đi.”

“Cô có thể không phù hợp ở nơi anh ấy thuộc về. Không dù cô có ở đấy một trăm năm đi

Đột nhiên việc kiểm soát của Raine bị phá vỡ và sự khinh thường lanh lảnh trong giọng nói của cô ta, khiến tiếng cô thành tò mò trẻ con.

“Làm thế nào mà cô lấy được anh ấy thế? Cô chẳng có gì giống một người phụ nữ mà anh ấy mang bên mình cả. Anh ấy chưa bao giờ cho thấy một tý thích thú nào với tất cả kiểu người như cô cả”

“Cho đến khi anh ấy quyết định là anh ấy muốn kết hôn.” Raine không nói nên lời. Cô ta nhìn rất lâu vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Lucy, và sau đó biểu hiện của cô ta trống rỗng, cứ như thể một tấm ván được rút sập xuống vậy.

“Cô phải chấp nhận lời xin lỗi của tôi, Lucinda ạ. Tôi không có ý tuôn ra những cư xử như vậy…tôi không biết tôi đã nói những gì. Tôi đã trở nên… khó chịu kể từ cái chết của Clay. Tôi đã không còn là chính mình nữa rồi.”

Lucy thận trọng gật đầu, đẩy ghế ra đằng sau và đứng lên. Raine cũng từ từ làm theo tương tự. “Hãy quên tất cả những điều chúng ta đã nói sáng nay nhé. Cô sẽ không đề cập nó với bất cứ ai đâu nhỉ, tôi hy vọng là vậy.”

“Không trừ khi tôi thấy cần phải vậy.”

Raine cắn môi, tìm kiếm khả năng tự vệ và rồi lạc lối. “Hãy tha thứ cho những gì mà tôi đã nói. Bất kỳ kẻ ngốc nào cũng có thể nhận thấy rằng cô là một người vợ tốt dành cho Heath mà.”

“Chẳng có gì để tha thứ cả,” Lucy nói, khi đang tìm kiếm sự thù ghét của cô ta rằng chẳng có gì cô ta có thể làm cả tuy vậy vẫn chỉ là lịch thiệp trong khuôn mặt phiền muộn của cô ta

Ồ, chỉ là nếu nàng có thể nói những gì mà nàng thực sự nghĩ nhỉ!

“Cô đã trải qua một một thời kỳ khó khăn. Tôi chỉ có thể tưởng tượng những gì mà nó gây ra giống như mất một người chồng vậy.” Nàng cố ý dừng lại trước khi thêm vào, “Trong thực tế, chỉ cần nghĩ về việc đó thôi cũng khiến tôi đánh giá cao tất cả những gì mà tôi có là hơn hẳn.”

“Tôi mừng được nghe rằng cô đánh giá cao Heath, Anh ấy là một người rất đặc biệt, tôi đã luôn luôn nghĩ như vậy.”

Theo lời của Amy, cô đã lấy được một ông chồng hết sức đặc biệt cho mình.”

“Quả vậy. Clay cũng là tạo vật toàn vẹn nhỉ.”

Có rất ít dấu hiệu cảm xúc trên gương mặt Raine. “Một lúc nào đó cô có thể nói rằng Clay và Heath thích lẫn nhau. Nhưng chiến tranh đã làm thay đổi cả hai bọn họ. Clay đi một hướng và Heath đi một hướng khác. Cả hai người họ đều làm tất cả chúng tôi ngạc nhiên.”

Nhận thấy cái lạnh lẽo từ tia nhìn xám bạc kỳ cục trong mắt người phụ nữa kia, Lucy gật đầu và quay đi. Nàng thậm chí sẽ bị bối rối hơn nữa khi nhìn thấy nụ cười cong lên từ cái miệng mềm mại của Raine khi nàng rời khỏi căn phòng. Đêm đó Lucy tự thừa nhận rằng tình hình thậm chí sẽ nhiều căng thẳng hơn nàng đã dự đoán.

Nàng thật tuyệt vọng để được ở một mình với Heath, nhưng họ đã không có thời gian hay cơ hội cho việc đó. Những người khách của họ dường như có một sự độc quyền về việc chú ý của chàng, và nàng hầu như không trao đổi được nổi mười từ với chàng từ lúc chàng bước vào nhà. Khi tất cả họ đã đi nghỉ vào buổi tuổi, Lucy ló ra từ phòng tắm, trượt vào chiếc áo choàng và đi tới phòng ngủ với ý định nói chuyện với chàng.

Nàng chỉ vừa kịp lúc nhìn thấy cái dáng mảnh mai của Raine trong phân nửa bóng tối của hành lang. m thanh bị bóp nghẹt của cái ngăn kéo đang trượt mở và đóng lại từ bên trong phòng khi Heath chuẩn bị ngủ.

Không hề biết khán giả của cô ta bị kinh ngạc, Raine lặng lẽ mở cửa. Một sự phẫn nộ ban sơ quét qua Lucy. Raine nghĩ rằng cô ta đang làm trò gì thế? Cô ta có ý định hoàn thành cái gì vậy? Chuyện này thật quá mức rồi! Chưa bao giờ trong đời mình Lucy cảm thấy sự xúi giục tấn công một người nào đó về mặt thể chất, nhưng lúc này nàng ao ước được đặt tay mình lên những vòng hạt lơ lửng màu nâu được trang trí trên đầu cô ta mà giật chúng ra từng cái từng cái một.

“Raine,” Lucy nói, rồi giọng nàng ôn tồn thình lình sắt lại khiến người phụ nữ kia đông cứng ở giữa những bước chân qua ngưỡng cửa.

“Có điều gì mà tôi có thể giúp cô được không?”

“Ồ…,” Raine nói, và đỏ bừng mặt lên, nhìn xung quanh trong sự bối rối.

“Lạy chúa, tôi… ồ, chỉ là tôi không thể tìm thấy đường của tôi quanh đây thôi. Có rất nhiều phòng, và… tôi chắc phải tự mình xoay vòng vòng thành ra sai hướng. Tôi rất xin lỗi”.

Cánh cửa bật mở hoàn toàn ở đường đi, và Heath đứng đó trong quần dài và chân trần, áo sơ mi không cài khuy để lộ ngực và khoảng bụng rộng bằng phẳng. Sự bất ngờ lóe lên trong mắt chàng khi chàng thấy Raine, rồi sau đó cái nhìn của chàng chuyển sang Lucy

“Chuyện gì đang diễn ra vậy?”

“Raine quên mất phòng của mình ở đầu kia của hành lang,” nàng nói nhẹ nhàng. “Nhưng sau đó, nó phải là khó hiểu, với tất cả các cửa. Và nó còn là một ngôi nhà lớn nữa.” Nàng nhìn người phụ nữ kia. “Phòng cô ở hướng đó, Raine ạ. Lần sau chỉ cần nhớ rẽ phải ở đầu cầu thang là được.”

Raine đỏ mặt và lẩm bẩm câu xin lỗi, bước về phòng riêng của mình với váy áo xột xoạt. Một hương thơm tinh tế của hoa trôi nổi trong việc thức tỉnh nàng. Lucy đợi cho đến khi hình dáng nữ tính kiều diễm biến mất trước khi cô gắn chặt Heath với một cái nhìn chằm chằm buộc tội.

Chàng vội vã thở dài. “Đừng bắt đầu chứ.”

Nàng ào qua chàng vào trong phòng ngủ, hướng đầu tới bàn trang điểm với cái cằm vểnh cao. Giật lên cái lược bạc nặng nề, nàng kéo nó qua một suối tóc màu hạt dẻ tự nhiên rất vất vả khiến nàng có thể cảm thấy sự cào giật dựng đứng lên trên da đầu mình.

Heath ngồi trên giường và dõi theo nàng âm thầm, mắt chàng lang thang tự do trên cơ thể phủ lụa là của nàng trước khi trở lại khuôn mặt.

“Em tưởng anh sẽ nói với em rằng cô ấy nói đùa về việc cảm nhận phương hướng,” Lucy nói qua cái nghiến răng. Sau khi nàng dập cái lược xuống, nàng chia tóc mình thành từng lọn và bắt đầu nghi thức ban đêm trong việc tết nó lại.

“Toàn bộ tình trạng này thật vô lý. Tôi là con ngốc được đặt với nó.”

Khi Heath nói điều gì đó dưới hơi thở mình, nàng nhìn trừng trừng chàng.

“Anh nói gì vậy?”

Sau khi nhìn chằm chằm xuống nàng với đôi mắt xanh trầm tĩnh, chàng nói bằng một giọng lành lạnh.

“Họ sẽ đi trong một vài ngày tới. Anh đã thu hẹp xuống những lựa chọn cho trường học của Amy, và tuần tới cô bé sẽ bắt đầu các lớp học tại một hoặc những lớp khác trong số chúng”

“Amy không phải là vấn đề. Amy không phải là người em muốn đi ra khỏi căn nhà này.”

“Raine sẽ rời đến nước Anh ngay sau ngày Amy được sắp đặt trong trường học?

“Tại sao không phải là bây giờ chứ?”

“Bởi vì tâm trí Raine sẽ không được thoải mái cho đến khi cô ấy biết được rằng Amy được sắp đặt một cách an toàn”

“Em sẽ đánh giá cao nó,” Lucy cắt ngang nóng nảy, “nếu anh lo lắng nhiều về sự bình yên trong tâm trí em như anh làm với cô ấy.”

“Anh chưa bao giờ nhận ra sự bình yên trong tâm trí em quá mong manh chết tiệt đến thế.”

“Em chỉ muốn biết những gì đang diễn ra giữa anh với cô ta mà thôi, và tại sao anh cứ khăng khăng giữ cô ta ở đây trong khi anh biết em cảm thấy thế nào về nó!”

“Chẳng có gì đang diễn ra giữa bọn anh cả!” Sự bình tĩnh của Heath nổ tung. “Vì Chúa, tại sao em cứ đẩy cô ấy vào anh chứ? Nó giống như em dám chắc tôi…”

“Dám chắc anh cái gì chứ?”

“Lucy,” chàng nói, tập trung tất cả nỗ lực của mình để kiềm chế sự thất vọng, “Anh không biết chuyện gì đã xảy ra. Em rõ ràng đang đau khổ, và em khiến cuộc sống thành địa ngục với cả hai chúng ta. Anh biết em thật dễ thương mà đây không phải là em nữa. Em là một trong số ít phụ nữ anh biết với một vài cảm xúc thông thường… và ở đây là em, hoàn toàn chẳng có gì mà kinh ngạc cả.

“Chẳng có gì ư!” Nàng kêu lên thảm thiết. “Làm thế nào mà anh có thể ngồi đó và nói chuyện này là chẳng có gì chứ?”

“Được rồi, vậy,” chàng nói nhẹ nhàng. “Hãy giúp anh hiểu đi.”

“Anh sẽ hiểu nhiều hơn nếu anh có thể nghe cuộc nói chuyện mà em đã có với cô ta sáng nay.”

Anh nhìn sắc bén. “Hai người đã nói về những gì vậy?”

“Tất nhiên là anh rồi.” Lucy cười chiếu lệ. “Tất cả về anh. Về việc ở đâu…và với ai… anh thuộc về.”

“Cô ấy nói những

Lucy bỗng nhiên tràn ngập lo sợ rằng những gì Raine đã nói sáng nay là sự thật. Và khả năng nó có thể là vậy, nàng không thể ngồi đây và nói nó vào mặt chàng được. Ôi, liệu những gì Raine nói là đúng thì sao?”

Nếu những gì Heath thấy là chàng không thể để những giấc mơ trong quá khứ của mình ra đi, rằng giờ đây chúng ở trong tầm tay của chàng thì sao chứ? Nếu những gì chàng quyết định là chàng sẽ không bao giờ có hạnh phúc ở bất kỳ đâu trừ Miền Nam ra thì sao? Lucy có bằng chứng tận mắt cái công hiệu của ngôi nhà cũ đó khi nó có chàng. Chàng đã rời Boston nhợt nhạt và tồi tàn, rồi chàng trở lại từ Virginia trông như một người khác vậy. Có lẽ nó là sự thật, rằng chàng thuộc về nơi đó với riêng kiểu người của chàng, sống trong cái thế giới mà chàng được sinh ra để sống trong đó vậy.

“Cô ấy nói những gì?” Heath lặp lại gọn ghẽ.

Lucy không thể đối mặt với câu hỏi của chàng hay nàng chưa chắc chắn điều gì nữa. Nàng cần phải rút lui và tìm thời gian để suy nghĩ.

“Hỏi cô ấy ý. Em mệt rồi. Em cần nghỉ ngơi một chút.”

Đứng lên từ bàn trang điểm, nàng đi tới cánh cửa, không thể ở cùng phòng với chàng tí nào nữa.

Heath di chuyển thật nhanh khiến nàng thậm chí không nghe thấy chàng, xoay nàng vòng lại và nắm lấy vai nàng.

“Dừng lại.” Chàng lắc nàng nhanh một cái. “Hãy nói cho anh.”

“Không. Đừng chạm vào em! Để em đi ngủ.”

“Em sẽ đi ngủ, Bà Rayne ạ, nhưng là ngủ ở đây. Trong căn phòng này.”

“Em sẽ không!” Một cách dữ dội nàng cố gắng xoay khỏi bàn tay cầm giữ của chàng, thở hổn hển giận dữ.

Chàng lắc nàng lần nữa ngắn và cứng, những ngón tay chàng bấm vào da nàng.

“Bình tĩnh, em cưng bé nhỏ, và dừng cố gắng để tự biến mình thành một cơn giận đi. Sẽ chẳng mất thêm tí nào với anh để khiến em ở trên đầu gối anh đâu.”

“Ồ! Điều đó sẽ giải quyết mọi chuyện đấy.” Nàng nghẹn ngào. Axit dường như tăng lên trong cổ họng nàng. “Hãy để em đi!” Nàng bị che mắt bởi đám mây mù màu đỏ, và với cảm giác ốm yếu trong việc tuyệt vọng là nàng biết nàng đã mất kiểm soát bản thân.

Lắc mình dữ dội, nàng cố gắng tấn công chàng, nhưng nàng lại bất lực như một đứa trẻ chống lại chàng vậy. Sực nặng của sự sỉ nhục và tức giận âm ỉ chiếm đóng trên ngực nàng, khiến thật khó khăn để thở.

“Anh mang cô ta đến đây, và… anh mong đợi em hạnh phúc về nó. Ồ, Em sẽ không đâu! Em không phải bay bổng lên với nó đâu… em không phải. Đây là nhà em, và em là vợ anh, và em không muốn cô ta ở đây! Anh đang nghe em nói đấy chứ?”

Giọng nàng trở nên chói tai. “Anh hãy mang cô ta ra khỏi đây. Em muốn cô ta ra ngoài!” Qua cơn giận dữ của nàng, có một nhận thức lờ mờ là Heath bị giật mình bởi sự kịch liệt trắng bệch mặt của nàng.

Chàng đang nghĩ gì? Nàng tự hỏi, và ngây ra nhìn chăm chăm chàng, bỗng nhiên kiệt sức. Rằng nàng đã mất trí thông minh của mình. Nàng đang đẩy chàng ra xa—nàng không biết làm thế nào để dừng bản thân lại. Nàng nên làm gì? Cái gì tiếp theo?

Mắt chàng tối đen và bối rối. Đó là nỗi sợ khi chàng nhìn vào khuôn mặt nàng, sợ rằng chàng đã không thể hiểu nổi, nhưng chàng tìm ra nó dễ dàng mà không hề do dự. Nhanh chóng chàng kéo cô lại gần và bao cánh tay mình quanh nàng, như thể tránh cho nàng khỏi một cơn bão dữ dội vậy. Nàng cố gắng hết sức chống lại chàng, nhưng chàng chỉ càng kéo nàng vào hơn bên trong áo sơ mi mình, giữ nàng tựa vào sự vững chãi an ủi của ngực chàng. Lucy rùng mình và để bản thân thư giãn, hít thở mùi hương của làn da nam tính ấm áp. Chỉ đến lúc này nàng mới nhận ra nàng cần nhiều đến thế nào cái liên hệ giản đơn này với chàng, sự che chở của cơ thể chàng. Chẳng ai khác trên thế giới này có thể mang cho nàng một thiên đường như thế.

“Heath”

“Im nào. Cứ yên thế,” chàng nói, và nàng thấy sự cọ xát êm dịu của khuôn mặt cạo râu tỳ vào đỉnh trán nàng. Cũng như nàng đã ôm dựa vào sức mạnh vô biên của cơ thể chàng, cơn hoảng loạn của nàng bắt đầu tan chảy đi. Không nói gì nàng tựa vào chàng, nhận ra rằng chàng sẽ không để nàng đi cho đến khi nàng san sẻ bớt cho chàng một số gánh nặng trên vai mình.

Đó là sự đổi vai cho phép chàng nắm quyền kiểm soát mọi thứ, để được chăm lo dù chỉ trong ít phút. Khi chàng cảm thấy nàng đã sẵn sàng để nói, Heath nới lỏng cánh tay một chút.

“Em đã mạnh mẽ với anh khi anh cần em.” Giọng chàng êm dịu và từ tốn. “Giờ hãy để anh là sức mạnh của em. Kể cho anh nghe tại sao em lại sợ, và anh sẽ nói với em tại sao em chẳng có lý do để mà vậy

Nàng hầu như không biết làm thế nào để bắt đầu cả. “Em thậm chí không còn hiểu anh khi anh ở quanh họ. Anh thay đổi thành như là… là sinh vật kẻ cả, và bọn họ tìm kiếm anh và há hốc những lời của anh như thể… như thể anh biết mọi thứ vậy”

“Anh xin lỗi,” chàng nói, và mỉm cười một cách buồn bã sự phẫn nộ và hoang mang của nàng. Chàng cần phải dự kiến trước là lối hành xử của mình với Raine và Amy sẽ có vẻ lạ lẫm với Lucy chứ nhỉ… Lucy, người chẳng hề có kinh nghiệm với những lễ nghi tâng bốc và vị nể mà bọn họ đã có tất cả lúc lớn lên. Trở lại những ngày ở Virginia trước khi chiến tranh, chàng chẳng hề biết có bất kỳ cách nào khác để một người đàn ông và đàn bà liên kết với nhau.

Một người đàn ông tự nhiên là phải duy trì giả vờ rằng anh ta biết mọi thứ, và một người phụ nữ tự nhiên giả vờ rằng cô ta tin anh ấy. Một người phụ nữ Miền Nam sẽ không bao giờ có ý nghĩ châm chích sự phù phiếm của đàn ông, cô ta nghĩ anh ấy chẳng thành vấn đề gì cả. Nó hoàn toàn dễ chịu và thoải mái, còn rất dễ dàng nữa chứ.

Chàng tự hỏi làm thế nào chàng lại có thể khiến Lucy hiểu thành giá trị con người anh đã thay đổi. Có thời gian khi chàng bắt đầu mong muốn sự trung thực từ một người phụ nữ. Có thời gian khi chàng mất Raine, người mà chàng tưởng rằng bản thân mình được yêu. Và sau tất cả những lời nói và việc làm, chàng đã có thời gian để suy nghĩ, chàng đã quyết định là chàng không hề muốn cái người mà chàng phải đối xử như là với trẻ con vậy.

Không hề chàng muốn được tôn thờ. Chàng muốn có một người có thể là cộng sự của chàng.

“Thật khó để giải thích,” chàng nói chậm rãi. “Đó là cách mà họ nói chuyện với nhau ở Hạt Henrico. Đó là vai mà đàn ông dự kiến sẽ đóng, và cũng là vai mà phụ nữ chơi. Nó là vấn đề của thói quen mà thôi. Của bọn họ và cả

“Anh có vẻ thích thú quá nhiều với nó đấy.”

Heath cười rộn. “Có phải em sợ anh sẽ muốn em để mai mối cho cái tôi của anh từ lúc này không?”

“Không. Em không bắt đầu để tìm thấy nó khó chịu như là thực tế vấn đề.”

“Nó trông không như vậy với anh đâu.”

Bàn tay chàng lang thang lên xuống sau lưng nàng trong cái vuốt ve nhè nhẹ.

“Đó là sự thật. Trong nhiều năm qua anh đã thường cắt giảm khuôn khổ bất cứ đâu khi anh bắt đầu hành động quá cao ngạo và mạnh mẽ. Nếu em không giữ anh theo hàng lối. Thì anh sẽ là kẻ chết tiệt không thể quản lý. Nó là vậy đấy, nên em sẽ phải làm rất nhiều việc khi họ rời đi.”

“Em có… nghe là người Miền Nam không thuộc về bất cứ nơi nào trừ Miền Nam cả.”

“Anh thuộc về nơi đây.”

“Đừng bỏ lỡ những người đồng loại của anh”

“Đồng loại của anh ư?” chàng nhắc lại, và cười nhẹ vì lý do mà nàng đã không hiểu.

“Không, anh không bỏ lỡ người nào ở Miền Nam cả. Em là kiểuà anh muốn. Cái kiểu cộng sự kinh doanh của Damon khiến anh thích làm việc cùng. Chúng ta có những người bạn và hàng xóm tốt bụng, người thích quan tâm việc kinh doanh của bản thân họ. Anh không hề nhìn căn phòng để chứng minh tý gì điều đó cả.”

“Nhưng anh trở lại từ Virginia hạnh phúc hơn rất nhiều và khỏe khoắn hơn khi anh ở đây…”

“Nếu em nhớ, khi anh rời Boston anh vẫn đang mang bệnh trên người. Một chút thời gian ở ánh nắng mặt trời khiến bất cứ ai trông cũng tốt hơn.”

“Nó không chỉ là ánh mặt trời. Khi anh bước vào cửa trước, anh mỉm cười và… anh gần như là phát sáng, còn em biết điều đó là bởi vì anh đã ở cùng–”

“Anh hạnh phúc được trở về nhà với em đấy, hỡi em bé nhỏ đầu óc tê cóng ạ. Anh không thể đợi để được lại có em, thậm chí dù anh biết em sẽ có chút giận dữ khi em phát hiện ra Raine ở đây với chúng ta.”

“Em vẫn không muốn cô ta ở đây đâu.”

“Anh thề với em là anh sẽ đưa cô ấy đi sớm nhất có thể. Và em sẽ không bao giờ phải nhìn thấy lại cô ấy nữa. Trong lúc này, em chỉ cần nhắc bản thân mình rằng chẳng có gì em phải sợ cô ấy cả được chứ?”

Nàng gật đầu nho nhỏ và cố gắng để kéo ra khỏi người chàng.

“Đợi đã,” chàng nói, túm tay mình dưới khuỷu tay nàng, nắm giữ nàng, thậm chí chàng để nàng lùi một bước. “Em đang có

“Tới phòng ngủ khác. Xin đừng tranh cãi nữa.”

Chàng bị chọc tức bởi sự bướng bỉnh của nàng.

“Hãy ngủ ở đây.”

“Không… em biết điều gì sẽ xảy ra nếu em ngủ ở đây, và em không muốn như thế. Không phải tối nay.”

“Cin, nó đã nhiều tuần rồi. Nhiều tháng ấy chứ.”

“Đó không phải là lỗi của em! Anh bị ốm và sau đó thì”

“ Dịu xuống đi mà. Anh không hề buộc tội em bất cứ điều gì cả. Chúng ta đã có khoảng thời gian tồi tệ ở một hai hoặc hai tháng trước, và đó chẳng là lỗi của ai cả. Trường hợp có giữa chúng ta là thời gian và lần nữa. Nhưng chẳng có lý do gì để phân biệt lúc này cả và anh không muốn chịu đựng điều đó thêm tý nào nữa.” Giọng chàng trở nên mềm mại, nịnh nọt.

“Em quên những gì là sở thích giữa hai chúng ta sao. Hãy để anh chăm sóc cho em tối nay. Hãy để anh nhắc lại cho em nhớ. Sau đó em sẽ thấy tốt hơn về mọi chuyện. Anh xin hứa đấy.”

“Em không thể,” nàng nói một cách thảm bại. “Em… cảm thấy… trống rỗng… kiệt sức. Chẳng có gì trong em để gửi trao tối nay cả. Em không muốn lần đầu tiên của chúng ta sau một thời gian quá dài lại trở nên như thế. Nó sẽ không tốt đẹp gì. Nó sẽ không đúng nữa.

“Lucy–’

“Xin anh đấy, hãy chỉ để em được một mình tối nay thôi.

Miễn cưỡng, chàng để nàng đi. “Tôi sẽ là một kẻ chết tiệt nếu tôi xin xỏ.”

“Em không muốn anh cầu xin. Chỉ là em muốn được ở một mình.”

Chàng theo nàng tới cửa và chuẩn bị tay mình trên bản lề cửa, trong giây lát ngăn việc rời đi của nàng.

Nàng nhìn vào đôi mắt màu ngọc lam của chàng và vòng tay quanh thân mình, xấu hổ về cái cảnh tượng nàng đã gây ra và mơ hồ lo lắng rằng chàng sẽ không để nàng đi.

“Hãy nhớ những ngày tháng ngay sau khi chúng ta chuyển tới Boston nhé?” Cái nhìn của chàng dường như chu du đi tới những ý định của nàng và một phần xuyên qua trái tim nàng.

“Trong một thời gian chuyện đó rất tốt đẹp giữa hai chúng ta. Rất tốt.”

“Đ-úng, nó là vậy mà.” Nàng lắp bắp, bị thôi miên bởi sự hiển hiện có chủ định trong đôi mắt màu ngọc lam của chàng.

“Không có vấn đề gì khác biệt của chúng ta đâu nhỉ, em không bao giờ giữ bản thân trong mục đích để lại có được anh cho thứ gì đó anh đã làm hoặc đã nói

“Không! D-ĩ nhiên không rồi—“

“Anh sẽ không để em đi ngay bây giờ đâu, Cin ạ, nếu anh nghĩ rằng chuyện này là một kiểu trừng phạt nào đó.”

Chàng đọc câu trả lời của mình trên khuôn mặt bị ảnh hưởng của nàng, và chàng gật đầu nhẹ, chứng tỏ được hài lòng. Hạ cánh tay mình ở bản lề cửa, chàng vặn nắm cửa cho nàng và giữ cảnh cửa mở.

“Đi đi. Em đã mua cho mình một chút thời gian đấy.”

Thật may, nàng bỏ trốn, quấn áo choàng chặt hơn xung quanh mình và cắm đầu vào phòng ngủ liền kề.

“Ồ, có em ở đây,” Lucy nói, bước vào trong thư viện và mỉm cười khi nàng nhìn thấy Amy lượm một cách cần mẫn dọc qua kệ sách. Amy dừng lại khi cô bé nhìn thấy nàng, lúng túng giữ một chồng sách bấp bênh trong cánh tay trái của cô bé.

“Tôi thấy rằng Raine đang có một giấc ngủ ngắn, và chị không thể tìm thấy cô đâu.”

“Em nghĩ em muốn tìm vài cuốn sách ở đây–” Emy bắt đầu.

“Em thực sự thích đọc phải không?”

“Những cuốn tiểu thuyết,” Amy nói, và Lucy cười hân hoan.

“Hãy cho chị xem những cuốn em có… ừm, có một vài cuốn chị thích này. Snow Bound này… The Hidden Hand này…Wuthering Heights–”

“Đó cũng là sở thích của em.”

“Em đã bao giờ từng đọc St. Elmo chưa? Chưa ư? Chị sẽ tìm nó cho em—em phải đọc nó. Nó là về vấn đề tình yêu lâu bền, đam mê, và một cô gái nghèo người trở nên giàu có và thành công… chị thấy em chỉ nhìn qua những quyển sách trên những kệ kia–”

“Một trong số chúng ở bên kia căn phòng trông ngu ngốc quá.”

“Đúng đấy,” nàng nói, nhăn mũi nhanh. “Đấy là kệ của Heath. Còn đây là của chị.”

“Chị có rất nhiều cuốn sách mới,” Amy nói, đôi mắt xanh của cô bé tôn kính khi cô bé nhìn các hàng ngăn nắp của phạm vi những cuốn sách.

“Khi chị còn nhỏ, bố chị thường mắng chị do chi rất nhiều tiền vào những cuốn sách thay vì những điều gì đó thực tế hơn.”

Lucy mỉm cười đầy hồi tưởng và ngồi xuống ghế của Heath.

“Ơn Chúa Heath chưa bao giờ nói một lời, chẳng vấn gì trong việc chị mua bao nhiêu

“Clay khó chịu chuyện em đọc quá nhiều. Chúng em không còn có khả năng cho sách nữa, không khi chúng em cần tiền cho những thứ khác.”

“Các hóa đơn bác sĩ ư?” Lucy hỏi nhẹ nhàng, nghĩ về mấy bức thư kể tường tận những vấn đề về trước của Clay và bệnh tật thường xuyên.

“Và tiền thuê giúp việc—chúng em không làm được gì mà không có nó,” Amy nói, đặt những quyển sách lên bàn Heath và dựa vào mép nó. “Chỉ có Clay, Raine, Mẹ và em ở đồn điền. Chẳng ai trong chúng em là rất giỏi trong kiểu công việc đó cả. Chúng em đã trả cho một trong những cậu con trai của người hàng xóm để giúp việc– anh ta là kẻ lười biếng, nhưng khi anh ta cố gắng anh ta cũng làm được một công việc ra trò.”

“Chị xin lỗi.” Bốc đồng Lucy đặt lên và vỗ vào tay cô bé.

“Xin lỗi cho điều gì chứ?”

“Chị xin lỗi vì mọi thứ đã quá khó khăn với em… và chuyện em không có những quyển sách hay–”

“Đó dường như không phải là khoảng thời gian tồi tệ– chị chẳng bao giờ nhận ra điều gì đó thực sự xấu thế nào cho đến khi chị nhìn lại nó. Tất nhiên, nó hoàn toàn có thể dễ dàng hơn nhiều nếu như Heath có ở đó để giúp… nhưng anh ấy không có.”

Chuyện đó hẳn phải xảy ra khi Heath chuyển lên đây. Lucy cảm thấy bắt buộc bảo vệ sự vắng mặt của chàng.

“Đó không phải là lỗi của anh ấy. Anh ấy muốn giúp. Heath đã tới đồn điền sau cuộc chiến, nhưng bọn họ đã không để anh ấy ở lại.” Amy lưu ý nàng với sự ngạc nhiên. “Anh ấy chưa bao giờ nói với chị về chuyện đó ư?”

“Không thực sự như vậy,” Lucy thừa nhận, trí óc nàng đang sắp xếp để làm thế nào nàng có thể moi thêm việc tiết lộ từ Amy.

Nếu nàng có thể khiến côbé nói, Amy có thể chứng tỏ là một thông tin có lợi. “Chị biết rằng ở đó một vài chuyện giữa Heath, Clay và Raine–”

“Còn cả Mẹ nữa. Bà chưa bao giờ thích anh ấy cả. Chị biết tại sao, đúng không?”

“Bởi vì anh ấy là… anh ấy là… con của một người khác sao?” Lucy đoán hỏi.

“Đúng vậy. Clay và em được sinh ra trong Danh giá. Mẹ luôn nói rằng bọn em là những đứa con đích thực. Còn…”

Amy nhìn xung quanh và hạ thấp giọng mình, “ bà nói Heath chỉ là một điều sai lầm. Bà cũng nói gương mặt anh ấy, rất nhiều lần.”

“Heath đã làm gì chứ?”

“Anh ấy chỉ cười thôi. Anh ấy có nụ cười khiến cho bà nổi cơn tam bành… ồ, chỉ là bà không thể chịu được ở quanh anh ấy. Sẽ mất nhiều ngày để sự bình tĩnh của bà hạ xuống sau khi Cha mang Heath tới thăm.

“Thế em và Clay thấy thế nào về anh ấy?”

“Em luôn luôn mến anh ấy. Clay thì có vẻ không như vậy, nhưng cả hai bọn họ chưa bao giờ gây hấn cả. Chưa từng, cho đến khi có Raine.”

“Cô ta là ai vậy?” Lucy hỏi, dửng dưng để giọng không quá háo hức hay thiếu kiên nhẫn. “Một người hàng xóm của mọi người ư?”

“Không hẳn thế. Nhưng gia đình chị ấy sống ở trong hạt. Chị ấy là người thứ hai- trong bốn chị em nhà Stanton. Raine là người đẹp nhất. Chị ấy thích tán tỉnh và trêu chọc, nhưng chị ấy chưa bao giờ quan tâm tới những chàng trai trong hạt cả.”

Lucy nghiêng mình tới trước, lắng nghe chăm chú. Được khuyến khích bởi sự thích thú của nàng, Amy bắt đầu nói thoải mái.

“Rồi sau đó mẹ Heath chết, và anh ấy tới sống với bọn em khi anh ấy mười bảy tuổi. Mẹ sẽ thích được giết chết bản thân mình, phải chịu đựng anh ấy dưới cùng một mái nhà, nhưng Bố đã không lắng nghe bà. Ông say đắm Heath. Vì vậy Mẹ phải chịu đựng Heath cũng ở đó. Nhưng có một lối thoát mà tất cả bạn bè bà đều hiểu và cảm thấy buồn cho bà, còn bà thực tình không phải nhìn thấy anh ấy nhiều. Anh ấy luôn lượn lờ quanh hạt với đám bạn anh ấy.

“Cư xử không đúng ư?”

“Em đoán anh ấy vậy,” Amy thừa nhận. “Heath chỉ là … ngông cuồng. Anh ấy luôn luôn gặp rắc rối, cái cách quyến rũ của anh ấy hết trong một ngày và trở lại là nó trong ngày hôm sau. Mọi người dường như thích anh ấy, nhưng chẳng ai muốn anh ấy quyến rũ con gái họ cả… chị hiểu tại sao mà.Heath sẽ là chàng trai nổi tiếng nhất trong hạt nếu anh ấy đến từ đúng kiểu nền tảng. Anh ấy có thể cưỡi ngựa, chửi thề và bắn súng giỏi hơn bất kỳ ai, và anh ấy mau lẹ như một cái roi da nữa chứ. Từ những gì mà em nghe được, tất cả những cô gái đều để mắt tới anh ấy- Raine nói anh ấy là người đẹp trai nhất từng đặt chân đến ranh giới hạt này—nhưng bọn họ đều hoàn toàn sợ hãi bị nhìn thấy cùng với anh quá thường xuyên. Điều đó sẽ hủy hoại danh tiếng của bọn họ.”

Lucy tiếp nhận âm thầm những thông tin. Heath đã luôn là một người bên lề, thậm chí ngay ở Virginia. Chẳng bao giờ nàng ngạc nhiên nữa khi nhớ lại cái cách không sợ hãi mà chàng đã đem ra thách thức được thực hiện ở một nơi để tự nâng bản thân tại đó. Cũng chẳng bao giờ phải thắc mắc việc chàng chưa bao giờ bày tỏ mong muốn quay trở lại Miền Nam. Chàng chưa bao giờ thực sự thuộc về bất cứ nơi nào cả.

“Heath và Raine thì sao…?” Lucy bắt đầu hỏi và thấy rằng nàng không thể hoàn thành câu hỏi bởi cụm từ Heath và Raine nghẹn lại trong cổ họng mình. Nàng ghét cái ý tưởng bọn họ với nhau, nhưng đó là điều bắt buộc, rằng nàng chỉ tìm ra cái gì đó khi tiến thẳng vào giữa bọn họ. Amy dường như hiểu chính xác cái điều nàng muốn biết.

“Từ giây phút Heath để mắt tới chị ấy, anh ấy đã không muốn để chị ấy lại một mình. Nhà Stantons không thích anh ấy ngỏ lời tán chị ấy, nhưng họ có bốn cô con gái phải gả đi, và anh ấy có một khoản thừa kế tốt đến với mình. Raine đi xe bốn bánh với anh ấy dám một mình tách khỏi các chị em. Chị ấy không kể những gì đã xảy ra, nhưng chị ấy nói rằng vào đầu buổi chiều, anh ấy hầu như chỉ có một lần nói ‘cô thế nào’ và đến cuối buổi anh đã nói chị ấy hãy thành hôn với mình. Sau đó chị ấy gặp Clay—và thực sự họ thích nhau rất nhiều, ngoại trừ chuyện Clay là một người Danh giá còn Heath là…”

“Ngoài giá thú,” Lucy nói thẳng thừng. “Có vẻ Clay phải là một giao kèo tốt hơn rồi.”

“Chị ấy yêu Clay,” Amy trả lời đầy bênh vực. “Anh ấy đẹp trai, dễ mến, và–”

“Chị chắc chắn anh ta là vậy.” Vội vã Lucy cố gắng làm dịu đi sai lầm của mình. “Chị xin lỗi. Chuyện đó tới khác hẳn với điều chị dự kiến. Xin hãy tiếp tục… em hãy cho chị biết điều gì đã xảy ra sau khi Raine gặp Clay đi.”

“Họ lấy nhau. Heath cố gắng ngăn cản bọn họ, nhưng anh ấy không thể. Anh ấy đánh nhau với Clay, và nói điều gì đó với Clay. Dù nó là điều gì thì bọn họ cũng không bao giờ có điều kiện thân thiết lại nữa. Và sau lễ cưới, Heath trở nên rất tệ, chẳng một ai có thể làm bất cứ điều gì với anh ấy cả– uống rượu và làm những điều quậy phá—rồi cuối cùng, Bố đã gửi anh ấy ra nước ngoài, hy vọng nó sẽ khiến anh thành một quý ông. Sau đó chiến tranh bắt đầu.”

“Điều gì xảy ra sau chiến tranh vậy? Tại sao bọn họ không để anh ấy ở lại đồn điền chứ?”

“Chủ yếu là do Clay. Sự trở lại của Clay do bị thương, và anh ấy luôn ốm yếu sau cuộc chiến. Anh ấy nghĩ rằng nếu Heath trở về sống cùng họ, Heath sẽ chiếm mất vị trí của anh ấy như là một người đứng đầu ở đồn điền ấy và sau đó mang Raine rời khỏi mình. Còn Mẹ không muốn Heath ở đó… và Raine …chị ấy đứng ở trước hiên và tranh cãi với Heath, rồi chị ấy gọi anh ấy bằng tất cả các loại tên. Anh ấy điên lên, và anh ấy…”

“Sao cơ?” Lucy thúc giục, hoảng hồn và thích thú. Khuôn mặt Amy trở nên đỏ bừng.

“Anh ấy cười chị ý bởi chị ấy đã lấy Clay vì tiền và đồn điền—tiền là toàn bộ những con cá hồi vô giá trị, và đồn điền đang suy sụp thành từng mảng. Chỉ là anh ấy cười vào chị ý. Raine nắm lấy cái roi ngựa mà ai đó đã để lại trên lan can hiên, và dùng nó đánh anh ấy—chỗ đó là nơi mà anh ấy có vết sẹo ở thái dương, gần mắt

“Ôi, Chúa ơi,” Lucy thì thầm, nâng ngón tay lên che miệng. Tất cả những ghen tị của nàng với Raine đã chết đuối trong một loạt sự cảm thông với Heath. Đó là một kiểu cảm thông hoàn toàn không ích kỷ mà vì nàng nao núng với hình ảnh những lời nói của Amy đã tạo ra. Bị tổn thương một cách nặng nề bởi chính người mà anh ta yêu—và đặc biệt là nếu anh ta có quá nhiều niềm kiêu hãnh như Heath. Tại sao, nó là cái gì mà anh ta lại có thể không bao giờ có được chứ. Raine đã để lại dấu vết trên anh ấy. Chỉ là nếu Lucy có thể chắc chắn được vết sẹo đó đơn thuần là sẹo sâu. Hay nó là một dấu vết sâu hơn để lại trong tâm hồn, vẫn chưa lành lặn? Nàng sợ rằng nàng sẽ không bao giờ tìm hiểu được.

“Không thực sự như vậy,” Lucy thừa nhận, trí óc nàng đang sắp xếp để làm thế nào nàng có thể moi thêm việc tiết lộ từ Amy.

Nếu nàng có thể khiến côbé nói, Amy có thể chứng tỏ là một thông tin có lợi. “Chị biết rằng ở đó một vài chuyện giữa Heath, Clay và Raine–”

“Còn cả Mẹ nữa. Bà chưa bao giờ thích anh ấy cả. Chị biết tại sao, đúng không?”

“Bởi vì anh ấy là… anh ấy là… con của một người khác sao?” Lucy đoán hỏi.

“Đúng vậy. Clay và em được sinh ra trong Danh giá. Mẹ luôn nói rằng bọn em là những đứa con đích thực. Còn…”

Amy nhìn xung quanh và hạ thấp giọng mình, “ bà nói Heath chỉ là một điều sai lầm. Bà cũng nói gương mặt anh ấy, rất nhiều lần

“Heath đã làm gì chứ?”

“Anh ấy chỉ cười thôi. Anh ấy có nụ cười khiến cho bà nổi cơn tam bành… ồ, chỉ là bà không thể chịu được ở quanh anh ấy. Sẽ mất nhiều ngày để sự bình tĩnh của bà hạ xuống sau khi Cha mang Heath tới thăm.”

“Thế em và Clay thấy thế nào về anh ấy?”

“Em luôn luôn mến anh ấy. Clay thì có vẻ không như vậy, nhưng cả hai bọn họ chưa bao giờ gây hấn cả. Chưa từng, cho đến khi có Raine.”

“Cô ta là ai vậy?” Lucy hỏi, dửng dưng để giọng không quá háo hức hay thiếu kiên nhẫn. “Một người hàng xóm của mọi người ư?”

“Không hẳn thế. Nhưng gia đình chị ấy sống ở trong hạt. Chị ấy là người thứ hai- trong bốn chị em nhà Stanton. Raine là người đẹp nhất. Chị ấy thích tán tỉnh và trêu chọc, nhưng chị ấy chưa bao giờ quan tâm tới những chàng trai trong hạt cả.”

Lucy nghiêng mình tới trước, lắng nghe chăm chú. Được khuyến khích bởi sự thích thú của nàng, Amy bắt đầu nói thoải mái.

“Rồi sau đó mẹ Heath chết, và anh ấy tới sống với bọn em khi anh ấy mười bảy tuổi. Mẹ sẽ thích được giết chết bản thân mình, phải chịu đựng anh ấy dưới cùng một mái nhà, nhưng Bố đã không lắng nghe bà. Ông say đắm Heath. Vì vậy Mẹ phải chịu đựng Heath cũng ở đó. Nhưng có một lối thoát mà tất cả bạn bè bà đều hiểu và cảm thấy buồn cho bà, còn bà thực tình không phải nhìn thấy anh ấy nhiều. Anh ấy luôn lượn lờ quanh hạt với đám bạn anh ấy.

“Cư xử không đúng ư?”

“Em đoán anh ấy vậy,” Amy thừa nhận. “Heath chỉ là … ngông cuồng. Anh ấy luôn luôn gặp rắc rối, cái cách quyến rũ của anh ấy hết trong một ngày và trở lại là nó trong ngày hôm sau. Mọi người dường như thích anh ấy, nhưng chẳng ai muốn anh ấy quyến rũ con gái họ cả… chị hiểu tại sao mà. Raine nói rằng Heath sẽ là chàng trai nổi tiếng nhất trong hạt nếu anh ấy đến từ đúng kiểu nền tảng. Anh ấy có thể cưỡi ngựa, chửi thề và bắn súng giỏi hơn bất kỳ ai, và anh ấy mau lẹ như một cái roi da nữa chứ. Từ những gì mà em nghe được, tất cả những cô gái đều để mắt tới anh ấy- Raine nói anh ấy là người đẹp trai nhất từng đặt chân đến ranh giới hạt này—nhưng bọn họ đều hoàn toàn sợ hãi bị nhìn thấy cùng với anh quá thường xuyên. Điều đó sẽ hủy hoại danh tiếng của bọn họ.”

Lucy tiếp nhận âm thầm những thông tin. Heath đã luôn là một người bên lề, thậm chí ngay ở Virginia. Chẳng bao giờ nàng ngạc nhiên nữa khi nhớ lại cái cách không sợ hãi mà chàng đã đem ra thách thức được thực hiện ở một nơi để tự nâng bản thân tại đó. Cũng chẳng bao giờ phải thắc mắc việc chàng chưa bao giờ bày tỏ mong muốn quay trở lại Miền Nam. Chàng chưa bao giờ thực sự thuộc về bất cứ nơi nào cả.

“Heath và Raine thì sao…?” Lucy bắt đầu hỏi và thấy rằng nàng không thể hoàn thành câu hỏi bởi cụm từ Heath và Raine nghẹn lại trong cổ họng mình. Nàng ghét cái ý tưởng bọn họ với nhau, nhưng đó là điều bắt buộc, rằng nàng chỉ tìm ra cái gì đó khi tiến thẳng vào giữa bọn họ. Amy dường như hiểu chính xác cái điều nàng muốn biết.

“Từ giây phút Heath để mắt tới chị ấy, anh ấy đã không muốn để chị ấy lại một mình. Nhà Stantons không thích anh ấy ngỏ lời tán chị ấy, nhưng họ có bốn cô con gái phải gả đi, và anh ấy có một khoản thừa kế tốt đến với mình. Raine đi xe bốn bánh với anh ấy dám một mình tách khỏi các chị em. Chị ấy không kể những gì đã xảy ra, nhưng chị ấy nói rằng vào đầu buổi chiều, anh ấy hầu như chỉ có một lần nói ‘cô thế nào’ và đến cuối buổi anh đã nói chị ấy hãy thành hôn với mình. Sau đó chị ấy gặp Clay—và thực sự thích nhau rất nhiều, ngoại trừ chuyện Clay là một người Danh giá còn Heath là…”

“Ngoài giá thú,” Lucy nói thẳng thừng. “Có vẻ Clay phải là một giao kèo tốt hơn rồi.”

“Chị ấy yêu Clay,” Amy trả lời đầy bênh vực. “Anh ấy đẹp trai, dễ mến, và–”

“Chị chắc chắn anh ta là vậy.” Vội vã Lucy cố gắng làm dịu đi sai lầm của mình. “Chị xin lỗi. Chuyện đó tới khác hẳn với điều chị dự kiến. Xin hãy tiếp tục… em hãy cho chị biết điều gì đã xảy ra sau khi Raine gặp Clay đi.”

“Họ lấy nhau. Heath cố gắng ngăn cản bọn họ, nhưng anh ấy không thể. Anh ấy đánh nhau với Clay, và nói điều gì đó với Clay. Dù nó là điều gì thì bọn họ cũng không bao giờ có điều kiện thân thiết lại nữa. Và sau lễ cưới, Heath trở nên rất tệ, chẳng một ai có thể làm bất cứ điều gì với anh ấy cả– uống rượu và làm những điều quậy phá—rồi cuối cùng, Bố đã gửi anh ấy ra nước ngoài, hy vọng nó sẽ khiến anh thành một quý ông. Sau đó chiến tranh bắt đầu.”

“Điều gì xảy ra sau chiến tranh vậy? Tại sao bọn họ không để anh ấy ở lại đồn điền chứ?”

“Chủ yếu là do Clay. Sự trở lại của Clay do bị thương, và anh ấy luôn ốm yếu sau cuộc chiến. Anh ấy nghĩ rằng nếu Heath trở về sống cùng họ, Heath sẽ chiếm mất vị trí của anh ấy như là một người đứng đầu ở đồn điền ấy và sau đó mang Raine rời khỏi mình. Còn Mẹ không muốn Heath ở đó… và Raine …chị ấy đứng ở trước hiên và tranh cãi với Heath, rồi chị ấy gọi anh ấy bằng tất cả các loại tên. Anh ấy điên lên, và anh ấy…”

“Sao cơ?” Lucy thúc giục, hoảng hồn và thích thú. Khuôn mặt Amy trở nên đỏ bừng

“Anh ấy cười chị ý bởi chị ấy đã lấy Clay vì tiền và đồn điền—tiền là toàn bộ những con cá hồi vô giá trị, và đồn điền đang suy sụp thành từng mảng. Chỉ là anh ấy cười vào chị ý. Raine nắm lấy cái roi ngựa mà ai đó đã để lại trên lan can hiên, và dùng nó đánh anh ấy—chỗ đó là nơi mà anh ấy có vết sẹo ở thái dương, gần mắt ấy–”

“Ôi, Chúa ơi,” Lucy thì thầm, nâng ngón tay lên che miệng. Tất cả những ghen tị của nàng với Raine đã chết đuối trong một loạt sự cảm thông với Heath. Đó là một kiểu cảm thông hoàn toàn không ích kỷ mà vì nàng nao núng với hình ảnh những lời nói của Amy đã tạo ra. Bị tổn thương một cách nặng nề bởi chính người mà anh ta yêu—và đặc biệt là nếu anh ta có quá nhiều niềm kiêu hãnh như Heath. Tại sao, nó là cái gì mà anh ta lại có thể không bao giờ có được chứ. Raine đã để lại dấu vết trên anh ấy. Chỉ là nếu Lucy có thể chắc chắn được vết sẹo đó đơn thuần là sẹo sâu. Hay nó là một dấu vết sâu hơn để lại trong tâm hồn, vẫn chưa lành lặn? Nàng sợ rằng nàng sẽ không bao giờ tìm hiểu được.

“Không thực sự như vậy,” Lucy thừa nhận, trí óc nàng đang sắp xếp để làm thế nào nàng có thể moi thêm việc tiết lộ từ Amy.

Nếu nàng có thể khiến côbé nói, Amy có thể chứng tỏ là một thông tin có lợi. “Chị biết rằng ở đó một vài chuyện giữa Heath, Clay và Raine–”

“Còn cả Mẹ nữa. Bà chưa bao giờ thích anh ấy cả. Chị biết tại sao, đúng không?”

“Bởi vì anh ấy là… anh ấy là… con của một người khác sao?” Lucy đoán hỏi.

“Đúng vậy. Clay và em được sinh ra trong Danh giá. Mẹ rằng bọn em là những đứa con đích thực. Còn…”

Amy nhìn xung quanh và hạ thấp giọng mình, “ bà nói Heath chỉ là một điều sai lầm. Bà cũng nói gương mặt anh ấy, rất nhiều lần.”

“Heath đã làm gì chứ?”

“Anh ấy chỉ cười thôi. Anh ấy có nụ cười khiến cho bà nổi cơn tam bành… ồ, chỉ là bà không thể chịu được ở quanh anh ấy. Sẽ mất nhiều ngày để sự bình tĩnh của bà hạ xuống sau khi Cha mang Heath tới thăm.”

“Thế em và Clay thấy thế nào về anh ấy?”

“Em luôn luôn mến anh ấy. Clay thì có vẻ không như vậy, nhưng cả hai bọn họ chưa bao giờ gây hấn cả. Chưa từng, cho đến khi có Raine.”

“Cô ta là ai vậy?” Lucy hỏi, dửng dưng để giọng không quá háo hức hay thiếu kiên nhẫn. “Một người hàng xóm của mọi người ư?”

“Không hẳn thế. Nhưng gia đình chị ấy sống ở trong hạt. Chị ấy là người thứ hai- trong bốn chị em nhà Stanton. Raine là người đẹp nhất. Chị ấy thích tán tỉnh và trêu chọc, nhưng chị ấy chưa bao giờ quan tâm tới những chàng trai trong hạt cả.”

Lucy nghiêng mình tới trước, lắng nghe chăm chú. Được khuyến khích bởi sự thích thú của nàng, Amy bắt đầu nói thoải mái.

“Rồi sau đó mẹ Heath chết, và anh ấy tới sống với bọn em khi anh ấy mười bảy tuổi. Mẹ sẽ thích được giết chết bản thân mình, phải chịu đựng anh ấy dưới cùng một mái nhà, nhưng Bố đã không lắng nghe bà. Ông say đắm Heath. Vì vậy Mẹ phải chịu đựng Heath ở đó. Nhưng có một lối thoát mà tất cả bạn bè bà đều hiểu và cảm thấy buồn cho bà, còn bà thực tình không phải nhìn thấy anh ấy nhiều. Anh ấy luôn lượn lờ quanh hạt với đám bạn anh ấy.

“Cư xử không đúng ư?”

“Em đoán anh ấy vậy,” Amy thừa nhận. “Heath chỉ là … ngông cuồng. Anh ấy luôn luôn gặp rắc rối, cái cách quyến rũ của anh ấy hết trong một ngày và trở lại là nó trong ngày hôm sau. Mọi người dường như thích anh ấy, nhưng chẳng ai muốn anh ấy quyến rũ con gái họ cả… chị hiểu tại sao mà. Raine nói rằng Heath sẽ là chàng trai nổi tiếng nhất trong hạt nếu anh ấy đến từ đúng kiểu nền tảng. Anh ấy có thể cưỡi ngựa, chửi thề và bắn súng giỏi hơn bất kỳ ai, và anh ấy mau lẹ như một cái roi da nữa chứ. Từ những gì mà em nghe được, tất cả những cô gái đều để mắt tới anh ấy- Raine nói anh ấy là người đẹp trai nhất từng đặt chân đến ranh giới hạt này—nhưng bọn họ đều hoàn toàn sợ hãi bị nhìn thấy cùng với anh quá thường xuyên. Điều đó sẽ hủy hoại danh tiếng của bọn họ.”

Lucy tiếp nhận âm thầm những thông tin. Heath đã luôn là một người bên lề, thậm chí ngay ở Virginia. Chẳng bao giờ nàng ngạc nhiên nữa khi nhớ lại cái cách không sợ hãi mà chàng đã đem ra thách thức được thực hiện ở một nơi để tự nâng bản thân tại đó. Cũng chẳng bao giờ phải thắc mắc việc chàng chưa bao giờ bày tỏ mong muốn quay trở lại Miền Nam. Chàng chưa bao giờ thực sự thuộc về bất cứ nơi nào cả.

“Heath và Raine thì sao…?” Lucy bắt đầu hỏi và thấy rằng nàng không thể hoàn thành câu hỏi bởi cụm từ Heath và Raine nghẹn lại trong cổ họng mình. Nàng ghét cái ý tưởng bọn họ với nhau, nhưng đó là điều bắt buộc, rằng nàng chỉ tìm ra cái gì đó khi tiến thẳng vào giữa bọn họ. Amy dường như hiểu chính xác cái điều nàng muốn biết.

“Từ giây phút Heath để mắt tới chị ấy, anh ấy đã không muốn để chị ấy lại một mình. Nhà Stantons không anh ấy ngỏ lời tán chị ấy, nhưng họ có bốn cô con gái phải gả đi, và anh ấy có một khoản thừa kế tốt đến với mình. Raine đi xe bốn bánh với anh ấy dám một mình tách khỏi các chị em. Chị ấy không kể những gì đã xảy ra, nhưng chị ấy nói rằng vào đầu buổi chiều, anh ấy hầu như chỉ có một lần nói ‘cô thế nào’ và đến cuối buổi anh đã nói chị ấy hãy thành hôn với mình. Sau đó chị ấy gặp Clay—và thực sự họ thích nhau rất nhiều, ngoại trừ chuyện Clay là một người Danh giá còn Heath là…”

“Ngoài giá thú,” Lucy nói thẳng thừng. “Có vẻ Clay phải là một giao kèo tốt hơn rồi.”

“Chị ấy yêu Clay,” Amy trả lời đầy bênh vực. “Anh ấy đẹp trai, dễ mến, và–”

“Chị chắc chắn anh ta là vậy.” Vội vã Lucy cố gắng làm dịu đi sai lầm của mình. “Chị xin lỗi. Chuyện đó tới khác hẳn với điều chị dự kiến. Xin hãy tiếp tục… em hãy cho chị biết điều gì đã xảy ra sau khi Raine gặp Clay đi.”

“Họ lấy nhau. Heath cố gắng ngăn cản bọn họ, nhưng anh ấy không thể. Anh ấy đánh nhau với Clay, và nói điều gì đó với Clay. Dù nó là điều gì thì bọn họ cũng không bao giờ có điều kiện thân thiết lại nữa. Và sau lễ cưới, Heath trở nên rất tệ, chẳng một ai có thể làm bất cứ điều gì với anh ấy cả– uống rượu và làm những điều quậy phá—rồi cuối cùng, Bố đã gửi anh ấy ra nước ngoài, hy vọng nó sẽ khiến anh thành một quý ông. Sau đó chiến tranh bắt đầu.”

“Điều gì xảy ra sau chiến tranh vậy? Tại sao bọn họ không để anh ấy ở lại đồn điền chứ?”

“Chủ yếu là do Clay. Sự trở lại của Clay do bị thương, và anh ấy luôn ốm yếu sau cuộc chiến. Anh ấy nghĩ rằng nếu Heath trở về sống cùng họ, Heath sẽ chiếm mất vị trí của anh ấy như là một người đứng đầu ở đồn điền ấy và sau đó mang Raine rời khỏi mình. Còn Mẹ không muốn Heath ở đó… và Raine …chị ấy đứng ở trước hiên và tranh cãi với Heath, rồi chị ấy gọi anh ấy bằng tất cả các lo tên. Anh ấy điên lên, và anh ấy…”

“Sao cơ?” Lucy thúc giục, hoảng hồn và thích thú. Khuôn mặt Amy trở nên đỏ bừng.

“Anh ấy cười chị ý bởi chị ấy đã lấy Clay vì tiền và đồn điền—tiền là toàn bộ những con cá hồi vô giá trị, và đồn điền đang suy sụp thành từng mảng. Chỉ là anh ấy cười vào chị ý. Raine nắm lấy cái roi ngựa mà ai đó đã để lại trên lan can hiên, và dùng nó đánh anh ấy—chỗ đó là nơi mà anh ấy có vết sẹo ở thái dương, gần mắt ấy–”

“Ôi, Chúa ơi,” Lucy thì thầm, nâng ngón tay lên che miệng. Tất cả những ghen tị của nàng với Raine đã chết đuối trong một loạt sự cảm thông với Heath. Đó là một kiểu cảm thông hoàn toàn không ích kỷ mà vì nàng nao núng với hình ảnh những lời nói của Amy đã tạo ra. Bị tổn thương một cách nặng nề bởi chính người mà anh ta yêu—và đặc biệt là nếu anh ta có quá nhiều niềm kiêu hãnh như Heath. Tại sao, nó là cái gì mà anh ta lại có thể không bao giờ có được chứ. Raine đã để lại dấu vết trên anh ấy. Chỉ là nếu Lucy có thể chắc chắn được vết sẹo đó đơn thuần là sẹo sâu. Hay nó là một dấu vết sâu hơn để lại trong tâm hồn, vẫn chưa lành lặn? Nàng sợ rằng nàng sẽ không bao giờ tìm hiểu được.

“Amy, có vẻ thật hạnh phúc sau cuộc nói chuyện anh đã có với cô bé sau bữa tối,” Lucy nói, tạm ngừng trong một hành động chứng tỏ đang đọc bức thư Heath đã viết những dòng nguệch ngoạc của chàng, bàn tay quả quyết. Họ cùng ngồi ở bàn của chàng, trong khi tiếng tích tắc nhẹ nhàng của cái đồng hồ nhắc họ rằng đang gần đến nửa đêm. Ngọn lửa nhảy múa trong đêm; bóng tối ngôi nhà trở nên giá lạnh hơn, và Lucy có một cảm giác ấm áp như thể nàng và Heath làm việc dưới ánh sáng của ngọn đèn cháy rực vậy.

“Cô bé sẽ thích Trường Winthrop cho mà xem. Nó được nhận xét là tốt, cả việc học tập và… mọi thứ khác nữa. Anh được đảm bảo rằng đó là một nơi mà một người như Amy sẽ được sắp đặt rất tốt

“Bởi ‘một người như Amy’ ư, ý anh là một người Miền Nam ngụ cư ?”

Chàng mỉm cười và với tới kéo một lọn tóc của nàng, không thể cưỡng lại được sự cám dỗ.

“Đúng, đó là điều mà anh ám chỉ.”

“Anh có nghĩ cô bé có bất cứ nghi ngờ gì về việc ở tại đấy thay vì ở cùng mẹ mình không?”

“Không. Chẳng có cơ hội đâu.”

Lucy đặt bức thư xuống, nhẹ nhàng các ngón tay nàng ở trên nó một cách lơ đãng.

“Khi anh đưa cô bé đến trường, hãy chắc chắn khiến cô bé hiểu là cô bé sẽ được chào đón ở đây bất cứ khi nào cô bé muốn trở lại nhé.”

“Anh sẽ làm vậy. Và anh sẽ cho em một món hời… nếu em đưa cô bé đi mua sắm ngày mai và cho cô bé bất cứ cái gì cô bé cần, sau đó anh sẽ có cô bé gọn gàng an toàn ở trường ngày hôm sau. Rồi mọi người sẽ được ra khỏi nhà vào cuối tuần, và… Chúa ơi, anh gần như sợ hãi nói điều đó… mọi thứ sẽ trở lại bình thường.”

Lucy gõ những đốt tay mình lên cái bàn gỗ những ba lần rồi vặn vẹo những ngón tay.

“Trong khi đó,” Heath nói, đứng lên và kéo nàng vào chàng, “đêm nay–”

“Thực ra,” Lucy đáp lại với một nụ cười e hãi, cố gắng giằng tay mình được tự do khỏi chàng, “đêm nay yên tĩnh, hoàn toàn yên tĩnh, và em đang đứng lên đi ngủ đây–”

“Anh biết làm thế nào để đánh thức em mà.” Chàng cúi mình xuống, và nàng đột ngột quay đi

“Heath, không phải bây giờ.” Nàng không thể. Nàng không thể, không phải với Rainne dưới một mái nhà. Nó sẽ dường như bị nhiễm độc vậy. Nàng phải biết là Raine biến mất hoàn toàn đã, có vậy thì mới không có nguy hiểm từ những ý nghĩ trì hoãn của Raine—anh ta hoặc cô ta can thiệp vào chuyện ân ái của họ.

Heath trở nên lặng thinh, cái tính hài hước tốt đẹp của chàng giảm đi rõ rệt, biểu hiện của chàng trở nên ủ rũ và rõ ràng bất bình. “Chỉ là bao lâu nữa thì việc này sẽ tiếp tục chứ?” chàng hỏi nhẹ nhàng. “Cho đến khi anh điên khùng một nửa sao?”

“Em không cảm thấy thích–”

“Anh cũng nhận thức được những gì em thấy không thích làm… nhưng chết tiệt anh thấy thích nó, và chuyện đó nhiều như thể vấn đề của em cũng là của anh vậy.”

Tức giận bởi cách giơ cao tay của chàng, nàng khoanh tay ngang ngực và nhìn trừng trừng vào chàng. Sự bình tĩnh của nàng quá thiếu trong những ngày này. Tại sao việc tự kiềm chế là quá sức có thể vậy?

“Em không thể ép buộc những cái mà em không cảm thấy được, Heath.

“Vậy thì cố gắng giả vờ em cảm thấy nó đi,” anh chế nhạo. “hoặc không phải là những gì em vẫn luôn làm ấy?”

Lucy bị choáng váng bởi cái chớp nháy nhanh chóng của sự tàn ác. Nàng có thể thấy rằng Heath tức thì xin lỗi về những gì chàng đã nói; sự hối tiếc được viết ra trên khuôn mặt chàng, nhưng trước khi chàng có thể nói bất kỳ lời nào nữa, nàng đáp trả lạnh lùng.

“Nếu anh quá lo lắng, sau tất cả những ý đó, hãy để chuyện đó được làm cho xong đi. Ở ngay đây được chứ? Vui lòng, trước đi nhưng hãy nhanh nhanh về nó cho em.”

Họ trao nhau một cái nhìn chằm chằm nóng nảy trong một phút dài thượt, nhưng không phải kéo họ trở lại.

“Anh sẽ không hỏi lại em nữa,” Heath cuối cùng nói với giọng sắt lại. “Anh sẽ không làm phiền em nữa. Khi nào em quyết định em thấy thích chuyện đó, hoặc em sẵn sàng, hay là trăng tròn đi nữa, hoặc bất cứ điều chết tiệt gì mà em đang đợi, hãy cho anh biết.” Chàng bắt đầu rời khỏi phòng, dừng lại, và thêm vào, “Và lúc đó anh sẽ suy nghĩ về nó.”

Nàng chống lại sự thôi thúc dừng sững chân nàng ở chỗ chàng vừa rời đi. Nhưng nếu chàng nghĩ rằng nàng sẽ di chuyển đầu tiên sau những gì chàng đã nói, thì chàng có một khoảng dài chờ đợi ở đằng trước chàng đấy!

Lucy nhận ra khi nàng nhìn ra ngoài cửa sổ là những dấu hiệu đầu tiên của mùa xuân sẽ ở đây trong vài tuần nữa thôi. a xuân luôn đến một cách khiên cưỡng và chẳng bao giờ ở lại lâu cả; bạn phải sử dụng trực giác của mình để biết là nó đã ở đây. Chỉ khi bạn nhận ra sẽ không còn có tuyết rơi và những hạt mưa lạnh cóng cho phần còn lại của năm, thời tiết mùa hè nóng nực để đổ xô ra những bãi biển Cape Cod và lội trong nước đá, đào xới trong bùn đen mát lạnh những con sò, tìm cách sử dụng sáng tạo cho những cụm rong biển. Nàng mỉm cười và hình dung ra Heath ở bờ biển.

Mắt chàng sẽ có màu xanh rạng ngời đối chọi với khung cảnh của đại dương. Khi mặt trời tới, nàng sẽ nghĩ ra một vài cách lôi kéo chàng ra khỏi công việc để đưa nàng tới Cape Cod trong vài ngày. Họ vẫn chưa có chuyến đi đám cưới ở bất cứ đâu cả, và nó sẽ là một nơi hoàn hảo. Hào hứng với sự vui thích trong việc lập kế hoạch cho tương lai, nàng nhìn phía trước cửa khi nàng nghe thấy những bước chân nhẹ nhàng của Raine băng ngang sàn nhà bóng lóng của phòng ăn.

“Tôi hy vọng cô sẽ có chút đồ ăn sáng trước khi cô rời đi,” Lucy nói, phát hiện ra rằng điều đó mang đến một động lực nho nhỏ được tốt đẹp tới Raine kể từ khi nàng biết là Raine sẽ đi khỏi cuộc đời nàng ít hơn nửa giờ trước.

“Có lẽ một chút cà phê,” Raine nói, bình thản ngồi tại bàn. “Tôi không thích đi du lịch với một cái dạ dày đầy căng.”

“Cô chắc chắn có một hành trình dài ở phía trước của mình đấy.”

Raine không nói gì; cô ta chỉ đơn giản nhìn Lucy qua hàng lông mi đen.

“Tôi chắc chắn,” Lucy tiếp tục nhẹ nhàng, rót cà phê từ một đồ dùng bằng bạc, “rằng Heath rất tiếc phải buộc rời đi sáng nay mà không tiễn cô được. Nhưng anh ấy phải làm bù khoảng thời gian mà anh đã lỡ khi đưa Amy tới trường ngày hôm qua.

“Tôi biết anh ấy phải rời đi sớm sáng nay. Chúng tôi đã trao gửi lời từ biệt từ tối qua rồi.”

Cái cách Raine nói gợi ra những ảo tưởng dài, những lời từ biệt dịu dàng. Kích động, Lucy phải tự nhắc nhở bản thân lần nữa rằng Raine sẽ ra đi sớm thôi.

Có phải mấy cái kim của đồng hồ đông cứng tại chỗ, hay là thời gian thực sự trôi từ từ?

“Cả hai chúng tôi đều mong cô được tốt đẹp ở nước Anh–”

“Và tôi cũng mong cô được tốt đẹp,” Raine nói, đôi mắt xám lạnh của cô ta sáng lên với tia nhìn bí ẩn khi cô ta cầm tách cà phê từ bàn tay đưa ra của Lucy.

“Tôi đủ thích cô đấy, Lucinda. Cô có lẽ thấy thật khó để tin, nhưng tôi có đấy. Cô thật khó để mà không có thiện cảm. Trước khi tôi gặp cô, tôi biết rằng để bắt được Heath, cô phải là kẻ trơn tuột như mỡ ngan vậy. Tôi đã sai. Heath cưới cô bởi vì cô là một tạo vật nhỏ bé vui vẻ, và cô có một nụ cười ngọt ngào… là thứ ấm áp duy nhất Heath nhìn thấy trong cái nơi giá lạnh, ở giữa những con người rất lạnh lùng này. Cô nắm được anh ấy đúng lúc đúng chỗ, và đó là một điều may mắn cho cô. Nhưng tôi vẫn thấy tiếc cho cô đấy. Hai bạn không phù hợp, và điều đó sẽ chẳng bao giờ thay đổi đâu.”

“Anh ấy lấy tôi vì một lý do duy nhất. Bởi vì tôi khiến anh ấy hạnh phúc. Điều đó cũng không bao giờ thay đổi được.”

“Tôi đoán thời gian sẽ chứng minh tôi đúng hay sai–”

“Nó sẽ chứng tỏ rằng cô sai.

“Có thể thế.” Raine đứng dậy khỏi bàn, để lại cà phê không động đến. “Cùng tất cả mọi điều, tôi chúc cô may mắn, Lucinda. Tôi lấy làm tiếc cho cô. Vì tôi hiểu hơn bất cứ ai cô cảm thấy thế nào về anh ấy.”

Đông cứng, Lucy gim chặt cái nhìn của mình vào khung cảnh xuyên qua cửa sổ, bỏ mặc Raine cho đến khi cô ta lặng lẽ rời đi.

Những ngày sau khi Raine rời đi, Lucy bắt đầu cảm thấy rằng sẽ chẳng mất nhiều toàn bộ thời gian để đưa cuộc hôn nhân của họ trở lại đúng hướng. Như là một thói quen trong nhiều tháng trước khi Heath ốm, họ đi nhà thờ vào ngày Chủ Nhật và thăm hỏi những người bạn, những người quen họ đã không gặp một thời gian dài. Mặc dù nền tảng tôn giáo của Heath tai tiếng vô kỷ luật và nó cống hiến nỗ lực để kéo chàng tới nhà thờ, Lucy vẫn luôn tìm thấy một vài cách dụ dỗ chàng đi cùng với nàng. Khi đoàn giáo hội đổ ra Nhà thờ phố Arlington, không khí ở Boston đã tràn ngập với hương thơm ngon lành của hàng trăm xiên thịt nướng ngày Chủ Nhật, được giữ nóng hổi trong những cái lò bên trong nhà thờ phục vụ họ có thể ăn từ giữa 2 đến 3 giờ.

“Lạy Chúa là hơn hẳn,” Heath lẩm bẩm. Các bài giảng thì dài và mạnh mẽ vào sáng hôm đó, toàn bộ cột sống ngứa ran bốc hỏa diêm sinh. Với Heath, nó dường như đã kéo dài trong nhiều giờ.

Chàng đã dành toàn bộ buổi sáng để vật lộn với niềm vui và nỗi đau của việc có Lucy giấu bên cạnh mình. Nhận thức sâu sắc hương thơm ngọt ngào của nàng, sự mềm mại của nàng, chàng đã thấy tâm trí mình bị chiếm đóng với những ý nghĩ là chẳng có gì để làm với sự phục vụ. Chàng cảm thấy giống một tội nhân ra khỏi nhà thờ hơn lúc chàng bước vào. Thật tai tiếng liếc nhìn xung quanh để chắc không ai nghe được chàng nói khi họ tràn ra ngoài giữa hai hàng cột trắng của nhà thờ đá nguyên khối với phần còn lại của đám đông.

“Yên nào—ai đó nghe lỏm được anh đấy!”

“Anh không thích được rao giảng như thể anh là một trong nhóm các học sinh cần được nắm bắt phần việc cho”

“Em không biết về tất cả mọi người khác, nhưng có rất nhiều thứ anh và em cần nắm bắt công việc,” Lucy thì thầm rõ ràng. “Chúng ta không ở đây trong vài tháng.”

“Chỉ là cái gì đã vậy–”

“Ồ, đừng nói điều đó,” nàng cầu xin, và giả bộ cười lanh lẹ khi họ vượt qua nhà Treadwell và nhà Nicholson. Họ dừng lại và trao đổi những điều vui vẻ.

“Chào buổi sáng. ‘Buổi chiều chủ nhật đáng yêu’ phải không ạ? Vâng, nó là một bài thuyết giảng phong nhã.”

Ngay khi họ tiếp tục bước tới xe, Heath bỏ biểu hiện niềm nở của mình.

“Anh không biết tại sao bọn họ luôn phải bình luận bao lâu về nó kể từ Chủ Nhật tuần trước chúng ta ở đây–”

“Chúng ta có thể khắc phục điều đó bằng cách tham dự thường xuyên mỗi tuần.”

“Hoặc là chẳng gì cả.”

Chàng phát biểu có vẻ chẳng hổ thẹn ăn năn khi chàng đưa ra gợi ý đó khiến Lucy rên rỉ trong lẫn lộn tiếng cười và sự bực tức, để rồi rơi vào vòng tay chàng.

“Em bắt đầu nghĩ rằng tên của anh là viết tắt của từ ngoại đạo.” (Heath – Heathen)

Chàng nhìn xuống nàng và mỉm cười, vẻ ngoài của chàng chẳng có gì gần với thiên thần cả, với mái tóc tắm ánh mặt trời và đôi mắt xanh rạng ngời.

“Đừng nhìn em như thế,” nàng nói, trao chàng cái cau mày nghiêm trọng mặc dù nàng muốn cười to. “Em sẵn sàng quan tâm đến các vấn đề tồi tệ, em sẽ mang bầu con của chúng ta.”

“Thứ lỗi cho anh nếu anh có vẻ không quá quan tâm đến con của chúng ta.” Có một đường cong cười cợt ở môi dưới của chàng. “Anh không nghĩ chúng ta sẽ phải lo lắng về chúng trong một thời gian, trừ khi em có kế hoạch về một số phương pháp thụ thai mà anh không biết tới.”

“Em không thể tin là anh kẻ sống sượng đủ để nói cái điều như thế vào ngày Chủ Nhật,” nàng nói với một vẻ trang nghiêm lạnh tanh, khiến chàng bật cười.

“Em lo lắng về sự cứu rỗi của anh sao?” Chàng nhìn xuống nàng với nụ cười trêu chọc và quyến rũ chết người.

“Người nào đó phải vậy, và nó rõ ràng không phải là em. Ồ, thôi việc cười đùa đi—Anh đang nói nghiêm túc đấy!

“Anh luôn mê mẩn bởi không khí thành kính mà em khoác lên mỗi ngày Chủ Nhật,” chàng nhận xét, nụ cười nửa miệng kéo tới môi chàng. “Được rồi. Nếu em muốn tới nhà thờ mỗi tuần, chúng ta sẽ đi mỗi tuần. Nhưng thật nghi ngờ là anh sẽ chẳng nhận được thứ gì lúc ra khỏi đó đâu.”

Sự nhượng bộ của anh xoa dịu cô một chút.

“Thật là tốt. Em không mong chờ bất cứ phép màu nào cả. Ít nhất là nó sẽ không có tý tác hại nào đâu.”

Heath giúp nàng vào trong xe, mắt chàng lấp lánh khi chúng đặt trên những ngón tay nhỏ nhắn, xinh xắn của nàng. Chàng đã không lên kế hoạch để thực hiện bất cứ lời hứa nào với nàng cả, nhưng sau đó nàng đã đề cập đến từ trẻ con, và trái tim chàng quên mất vài nhịp đập. Ý nghĩ về việc có những đứa con trai và con gái với Lucy lấp đầy chàng với niềm vui và sự mong đợi. Theo cách, chàng sẽ xin lỗi để mất sự quan tâm trọn vẹn của Lucy. Chàng thích việc có nàng hoàn toàn cho chính mình; chẳng có tý nghi ngờ gì về nó cả. Chàng có thể dành cả cuộc đời mình như thế này, một cách hoàn toàn hạnh phúc chỉ với hai người bọn họ với nhau mà thôi. Nhưng, hai người bọn họ cùng bọn nhóc- những gì là một gia đình mà họ sẽ có!

* * *

“Thứ hai,” Damon càu nhàu nói, khiến cho tiếng nói như một lời nguyền rủa vậy, “nên quăng bỏ quyển lịch đi.”

Cậu ta và Bartlett, một trong các phóng viên trẻ nhất trong công việc bàn giấy, trông quanh phòng biên tập chán nản. Một vài phóng viên đang nghệch ngoạc uể oải tại bàn của họ, trong khi những người khác lật qua những quyển sách tham khảo và chờ đợi văn phòng cảnh sát gọi lại để họ có thể ra ngoài và tìm kiếm một vài t

Bartlett thở dài dưới sức nặng áp bức của sự nhàm chán.

“Ngay cả tin xấu cũng sẽ được chào đón lúc này.”

“Trong chuyện kinh doanh này thì tin xấu cũng là tin tốt… nhưng anh đã bao giờ từng có được chất liệu cho câu chuyện hay vào ngày Thứ hai chưa? Tất nhiên là chưa rồi. Nó là quá nhiều để hỏi cho một thảm họa tự nhiên nhỉ? Một cơn bão nhỏ chăng? Chúa mới biết trong một bang như Massachusetts nên có ít nhất một vụ bê bối chính trị chứ nhỉ.”

Cậu ta quay trở lại Bartlett.

“Chuyện gì với cuộc phỏng vấn cá nhân của anh vậy? Bà Lowell đồng ý nói chuyện với anh về cuộc đấu giá từ thiện của mình chứ?”

“Không hề”

“Tôi biết bà ấy sẽ không mà,” Damon nói với sự hài lòng quạu quọ. “Chẳng vấn đề gì việc Heath nói cả, tôi biết bà ta sẽ không đâu. Nhà Lowell ghét công khai dưới bất cứ hình thức nào. Mẹ tôi thường nói với tôi rằng một quý bà chỉ là một tờ giấy thời gian gập 3 trong toàn bộ cuộc đời mình mà thôi; khi người ta sinh ra, khi người ta kết hôn, và khi người đó chết. Và khi mà người ta nghĩ về nó, thực sự không bao gồm những điểm chính.”

Bartlett chẳng có bất kỳ ý kiến gì để trả lời cả. “Tôi cũng cho rằng như vậy.”

“Ông Redmond!” Joseph Davis, người trợ lý trẻ của ban biên tập thành phố, gần như vấp ngã trên b làm việc của một phóng viên khi quăng mình tới trước Damon.

“Ông Redmond–”

“Sao vậy? Anh đang thấy hào hứng về điều gì đấy? Đừng kể với tôi anh tìm thấy một vài tin tức để báo cáo nhé.”

“Người gác cửa bảo tôi nói với ông rằng có ai đó ở đây tìm ông Rayne.”

“Bảo với ông ta rằng ông Rayne không ở đây, nhưng nếu ông ý để lại danh thiếp của mình–”

“Không phải là một ông đâu,” Davis nói không kịp thở. “Đó là bà Rayne ạ.”

Đôi mắt đen như mun chớp lóe với sự thích thú. Không một lời, anh ta rời khỏi Barlett và Davis đang đứng đó khi anh ta sải bước nhanh xuyên qua phòng biên tập để tới cửa. Người gác cửa, nút áo mạ vàng và sắc phục với sự trang nghiêm, đứng sang một bên để lộ Lucy, sau đó đóng cửa để cho hai người họ với sự riêng tư của hành lang. Mặc chiếc váy màu xanh lục bảo và một chiếc mũ nhung nhỏ chỗm chệ làm dáng trên đầu nàng, Lucy trông giống một con chim nhỏ lạ kỳ đối lập với đủ sự u ám của những bức tường. Damon biết ngay khi nhìn thấy nàng là có điều gì đó không đúng. Dù nàng mỉm cười với anh, thì vẫn có sự căng thẳng trên mặt nàng.

“Anh Redmond, tôi xin lỗi đã làm gián đoạn buổi làm việc của anh.”

Anh nắm lấy bàn tay mảnh mai của nàng trong tay mình và đặt một cái hôn nhẹ vào mu bàn tay.

“Tôi không thể nghĩ ra một sự gián đoạn dễ chịu nào hơn nữa. Cô chưa bao giờ từng đến đây trước kia, phải vậy không? Hãy cho tôi biết,cô bắt đầu thực hành cung cấp các bài viết của cô về mọi người sao?”

“Ồ, không, tôi…” Nàng ngước nhìn anh ta và cười. “Anh không phải giả thiết để biết tôi là người viết chúng chứ. Heath đã nói với anh sao?”

“Tất nhiên là không rồi. Nhưng tôi biết ngay—tôi gần như có thể nghe thấy giọng điệu của cô vang lên khi tôi đọc chúng. Cô có một tài năng kỳ diệu với ngôn từ. Giờ, trước khi tôi bắt đầu trình bày với cô những lời khen ngợi, hãy cho tôi biết làm thế nào tôi có thể giúp cô.”

“Tôi muốn được nói chuyện với chồng tôi.”

“Thật không may, lúc này cậu ấy không có ở văn phòng.”

“Anh ấy ở đâu vậy?”

“Ra ngoài và lòng vòng, thắt lại những mối lỏng lẻo, giữ con mắt ở bên ngoài cho các tin tức…” Giọng Damon tắt dần trong lặng im khi Lucy cúi đầu và nắm cái túi nhỏ của nàng thật chặt.

“Có rắc rối gì sao?” anh ta hỏi nhẹ nhàng. Nàng ngẩng đầu lên và mỉm cười gượng gạo.

“Không, tôi không nghĩ vậy. Có lẽ tôi buồn bã những việc không đâu thôi. Tôi chắc chắn nó chẳng có gì cả, nhưng… nhưng tôi nghe được một tin đồn tại buổi hội họp câu lạc bộ hiện thời của tôi ngày hôm nay, và tôi phải hỏi chồng tôi về nó. Anh có biết khi nào anh ấy sẽ quay lại không? Tôi biết tất cả chuyện này có lẽ rất ngớ ngẩn, nhưng tôi cảm thấy phải tìm anh ấy ngay lập tức. Với tôi nó

“Tin đồn gì vậy?” Damon cắt ngang câu chuyện kích động một cách kiên nhẫn.

Nàng ngập ngừng, mở miệng và sau đó đột ngột đóng lại.

“Bà Rayne… nếu nó làm phiền cô đủ để khiến cô tới đây, thì sau hết nó là chuyện gì đó cần phải được giải quyết ngay lập tức. Nó có thể là chuyện gì đó mà tôi có thể làm rõ ràng ngay được đấy.”

“Anh sẽ nghĩ rằng nó thật buồn cười–”

“Không có điều gì làm phiền cô lại là chuyện vô lý cả. Xin hãy cho tôi biết về nó.”

“Chuyện đó quá ngạc nhiên—tôi không biết phải nói gì khi ai đó kể cho tôi – tôi nghĩ tôi phải tự biến mình thành con ngốc mất, vì tôi cứ lẩm bẩm điều gì đó, tôi thậm chí còn không biết điều gì nữa, và sau đấy tôi bỏ đi, ngay giữa buổi hội họp–”

“Cái chuyện ‘ai đó’ nói với cô là gì?”

“Anh phải biết là chị em chồng của Heath. Bà Laraine Price ở với chúng tôi vài ngày cuối tuần trước–”

“Đúng,” Damon nói xuông, “tôi được nghe một chút về nó.”

“Bà ấy đi Anh hai ngày trước. Bà ấy không còn ở Boston nữa. Nhưng Bà Cumming, một trong những ở câu lạc bộ của tôi lại nói rằng ai đó đã nhìn thấy Raine ngày hôm qua–”

“Nhưng chuyện đó chẳng có ý nghĩ gì cả. Không một ai biết bà Price. Làm thế nào ai đó lại có thể nhận ra bà ta chứ?”

“Có một ngày cuối tuần khi cô ta đi mua sắm với em gái Heath và tôi. Tôi đã giới thiệu họ với vài người – anh biết anh sẽ luôn nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc tại C.F.Hovey chứ? Vì vậy, ai đó đã nghĩ rằng mình nhìn thấy Raine ngày hôm qua phải là một người trong số họ… ồ, nó hoàn toàn vô lý, chỉ là như tôi đã nói đấy. Chẳng có lý do gì để Raine ở lại đây cả, và tôi không tin lấy một lời từ chuyện đó, bởi vì Heath sẽ không nói dối tôi, nhưng… nhưng…”

“Nhưng dù sao cô vẫn nghĩ rằng cô muốn đến đây để hỏi cậu ấy về chuyện đó?”

“Vâng.”

Có cái gì đó về cách Damon hành xử… quá cẩn trọng, quá lịch sự, cho Lucy một cảm giác là anh ta đang giữ điều gì đó tránh nàng.

“Tôi có một gợi ý,” anh ta nói, với một nụ cười quyến rũ—cũng có chút ép buộc, nụ cười đó—“tại sao cô không về nhà và đợi Heath ở đó nhỉ? Tối nay tôi sẽ khiến cho cậu ấy chắc chắn rời khỏi văn phòng sớm, và cô có thể làm tất cả mọi việc–”

“Anh ấy không thường ra ngoài văn phòng vào thời điểm này đúng không?” Lucy hỏi chen ngang.

“Nó phụ thuộc vào–”

“Anh ấy?” nàng cầu cứu, và đôi mắt đen của anh ta khóa vào nàng trước khi anh ta miễn cưỡng trả lời.

“Cậu ấy chăm lo một vài công việc kinh doanh.”

Một nghi ngờ khủng khiếp bùng lên trong tâm trí nàng, thiêu đốt giống như một trận đánh mới tấn công vậy.

“Anh ấy ở đâu?”