Cuộc gặp gỡ đầu tiên của lớp chúng tôi được tổ chức vào mùa Xuân năm 1976. Bước vào phòng làm việc của thầy Morrie, tôi thấy sách nhiều vô kể. Sách về xã hội học, triết học, tôn giáo và tâm lý học. Chúng được xếp ngay ngắn trên kệ. Cái nọ nối tiếp cái kia thành một bức tường sách bao kín tứ bề. Trên mặt sàn gỗ có trải một tấm thảm lớn. Một ô cửa sổ nhìn ra con đường đi dạo uốn luợn trong khuôn viên trường. Trong phòng có mặt chừng độ hơn chục sinh viên đang ngượng nghịu mân mê những cuốn tập ghi chép bài giảng và đề cương môn học. Đa phần họ đến mặc quần gin, áo sơmi vải thô, chân mang giày thể thao. Tôi tự nhủ thầm: Chẳng cách nào phớt lờ nhau nếu lớp chỉ có mấy mống như thế này. Đáng ra tôi không nên đăng ký vào lớp này. “Mitchell”, thầy Morrie đọc, mắt nhìn vào danh sách lớp.
Tôi giơ tay.
“Anh có thích tên Mitch không? Hay gọi là Mitchell tốt hơn?”
Tôi chưa từng nghe thầy giáo nào hỏi như vậy cả. Tôi ngạc nhiên nhìn vị giáo sư súng sính trong chiếc quần nhung kẻ, áo cổ lọ màu vàng chóe. Mái tóc bạc của ông rủ xuống trán. Ông đang nhìn tôi mỉm cười.
“Mitch” - tôi đáp. (Mitch là tên bạn bè thường gọi tôi)
“Được. Thế thì gọi là Mitch,” thầy Morrie nói với vẻ muốn chấm dứt câu chuyện.
“Này, Mitch”
“Dạ?”
“Ta hy vọng một ngày nào đó anh sẽ coi ta như một người bạn.”