Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 76: Điếu thiềm kính hòa mãng ngưu kính

Hô hô! Hô hô! Trần Ngả Dương di động song chưởng, ở phía sau lưng Vương Siêu đích hoặc là vỗ, hoặc là xoa, mỗi một lần đánh ra đều vô cùng nhẹ nhàng, giống như hồ điệp xuyên hoa bay múa giữa không trung.

Mỗi một lần đánh ra, Vương Siêu đều cảm giác được khí tức của cao sơn trà xuyên thấu qua lỗ chân lông thẩm thấu vào phổi, cảm giác mát mẻ vờn quanh phổi.

Trần Ngả Dương tay chuyển động không ngừng, liên tiếp đánh ra hơn mười phút. Vương Siêu nghe thấy hô hấp của hắn cũng gấp gáp hẳn lên, thở dốc từng hơi một. Hơn nữa nhịp tim của đối phương rõ ràng gia tốc, thịch, thịch, thịch từng tiếng một nghe rất rõ ràng, giống như thiết chùy gõ xuống mạnh mẻ có lực.

Hiển nhiên khi vận dụng ám kình như vậy, tim cùng thân thể của hắn cũng có chút mệt mỏi.

Mồ hôi ròng ròng từ lưng của Vương Siêu chảy xuôi xuống.

Đây không phải là mồ hôi của Vương Siêu, mà là Trần Ngả Dương bộc phát ám kình, từ lỗ chân lông của lòng bàn tay mà chảy ra.

"Người này khá thật, hắn ít nhất đã vỗ ba mươi chưởng, chưởng nào cũng đều là ám kình nhu công".

Tuy đem ám kình luyện đến nhu phát ra, thể lực tiêu hao cũng không thể trở nên bộc phát lớn hơn, nhưng ám kình nhu công đối với việc khống chế tâm lực cũng trở nên chính xác hơn.

Ngọn nguồn của lực lượng ám kình chính là quả tim, không thể khống chế chính xác quá trình đập của tim, tất cả cũng không cần nói đến.

Người thường muốn khống chế nhịp tim mình nhanh chậm. Có thể đem ý niệm thả lỏng, toàn thân bình ổn lại, quả tim liền đập chậm lại.

Ý niệm gấp lên, quả tim liền đập mau lên. Càng gấp sẽ càng đập nhanh, sau đó toàn thân đổ mồ hôi.

Nhưng cái này cũng chỉ là khống chế một cách đại khái.

Nội gia cao thủ võ công luyện đến đỉnh cao, lấy] ý khống chế tim, tâm cùng ý hợp, đối với tự bản thân quả tim khống chế chính xác hơn. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Mỗi một phút, có thể tăng giảm đập được bao nhiêu cái.

Khi thong thả, thu liễm toàn bộ lỗ chân lông, tĩnh khí thần. Quả tim đập so với người bình thường chậm hơn ba bốn lần.

Mà khi bộc phát kình lực, lập tức tăng tốc đập nhanh lên không thể tưởng tượng được.

Tim là ngọn nguồn của toàn bộ cơ thể, là động lực của ngũ tạng lục phủ. Luyện võ luyện tủy, cốt tủy tạo máu, máu là căn bản của động lực. Trái tim chính là bộ máy phát động của cơ thể con người, máu chính là dầu nhớt.

Công phu từ ngoài dẫn vào trong, sau khi thẩm thấu vào ngũ tạng lục phủ, nội tạng so với người bình thường cường đại hơn rất nhiều lần.

Nếu công phu không tiến vào ngũ tạng lục phủ, nhiều nhất cũng chỉ có thể kích phát tiềm năng của cơ thể đến cực hạn.

Khai phát tiềm năng đến cực hạn, gia tăng tiềm năng đến cực hạn.

Thân thể của Vương Siêu hiện tại đã đến cực hạn. Cũng đã bắt đầu đi trên con đường luyện tủy, dần dần cải thiện thể chất của bản thân, để tạo nên lực lượng bộc phát lớn hơn nữa.

Chẳng qua không thể nghi ngờ là trên con đường này, Trần Ngả Dương so với hắn đã đi xa hơn nhiều.

"Được rồi! Ta đã đem cao thuốc dùng ám kình toàn bộ đánh vào chỗ bị thương trong phổi của cậu. Chẳng qua cần phải tu dưỡng nửa tháng, nửa tháng này, cậu không thể cùng người ta động thủ, cũng không thể động khí, tốt nhất là ngay cả hô hấp sâu cũng không nên làm. Nằm ngồi cũng phải vững vàng, tâm tình thả lỏng. Bằng không động đến miệng vết thương lại lần nữa vỡ ra, thì sẽ gặp phiền toái càng lớn hơn nữa".

Nửa giờ sau, Trần Ngả Dương rốt cuộc đã ngừng lại.

"Công phu thật tốt! Ám kình thật sự làm cho kẻ khác sợ hãi mà than, đến mưc thần kỳ!" Vương Siêu khi thấy vuông vải trắng đã quét cao sơn trà lên để áp trên lưng, đã lại trắng tinh như mới!

Số cao sơn trà quét trên đó một chút dấu tích cũng không nhìn thấy.

Vốn vuông vải trắng quét cao sơn trà lên trên, có dùng nước giặt cũng không chắc là giặt sạch hết được vết tích của cao sơn trà ở trên đó. Nhưng dưới ám kình đánh ra của Trần Ngả Dương đã đem toàn bộ đánh bật ra ngoài, không còn lưu lại một chút dấu vết nào!

Công phu như vậy, không nói người ngoài, ngay cả trong mắt người trong nghề như Vương Siêu, một quyền thuật đại sư mới nổi, cũng thấy hết sức thần kỳ.

Trần Ngả Dương cười cười, gọi người đem bồn rửa mặt đến rửa tay, đem tất cả thu dọn sạch sẽ. Sau đó gọi người đem tới hai chén trà.

Bên trong thư phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Triệu Tinh Long Diêu Hiểu Tuyết cùng với ba vệ sĩ kia, đều đã đi ra ngoài tham quan du thuyền.

"Giới võ thuật Nhật Bản hiện tại tình huống thế nào?"

Vương Siêu thấy Trần Ngả Dương chuyện trò đến vấn đề này. Cũng vui mừng cùng vị cao thủ trong giới võ thuật, đại phú ông ở hải ngoại chuyện trò.

Cầm chén trà màu đỏ tươi lên, Vương Siêu uống một ngụm, chỉ cảm thấy vừa vào miệng mùi thơm êm dịu tỏa ra. Thật là một chén trà hiếm có.

Cả bộ bình cùng ly trà đều có màu đỏ tươi, là đồ sứ "Trung Quốc hồng" nổi tiếng.

"Giới võ thuật Nhật Bản cùng Hàn Quốc giống nhau. Đều đã thương mại hóa, biểu diễn hóa. Nhưng so với Hàn Quốc bất đồng chính là. Nhật Bản cũng có một số lớn cao thủ võ thuật tôn trọng thực chiến. Dù sao, trong nội tình võ thuật chiến đấu, văn hóa của Nhật Bản, mấy thứ đó, so với Hàn Quốc đều cao hơn không ít".

Trần Ngả Dương chỉ thẳng ra vấn đề, làm cho Vương Siêu suy nghĩ rất sâu.

"Không thủ đạo (Karate) liên minh của Nhật Bản vào những năm 70 cũng đã hưng thịnh, cùng Đài quyền đạo liên minh của Hàn Quốc, phát triển đến khắp nơi trên thế giới, tại một số quốc gia Âu Mĩ đã nắm giữ được thị trường rất lớn. Hàng năm thu lợi cũng cả trăm ngàn triệu. Đây là điều mà giới võ thuật người Hoa chúng ta không thể so được".

Trần Ngả Dương thở dài một hơi: "Hiệp dĩ vũ phạm cấm (không được dùng võ tùy tiện). Đây cũng là chuyện không có biện pháp. Võ thuật của người Hoa chúng ta đều không muốn biểu diễn, xuống dốc cũng điều tất nhiên".

Vương Siêu gật gật đầu: "Ngài và ta đã luyện đến trung tầng cảnh giới của quyền thuật, có thể nói là đã đăng đường nhập thất (đã vào đến phần chính yếu). Người như chúng ta, đích thật là không muốn lộ mặt trước mặt mọi người, bán nghề biểu diễn để kiếm ăn. Cứ như vậy về lâu về dài, võ thuật cổ truyền chỉ sợ sẽ mai một theo bước phong trần của lịch sử, hậu nhân biết đến nó chỉ có thể thông qua sử thư".

Trần Ngả Dương dùng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ Trung Quốc hồng, vẻ mặt biểu hiện cứ như là một đứa nhỏ vuốt ve âm yếu đồ chơi của mình.

"Điều này không phải cậu hay ta có thể giải quyết. Làn sóng hiện đại đã lấn sâu vào, mặc cho quyền thuật của ngươi cao tới đâu, cũng uổng công. Người như ta chỉ có thể nắm giữ một chút căn cơ cuối cùng, cố hết sức truyền lưu nó. Dù sao, vô số tinh hoa vẫn còn nằm trong người Hoa chúng ta, tuy nhiên truyền thừa lại rất ít".

"Được rồi, không nói chuyện này nữa, hay là nói về tình huống cụ thể của giới võ thuật Nhật Bản đi. Ta chỉ ở trong nội địa tỉnh S, đối ngoại trao đổi rất ít, lần này nếu không gặp phải vị Thái tử Triệu Quân này, cũng sẽ không cùng với người khác luận võ".

Tổ chức tuy có rất nhiều tư liệu về giới võ thuật Nhật Bản, nhưng đều là hơn mười năm trước, hoặc là bảy tám năm trước, cũng chưa được bổ sung.

Vương Siêu sau khi thấy Liễu Sanh Tình Tử, đột nhiên nghĩ tới bản thân về sau cũng có thể cùng giới võ thuật Nhật Bản phát sinh xung đột, biết người biết ta, bách chiến bách thắng. Phòng ngừa hậu hoạn sau này. Trần Ngả Dương vẫn ở trên quyền đàn Đông Nam Á, ngạo thị quần hùng. Đối với giới võ thuật Nhật Bản hẳn là phải rõ ràng hơn ai hết.

"Nhật Bản có rất nhiều, ngoại trừ Không thủ đạo, Kiếm đạo, Nhu đạo, Hợp khí đạo một số môn phái quen thuộc ra, các võ thuật thế gia cũng không ít, nổi danh nhất tự nhiên là Liễu Sanh gia, Cung Bổn gia, Thuyền Việt gia, Đại Sơn gia, Cung Thành gia, Y Hạ gia vân vân mười mấy đại gia tộc, Nhật Bản không có trải qua cách mạng, các thế gia truyền lưu rất dài. Mỗi thế hệ đều có sự truyền thừa rất lớn, lại có nhiều thế hệ tiềm nhập Trung Quốc tầm sư học nghệ, vô số kỹ xảo, các loại tinh hoa sớm đã phát triển phi thường hoàn thiện, thậm chí giới võ thuật người Hoa chúng ta hiện tại đã mất đi rất nhiều kỹ pháp, đều có thể tìm được ở Nhật Bản. Hiện tại giới võ thuật Nhật Bản, cũng không thua kém gì giới võ thuật người Hoa chúng ta chút nào".

"Đích xác. Thế gia là một bộ phận văn hóa truyền thừa. thế gia Trung Quốc sớm đã không còn" Vương Siêu gật gật đầu.

Trần Ngả Dương tinh tế thuật lại: "Cao thủ Nhật Bản rất nhiều, đại đa số là gia chủ gia tộc, đều đã tới tầng ám kình, giống như cha của Liễu Sanh Tình Tử kia là Liễu Sanh Thủy Minh, kiêm luyện Không thủ đạo, Hợp khí đạo, Nhu đạo, hơn nữa tinh thông Hình ý kiếm thuật, quyền pháp đại thành, võ công so với Từ Chấn còn muốn mạnh hơn".

"Hình ý kiếm thuật? Liễu Sanh Thủy Minh còn tinh thông Hình ý kiếm thuật?" Vương Siêu kinh ngạc. Phải biết rằng, hội hợp tinh thông hai cái đó là một cảnh giới hoàn toàn khác.

Huống hồ từ miệng Trần Ngả Dương nói ra, khẳng định là đã đến cảnh giới thượng tầng, lô hỏa thuần thanh.

"Đúng vậy, từ lúc năm Quang Tự thứ 14 thời Thanh, Hình ý môn tông sư Xa Nghị Trai tại Thiên Tân lấy Hình ý kiếm thuật đánh bại cao thủ kiếm đạo Nhật Bản Bản Sơn Thái Lang, được chính phủ nhà Thanh phong tặng "Hoa linh ngũ phẩm quân công ". Vào lúc đó, giới võ thuật Nhật Bản liền đối với kiếm thuật của Hình ý môn hết sức thèm muốn, đến thời Dân quốc, rốt cuộc từ trong tay Trung Hoa võ sĩ hội Hác Ân Quang học trộm được. Hiện tại sự tình đã qua bảy tám mươi năm, kiếm thuật đã truyền bá khắp giới võ thuật Nhật Bản. Từ Chấn cùng Liễu Sanh Thủy Minh kết giao, một nửa là lui tới làm ăn, một nửa chính là muốn học được một ít tinh túy của Hình ý kiếm thuật. Liễu Sanh Thủy Minh cũng muốn từ Từ Chấn học được Bạch viên thông bối".

"Ừm. Thì ra là như thế".

Luyện võ lúc ban đầu phải tinh thông một môn, phải thuần, đợi sau khi luyện xong công phu, thì phải học rộng ra, mới có thể không ngừng đề cao trình độ của bản thân.

Vương Siêu đối với cách làm của Từ Chấn tự nhiên lý giải được.

"Tạo nghệ về mặt kiếm đạo, hiện tại trong giới võ thuật Nhật Bản, Cung Bổn Ngũ Hùng của Cung Bổn thế gia đứng đầu, chẳng qua hắn đã gần tám mươi tuổi rồi. Thực chiến đã không được, toàn bằng uy vọng thời trung niên, nhưng thật ra gia tộc bọn họ cũng đã xuất ra mấy hảo thủ kiệt xuất, như Cung Bổn Dật Thừa, ba mươi tuổi, võ công tiến vào ám kình, kiếm thuật thân pháp rất tốt đã tới bước như du long, như ảnh tùy hình (bóng theo hình) vậy. Cho nên Liễu Sanh Tình Tử kia, cũng là người nổi bật trong giới trẻ võ thuật Nhật Bản hiện nay. Trình độ cũng tương đương Tần Mậu Giao".

Nói xong, Trần Ngả Dương đem một số tình huống mình biết về giới võ thuật Nhật Bản nhất nhất nói ra, làm cho Vương Siêu tăng thêm kiến thức không ít.

"Hiện tại giới võ thuật Nhật Bản một số lão tiền bối trừ uy vọng cao ra, nhưng không thể đánh được. Thì số người trẻ tuổi cùng trung niên võ học đại sư chân chính hoạt động, thường xuyên luận võ thực chiến cũng cỡ ba bốn mươi người. Trong đó bách chiến bách thắng, chưa bao giờ bại chính là Y Hạ Nguyên, từ nhỏ luyện Bát cực quyền, sau khi thành thì cũng đã học các loại võ học khác, hiện tại cỡ bốn mươi tuổi, nghe nói người này võ công đã tiến vào hóa kình, một đời khổ tu, cũng không có vợ con, là một người si tâm cầu đạo tiêu chuẩn".

"Ngài cùng hắn đã giao thủ chưa?" Vương Siêu theo bản năng hỏi một câu, sau đó liền thấy mình hỏi thật dư thừa. Nghĩ đến ý trong lời của Trần Ngả Dương đã biểu đạt ra rất rõ ràng, hai người chưa từng giao thủ.

Trần Ngả Dương thật ra cũng không chú ý đến mấy cái này, lắc lắc đầu: "Ta chưa từng giao thủ cùng hắn, hắn là thầy dạy võ của Thiên Hoàng Nhật Bản, đâu dễ dàng rời núi".

Thiên Hoàng hiện tại tuy không chấp chính, nhưng uy vọng vẫn rất cao như trước, cũng không có tiền, giống như Hoàng thất của một số quốc gia như Anh quốc, Đan Mạch vậy.

Trung Quốc trải qua cách mạng. Cái gì Hoàng thất, thế gia. Đều đã bị đánh cho tan thành mây khói.

"Bất quá ta cũng đã cùng Thuyền Việt Nhất Lang của Thuyền Việt gia giao thủ. Võ công của hắn cũng đạt tới cảnh giới thượng tầng, trong số ba bốn mươi vị võ thuật đại sư của Nhật Bản cũng đứng trong mười thứ hạng đầu".

"Kết quả thế nào?" Vương Siêu lập tức rất hứng thú hỏi.

"Nói ra thật xấu hổ" Trần Ngả Dương tự giễu cười cười: "Chúng ta động thủ hơn mười phút, hắn mới bị Thái Cực đan tiên thủ của ta đánh nát xương đầu".

Luận võ mười phút, thời gian đã là rất lâu rồi, cao thủ luận võ khoảnh khắc đã phân sinh tử. Như con báo săn mồi tấn công linh dương vậy, cả quá trình chỉ bùng nổ trong khoảnh khắc.

Thái Cực quyền đả pháp cương mãnh vô cùng. Lấy Pháo! Chùy! Tiên! Ba loại phát lực là chính. Tuy nhiên Thái Cực quyền cũng có nghe kình nhu công, thuật mượn lực đánh lực, nhưng cũng là phụ trợ. Tại thực chiến bắt lấy cơ hội trong khoảnh khắc dùng xảo để phá lực mà thôi.

Xảo kình dù sao cũng là xảo kình, chỉ như đội du kích trong tác chiến với quy mô lớn, vĩnh viễn không thể bằng binh đoàn với quy mô lớn quyết chiến ảnh hưởng tới kết cuộc!

Quyền thuật lấy đả pháp làm chủ, vĩnh viễn phải là cương kình.

Thái Cực tiên thủ của Trần Ngả Dương, Vương Siêu tuy chưa gặp qua, nhưng theo biểu hiện công phu ám kình của hắn cho thấy. Khẳng định là đã đến cảnh giới bạo liệt không thể tưởng tượng.

Đánh nát xương đầu của người ta, cũng là dĩ nhiên. Năm đó Dương Lộ Thiền dùng Tiên thủ đánh vào một cái cối đá, dưới một tiên, cối đá bị đập nát. Cương kình như thế, đương nhiên là không thể đẹp được.

Vương Siêu, Trần Ngả Dương hai vị quyền thuật đại sư sau khi luận đàm về giới võ thuật Nhật Bản, lại luận đàm về công phu, càng nói càng hợp ý, Vương Siêu được Đường Tử Trần truyền thừa Hình ý, Thái Cực, Bát quái, Quốc thuật thực lục. Lại từ ông lão Lý lĩnh ngộ không ít thứ, luôn có những sự kiến giải sắc sảo, làm cho Trần Ngả Dương cũng kích liệt tán thưởng.

Cuối cùng Vương Siêu nhắc tới phương pháp thâm ảo cùng bí truyền nhất của giới võ thuật là luyện tủy, "Hình ý môn có Hổ báo lôi âm, Bát cực môn có Hanh cáp. Thái Cực môn khẳng định là có phương pháp luyện tủy. Nhưng Thái Cực lưu phái nhiều, không biết ngài học là thuộc phái nào?"

Trần Ngả Dương nói: "Vương Tông Nhạc là người kế thừa của nhất mạch đạo gia quyền thuạt của núi Võ Đang, Thái Cực căn cơ phương pháp luyện tủy của ta, là Điếu thiềm kình bí truyền của Võ Đang Kim thiền phái".

Nói xong, Trần Ngả Dương thể nghiệm một chút, toàn thân chấn động nhẹ, nhất thời phát ra thanh âm cô cô, cô cô, cô cô trầm muộn, giống như trâu rống, lại giống như ếch kêu.

"Bí quyết luyện tủy của Võ Đang đạo gia, có Điếu thiềm kình, cùng Mãng ngưu kình, trong đó cũng có chỗ giống nhau".