Vương Siêu từng bước từng bước rời khỏi địa viên quân khu, bên ngoài ánh nắng tươi sáng, bầu trời cao cao, chim chóc ríu rít tới lui. Nhìn ánh mặt trời rực rỡ, hắn mới biết vừa rồi nghe ông Lý tấu một khúc kèn, đã qua ba bốn giờ rồi.
"Thượng tầng tinh yếu trong minh kình vô ý mà động, tự nhiên bộc phát là "Gân cốt phải that lỏng, da lông cũng phải tấn công". Ngoài cứng trong lỏng, song đây mới chỉ là về mặt thân thể. Cũng chưa phải là ám công nội kình". truyện được lấy tại TruyenFull.vn
"Ám kình nội tam hợp cùng tâm và ý liên thông. Ta trước kia mặc dù biết khi người ta gấp rút, toàn thân sẽ xuất mồ hôi, so với thể lực vận động phát kình còn muốn nhiều hơn, đây là lực lượng tâm và ý, nhưng làm thế nào vận dụng lực lượng này vào thực chiến, đem lực lượng của tâm và ý hoàn toàn phát huy ra, vận dụng tự nhiên, cũng nhưng là một vự sâu không thể vượt qua. Vực sâu này theo như lời tiền bối Trình Đình Hoa chính là ý cảnh cụ thể "đả nhân yếu cấp tại thủ thượng (đánh người thì tay gấp rút)".
Vương Siêu trong lòng suy tư: "Vực sâu này một khi vượt qua, võ nghệ sẽ thành đạo nghệ. Chân chính nắm được tinh túy của võ thuật cổ truyền".
Trong lòng hắn nhớ lại những cảm nhận trong một ngày đêm vừa qua, mặc dù chưa thể tiến hành tham khảo cụ thể với ông Lý, cũng chưa chân chính cùng lão hồng quân đã trải qua chiến trường, kinh qua trăm trận này giao chiến, thu được kinh nghiệm thực chiến, nhưng hắn vẫn cảm thấy chuyến đi này không uổng công.
Bởi vì đáp án mà lâu nay hắn vẫn khổ tâm suy nghĩ, đều đã được ấn chứng giải thích trong một ngày đêm này.
"Hai lão nhân kia đều từ chiến trường chém giết mà ra, ý chí kiên cường, song đối mặt với lũ hậu bối hủ hóa, lý tưởng mà bản thân theo đuổi tan biến, đã lộ ra tâm linh thuần khiết như một đứa trẻ mới sinh…"
"Tâm linh sáng như trẻ mới sinh, ý chí kiên cường rắn tựa sắt… cái này chính là ảo diệu của nội tam hợp. Quyền thuật gần với ảo diệu của nhân sinh, không hiểu nhân sinh, cũng không thể chân chính hiểu rõ nội kình. Tâm không thuần khiết, ý không kiên định, cũng không có thể vận dụng nội kình. Tâm… Ý… Tâm cùng ý… tâm ý lục hợp. Khó trách Hình ý quyền đời trước được gọi là Tâm ý lục hợp quyền thuật. Thì ra là như vậy".
"Ta trong hai năm, ngày đêm khổ luyện, quyền thuật tiến bộ càng ngày càng chậm chạp, thì ra là do tâm không thuần, tiếp xúc với cuộc sống mê ly đầy màu sắc, cũng bất tri bất giác bị ảnh hưởng, cứ tiếp tục như vậy, cuối cùng cũng sẽ từ từ giảm sút, cả đời không thể lĩnh ngộ được những tầng cao hơn, xem ra muốn tâm linh bản thân tĩnh lặng, thuần khiết, thì phải rèn luyện ý chí của bản thân".
Vương Siêu nhớ ra một năm gần đây, bản thân mở công ty, tiếp xúc với nhân vật thượng lưu, bị tài phú địa vị thế lực hấp dẫn, tâm cùng ý đã không còn thuần khiết thanh tinh như năm đó ở cùng với Đường Tử Trần, một lòng một dạ chìm đắm.
Cái này đối với võ công còn chưa đại thành như hắn mà nói, không thể nghi ngờ chính là độc dược mãn tính.
May mắn là hắn trải qua một ngày đêm này, chia xẻ cảm động của lão tiền bối năm đó. Một khúc nhạc của ông Lý, chẳng những đem quyền thuật cả đời hóa thành động thế biểu đạt trên thân hình, quan trọng hơn chính là, đã xua tan được màn sương mù bao phủ trong lòng hắn.
Tâm cùng ý theo sự cảm động, hóa thành sự truy cầu võ nghệ, rốt cuộc đã rẽ được đám mây đen trong lòng hắn để thấy được ánh trăng sáng trên trời cao.
Lúc này, hắn đối với thân thể gân cốt cùng da lông của mình động tĩnh mềm dẻo ngoại tam hợp phối hợp ảo diệu, nội tam hợp tâm cùng ý trong sáng kiên định, đều có lĩnh ngộ rất sâu.
Hai năm luyện quyền, một phút tỉnh ngộ. Mở tung cánh cửa, thấy được những kiến thức cao hơn.
Bất quá lĩnh ngộ thì lĩnh ngộ, nhưng công phu ở trên thân, cũng phải trải qua tôi luyện rất nhiều.
Vương Siêu vừa rồi lĩnh ngộ chỉ là tìm được con đường để leo lên, cũng chưa chân chính đi trên đó.
Con đường theo đuổi quyền thuật tâm linh phải thật sự thuần khiết như trẻ mới sinh, cùng với một ý chí kiên cường như sắt thép, không phải là một sớm một chiều mà thành được.
"Ài, lúc đầu Trần tỷ sở dĩ không nói với ta đạo lý này, là bởi vì ta vừa mới bắt đầu, còn chưa tới trước cánh cửa như hôm nay, có nói thế nào cũng chỉ là đàn khảy tai trâu. Nói không chừng còn là khảo nghiệm đối với ta".
Vương Siêu cúi đầu, nhìn cái bóng của mình trên mặt đất, trong lòng dâng lên ngàn vạn cảm khái.
Thái Cực, Hình ý, Bát quái], Bát cực, Thông bối, Vịnh xuân Bạch hạc, Quốc thuật thật lục, Đường Tử Trần, Chu Giai, Trương Đồng, Tào Tinh Tinh, Tào Nghị, Lý Vạn Cơ, Triệu Tinh Long, Diêu Hiểu Tuyết, ông Lý, lão nhân khóc thất thanh, Tào Nghị, Thị ủy thư ký Chu Thiên Lương, Nhị công tử của tỉnh trưởng Lý, khuôn mắt dữ tơn của đám người vây chém trong con hẻm nhỏ, thanh đao sáng trong tuyết, cùng với cao thủ Lâm Lập Quân chết dưới súng, đám nhà giàu quý tộc vừa mới đi xe tới sáng nay, còn có đấu súng giữ cảnh sát và cướp, sanh tử giao đấu, tòa nhà thương mại xa hoa, biệt thự hào hoa, cuộc sống của những người giàu có, vân vân và vân vân, những người và chuyện trong hai năm qua đã gặp, toàn bộ đều xẹt qua trong đầu.
Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên, tiếng điện thoại di động trong áo vang lên. Đem Vương Siêu từ trong trầm tư suy ngẫm tỉnh lại.
Hít sâu một hơi, xương cốt toàn thân chấn động, cơ bắp co dãn, ngực lên xuống, khí tức thở mạnh ra, một mũi tên khí thật dài từ trong miệng bắn ra, lóe lên rồi biến mất.
Hình như là đem tất cả những gì không thuần khiết thổi hết ra ngoài, Vương Siêu cảm giác thấy bản thân cả người trên dưới nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng, thần trí sáng rõ trước giờ chưa từng thấy.
Sau khi khổi khí thì bắt điện thoại, bên trong truyền đến thanh âm của Chu Giai: "Cậu đứng ở cửa đã lâu, muốn làm cái gì vậy? đã nói chuyện với gia gia xong chưa? Xem hai người nói chuyện cũng rất hợp ý, gia gia đã nhận cậu là đồng môn Bát quái chưa? Tôi đang ở trong xe cách không xa, cũng vừa mới tới, vừa mới tới đã nhìn thấy cậu đứng ở trước cửa, đứng ngây ra đó, bi choáng váng sao?"
Vương Siêu tìm vị trí của thanh âm, quả nhiên phát hiện ở dưới một bóng cây bên đường, có một chiếc BMW cao cấp mang biển số quân đội đang đỗ, cũng không biết Chu Giai lấy từ đâu.
Nhìn thấy Vương Siêu đang nhìn quanh, cửa sổ xe tự động mở lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của Chu Giai, hướng sang bên này ngoắc ngoắc.
Vương Siêu đi qua, phát hiện ngồi ở ghế lái trong xe là một cô gái xinh đẹp, mặc áo lạnh cao cấp trang nhã, có vẻ rất là có khí chất, vừa nhìn đã biết là nhân sĩ thượng lưu được giáo dục tốt.
"Ồ, là người này?" Vương Siêu ánh mắt lợi hại, lập tức nhận ra ngay cố gái trong xe chính là người mà sáng nay bị lão nhân kia đuổi về mà mắng lớn.
"Cô gái này sáng sớm đã tới, còn lái một chiếc Hummer cao cấp, bây giờ lại đổi một chiếc khác, lại còn có biển số quân đội, quả nhiên là thiên kim đại tiểu thư của nhà thế gia, chỉ tiếc…"
Vương Siêu nhớ ra lão nhân khóc lóc kia, trong lòng cảm giác có chút nhạt nhẽo.
"Vương Siêu, mau lên xe, chúng ta cũng đã hẹn bạn đi ăn cơm. Cậu cũng đi chung đi".
"Giai Giai, hắn là ai?" Thiên kim đại tiểu thư kia nhìn Vương Siêu bên ngoài một chút, nghi hoặc hỏi.
"Cậu ta là bằng hữu của mình, cũng là đồng môn luyện công phu của Lý gia gia, Lý gia gia là sư thúc của cậu ta, lần này là tới thăm hỏi" Chu Giai lập tức nói xạo, đem mối quan hệ tạo nên thân phận cho Vương Siêu.
"Ồ" Thiên kim đại tiểu thư vừa nghe, tinh thần cũng hơi rung động, cẩn thận nhìn lại Vương Siêu ở bên ngoài, hình như cũng nhận ra: "Vãn bối của ông Lý, khó trách sáng nay ta từ trong căn lầu của lão gia nhà ta đi ra thì gặp hắn".
"Trong nhà ta đột nhiên có chút việc gấp phải trở về, Chu Giai, cô cứ ở Bắc Kinh chơi đi".
Vương Siêu cự tuyệt, mặc dù biết Chu Giai lần này đưa mình đi ăn cơm, khẳng định là có mời một số công tử tiểu thư quý tộc, đối vợi sự phát triển của mình sau này cũng có không ít chỗ tốt, nhưng hắn bây giờ cũng không còn chút hứng thú nào.
Đối với những buổi tiệc quyền lợi tài phú tụ hội như vậy. Đối với quyền thuật chưa đại thành như Vương Siêu mà nói, đúng là hành động nguy hiểm phi thường mê loạn tâm linh, ăn mòn ý chí.
Đạo gia trong khi tu hành mặc dù nói xuất thế nhập thế, nhưng Vương Siêu hiện tại cũng chưa có xuất, tâm linh cũng chưa được trong sáng như đứa trẻ mới sinh, ý chí chưa có kiên cường như sắt thép, xuất thế như vậy, tiếp xúc với tiền bạc quyền lợi tài phú, trăm phần trăm là sẽ vùi lấp vào trong đó.
Hắn đối với tình huống hiện tại của bản thân phi thường rõ ràng, vừa rồi cũng đã tự hỏi, đã tự tạo cho mình một con đường để tu hành.
Nói với Chu Giai một câu như vậy, Vương Siêu cũng chỉ mỉm cười, cũng không nói nhiều, rồi xoay người đi không quay đầu lại.
Chu Giai vạn vạn lần không nghĩ đến Vương Siêu sẽ cự tuyệt, mặt có chút đỏ bừng lên, thiên kim đại tiểu thư kia cũng nhìn theo bóng lưng của Vương Siêu mà ngẩn người ra.
Một hồi sau, Chu Giai mới từ trong xấu hổ khôi phục lại, trong miệng nói thầm một câu, mũi hừ một tiếng rất nhỏ: "Không đi thì thôi, hừ. Chúng ta đi!"
"Sao vậy, Giai Giai, người đó có phải bạn trai của cậu không? Đang giận nhau sao vậy?" Thiên kim đại tiểu thư nghi hoặc nói.
"Hừ! Uổng công ta giúp hắn như vậy, cũng không nhìn được tốt xấu!" Chu Giai lại hừ một tiếng.
Thiên kim đại tiểu thư cười hắc hắc hai tiếng, đóng cửa xe lại, rồ ga phóng đi.
Vương Siêu đến tối thì về tới nhà, báo chí cha mẹ mấy câu, nói là mình phải ra ngoài du lịch, sau đó báo với Lý Vạn Cơ của Đài quyền đạo quán là mình muốn ra ngoài tu hành một thời gian, công việc ở đây tạm thời giao cho Triệu Tinh Long thay thế.
Lý Vạn Cơ cũng không có làm khó khăn gì, rất sảng khoái thông qua yêu cầu của Vương Siêu.
Sau khi đem các công việc giao phó rõ ràng, ở nhà tĩnh dưỡng mấy thì lại có một đợt rét phủ xuống, tuyết bao trùm tất cả thành thị, thôn trang, sông hồ, đường xá.
Vào một sáng sớm trong lúc tuyết đang phủ xuống, hắn bước ra đường nhằm hướng Tây Nam mà đi tới.
Vương Siêu đi theo con đường mà đã làm lòng người phấn chấn ở thế kỷ trước, từng bước từng bước đi tới, đạp núi xuyên sông, qua núi tuyết, đồng cỏ, núi non trùng điệp, chiêm ngưỡng cảm động năm đó, bỏ đi tạp niệm trong tâm và ý của bản thân.