Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 191: Long Chiến Vu Dã, Kỳ Huyết Huyền Hoàng (1)

Vương Siêu ngây ngất nhìn Đường Tử Trần, người chị đã thay đổi vận mệnh hắn, bóng hình suốt năm năm nay luôn vương vấn trong lòng.

"Tỉ tỉ, tỉ vẫn không thay đổi chút nào...!" Tâm trí Vương Siêu ngập tràn hạnh phúc, lúc này hắn hoàn toàn là một thiếu niên ngây thơ khờ dại, không còn chút khí chất gì của bậc tôn sư võ học lừng danh thiên hạ.

Do dự đưa tay lại thu về, bối rồi một chút, cuối cùng hắn cũng đánh liều nắm chặt đôi tay Đường Tử Trần, như nắm lấy hạnh phúc của mình, không buông ra nữa.

Đường Tử Trần không tránh, để cho Vương Siêu nắm lấy tay mình. Thần sắc trên mặt cô vẫn không thay đổi, ánh mắt như mây khói lặng lẽ nhìn Vương Siêu, vẫn cái nhìn của người chị với cậu em bé nhỏ trước đây mình đã tận tâm dạy dỗ.

Bàn tay Đường Tử Trần vẫn mềm mại mịn màng như thế, vừa nắm vào đã có cảm giác một làn hương dịu nhẹ, khiến Vương Siêu phút chốc như phiêu bồng cõi tiên.

"Được nắm tay tỉ tỉ lúc này, dù phải chết cũng không ân hận. Ta chỉ muốn được mãi mãi thế này, không bao giờ buông ra nữa!" Trong đầu Vương Siêu giờ chỉ là một ý nghĩ ấy, cảm giác trong đời chưa lúc nào vui sướng hạnh phúc hơn.

Thắng bao nhiêu trận trên lôi đài, kiếm được bao nhiêu triệu trên thương trường, được phong Đại tá Thiếu tướng gì đó, võ công tiến bộ như thế nào, tất cả những điều đó cũng không bằng một phần nghìn giây phút này.

Thời gian như ngừng lại, vĩnh viễn...

"Đệ đã lớn rồi...!" Cổ tay Đường Tử Trần khẽ động, toan rút khỏi tay Vương Siêu.

Bàn tay hắn vô thức cũng đột khởi chụp theo, không muốn để Đường Tử Trần thoát khỏi sự khống chế của mình, nhưng cô đã nhẹ nhàng chặn lại, lắc đầu:

"Tiểu đệ, thực ra chúng ta không nên gặp, khiến đệ phải có một chọn lựa khó khăn..." Đường Tử Trần dùng cả hai tay nâng mặt Vương Siêu lên, nhìn sâu vào mắt hắn.

Không còn vẻ rụt rè ngây thơ như trước, sau gương mặt kia ẩn chứa rất nhiều sinh tử, va chạm và trửơng thành.

"Tỉ tỉ, nếu không gặp được tỉ thì đệ cũng chỉ sống nhàm chán đến khi chết, sao có thể có những thành tựu ấy?" Vương Siêu lại đưa tay chụp lấy bàn tay Đường Tử Trần.

Đường Tử Trần cười cười, đột nhiên cánh tay lật xuống, lỗ chân lông dựng lên, như hàng vạn mũi kim nhọn đâm ra.

Vương Siêu vội vàng vặn lưng, chân dậm một bước nhẹ khiến mặt đất xáo động, ngón tay cong tròn vào trong, bàn tay đang nắm tay Đường Tử Trần bỗng đỏ lên, một mảng sương trắng nhẹ kèm hơi nước bốc ra.

Đó là lực phát để chế ngự Đường Tử Trần. Nội lực Vương Siêu đã đến mức cực nhu mà cũng cực cương, khi phát mạnh như pháo nổ, mồ hôi trên tay biến ngay thành hơi nước, không chảy thành giọt như những cao thủ thông thường.

Ám lực Đường Tử Trần vừa phát ra liền thu lại, hai bàn tay mềm mại theo thế "Diệp để tàng hoa" trong Bát Quái Chưởng, nháy mắt tuột khỏi bàn tay Vương Siêu, đồng thời khớp ngón tay khẽ động, đầu ngón tay lẳng lặng búng ra nhằm vào thắt lưng hắn.

Cánh tay kia của Vương Siêu nhanh chóng chặn lại, hạ bộ quải đả, nhẹ nhàng chạm lên đầu ngón tay Đường Tử Trần.

"Chà... võ công của đệ thật sự đã gần đến đỉnh cao hóa lực, ta không thể tùy ý khống chế như năm trước được...!" Đường Tử Trần ra chiêu không trúng liền thu về, Vương Siêu cũng lui bước, ngưng thần. nguồn TruyenFull.vn

Hai tỉ đệ như quay lại thời gian luyện võ bên hồ Thiên Tinh, càng khiến trong lòng Vương Siêu dâng trào những hồi ức xưa cũ.

"Thực ra đệ đã biết không nên liên hệ với tỉ, nhưng cuối cùng lại không nén được..." Vương Siêu thở dài, nhưng mắt lấp lánh niềm vui.

Cho dù người ngoài có suy tôn đến đâu, có kính trọng hay sợ hãi thế nào, có gọi hắn là "Vô địch" hay "Tiên nhân", tất cả cũng không bằng một lời khen nhẹ của Tử Trần.

Từ lâu Vương Siêu đã biết, Tổ chức đề bạt hắn một phần vì hắn thực sự là nhân tài, công phu xuất chúng, sức ảnh hưởng lớn, nhưng phần nhiều hơn là vì Đường Tử Trần.

Võ công hắn đã đến mức biến hóa thần thông, cảm giác và tri giác nâng đến mức cao nhất, tuổi trẻ nhưng khí độ đã như một tông sư, có thể tùy tâm sở dục mà không vượt quá quy củ.

Sau khi võ công nhập hóa, cùng "Tiểu võ thần" Chu Bính Lâm giao đấu, Vương Siêu tự nhìn lại những chỗ còn kém của mình, cũng ngộ ra cách duy trì thể lực đỉnh cao của Chu Bính Lâm, sau đó bất luận là ăn cơm hay đi ngủ, hắn luôn luôn ở vào trạng thái viên mãn, trống chứ không đầy, từ từ tinh khí nội liễm, nhuệ khí đọng kết, khí chất thâm tàng bất lộ, tiến nhập cảnh giới "Một viên kim đan nuốt xuống bụng" trong "Bát Quái Chưởng Học".

Một khi đã bước vào cảnh giới này, không một âm mưu nào nhằm vào bản thân lại có thể qua được mắt, Vưoeng Siêu biết rõ, hắn là một manh mối quan trọng để Tổ chức lần ra Đường Tử Trần.

Khi gặp lại Đường Tử Trần, cũng là lúc hắn phải chính thức chọn lựa.

Quân hàm Thiếu tướng chỉ là hữu danh vô thực, những tài sản địa vị khác cũng không hơn trăng nơi đáy nước.

"Thân phận tỉ tỉ quá thần bí, cấp trên vì manh mối ở mình mà đã tốn bao nhiêu sức lực như vậy!"

Độ mẫn cảm của Vương Siêu đã đến mức siêu việt, vừa đọc tin Thôi Trường Bạch và Cung Thành Lương Điền bị đánh thọ thương hắn biết ngay Đường Tử Trần đã đến Hàn Quốc, nên khi vừa về khách sạn liền vội vàng một mình bỏ đi, dựa vào linh giác trong lòng tự tìm thấy Đường Tử Trần.

Đường Tử Trần không hề báo cho hắn, lại càng không liên hệ, chỉ là tự hắn một mình tìm đến.

Điều này đối với Vương Siêu thực sự là một thử thách. Nếu quyền pháp của hắn không đạt đến mức mẫn cảm thần thông như vậy, Vương Siêu căn bản không có tư cách gặp lại Đường Tử Trần, cũng không thể nào ứng phó với những chuyện sẽ xảy ra sau khi hai người gặp nhau.

"Trần tỉ, mấy năm nay đệ giao đấu không ít, cũng đã học thêm không ít quyền pháp, nhiều lần ở giữa sự sống cái chết, cũng may chưa từng bị thua..." Vương Siêu chậm rãi kể lại hành trình của mình, từ cuộc tỉ võ đầu tiên với Trương Uy, với Diệp Huyền, rồi với Liêu Tuấn Hoa, Đới Quân, học Phi Mã Đạp Yến của Trần Ngãi Dương, cuộc đấu với Trình Sơn Minh dùng Long Xà Phiên Lãng chiếm thế thượng phong, cuối cùng trở thành bằng hữu, được ông ta truyền cho bí quyết luyện công phu dưới đáy biển.

Sau này đánh chết Đoạn Quốc Siêu, tỉ võ với tám cao thủ Bắc Kinh, phế cánh tay Chu Bínhh Lâm, cuối cùng là cuộc đấu lôi đài với Nguyễn Hồng Tu.

Từng cuộc chiến đấu sống động như hiện ra trước mắt, mỗi trận đều là kinh nghiệm xương máu của hắn. Vương Siêu như một đứa trẻ đem hết những điều thầm kín trong lòng chia sẻ cùng người chị thân thiết.

"Các em về đi!" Đường Tử Trần chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng nói lên suy nghĩ của mình, đoạn quay sang nói với mấy cô gái bên cạnh.

"Nhưng Trần tỉ... an toàn của tỉ?"

"Bây giờ người không an toàn là các em. Ta và tiểu đệ ở một chỗ, thế giới này thứ gì có thể làm tổn thương chứ?" Đường Tử Trần cười nhẹ, khoát tay. Mấy cô gái đã chứng kiến thân thủ của Vương Siêu, liền nhanh chóng tản đi, mỗi người rẽ một hướng.

"Không trải thực chiến, không nhiều lần đứng trên bờ vực sinh tử, không thể luyện thành công phu. Tiểu đệ, mấy năm qua đệ đã thực sự trưởng thành, vốn tỉ chỉ muốn đệ có cuộc sống bình an, nhưng xem ra giờ khó rồi..."

Đường Tử Trần và Vương Siêu nhàn tản dạo bộ, cuối cùng ngồi xuống trên một chiếc ghế đá trong rừng cây bên sông. Nhìn bên ngoài, hai ngươi chẳng khác đôi nam nữ hẹn hò tâm sự, không ai ngờ cả hai đều là những võ sư siêu phàm nhập thánh, dưới tay đều có không ít mạng người.

"Tiểu đệ, từ minh lực đến ám lực là bước quan trọng nhất, sao đệ tự mình đột phá được?" Đường Tử Trần bỗng hỏi.

Trong đầu Vương Siêu lóe lên hình ảnh Lý lão gia, liền kể lại hành trình một năm bôn ba của mình.

"Tâm và ý hợp, ý và khí hợp, khí và lực hợp!" Đường Tử Trần gật gật đầu, mắt nhìn lên trời: "Nhóm người Lý lão gia này thực đúng với tám chữ Long chiến vu dã, Kỳ huyết huyền hoàng, một bầy rồng thật sự. Đáng tiếc hậu thế của họ không hề có được nanh vuốt bén nhọn và khí chất kiên cường của tiền nhân!"

"Long chiến vu dã, Kỳ huyết huyền hoàng." Vương Siêu lẩm nhẩm tám chữ trích trong Kinh Dịch. Một câu của Đường Tử Trần đúng là một kim chảy máu, thâu tóm cả quán trình của nhóm người Lý lão gia thời đó.

Vương Tử Văn ba năm trước đến thăm ông ngoại, xe lớn xe nhỏ, tiền hô hậu ủng, thật sự là không có nanh vuốt bén nhọn và ý khí hùng tráng đó, ngược còn là kiểu nhu mềm hiểm độc của loài rắn.

Vương Siêu đánh chết Đoạn Quốc Siêu, chèn ép Thiếu Lâm, hạ thủ Nguyễn Hồng Tu trong cuộc đấu ở Hương Cảng, tất cả những sự kiện đó đám người Tào Nghị không hề ra mặt những đã thu lợi không ít, thậm chí kiếm được những món tiền lớn…

"Chà, quốc thuật, quốc thuật... Quốc gia cường giống nòi cường, chỉ có giống nòi cường mới là cường thực sự...! Giống nòi suy vi, quốc gia có cường cũng chỉ là chớp nhoáng...!" Đường Tử Trần đột nhiên bộc bạch tâm tư: "Trung kỳ nhà Thanh, Trung Quốc vẫn đứng đầu thế giới, nhưng dòng giống không mạnh nên nhanh chóng suy yếu. Quốc thuật cũng chính là vào lúc đó mới thực sự được trùng hưng..."

"Trần tỷ, họ đến rồi!" Tai Vương Siêu khẽ động.

"À... dù sao cũng là đồng nghiệp của đệ, nên trò chuyện một chút!" Đường Tử Trần bình thản đứng lên.

***************

Vương Siêu nhắm mắt, đôi tai khẽ rung, không bỏ sót một âm thanh dù nhỏ nhất.

Màn đêm dần buông, nước chảy trên sông, cây cối trong rừng đếu nhuốm màu đêm tối. Cố nhân gặp lại thời gian trôi thật nhanh, lời chưa nói tận đã hết một ngày.

"Phải làm dứt điểm, nếu không ta sẽ không lúc nào được yên!" Vương Siêu đứng dậy, vẻ quyết đoán như lão thử mới ra khỏi hang.

Khoảnh khắc dạ lão thử mới ra khỏi hang cũng là khoảnh khắc nó vô cùng cơ trí thần tốc, tất cả tinh khí thần đều được đẩy lên mức cao nhất. Trong Hình Ý tuy không có hình bóng của chuột, nhưng Hình Ý Chưởng khi luyện đến mức độ tối cao, thiên địa vạn vật chỉ cần có điểm áp dụng được đều có thể đưa vào. Như chính lúc này, Vương Siêu đã chìm trong cảnh giới của chuột đêm rời hang.

"Trần tỉ, từ khi biết tin tức của tỉ, trong lòng đệ không một ngày nào được yên. Hôm nay cuối cùng cũng có thể thở phào, thật nhẹ nhõm!" Vương Siêu vòng tay qua cổ áo, khéo léo lôi ra một con chip nhỏ.

Con chip này là thiết bị định vị vệ tinh kiêm đàm thoại cự ly ngắn, là trang bị bí mật của bộ đội đặc công. Hắn kẹp con chip trong tay, ấn nhẹ.

Cóc! Con chíp vỡ tan, Vương Siêu sảng khoái thở nhẹ một hơi. Hắn đã thoát khỏi cái còng bó buộc mình suốt nhiều năm qua, thậm chí dường như thoát thai trở thành một người mới.

"Tỉ tỉ nói đúng, rồng phải bay đến chín tầng mây, dù ẩn cũng phải ẩn giữa đại dương bao la chứ không phải trong đồng cỏ đầm lầy, ngang hàng với loài rắn rết. Những người gọi là cấp trên của ta đó, đã mất đi khí chất thực sự của rồng...!"

"Nhã Nam, Lưu Thanh, Đại Thạch Đầu, tất cả ra đây!" Vương Siêu nhìn lướt qua, không khó khăn phất hiện những bóng người đang từ bốn bên tiến lại, tạo thành thế bủa vây.

Tuy những người đó đã nấp rất kỹ, nhưng chỉ cần một hơi thở nhẹ theo gió truyền tới cũng đủ cho hắn nhận ra rõ ràng.

"Vương Siêu!" Lâm Nhã Nam biết mình không giấu nổi, lập tức bước ra khỏi nơi ẩn nấp. Cô ta mặc bộ thể thao màu xanh đen, hai tay trống không, không có súng cũng không mang bất cứ vũ khí gì khác.

Bốn người Lưu Thanh, Cao Tuấn, Phương Vĩ, Trương Khải cũng lần lượt bước ra. Cả bốn người đều không có súng, chỉ Lưu Thanh cầm theo đôi Uyên ương thành.

"Vương sư phụ!" Đại Thạch Đầu Tôn Thạch là người cuối cùng bước ra, sắc mặt rất mất tự nhiên, hai tay cũng trống không.

Rốt cuộc đây cũng là nước ngoài, cả sáu người đều không được phép khinh suất.

"Đường tiểu thư, chúng ta có thể nói chuyện được không?" Lâm Nhã Nam bước lên hai bước, nhìn Đường Tử Trần cạnh Vương Siêu.

"Người Mỹ muốn tìm tôi nói chuyện. Nhật, Nga cũng muốn tìm tôi nói chuyện. Bây giờ các người cũng muốn tìm tôi nói chuyện, nhưng trận thế vẫn không có gì khác nhau. Đáng tiếc tôi rất không thích như vậy, cho nên chúng ta chẳng có gì để nói!"

"Vậy thì chúng tôi có lệnh, mời Đường tiểu thư về nước một chuyến. Cũng là chuyện bất đắc dĩ, nếu có chỗ nào sơ suất xin lượng thứ. Còn nữa, chúng tôi đảm bảo sẽ không làm tổn hại đến một nửa sợi tóc của cô, sau khi nói chuyện sẽ đưa cô bình an rời quốc nội!" Thần sắc Lâm Nhã Nam ngày càng phức tạp.

"Nhã Nam, cô về đi! Cho dù các vị mang theo súng cũng khó đối phó được chúng tôi, huống hồ bây giờ lại không có gì cả, tôi thật sự không muốn làm tổn hại đến các vị..." Vương Siêu nói với Lâm Nhã Nam, đoạn nhìn khắp lượt những người đang đứng đó.

"Vương Siêu, đây là lệnh của Tổ chức, không cần giải thích tin rằng anh cũng hiểu rõ. Hơn nữa đây cũng là chuyện có lợi với cả hai bên, chị của anh mang trên mình quá nhiều bí mật, theo tình báo của chúng tôi thì hiện nay cô ta đang gặp nguy hiểm. Quá nhiều thế lực muốn đối phó với cô ta."

Đột nhiên Lâm Nhã Nam cao giọng: "Hãy khuyên chị anh về nước. Tôi có thể khẳng định, về nước chắc chắn cô ta sẽ an toàn hơn nhiều. Anh cũng là một thành viên của Tổ chức, hành động của anh bây giờ là phản bội Tổ chức, cũng tức là phản quốc! Hậu quả của nó đương nhiên không chỉ ở mức nghiêm trọng bình thường, trong nước anh đã đắc tội với rất nhiều người..."

"Vương Siêu, nếu không tin anh có thể hỏi chị anh. Hỏi xem có phải trong vòng một tháng cô ta bị ám sát đến bốn năm lần, chỉ cần lộ mặt là có người truy đuổi hay không? Nếu như về nước, những nguy hiểm ấy đâu còn nữa? Hơn nữa chị của anh cũng là người Hoa, chẳng nhẽ không nên đóng góp công sức cho đất nước?"

Vương Siêu ngước mắt nhìn lên trời, thở dài: "Chí thành chi đạo, khả dĩ tiên tri. Võ công của cô không thể tu luyện đến mức như chúng tôi, cô không thể hiểu. ở nước ngoài cho dù nguy hiểm những còn có tự do. Huống hồ cho dù về nước được bình yên, nhưng Trần tỉ không muốn về thì cũng vậy thôi. Hổ không chung tiếng cáo, rồng không sống với rắn!"

Rồng không sống với rắn, Vương khí tôn nghiêm không thể bị pha tạp. Tu luyện chưởng thuật đến như Đường Tử Trần, khí chất hơn người sẽ không chịu nhận bất cứ một lời "mời" nào kiểu ấy, nói gì chuyện đàm phán hợp tác.

Vương Siêu quá hiểu con người Đường Tử Trần, bởi hắn cũng là người như vậy, chí ít là đã trở thành người như vậy.

Quyền thuật tu vi đạt đến trình độ như họ, khí chất bản thân cũng gần giống như rồng, ngạo nghễ thiên hạ, không chấp nhận sự hỗn tạp.

Người hiểu thì hiểu, người không hiểu thì thế nào cũng không sao hiểu được. Có những thứ chỉ có thể hiểu mà không thể diễn đạt bằng lời.

"Chúng tôi đã mai phục tất cả các ngả đường. Vương Siêu sư phụ, cho dù các vị mọc thêm cánh cũng không thoát nổi. Mấy năm gần đây Tổ chức phái chúng tôi bảo vệ anh, chúng tôi đã quá biết bản lĩnh và tính khí của anh. Hãy nghe lệnh đi, đừng phản kháng, nếu không sẽ rất khó cho chúng tôi. Chúng tôi không thể phản bội mệnh lệnh Tổ chức được!" ĐạiThạch Đầu bước ra, đầu hơi cúi, nói rọng rành mạch.

"Cả bọn chỉ có anh ở đây, hóa ra là đi sắp xếp mai phục?" Vương Siêu cười, lắc đầu: "Đi theo ta gần ba năm, các anh hiểu ta nhưng lại không hiểu quyền pháp của ta!"

"Phục kích kiểu này mà đối phó được với ta, bằng ấy năm ở nước ngoài ta đã chết hàng vạn lần rồi!" Đường Tử Trần lắc đầu, ung dung quay lưng nhìn về dòng Hàn Giang, dường như không hề bận tâm đến mọi chuyện.

"Sư huynh, cặp Uyên ương thành này từ lâu ta đã muốn múa cho sư huynh xem, cuối cùng hôm nay mới có cơ hội.Không biết sư huynh có dùng hai tay chống được không?" Lưu Thanh gõ hai binh khí hình lưỡi liềm vào nhau, bước lên phía trước, trên mặt nở nụ cười khinh mạn.

Vương Siêu nhìn gã, lắc đầu: "Đợi ta giải quyết xong đám hòa thượng rồi hãy nói. Hôm đó trong trường không được đánh một trận với Vĩnh Tiểu Long, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội trừ bỏ hắn!"

"Ngươi thật phách lối đó Vương Siêu!" Vương Siêu chưa dứt lời, bốn bóng người từ dưới bậc cấp bên sông bước lên.

Đứng đầu tốp người chính là Vĩnh Tiểu Long, còn có hòa thượng da trắng cao lớn, Vĩnh Tiểu Hổ.

"Ha ha ha, Vương Siêu sư phụ... Không ngờ người lại rắp tâm phản quốc, lần này xem võ quán Lao Sơn làm thế nào đối chọi với Thiếu Lâm ta nữa? Mạng của sư điệt Đoạn Quốc Siêu, của sư huynh Vĩnh Hạc, ta sẽ đòi lại không thiếu món nào!" Vĩnh Tiểu Long cười đắc ý.

Vương Siêu vì được quân đội hậu thuẫn, Lao Sơn Quyền Quán lại được sự ủng hộ của rất nhiều nhân vật thế lực nên càng ngày càng lớn mạnh, tuy chưa thể làm suy xuyển vị trí vững chắc của Thiếu Lâm nhưng nếu cứ như vậy mười năm ba mươi năm, ai có thể nói trước được chuyện gì?

Sau khi giết chết Đoạn Quốc Siêu, Vương Siêu đã trở thành kẻ thù lớn của cả Thiếu Lâm Tự, nhưng Thiếu Lâm cũng không biết làm sao. Chủ yếu là vì Vương Siêu không phải là người thường. Nếu chỉ là một quyền sư bình thường thì Thiếu Lâm Tự có hàng vạn cách đối phó, thậm chí không cần nói lý do.

Chỉ có bản lĩnh vẫn chưa đủ; có bản lĩnh lại có thế lực lớn chống lưng, lúc đó mới có thể vang danh thiên hạ.

Đang ở trong trụ sở của Thiếu Lâm Seoul, Vĩnh Tiểu Long đột nhiên nhận được mật điện nói cần giúp đỡ đối phó với Vương Siêu, phối hợp bắt cô gái đi cùng hắn, con người thông minh như gã lập tức nhận ra cơ hội đã tới.

Một Vương Siêu không có thế lực chống lưng sẽ chẳng là cái gì, bất kể công lực cao bao nhiêu.

"Bốn người kia có ba cao thủ hóa kình, võ tăng trung niên ở giữa công phu cao nhất, tất cả đều không mang súng hay vũ khí..." Đường Tử Trần không quay lại nhưng giọng nói vẫn truyền tới tai Vương Siêu.

"Thiếu Lâm Tự có ba cao thủ xuất sắc, Vĩnh Tiểu Long là một, người Mỹ tên Vĩnh Tiểu Hổ là hai, còn một hòa thượng đời trước hiệu Hành Ý hiện chủ trì phân viện ở Nga. Hòa thượng trung niên đó chắc chắn là Hành Ý! Công Phu thực chiến của người này rất đáng nể, nghe nói mấy năm trước từng lộ chiêu số trước mặt Phổ Kim, sau đó Phổ Kim phải đích thân đến Tung Sơn thăm một lần... Được, ta sẽ ra tay cho Trần tỉ xem công phu Siêu đệ này hiện giờ như thế nào!" Cơ thể Vương Siêu khẽ chuyển động, cảm giác muốn đánh đột nhiên dâng trào mãnh liệt.

Phú quý bất hoàn hương, khác nào áo gấm đi đêm! Vương Siêu bây giờ là như vậy, công phu trên người xuất thần nhập hóa, nhưng nếu Trần tỉ không biết thì cũng chỉ như áo gấm đi đêm mà thôi.

Tất cả những cuộc tỉ võ trước đây, cho dù ngàn vạn người xem cũng không bằng một mình Trần tỉ chứng kiến!