Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 250: Thành thị giống như học viện

Biên soạn: Đức Uy
Bản convert lấy từ truyencv.com
----------------------------------------------
Sử Lai Khắc thành, Sử Lai Khắc học viện.
Là đại lục đệ nhất thành thị, đại lục đệ nhất học viện, nơi này, là địa phương vô số người ngóng trông.


Sử Lai Khắc học viện diện tích cực kỳ rộng lớn, bản thân nó cũng đã là một tòa thành thị.


Trên thực tế, ở thời kỳ thượng cổ, Sử Lai Khắc học viện hiện tại mới là Sử Lai Khắc Thành. Sau đó bởi vì sáng tạo nên tổ chức Truyền Linh Tháp, Truyền Linh Tháp Tháp chủ đời thứ nhất, Linh Băng Đấu La Hoắc Vũ Hạo đề nghị, xây dựng thêm Sử Lai Khắc Thành bao quanh ở bên ngoài, lúc này mới có tòa thành thị quy mô lớn nhất đại lục như bây giờ. Mà Sử Lai Khắc Thành ban đầu lại dung nhập toàn bộ vào trong Sử Lai Khắc học viện, biến thành một tòa học viện có quy mô của một thành thị.


Mỗi ba năm một lần, Sử Lai Khắc học viện lại chiêu thu tân sinh, đối với các Hồn Sư mà nói, đây là toàn sự kiện trọng đại bậc nhất của đại lục.


Có thể đến Sử Lai Khắc học viện tham gia cuộc thi, cũng đã là niềm kiêu ngạo của các nhóm Hồn Sư trẻ tuổi. Ở giới Hồn Sư đại lục có một thuyết pháp thế này; phàm là người có thể đến đây ghi danh dự thi Sử Lai Khắc học viện, sau khi thất bại cũng đều có thể được các cao đẳng học viện khác tuyển thẳng.


Mà trên thực tế, cách nói này được lưu truyền là bởi vì, những người được tuyển ra tham gia sát hạch của Sử Lai Khắc học viện, toàn bộ đều là tinh anh trong tinh anh.


Mà chính những tinh anh này, cũng chỉ có một bộ phận rất nhỏ có thể thông qua sát hạch của Sử Lai Khắc học viện, hơn nữa vẻn vẹn mới chỉ là ngoại viện mà thôi.


Sử Lai Khắc học viện mỗi ba năm chiêu thu 200 tên ngoại viện học viên. Trong 200 tiêu chuẩn này, hết 50 danh ngạch đã chừa cho những người dự thi tuyển nội viện thất bại rồi.


Tiêu chuẩn ghi danh nội viện, mỗi giới chỉ có 50, thi vào đương nhiên là tốt nhất, thi không được cũng có thể gia nhập ngoại viện, tương lai còn có tư cách tham gia cuộc thi tuyển nội viện một lần nữa.


Đây cũng là lý do vì sao khi trước viện trưởng Thiên Hải học viện Long Hoán Thiên đối 5 tiêu chuẩn này lại quý trọng đến như vậy. Đây cơ hồ là tấm bùa bảo đảm cho việc bồi đưỡng thành công cho 5 nhân tài đó!


Đương nhiên, nếu như bọn họ ở ngoại viện cũng không giữ được chỗ đứng, cũng có thể bị đào thải. Trong lịch sử của Sử Lai Khắc học viện, tình huống như thế cũng không hiếm thấy.


Học viên tốt nghiệp từ Sử Lai Khắc ngoại viện, đã là nhân tài hàng đầu trên đại lục, bất kỳ tổ chức, gia tộc nào đều sẽ đồng ý dùng đãi ngộ siêu cao để mời họ gia nhập.


Còn về Sử Lai Khắc học viện nội viện, đó là một thế giới đặc thù, phàm là học sinh tốt nghiệp từ nội viện, có rất ít người rời khỏi Sử Lai Khắc học viện. Trong số họ, đại đa số đều sẽ lựa chọn ở lại nội viện.


Chỉ có một câu trả lời hợp lý cho vấn đề này, đệ tử nội viện của Sử Lai Khắc học viện, tất thành Đấu Khải Sư.


Phải biết, mỗi một vị Đấu Khải Sư, ở trong Liên Bang đều là nhân vật mang tính chiến lược! Đương nhiên, cũng có một số rất ít đệ tử nội viện, vì nguyên nhân này mà lựa chọn rời khỏi nội viện. Bọn họ tự nhiên đều trở thành siêu cấp thiên tài được khắp nơi chào đón.


Ngày mai sẽ là thời gian diễn ra cuộc thi, khu vực phụ cận Sử Lai Khắc học viện, hết thảy các khách sạn đều đã sớm chật cứng người, có nhóm Hồn Sư thiếu niên tham dự cuộc thi, cũng có sư trưởng, gia trưởng của bọn họ. Những người này hình thành nên một cộng đồng đông đảo.


Mà quay chung quanh cuộc thi của Sử Lai Khắc học viện, cũng có rất nhiều thương gia nhân cơ hội đó thu lợi, buôn bán đề thi, quy tắc cuộc thi những năm trước; có người còn buôn bán linh vật, hoặc nhân cơ hội này buôn bán Hồn Đạo Khí.


Những người này cũng hình thành một sợi dây xích rất lớn liên kết với nhau bởi lợi ích.
Sử Lai Khắc học viện yêu cầu ghi danh có ba cái. Thứ nhất, phải là do các thành phố lớn tiến cử, thứ hai, bản thân tuổi tác không thể vượt quá 15 tuổi, thứ ba, bản thân tu vi hồn lực không được thấp hơn cấp 25.


Đây là yêu cầu cơ bản, mà quan trọng hơn là một yêu cầu khác đã được truyền thừa từ 2 vạn năm trước kể từ khi Sử Lai Khắc học viện được thành lập.
Nơi này, chỉ lấy quái vật, không thu người bình thường!


Vì lẽ đó, Sử Lai Khắc học viện tại thời đại viễn cổ cũng được gọi là: Quái Vật học viện.
Vũ Trường Không chậm rãi hướng về đại môn phía tây của Sử Lai Khắc học viện, sắc mặt hắn vẫn lạnh lùng như trước, nhưng trong ánh mắt, lại tựa hồ như nhiều hơn một chút gì đó.


Khi hắn nhìn thấy trên tường thành Sử Lai Khắc học viện treo năm chữ lớn lơ lửng: “Sử Lai Khắc học viện”; hắn không khỏi dừng bước, sờ môi, tâm tình hơi hơi bất ổn.


Thẩm Dập đến bên cạnh hắn, "Đi thôi, vào đi thôi. Lão sư kỳ thực vẫn luôn mong nhớ ngươi, chỉ là, tính khí các ngươi vẫn luôn quật cường như vậy. Ngươi chịu đi về cùng ta, kỳ thực, ta rất vui!"


Vũ Trường Không cúi đầu, không nói gì, lại nhanh chân hướng về đại môn Sử Lai Khắc học viện đi đến, tốc độ của hắn tăng lên không ít, tựa như sợ chính mình lâm trận lùi bước.


Sử Lai Khắc học viện còn có một cái tên, gọi là Sử Lai Khắc nội thành, trước cửa thành có hai tên thanh niên mặc chế phục xanh thẫm canh giữ ở nơi đó.
"Sư tỷ." Nhìn thấy Thẩm Dập, bọn họ đồng thời cung kính hành lễ.


Thẩm Dập nói: "Vị này chính là bằng hữu của ta, đây là lệnh bài nhập môn." Vừa nói, nàng vừa lấy ra một tấm thẻ bài kim loại lục giác. Một tên thanh niên trong đó đi tới trước dùng máy móc quét xuống tấm thẻ bài kim loại, sau đó hướng về Thẩm Dập gật đầu, nhường đường ra.


Thẩm Dập cùng Vũ Trường Không lúc này mới đi vào trong Sử Lai Khắc nội thành.


"Vốn lệnh bài nhập môn này là chuẩn bị cho nữ đệ tử kia của ngươi. Không nghĩ tới, cuối cùng lại dùng ở trên người ngươi." Trước khi đến tìm Vũ Trường Không vào hôm nay, Thẩm Dập xưa nay đều không nghĩ tới Vũ Trường Không sẽ nguyện ý cùng nàng đồng thời trở về.


Vũ Trường Không không hề hé răng, hắn bây giờ, tựa hồ đã tiến vào thế giới của chính mình.


Đi vào bên trong thành, lại như là đến một nơi khác. So với không khí huyên náo náo nhiệt bên ngoài không giống, nội thành có vẻ vô cùng yên tĩnh, đường phố rộng rãi lát gạch xanh cổ kính, hai bên đường phố cửa hàng san sát, đều là phong cách kiến trúc thời kỳ thượng cổ. Rất nhiều kiến trúc thậm chí còn là chất gỗ. Đi tới nơi này, lại như là đi về quá khứ vạn năm về trước.


Thiên Đấu Thành so với nơi này, phong cách kiến trúc xấp xỉ, nhưng còn xa mới có thể tập trung dày đặc như nơi này. Ở Thiên Đấu Thành, các loại thảm thực vật xen kẽ trong kiến trúc, lại mang lại một phong vị khác.


Trên đường phố dòng người rất ít, nhưng hết thảy cửa hàng đều đang mở cửa. Vũ Trường Không bước chân tăng nhanh, xuyên qua đường phố hướng về nơi xa đi đến.


Thẩm Dập đi theo bên cạnh hắn, ánh mắt có chút hoảng hốt, nàng phảng phất lại trở về năm đó, mình dường như lại theo sau hắn, di dạo khắp nơi trong Sử Lai Khắc nội thành.


Nhưng mà, hết thảy điều này đều đã qua rồi, đã không còn như lúc xưa. Người thiếu niên năm đó tràn ngập sức sống, trên mặt lúc nào cũng mang theo vẻ mỉm cười. Hiện tại lại đã trở thành Thiên Băng Tuyết Hàn, Bạch Y Lam Kiếm. Điều nàng không biết được, nụ cười của hắn đã tan biến kể từ khi người yêu hắn ra đi. Nhiều năm trôi qua, hắn vẫn ẩn cư ở địa phương hẻo lánh như Đông Hải Thành, từ đầu đến cuối đều không hề trở về.


Nàng có lúc, thậm chí còn cảm thấy linh hồn của hắn đã biến mất rồi, sở dĩ còn sống sót, đều là bởi vì hắn đã từng đã đáp ứng nàng, muốn cho tên của nàng cùng hắn đồng thời hoàn chỉnh xuất hiện ở trên Đấu Khải Mệnh Danh.


Dù cho là rời khỏi học viện, hắn vẫn ưu tú như vậy, hắn năm nay mới bao nhiêu tuổi? 32 tuổi đi. Cũng đã là thất hoàn Hồn Thánh. Đã có thể đi thử nghiệm xung kích Tam Tự Đấu Khải cấp độ. Hơn nữa nàng tin tưởng, coi như là có khó khăn nhiều hơn nữa, hắn cũng nhất định sẽ thành công, bởi vì tuổi trẻ, niềm tin chấp nhất.


Khi nàng nhìn thấy hắn chịu thu nhận học sinh, hơn nữa còn để tâm đến như vậy, nàng thật sự vì hắn cao hứng. Cuối cùng cũng coi như, bên trong sinh mạng hắn, lại có thêm một phần sự tình để lưu luyến. Cuối cùng cũng coi như, ở trong lòng hắn, ngoại trừ nàng ra còn có một sự vật khác để quan tâm.


Lần này, hắn lại vì học sinh của mình mà đồng ý quay trở về học viện, trong lòng Thẩm Dập không biết cao hứng cỡ nào.
"Lão sư ở nơi nào?" Xuyên qua mấy con phố, cảm thụ tất cả những thứ quen thuộc chung quanh, Vũ Trường Không đột nhiên dừng bước lại, hướng về Thẩm Dập hỏi.


Thẩm Dập thân thể lại trực tiếp đập vào tấm lưng rộng lớn của hắn, trầm thấp kinh ngạc thốt lên một tiếng, che mũi, nàng không khỏi oán trách nói: "Ngươi làm sao đột nhiên dừng lại."


Ánh mắt Vũ Trường Không trở nên nhu hòa mấy phần, hắn tựa như lại nhìn thấy vị tiểu sư muội lẽo đẽo theo sau mình năm đó, khi đó, nàng tựa hồ cũng đã nói tương tự.


Thoáng cái đã 10 năm trôi qua, mình đã không còn là Vũ Trường Không của lúc trước, mà nàng cũng không còn là em gái nhỏ năm đó luôn yêu kiều cười khẽ. Bọn họ đều đã trưởng thành rồi, chỉ là, cái giá của sự trưởng thành, có lẽ đối với hắn mà nói, quá nhiều, quá nhiều…